Giấc Mơ Thiếu Nữ
Để nhớ mãi một người thầy tôi kính mến
Tản mạn Cao Đắc Vinh
Vào đầu thập niên 70, những chiều cuối tuần rơi vào dịp lễ ở Maison d’Indochine (Cư xá Đông Dương) Paris 14ème thường vắng vẻ vì sinh viên đi chơi xa hoặc về thăm gia đình. Vài ba đứa “sans famille” ở lại lẻ loi, quán cơm cư xá không còn vui và hấp dẫn như thường nhật nên đôi lần, chúng tôi rủ nhau lấy metro từ Porte d’Orléans đến dùng bữa tối tại quán ăn “Aux Artists” ở trạm Pasteur, 81 Falguière Paris 15ème. Sở dĩ có tên gọi này vì resto nằm trong khu Montparnasse, gần với xưởng vẽ số 14 cité Falguière là nơi sinh sống một thời vang bóng của hai họa sĩ Foujita và Modigliani.
“Aux Artists” hiện nay vẫn còn hoạt động (vào google để rõ chi tiết) có lối trang trí rất nghệ sĩ, cổng ngoài mầu huyết dụ, bên trong trưng bầy các tác phẩm ngổn ngang trên tường không một chỗ trống làm khách vãng lai lúc bước vào cảm thấy thân tình như đến party nhà người bạn vừa quen. Nơi đây, có món steak frites thịnh soạn gía rẻ, ai thử một lần cũng tấm tắc khen ngon nhưng nổi tiếng nhất là món dessert “Le rêve de jeune fille” (Giấc mơ thiếu nữ). Vì tiệm mang tên “nghệ sĩ” nên chủ quán có nhiều sáng tạo trong lối trình bầy thực đơn, đôi khi sống sượng làm đỏ mặt thực khách! Có lần ở bên cạnh bàn tôi ngồi, cô gái tuổi xanh mắt xanh há hốc miệng, trố mắt nhìn rồi buông hai tiếng “Mon Dieu!” lúc bồi bàn mang món này ra do các bạn gọi để đãi sinh nhật cô. Trên đĩa có một trái chuối lột trần, hai cup cà rem vanilla tròn chung quanh mầu chocolat và kem trắng phun khắp nơi. Cô gái đỏ mặt, e thẹn cười, giọng nói lạc đi tạo nên cảnh vui nhộn lan sang cả các bàn bên cạnh. Vô tình tôi cũng được dịp chia sẻ một chiều thứ bẩy đùa nghịch mà đến hôm nay vẫn chưa quên. Có dịp nào thăm Paris, bạn hãy thử ghé quán “Aux Artists” ăn món steak frites và dessert với “Le rêve de jeune fille” rồi về nói chuyện “giấc mơ” này thêm nữa nhé!
Tuổi thanh niên thấm thoát qua mau mang theo hình ảnh món tráng miệng buổi chiều ngày hôm ấy như một chân lý cố hữu trong lòng tôi cho đến ngày nay hơn 2/3 cuộc đời, mới ngỡ ngàng hiểu đó chỉ là sự thật ắt có mà “chưa” đủ! Chưa đủ bởi vì giấc mơ ấy đến vào tuổi dậy thì rồi kéo dài khi người thiếu nữ thành vợ, một hiện tượng thiên nhiên tạo nên từ bản năng sinh tồn nhưng biến đổi theo thời gian. “Giấc mơ thiếu nữ” không chỉ là chuyện tình dục mà hình thành trước cả khi khả năng sinh dục phát triển, thời gian cô gái mới chập chững vào đời còn âu yếm ngồi trên đùi cha hay cuộn tròn ngủ yên trong lòng mẹ. Từ những hình ảnh cảm nhận ở chung quanh, cô phác họa bên lề cuộc đời thơ ấu của mình một thế giới ngày mai với những ấp ủ riêng tư mà không dễ chia sẻ cùng ai! Ca khúc “Que sera, sera..” một thời nổi tiếng vì bầy tỏ được phần nào nỗi lòng ấy!
“Giấc mơ” hiện hữu trong tiềm thức rồi trở thành những nỗi niềm không bao giờ được thổ lộ vì chẳng mấy ai được toại nguyện trong đời thường. Sự tiện nghi vật chất và cực khoái của tình dục chỉ là những hạnh phúc cần thiết vào thời gian đầu để mãi về sau người đàn bà vẫn ấp ủ niềm mong ước ban đầu... riêng mình một cõi. “Giấc mơ thiếu nữ” ấy là bản kẽm phác họa cuộc sống ngày mai khi cô trưởng thành, dĩ nhiên không thể thiếu hình ảnh chàng kỵ mã đã cứu nàng công chúa ngủ quên trong rừng nhưng thực tế, có bao chàng kỵ mã sẵn tấm lòng nhân ái bao dung như vị hoàng tử trong lòng cô?
Đi giữa cảnh hoàng hôn, hai mái đầu xanh bây giờ đã bạc, thiết tưởng thời gian và năng lực không còn nhiều để đi tìm hạnh phúc vững bền. Nó ở ngay trước mặt nếu chúng ta hiểu “giấc mơ thiếu nữ” của người bạn đời để phác họa tiếp theo một con đường đi đúng hướng cho cả hai. Một lần mãi mãi về sau nhưng nghe được nỗi lòng ấy lại là một vấn đề khác! Trừ những kẻ thiện tâm từ buổi sơ giao, luôn luôn biết điều hay lẽ phải... Đa số đều lẩn quẩn với “le moi” quá to lớn và cái tính đàn áp kẻ yếu muôn thuở cho nên con thuyền hạnh phúc cũng mãi chưa biết trôi về đâu?
Bao lâu nay, vị hoàng tử của lòng em vô tình hay cố ý sống đời thực dân với người vợ nô lệ, chế độ bất công ấy làm gì có dân chủ, tự do để họ biết lắng nghe! Tất cả vẫn ít nhiều chỉ là cảnh chồng chúa vợ tôi...
Một chiều vàng nào... khi nắng quái còn vương trên những luống hoa và công việc vừa tạm xong, hãy ngồi yên để nhẹ bàn tay trên vai và nhìn vào đôi mắt nàng cho hai tâm hồn và thể xác quyện vào nhau. Đừng hỏi và không cần nói... dù chỉ một lời! Tất cả sẽ lắng đọng giữa cái không gian truyền cảm ấy!
Khi đó, tôi biết mình có nhiều hy vọng nghe được lần đầu từ bao năm nay “giấc mơ thiếu nữ” mà nàng sẽ tự tâm tình cùng với buổi chiều đang lùi dần vào bóng đêm...