LHSon Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Giai phải hơi gái Mon Aug 20, 2012 11:10 am | |
| Giai phải hơi gái
Gái phải hơi giai như thài lài phải c. chó Giai phải hơi gái như cò bợ gặp trời mưa
Xin đề nghị vài suy nghĩ về "vấn nạn" này, để lân la sang các lãnh vực Y Học và cả... Đạo Học!
Gần đây, tôi có đọc được trong một bài báo hai câu ca dao sau:
Gái phải hơi giai như thài lài phải c. chó Giai phải hơi gái như cò bợ gặp trời mưa
Người viết bài báo ấy nêu lên thắc mắc tại sao có sự bất công khiến cho “đực rựa thì tiều tụy ỉu sìu, trong khi các cô nàng lại tươi rói như thài lài...” Bài này sẽ thử phân tích vấn nạn này dưới nhãn quan của Y Học Đông Á xem sao?
*********
Theo Y Học Đông Á nhà ta, mỗi khi “phải hơi” đến nơi đến chốn, thì người đàn ông thường phải xài phí một món trân quý trong cơ thể gọi là “tinh”. Hai món trân quý kia là “khí” và “thần”. Cả bộ ba được gọi là “tam bảo” (đừng nhầm với “Phật, Pháp, Tăng” cũng gọi là tam bảo - tri ratna- trong giáo lý nhà Phật).
Vì phải sài phí mất cái “tinh” ấy nên các đấng mày râu mới sanh mệt mỏi, và phải đợi một thời gian, rồi mới “phải hơi” trở lại được. Nếu phung phí “tinh” nhiều quá thì sẽ trở thành hư nhược, bệnh hoạn. Theo Đông Y, thì trong trường hợp ấy, bệnh sẽ có nhiều hy vọng khởi lên ở “thận”, vì “thận tàng tinh”. Điều này có thể làm rối loạn khả năng phát dục (thận chủ phát dục), làm trí óc suy kém (thận chủ não), làm ù tai (tai thuộc thận), làm rụng tóc hay làm tóc mau bạc (thận nở hoa ở tóc - kỳ hoa tại phát), làm đau lưng (yêu bối là phủ của thận), làm nhức mỏi xương khớp (thận chủ cốt), hoặc gây “hư hỏa” (mắt đỏ, nhức đầu, mất ngủ, hay cáu gắt, táo bón, v.v...), làm hại “Âm Dương” (thận là “Âm Dương vi bản”), có khi sanh tê thấp, hoặc thấp nhiệt nếu thận âm hư, hoặc hàn thấp, nếu thận dương hư, và nhiều thứ lôi thôi khác...
Vì thế, người xưa dạy phải bảo vệ “tam bảo” tinh-khí-thần. Đó là nền tảng của phép Dưỡng Sinh bao gồm: bế tinh, dưỡng khí, tĩnh thần. Làm thế nào để “bế tinh”?
Có hai trường hợp:
1) TRƯỜNG HỢP NHỮNG NGƯỜI TU HÀNH TỰ NGUYỆN XA LÁNH CHUYỆN DỤC TÌNH:
Các vị này thường xử dụng những phương thức như:
- Dinh dưỡng: ăn chay (kiêng thịt, cá, rượu...), trong vài trường hợp có thể ăn vài thứ rau cỏ có khả năng tiết dục như rau răm v.v... Trong các tu viện Âu Châu người ta thường trồng một loại cây gọi là “rue” (latin “ruta”, thuộc họ rutacée) cũng có khả năng tiết dục. - Khung cảnh sống yên tĩnh, chuông mõ, kinh kệ v.v... - Thiền quán: giúp an tâm. - Khí công, với các phương pháp có khi được gọi là “hóa tinh pháp”, làm tiết giảm dục vọng, nhưng lại tăng cường “khí lực”.
Chúng ta có thể nhận xét lối hát kinh “Grégorien” trong các tu viện Công Giáo thường sử dụng một cung bậc cao hơn lối tụng niệm của các nhà sư Tây Tạng chẳng hạn. Như vậy, theo lý thuyết khí công, thì nhạc Grégorien có tác dụng “thăng khí”, trong khi lối tụng niệm của Mật Tông Tây Tạng chủ về “giáng khí”. Thăng khí làm cho phần dưới của cơ thể bớt hoạt động, làm giảm khả năng tình dục. Giáng khí làm tăng cường khí ở hạ tiêu, chủ yếu là thận, lợi cho sức khỏe, nhưng cần những phương pháp kèm theo để “hóa tinh” cho khỏi gia tăng đòi hỏi nhục dục.
Trên nguyên tắc, người tu hành phải tập luyện một thời gian cái đã, rồi khi thấy mặc dù không cần phải quá cố gắng dồn ép, mình vẫn tự nhiên không còn ham muốn dục tình nữa, thì khi ấy mới phát nguyện giữ giới. Nếu giữ giới mà lại phải khó khăn dồn nén, sanh khó chịu, bực tức, tâm hồn giao động, thì việc giữ giới có lẽ chưa phải là một chọn lựa tốt. Dồn nén dục tình quá đáng có thể đưa đến những trạng thái tâm lý bất bình thường, có hại cho chính mình và cho người khác. Nó không giúp đem lại bình an trong tâm hồn người tu sĩ, và người tu sĩ ấy cũng khó mà đem lại được bình an trong tâm hồn những người khác.
2) TRƯỜNG HỢP NGƯỜI THƯỜNG KHÔNG BỊ RÀNG BUỘC BỞI SẮC GIỚI:
Khi ấy “bế tinh” có thể hiểu theo hai cách: - Giảm bớt dục vọng, gọi là “quả dục”:
Tùy tuổi tác và tình trạng sức khỏe, mà người ta hạn chế việc nhập nội phòng, thí dụ như ba lần một tuần, một lần một tuần, hay hai tuần một lần, một tháng một lần v.v...
- Bế tinh thực sự trong việc chăn gối:
Tức là vẫn làm chuyện gối chăn, nhưng vẫn bế tinh. Phương cách này đòi hỏi chút luyện tập. Nhiều người cho rằng rất khó. Thật ra, độ khó của nó nghe đâu chỉ tương đương với việc đàn bản “au clair de la lune” cua “méthode rose” mà thôi! Tùy theo năng khiếu và sự chuyên cần, người ta có thể đạt đến những kết quả đầu tiên trong khoảng thời gian từ một tuần tới một tháng. Khi bế tinh được trong một lần chăn gối trên hai, là bắt đầu kết quả, sau đó dần dần sẽ tăng lên một lần trên ba, trên bốn, v.v... trước khi hoàn toàn làm chủ việc xuất tinh.
Đây là một phương pháp cơ bản của khoa dưỡng sinh. Cái lợi của nó là khiến người đàn ông luôn có thể làm thỏa mãn người bạn mình. Nó cũng khiến người ta có thể “lâm trận” nhiều lần, kiểu “nhất dạ lục giao” chẳng hạn (chỉ có điều sẽ không thể “sanh ngũ tử” như vị quân vương nọ). Người xưa “năm thê bảy thiếp”, đi đâu cũng “gót tiên theo đủng đỉnh một đôi dì”, có thể cũng nhờ phương pháp này? Trong bệnh lý, phương pháp này có khả năng trị liệu chứng “khóc ngoài quan ải”, tức chứng “tảo tiết”, rất phổ thông.
Thêm vào đó, những người cổ vũ cho phương pháp này lập luận rằng người đàn ông luôn có mặc cảm yếu kém đối với đàn bà, vì khả năng tình dục của các ông bị giới hạn, trong khi khả năng ấy không bị hạn chế nơi các bà. Họ cho là để khỏa lấp mặc cảm yếu kém của mình, các ông thường bắt nạt các bà, và khống chế hầu hết các lãnh vực trong xã hội, khiến xã hội cho đến gần đây chỉ hoạt động với nửa sức sáng tạo của loài người, tức cái phân nửa thuộc đàn ông. Rồi vì luôn luôn lo sợ không thể thỏa mãn nổi các bà, nên luân lý “đàn ông” thường lên án tình dục, coi khoái cảm là tội lỗi... Những người mặc cảm nhiều đến độ nào đó thì trở thành hung bạo, làm những chuyện quá đáng. Napoléon, Hitler, đều có vấn đề tình dục. Biết bao nhà độc tài, bạo chúa, cũng ở trong tình trạng ấy, và phải chăng đó chính là những động cơ của các hành vi của họ, đưa thế giới đến tình trạng hiện nay? Từ những lập luận ấy, người ta nghĩ rằng phải chăng thế giới sẽ mang một bộ mặt khác, nếu người đàn ông đỡ mặc cảm, đỡ hoang mang lo lắng cho cái khả năng tình dục của mình?
Thật ra, họ nghĩ mà chơi vậy, chứ con người ngàn đời vẫn là con người, đàn ông cũng như đàn bà: hễ nghe điều phải thì diễu cợt (văn Đạo đại tiếu chi), làm sao mà tiếp thu nổi những thứ này?
Bs. NGUYỄN HOÀI VÂN
. |
|