Bài thơ không gởi
Tình cờ tìm được trang thơ cũ ,
đọc lại vần thơ nhớ một thời .
Trong ta chợt thấy bâng khuâng quá ,
Khi thấy bài thơ tặng một người .
Thưở ấy sao ta thật dại khờ ?
Yêu người ta chỉ biết làm thơ ,
Bài thơ vụng dại đầy thương nhớ ,
Ngại ngùng nên vẫn mãi không đưa .
Rồi cất bài thơ vào trang sách ,
Thời gian hờ hững vẫn qua mau !
Lên đường ta đáp lời sông núi .
Hành trang vẫn giữ chuyện ban đầu .
Nhiều bận về thăm thành phố nhỏ ,
Nghe chừng xa lạ bước chinh nhân ,
Vẫn thấy người vui cùng sách vở .
Tóc thề áo trắng vẫn trinh nguyên .
Ta vui nghiệp lính đời phiêu bạt ,
Bạn cùng gíó núi với mưa rừng .
Đêm nằm ứng chiến mơ thành phố
Nhớ về trường cũ với người thương !!
Rồi bổng một hôm nơi tuyến đầu ,
Nhận tin của bạn mới vừa trao .
Pháo hoa ngập lối mừng em đã .
Cất bước vu quy đẹp mộng đầu !!
Bài thơ ngày trước anh không gởi .
Giờ vẫn còn đây theo tháng năm .
Người ở phương nào người có biết ??
Trong thơ ta vẫn mãi còn em .
Ngọc Trân