P-C Khách viếng thăm
| Tiêu đề: VÀI NGÀY MỘT CHUYỆN CƯỜI: Chính trị Sun Aug 12, 2012 9:14 pm | |
| VÀI NGÀY MỘT CHUYỆN CƯỜI: Chính trị
Nghệ thuật làm chính trị
Chính trị luôn là nghệ thuật khuấy động người dân, trước khi lợi dụng họ (Talleyrand)
Tính khôi hài của Đặng Tiểu Bình: Năm 1998, TBT Đặng Tiểu Bình viếng thăm Phi Luật Tân. Tổng Thống Phi Luật Tân Corazon Aquino nói với ông về quần đảo Trường Sa (Spratley) như sau: "Trên phương diện địa lý, các đảo này gần Phi Luật Tân hơn là Trung Quốc!" Đặng tiên sinh lập tức đáp lại: "Trên phương diện địa lý thì Phi Luật Tân cũng đâu có xa gì Trung Quốc"... (đọc trên Le Monde)
Chính phủ
Thường có hai loại bộ trưởng trong một chính phủ: những người không biết làm gì cả, và những người sẵn sàng làm tất cả...
Châm ngôn của lãnh đạo
Nên lấy tiền của người nghèo. Người nghèo có ít tiền? Đúng. Nhưng luôn có nhiều người nghèo (theo Alphonse Allais)
Nghệ thuật lãnh đạo Stalin vĩ đại gọi Malenkov và Boulganine đến họp. Trong phòng có ba con chim, mỗi con trong một cái lồng. Stalin ra lệnh cho Malenkov bắt một con. Malenkov cầm lấy con chim, nhưng run rẩy, lập cập thế nào, để nó bay mất. Stalin tỏ vẻ giận dữ, bảo Boulganine bắt con chim thứ hai. Hốt hoảng trước viễn tượng sẽ vụng về như anh “đồng chí” của mình, Boulganine nắm chặt chú chim bé nhỏ trong tay, đến độ chú ta nghẹt thở, gục đầu chết. Stalin càng giận dữ, chửi mắng hai vị “đống chí” thậm tệ, xong thò tay vào chiếc lồng thứ ba, lôi con chim còn lại ra, và bảo: - Xem đây! Sau đó, ông cầm nhẹ đôi chân của chim, và chậm rãi nhổ hết tất cả lông của nó, từng cái một, cho đến khi chú chim hoàn toàn trần trụi, không còn lông cánh để bay, chỉ biết run rẩy nằm trong tay Stalin. Khi ấy, Stalin hất hàm nói với hai anh “đồng chí”: - Thấy không? Con chim này chỉ còn có một ý nghĩ, là biết ơn tôi, vì hơi nóng của tình người thoát ra từ bàn tay tôi làm sưởi ấm nó… (Theo J.C. Carrière)
Châm ngôn (bí truyền) của nghệ thuật lãnh đạo: Không bao giờ được coi người dân như một bầy bò nhưng ... Không bao giờ được quên họ chỉ là như thế.
Dân Chủ Đa Nguyên
Lenin, Stalin, Khrouchtchev và Brejnev cùng ngồi trên xe lửa. Xe ngừng chạy, có vẻ trục trặc nặng. Lenin ra lệnh: Hãy gọi nhóm thợ chuyên môn đến chữa cho thật nhanh. Xe vẫn không chạy. Stalin quát: Đem bắn bỏ hết bọn thợ ăn hại! Đương nhiên là xe vẫn không chạy. Khrouchtchev lên tiếng: Phải gọi một nhóm thợ khác, cùng với các kỹ sư lỗi lạc nhất mà chúng ta đã đào tạo được, với phương tiện mới, tư duy mới, niềm tin mới v.v… và v.v… Xe vẫn không chạy. Brejnev thì thào: này các đồng chí, chúng ta hãy quay vào toa tàu, đóng cửa, kéo màn cho thật kín, và cứ ngồi yên làm như xe vẫn đang chạy tốt…
Nghĩ gì?
Tại một nước Nam Mỹ, hay Phi Châu, hay đâu đó, rất xa xôi... Hai người bạn gặp nhau. Một người hỏi: - Anh nghĩ gì về chế độ này? - À, thì cũng như anh... - Nếu thế, tôi có bổn phận phải bắt giam anh ngay lập tức!
(nguyenhoaivan)
.
|
|