Yêu Không Hối Hận
Nguyễn Thế Duyên
H ọ dừng lại ở ngã tư đường, anh chìa tay ra cho Mai.
-Thôi! Anh phải rẽ ở đây rồi. Em về nhé, hy vọng có một ngày được gặp lại em.
Mai chìa tay ra cho anh, anh nắm lấy tay cô. Cô thoáng rùng mình. Có một luồng điện từ bàn tay mạnh mẽ của anh truyền lan khắp cơ thể. Anh giữ tay cô lại hơi lâu trong tay mình, mắt nhìn vào cô ngần ngừ như chất chứa một điều gì muốn nói. Cô để nguyên tay mình trong bàn tay của anh, nín thở.
-Thôi! Anh đi.
Anh buông tay cô, nói vội vã rồi nổ máy xe phóng thẳng. Cô đứng bên đường nhìn theo cái dáng hấp tấp, vội vã như trốn chạy của anh mà trong lòng cuộn lên một nỗi ân hận. Cô muốn chạy theo và gào to để cho anh nghe thấy.
-Anh! Em không phải tên là Thu.
Nhưng không hiểu tại sao cô vẫn đứng như chôn chân ở vệ đường nhìn theo cho đến khi anh khuất hẳn. Cô nổ máy phóng về nhà. Cô mở cửa, bật đèn dắt xe vào trong nhà. Ngôi nhà lạnh lẽo và trống trải.Tự nhiên cô có cảm giác chống chếnh. Hai mươi năm qua, kể từ ngày cô đưa chồng ra sân bay đưa tiễn anh ta sang Đức làm ăn chưa bao giờ cô có cái cảm giác này. Đêm hôm ấy, cô ngủ một giấc ngon lành và sáng hôm sau, khi ngủ dậy, việc đầu tiên là cô chạy ra ngoài sân, ngửa mặt nhìn lên trời hít một hơi dài và ngây ngất hưởng thụ cái cảm giác được tự do tràn ngập trong tâm hồn mình. Cô mỉm cười nhớ đến câu cuối cùng cô nói với chồng trước khi anh ta đi qua cửa soát vé.
-Thôi! Anh đi nhé. Và em không hứa rằng sẽ chung thủy.
Nói rồi cô quay người bỏ đi. Cho đến tận ngày cô nhận được tin chồng cô đã lấy vợ bên Đức cũng vậy. Cô thản nhiên đến cái mức người báo tin cho cô cũng phải kinh ngạc:
-Sao em có thể thản nhiên đến vậy?
Anh ta hỏi và cô bình thản trả lời:
-Vì anh ta đã chết trong em từ lâu lắm rồi.
Hai mươi năm, cô đã mất hết những ảo vọng về đàn ông. Chỉ cần đứa con thôi là đủ. Cô nghĩ thế và vẫn luôn cho là mình đúng. Bạn bè cô, cũng có một vài người bỏ chồng. Họ đều đã lần lượt lấy chồng khác còn ai chưa lấy thì cũng đều đã cặp với một anh chàng chỉ có một mình cô là chưa. Một lần, một cô bạn đã hỏi.
-Thế mày không “Thèm” à?
Cô cười lắc đầu.
-Không!
Và chợt nhớ đến cái đêm chồng cô về nước. Đêm hôm đó, cô định lên ngủ với mẹ để cho anh ta ngủ với đứa con ở phòng mình nhưng mẹ cô có lẽ là muốn gắn hai người lại với nhau nên bà đã khóa cửa đi ngủ trước. Cô đặt đứa con nằm giữa hai người, mặc nguyên quần áo chui vào chăn nằm quay mặt vào tường. Anh chàng bò qua đứa con lần sang ôm chặt lấy cô. Cô vùng ngồi dậy hất anh ta ra, móc túi ném vào mặt anh ta tờ giấy bạc năm chục nghìn.
-Anh thèm thì cầm lấy năm chục này ra ngoài đầu đường mà giải quyết. Đừng có động vào tôi!
Anh chàng bắt đầu sửng cồ:
-Tôi vẫn là chồng cô mà
-Không! Bây giờ anh không còn là chồng tôi nữa. Anh là chồng của người khác. Anh đã quên rồi sao?
Anh chàng sượng sùng quay lại chỗ mình. Im lặng một lúc khá lâu bỗng nhiên anh ta hỏi.
-Ngày trước ở sân bay cô nói “Không hứa sẽ chung thủy” Sao đến tận bây giờ cô vẫn không cùng ai?
-Vì anh đã giết chết tình yêu trong tôi.
Không phải trong hai mươi năm ấy cô chưa hề cùng ai. Cũng đã có một lần một chàng trai đã làm cho cô rung động. Anh ta tỏ ý quan tâm đến cô một cách không hề che dấu. Một lần anh ta mời cô đi uống nước. Cô nhận lời. Hai người vào một quán cà phê. Hôm ấy cô đã nói liên tục, nói như một cái máy. Cô muốn che dấu đi sự lúng túng của mình. Khi nghe anh ta hỏi.
-Mấy năm rồi mà Mai không có lúc nào cảm thấy cô đơn à?
Trong cô đã tràn trề hi vọng.
-Có chứ! Nhiều lúc em thấy cô đơn một cách kinh khủng.
-Thế thì chúng mình đi đâu chơi đi
Anh ta nói và cô đã ngây thơ hỏi lại.
-Vâng! Đi đâu bây giờ hả anh?
-Ta vào một nhà nghỉ nào đấy.
Cô sững người, rồi không thể kiềm chế được, cô cầm cốc nước hắt vào mặt anh chàng. Và sau lần ấy, tình yêu trong cô chính thức chết hẳn.
Thế mà sao đêm nay cô lại bỗng nhiên cảm thấy chống chếnh? Cô tắt đèn, chui vào chăn. Ngủ đi! Cô tự nhủ. Không ngủ được. Đêm nay gió lạnh về. Tiếng gió hú lên ảm đạm. Ngoài hiên, những tầu lá chuối phần phật đập vào nhau trong gió lạnh. Một con dế nỉ non than khóc cho một kiếp sống cô đơn. Cô cảm thấy lạnh. Một cái lạnh từ sâu thẳm trong lòng từ từ dâng lên. Cô ghì chặt lấy chiếc gối ôm. Một câu thơ bỗng bật lên trong đầu:
Muốn cởi chiếc áo mỏng
Khoác lên vóc Mai gầy
Lấy thơ làm lửa sưởi
Ủ ấm một hồn Mai
Đấy là một câu thơ trong bài thơ của anh đã gửi vào trang của cô. Câu thơ ấm áp quá nhưng lửa thơ sao có thể ủ ấm được lòng người hả anh. Cô cầm lấy điện thoại và gửi đi một tin nhắn.
“Anh! Em xin lỗi. Tên em không phải là Thu. Tên em là….” Nhưng viết được đến đấy thì tin nhắn hết từ. Cô đành gửi tin nhắn đi và định viết một tin nhắn thứ hai để nói cho anh biết tên của mình. Tin nhắn thứ hai viết chưa xong thì có tin nhắn của anh trả lời.
“Anh biết. Không sao mà em. Đừng nói tên khi chưa đủ tin cậy”
Cô nhìn đồng hồ. Hai giờ sáng.
****
Họ đều là thành viên của một diễn đàn thơ và hôm nay, ngày thành lập diễn đàn, những thành viên của diễn đàn tổ chức gặp mặt. Mai đã định không đi, nhưng một cô bạn cứ cố rủ.
-Chị đi đi. Chị còn trẻ đẹp thế, biết đâu chẳng tóm được một anh chàng.
Mai cười chữa lại.
-Không phải là tóm được mà là lừa được một anh chàng vào rọ.
Họ đến cuộc gặp mặt. Cuộc gặp mặt cũng không đông người, khi mọi người bắt đầu ngồi vào bàn rồi thì anh mới đến. Khi nghe anh tự giới thiệu:
-Tôi là Minh
Thì cô thấy thất vọng. À! Thì ra đây là anh chàng đã thả bài Mai vào trang thơ của mình. Bài thơ hay thế mà tác giả của nó trông chẳng khác gì một ông bán chuối. Cô thầm nghĩ. Anh đi đến chỗ cô và ngồi xuống bên cạnh. Chắc là tình cờ, cô nghĩ thế. Anh chìa tay ra cho cô và hỏi.
-Anh là Minh. Còn em tên là gì?
-Em là Thu.
Cô vừa nói vừa chìa tay ra cho anh. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô khẽ bóp làm cho bàn tay cô đau nhói. Bỗng anh hỏi nhỏ đầy vẻ quan tâm:
-Hình như em có người nhà vừa mất?
-Sao anh biết?
Hỏi xong, cô theo hướng mắt anh nhìn xuống ngực áo mình và thấy mắt anh đang nhìn vào chiếc băng tang nhỏ cô gài trên ngực áo. Lòng cô bỗng ấm lại. Mẹ cô vừa mất, giữa bao nhiêu con người ngồi đây, Sao chỉ một mình anh nhận ra điều này?
-Mẹ em vừa mới mất.
Cô trả lời. Anh khẽ à lên một tiểng rồi nói nhỏ chỉ đủ cho mình cô nghe.
-Mất mẹ là một mất mát lớn nhất trong đời người. Mẹ anh cũng mất rồi và nhiều khi anh bỗng thèm được nghe tiếng mẹ mắng.
Nghe anh nói mà nước mắt cô ứa ra. Anh không an ủi cô như bao nhiêu người đã từng an ủi. “Xin chia buồn cùng em”hay “Cố gắng lên em nhé”… Mà anh dùng chính nỗi buồn của mình, dùng chính những cảm nhận của mình về nỗi buồn mất mẹ để nói lên nỗi buồn của cô và nói hộ cô những cảm nhận của mình. Nghe anh nói mà nỗi lòng cô vợi hẳn.
-Thế gia đình của em thế nào? Em sống hạnh phúc chứ?
-Em đang tình bơ vơ mà anh. Cô cười trả lời, nhưng nhìn vào mắt anh, cô biết anh không tin điều ấy. Chính cô cũng không hiểu tại sao cô lại nói thật với anh chuyện này. Từ trước đến nay, hễ ai hỏi cô về gia đình cô đều nói “Em có chồng và chúng em sống rất hạnh phúc”. Anh không tin sao? Em nói thật đấy.
Mấy tiếng sau cô nói với một giọng đượm buồn. Anh nhìn cô ngạc nhiên.
-Thật thế sao? Em xinh đẹp thế…. Anh định nói một câu gì đó nhưng đột nhiên anh lại chuyển chủ đề. Còn anh đã có vợ và hai con.
-Thế anh sống có hạnh phúc không?
Cô hỏi và nhận thấy trong mắt anh dường như có một đám sương mù dăng nhẹ.
-Hạnh phúc! Đó là một sự cảm nhận mà em.
Anh tránh không trả lời thẳng câu hỏi của cô.
***
Trời lâm thâm mưa, khí trời lành lạnh. Minh ngửa mặt lên nhìn bầu trời rồi vớ lấy cái mũ vải bước ra cửa.
-Đêm khuya, mưa thế này ông còn định đi đâu?
Vợ anh hỏi. Minh ngoái đầu lại trả lời.
-Tôi đi lang thang một lúc.
Nói rồi anh cúi đầu bước đi. Anh còn nghe rõ tiếng vợ lầu bầu sau lưng.
-Đồ dở hơi
Và tiếng đứa con gái anh nói lại mẹ.
-Sao lúc nào mẹ cũng cáu gắt với bố như thế?
-Chứ không à?. Tiếng vợ anh gầm lên. Tao đau ốm như thế này mà vẫn phải lăn lộn đi kiếm ăn, còn bố mày lúc nào cũng thơ thơ thẩn thẩn. Một tuần có một cái tiểu phẩm báo họ đặt mà cũng tuần được tuần không. Thơ thì mài ra mà ăn được chắc?
Minh khẽ lắc đầu, cố nén một tiếng thở dài. Con gái anh chạy theo đưa cho anh chiếc áo mưa du lịch.
-Bố mặc vào kẻo ướt.
Anh cầm lấy cái áo mưa nhìn con gái với ánh mắt biết ơn khiến cho con bé cảm thấy mủi lòng. Nó nhìn anh nói nhỏ.
-Bố kệ mẹ. Đừng nghĩ gì bố nhé.
Anh nhìn con gái cười buồn
-Không sao mà con. Bố quen rồi.
Con bé đứng ở cửa nhìn theo cái bóng cô đơn của anh giữa một thành phố đông đúc, ồn ào chậm chạp bước lên chiếc cầu đang xây dở.
Anh có thói quen hay ngồi một mình trên chiếc cầu này nhìn ra dòng sông để thả hồn mình trôi đi vô định. Mưa lất phất, những hạt mưa bụi dăng dăng làm dòng sông như nhòe đi, cảnh vật cũng nhòe đi và cuộc đời cũng nhòe đi như chỉ là một ảo ảnh. Cái lí trí lạnh lùng của con người và cái tham vọng mạnh mẽ của họ khiến cho cuộc đời này hiện lên một cách sắc nét và trần trụi. Ở đó, con người bỗng nhiên trở thành nô lệ của chính những tham vọng của mình. Niềm vui cứ co lại dần, nụ cười cứ héo quắt dần và cuối cùng chỉ còn tiếng cười hả hê của đồng tiền và tiếng khóc của sự thất vọng, đổ vỡ. Mà tiếng cười và tiếng khóc cứ như là một cặp song sinh. Ở đâu có tiếng cười hả hê của đồng tiền cất lên là ở phía đối diện với nó lại là tiếng khóc của sự thất vọng. Chỉ khi cái lí trí lạnh lùng và cái tham vọng mạnh mẽ kia rời khỏi ta thì cuộc đời bỗng trở nên nhạt nhòa và một nụ cười lặng lẽ bỗng nở ra như một bông hoa trên những làn môi vừa khóc.
Anh thích những phút nhạt nhòa ấy. Anh muốn mình được tan vào hư vô, được, dẫu chỉ một vài phút thôi, không phải đối mặt với sự nghiệt ngã của cuộc đời.
Rất muộn anh mới trở về nhà. Con gái anh vẫn thức. Nó giúp anh cởi chiếc áo mưa. Anh hỏi con.
-Mẹ ngủ chưa? Trước khi đi ngủ con có nhắc mẹ uống thuốc không đấy.
-Có! Mẹ đã uống thuốc rồi. Mà bố này…
Nói đến đây con gái anh ngừng lại ngần ngừ. Anh nhìn con khích lệ:
-Con muốn nói gì?
-Bố không định bỏ mẹ đấy chứ?
Anh lấy tay cốc nhẹ lên đầu con bé nở một nụ cười hiền hậu.
-Sao con lại hỏi thế? Không bao giờ bố bỏ mẹ đâu. Con đừng lo
Con bé bỗng ôm chầm lấy bố, giọng nó nghèn nghẹn
-Bố!
-Gì con!
-Con thương bố quá. Anh nâng mặt con gái lên. Hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má con bé. Tại mẹ ốm đau liên miên mà bố.
-Bố biết mà con.
Đây không phải là lần đầu tiên anh bị hỏi điều này. Cách đây hai năm đã có người hỏi anh điều đó. Đấy là lần anh than thở với một người bạn của mình về vợ. Bạn anh đã nói.
-Tao hỏi mày một câu. Mày có dám bỏ vợ lúc này không?
Anh cắn răng, hàm răng lún sâu vào môi và chậm rãi lắc đầu.
-Tao làm sao có thể bỏ cô ta trong lúc ốm đau bệnh tật như thế này
-Vậy thì mày phải chịu đựng. Thế thôi!
Anh thở hắt ra một cái, cầm chén rượu lên, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch và anh nói bằng cái giọng trầm đục của một cơn say? Hay của một nỗi buồn?
-Tao nói với mày những điều này chỉ là để xả stress trong tao thôi chứ có phải nhằm để giải quyết vấn đề đâu.
Bạn anh cũng thở dài:
-Ừ! Tao biết. Mà sao số của mày khổ vậy?
Không phải anh không có thời kì hạnh phúc. Anh đã từng cực kì mãn nguyện với cuộc đời mình. Một cuộc sống không giàu nhưng cũng chẳng nghèo, một người vợ ngoan ngoãn, dịu dàng , một cô giáo trẻ với con mắt trong veo, nghịch ngợm, lúc nào cũng có thể ôm choàng lấy anh, đặt lên má anh một cái hôn cùng với một lời nói làm say lòng.
-Thưởng cho anh này. Câu thơ ấy hay quá.
Chỉ tiếc thời gian ấy quá ngắn ngủi. Khi đứa con ra đời là lúc cuộc sống của anh bắt đầu đảo lộn. Ngày trước, anh có thể bỏ một bữa cơm trưa vì một tứ thơ vừa bật dậy trong đầu, còn bây giờ bữa sữa của con không thể bỏ. Ngày xưa, vợ anh reo lên “Ôi! Câu thơ hay quá” thì bây giờ nàng nói với anh bằng bộ mặt đầy đau khổ.
-Mai đưa con đi viện. Lấy tiền ở đâu bây giờ hả anh?
Tiền! Trời ơi. Trong tất cả những phát minh của con người thì việc phát minh ra đồng tiền là vĩ đại nhất. Phát minh này có mặt ở mọi ngóc ngách của cuộc đời, có mặt trong mọi con người và sức tàn phá của nó còn mạnh hơn cả bom nguyên tử. Bom nguyên tử có thể giết chết được con người nhưng không thể giết chết tâm hồn con người. Còn tiền, nó có thể tàn phá được cả những thứ mà bom nguyên tử không thể tàn phá được. Nó đã biến người vợ của anh, một cô gái trong sáng, yêu thơ thành một mụ phù thủy tham lam và ghét thơ hơn mọi thứ trên đời. Nó làm ngòi bút của anh trở nên nặng chịch khi phải vặn xoắn tâm hồn mình lại để cố vắt ra những giọt chữ cho một cái tiểu phẩm mà anh được đặt hàng và khi đứa con gái anh cầm tờ báo biếu reo lên chạy vào trong nhà.
-Bố! bài của bố này.
Thì anh cầm lấy tờ báo lãnh đạm vứt nó lên bàn và đưa cái phong bì cho vợ để rồi lại nghe thấy một câu hỏi như dứt da, dứt thịt
-Tháng này chỉ được hai bài thôi à?
Trời ơi! Bao giờ anh mới có thể viết không phải vì tiền?
Anh lên phòng, mở máy tính vào mạng. Đã muộn rồi mà diễn đàn thơ anh sinh hoạt vẫn rất đông người. Trong số những người còn lên mạng vào giờ này liệu có ai như anh cô đơn và mất ngủ?
Con trỏ trôi nhanh qua những trang thơ và nó bỗng dừng lại ở trang thơ của cô gái có tên là Thu ấy. Vẫn biết đấy không phải là tên cô gái nhưng có lẽ chính vì lời nói dối ấy làm anh chú ý đến cô. Trong anh lại hiện lên cái dáng người mảnh mai và đôi mắt ánh lên những tia sáng tinh ngịch khi cô ta hỏi anh sau khi kể cho anh nghe về một lần đùa cợt với một bạn thơ .
-Kể ra em cũng “Đểu” đấy chứ. Đúng không?
Anh đã bật cười khi nghe tiếng “Đểu” rất nghịch ngợm được nói ra từ miệng một cô gái gần bốn mươi tuổi. Anh thấy vui vui khi ngồi nói chuyện với cô. Anh bỗng thấy mình trẻ lại. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy anh đã thấy ở đâu trong cuộc đời mình?
Anh mở trang thơ của cô. Cô vừa viết một bài “Say” trong đó có câu “Không men sao khiến lòng ngây ngất lòng”. Ừ đúng thật! Anh tự nhủ và nhớ đến cái cảm giác lâng lâng khi ngồi nói chuyện với cô. Không biết cảm giác đó có thể gọi là say được không nhỉ? Và anh bắt đầu viết:
Không phải tại trời thu
Không phải tại trăng thu
Chỉ vì em mà tôi mộng du
Đúng là anh đã mộng du. Ánh mắt tinh nghịch ấy đã đưa anh quay lại cái thời vợ anh vẫn còn là một cô gái yêu thơ. Một tiếng “chụt” vang bên má đi kèm với tiếng cười trong trẻo “Thưởng cho anh này”. Đâu rồi tiếng cười ấy?
Khi anh viết xong khổ thơ cuối cùng:
Hãy say! Hãy say! Hãy say!
Muốn say mãi say cả đời không tỉnh
Muốn uống mãi làn môi em ngọt lịm
Vùi mặt mình vào mái tóc thần tiên
Và thì thầm ba tiếng “Mãi yêu em”
Thì anh nghe thấy tiếng vợ anh trở mình và thốt ra một tiếng rên nhẹ. Anh đứng dậy đi lại bên giường. Chiếc chăn tụt rơi xuống đất. Anh nhặt chiếc chăn lên khẽ khàng đắp lại cho vợ. Câu thơ vừa viết bỗng vang lên trong đầu. Trời! Ba tiếng này anh đã từng nói với vợ nhưng sao tiếng “Mãi” lại bị đứt đoạn nửa chừng? Anh có lỗi không? Và cuộc đời còn có ý nghĩa gì không khi nó chỉ có bốn từ “Nghĩa vụ” và “Trách nhiệm”?
Anh quay lại máy tính xóa bài thơ vừa gửi vào trang cô gái và thay vào đó bằng hai từ “Xin lỗi”. Anh có biết đâu ở một nơi trong thành phố có một người cũng đang mở trang thơ của mình và băn khoăn tự hỏi “Sao lại xin lỗi nhỉ”? Không trả lời được, cô PM cho anh.
-Sao anh lại xin lỗi? và xin lỗi cái gì?
Anh trả lời cô:
- Anh vừa viết vào trang thơ của em một bài thơ nhưng anh lại cảm thấy có lỗi với vợ mình nên anh đã xóa đi.
Ra vậy! Cô chợt nhớ đến cái làn mây dăng nhẹ trong mắt anh khi cô hỏi “Thế anh có hạnh phúc không?”. Cô PM cho anh một lần nữa.
-Thơ thôi mà anh.
-Không với anh đó là thật.
Câu trả lời làm cô gái bâng khuâng. Không biết anh ta viết gì?
-Nếu anh không muốn viết trên diễn đàn thì anh có thể viết vào PM cho em không?
- Anh không thể! Tha lỗi cho anh.
Câu trả lời càng kích thích tính tò mò của cô gái. Anh ta đã viết gì nhỉ? Trí tưởng tượng đưa cô từ từ bay khỏi mặt đất. Cô thấy mình chơi vơi giữa một bầu trời đầy sao.
Mãi về sau này, một lần khi đang nằm trong lòng anh, cô đã bắt anh đọc cho mình nghe bài thơ anh viết đêm hôm ấy và khi nghe đến câu.
Rượu làm cho anh say một ngày
Tình yêu em làm anh say một đời.
Thì cô đã hỏi.
- Sao “Một đời” của anh ngắn vậy? Vừa viết xong đã tỉnh.
Anh vuốt tóc cô tư lự.
- Có một nhà văn nói rằng “Tình yêu chỉ có một, còn những thứ tương tự như tình yêu thì có nhiều” trước anh vẫn nghĩ rằng câu ấy đúng nhưng bây giờ anh mới biết không phải thế. Tình yêu cũng là một sinh vật sống. Nó sinh ra, lớn lên và chết đi. Chính vì thế anh chưa bao giờ nói “Anh mãi mãi yêu em”.
Đang nằm trong lòng anh, cô vụt nhỏm dậy.
- Có nghĩa là sẽ đến một ngày anh bỏ em và yêu một cô gái khác?
Anh ôm lấy vai cô và chữa lại.
- Không phải là anh bỏ em để đi với một cô gái khác mà là tình yêu của chúng ta chết và một tình yêu mới trong em, hoặc trong anh nẩy mầm.
Sợ hãi cô ôm chặt lấy anh thì thầm.
- Làm sao để nó không chết hả anh?
- Anh không biết nữa. Điều đó phụ thuộc vào cả hai chúng ta.
- Nhưng em không đòi hỏi gì ở anh mà. Em không đòi anh phải bỏ vợ để cưới em. Em chỉ cần tình yêu của anh thôi. Thế không đủ sao?
Cô gỡ tay anh ra, nhìn chằm chằm vào anh chờ đợi một câu trả lời. Câu cô hỏi như một lưỡi dao mỏng, sắc lẹm khứa vào lòng anh, không đau nhưng làm rỉ máu.
- Anh xin lỗi! Anh nói nhỏ, buồn bã. Anh đã không thể cho em một tình yêu trọn vẹn. Anh ích kỉ quá chỉ biết hưởng thụ từ tình yêu của em mà không nghĩ đến những hi sinh của em vì anh.
- Không! Không phải thế. Cô kêu lên. Anh cũng cho em rất nhiều.
Anh cười nhẹ, nét mặt lộ vẻ hoài nghi.
- Anh đã cho em được thứ gì đâu.
- Ít nhất anh đã làm cho tình yêu trong em sống lại và với em thế là đủ.
Cô nói câu ấy với giọng mạnh mẽ. Mắt cô rực sáng điều đó làm cho anh ngạc nhiên.
-Em chỉ cần thế thật sao?
-Vâng! Cô lại nằm xuống gối đầu vào lòng anh. Anh biết không. Cô nói nhỏ, mắt xa xôi. Tình yêu đã chết trong em hai mươi năm. Hai mươi năm ấy em sống trong hoài nghi và cô đơn còn thời gian cứ kéo dài lê thê một cách nặng nề và tẻ ngắt. Cô xoay người lại, vòng tay ôm lấy lưng anh, vùi sâu mặt mình vào trong lòng anh. Anh không biết được đâu. Cuộc sống không có tình yêu con người chỉ còn là một hình nhân biết cử động.
Sao anh lại không biết. Anh thầm kêu lên. Tình yêu trong anh đã chết gần một chục năm rồi. Em còn hơn anh là em còn được tự do, em có thể làm bất cứ điều gì em muốn, kể cả yêu. Còn anh thì không được. Lương tâm, trách nhiệm, nghĩa vụ. Trời ơi! Những tiếng ấy đè xuống nặng trĩu trong anh. Ngay lúc này đây, khi ôm em trong lòng, trong anh vẫn hằn lên một câu hỏi “Có tội lỗi không?”
- Mà sao em không lấy chồng sau từng ấy năm?
Cô ngồi dậy, không trả lời vào câu hỏi của anh mà hỏi lại:
- Anh thấy em thế nào, có đẹp không?
Anh gật đầu thừa nhận.
- Em đẹp lắm, Nhìn em không ai bảo em gần bốn mươi tuổi.
Cô gái cười, mắt ánh lên một tia sáng tinh quái:
- Nếu muốn lấy chồng liệu em có thể lấy được một nửa đàn ông của thành phố này không?
Anh bật cười và thêm vào.
- Không phải là một nửa mà hai phần ba đàn ông ở thành phố này chết vì em.
- Thế mà em lại đi yêu một ông bán chuối. Cô lại cười, ngước lên nhìn anh. Anh có biết vì sao không? Rồi không đợi anh trả lời, cô nói tiếp. Vì em tin rằng anh sẽ không phụ bạc em như những người đàn ông khác. Thế mà hôm nay anh lại nói “Nên không bao giờ anh nói anh mãi mãi yêu em”.
Cô không cười nữa, mà nhìn xoáy vào anh chờ đợi. Anh thở dài.
- Anh biết nói thế nào với em đây? Anh đã có vợ và anh không thể bỏ vợ. Anh không thể cột chặt cuộc đời em vào cuộc đời anh. Làm như thế là rất ích kỉ. Em trẻ, đẹp lúc nào em cũng có thể kiếm cho mình một tấm chồng.
Một tấm chồng! Liệu đấy có phải là mục đích cuối cùng của mọi cô gái không? Cô cũng đã từng có chồng còn anh thì đang có vợ vậy sao cả cô và anh đều không có hạnh phúc? Vậy cô cần gì đây? Chồng hay tình yêu? Cô lại nhớ lại cái cảm giác đêm đầu tiên ngủ một mình sau khi đưa chồng sang bên Đức. Một cảm giác thanh thản đến ngây ngát của tự do và bây giờ, lúc này đây, khi đang nằm trong lòng anh, lúc mà cô biết sự tự do của mình đã mất đi quá nửa thì một cảm giác ngây ngất khác đang choàng ôm lấy cô trong dịu ngọt, thanh bình. Tình yêu! Thứ rượu mà thượng đế chỉ dành riêng cho loài người cô đang uống và đang say và….
Cái tiếng “Và” cuối cùng ấy làm người cô nổi gai. Cô ôm riết lấy anh thầm thì:
-Em không cần chồng. Em chỉ cần tình yêu.
Anh cũng ôm chặt lấy cô vùi mặt mình trong suối tóc óng mượt của cô và thì thầm:
-Không chỉ mình em đâu. Cả anh nữa. Anh cũng cần một tình yêu.
Hai người ôm nhau bất động như một bức tượng đá hằn lên giữa cảnh hoàng hôn chạng vạng.
Hà nội - 2010