Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon

Diễn Đàn của Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Trung Học Nguyễn Trãi Saigon
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Keywords
quang nguyet chuyen Nguyen Nhung quốc VNCH chất nhac thuoc truyện Saigon hoang quan ngắn ngam Chung không luong linh sáng phải Trung bich trong quynh
Latest topics
» qua đi thôi bão nổi
ngắn - Truyện ngắn: LÀM ĐĨ Icon_minitimeSat Mar 11, 2023 3:11 am by Admin

» Cụ Hoang Xuân Hãn
ngắn - Truyện ngắn: LÀM ĐĨ Icon_minitimeSun May 08, 2022 10:37 pm by Admin

» Giáo dục VNCH - Giáo dục con đường khai phóng
ngắn - Truyện ngắn: LÀM ĐĨ Icon_minitimeMon Jan 10, 2022 4:06 am by Admin

» Suy tư về kiếp người - Về Cùng Cát Bụi
ngắn - Truyện ngắn: LÀM ĐĨ Icon_minitimeSun Jan 09, 2022 4:25 am by Admin

» AI ĐÃ HẠ GỤC CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN?
ngắn - Truyện ngắn: LÀM ĐĨ Icon_minitimeSat Jan 08, 2022 2:41 am by Admin

» NHẠC THIỀN - Cõi Thiền trong Âm Nhạc
ngắn - Truyện ngắn: LÀM ĐĨ Icon_minitimeThu Jan 06, 2022 4:11 am by Admin

» Trở về miền ký ức : Một bài viết về người lính VNCH
ngắn - Truyện ngắn: LÀM ĐĨ Icon_minitimeTue Jan 04, 2022 3:06 am by Admin

» Tôi Cưới Vợ
ngắn - Truyện ngắn: LÀM ĐĨ Icon_minitimeTue Jan 04, 2022 2:44 am by Admin

» Giáo sư Phạm Hoàng Hộ
ngắn - Truyện ngắn: LÀM ĐĨ Icon_minitimeMon Nov 29, 2021 3:05 am by Admin

March 2024
MonTueWedThuFriSatSun
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
25262728293031
CalendarCalendar
Affiliates
free forum

Affiliates
free forum


 

 Truyện ngắn: LÀM ĐĨ

Go down 
Tác giảThông điệp
P-C
Khách viếng thăm




ngắn - Truyện ngắn: LÀM ĐĨ Empty
Bài gửiTiêu đề: Truyện ngắn: LÀM ĐĨ   ngắn - Truyện ngắn: LÀM ĐĨ Icon_minitimeFri Jan 25, 2013 1:14 pm

Truyện ngắn: LÀM ĐĨ

Nguyễn Thế Duyên


ngắn - Truyện ngắn: LÀM ĐĨ 1310
Bồi Bút (Báo Tổ Quốc)



Hắn cầm tinh tuổi tuất. Ai cũng bảo người cầm tinh tuổi tuất bao giờ cũng thông minh. Mà đúng thế thật. Mới hơn ba mươi tuổi mà hắn đã làm thư ký tòa soạn cho một tờ báo lớn của trung ương rất có uy tín. Buổi sáng hôm nay hắn đến tòa soạn. Vừa đến cổng hắn đã gặp cô Mai công đoàn đang vội vã đi ra.
- Đi đâu mà vội thế cô Mai?
- Anh không biết gì à? –Cô ta nhìn hắn ánh mắt không dấu nổi vẻ khinh bỉ.  
- Ông Nguyễn chết rồi. Tôi đến nhà ông ấy xem công việc ma chay thế nào.
Hắn túm lấy tay cô Mai giữ lại hỏi dồn dập.
- Chết lúc nào? Hôm qua tôi còn gặp ông ấy trên hội nhà văn kia mà.
- Chết tối qua, nghe nói là tự tử.

Hắn choáng váng, buông vội tay cô Mai ra. “Nghe nói là tự tử”, câu ấy như một nhát búa đánh trúng vào đầu hắn. Chẳng lẽ là do mình? Cái chút lương tri còn le lói như ngọn đèn đã sắp hết dầu trong hắn chợt bừng lên một đợt sáng cuối cùng. Không phải! Hắn lắc đầu tự bảo mình. Chắc lão ta tự tử vì một điều gì đó. Có ai chết vì một bài báo bao giờ. Ngọn đèn hết dầu tắt ngấm.

Hắn bước vào phòng làm việc. Thấy hắn vào mọi người trong phòng đều quay ra nhìn hắn. Không ai nói một lời nào. Hắn cố rặn ra một nụ cười có vẻ tươi tỉnh, có vẻ thản nhiên rồi đi về cái bàn làm việc, bên trên để một tấm biển bằng mica với dòng chữ mạ vàng “Thư kí tòa soạn” . Hắn chúi đầu vào đống bài vở chuẩn bị cho số báo ngày mai. Nhưng đầu óc hắn quay cuồng, có cảm giác rằng những dòng chữ cứ xoắn vào nhau tạo thành một cáidây thừng rồi cái dây thừng chữ ấy ngoằng thành một cái thòng lọng thít vào cổ hắn. Hắn cảm thấy nghẹt thở. Hắn ném toẹt đống bản thảo xuống đất, mọi người đều dừng công việc lại nhìn hắn. Vẫn không ai nói với hắn một lời nào. Hắn đứng dậy bảo cả phòng.
- Đi làm mấy vại bia đi các ông. Hôm nay tôi chiêu đãi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng một người nói.
- Hôm nay tôi bận lắm, sắp đến hạn nộp bài rồi mà hôm nay vẫn chưa được chữ nào.

“Sì”, hắn sì thầm một cái trong đầu. Ai lạ gì đám phóng viên chúng mày. Một lũ chuyên gia  “Bấu”. Đến cơ quan, đơn vị nào cũng tìm cách bấu người ta đến rách da, rách thịt, dứt cũng chẳng ra. Nơi nào liên hoan tổng kết mà mời nhà báo thì kéo đến cả đàn cả lũ uống chạc, ăn chạc hôm nay lại lên cáimặt đạo đức. Thối! Mẹ kiếp! chúng mày mà với được cái ghế thư kí tòa sọan này của tao thì chúng mày còn chửi gấp bốn lần tao ấy chứ. Cái lương tâm nhỏ nhoi của hắn lên tiếng an ủi hắn làm cho hắn nhẹ cả lòng.

Công bằng ra mà nói hắn là một cây bút có tài và chuyện bắt đầu từ tuần trước khi tổng biên tập gọi hắn lên phòng bảo.
- Cậu đọc cái này chưa?
Vừa hỏi, ông tổng biên tập vừa chỉ vào một tờ báo đặt trên bàn. Hắn cầm tờ báo lên xem. Một bài tùy bút của nhà văn Nguyễn, một cây đa, cây đề trong làng văn học.
- Em đọc rồi. Mà sao ạ?
Hắn đọc bài tùy bút này rồi thật. Đọc xong, hắn vỗ đùi đến đét một cái rồi kêu lên. “Tuyệt” nhưng với cái tài đánh hơi còn hơn cả con cảnh khuyển, hắn thấy một mùi lạ ở đây. Khôngphải mùi từ bài tùy bút mà mùi từ cái câu hỏi của ông tổng biên tập.
- Tớ muốn cậu viết một bài phê bình bài tùy bút này. Phê thật nặng. Hắn ngần ngừ. Hắn tự biết, những người như hắn luôn luôn tự biết, hắn có tài thật đấy, nhưng là tài so với những đám dây leo, tầm gửi chuyên chạy viết cho mấy cơ quan muốn được bốc thơm để kiếm lấy một cái phong bì và một bữa bia mệt nghỉ chứ so sao được với những cây đa cây đề. Động vào không khéo không sứt đầu thì cũng mẻ trán chứ chả chơi.
- Bài tùy bút này có vấn đề gì ạ?
Hắn hỏi thăm dò. Ông tổng biên tập cười.
- Tớ đã đọc đâu mà biết.
- Nhưng đây là tùy bút của ông Nguyễn mà anh.

Hắn vẫn kiên nhẫn thăm dò. Mặt ông tổng biên tập nhăn lại. Ông có vẻ bắt đầu bực mình. -Sao tớ lại không biết là của lão Nguyễn. Vì là của lão nên tớ mới gọi đến cậu. Nghe nói trên kia – Ông tổng lấy tay chỉ chỉ lên trên trời – Các cụ ấy đang điên tiết lên với lão vì lão móc máy gì đó các cụ nên báo ta phải đi trước một bước. Thôi! Cậu không làm được thì để cho tôi bảo người khác.

Ông tổng cũng cầm tinh tuổi tuất, hơn hắn hẳn một giáp. Chó già cũng có khác. Hắn chỉ đánh hơi được quanh quanh tòa soạn. Cùng lắm là đánh hơi thấy mùi tiền, mùi bia ở một cơ quan nào đó chứ còn cấp bộ, cấp trung ương thì cái mũi của hắn chịu. Nhưng mũi ông tổng lại đánh hơi thấy. Hắn phục ông sát đất. Nói xong, ông tổng biên tập đứng dậy ra ý kết thúc buổi nói chuyện. Ông chép miệng một cái rồi buông ra một câu lơ lửng
- Sao mà kiếm một người thay chân thư kí tòa soạn khó thế không biết.
Không biết mồm ông tổng thối hay cái ghế thư kí tòa soạn thối mà cánh mũi của hắn phập phồng. Hắn đã bắt được mùi. Hắn cười -Anh để đấy em thử xem. Khen văn thì khó chứ chê văn dễ ợt.

Thế là hắn viết một bài chửi hay đến cái mức hắn đưa cho một bà bán tôm và một bà bán cá ở chợ Hôm xem, hai bà đều bảo.
- Anh để chúng em đi copy lại bài này. Phen này chúng nó chết với chị em em. Bài viết được đăng trên trang nhất. Và, hôm nay ông Nguyễn tự tử. Buổi chiều, hắn đến dự tang lễ. Nhà ông nguyễn đông nghịt. Toàn dân cầm bút. Ai cũng thương sót cho một tài năng chết uổng. Tang lễ bắt đầu. Anh con trai trưởng của ông Nguyễn, đứng trước linh cữu củabố nói.
- Thưa các bác, các chú,  các anh, các chị, trước khi ra đi bố tôi có để lại một di thư bảo chúng tôi rằng chỉ đưộc bóc khi bắt đầu cử hành tang lễ và phải bóc trước mặt mọi người. Theo đúng tâm nguyện của bố tôi, tôi xin được bóc di thư của ông.
Anh ta dơ cao lá thư lên cho mọi người nhìn thấy là chiếc phong bì còn nguyên. Cả đám tang im phăng phắc. Anh con trai ông Nguyễn đọc to
“ Tôi có độc một mong muốn là những người không có nhân cách không được phép đến dự lễ tang của tôi. Những người đó là…..”
Tai hắn ù đi khi nghe thấy tên mình được xướng lên ngay đầu bảng danh sách. Đọc xong, anh con trai trưởng của ông Nguyễn nói.
-Xin mời những người có tên trong danh sách này rời khỏi tang lễ.
Cả một đám đông bỗng rẽ ra thànhmột con đường rộng cho mười mấy con người, mặt cúi gằm thất thểu đi ra.

Rời đám tang, hắn đến thẳng một quán rượu gọi một chai rượu  mạnh. Hắn rót rượu ra ly và uống ực một nhát, cứ thế hắn uống một hơi liền mấy ly. Hắn đã ngà ngà say.
- Anh trai! Cho em xin một ly.
Hắn nhìn lên, mắt đỏ kè. Hắn hất hàm ra hiệu cho cô gái cứ việc tự nhiên. Cô gái rót rượu ra hai cái ly, đưa cho hắn một ly, cô bảo:
- Anh giai! Ta cạch một cái để nhớ cuộc hội ngộ này.
Hắn im lặng cầm chiếc ly lên cụng ly cùng với cô gái. Cả hai cùng ngửa cổ uống một hơi hết sạch.
- Cô làm nghề gì?
Hắn hỏi giọng đã bắt đầu lè nhè. Cô gái phá lên cười, một tiếng cười ma quái nghe rờn rợn.
-Em làm đĩ. Thế mà anh cũng phải hỏi.
Hai tiếng “làm đĩ” khô khốc từ miệng cô gái khiến hắn rùng mình. Lần đầu tiên trong đời hắn nghe thấy một người tự nhận mình là đĩ.
- Thế còn anh? Anh làm nghề gì?
- Tôi cũng làm đĩ.
Hắn không ngờ mình lại nói ra câu đó. Hắn tưởng cô gái phải kinh ngạc lắm nhưng hắn đã nhầm. Cô gái tỉnh như không hỏi lại.
- Đĩ đực à?
- Không! Đĩ văn
Cô gái ngạc nhiên nhìn hắn.
- Đĩ văn? Sao chưa bao giờ em nghe thấy loại đĩ ấy nhỉ?
- Có đấy.
Hắn trả lời gọn lỏn. Cô gái cười vang sung sướng.
- Tuyệt vời! Ta cạch một ly nữa để chúc mừng nào. Đồng nghiệp. – Cô gái lại rót rượu ra đầy hai cái ly. Hai cái ly lại được nâng lên.
- Trăm phần trăm.
Cô gái ngồi xuống bên hắn, một tay đặt lên vai hắn hỏi giọng có vẻ rất quan tâm.
- Hôm nay đồng nghiệp có vẻ buồn. Có việc gì đấy. Hay là đồng nghiệp lại mê khách hàng của mình mất rồi. Đừng có mà dại.
Cô ta vẫn nghĩ mình là “đĩ đực”. Hắn thầm nghĩ. Đột nhiên hắn hỏi.
- Trong nghề, đã bao giờ cô làm chết người chưa?
- Sao mà chết đựợc. – Cô gái ngạc nhiên. – Đến với em, người ốm khỏe ra, người già trẻ lại. Bao nhiêu ông già bảy mươi, buồn chán đến với em lại thấy yêu đời . Em mà đi đám ma có khi các ông ấy thấy em lại bật nắp quan tài mà nhỏm dậy ấy chứ.
- Thế thì nghề đĩ của cô cao quý hơn nghề của tôi nhiều quá. Thốt ra câu đó, cô gái thấy hai giọt nước mắt của hắn từ từ dâng đầy lên đôi mắt.

Sáng hôm sau, tòa soạn thấy hắn không đến cơ quan. Buổi chiều người nhà hắn đến báo tin hắn tự tử.
Đám tang của hắn đông nghịt. Anh con trai trưởng của ông Nguyễn cũng đến dự đám tang. Anh ta cắm hương lên bàn thờ, chắp tay lạy ba lạy rồi từ từ rút trong túi áo ngực ra tờ di thư của bố mình và nói to.
- Bố ơi! Con mạn phép bố gạch tên chú ra khỏi danh sách của bố.
Anh cầm lấy cái bút, cẩn thận gạch tên hắn ra khỏi danh sách.

Mộ hắn chôn ngay cạnh mộ ông Nguyễn trong nghĩa trang Văn Điển. Ai đến thắp hương trên mộ ông Nguyễn cũng sang thắp hương cho hắn và ai đến thắp hương cho hắn cũng sang thắp hương cho ông Nguyễn. Và thật là kì lạ, hai làn khói hương của hai bát hương bốc lên cao rồi từ từ xoắn vào nhau cứ thế bay lên trên nền trời xanh thẳm xanh thẳm.
.
Về Đầu Trang Go down
 
Truyện ngắn: LÀM ĐĨ
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Truyện ngắn: Vợ hay Mẹ? Mẹ hay Vợ?
» Bia Ôm - Truyện ngắn: P. Nguyên
» VÁN CỜ - Truyện Ngắn của Lê Tất Điều
» Thiền và Truyện thật ngắn - Lê Tấn Tài
» Tập Truyện Ngắn: Đời đổi thay biết bao lần

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon  :: ĐỀ TÀI :: Văn Hóa, Nghệ Thuật :: Văn-
Chuyển đến