Người hỡi làm sao tôi quên được!
Người bảo tôi thôi đừng nhớ nữa,
Tháng tư chuyện cũ đã qua rồi.
Giờ sống bình yên nơi xứ lạ,
Chuyện buồn rồi cũng sẽ phai phôi.
Nhưng sao mỗi lần tháng tư đến,
Tôi thấy buồn dâng ngập cõi lòng
Nhớ những bạn bè xưa đã mất!
Xác thân vùi dập trên quê hương!
Những thằng nằm xuống còn rất trẻ,
Tình yêu chưa biết được bao giờ.
Ba lô vương vấn mùi sách vở,
Áo trận còn nguyên dáng học trò.
Chỉ quen biết nhau trong quân trường,
Vài tháng mà sao đã thân thương.
Mãn khóa ngày mai ra chiến trận,
Dặn dò cố gắng giữ quê hương.
Có những anh em cùng đơn vị,
Thương nhau còn hơn cả người thân.
Cùng nhau chia sẻ bao nguy khốn.
Ngày mai sống chết chia đôi đường.
Người hỡi làm sao tôi quên được!
Tháng tư ngày cuối quá đau thương!
Đen tối phủ trùm trên quê mẹ!
Gieo rắc hờn oan khắp nẻo đường!
Người hỡi làm sao tôi quên được!
Những ngày tù ngục giữa rừng sâu!
Bao bạn tù chung cùng cảnh ngộ.
Nằm xuống không yên một nắm mồ!
Đã bao năm rồi ngưng tiếng súng,
Quê mình vẫn chẳng một ngày vui.
Người hỡi làm sao tôi quên được,
Tiếng khóc dân oan hận thấu trời!
Người hỡi làm sao tôi quên được!
Biển đảo quê hương đã mất rồi!
Nam quan ải cũ còn đâu nữa!
Bản Giốc giờ đây cũng ngậm ngùi!
Tháng Tư tôi hướng về quê mẹ,
Thắp nén nhang lòng nhớ bạn xưa!
Nhớ bao chiến sĩ vì đất nước.
Nằm xuống cho tươi thắm màu cờ
Ngọc Trân