Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon

Diễn Đàn của Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Trung Học Nguyễn Trãi Saigon
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Keywords
Nhung ngắn Trung linh quốc thầy Saigon quynh trong chẳng chuyen ngam thuoc bich hoang quang munro nguyet VNCH chất không Chung nhac quan truyện Nguyen
Latest topics
» "Chinh Phụ Ngâm & Vườn hoa Thơ Nhạc Lạc Hồng"
Ở lưng chừng hạnh phúc Icon_minitimeThu Apr 04, 2024 12:38 am by Admin

» "Chinh Phụ Ngâm & Vườn hoa Thơ Nhạc Lạc Hồng"
Ở lưng chừng hạnh phúc Icon_minitimeThu Apr 04, 2024 12:09 am by Admin

» "Chinh Phụ Ngâm & Vườn hoa Thơ Nhạc Lạc Hồng"
Ở lưng chừng hạnh phúc Icon_minitimeThu Apr 04, 2024 12:09 am by Admin

» qua đi thôi bão nổi
Ở lưng chừng hạnh phúc Icon_minitimeSat Mar 11, 2023 3:11 am by Admin

» Cụ Hoang Xuân Hãn
Ở lưng chừng hạnh phúc Icon_minitimeSun May 08, 2022 10:37 pm by Admin

» Giáo dục VNCH - Giáo dục con đường khai phóng
Ở lưng chừng hạnh phúc Icon_minitimeMon Jan 10, 2022 4:06 am by Admin

» Suy tư về kiếp người - Về Cùng Cát Bụi
Ở lưng chừng hạnh phúc Icon_minitimeSun Jan 09, 2022 4:25 am by Admin

» AI ĐÃ HẠ GỤC CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN?
Ở lưng chừng hạnh phúc Icon_minitimeSat Jan 08, 2022 2:41 am by Admin

» NHẠC THIỀN - Cõi Thiền trong Âm Nhạc
Ở lưng chừng hạnh phúc Icon_minitimeThu Jan 06, 2022 4:11 am by Admin

November 2024
MonTueWedThuFriSatSun
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
252627282930 
CalendarCalendar
Affiliates
free forum

Affiliates
free forum


 

 Ở lưng chừng hạnh phúc

Go down 
Tác giảThông điệp
bemai_2011

bemai_2011


Posts : 93
Join date : 26/02/2012

Ở lưng chừng hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Ở lưng chừng hạnh phúc   Ở lưng chừng hạnh phúc Icon_minitimeSat Aug 24, 2013 3:45 am

#Có phải khi yêu, bọn con trai đều hiển nhiên trở thành một-đứa-trẻ không nhỉ? Bởi bên Em, tôi được quyền nhỏ bé?
 
Nhà chúng tôi chỉ cách nhau có giàn mồng tơi. Em kém tôi hai tuổi nên dạo bé tôi thường kèm Em học. Rồi yêu nhau, lúc nào cũng chẳng hay. Chỉ biết là.....
 
 
 Tôi là người đèo Em đi học mỗi sáng còn Em là người chuẩn bị những bữa cơm trưa. Thỉnh thoảng trong thực đơn lại xuất nhiện mấy món là lạ kiểu Cơm cuộn trái tim, Gỏi hạnh phúc, Trứng uyên ương,..made-by Em. Ăn cũng chẳng khác mấy so với phiên bản gốc, chỉ là Em có thêm vào chút gia vị - "Vị yêu thương", nên hình như chưa hôm nào cơm trưa bị ế...
 
Tôi là nhạc sĩ chơi Guitar còn Em là ca sĩ của-riêng-tôi. Em thích hát nhưng không theo một nhịp điệu hay một khuôn khổ xác định nào. Em có thể hát mọi lúc và hát về bất cứ điều gì Em thích. Em có thể lên những nốt cao vút nếu vui hoặc xuống thấp lè tè nếu..mệt.
 
Tôi là thấy giáo còn Em là đứa học trò ngổ ngáo có một không hai. Em học văn trong giờ tôi dạy toán và học vẽ lúc tôi kèm tiếng anh. Nói chung chẳng bao giờ Em tập trung nghe tôi giảng, thế mà đậu Ngoại Thương.
 
Tôi là bờ vai để Em là công chúa mít ướt. Tôi là thùng rác để Em rút bỏ muộn phiền. Tôi là Osin để Em là bà chủ sai vặt. Tôi là máy trả lời tự động để em tám suốt đêm qua điện thoại.Và tôi và của riêng Em.

Ở lưng chừng hạnh phúc Lung-chung-hanh-phuc_copy
 
Cho tới một ngày....
 
Tôi làm thủ tục du học chỉ cho để bố mẹ vui lòng thôi. Đại loại tôi sẽ rớt ở vòng sơ tuyển với các lý do kiểu trình độ chưa tốt, kỹ năng chưa có,..vân vân.. Nhưng lý do chính có lẽ là tôi chưa sẵn sàng xa Em, một khoảng thời gian dài như thế.
 
Chỉ tới lúc tôi nhận được điện thoại thông kết quả của đợt khám sức khỏe thì tôi mới biết rằng mình phải đi, nhất định phải đi.
 
- Alô! Cậu phải nhập viện ngay!
 
Tôi bị ung thư. Giai đoạn cuối. Ngày tôi rời Việt Nam sang Pháp với lý do du học em đã không đến tiễn, chỉ vỏn vẹn một dòng tin nhắn "Em yêu anh" được gửi tới mà mãi đến lúc đó, tôi vẫn thấy nhói ở phía trái lồng ngực.
 
Em sang Pháp tìm tôi sau một quãng thời gian dài tôi cố trốn tránh. Cái ngày thấy Em khóc bên chàng trai ấy, tôi đã yên tâm rằng "Rồi ta sẽ quên được nhau".
 
Tôi nắm chặt điện thoại cố không để làm rơi xuống đất:
 
- Bố mẹ anh không cho mình quen  nhau. Hình như khoảng cách chỉ càng đẩy anh ra xa khỏi em. Mình chia tay em nhé!
 
***
 
Không hẳn là chia tay. Chỉ là khi chỉ mới ở-lưng-chừng-hạnh-phúc thì anh đã phải buông. Để trái tim em đỡ tổn thưởng ngày anh đi mãi mãi.
 
Đừng khóc. Anh biết là em sẽ khóc. Khóc trông em sẽ rất xấu, chẳng phải em từng nói thế còn gì?
 
Ở nơi nào đó. Anh sẽ nhìn thấy em cười và hạnh phúc. Hứa với anh đi!
 
"Những dòng tin chưa gửi và mãi mãi sẽ không bao giờ được gửi...."
Về Đầu Trang Go down
MHMai
Khách viếng thăm




Ở lưng chừng hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ở lưng chừng hạnh phúc   Ở lưng chừng hạnh phúc Icon_minitimeMon Aug 26, 2013 1:26 am

Ở lưng chừng hạnh phúc Images?q=tbn:ANd9GcTmtcQ91kDdOlGLx15d_2WVv8XhD4bRWcoxBwxbkaA9MkgcXie6


Ở LƯNG CHỪNG HẠNH PHÚC

Nhạc và lời: Anh Khang
Trình bày: Anh Khang
https://www.youtube.com/watch?v=gbort8vutyE





"Ở lưng chừng hạnh phúc" là một tản văn trích từ tập sách "Ngày trôi về phía cũ" do Nhà xuất Hội Nhà Văn và Phương Nam Books ấn hành. Tác giả đã phổ nhạc cho bài viết thành ca khúc "Ở lưng chừng hạnh phúc" cùng tên.


Ở lưng chừng hạnh phúc Images?q=tbn:ANd9GcRWfw6kW5cgzbN5p32kpzcExb7LU5tLeIQhzuC9RLsn6p1b_ZBd

Sài Gòn giấu em kĩ quá để đến khi anh tìm em đã thuộc về người ta lâu rồi.
Mình cười lên che niềm đau cố gắng không nghĩ về nhau và cố không yêu đậm sâu cùng nhau, mà sao thật khó nói hết những dại khờ vì con tim đã trót yêu ai nhớ ai.
Từng giờ mình gặp nhau quá muộn màng mà tình thì đến vội vàng để buồn giăng trong tim quá mênh mang.
Một tình yêu lưng chừng em và anh lưng chừng hạnh phúc.
Hôm nay ta bước bên nhau để rồi mai đây sẽ có ai đứng mãi trên con đường quen,
Lặng nhìn theo bóng dáng ấy mà đành lòng tay buông tay.
Một tình yêu lưng chừng em và anh lưng chừng hạnh phúc yêu thương đã cố xem như xem như giấc mơ,
Khi em quay bước đi ai đó đang chờ lòng tiếc nuối tự hỏi lòng là phải chi anh gặp em từ đầu.



Ở lưng chừng hạnh phúc Images?q=tbn:ANd9GcSlYdAoOGYIjCc7JnsgaedX-fTOd8x7TZ9mjU4M_HcgMjNUIfO7Tg
.
Về Đầu Trang Go down
bhtran
Khách viếng thăm




Ở lưng chừng hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ở lưng chừng hạnh phúc   Ở lưng chừng hạnh phúc Icon_minitimeTue Aug 27, 2013 10:03 pm


Ở lưng chừng tình yêu...


Ở lưng chừng hạnh phúc Images?q=tbn:ANd9GcRNiBYnMKmrlPBbMjDyeHLGbLRC3suB7Lp3h2gmK5AjJbH9l0KDEw


Một ngày nào đó của tháng 2 năm 2012
Một buổi chiều dịu dàng, anh nắm tay cô bước vào quán.
Họ nhanh chóng ngồi xuống vị trí yêu thích của mình, chiếc bàn nhỏ nằm ở góc phòng, ngay dưới kệ sách, được kê trên nền cao hơn những chiếc bàn khác, vì thế từ đây có thể nhìn ngắm tất cả những vị khách còn lại trong gian phòng này một cách dễ dàng, chưa kể đó lại là chiếc bàn duy nhất mà anh với cô có thể ngồi vuông góc hoặc đối diện nhau chứ không phải là cạnh nhau như những chỗ khác, cô thích thế và anh cũng vậy...
Phục vụ bàn đến, một cô gái dễ thương, cô và anh đều gọi cà phê sữa, nhưng ly của cô nhiều cà phê hơn, lúc nào cũng vậy...

Xong xuôi, cô và anh đứng lên, đối mặt với cái kệ sách và lựa cho mình cuốn yêu thích. Cô lựa 1 cuốn của Guillaume Musso còn anh lựa một cuốn truyện ngắn Trung Quốc rồi hai người chậm rãi ngồi vào chỗ của mình. Anh vốn thích văn học Trung Quốc, cô thì không, cô không thích lời văn cũng như những bi kịch số phận không thực mà nó phơi bày. Còn cô, những tiểu thuyết lãng mạn như của Marc Levy cuốn hút cô một cách vô điều kiện, anh lại không thích loại đó lắm, đối với anh, nó hơi ủy mỵ.
Hai người chăm chú vào cuốn sách của mình…tiếng nhạc thênh thang, lãng đãng…
Ở những bàn bên cạnh, các đôi trai gái cười nói rôm rả, cặp thì lả lơi bên màn hình laptop, cặp khác lại khẽ khàng tựa vai nhau…

Lâu lâu, anh khẽ lén nhìn cô. Như có linh cảm, ngay lập tức cô cũng ngước lên… mỉm cười… Trong khoảnh khắc, ánh mắt, lý trí và trái tim chạm nhau đó… nghe một niềm hạnh phúc len lỏi rung rinh… Thời gian như ngừng lại để tận hưởng một chút ấm áp trong cuộc hành trình bất tận của nó… mắt cười… tim ngời…
Có những lúc, anh ngừng đọc và nắm lấy tay cô… không rõ là bao lâu… đủ để tay ấm, tim ấm… rồi lại buông ra.
Có những lúc, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô… rất nhẹ… đủ để cô thấy mình nhỏ bé bên anh… Chỉ khi bên anh, cô mới có cảm giác mình được bé lại, được chăm sóc, chiều chuộng, được nhõng nhẽo, được là một cô bé thật sự, không phải gồng mình tỏ ra mạnh mẽ như cô thường ngày…
Có những lúc, cô gấp sách lại, mắt nhìn xa xăm như đang trôi dạt vào một xứ sở nào đó, có lẽ cô đang nghiệm lại tất cả những gì mình đã đọc… để đặt mình vào nhân vật, hay để tìm kiếm mình trong đó? Cũng không rõ… Chỉ biết là, những lúc như thế, anh lặng lẽ ngắm cô, rồi nắm lấy tay cô mà kéo cô về với mình:
- Đến Paris chưa em?
Cô cười trả lời anh.
Đó là những câu từ ít ỏi mà họ nói với nhau, thỉnh thoảng, anh chỉ cho cô những câu từ mà anh tâm đắc trong truyện, và ngược lại, và chỉ có thế, còn lại là những khoảng lặng…
Ở các bàn khác, một vài cặp đùa giỡn, âu yếm…

Hai người vẫn lặng lẽ ngồi cạnh nhau, không nói gì, nhưng cứ như là đã nói tất cả… Vài giọt nắng cuối cùng của hoàng hôn đi lạc bên bậu cửa sổ, chúng nhìn hai người, cười thầm, chen nhau đến rót đầy ly cà phê, mơn trớn mái tóc cô rồi lại chạy biến đi… Bản “When you say nothing at all” vang lên thật gần, như được phát ra từ đôi mắt của họ, nụ cười của họ…
Có cảm giác như hai người bị lạc vào một thế giới khác, thế giới chỉ có 2 người, thế giới phi ngôn ngữ… thế giới của ánh mắt và nụ cười… thế thôi.

Đến khi tim đủ ngời, tay đủ ấm, và mắt đủ mệt (vì đọc sách), anh lên tiếng:
- Về chưa cô bé?
- Chưa - cô vừa nói vừa cười tinh nghịch rồi đứng lên, nắm tay anh và kéo anh theo
Anh tiễn cô về đến tận nhà…
Mọi thứ cứ nhẹ nhàng trôi qua như thế…

Ở lưng chừng hạnh phúc Images?q=tbn:ANd9GcT83uDeWuWKd2nV9VtELCTWh2MU6EcHqw-SV7lptMpNmYBxL62l


Một ngày thứ bảy của tháng 4 năm 2013...
Trời khá nhiều mây, chỉ thấp thoáng đâu đó vài mảng xanh trong…

8h quán mở cửa.
8h30 anh đến. Từ ngày không còn cô ở bên, anh vẫn thường lui tới quán này mỗi tuần một lần, vào thứ 7 và sớm thật sớm… anh thích cái không khí của quán vào những buổi sáng như thế này…
Anh chọn cho mình cái bàn trong góc… nhưng ở gian bên kia. Quán được chia làm 2 gian bằng một bức tường Anh không muốn ngồi ở cái bàn kỷ niệm, cũng không rõ tại sao. Anh gọi cà phê cho mình rồi lại đi đến kệ sách. Lần này, anh chọn một cuốn tiểu thuyết kinh điển.
Anh chìm vào thế giới của riêng mình…
Quán vắng… Hình như, anh là khách hàng đầu tiên.

9h30, cô bước vào. Hôm nay, tự nhiên cô muốn đi quán… Mọi hôm, cô vẫn thường đi vào chủ nhật, thứ 7 là ngày để cô giải quyết nốt những công việc còn tồn đọng trong tuần, mặt khác, cô cũng không muốn đi đâu vào ngày thứ 7, vậy mà… Có lẽ cô muốn thay đổi, cũng có thể, cô đang mệt và cần một khoảng lặng…
Cô chọn cái bàn kỷ niệm… Không hẳn vì cô muốn gợi nhớ lại ký ức, đã qua rồi cái thời mà việc ngồi vào vị trí này làm thênh thang nỗi nhớ… Đơn giản vì đây là vị trí mà cô thích nhất, vậy thôi!
Cô gọi trà… Chính cô cũng ngạc nhiên với lựa chọn của mình. Cô cũng thích trà, nhưng chẳng bao giờ cô vào quán cà phê mà lại gọi trà cả…Chợt cô mỉm cười vì ý nghĩ, hôm nay là ngày đặc biệt gì mà cứ liên tục phá vỡ những thói quen! Mà không, từ ngày không còn anh bên cạnh, cô đã đánh rơi rất nhiềuu thói quen rồi đó thôi.
Cô đứng băn khoăn trước kệ sách, rồi cũng chọn được cho mình cuốn “Bắt trẻ đồng xanh”.
Cô nhẹ nhàng thả mình vào những trang sách.
Anh đứng lên trả sách ra về.

Chợt, anh nhìn thấy cô, cô tựa mình vào bức tường, nghiêng đầu chăm chú vào cuốn sách, trông cô thật bình yên… Cuốn sách anh đang cầm dường như sắp rơi… Những cảm xúc lẫn lộn chen chúc trong anh. Một chút vui, một chút ngạc nhiên, một chút bối rối, một chút ngượng ngùng… anh không biết mình nên và phải làm gì, anh cứ bất động như thế… nhưng chỉ trong một khoảnh khắc thôi, cái khoảnh khắc mà thời gian một lần nữa lại dừng chân…nhưng lần này, nó ngừng lại để tò mò xem gặp-lại là thứ cảm xúc như thế nào?
Anh đến gần cô hơn, và dịu dàng:
- Em bắt đầu thích uống trà từ khi nào vậy? - vừa nói, anh vừa cười, để cảm xúc tuôn trào theo ý thích của nó.
- Em thích từ lâu rồi, tại anh không biết đấy thôi! - cô ngẩng lên và cố gắng trả lời với thái độ bình thường nhất, điều đó lại càng làm lộ rõ sự ngạc nhiên và vui mừng trong ánh mắt cô.
- Anh ngồi cùng em nhé! Em đến lâu chưa?
- Em cũng vừa mới đến thôi…

Anh và cô cùng im lặng… nhường chỗ cho những cảm xúc không biết gọi tên và cũng không nên để vỡ òa… tiếng nhạc khe khẽ…
Cô trông có vẻ xinh hơn trước, ung dung như không có điều gì làm cô vướng bận… nhưng nụ cười của cô man mác một điều gì không thể hiểu được…
Anh đen đi và mập ra, và… cô thích thế! Trông anh chững chạc hơn xưa… nhưng ánh mắt anh lại thoang thoáng một nỗi ưu tư không tên…
Anh gọi thêm một ly cà phê.

Vẫn chỗ ngồi cũ… vẫn người xưa…duyên phận đôi khi muốn chọc tức con người bằng những cuộc hội ngộ của quá khứ và hiện tại, của ký ức và nỗi nhớ, của ảo tưởng và hiện thực… Con người của hiện tại không còn là con người của quá khứ nữa…
Không muốn im lặng thêm nữa, anh hỏi chuyện cô, và cô cũng vậy, họ bắt đầu nói với nhau thật nhiều, nhiều như chưa bao giờ từng được nói với nhau vậy! Thật ra, họ vẫn nắm bắt thông tin về người kia khá rõ qua những tin nhắn thi thoảng, qua blog của hai người và qua những người bạn chung của họ, nhưng không hiểu sao, họ vẫn muốn nói…Thời gian đã tạo nên khoảng cách giữa họ khiến việc “không nói gì” như lúc trước trở nên ngờ nghệch, kệch cỡm, hay đơn giản là họ cần được nghe thấy tiếng nói của nhau, cần được nói? Anh hỏi thăm sức khỏe của cô, môi trường mới, những người bạn mới của cô, gia đình cô. Anh khoe với cô những thành tích mới của mình.
Cô im lặng nghe anh nói. Cô thích giọng nói của anh. Giọng nói ấm áp, nghe thật bình yên và đáng tin cậy. Cô thích gương mặt anh lúc này, thích nét tự hào và kiêu hãnh ánh lên trong mắt anh. Mặc dù, trong ánh mắt ấy, cô đã không còn thấy mình nữa…Cô đã từng sợ rằng không có cô bên cạnh, anh sẽ chẳng thể tâm sự, chia sẻ với bất cứ ai về những niềm vui, nỗi buồn của mình. Nhưng cô lầm, anh đã có những người bạn mới, có những người khác tâm sự và lắng nghe anh, anh không phải đơn độc chịu đựng mọi điều một mình như lúc trước khi gặp cô nữa…Và cô chợt nghe lòng mình bình yên…

Thỉnh thoảng, có những khoảng lặng giữa những câu chuyện của họ, đủ để họ nhận ra rằng, họ đã lạc mất nhau thật…Thế-giới-của-anh-và-cô đã không còn nữa rồi, thay vào đó, là thế-giới-của-anh và thế-giới-của-cô…2 thế giới khá xa lạ…đôi khi chúng cũng gặp nhau trong một vài giấc mơ, một vài nỗi nhớ nào đó, nhưng điều đó cũng chỉ làm cho chúng thêm xa lạ mà thôi…
Cô dịu dàng đặt cuốn “Bắt trẻ đồng xanh” vào tay anh:
- Anh đọc thử cuốn này đi, em nghĩ là anh sẽ thích nó!
- Còn em?
- Em sẽ đọc một cuốn khác.
Cô đứng bật dậy, với tay lấy cuốn “Gặp lại” của Marc Levy. Cô đã đọc cuốn này rồi, nhưng tự dưng, cô muốn đọc lại. Hai người ngưng chuyện trò và thả hồn vào thế giới của riêng mình…
Theo thói quen, anh lại lén nhìn cô. Cô cảm nhận được điều đó nhưng không ngước nhìn lên…Đã lâu rồi, anh không được ngắm cô như thế này, vẫn như cô của ngày xưa, có điều, có vẻ trưởng thành và dịu dàng hơn…Anh chợt nghe tim mình bình yên…Anh đã từng sợ cái giây phút gặp lại này…Anh sợ rằng sự lúng túng pha chút lạnh lùng trong ánh mắt anh sẽ làm tổn thương cô, sợ sự xa lạ trong ánh mắt của cô…sợ việc nhìn thẳng vào mắt cô và rồi nhận ra, không còn hình bóng của mình trong đó nữa…sợ phải nhìn thấy những mảnh vỡ trong mắt cô - những mảnh vỡ mà anh nghĩ rằng, đó là lỗi của anh…Nhưng anh cũng lầm…Ánh mắt cô không hề xa lạ, không hề “vỡ”… Ngược lại, cô rất tự nhiên như vốn dĩ cô vẫn thế, vẫn nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, không chút do dự, ngại ngùng…Có chăng, kẻ lúng túng là anh mà thôi…

Ánh nắng lén luồn qua khe cửa rồi nhẹ nhàng đáp lên hàng mi của cô, hắt lên sự bình thản và ung dung, như không có điều gì làm cô phải muộn phiền. Bất giác, anh cảm thấy cô ngay đây mà như xa thật xa…Anh muốn nắm tay cô, nhưng không dám…Anh sợ bàn tay mình đã từ lâu, không còn đủ ấm cho bàn tay nhỏ bé kia của cô nữa… Anh sợ “chạm vào nghe vỡ”…Cái gì vỡ? Anh vỡ? Cô vỡ? Hay là chút dư âm kỷ niệm ngọt ngào còn lại? Hay vốn dĩ, nó đã vỡ từ lâu rồi? Làn gió không biết từ đâu khẽ vờn mái tóc cô, khiến chúng như đang hôn lên má cô. Một chút gì đó như là ghen tỵ không biết từ đâu len lỏi trong anh. Nhưng mà anh ghen với cái gì chứ? Ghen với tia nắng kia? Ghen với mái tóc kia? Hay ghen với quá khứ? Với thời gian?
Bất chợt, cô nhìn lên khiến anh giật mình. Cô cười! Vẫn là nụ cười ngày xưa:
- Cà phê tan hết đá rồi kìa anh!
- Uhm…cám ơn em.
Anh lập tức nhìn xuống ly cà phê, khuấy khuấy trong bộ dạng của người vừa bị bắt quả tang…Một màu nâu nhạt hơn lúc trước khá nhiều… Một cái gì đó cũng đã nhạt…
- Em ghét ca phê tan đá lắm! Ghét cả trà nguội lạnh…
- Uhm, anh cũng vậy
Họ nói với nhau thêm vài câu chuyện nữa…Cô những muốn cứ được ngồi ở đây mãi, những muốn một khoảnh khắc sẽ trở thành vĩnh viễn…
Không lâu sau, cô dừng cuộc chuyện trò:
- Thôi, quá trưa rồi, em cũng có việc. Em về đây!
- Để anh đưa em về...

Họ lặng lẽ rời quán, cô đi trước, anh đi sau... Và anh phải kiềm nén mình lắm mới không vòng tay ôm chặt lấy cô… Mà để làm gì chứ? Chắc chắn không phải để giữ cô luôn bên mình, không cho cô rời xa nữa… vì chính anh cũng biết đó là điều không thể… Vậy thì là để làm gì? Níu kéo chút dư hương của quá khứ chăng? Hay đơn giản là một cử chỉ muộn màng khép lại một tình yêu đã cũ? Chính anh cũng không rõ…
Họ chạy xe bên nhau. Đã quá trưa nhưng nắng nhẹ và trong, hơi ngộp ngạt, có lẽ, trời muốn mưa, nhưng còn chờ đợi một điều gì đó… Một vài câu chuyện... Đến nửa đường, cô chợt nói:
- Thôi, anh đưa em về đến đây là được rồi.
- Ừ, vậy em về cẩn thận nhé! Hẹn gặp lại.
- Hẹn gặp lại anh - cô mỉm cười.

Cô rất muốn cùng anh về đến tận nhà mình… Nhưng cô lại nói điều ngược lại, chính cô cũng không hiểu sao mình làm như thế… Có lẽ, hành động ngược lại với điều mình muốn đã trở thành một thói quen không thể bỏ được của cô rồi… Một chút giận anh không hiểu mình, một chút giận chính mình ngu ngốc…
Anh rất muốn đưa cô về tận nhà…Nhưng lần này, và chỉ thêm lần này thôi, anh muốn chiều theo ý của cô… Cũng đã lâu rồi, anh không được nuông chiều cô mà…
Họ vừa rời nhau một quãng thì trời rắc mưa… Mưa lất phất nhẹ nhàng phủ lên mái tóc cô…

Một cuộc gặp lại tình cờ, không đủ cho nỗi nhớ, không đủ cho những lời giải thích, cho những mong chờ, không đủ cho những day dứt, những hờn trách, không đủ để khỏa lấp những khoảng trắng không biết từ lúc nào đã tồn tại giữa họ, nhưng đủ để họ nhận ra, người kia vẫn bình yên… Và, chính họ cũng đã bình yên. Trái tim vốn dĩ bình yên mà…
Vậy đã là quá đủ… cho một gặp-lại…
Mưa rồi…
Anh không trùm áo mưa, tật này anh bị nhiễm của cô… Anh chợt mỉm cười, băn khoăn tự hỏi không biết mình cười vì điều gì… Đâu đó, anh nghe nhẹ nhàng…
Theo thói quen cố hữu, cô không mặc áo mưa, cứ thế dầm mưa mà về… Thật lạ, mưa hôm nay không lạnh, ngược lại, lại ấm và ngọt dịu… như tách trà ban nãy cô uống…
Không là tình yêu nữa… Cũng không phải là tình bạn… Thôi thì cứ tạm gọi là ở lưng chừng tình yêu vậy…
Lưng chừng… nhưng không hề chênh vênh…
Đôi khi, ta buộc phải dừng lại ở lưng chừng như thế…

(forum.petalia)


Ở lưng chừng hạnh phúc Images?q=tbn:ANd9GcT4D2fuCS-SUUpxEUoq_GbIjVYaVIj03fp9xECCZXeIVbiuakad0w
.
Về Đầu Trang Go down
bhtran
Khách viếng thăm




Ở lưng chừng hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Lưng chừng… ở giữa một tình yêu!    Ở lưng chừng hạnh phúc Icon_minitimeThu Aug 29, 2013 3:29 am


Lưng chừng… ở giữa một tình yêu!

Ở lưng chừng hạnh phúc 132029766393314226_574_0


Em và anh cứ lưng chừng ở giữa
Yêu hay không sao không định rạch ròi
Dây tơ tình mù mờ như sương khói
Tưởng chừng mình lạc lối chốn mê cung

Em và anh chẳng phải là tình nhân
Trao cho nhau những lời yêu dịu ngọt
Bạn bè ư cũng không hẳn là thế
Để mỗi ngày gây nỗi nhớ cho nhau

Lời muốn nói nhưng vẫn còn bỏ ngỏ
Nên cứ lưng chừng... ở giữa một tình yêu!


Ở lưng chừng hạnh phúc Images?q=tbn:ANd9GcT8VRnQJRbbWUKH0gKdrzqn750Pb3V_6EYjh5xUkK8GP9U-aIn9


Lưng chừng mùa thu lưng chừng gió
Lưng chừng hoa lưng chừng nụ lưng chừng
Em đứng giữa lưng chừng giận dỗi
Giữa buồn vui quên nhớ ghét thương

Lưng chừng cây lưng chừng núi hoa vương
Lưng chừng em lưng chừng mùi hoa sữa
Lưng chừng lá rải trên lưng chừng cỏ
Lưng chừng trăng lặn dưới lưng chừng sâu

Trái tim em bắt nhịp từ đâu
Lưng chừng không gian ai là điểm tựa
Lưng chừng anh lưng chừng người khác nữa
Lưng chừng trái tim em khóc lưng chừng...



Ở lưng chừng hạnh phúc Images?q=tbn:ANd9GcQhidoN81Jiuwu6X3zYdc-H_ScGEMZtctjcT0OZEiAMKmWcVkKA


Mùa thu lưng chừng tới
Lá vàng lưng chừng rơi
Lưng chừng anh và em
Tình yêu hay tình bạn...

(forum.petalia)



Ở lưng chừng hạnh phúc Images?q=tbn:ANd9GcRf6txXcQm-GTHA6I8g_S4j0PCTR6xrxdv62_WpK4C5V7HfjVhprw
.


Về Đầu Trang Go down
P-C
Khách viếng thăm




Ở lưng chừng hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Nhạc cuối tuần - Happy Holiday!   Ở lưng chừng hạnh phúc Icon_minitimeFri Aug 30, 2013 11:54 pm


Nhạc cuối tuần - Happy Holiday!



https://www.youtube.com/watch?v=lHcl-jGWiIM
Xin hãy cho nhau nụ cười - Miên Du ĐaLat - Hương Giang



https://www.youtube.com/watch?v=ihxe32e2Fwk
Hương Yêu - Miên Du Đalat - Quỳnh Lan



https://www.youtube.com/watch?v=w44VSARoeyw
Một cõi riêng mang - Võ Tá Hân - Quỳnh Lan



NHỚ!

thơ: Miên Du-Dalat
nhạc: Nguyễn Tuấn
trình bày: Hạnh Nguyên
https://www.youtube.com/watch?v=0HVPwjt6jAQ

Hôm nay thơ đi vắng
Em bỗng buồn bâng khuâng
Mân mê trang giấy trắng
Chùi mãi vết mực loang,

Hôm nay buồn vô cớ
Hồn bỗng thèm làm thơ
Viết mãi một chữ NHỚ
Mắt bỗng buồn vu vơ

Hôm nay buồn chi lạ
Người ơi có nhớ ta
Mưa rơi trên phiến lá
Giọt sầu bỗng ngân nga

Hôm nay hoàng hôn tím
Tình ai cũng lặng im
Đời bỗng dưng chết lịm
Nỗi sầu giấu trong tim!

Ở lưng chừng hạnh phúc Images?q=tbn:ANd9GcS7W8dmRJOfscoCEO4CaeTyj71fiTRdL75nHsrTwr5MgqGvRwvD

Về Đầu Trang Go down
bhtran
Khách viếng thăm




Ở lưng chừng hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Những nấc thang yêu...   Ở lưng chừng hạnh phúc Icon_minitimeSun Sep 01, 2013 11:49 pm


Những nấc thang yêu

Ai trong chúng ta cũng sẽ gặp được một người định mệnh, một tình yêu được cho là định mệnh khiến ta say đắm…


1. Cô gặp anh vào một buổi chiều muộn, theo lời giới thiệu của người quen. Có lẽ họ chẳng có ý gì khi giới thiệu cho cô một người bạn trai mà theo họ là tốt tính và hợp với cô, nhưng tất nhiên trong vị thế của người được giới thiệu, cô thấy mình rớt giá tệ̣ hại. Dẫu vậy, vì nể người quen và cũng để mẹ đỡ cằn nhằn, cô nhận lời gặp mặt, thu xếp một buổi hẹn ngắn sau khung giờ tan tầm, tại một nơi gần chỗ cô làm, hệt như một cuộc dạo chơi có phần khiên cưỡng.

Anh xuất hiện tự nhiên, nụ cười nồng hậu và những câu chuyện cười hóm hỉnh. Phần nào đó trong anh khiến cô thấy dễ gần và tin tưởng, chí ít, cô có thể coi anh là bạn sau khi gặp mặt. Cô tuyệt nhiên không nghĩ tới chuyện sẽ yêu thương một chàng trai nào đó từ sau cái nhìn đầu tiên hay lần hẹn hò đầu tiên. Cô đã lý giải với anh điều đó, và rằng cô chỉ coi đây đơn thuần như một buổi gặp gỡ giữa những người bạn sẽ quen và biết đâu đấy sẽ thân, chứ không phải là một cuộc hẹn hò trịnh trọng để đi tới một mối quan hệ̣ tình cảm lâu dài.

Anh đưa cô về sau khi hai người tìm thấy một số điểm chung trong sở thích, cô bắt đầu tin hơn việc anh sẽ trở thành bạn của cô, một người bạn khác giới thú vị và tự nhiên. Ai nói rằng giữa nam và nữ không tồn tại thứ tình cảm ấy? Rồi cô cũng sẽ chứng minh được thôi.

Khi anh đưa cô đến trước cổng nhà, dưới ánh sáng của những ngọn đèn cao áp, cô toan chào anh rồi quay về phía nhà để đi khuất, lúc bấy giờ anh mới cất tiếng.

- Ngày hôm nay, không phải là gặp mặt bình thường đâu, với anh… là hẹn hò thực sự đấy!

Nói rồi anh mỉm cười, đưa tay vẫy chào cô trước khi đi ra khỏi con hẻm nhỏ. Cô có ngớ người đôi chút, song cô vẫn cảm thấy chuyện đó là bình thường. Thật ra anh sẽ nhận thấy cô là đứa con gái kỳ quặc, là đứa không thể duyệt để trở thành người yêu mà để trở thành bạn bè thì sẽ tốt hơn. Cô nhún vai đi vào nhà, môi khẽ huýt sáo một điệu vui tươi nào đó. Mẹ cô từ phía bên trong nhà đã khấp khởi mừng vì bà vốn nghĩ anh và cô là một cặp rất xứng đôi.


2.  Sau lần gặp đó cô cũng không thường xuyên gặp lại anh. Thi thoảng họ trao đổi với nhau bằng email để kể về cuộc sống của mình. Một phần vì cuộc sống khá vội, guồng quay của công việc khá nhiều. Mẹ cô có đôi lần hỏi dò xong cô chỉ cười xòa.

Đôi lúc cô nghĩ như thế có gì là không tốt? Không ràng buộc lẫn nhau, không phải yêu đương sến súa. Cô hơi rùng mình rồi lại mỉm cười. Có lẽ việc gắn với sự độc thân quá lâu khiến cô tin tưởng rằng mình chẳng còn đủ tinh anh để chạm vào cái gọi là tình yêu nữa. Cô chỉ hơi tò mò về cuộc sống của anh, khi mà đôi lần trò chuyện cùng nhau anh hay hỏi những câu cắc cớ, như thể anh hiểu về toàn bộ cuộc sống của cô và nắm gọn trong lòng bàn tay vậy. Từ chuyện cô thường đi cafe ở đâu, hay rảnh rỗi vào những ngày nào, những tuyến đường mà cô đi qua, cả những điều vu vơ cô hay up status trên facebook nữa. Cô biết chắc chắn rằng anh là một người thông minh, nhưng người thông minh cũng không có nghĩa là có thể biết toàn bộ về cuộc sống của người khác như thế. Chính vì vậy mà cô cứ bị anh dụ dần, anh "nhử" cô gặp mình bằng những cuộc hẹn hò sau giờ tan sở.

Cuộc sống của anh mở ra với cô nhiều hơn qua những câu chuyện mà anh kể. Rồi khi cô ngỡ ngàng, anh mới lần mò từng khúc mắc để lý giải cho cô. Những lần ấy tim cô không đập nhanh, cũng không có cảm giác ngại ngùng, chỉ là tự nhiên khoảng cách giữa cô và anh ngắn hơn đôi chút. Có phải anh đang rất cừ trong việc rút ngắn đi khoảng cách giữa hai người không? Nếu không thì tại sao sau mỗi lần gặp anh về, cô đều cảm thấy yêu đời hơn một chút, mỉm cười nhiều hơn kể cả khi ngày hôm đó bao nhiêu thứ áp lực đè nặng lên vai? Cô thậm chí còn nhìn thấy khuôn mặt anh cười hiền ở trong tưởng tượng. Nhiều lần cô thấy mình ngốc nghếch và đáng thương đến tội, khi chốc chốc lại nhớ đến anh, một nỗi nhớ vu vơ nào đó đã thành hình từ lúc nào mà cô không rõ.
 
Ở lưng chừng hạnh phúc Images?q=tbn:ANd9GcQgmP5MO_osAR4vMPx4S3IMEPzlV63DJnP6-v34plCxhJWNqYNe

- Sao nhìn thấy anh mà không ra hiệu, anh không có thói quen nhìn con gái ngồi cafe một mình nên không nhận ra em đâu.

- Anh cũng nhận ra rồi đấy thôi!

- Ừ, vì em cứ ngồi như này, xong lại như này…

Anh cúi đầu, chống hai tay lên bàn và tựa cằm vào đó, nghiêng đầu sang trái lại nghiêng đầu sang phải, điệu bộ y hệt như cô đã làm trước khi anh tới. Cô bật cười, ngay cả khi cô cười anh cũng đã nhìn rất lâu, có phần đắm say khiến cô chếnh choáng. Nhưng chỉ là một khắc nào đó rất nhanh trôi qua, cô vẫn gạt đi và tự nhủ rằng cô hoang tưởng mất rồi.

Khi lang thang trên phố, cô kể cho anh nghe về công việc của mình. Đa phần không có gì khó khăn cả, chỉ có nỗi nhớ về anh luôn khiến cô phải đấu tranh và tự gạt bỏ. Thật sự thì cô mong được gặp anh nhiều hơn, kể cả khi vừa mới chia tay anh ở cổng và lời mời anh nói lúc cuối ngày.

- Em có biết quán cafe nào đẹp nhất ở Hà Nội không?

- Em không biết.

- Vậy hôm nào đi cùng anh nhé?


3.  Mỗi lần gặp anh đều khiến cô bất ngờ, lần gần nhất cũng không là ngoại lệ. Anh thực hiện lời hứa bằng việc đưa cô loanh quanh dạo phố, hai người tựa thành hồ Tây hun hút gió ngắm mặt trời lặn. Cuối ngày anh đưa cô đến một quán cafe quen của anh, ngồi trên cao rất lặng giữa những bộ bàn ghế gỗ sơn màu trắng.

Từ một vị trí thuận tiện gần ban công hoa nhiều sắc, anh và cô có thể ngắm toàn cảnh mặt hồ lăn tăn và bầu trời nhung thăm thẳm. Khi cô nhận ra hơi ấm đậu trên tay mình là khi bắt gặp khuôn mặt anh bối rối. Bình thường anh luôn là người linh hoạt và làm chủ không khí của những cuộc trò chuyện, nhưng hôm nay chắc hẳn rằng anh khác đôi chút so với ngày thường.

Cô lưỡng lự, chưa biết nên ý nhị rút tay mình ra khỏi tay anh hay nên để yên ở đó. Bởi tay anh rất ấm, giữa không gian thoảng gió và sương đêm, cô cảm giác rằng bàn tay anh ấm áp hơn bao giờ hết. Thay vì chọn buông, cô sẽ thử một lần níu…

- Chỗ này… anh đã tự nhủ sẽ đưa bạn gái lên đây để lồng nhẫn đính hôn vào tay cô ấy…

- Anh đã đưa cô ấy lên đây chưa?

Anh ngập ngừng khiến tim cô loạn nhịp, má cô chợt nóng và tai suýt ù đi. Dẫu vậy, vẻ bề ngoài của cô vẫn hồn nhiên vô tư lự.

Sau khi im lặng khá lâu, như đủ để tiếp thêm can đảm, anh nhìn thẳng vào mắt cô và nói:

- Chưa từng… nhưng vừa mới… Mới hôm nay, vào lúc 19h30', cô ấy vẫn ngồi đây, đối diện với anh…

Anh vẫn là người biết cách làm cho mình trở nên đặc biệt khi đối diện với cô, anh nhớ chính xác từng giờ, từng phút của từng mốc thời gian quan trọng. Vậy là anh với cô thành một đôi như mọi người vẫn hằng mong ngóng. Lúc cô nhận lời không phải là lời khoa trương hay những lời nồng nàn tình cảm, lúc bấy giờ câu cô nói với anh nửa như hỏi, nửa như ra lệnh:

- Nếu là em… thì anh có chắc chắn đủ can đảm để chịu đựng em không?

Sau sự kiện đó anh đi công tác xa, ngày mà anh đi cô không khóc lóc yếu mềm, không vòi quà hay dặn dò anh như những cô gái khác làm, cô chỉ vuốt cà vạt của anh thật thẳng, vừa nhìn vào mắt anh vừa thì thầm:

- Em không hứa là em sẽ đợi, nhưng mang thương yêu của em đi rồi thì cũng đừng đi quá lâu và quá xa. Em mong đấy!
 
Ở lưng chừng hạnh phúc Images?q=tbn:ANd9GcTAi4YROY8sSi0ZEOecpYUJJLC9bweui59eVeKQGgO4V-zy8nYKmA

4.  Đó cũng là lần cuối cô gặp anh, những lời sau cuối nói với anh. Vì anh được cử đi phụ trách công việc của công ty ở một đất nước xa xôi khác nên cả cô và anh không đặt nhiều hy vọng, cũng không bắt nhau chờ đợi hay hứa hẹn cho tương lai. Anh từng nói anh có thể chờ cô, nhưng nhất định không thể để cho cô chịu khổ. Nếu cô nhất định phải chờ anh thì tuổi xuân của cô sẽ trôi qua lúc nào chẳng hay. Vì vậy mà yêu thương cả hai trao nhau dù nhiều nhưng dằn vặt và đau đáu nỗi niềm. Bản thân họ đều lo nghĩ cho đối phương, cũng lại sợ chính mình bị tổn thương từ mối quan hệ ấy.

Cuối cùng, cái kết bị chìm trong im lặng. Bạn bè xung quanh cô biết ý không đề cập đến anh, mẹ cô cũng không thúc chuyện lấy chồng, vì bà biết trong sâu thẳm cô vẫn còn chờ đợi và nuôi hy vọng. Chỉ vì muốn phô bày niềm kiêu hãnh của mình nên mới giấu che đi tình yêu một cách khờ khạo.

Cuộc sống của anh thiếu vắng cô là những ngày dài mệt mỏi, sáng sáng vẫn đến công ty làm việc, tối về lại dõi theo tình hình của cô như thói quen lúc ban đầu.

Việc cố gắng quên đi một người là rất khó, thậm chí khó tới nỗi người ta sợ bị ám ảnh. Những gì thuộc về quá khứ hay kỉ niệm, chỉ cần chạm khẽ sẽ đau. Anh và cô đều phải trải qua những ngày tháng như thế. Dù nhớ rất nhớ xong không đủ can đảm để tiếp tục nuôi hy vọng.

Cho đến một ngày, khi anh trở lại. Anh không tìm cách hẹn hò cô như trước, không tìm cách để xuất hiện trong cuộc sống của cô, anh chỉ đứng dõi theo và chờ đợi một điều gì đó mơ hồ không thể gọi tên được. Và anh chờ đợi như một thói quen, vào đúng khung giờ tan sở, nơi hẹn hò đầu tiên mà với cô việc gặp anh giống như là thủ tục bắt buộc phải làm. Trong hơi khói tỏa ra từ cốc nâu nóng đặt trên mặt bàn, anh lén trút một hơi thở dài…


5.  Cô vẫn vờ kiêu hãnh như thế mỗi lần đi trên phố. Để mọi người nhận ra cô là một cô gái xinh đẹp, độc thân nhưng vô cùng quyến rũ. Cô không biết tại sao lại phải cố gắng tìm cách che mắt bịt tai thiên hạ, chỉ là khi cố gắng lừa dối được mọi người xung quanh rằng cô không còn quan tâm đến anh, rằng cô đã quên hẳn việc anh từng xuất hiện trong cuộc sống của mình như thế nào thì cô mới đủ sức để tự lừa dối bản thân mình tin vào điều đó.

Cho đến khi cô gặp lại anh, nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên khuất sau ô cửa kính. Anh ngồi trầm ngâm ở góc bàn quen thuộc, nơi cô và anh đã chuyện trò rất nhiều trong lần đầu gặp gỡ. Cô bối rối, cô không biết chính xác mình muốn gì khi chân cứ bước và nước mắt cứ rơi.

Có lẽ cô sẽ vờ vô tình lướt ngang qua anh, vờ mỉm cười chào anh như người quen lâu ngày gặp lại… Nhưng khi cô lại gần mới chợt nhớ ra một điều, nếu như anh không còn nhớ cô là ai?
 
Ở lưng chừng hạnh phúc 21401_498833406870159_2023926521_n

Cô sững người toan bước đi, điều cô sợ nhất ở đối phương không phải là sự phản bội, mà là họ đã xóa sạch ký ức về mình. Điều đó rõ ràng đáng sợ hơn gấp nhiều lần, có đúng không?

- Nếu đã đi một vòng, có thể quay về vạch xuất phát ban đầu được không?

Cô thẫn thờ nhìn xuống, khi anh bỏ cặp xách sang một bên và cúi người buộc lại dây giày cho cô.

- Nếu không cẩn thận em có thể sẽ bị ngã đấy!
 
Cô vẫn lặng im, anh ngước lên nhìn cô, đôi môi anh cười, mắt cũng cười với những vết nước loang loáng trong thẳm sâu.

- Khá muộn rồi, anh đưa em về nhé!

- Anh không còn gì để nói với em?

- Không. Còn nhiều lắm chứ, nhưng đó là sau khi anh đưa em về nhà và em trả lời câu hỏi đầu tiên của anh…

- Nếu em không chấp nhận thì sao?

- Anh vẫn đưa em về, vẫn kể chuyện cho em nghe, vẫn như ngày xưa anh chưa rời xa em… Anh đưa yêu thương đi một chiều, có sao đâu em.

Anh cười, níu cô lại gần anh hơn một chút, hôn khẽ lên tóc cô nồng nàn và nắm tay kéo cô ra khỏi quán.

Sương đêm giăng phủ lên hai con người đơn độc, kể cả khi đi bên nhau, nép mình vào nhau vẫn trở nên đơn độc. Cô hiểu rẳng khoảng cách giữa cô và anh lúc này là quá lớn, sau những thương tổn trao nhau, sau một hố sâu thời gian trống hoác, tất cả đều sẽ đổi thay và tình yêu cũng vậy. Cô có thể cảm nhận được sự ấm áp nơi anh lúc này nhưng ai dám chắc rằng cô sẽ không bị ám ảnh về một sự chia xa tiếp ngay sau đó?

- Sao sau khi ra đi anh lại trở về? À không, sao anh lại muốn bắt đầu lại?

- Nếu anh nói mọi thứ vẫn nguyên vẹn như vậy kể từ khi anh đi thì em có tin không? Chưa kể có một số thứ còn nhân lên gấp nhiều lần nữa…

- Em không tin đâu, nhưng mà em muốn biết…

- Đừng vội tìm câu trả lời, anh chỉ đang cố gắng mang yêu thương trở về cho em, em đã nói em mong mà. Anh cũng vậy. Thế nên cũng đừng cho là gánh nặng. Anh sẽ chờ, cho tới khi nào em có thể…

Ngọn đèn đường bỗng dưng vụt tắt, anh đưa tay ôm cô vào lòng. Vẫn nhẹ nhàng và nồng nàn như hồi họ còn bên nhau. Có lẽ, anh nói đúng, có những thứ từ trong sâu thẳm vẫn vẹn nguyên là thế, cũng có những thứ vốn đã đổi thay rất nhiều, nhân lên gấp bội. Đó chính là nỗi nhớ, sự mặc cảm và nỗi sợ hãi tình yêu đang tồn tại bên trong hai người…

Ở lưng chừng hạnh phúc Images?q=tbn:ANd9GcRiAzqOLE8E5eioYamsOtSE-taCqgStFuILD44Ipxz5g7MVCHYw

Hạnh phúc dù ngược dù xuôi, dù xa dù gần, dù đối mặt hay trốn tránh, điều quan trọng nhất không phải là nông hay sâu, vơi hay đầy, mà là thái độ trân trọng lấy. Ai trong chúng ta cũng sẽ gặp được một người định mệnh, một tình yêu được cho là định mệnh khiến ta say đắm.

Hãy nắm tay níu lấy, đừng thử thách, đừng vờn bắt, cũng đừng trêu đùa. Những thương tổn mà tình yêu gây ra do cả hai cùng gánh chịu, không ít thì nhiều. Vậy nên, nếu có cơ hội thì tuyệt nhiên đừng bỏ lỡ, khi cánh cửa đã tự tay mình khép lại thì không thể đòi hỏi nó mở ra lần thứ hai.

Có thể cô gái sẽ quay trở lại vì còn yêu thương chàng trai, nhưng cũng có thể cô sẽ quay đi và sống chuỗi ngày sau với miền nhớ cho ký ức đẹp đẽ về người con trai ấy. Chẳng ai trách được ai vì những quyết định trên cung đường tình, chỉ là vì duyên mỏng nên đừng trách tình không sâu…

Dẫu vậy, tác giả vẫn mong rằng họ sẽ quay trở lại, vì họ đã có một tình yêu đẹp, đủ dài và đủ sâu. Chủ nghĩa hoàn hảo không áp dụng cho bất cứ ai, chỉ tùy thuộc vào suy nghĩ và hành động của mỗi người mà thôi. Còn bạn thì sao? Nếu có thể kiên nhẫn đọc đến dòng cuối cùng, bạn sẽ ủng hộ anh chàng kia chứ?


Ở lưng chừng hạnh phúc 17499-2012-03-03-18-37-02-bmp
.
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Ở lưng chừng hạnh phúc Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ở lưng chừng hạnh phúc   Ở lưng chừng hạnh phúc Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Ở lưng chừng hạnh phúc
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Hạnh phúc là gì?
» Hạnh phúc của những giọt nước mắt
» Còn Cờ Đỏ Sao Vàng, Cờ Máu Thì Không Bao Giờ Có Độc Lập, Tự Do, Hạnh Phúc
» Thơ & Nhạc: Tình yêu không thất lạc
» Suy ngẫm chuyện đời - Tiền bạc và Hạnh phúc

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon  :: ĐỀ TÀI :: Sưu Tầm, Lượm Lặt-
Chuyển đến