– Hoàng Huy, ông mở cửa ra. Pháp luật không để yên cho ông tiếp tục hại người.
Không có tiếng đáp lại dù Tuấn Khanh đã gào đến khản cổ. Anh hoang mang bảo bà Diễm Hương đang lập cập cạnh bên:
– Đúng là một tên ngoan cố số một.
Bà Diễm Hương run giọng:
– Hắn nhất quyết không chịu phục thiện đâu.
– Xưa kia ông Hoàng Huy có phải là kẻ ác ôn không?
– Chỉ khi tôi không còn là vợ hắn, hắn tự biến thành một con người dễ sợ.
– Phải chăng ông ta có oán hận bà?
Nghe hỏi, bà Diễm Hương cúi đầu:
– Lẽ ra hắn phải biết thông cảm cho tôi nếu hắn yêu tôi thật sự.
Chẳng phải kẻ tò mò, nhưng trước tình tiết của câu chuyện Tuấn Khanh bỗng nôn nao muốn biết:
– Bà có thể nói rõ hơn vấn đề được chứ?
Làn da mặt đang nhợt nhạt của bà Diễm Hương vụt pha đậm sắc đỏ hồng. Trông cử chỉ của bà rất ngượng nghịu:
– Chuyện riêng của chúng tôi mà để cho cậu biết thì kỳ quá. Nhưng không nói cậu lại nghĩ xấu về tôi.
Thấy người phụ nữ có vẻ khó mở lời, Tuấn Khanh tế nhị ngăn bà ta lại:
– Thôi để lúc khác vậy. Việc cần thiết bây giờ là phải xông vào được bên trong.