Ngày các anh thương phế binh hội ngộ .
Nhìn các anh tôi bồi hồi xúc động!
Những người trai của một thưở xa xưa,
Khoác chiến y anh bảo vệ cõi bờ,
Đem tuổi trẻ hiến dâng cho đất nước.
Các anh đi mang theo nhiều mơ ước,
Mong quê nhà sạch hết bọn cộng nô.
Chúng theo Tầu và bám đít Liên xô,
Mang chủ nghĩa tam vô vào đất mẹ.
Bầu nhiệt huyết của một thời trai trẻ,
Xếp tình riêng để báo đáp non sông.
Ngoài chiến trường gặt hái những chiến công.
Những trận đánh vang lừng trang quân sử.
Bình Long Kon tum Trị thiên còn đó,
Bản hùng ca vang vọng mãi ngàn sau.
Các anh đi người người nối tiếp nhau,
Người nằm xuống có người sau nối bước.
Nhưng các anh đã không tròn mơ ước!
Chiến trường anh bỏ lại một phần thân!
Rồi từ đó anh trở thành phế nhân!
Nhưng nhiệt huyết trong tim còn mãi mãi.
Bao nhiêu năm chịu đớn đau khổ ải!
Dưới sự trả thù của bọn vô lương,
Các anh xem như là chuyện bình thường,
Vẫn vui sống cho qua cơn mộng dữ.
Nhìn các anh gặp nhau ngày tao ngộ,
Người cụt tay người mù mắt cụt chân.
Giúp đỡ nhau như là những người thân,
Sao tôi thấy mắt rưng rưng ngấn lệ!
Nhìn các anh với tấm thân tàn phế,
Tóc bạc mầu theo năm tháng phong sương!
Chiến y xưa đã bỏ lại giữa đường!
Lòng vẫn nhớ chiến trường xưa oanh liệt.
Mượn trang giấy với lời thơ tôi viết,
Luôn nhủ lòng ghi nhớ đến các anh.
Và mong sao tất cả các hội đoàn,
Luôn giúp đỡ các anh và mãi mãi.
Ngọc Trân 30/4/14
http://safeshare.tv/w/OBOeVEUsUC