Tiêu đề: Thơ Nguyên Sa với cuộc đời tôi Tue Apr 02, 2013 1:02 am
Thơ Nguyên Sa với cuộc đời tôi
Hoàng Lan Chi
Hôm qua dạo thử Thơ của Dactrung. Thấy Ban chủ biên nhắc đến thơ Nguyên Sa và Nguyễn Tất Nhiên. Hóa ra Ban chủ biên có vẻ thích thơ NS nhỉ? Tôi cũng mê thơ NS và thơ NS đã gắn với tôi nhiều kỷ niệm...
Đây là bài đã đăng trên một trang web khác. Nhưng thấy Dactrung thích thơ Nguyên Sa thì xin phép đăng lại. Nếu bạn nào đọc rồi thì thôi, bạn nào chưa đọc thì xin mời. Mong rằng vào dòng nho nhỏ giúp các bạn già như tôi nhớ lại thuở xưa.
Hôm qua tình cờ vào Thơ văn cuả hcmpt, thấy có trang Nguyên Sa, bèn dạo thử. Thật thú vị, toàn các bài thơ tôi thích. Có hai bài đã gắn với tôi bao kỷ niệm dễ thuơng.
Tuổi mười ba
Trời hôm ấy mưa nhiều hay rất nắng Mưa tôi chả về bong bóng vỡ đầy tay Trời nắng ngạt ngào tôi ở lại đây Nhu một buổi hiên nhà nàng diụ sáng Trời hôm ấy mười lăm hay mười tám Tuổi cuả nàng tôi nhớ chỉ mười ba Tôi phải van lơn thôi nhé đừng ngờ Tôi phải dỗ như là tôi đã lớn. (Tuổi mười ba Thơ Nguyên Sa)
Ngày ấy mười ba tuổi, tôi vẫn còn bé quá. Năm đó tôi học đệ lục tức lớp 7 bây giờ.
Đi đứng vẫn chạy nhẩy hơn là đi, áo dài vẫn cột đuôi trong sân trường để nhảy lò cò... Tôi học trường Gia Long. Vì nhà xa nên tôi đi học bằng xe đưa rước cuả trường. Tôi còn nhớ: trong một tuần thì có một ngày các chị đệ ngũ tức lớp 8 học thêm tiết cuối. Do đó chúng tôi là mấy đứa học lớp nhỏ phải ở lại chờ.
Trong khi chờ, chúng tôi hay sang chuà Xá Lợi chơi vì chỉ cách Gia Long con đường Bà Huyện Thanh Quan. Các bạn cùng chung xe đưa rước hay lang thang ghế đá tâm sự to nhỏ còn tôi laị hay vào chánh điện ..để đọc kinh !!! Tôi chỉ thuộc duy nhất có bổn kinh Bạch y nên chỉ đọc đi đọc lại một kinh đó. Bây giờ nghĩ lại, thấy nữ sinh Gia Long hồi đó ngoan thật, phải nói là ngoan nhất Saigon!! Chúng tôi ra vào chuà rất nghiêm trang đàng hoàng!! Nếu như bây giờ thì chắc các cô cậu quậy nát chuà mất!
Một lần đang quỳ đọc kinh bỗng nhiên có ai đó để nhẹ tờ giấy trước mặt, khi tôi quay lại thì đã biến mất. Tờ giấy là trang vở học trò, chỉ vỏn vẹn vài dòng ghi vội:
Này cô bé, em mười ba hay muời bốn Tại vì sao em cứ phải cầu kinh? Nhớ xưa kia Chuà Hương mở hội Có một nàng tuổi mới mười lăm Khi nguyện cầu nàng xin giời phật Sao cho em lấy được người yêu!
Tôi tức mình mà không thể báo thù ngay vì một tuần chỉ ở lại có một ngày. Tuần sau khi quỳ gối trước Phật Đài mà lòng tôi... không yên.Tôi hồi hộp không biết hôm nay hắn giở trò gì nữa không? Tôi tự nhủ phải quay lại thật nhanh để bắt quả tang kẻ dám quấy phá phút tu hành cuả cô bé mười ba. Nhung có lẽ đoán được ý tôi nên hắn không xuất hiện.Tuần sau tôi cũng chờ mà chẳng thấy đâu.
Khi tôi không còn chờ đợi nữa và yên tâm tu hành (^__^) thì hắn bất chợt lại ló đầu và cũng biến mất thật nhanh. Kỳ này là tờ giấy mỏng mà hồi đó gọi là giấy pulure màu hồng chép bài thơ tuổi 13 cuả Nguyên Sa.
Tôi bắt đầu yêu thơ Nguyên Sa từ đó. Và cũng không gặp lại người chép bài thơ ấy một lần nào nữa trên chánh điện chuà Xá Lợi.
Năm năm sau khi tôi bắt đầu lang thang đến các thư viện để học thi tú tài. Tôi hay vào Hội Việt Mỹ hay thư viện cuả Trung tâm Văn hoá Đức vì gần nhà. Một lần đang đi bộ trên con đường Phùng Khắc Khoan, con đường rất yên tĩnh với hai hàng me cao vút chụm đầu vào nhau để đến thư viện văn hoá Đức, con đường mà tôi đã đặt tên cho riêng mình: “Con đường muà đông“ thì bỗng có em bé chạy theo đưa tôi tờ giấy, bên trên chỉ vỏn vẹn:
Nắng saigon anh đi mà chợt mát Bởi vì em mặc aó luạ Hà Đông.. (áo lụa Hà Đông, Thơ Nguyên Sa)
Chép thêm: Anh vẫn yêu mầu aó ấy vô cùng Thơ cuả anh vẫn còn nguyên luạ trắng Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn Mà mùa thu dài lắm ở chung quanh Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung Và vội vã vào trong hồn mở cưả
……… Em ở đâu hỡi mùa thu tóc ngắn Giữ hộ anh mầu áo luạ Hà Đông Anh vẫn yêu mầu áo ấy vô cùng Giữ hộ anh bài thơ tình luạ trắng.
Tôi thót tim, lòng không dưng hồi hộp, tim đập liên hồi. Tôi có cảm tưởng mình đã gặp lại người cuả năm năm trước. Nhưng khi hỏi, em bé chỉ nói có người nhờ đưa chứ em không biết gì. Rồi tôi lại trở lại cảm giác mong chờ như năm cũ. Nhung niềm chờ đợi cuả tuổi 13 khác với với 18. Khắc khoải hơn. Nhung nhớ hơn. Mơ mộng hơn. Tôi đã thêu dệt biết bao mộng đẹp với người không lộ diện ấy. Và vì “chàng“, mỗi khi đi ngang “Con đường mùa đông“, tôi đã kín đáo làm duyên trên mái tóc thề, đã yểu điệu thục nữ trong từng dáng đi… Nhung hoài công. Chắng bao giờ thấy lại lần thứ hai.
Rồi năm sau vaò trường đại học. Tôi không quên và cũng chẳng nhớ chuyện xưa. Nó cứ bàng bạc trong tôi nhu kỷ niệm ngày đầu tiên đi học cuả Thanh Tịnh…
Năm lên chứng chỉ chuyên khoa, tôi quen T, một anh bạn học trên tôi một năm. T dễ thuong nhung rất hay trêu tôi vì tính tôi cũng hiền, nhút nhát. Tuy học đại học nhưng cha mẹ vẫn bắt tôi mặc áo trắng, ôm cặp như thuở học sinh. Chỉ thỉnh thoảng mới được phép mặc aó mầu. Một lần mặc aó dài vàng, tôi còn nhớ hôm ấy là chúng chỉ Hóa hũu cơ cuả cô Nguyễn Ngọc Suơng, tôi vào muộn khi cô đang đứng trên bục giảng. Tôi vừa vào lớp thì T cũng theo sau. T là một nhân vật ngang ngạnh không biết ngán sợ ai nên tuy đã vào trong lớp, cô đang đúng nhìn mà T tỉnh bơ:
Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc Áo nàng xanh anh mến lá sân truờng. (Tuổi 13 Thơ Nguyên Sa)
Tôi ngượng chín nguời còn cô Suơng thì tủm tỉm cuời. Đã thế vào lớp T lại cố tình ngồi cạnh tôi .Tôi tức mình viết giấy “thế áo nàng đen hay đỏ thì sao? “ T tỉnh bơ “Để anh đi hỏi nhà thơ Nguyên Sa đã“.
Thế đấy, ngày xua chúng tôi thật dễ thuơng. Toàn tán nhau hay trêu nhau bằng thơ. Thật diụ dàng và nhẹ nhàng. Còn bây giờ các em lên net, không biết tỏ tình với nhau bằng cái gì?????
Thời gian nhu bóng câu cuả sổ. T giờ đã là ông bố cuả 5 con... lai Mỹ! Tôi cũng là mẹ cuả 2 nhóc tì mà tâm hồn thì vẫn ăm ắp thơ Nguyên Sa như thuở mười ba.