Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon

Diễn Đàn của Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Trung Học Nguyễn Trãi Saigon
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Keywords
trong thuoc Trung truyện không nhac VNCH chẳng linh hoang quang quan bich Saigon Nhung ngắn nguyet quốc chuyen sáng Nguyen quynh chất Chung phải ngam
Latest topics
» "Chinh Phụ Ngâm & Vườn hoa Thơ Nhạc Lạc Hồng"
Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeThu Apr 04, 2024 12:38 am by Admin

» "Chinh Phụ Ngâm & Vườn hoa Thơ Nhạc Lạc Hồng"
Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeThu Apr 04, 2024 12:09 am by Admin

» "Chinh Phụ Ngâm & Vườn hoa Thơ Nhạc Lạc Hồng"
Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeThu Apr 04, 2024 12:09 am by Admin

» qua đi thôi bão nổi
Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeSat Mar 11, 2023 3:11 am by Admin

» Cụ Hoang Xuân Hãn
Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeSun May 08, 2022 10:37 pm by Admin

» Giáo dục VNCH - Giáo dục con đường khai phóng
Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeMon Jan 10, 2022 4:06 am by Admin

» Suy tư về kiếp người - Về Cùng Cát Bụi
Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeSun Jan 09, 2022 4:25 am by Admin

» AI ĐÃ HẠ GỤC CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN?
Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeSat Jan 08, 2022 2:41 am by Admin

» NHẠC THIỀN - Cõi Thiền trong Âm Nhạc
Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeThu Jan 06, 2022 4:11 am by Admin

April 2024
MonTueWedThuFriSatSun
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
2930     
CalendarCalendar
Affiliates
free forum

Affiliates
free forum


 

 Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
PVChuong
Admin



Posts : 673
Join date : 25/04/2012

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Empty
Bài gửiTiêu đề: Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam   Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeFri Jun 08, 2012 7:10 pm

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcRX_RV4sVeov7piEvl9x6dAclW-iZ3zyBsR5S8U5G33Vh7vursk

Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam


Song Chi


Từ năm 1989 đến 1991, thế giới đã chứng kiến sự sụp đổ hàng loạt của các nước nằm dưới sự lãnh đạo tuyệt đối của Đảng Cộng sản ở Đông Âu và Liên Xô.

Hơn 20 năm qua, nếu có dịp đến thăm các quốc gia này, người ta sẽ thấy rằng chính phủ mới và nhân dân tại các nước này đã kịp làm được khá nhiều điều; đời sống kinh tế, xã hội của người dân tốt hơn hẳn so với trước kia, nhưng vẫn còn rất nhiều việc mà chính phủ và nhân dân họ phải nỗ lực thực hiện để xóa đi di sản do những năm dài dưới chế độ cộng sản để lại trên con đường trở thành những quốc gia phát triển, giàu mạnh, dân chủ, tự do. Và tùy theo nội lực của từng nước mà quá trình này nhanh hay chậm, nhẹ nhàng hơn hay nặng nề vất vả hơn.

May mắn như nước Đức, nhờ có Tây Đức với một tiềm lực kinh tế hàng đầu của châu Âu, vậy mà trong những năm qua chính phủ Đức đã phải đổ không biết bao nhiêu tiền để vực dậy Đông Đức, xóa đi khoảng cách về mọi mặt giữa hai bờ Đông Tây. Nhưng dù sao, các nước Liên Xô và Đông Âu vẫn có những nội lực nhất định – các nước này trước khi đi theo con đường xã hội chủ nghĩa đã là những quốc gia có nền kinh tế công nghiệp tư bản bước đầu, có nền văn hóa dày dặn, người dân của họ dù sao cũng đã hiểu thế nào là dân chủ, tự do… nên quá trình thay đổi thế chế chính trị cũng đỡ nhọc nhằn vất vả hơn những quốc gia không có được những “hành trang” như vậy. Ví dụ như Việt Nam chẳng hạn.

Đôi khi nghĩ đến một ngày nếu vận hạn của đất nước đã qua, Việt Nam may mắn chuyển đổi thể chế chính trị thành một quốc gia dân chủ pháp trị, thì một điều có thể thấy trước đó là cái giá phải trả do di họa của những năm cầm quyền của Đảng Cộng sản Việt Nam để lại trên đất nước này phải nói là vô cùng nặng nề, và những mất mát, thiệt thòi là vô cùng lớn.

Thứ nhất là ở Việt Nam, thời gian cầm quyền của Đảng Cộng sản cho đến nay đã kéo dài hơn một số quốc gia khác – 67 năm trên miền Bắc và 37 năm trên toàn lãnh thổ, nên cái hại cũng nặng nề hơn. Thứ hai là do nội lực của đất nước và của dân tộc, trước khi có Đảng Cộng sản lãnh đạo cho đến ngày nay, Việt Nam vẫn chỉ là một nước nông nghiệp nghèo nàn đang phát triển, từ hạ tầng cơ sở vật chất kinh tế, kỹ thuật… đều chưa có gì đáng kể. Cộng với một tầm nhìn ngắn, văn hóa “lùn” của các thế hệ lãnh đạo nối tiếp nhau từ trên xuống dưới, chỉ thấy cái lợi trước mắt mà không thấy cái hại lâu dài, hoặc vừa làm vừa phá, hoặc chỉ lo vơ vét, tham nhũng mà không nghĩ gì đến tương lai của đất nước và dân tộc, nên sau bao nhiêu năm cầm quyền, trên khắp đất nước nhìn đâu cũng thấy dấu vết của sự phá hoại trên mọi lĩnh vực.

Bao nhiêu đất dọc theo biên giới phía Bắc, biển, đảo… đã mất, biết bao giờ mới đòi lại được. Rừng bị tàn phá, tài nguyên bị khai thác một cách vô tội vạ, môi trường sống bị ô nhiễm nặng nề, một số sông ngòi bắt đầu khô cạn, bây giờ người ta lại bắt đầu phá nát Tây Nguyên với những dự án khai thác bauxite lợi ít hại nhiều, bộ mặt các thành phố lớn, nhỏ thì hỗn độn, quy hoạch yếu kém, kiến trúc lộn xộn một cách không thể sửa chữa nổi v.v…

Chưa nói đến cơ cấu luật pháp hay một nền giáo dục yếu kém cần phải xây dựng lại từ đầu, rất mất thời gian. Chưa kể cả một xã hội bị băng hoại về mặt đạo đức, những giá trị, chuẩn mực bị lệch; con người hoặc bị nhồi sọ bởi lối giáo dục tuyên truyền một chiều phải mất thời gian mới hiểu ra được đâu là sự thật đâu là dối trá, hoặc bị tồi tệ đi do phải sống trong một môi trường xã hội có quá nhiều điều không tử tế v.v… Nhưng điều nguy hiểm nhất đối với số phận của đất nước và dân tộc Việt Nam, đó là nếu sự thay đổi thể chế chính trị đến chậm thì nguy cơ phụ thuộc, thậm chí mất nước vào tay nước láng giềng phương Bắc là điều mà hiện nay nhiều người đều đã thấy.

Có những di hại có thể thấy rõ vì nó hữu hình và có thể xây dựng lại, có thể hồi phục sau một thời gian vài ba thập niên tùy theo. Nhưng có những cái di hại vô hình khó thấy hơn mà hậu quả của nó thì rất nặng nề và sự điều chỉnh, sửa chữa cũng vô cùng khó khăn, mất thời gian. Đó là những di hại về văn hóa, con người, về tinh thần mà những quốc gia đã từng trải qua chế độ do đảng cộng sản lãnh đạo đều phải trả giá.

Một môi trường sống bị ô nhiễm, bị hủy hoại. Môi trường tinh thần cũng vậy. Có những căn bệnh tinh thần mà nếu sống trong một xã hội như xã hội Việt Nam hay Trung Quốc (vốn là một hình mẫu để chính quyền Việt Nam bắt chước theo y hệt nên những căn bệnh cũng giống nhau) lâu ngày con người sẽ bị lây nhiễm ít nhiều mà không hay.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcQfOHIS3t3ljpTlTGBx_CEZRmQqjwA195Zpd5VrfIRtjQp46TbA

Bệnh vô cảm


Xã hội Việt Nam bây giờ có quá nhiều điều phi lý, trái tai gai mắt, và cũng có quá nhiều những bi kịch, những câu chuyện thương tâm. Mỗi ngày mở những tờ báo ra, bật TV lên, hoặc ngay trong đời sống thường ngày, người ta phải đọc, nhìn, nghe hay chứng kiến tận mắt biết bao nhiêu chuyện như vậy.

Tổng Giám đốc X bị bắt vì tham nhũng hàng tỷ đồng. Công ty Y bị phát hiện có dấu hiệu lừa đảo, làm thất thoát hang trăm tỷ. Một khu nhà hay một cây cầu vừa mới xây đã bị sập, lún vì làm ăn gian dối, bớt xén vật tư. Một bữa tiệc sinh nhật của con cái một “quan lớn” tốn kém hàng trăm triệu đồng trong đó chủ nhân bữa tiệc vung tay tặng các bạn mỗi người một chiếc xe gắn máy hiệu @.

Một em bé chết oan vì bị điện giật trên đường do dây điện bị hở, không ai chịu trách nhiệm. Một tai nạn giao thông thảm khốc do đường hẹp, lô cốt chặn, chen lấn nhau hoặc đôi khi chỉ vì do chất lượng đường xá tồi khiến người đi xe ngã xuống và bị xe tải phía sau cán lên.

Một người phụ nữ nghèo đi mót cà phê bị chó nhà giàu cắn chết nhưng công an lại không truy cứu tội hình sự người quản lý trang trại đã để mặc chó cắn chết người v.v…

Đầu tiên khi đọc hoặc nghe những chuyện như vậy, người ta phẫn nộ, bức xúc, thương cảm. Nhưng rồi hàng ngày cứ phải đọc mãi, chứng kiến mãi với mức độ phi lý, bất công ngày càng lớn hơn, người ta thành quen đi, không còn ngạc nhiên trước bất cứ chuyện gì nữa. Người ta quen dần với những điều không tử tế, với cái xấu, cái ác… và trở nên vô cảm dần dần mà không hay.

Tai hại của điều này là đến lượt mình, mỗi người khi phải làm một điều không tử tế hoặc không lương thiện sẽ tự bảo rằng chung quanh mình ai cũng làm như vậy, ai cũng đang sống như vậy, có sao đâu?

Cái xấu, cái ác lên ngôi


Chưa cần phải từ nguồn báo chí truyền thông của “thế lực thù địch” nào, chỉ cần theo dõi báo chí trong nước, do nhà nước kiểm soát nội dung và cho phép phát hành, cũng có thể thấy ở Việt Nam hiện nay, cái xấu, cái ác đang lộng hành ra sao. Có nhiều người sẽ bảo xã hội nào mà chả có cái xấu, cái ác, ở Mỹ chẳng hạn, cũng có những cảnh bạo lực, giết người, thậm chí sát nhân hàng loạt… đó thôi. Nhưng vấn đề ở đây là cái xấu, cái ác, sự thiếu lương thiện đang tràn lan ở mọi cấp độ từ những hành vi nhỏ nhặt hàng ngày như chen lấn giành đường nhau, dúi tiền cho cảnh sát giao thông để được cho qua khi bị bắt lỗi và cảnh sát cũng thản nhiên nhận tiền như là chuyện bình thường phải vậy, hoặc sẵn sàng cãi vã, chửi bới nhau thậm chí đánh nhau chỉ vì những chuyện xích mích không đáng… cho đến những hành vi ở mức độ lớn hơn.

Nhiều khi rùng mình vì mức độ trơ tráo vô đạo đức trong những hành vi tội lỗi như khi một ông hiệu trưởng không những dụ dỗ, ép dâm hàng loạt học sinh tuổi vị thành niên mà còn buộc các em phải lên giường với hàng loạt quan chức để có lợi cho mình; hay mức độ dã man một cách thản nhiên như khi một con người có thể để mặc cho đàn chó cắn xé đồng loại đến chết mà không cứu; hay những cô cậu học sinh còn ở tuổi cấp hai có thể thản nhiên đánh bạn, thản nhiên quay video clip tung lên mạng và những học sinh khác thì ngồi xem mà không phản ứng gì.

Khi một xã hội mà những điều không tử tế, cái xấu, cái ác đã trở thành chuyện bình thường trong khi điều tử tế, cái đẹp, cái thiện dần trở thành hiếm hoi, bất bình thường thì đó là điều thực sự phải báo động đỏ từ lâu rồi.

Sự bạc nhược, cầu an


Khi phải sống chung quá lâu với những điều bất công phi lý, với các xấu cái ác đang tràn lan, và biết rằng có kêu thì cũng chẳng thay đổi được gì, số đông người Việt dường như đã chọn cho mình một “phương châm” sống an toàn, đó là mặc kệ, mọi chuyện đã có nhà nước lo, họ chỉ lo kiếm sống, lo cho bản thân và gia đình. Và điều đó tạo ra một căn bệnh khác cũng phổ biến không kém: sự bạc nhược, cầu an.

Đối với đám đông này, đừng nói với họ về sự thối nát của chế độ, về gánh nặng nợ nần đang đổ lên đầu các thế hệ sau do việc vay nợ nước ngoài, việc mất đất mất biển và cả nguy cơ mất nước trong tương lai, việc các nước khác người dân được có những quyền gì cũng như nhu cầu tự do dân chủ trong nhân dân… Họ sẽ lảng tránh, sợ hãi, không tin, và tiếc thay con số này vẫn còn khá lớn. Chưa kể những kẻ mà quyền lợi gắn chặt với chế độ này và vẫn cố sống cố chết bênh vực cho chế độ này là không tính đến. Đó là lý do vì sao một đảng cầm quyền có quá nhiều sai lầm và tội lớn đối với đất nước, với nhân dân trong suốt bao nhiêu năm qua như Đảng Cộng sản Việt Nam lại vẫn tiếp tục tồn tại.

Sự giả dối

Trong lịch sử giành chính quyền và giữ chính quyền của mình, Đảng Cộng sản Việt Nam đã sử dụng rất nhiều “chiêu thức”, trong đó có sự dối trá, mỵ dân. Có thể nói sự dối trá, nói một đằng làm một nẻo là “chính sách” xuyên suốt trong đối nội cũng như đối ngoại của Đảng Cộng sản Việt Nam từ bao lâu nay. Và từ bao nhiêu nay người dân Việt Nam đã phải sống trong một môi trường giả dối, từ khi còn đi học trẻ em Việt Nam đã phải học tin vào những điều giả dối cho đến khi trưởng thành nhìn xung quanh xã hội toàn những điều giả dối – bằng giả, h
àng giả, chất lượng công trình và cả chất lượng tác phẩm văn hóa văn nghệ nhiều thứ cũng là giả…

Và cũng như các căn bệnh đã kể trên, đến một lúc nào đó sự giả dối cũng trở thành căn bệnh phổ biến trong xã hội – người ta chạy theo thành tích, chạy theo những giá trị ảo, giá trị giả bên ngoài và đánh giá nhau cũng bằng những cái bên ngoài đó như căn nhà, chiếc xe, áo quần, mảnh bằng phó tiến sĩ, tiến sĩ “mua”… mà không xét đến giá trị thật bên trong của một con người.

Hoài nghi và mất lòng tin

Và khi phải ăn uống hít thở hàng ngày với một bầu không khí giả dối như vậy thì lẽ đương nhiên con người trở nên mất lòng tin, hoài nghi vào tất cả mọi thứ. Từ một nguyên nhân sâu xa nhất là sự sụp đổ của toàn bộ hệ thống lý luận chính trị Mácxít-Lêninnít, lý thuyết về chủ nghĩa xã hội chủ nghĩa cộng sản… mà bao nhiêu năm nay Đảng và nhà nước Việt Nam vẫn ra sức nhồi nhét vào đầu người dân, trong lúc chưa tìm ra được một hệ thống lý luận khác để thay thế (thật ra thì đã có sẵn những hệ thống lý luận của các nước dân chủ pháp quyền khác để mà học hỏi nhưng vấn đề là nhà nước Việt Nam không muốn học!), cùng với sự xuống cấp, tha hóa về mọi mặt trong đời sống đạo đức xã hội, khiến con người mất lòng tin và căn bệnh hoài nghi này cũng phổ biến không kém. Điều tai hại hơn là người ta không tin cả vào những điều tốt, sự tử tế.

Môi trường xã hội Việt Nam hiện nay là một môi trường mà cái ác cái thiện lẫn lộn, môi trường văn hóa nghệ thuật cũng vậy – cái đẹp cái xấu lẫn lộn, thật giả lẫn lộn, dễ làm cho con người, nhất là giới trẻ, bị nhiễu về mặt nhận thức, thẩm mỹ cho đến phương hướng, mục đích sống… không biết phân biệt, thẩm định hay dở, đúng sai. Xã hội cứ thế mà nhiễu loạn cả lên.

Và tất cả những căn bệnh đó như những tế bào ung thư đang tàn phá cả xã hội Việt Nam mà nếu không có một sự thay đổi toàn diện, triệt để về mặt thể chế chính trị thì mọi sự “sửa chữa” kiểu như thay tên Đảng, thay tên nước, thay đổi nhân sự này chính sách kia… cũng chỉ như những cố gắng vá víu tạm bợ, che chỗ này vá chỗ kia trên ngôi nhà đã thực sự mục ruỗng từ bên trong mà thôi.

Song Chi
(Diễn Đàn VN 21 Đức)

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcQLW2GvcVTu8uoHJmgyBqq25rsMfZjQjisE4yQqLNlMMXaDfsew5Q
Về Đầu Trang Go down
P-C
Khách viếng thăm




Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam   Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeSun Dec 21, 2014 9:54 am


Căn bệnh trầm kha tại Việt Nam hiện nay: Nói dối và Vô cảm


Trần Quốc Nam (Danlambao)

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Sohai-90-danlambao



Nói dối

Nói dối là nói điều không thật: Bịa đặt, phao truyền, xuyên tạc, để nói xấu, vu khống, chụp mũ, bôi bẩn - hoặc tráo trở, đổi trắng thay đen, “nhổ rồi liếm” là thủ đoạn trong đấu trường chính trị hoặc của kẻ phản phúc, của phường vô ơn, ăn cháo đá bát, có thể xảy ra trong bất cứ xã hội nào trên thế giới. Tuy nhiên - trong xã hội Việt Nam hiện nay, điều nầy trở thành một căn bệnh trầm kha, lan tràn khắp nước, khắp mọi lãnh vực, mọi cơ quan, mọi lứa tuổi. Bệnh dối trá đang hoành hành thống trị cả nước ta...

Hai mươi năm (1954-75) miền Bắc sống dưới chế độ hoàn toàn bưng bít, nhà cầm quyền CS thường phịa ra những chuyện hoang đường như chuyện “miền Nam nghèo khổ không có chén ăn cơm”, “xe tăng địch làm bằng giấy”, “cháu ngoan bác Hồ dùng súng trường, một mình bắn hạ 6 tàu bay “con ma” của địch” v.v... để giáo dục nhồi nhét vào đầu trẻ con và tuyên truyền trong quần chúng... Trẻ con in trong trí. Người lớn tin bằng lời.

Bởi vì - “nói dối, nói dối mãi, người ta sẽ tin”. Câu chuyện Tăng Sâm giết người trong sách QVGKT là một bằng chứng: Lần thứ nhứt có người nói Tăng Sâm giết người. Mạnh mẫu không tin. Lần thứ 2, không tin. Lần 3, bà mẹ Tăng Sâm hoảng hồn bỏ chạy... Adolf Hitler áp dụng những phương pháp trị dân trong quyển “Mein Kampf” (Mon combat) - do chính ông là tác giả: “Nói dối nhỏ, người ta không tin - nói dối lớn, nói mãi, người ta sẽ tin”.

Nói dối, gian trá, lừa dối đã được các chế độ CS thế giới nghiên cứu đến mức tinh vi... được nâng lên hàng sách lược trị dân. Ông Hà nhân Văn - một nhân sĩ tại hải ngoại nhận xét về sự nói dối của chế độ CS: “Nói láo không ngượng miệng, không biết hổ thẹn, không biết liêm sĩ... Nói láo như là 1 phản ứng của con chó Pavlov, để ngụy tạo sự “tự nguyện” là sở trường. Nhưng khi bị lật tẩy, thực tế được phơi bày thì phải sử dụng phương án 2 là bạo lực. Bỏ sở trường, dùng sở đoản”.

Vua nói dối, quan nói dối - dân cũng phải nói dối - nói dối từ trên xuống dưới - nói dối ở mọi cấp, mọi ngành - nói dối trong học đường, ngoài xã hội, trong sự đối xử với nhau. Nói dối để làm ăn, để giao dịch - để thăng quan tiến chức, cả đến trong sự đối xử nhau trong cuộc sống hằng ngày. Trong một xã hội, mọi người đều nói dối, mà mình ngay thật, thì thật khó sống? Rốt cuộc người ngay thật nhất cũng phải nói dối - nói dối để sống còn. Về chuyện nầy, ông Khổng có nói một câu nói rất hay: “Ở chung với người bất lương thì như đi vào chợ cá ươn, lâu mà chẳng biết hôi tanh vì mình đã hóa hôi tanh rồi vậy”. Sống trong một xã hội nói dối, lâu ngày mình cũng thành người nói dối mà không biết, vì mình đã hóa người nói dối rồi!

Xã hội Việt Nam bây giờ - “giả dối lên ngôi, đạo dức suy đồi” - đến ông Bộ Trưởng Giáo dục Nguyễn thiện Nhân cũng phải lên tiếng công nhận “Đạo đức trong gia đình Việt Nam đồng nghĩa với sự dối trá”. Thầy dối trá thầy, trò dối trá trò - quản lý giáo dục báo cáo láo, nạn mua bằng bán bằng, bán đề thi, mua quan bán tước hiện đang là một đại họa cho nền giáo dục Việt Nam. Thậm chí đến trong gia đình cha con, chồng vợ cũng dối nhau, vì không tin nhau, nói dối như là một phản ứng của con chó Pavlov. Việc chính trị hóa nền giáo dục đã tạo cơ sở cho sự DỐI TRÁ đang làm bá chủ đất nước. Xin hãy nghe những nhà trí thức, nhà văn, nhà báo, bloggers, diễn đàn trên mạng trong nước lẫn ngoài nước, các đài quốc tế RFA, RFI, BBC...

Nói láo từ A tới Z:


Hầu hết những trí thức, nhà văn, nhà giáo có lương tâm, những ai còn nghĩ đến tiền đồ Tổ Quốc Việt Nam, đều lên tiếng về một xã hội dối trá đến cùng cực: Giả dối từ A đến Z: Ông giáo sư Trần kính Nghị từ Hà nội mỉa mai: “Ở VIỆT NAM, MỌI THỨ ĐỀU GIẢ, CHỈ CÓ NÓI DỐI LÀ THẬT”. Một giáo sư khác từ Huế - ông Hà văn Thịnh, nói: “Tình trạng giả dối ở Việt Nam lan tỏa từ A đến Z. Trong bản chất, xã hội Việt Nam có SỰ GIẢ DỐI, ÍCH KỶ, VÔ CẢM VÀ TÀN NHẪN. Đó là những biểu hiện văn hóa Việt Nam hiện nay. Người ta giả dối từ A đến Z, từ trên xuống dưới, ai muốn làm gì thì làm, ai muốn lừa sao thì lừa, muốn tự tung, tự tác hay ăn cướp thế nào đó vẫn được”

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcTU8dpzeAjdHoUvrjyhlhYYnf6aFBEpHqMriWRfkKxP6PaubLl_Eg

Căn bệnh trầm kha:


Nói dối đã trở thành CĂN BỆNH TRẦM KHA. Nhà văn Nguyên Ngọc không giấu được sự cảm xúc của mình: “Một trạng thái chán chường sâu sắc và mênh mông về đạo dức xâm chiếm mọi người. Tâm trạng chán chường trước sự sa sút về đạo đức phát sinh từ một căn bệnh cứ vây kính quanh mình, va vào đâu cũng gặp, dưới mọi kiểu, trắng trợn hay tinh vi - ĐÓ LÀ SỰ GIẢ DỐI”. Tôi cho rằng căn bệnh nặng nhứt, chí tử nhất, toàn diện nhứt của xã hội ta là BỆNH GIẢ DỐI”.

Trong một tham luận nổi tiếng của nhà văn Trần Mạnh Hảo đọc tại Đại hội nhà văn lần thứ XIII - ông nói rằng: “Ông cha chúng ta đã đánh thắng giặc Hán, Đường, Tống, Minh, Thanh, để bảo vệ đất nước. Tất cả các thứ giặc kể trên cộng lại cũng không ghê gớm bằng giặc NÓI DỐI đang tàn phá Tổ Quốc, giống nòi ta.”.

Nhiều đảng viên, tuổi đảng cao hơn tuổi hai cuộc chiến tranh tại Việt Nam, đặc biệt là ông Nguyễn Khải, cuối đời rất đau xót mà phải lên tiếng về sự dối trá toàn diện của xã hội Việt Nam trong quyển sách “Đi tìm cái tôi đã mất”: “Nói dối hiển nhiên không cần che đậy (bỏ một đoạn)... Nói dối lem lém, nói dối lì lợm nói không biết xấu hổ, không biết run sợ vì không có ai hỏi lại.”(Nguyễn Khải - Đi tìm cái tôi đã mất)

Tướng Trần Độ cũng nhận xét về xã hội Việt Nam hiện nay: “Đặc điểm bao trùm chế độ chính trị xã hội hiện nay là NÓI LÁO - nói một đàng làm một nẻo. Lãnh đạo lừa dối, Đảng lừa dối, cán bộ lừa dối, làm ăn giả dối, giáo dục giả dối, đến gia đình cũng lừa dối nhau”(Trần Độ - Nhật Ký Rồng Rắn)

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcT6oFtOA5bfpzUDo-RmEIvD0CmbgOGkWiZDsSeGdcU2X5jUg-Y16A

Tại sao?

Tất nhiên - phải do nhiều nguyên nhân đến từ nhiều phía: Theo nhận xét của tác giả Đại Nghĩa (Danlambao): “Do chính Hồ Chí Minh mang con vi trùng bệnh hoạn từ chủ nghĩa CS quốc tế về truyền bá trong đất nước ta”. Và do sách lược của Đảng Cộng sản (ban Tuyên giáo Trung Ương) chủ trương: Kiểm soát toàn bộ đời sồng tinh thần của nhân dân bằng một bộ máy tuyền truyền tinh vi có hệ thống - biến thái nhân dân thành con người XHCN, viết lại lịch sử bằng sử quan CS, hủy diệt đạo đức truyền thống của Tổ tiên và thay thế bằng văn hóa duy vật, tôn sùng lãnh tụ, vinh danh “anh hùng lao động”, đề cao “đạo đức Cách Mạng”, “yêu nước là yêu Xã hội chủ nghĩa, yêu nước là yêu đảng”, tẩy não, cải tạo mọi tầng lớp nhân dân. Để thực hiện chánh sách trên - bộ máy tuyên truyền phải sử dụng vũ khí NÓI DỐI, bóp méo lịch sử để nhào nặn ra con người XHCN. Thực trạng xã hội hiện nay là đạo đức truyền thống gần như bị hủy diệt. Cảnh nhiễu nhương hỗn loạn, đạo đức suy đồi là kết quả của sách lược hủy diệt văn hóa cũ của chế độ CS. Ngoài ra - để củng cố bộ máy độc tài, trị dân có sách lược, các lãnh tụ CS thế giới đều nằm lòng tư tưởng của 2 tác phẩm nổi tiếng sau đây:

1. “The prince” của NICCOLO MACHIAVELLI, xuất bản năm 1613, Machiavelli viết: “Vì con người vô ơn hay thay đổi, phản phúc khi có quyền lợi, hèn nhát và tham lam, nên tạo sự sợ hãi thì an toàn hơn là tạo sự yên thương”. Theo tác giả, phép trị dân không thể dùng tình thương để cảm hóa vì con người thường vô ơn và hay phản phúc, nên phải dùng bạo lực sắt máu cho dân sợ hãi mà phục tùng. Bạo lực phải đi đôi với nói dối. Nói dối phải đi kèm với sự bưng bít và bạo lực. Nói dối không đi kèm với 2 điều kiện nầy thì nói dối dễ bị khám phá, bị lật tẩy - và vô hiệu. Bạo lực mà không nói dối thì chỉ là bạo lực của chế độ độc tài phong kiến, dễ bị lật đổ. Muốn cho dân tin thì phải nói dối. Và “Phải làm cho dân vừa yêu, vừa sợ. Nếu không thể làm cho dân yêu mến thì cũng phải tuyệt đối duy trì nỗi sợ hãi, để họ không bao giờ có ý nổi loạn. Đảng ta luôn luôn biến động thay đổi không ngừng, biết bù đắp khiếm khuyết, che dấu yếu điểm, phô trương sức mạnh và vô cùng linh động làm lan tỏa chân rết đến mọi ngỏ ngách của xã hội, kiểm soát cái dạ dày lẫn linh hồn của nhân dân”.(Bài nói chuyện trong buổi họp kiều vận của một cán bộ cao cấp tại hải ngoại). Nguồn: Việtland.

2. “Mein Kampf” (Mon combat) xuất bản ngày 18-Juillet 1925 tại Đức và 1934 - do dịch giả André Calmettes, nhà xuất bản Les Nouvelles Editions Latines Paris, ấn hành 1934. Sách được dịch ra 16 thứ tiếng và bán được từ 1924 đến 2008 là 80.000.000 quyển. (Nguồn: Vikipedia). Theo đó - Hitler sử dụng những phương pháp tẩy não con người, để bắt con người phải phục tùng tuyệt đối. Một phương pháp đặc biệt trong sách lược trị dân là NÓI DỐI: “Cứ nói dối, nói dối mãi, người ta sẽ tin”.

Vì muốn nắm quyền lực lâu dài, 2 tác phẩm trên đây chắc chắn là sách gối đầu giường của các lãnh tụ CS thế giới. Ngoài ra - các nhân vật lịch sử nổi tiếng độc tài như Napoleon đệ nhứt, tàn bạo như Tần thủy Hoàng, tài ba như Ngô Khởi, Quản Trọng và ghê gớm như Vệ Ưởng - một kỳ tài, tác giả của “Ngũ gia liên bảo”và hình luật tố cáo nhau vô cùng tàn khốc đời chiến quốc - chắc chắc sẽ được Mao trạch Đông nghiên cứu rút tỉa những phương sách và kinh nghiệm trị dân bằng bạo lực và nói dối.

Nhìn lại các chế độ CS Liên Xô, Nam Tư, Đông Âu, Trung Quốc, Bắc Hàn v.v... sách lược trị dân đều là NÓI DỐI VÀ BẠO LỰC. Đảng CS Việt Nam không là một ngoại lệ, cũng rập khuông CS Trung Quốc và Liên Xô.

Chính Tổng bí Thư M.Gorbachev xác nhận: “Tôi đã bỏ nửa cuộc đời đi theo lý tưởng CS, nhưng hôm nay tôi phải đau buồn mà nói rằng CS chỉ biết nói dối và truyên truyền”.

Còn ai biết rõ Cọng sản hơn ông Trùm Cộng Sản Liên Xô?

Đạo đức suy đồi, Văn hóa xuống cấp...


Đạo đức xuống dốc thê thảm dìm xã hội trong sự hỗn loạn, trong tệ trạng chưa từng thấy. Nhan nhãn hằng ngày trên mặt báo “lề đảng”, “lề dân”, các diễn đàn trên mạng, các bài phóng sự từ trong nước gửi ra, hình ảnh xác thực trong you tube, các bài của các người về nước chứng kiến tại chỗ.

Bộ mặt xã hội Việt Nam:

Tại Việt Nam hiện nay, ngày nào cũng cướp, cũng giết, cũng có những tội phạm xã hội khủng khiếp
. Nó lan tràn khắp nước, không còn là một hiện tượng riêng lẻ mà toàn bộ hệ thống xã hội.

Những vụ chặt tay cướp xe, đâm người cướp của giữa đường phố, xông vào tiệm vàng cướp giựt, xông vào nhà bắt trói gia chủ cướp của giữa ban ngày, thậm chí trộm một lúc 11 xe gắn máy tại một chung cư... (Văn Quang - Thời Báo) Nạn gã gẫm phụ nữ, trẻ em vị thành niên bán vào các đông mãi dâm ở Kampuchia, Ma cau... Nạn buôn phụ nữ, bắt cỡi trần truồng cho mấy thằng Đại Hàn, Trung Quốc, Đài Loan ngắm nhìn sờ mó để tuyển chọn.. Phụ nữ Việt bị để trong lồng kiến bán đấu giá tại Mã Lai, trên bích chương bán công khai tại Đại Hàn. Đó là một quốc nhục chưa từng thấy. Nhân phẩm người phụ nữ Việt xuống cấp như một món hàng bày bán ngoài chợ... Những sự thật sờ sờ ra đó - ngày nay không còn ai nghi ngờ gì nữa.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcSTR-9nSUpxZXXKo6eLPV6JpqA6ds9GwEO2zMKnQUVd3onjPXki

Ở học đường, giáo dục bị chính trị hóa. Học sinh không được giáo dục những giá trị nhân bản về tinh thần, về quốc gia dân tộc, về đạo đức làm người. Chỉ có một loại đạo dức là đạo đức Cách Mạng: “Yêu nước là yêu đảng”. Chính sách giáo dục hủy diệt văn hóa truyền thống của ông cha, tạo ra những hậu quả hỗn loạn, học sinh đánh đập, đâm chém nhau đổ máu, một nhóm học sinh đứng ngoài vỗ tay cổ võ (tại trường Ứng Hòa B -Hà Nội), cảnh nữ sinh nắm tóc, xé áo, xô ngã té xuống đất, chửi nhau bằng lời lẽ hết sức thô tục, hạ cấp, một số nữ sinh lạnh lùng ngồi ngó (xem ảnh). Tháng 3 - 2010 - một nữ sinh khác đánh đập rất tàn nhẫn một nữ sinh ngay giữa hè phố, dân chúng đi đường làm ngơ, vô cảm...

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Vocam


Tồi tệ hơn nữa - một Hiệu Trưởng Trung học tên Sầm Đức Xương tại Hà Giang, bắt ép nữ sinh của mình làm gái chơi hiến thân cống nạp cho các quan đầu tỉnh là Nguyễn trường Tô. Chuyện thầy giáo Nguyễn quang Hoàng dùng súng khống chế, cưỡng ép tình dục với nữ sinh tại khách sạn - chuyện một nữ sinh ở Cà Mau khai trước Công An là có quan hệ tình dục với thầy giáo Phạm Thái Tây 2 lần, để được thầy hứa cho tiền và cho biết đề thi để lên lớp... Tại TP mang tên Hồ Chí Minh, một cô giáo trường Marie Curie phạt một nam sinh 18 tuổi bằng cách sờ ngay vào chỗ kín của cậu nầy. Chuyện động trời như vậy mà H.T Nguyễn Văn Vân lại bao che lấp liếm, cho là “một sai sót nhỏ”. (Tin CTV News). Thật đáng xấu hổ cho nền giáo dục Việt Nam hiện nay.

Học đường không còn là nơi tôn nghiêm để dạy dỗ học sinh nên người, nơi mà tình phụ tử, tình mẫu tử, tình sư đệ, tình anh em bầu bạn, những giá trị đạo đức truyền thống của ông cha: Nhân, nghĩa, Lễ, Trí, Tín, được giảng dạy trong môn Đức Dục. Nền giáo dục cũ dựa trên Nhân Bản, Dân tộc và Khai Phóng đã bị xóa bỏ... Cho nên những cảnh trên đây xảy ra cùng khắp nước. Không thể ghi hết được.

Học đường nay là nơi buôn bán cấp bằng, bán đế thi, thầy dụ dỗ trò, trò quan hệ tình dục với thầy. Trò với trò đánh nhau đổ máu. Nữ sinh giựt tóc, xô té xuống sân trường, đánh nhau với nữ sinh. Trẻ con nói chuyện với nhau bằng một ngôn ngữ hết sức hạ cấp. Thậm chí, trò nói với thầy bằng câu: “Đéo biết” - thầy hỏi vậy trả lời “đéo” được. Thầy giáo, nhà mô phạm hành xử như một côn đồ, xách dao rượt chém người láng giềng đổ máu phải vào bệnh viện tại thị xã Phúc Yên, tỉnh Vĩnh Phúc. Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện ngao ngán nói rằng: “Những vụ giết người càng ngày càng táo bạo, kẻ ác thủ tuổi đời ngày càng trẻ, cách thức giết người càng ngày càng dã man, độc ác hơn”.

Nói có sách, mách có chứng. Một cuộc điều tra xã hội của báo chí tại Việt Nam, kết quả như sau: 30 - 40% học sinh tiểu học nhiễm thói lừa dối - 40-50 % hs Trung Học nhiễm thói lừa dối và gian lận - lên Đại Học tăng đến 50-60 %. Càng lên cao càng lừa dối và gian lận. (Đối thoại online ngày 24-7-2007). Ở trường dối gạt thầy, về nhà dối gạt cha mẹ. Cấp 1:20%; Cấp 2: 25 %; Cấp 3: 64 %. Càng cao càng thạo nói láo. (RFA online ngày 30-9-2013).

Bộ mặt xã hội nhiễu nhương, trộm cắp giết người, đánh nhau đổ máu xảy ra như cơm bữa - người đối xử với người không một chút tình người, không chút lòng nhân trước cảnh thương tâm bệnh hoạn ngặt nghèo. Mọi người như chực hờ xâu xé nhau. Ra đường, chỉ vì một cái nhìn, một câu nói mà có thể xảy ra án mạng. Con có thể giết cha, vợ giết chồng (cô Văn thị Thủy cùng tình nhân bắt trói ông chồng tên Thanh, rồi dùng giây dù siết cổ đến chết...) Còn việc tham ô, hối lộ, là cách kiếm tiền đương nhiên. Dối trá, lường gạt là tiêu chuẩn giao tiếp, coi pháp luật là đồ trang sức cho chế độ, coi bản án hình sự là món hàng mua bán. Thanh niên thì tôn thờ chủ nghĩa lai căng, chủ nghĩa kiếm tiến kiếm danh bằng mọi giá - tôn thờ thần tượng Michael Jakson, hôn đít ghế ngồi của tài tử Đại Hàn Be Rian. Đó là nhận xét của mục sư Nguyễn trung Tôn (Thanh Hóa). Ngoài sự nói dối - con người trong xã hội VN hiện nay rất lạnh lùng, vô cảm, sẵn sàng vồ xé nhau vì một chuyện cỏn con... một lý do không đáng kể...

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcQe6nTeV7xtLk258JN-QzOfCMB7Ws-jEGzP21klRXg5o1u2XQaN

Vô Cảm


Tâm lý cầu an, tránh phiền phức trong một nền luật pháp tùy tiện và tham nhũng - người dân không còn tin tưởng nơi loại luật pháp “Tao là luật”, không còn tin tưởng nơi chính quyền, nơi giữa con người với nhau và tự bản thân không được giáo dục những giá trị nhân bản về đạo làm người - nên con người trở nên VÔ CẢM. Trong gia đình vợ chồng, cha con cũng phải e dè - tâm lý dối trá, luồn lọt, làm mọi cách để kiếm tiền, đưa con người đến chỗ vô cảm, vô tâm và tàn nhẫn.

Hình ảnh một người bị cướp giựt cái xách tay làm đổ tung tóe những tờ giấy bạc, những người đi đường bu quanh, tranh nhau giành giựt những tờ giấy bạc mà không một ai ngó ngàng đến nạn nhân đang quằn quại ngã quỵ xuống đất. Mặc kệ... nạn nhân rên siết với cánh tay bị gẩy lìa, máu tuông xối xả... những người đi đường, sau khi giành được vài tờ giấy bạc, rồi lạnh lùng bỏ đi...

Còn các đại gia thân nhân các quan cán bộ giàu có, các vương tôn công tử, những triệu phú, tỉ phú tiền xanh, ở trong những biệt thự cực kỳ sang trọng, đi xe Roll Royce, Cadillac, Ferrari, Mercedes xài tiền như nước, đánh cờ ăn thua cả thì VN đồng một ván, ăn phở thịt bò Kobe nhập cảng, cá độ bóng tròn hàng chục ngàn đô la, làm đám cưới cho con rước dâu bằng xe bóng láng đắt tiền dài hàng cây số, mua áo cô dâu tại Paris giá đến 200.000 Euros một chiếc. Họ càng vô cảm hơn ai hết. Không có gì làm cho họ động lòng trắc ẩn, thương xót người nghèo đói, tật nguyền...

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcSOsF97H4BvM4pXLG-RGeOuCGOO49AUowv7aRYOUFh9pzazZTJb5g

Vì vô cảm, không một chút tình người, các đại gia nhẫn tâm thả chó căn chết người ngay giữa thành phố. Còn một bà già nghèo khổ tại Ban Ma Thuột, đi mót hột cà phê bị một đại gia thả cả bầy chó cắn chết... Bầy chó tranh nhau xé xác chết thành từng mảnh, nhầy nhụa... Chủ nhà làm ngơ không can thiệp. Vô cảm đến mức tàn nhẫn, mất tính người. Rồi đến nạn cướp đất làm sân golf, xây khách sạn, cho ngoại quốc thuê dài hạn, cho Trung Quốc lập làng (Thí dụ tại Cà Mau, công Ty sx phân bón lập 1 làng có 5000 người từ TQ sang) vô cảm đến nỗi mẹ con bà Nguyễn Thị Lài ở Cần Thơ phải dùng sự phơi bày thân thể như là cái vũ khí cuối cùng của người đàn bà, để chống sự cướp đất, nhưng cũng vô hiệu... Công an coi như pha. Vô cảm đến nỗi phải cướp đến phần đất hương hỏa mấy đời của một bà mẹ chiến sĩ, huy chương đầy ngực... Nói tóm lại - sự vô cảm lan tràn khắp nước, khắp nơi, từ thành thị đến thôn quê, từ dân thường đến nhà cầm quyền - từ người nghèo khổ đến kẻ giảu sang....

Cả đến ngành y tế cũng vô cảm, tàn nhẫn còn hơn những ngành khác. Bệnh viện Mắt ở Hà nội đánh tráo thủy tinh thể, khiến cho 3000 bệnh nhân có thể lâm vào cảnh mù lòa. Cảnh bệnh nhân nằm bất tỉnh trước bệnh viện Từ Dũ, không được cứu cấp vì không có tiền nộp... Nói hoài không hết. Viết mãi cũng còn...

Quả là một thời mạt pháp. Thiên hạ sống trong sự giả trá. Đạo đức suy đồi. Văn hóa xuống cấp trầm trọng chưa từng thấy. Con người bị vong thân, tha hóa đến tột cùng. Nhìn đâu cũng thấy con người đối xử với con người, vô cảm, nhẫn tâm và tàn bạo..

Tuy nhiên - đạo đức hiểu theo đạo đức truyền thống, những giá trị luân lý ngàn đời của ông cha để lại... Còn đạo dức của chế độ CS là đạo đức Cách Mạng. Đạo đức và tư tưởng bác Hồ, đạo dức khóc lãnh tụ như đại thi hào Tố Hữu:

“Xít ta lin, ông ơi! ông mất đất trời có không?
Thương cha thương mẹ thương chồng
Thương mình thương một, thương ông thương mười”


Đó là đạo đức Cách Mạng. Mà hiểu đạo dức theo nghĩa đạo dức Cách Mạng thì có phải là đạo đức suy đồi không? Câu trả lời dành cho Đảng CS Việt Nam.

Giả định bà Nguyễn thị Đoan còn hiểu đạo đức theo nghĩa cũ, nên bà Phó Chủ Tịch nước CHXHCN, lên tiếng xác nhận một sự thật bất khả phủ nhận: Đó là ĐẠO ĐỨC SUY ĐỒI THÊ THẢM TẠI VIÊT NAM, bà tuyên bố:

“Đạo đức xã hội xuống cấp đến mức báo động - xuống cấp ở mọi lãnh vực, kể cà y đức và giáo dục”
: Bạo lực học đường (một học sinh bị đánh chết vì đẹp trai). Niềm tin nhân dân giảm sút nghiêm trọng. Có nơi, dân tự xử những trường hợp ăn cắp - chỉ vì bắt trộm một con chó mà bị đánh chết. cướp ở thành phố xảy ra mỗi ngày - du đảng, bảo kê lộng hành ở các thành phố lớn.

Còn ai đủ thẫm quyền xác nhận tình trạng đạo đức suy đồi, xã hội tha hóa, hỗn loạn ở Việt Nam, hơn bà Phó Chủ Tịch nước VNXHCN.

Nhà thơ Bùi minh Quốc đau lòng thốt lên 2 câu thơ:

Ngoảnh mặt vào đâu cũng phải ghìm cơn mữa
Cả một thờ đểu cáng đã lên ngôi.


Xuân Giáp Ngọ 2014
Trần Quốc Nam
danlambaovn.blogspot.com
Về Đầu Trang Go down
vnguyen
Khách viếng thăm




Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam   Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeWed Dec 31, 2014 12:09 am


Việt Nam, thói bạc nhược và tính hoài nghi


Song Chi

June 22, 2012

Không chỉ kéo lùi sự phát triển của một quốc gia đến hàng thập kỷ, thậm chí cả thế kỷ so với các quốc gia tự do dân chủ, tác hại lớn hơn của một chế độ độc tài là sự phá hoại về mặt văn hóa, xã hội, con người.


Báo chí chính thống ở VN chưa bao giờ là một quyền lực thứ tư, độc lập, khách quan, đứng về phía lẽ phải. (Hình: Francois May/AFP/GettyImages)

Cứ nhìn vào những quốc gia độc tài nói chung và những quốc gia do đảng cộng sản đã từng/và hiện còn đang nắm vị trí lãnh đạo trên thế giới là đủ rõ.

Việt Nam cũng không thoát khỏi bi kịch đó.

Sau 67 năm giành được chính quyền ở miền Bắc và 37 năm độc quyền lãnh đạo cả nước, những “thành tích” phá hoại mà đảng và nhà nước cộng sản đã gây ra cho đất nước, dân tộc VN về mọi mặt quả là kinh hoàng. Nhưng cái đáng nói nhất, như vừa đề cập ở trên, là sự phá hoại tận gốc rễ về mặt đạo đức xã hội, văn hóa, nhân cách con người.

Riêng về tính cách, nhân cách con người - cái làm nên phẩm chất, khí lực của dân tộc, chế độ độc tài ngu dân đã biến dân tộc VN thành một dân tộc với rất nhiều “căn bệnh mãn tính.”

Trong khuôn khổ của một bài báo ngắn, đồng thời nhân một vài sự kiện xảy ra gần đây, chỉ xin đề cập đến hai trong vô số “căn bệnh” phổ biến nhất: thói bạc nhược và tính hoài nghi.

Bàn tay sắt của nhà cầm quyền sau nhiều thập kỷ đã bào mòn tinh thần dũng cảm, bất khuất, ý chí bảo vệ sự thật, cả phẩm cách của mỗi con người. Khiến người dân trở nên bạc nhược, bàng quan, vô cảm với những cái xấu, cái ác đang diễn ra hàng ngày, với chính cái mô hình hệ thống chính trị đang là nguyên nhân đẻ ra những cái xấu, cái ác đó.

Cũng có nghĩa là vô cảm với chính vận mệnh của đất nước và dân tộc.

Ngày Báo Chí cách mạng 21 Tháng Sáu năm nay là một dịp để nhiều nhà báo, trí thức và cả người dân chua chát nhận ra cả một nền báo chí “lề phải” dưới sự lãnh đạo, kìm kẹp của đảng và nhà nước, đã trở nên hèn yếu như thế nào.

Thật ra, từ bao lâu nay, báo chí chính thống ở VN chưa bao giờ là một quyền lực thứ tư, độc lập, khách quan, đứng về phía lẽ phải, sự thật, nhằm góp phần kiểm soát, hạn chế quyền lực của ba hệ thống: Lập pháp, Hành pháp và Tư pháp như trong một xã hội dân chủ.

Báo chí, như chính đảng cộng sản đã tuyên bố, là công cụ của đảng để “tích cực tuyên truyền, hướng dẫn, cổ vũ nhân dân thực hiện các chủ trương, đường lối của đảng....” Nhiệm vụ của báo chí là phải bảo vệ đảng và nhà nước, bảo vệ chế độ trước hết.

Nhưng càng ngày, khi những sự thối nát của chế độ càng lộ rõ, khi quyền lợi của đảng và nhà nước càng lúc càng mâu thuẫn với quyền lợi của nhân dân. Khi con đường mà đảng và nhà nước cộng sản đang bắt ép cả dân tộc đi theo càng ngược chiều với khát vọng của nhân dân và sự phát triển đúng hướng của nhân loại, thì báo chí càng bị nhà nước kiểm soát, khống chế, can thiệp một cách thô bạo.

Trong tình hình như vậy, đa số báo chí bèn chọn con đường yên thân. Hoặc bám sát chủ trương đường lối của đảng mà ca tụng, hoặc chỉ viết về những gì đảng và nhà nước cho phép, vô thưởng vô phạt. Hoặc chạy theo những đề tài vừa không bị “thổi còi” vừa ăn khách như cướp, giết, hiếp...

Kết quả là báo chí Việt Nam ngày càng trở nên nhạt nhẽo, lạc hậu, không bắt kịp với nhu cầu của thời đại và nguyện vọng của người dân. Thậm chí, trong nhiều trường hợp, còn làm nhiễu thông tin, bóp méo, làm sai lệch sự thật, góp phần vào chính sách ngu dân của nhà nước. Hoặc làm vẩn đục thêm môi trường xã hội bởi những bài báo rẻ tiền, lá cải xuất hiện nhan nhản.

Những nhà báo có lương tâm thì luôn luôn day dứt vì tình trạng này và tìm mọi cách để có thể lách qua cái kính lúp soi chiếu của nhà cầm quyền, tự an ủi viết được một phần sự thật còn hơn là biết mà không viết.

Cũng may còn có báo chí ở bên ngoài, sự ra đời của các trang blog cá nhân, diễn đàn độc lập... đã tạo nên cả một nền báo chí “lề trái” sôi động, phong phú. Luôn bám sát mọi tình hình diễn biến tâm tư của người dân, vạch ra những sự thật mà báo chí chính thống không nói được.

Từ những cuộc biểu tình yêu nước phản đối Trung Quốc xâm lược Hoàng Sa, Trường Sa, những vụ án nổi bật của những người bất đồng chính kiến, tù nhân lương tâm, những vụ đàn áp tôn giáo, cưỡng chế đất đai giải phóng mặt bằng... và hàng trăm sự thật khác. Nếu không có báo chí “lề trái” hay “lề dân” đưa tin kịp thời, nhanh nhạy, với đầy đủ hình ảnh, video clip làm chứng cớ, người dân làm sao biết được?

Tất nhiên nhà cầm quyền không để yên. Mọi biện pháp từ chặn tường lửa, sách nhiễu, bôi nhọ, gây khó dễ mọi mặt đời sống cho đến bắt giam... các blogger được áp dụng.

Chính từ đội ngũ blogger - nhà báo nhân dân này, niềm tin của chúng ta về sự dũng cảm của một dân tộc tưởng như đã bị bào mòn chỉ còn lại trạng thái bạc nhược, bàng quan, vô cảm là phổ biến, đã phục hồi được phần nào.

Cũng như thói bạc nhược, sự hoài nghi đã trở thành thường trực trong suy nghĩ, tâm tư của người Việt. Không chỉ mất lòng tin vào đảng, nhà nước, luật pháp, người dân cũng không tin nhau, không tin vào điều tốt đẹp, cái tử tế, không tin vào mọi thứ.

Gần đây có một sự kiện xảy ra đã tạo ra nhiều phản hồi trái chiều từ mọi người, đó là lời kêu gọi về phong trào “Con Ðường Việt Nam” của ông Lê Thăng Long. Một trong bốn người bị xử trong vụ án chính trị năm 2010 cùng với Luật Sư Lê Công Ðịnh, kỹ sư-doanh nhân Trần Huỳnh Duy Thức và thạc sĩ tin học Nguyễn Tiến Trung. Cũng là người chịu bản án nhẹ nhất và được thả ra sớm trước thời hạn 6 tháng hôm 4 Tháng Sáu.

“Cũng như thói bạc nhược, sự hoài nghi đã trở thành thường trực trong suy nghĩ, tâm tư của người Việt. Không chỉ mất lòng tin vào đảng, nhà nước, luật pháp, người dân cũng không tin nhau, không tin vào điều tốt đẹp, cái tử tế, không tin vào mọi thứ.”

Khi vừa ra tù, ông Lê Thăng Long đã đưa ra lời kêu gọi “Con Ðường Việt Nam” mà nội dung của nó, mọi người có thể tìm đọc ở đây: http://movementcdvn.wordpress.com

Ðồng thời gửi thư mời rất nhiều người thuộc nhiều thành phần khác nhau tham gia vào phong trào.

Phản ứng của những người được mời và cả những người ở bên ngoài nhìn chung nghi ngờ, cho đó là một “cái bẫy,” là có bàn tay dàn dựng của nhà nước cộng sản VN ở phía sau, hoặc có những sự thỏa hiệp, thông đồng nào đó từ phía người khởi xướng với nhà cầm quyền. Hoặc nếu không cũng là một sự ngây thơ, nóng vội, do chưa hiểu hết mưu sâu của nhà cầm quyền và tâm lý đám đông...

Có những người đã phản ứng dữ dội, thậm chí nhục mạ ông Lê Thăng Long và Con Ðường Việt Nam. Có những người xử sự điềm tĩnh hơn, đã trình bày sự từ chối tham gia của họ bằng những lời lẽ khách quan hơn. Bên cạnh đó, một số lượng khiêm tốn hơn hẳn, là những người lên tiếng ủng hộ phong trào.

Bản thân ông Lê Thăng Long cũng đã giải trình về lời kêu gọi của mình và khẳng định không có bất cứ cạm bẫy hay bàn tay phía sau nào của chính quyền.

Không có gì lạ khi phản ứng chung của nhiều người là sự hoài nghi. Bởi như đã nói, căn bệnh hoài nghi này đã ăn sâu vào trong tư duy nếp nghĩ của con người VN dù chúng ta có tự ý thức về điều đó hay không.

Bên cạnh sự cai trị hà khắc của nhà cầm quyền luôn tìm cách bóp chết mọi mầm mống phản kháng, mọi phong trào dân chủ từ trong trứng nước. Chính sự hoài nghi từ trong mỗi người dân đã là một trong những nguyên nhân giải thích vì sao phong trào dân chủ ở Việt Nam không thể phát triển nổi, dù với cộng đồng trong hay ngoài nước.

Từ một sự kiện nhỏ này để thấy, với người VN bây giờ, khó khăn hay trở ngại lớn nhất trên con đường đấu tranh giành lại quyền làm người, giành lại tự do dân chủ cho đất nước chưa hẳn đã là làm thế nào để tìm được đường đi, xây dựng được phong trào...

Mà là làm thế nào để vượt qua những “bức tường” tự dựng lên bên trong mỗi người từ sự sợ hãi, thói nghi kỵ, mất niềm tin vào mọi thứ hay sự vô cảm... trước khi có thể đến được với người khác và cùng nhau làm được điều gì đó cho tương lai chung của đất nước, dân tộc.

Song Chi

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam BT1408111DLB
Về Đầu Trang Go down
P-C
Khách viếng thăm




Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam   Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeSat Jan 03, 2015 10:09 am


Giả dối lên ngôi, đạo đức suy đồi


Thanh Quang

“... Tình trạng đạo đức suy đồi dẫn tới nhiều tệ nạn xã hội trong nước hiện tiếp tục làm trĩu nặng nỗi trăn trở của những người có tâm huyết với quê hương, dân tộc...”

 
Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Giadoi1
Ảnh chụp từ clip Gian lận trong phòng thi
tốt nghiệp THPT Đồi Ngô. 2012

Từ A đến Z

Qua bài “Lạm bàn về căn bệnh dối trá tại Việt Nam”, Giáo sư Trần Kinh Nghị từ Hà Nội đề cập tới điều có thể nói hài hước - nhưng chua chát - rằng “ở Việt Nam mọi thứ đều giả, chỉ có dối trá là có thật!”

Một nhà giáo dục luôn quan tâm cho vận nước, dân tộc là GS Hà Văn Thịnh từ Huế cảnh báo rằng tình trạng giả dối ở Việt Nam giờ lan tỏa từ “A đến Z”, khi cảnh nhiễu nhương, tự tung tự tác đang hoành hành xã hội Việt Nam:

“Trong bản chất xã hội Việt Nam có sự giả dối, vô cảm, ích kỷ, sự tàn nhẫn. Đó là tất cả những gì biểu hiện của văn hóa Việt Nam hiện nay. Nói ra chẳng ai thích đâu. Nhưng đó là sự thật. Vì sao? Vì giờ người ta giả dối từ A tới Z, từ trên xuống dưới. Ai muốn làm gì thì làm, ai muốn lừa ra sao thì lừa, muốn tự tung tự tác hay ăn cướp thế nào đó vẫn được”.

Theo GS Trần Kinh Nghị, thì dối trá thoạt nghe qua cũng chỉ là một thói đời không mấy tốt đẹp vốn nhan nhản trong xã hội loài người, nên người ta dễ tưởng rằng “không có gì nguy hại lắm”. Nhưng, khi “Lạm bàn về căn bệnh dối trá ở Việt Nam”, GS Trần Kinh Nghị không khỏi lưu ý rằng “Ở Việt Nam bệnh dối trá có những đặc thù riêng”. Những “đặc thù riêng” ấy là như thế nào ? Tác giả giải thích:

“Nó bắt nguồn từ thời kỳ cách mạng giải phóng dân tộc, trải qua nhiều biến cố lịch sử với những phong trào thi đua và những đợt cải cách ruộng đất, cải tạo công thương, nhân văn giai phẩm v.v… khiến xã hội bị xáo trộn, lòng người đảo điên. Những thời kỳ kinh tế khắc khổ cũng khiến con người ta trở nên bon chen và thủ đoạn. Tất cả tạo nên lối sống và tư duy phức tạp, thường mang tính hai mặt, nói và làm không đi đôi với nhau.”

Căn bệnh trầm kha


Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Giadoi2
Hai mẹ con khỏa thân chịu nhục
để phản đối việc cưỡng chế đất.
Photo courtesy of blog lehienduc (lhdtt).

Vẫn theo GS Trần Kinh Nghị, thói “làm thì láo, báo cáo thì hay” cùng thói “chạy theo thành tích” vốn phát xuất từ thời XHCN ở Miền Bắc đã góp phần làm trầm trọng thêm căn bệnh dối trá ở Việt Nam hiện nay, và đã trở thành “căn bệnh trầm kha bám sâu rễ trong toàn xã hội đến độ ai không biết nói dối, không biết làm ẩu và không biết ‘ăn theo nói leo’ thì không thể tồn tại”. Và tác giả báo động rằng tệ nạn bè phái, tham nhũng nghiêm trọng tràn lan trên khắp quê hương hiện nay cũng có nguyên nhân sâu xa từ căn bệnh dối trá ấy, để từ đó, sinh sôi và dung dưỡng cho “những kẻ bất tài, vô đạo đức nhưng thích làm quan”.

Nhà văn Nguyên Ngọc qua bài “Cần một cuộc tự vấn” đã thẳng thắn đề cập tới “một trạng thái chán chường sâu sắc và mênh mông về đạo đức xâm chiếm mọi con người”. Theo cái nhìn của nhà văn Nguyên Ngọc thì tâm trạng chán chường trước sự sa sút về đạo đức ấy phát sinh từ một “căn bệnh” cứ “vây kín quanh mình”, “va vào đâu cũng gặp” dưới “mọi kiểu trắng trợn hay tinh vi”, đó là sự giả dối. Nhà văn Nguyên Ngọc phân tích:

“Tôi cho rằng căn bệnh nặng nhất, chí tử nhất, toàn diện nhất của xã hội ta hiện nay là bệnh giả dối. Chính cái giả dối tràn lan khiến người ta không còn thật sự tin vào bất cứ điều gì nữa. Câu hỏi thường trực bây giờ: Tốt để làm gì? Sạch để làm gì? Quên mình để làm gì? Xả thân chống lại cái xấu, cái giả để làm gì? Liệu rồi có ai, có cơ chế nào bảo vệ những nỗ lực đạo đức đó không? Hay thậm chí bị cả cơ chế quật đánh lại như vẫn thấy không hề ít?”

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Image00144

Đang thống trị xã hội

Nhà văn Trần Mạnh Hảo cũng không tránh khỏi âu lo khi căn bệnh giả dối ấy “đang thống trị xã hội” Việt Nam, mà chủ yếu bắt nguồn từ tình trạng thiếu trung thực của nền giáo dục nước nhà:

“Sự giả dối tồn tại ở xã hội Việt Nam lâu rồi. Ngay trong lãnh vực giáo dục, ông phó Thủ tướng Nguyễn Thiện Nhân phụ trách các mặt văn hóa-giáo dục cũng khẳng định là tình trạng thiếu trung thực trong giáo dục là bệnh lớn nhất tại VN.


Mà giáo dục là gì? Giáo dục là dạy cho con người trở thành người. Nó dạy cho con người phải có đạo đức. Mà cái đầu tiên của đạo đức là chân thật. Giả dối thì trái ngược lại, là phản giáo dục. Vừa rồi nhà bác học toán học Hoàng Tụy cũng vừa viết một bài rất hay góp ý cho Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng về tái cấu trúc xã hội.

Theo GS Hoàng Tụy thì không thể nào tái cấu trúc xã hội. Bởi vì tái cấu trúc là những bộ phận rời. Nhưng toàn bộ hệ thống đã hư, đã sai rồi, thì phải thay đổi cả hệ thống mới cải tạo được xã hội hiện nay. Hiện sự giả dối đang thống trị xã hội chúng ta.”

Cả một hệ thống

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Giadoi3
Những học sinh khác thì vô tư nhìn
bạn bị đánh một cách tàn nhẫn.
Hình chụp từ YouTube.

Cách nay chưa lâu – tức hồi cuối năm ngoái, vào một buổi chiều cuối năm, khi “giá rét và nỗi buồn… tràn ngập tâm hồn khiến nỗi lòng chùng xuống”, TS Nguyễn Xuân Diện đã phóng bút bài “Chiều cuối năm nhìn lại”, qua đó ông không quên lưu ý tới “những vụ giết người cướp của ngày càng táo bạo, kẻ thủ ác tuổi đời càng ngày càng trẻ và cách thức giết người càng ngày càng dã man, độc án, quyết liệt” hơn. Nhà văn Trần Mạnh Hảo cũng có cái nhìn tương đồng về việc xã hội Việt Nam ngày nay – mà theo lời ông, “xuống cấp chưa từng thấy”:

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam A2-1-1

“TS Nguyễn Xuân Diện nói thế là chính xác bởi vì điều đó có rất nhiều người đã khẳng định rồi. Ngay cả nghị viên Quốc hội Việt Nam Dương Trung Quốc cũng nói rằng thế hệ chúng ta là thế hệ mất gốc. Mà mất gốc là mất những giá trị tốt đẹp của Việt Nam.

Còn xã hội Việt Nam hiện nay, về mặt đạo đức, xuống cấp chưa từng thấy. Tình trạng này đầy tràn những mặt báo “lề phải”: Ngày nào cũng cướp, cũng giết, cũng có những tội phạm xã hội khủng khiếp. Nó tràn lan, không còn là hiện tượng riêng lẻ, mà cả hệ thống như vậy rồi.”

Nếu ngày xưa – cách nay hơn một thế kỷ - nhà thơ Trần Tế Xương than phiền và báo động tình trạng xã hội VN lúc đó suy đồi về đạo đức, khi:

Nhà kia lỗi đạo con khinh bố
Mụ nọ chanh chua vợ chửi chồng

thì ngày nay, tình hình đạo đức sa sút ngày càng trầm trọng trong nước đang gây bất an, trăn trở triền miên cho những người có tâm huyết với quê hương.
Về Đầu Trang Go down
P-C
Khách viếng thăm




Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam   Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeTue Jan 06, 2015 11:22 am

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Truso-sau-heo-danlambao


Những thứ bệnh đặc biệt ở Việt Nam
 

Văn Quang – viết từ Sài Gòn:

Xin thưa ngay đó không phải là Ebola hay ung thư mà đó là loại BỆNH THỜI ĐẠI. Nhưng trước khi tường trình với bạn đọc xin cho tôi nêu lên một tí thắc mắc. Quý bạn đọc có nghe nói đến một cơ quan hay một tổ chức thế giới nào có giá trị bầu chọn Việt Nam là 1 trong 20 nước đáng sống nhất trên thế giới chưa? Thú thật là lần đầu tiên tôi đọc được cái tin này qua nhiều trang báo ở VN khiến tôi phát hoảng và thật sự làm nhiều người VN cười… muốn chảy nước mắt. Nhưng có thể còn nhiều bạn chưa có thì giờ đọc nên tôi nhắc lại nguyên văn nguồn tin đó được loan trên nhiều tờ báo lớn ở VN như báo Tuổi Trẻ, Pháp Luật Xã Hội, Lao Động, Tin Mới, 24h… Tất cả dựa trên nguồn tin của trang Web Business Insider.

Việt Nam đứng trong tốp 20 điểm đến đáng sống nhất thế giới…

Theo các tờ báo trên đưa tin:

 “Việc đưa ra một xếp hạng chính xác dựa vào tất cả các tiêu chí trong cuộc sống là điều rất khó, vì vậy Business Insider cho biết họ chủ yếu dựa vào kinh nghiệm sống, nền kinh tế, môi trường và mức sống của người dân để đánh giá một quốc gia.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Image001
Trung tâm hành chính - chính trị tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu rộng khoảng 2ha, có mức đầu tư hơn 1,000 tỉ đồng.

Theo đó, “Top 20 quốc gia đáng sống nhất thế giới” là những “miền đất hứa” dành cho những ai đang muốn thay đổi môi trường sống nhàm chán hiện tại mà chưa thể quyết định sẽ di chuyển tới đâu.

Đứng ở vị trí thứ 16, đất nước chúng ta vượt mặt cả những quốc gia nổi tiếng có mức sống cao như Nhật Bản, Nga hay Bỉ. Điểm cộng lớn nhất đưa Việt Nam lên vị trí này là chi phí dịch vụ thấp, từ giao thông vận tải với vui chơi giải trí, mọi thứ đều hợp túi tiền.


Bên cạnh đó, khung cảnh tươi đẹp, thiên nhiên tuyệt hảo và thức ăn ngon, đa dạng, hương vị đặc trưng cũng là những ưu điểm lớn của Việt Nam trong mắt bạn bè quốc tế. Theo cuộc khảo sát của tạp chí này, 87% người nước ngoài tới Việt Nam đều đánh giá tốt và tỏ ra thích thú với những món ăn bản địa, vì vậy về đồ ăn, nước ta đứng ở vị trí thứ 3.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Image002

Trụ sở các cơ quan hành chính Lai Châu.

Ngoài ra, về chế độ ăn uống, Việt Nam đứng thứ sáu trên thế giới theo bảng xếp hạng, đứng thứ nhất về sự thân thiện, dễ kết bạn và đứng thứ tư về mảng đời sống xã hội.
Tuy nhiên, hạn chế lớn nhất của Việt Nam khiến chúng ta chưa thể vươn lên một vị trí cao hơn theo Business Insider đó là dịch vụ y tế và chất lượng chăm sóc trẻ em thấp. Về hai tiêu chí này, nước ta đứng ở vị trí gần cuối bảng xếp hạng.

Những nước nằm trong Top 20 quốc gia đáng sống nhất thế giới theo xếp hạng của Business Insider bao gồm: Thụy Sĩ, Singapore, Trung Quốc, Đức, Bahrain, New Zealand, Thái Lan, Đài Loan, Ấn Độ, Hong Kong, Canada, Úc, Qatar, Oman, Các Tiểu Vương Quốc Ả Rập Thống Nhất, Việt Nam, Nga, Nhật Bản, Malaysia, Bỉ.”

Đó là nguyên văn bản tin “kỳ lạ” này.

Vậy là các nước như Mỹ, Anh, Pháp… bị văng ra ngoài và liệt vào loại không đáng sống chăng? Và họ hãnh diện so sánh rằng “đất nước chúng ta vượt mặt cả những quốc gia nổi tiếng có mức sống cao như Nhật Bản, Nga hay Bỉ”.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Image003

Ký túc xá 2,000 chỗ tại Đà Lạt chỉ có 1 sinh viên đến ở.

Nghe “khủng” chưa? Tô hồng vẽ son thì cũng nên tô vừa phải thôi chứ tô màu vẽ son lòe loẹt quá dễ bị ngộ nhận lắm đấy. Cũng như một ông “anh hùng” nói phét với báo chí là ông đã dùng tay quật ngã máy bay trực thăng của địch. Đó là ông Bùi Minh Kiểm hiện sống ở quận Liên Chiểu, TP. Đà Nẵng, ông kể: “Đôi bàn tay thép như chiếc nam châm hút chiếc UH - 1 xuống gần sát mặt đất. Viên phi công bất ngờ, chưa kịp gạt cần súng máy thì đã bị anh Thao từ bên dưới bắn thốc lên, thẳng vào buồng lái. Chiếc máy bay mất thăng bằng loạng choạng lao xuống, nổ tan xác”… Ông còn nói dóc nhiều thứ chuyện “phong thần” nữa, tôi đã tường thuật với bạn đọc trong bài “hiệu ứng nói phét” ngày 8 tháng 7, 2013, nên không nhắc lại.

Địch chưa cần chửi thì người dân trong nước đã ào ào chửi ông vua nói phét này và cả anh phóng viên đã tường thuật lại “cứ như thật” cũng bị mắng là ngớ ngẩn, đúng là “tuyên truyền kiểu phản tuyên truyền.”

Tôi chỉ nhắc lại một lời bình của một độc giả: “Câu chuyện thần thoại vô chứng cứ với những chi tiết lố bịch đến mức con nít tiểu học nước ngoài cũng phải thốt lên là “bốc phét thì cũng vừa vừa thôi, còn để dành chỗ cho chữ ký! Thế mà báo nhà nước vẫn đăng mới nản!”

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Image004

Trụ sở hoành tráng của Bình Dương.

Cứ thử về VN sống sẽ biết


Lần này cũng vậy, sau khi một số báo đăng nguồn tin của trang Web Business Insider, trên báo Người Lao Động lại rộ lên những lời mỉa mai cay đắng của chính người Việt ở trong nước.

Trong lúc nước ngoài bình chọn và xếp hạng, người trong nước lại vô cùng bất ngờ, họ ngỡ ngàng tự hỏi: “Vậy mà hồi nào đến giờ mình hoàn toàn không hay biết! Có lẽ, mình phải thông báo cho bà con đang ở nước ngoài về nơi đáng sống thứ 16 trên thế giới mới được!”

- Bạn đọc Ba Bến Tre viết: “Có thể Việt Nam là nơi đáng du lịch nữa đó. Nhưng Việt Nam lại thống kê rằng đa số khách du lịch đến và ... không muốn trở lại. Phải nhìn nhận sự thật may ra tiến bộ được!”

- Bạn đọc Nói Thật Thà bình luận: Đúng là cảnh Việt Nam rất đẹp, muốn rừng có rừng, muốn biển có biển, núi có núi, sông có sông nhưng nhiều nơi bị khai thác du lịch quá đà, tình trạng chặt chém, chèo kéo du khách vẫn còn tồn tại. Các vấn nạn tiêu cực xã hội nhiều từ tệ nạn trộm cướp, tai nạn giao thông... ngày càng gia tăng.

- Một bạn đọc “đau khổ” kể ra: “Đến thành phố còi inh tai nhức óc, sơ suất là ngỏm; Ra vườn hoa dạo chơi gặp ăn xin và có thể bị cướp giật, mất mạng như chơi; Ra bờ sông dạo chơi ư? Dòng nước đen ngòm cuồn cuộn bốc mùi hôi hám. Về quê ư? Đất đai tăng giá người ta dựng nhà phố chật chội, rác bay khắp chốn. Ẩm thực ư? Có ai biết rằng Berberin (thuốc trị tiêu chảy) là loại dược phẩm bán chạy nhất!...Quê hương tôi thật đáng sống!”

- Nguyễn Cao Sơn mỉa mai: Chào mừng đến một trong những nước "đáng sống trên Thế Giới" để tận hưởng cảm giác lạnh khi qua đường, hít khói bụi khi tham gia giao thông, cảm giác máu lên não khi đi ngang công trình cầu đường, cảm giác bơi xuồng khi nước lên, cảm giác đau tim khi bị giựt đồ, lạnh xương sống khi đi ngang công viên, thích thú khi vào quán chặt chém đễ nghe chửi... Cứ về VN chơi biết liền.

Có thể nói đó cũng là một thứ bệnh thời đại xuất hiện ở VN, bệnh khoe khoang thành tích, tô hồng vẽ son lên những bộ mặt mà cả nước ai cũng biết nó thế nào. Không biết cái trang Web Business Insider có “ý đồ” gì trong việc bình chọn vô tội vạ này? Bởi cái bệnh ăn chia hoa hồng ở VN bây giờ rất thịnh hành. Cần phải nói tuột ra rằng ăn hoa hồng khắp nơi khắp chỗ. Nhất là những vụ ra nước ngoài mua bán thuê mướn máy móc, thuốc chữa bệnh đều dính vào vụ này, chỉ khác nhau là lớn hay nhỏ thôi. Có là “thánh” mới lắc đầu khi mình chẳng mất gì mà được chia hoa hồng, nhất là lại đếm USD nữa thì tội gì không gật. Còn nhiều thứ bệnh thời đại khác như bệnh “thích hoành tráng”, bệnh khoe của, bệnh thèm ngân sách, bệnh ăn hối lộ vặt (tức là ăn cắp vặt của dân), bệnh đổ thừa….
                        
Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Image005
Căn biệt  thự bề thế của ông Lê Thanh Cung chủ tịch tỉnh Bình Dương.

Bệnh thích ăn hoa hồng


Về thứ bệnh thích “ăn hoa hồng” thì hôm 1/10 vừa qua, Tòa án quận Tokyo (Nhật Bản) chính thức mở phiên xét xử đầu tiên đối với các cựu lãnh đạo Công ty công nghệ giao thông Nhật Bản (JTC) với cáo buộc vi phạm luật chống cạnh tranh không lành mạnh. Phiên tòa, do Chánh án Shinji Sugiyama chủ trì, sẽ xem xét các cáo buộc các bị cáo do cựu Giám đốc JTC Tamio Kakinuma, 65 tuổi, đứng đầu đã “lại quả” cho các cựu quan chức một số nước (trong đó có Việt Nam) liên quan đến dự án đường sắt sử dụng nguồn vốn Viện trợ phát triển chính thức (ODA) của Chính phủ Nhật Bản.

Tất nhiên trước nguồn tin loan báo trên toàn thế giới đó, VN buộc phải kiểm tra xem quan chức nào, đơn vị nào đã ăn hoa hồng. Thanh tra Chính phủ (TTCP) vừa công bố Quyết định thanh tra việc chấp hành quy định của pháp luật trong quản lý, sử dụng vốn, tài sản tại Tổng Công ty Đường sắt Việt Nam và một số đơn vị thành viên.

Phát biểu tại buổi công bố quyết định thanh tra hôm 1/10, Phó Tổng Thanh tra Ngô Văn Khánh cho biết đây là cuộc thanh tra được tiến hành theo Kế hoạch của TTCP đã được Thủ tướng Chính phủ phê duyệt. Bên cạnh đó, đoàn thanh tra có thêm các thành viên của Thanh tra Bộ GTVT, Thanh tra Bộ Thông tin và Truyền thông. Nhưng chưa biết kết quả sẽ ra sao, tôi sẽ tường thuật sau.

Có một thứ bệnh đã từng lưu cữu nhiều năm, nay lại được các ông đại biểu Quốc Hội mang ra thảo luận. Sự việc tuy không mới nhưng cũng làm nóng nghị trường. Cái thứ bệnh kinh niên mãn tính đã ngốn không biết bao nhiêu ngân sách làm nhân dân điêu đứng, đời sống càng khó khăn, trong khi phải gánh món nợ công quá nặng nề, mỗi người dân gánh nợ tới $800 Mỹ kim! Bao giờ con cháu mới trả hết?

Nói là làm cho dân nhưng thật ra làm cho quan kiếm chác

Sáng 31/10 vừa qua, các đại biểu Quốc Hội tiếp tục thảo luận tại Hội Trường về tình hình kinh tế-xã hội năm 2014 và nhiệm vụ năm 2015.

Liên quan đến những gây thiệt hại lớn đối với ngân sách nhà nước, tài sản của nhân dân, do tham nhũng trong khu vực công, đai biểu Lê Như Tiến nêu lên một thực trạng: “Nhiều công trình, dự án là hệ quả của những căn bệnh không có trong từ điển y học, đó là căn bệnh hoành tráng: bệnh thèm ngân sách.”

Ông phân tích thêm: “Nhiều công trình, dự án tiêu tốn hàng ngàn tỷ đồng, song hiệu quả và công năng sử dụng lại rất khiêm tốn, thậm chí có những công trình do "đẻ non, chín ép" nên vừa khai trương đã khai tử, bỏ hoang hóa, hư hỏng, xuống cấp, sử dụng không đúng mục đích, cho thuê làm các dịch vụ phi văn hóa, phi lợi ích công. Người dân không được thụ hưởng như thuyết trình ban đầu của các chủ dự án thường rất hay ho, đó là để phục vụ dân sinh.”

Theo ông Tiến, với những dự án này, chỉ có một số người quyết định đầu tư, chủ quản đầu tư, chủ thầu xây dựng, ban quản lý dự án, công trình là được hưởng lợi nên họ thích “vẽ” ra những dự án hoành tráng vì công trình, dự án càng lớn, phần trăm chảy vào túi cá nhân càng nhiều theo phép tính tỷ lệ thuận. Nói thẳng ra là các quan cứ phóng tay vẽ vời hết dự án này đến dự án khác, nói là để phục vụ dân, nhưng dân chưa được hưởng đã hư, chưa được bén mảng tới đã hỏng. Kết quả là mấy anh vẽ ra dự án lãnh đủ thứ từ “hoa hồng” đến việc thực hiện công trình, thay vì phải làm bằng sắt thì cho cái cọc tre vào rối lấp xi măng lên là xong. Tiền chảy vào túi các quan không thể đếm được là bao nhiêu. Nếu tóm được thì cũng chẳng kém gì số tiền ông Wei Pengyuan – Vụ phó Vụ khai thác than Trung Cộng đã tham nhũng, nếu toàn bộ số tiền 33 triệu USD này được quy đổi ra những tờ tiền mệnh giá 100 Nhân dân tệ, người ta phải xếp nó thành chồng tiền cao tới 750 feet ( khoảng 228.6 m) bằng 2/3 tổng chiều cao của tháp Eiffel (Paris, Pháp).

Ông Trương Trọng Nghĩa (đại biểu TP. Sài Gòn) cho rằng cách phát triển kinh tế Việt Nam có ba cái “hao” mà không khắc phục được. Đó là rất hao vốn, rất hao ngoại tệ và rất hao tài nguyên môi trường. Tham nhũng tràn lan ở các cấp độ, nợ công, nợ xấu chồng chất, đầu tư công dàn trải, lãng phí và thất thoát…

Nhắc lại câu chuyện 86,000 tỉ đồng của Vinashin, ông Đỗ Mạnh Hùng (Thái Nguyên) cảnh cáo về câu chuyện hiệu quả sử dụng vốn. Bởi theo ông có nhiều nơi đang sử dụng vốn lãng phí, thất thoát rất nhiều. “Trường hợp ký túc xá sinh viên có mức đầu tư hơn 1,000 tỉ đồng ($47 triệu Mỹ kim) ở Đà Lạt nhưng chỉ một sinh viên đến ở. Lý do là vì trường gần nhất cách đó 5 km và đường đi vô cùng gập ghềnh khó khăn. Hơn 1,000 tỉ đồng cho một sinh viên đến ở là điển hình của sự lãng phí.”


Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Image006

Đây là bức ảnh với lời ghi chú của nhiều báo ở VN: Dải đất hình chữ S được xếp thứ 16 là nơi đáng sống nhất trên thế giới.

Đến bệnh thích hoành tráng


Cái thứ bệnh quái quỷ này còn hơn là bệnh thèm ngân sách, nó đã và đang chọc vào mắt người dân nghèo khổ. Điểm qua 63 tỉnh thành trên cả nước, số trụ sở mới được xây mới hoặc đang trên dự án không hề nhỏ. Đây có phải trào lưu theo "mốt" nằm trong thứ bệnh thích hoành tráng. Nó cũng giống như mấy cô gái chân dài đi mua tí danh hoa khôi, hoa hậu, diễn viên ca sĩ cho cái bề ngoài “hoành tráng” để dễ bề bán dâm loại sang vừa bị tóm tại Hải Phòng. Xin kể sơ qua vài cái trụ sở này:

- Đầu tiên phải kể đến là trụ sở hoành tráng của Bình Dương. UBND tỉnh Bình Dương đã xây tòa nhà hành chính cao 20 tầng, gồm hai tòa tháp, sẽ là nơi làm việc tập trung của Tỉnh ủy, HĐND, UBND và hầu hết sở, ngành. Tổng mức đầu tư hai tòa tháp hơn 1,400 tỉ đồng ($66 triệu Mỹ kim)

Bên cạnh đó phải kể đến vụ Scandal về ông Dũng “lò vôi” đang trong thời kỳ gay cấn. Có thể nguyên nhân bắt nguồn từ việc ông Dũng “lò vôi”, tức ông Huỳnh Uy Dũng đã tuyên bố từ ngày 10/11 sẽ đóng cửa Khu Du Lịch Đại Nam vì cho rằng bị chính quyền Bình Dương o ép… trong dự án Khu Công Nghiệp Sóng Thần. Mấy năm trước ông Dũng lò vôi dám kiện chủ tịch tỉnh Lê Thanh Cung đồng thời báo chí đặt câu hỏi cái biệt thự to đùng của ông Cung cùng mớ gia tài đồ sộ từ đâu mà có.

- Còn Đà Nẵng xây sau Bình Dương thì có 34 tầng nổi (trong đó, khối đế có 4 tầng và khối tháp 30 tầng). Tổng mức đầu tư xây dựng công trình dự tính 1,900 tỷ đồng.

- Tại Đồng Nai, hiện đề nghị của đơn vị tư vấn, trung tâm hành chính mới của tỉnh Đồng Nai dự kiến được xây với quy mô 10-20 ha ở xã Tam Phước, TP Biên Hòa. Theo tính toán, tổng diện tích sàn xây dựng là 122,000 m2 với số vốn đầu tư dự trù hơn 2,200 tỷ đồng ($103 triệu).

- Trong khi đó, theo đề nghị của Bắc Giang, dự án, trụ sở làm việc các đơn vị sự nghiệp của các sở, ngành gồm 1 khối nhà 12 tầng gồm: 10 tầng nổi, 1 tầng trệt, 1 tầng kỹ thuật áp mái với tổng diện tích sàn là 12.355m2, trong đó diện tích sàn tầng trệt là 1,575m2, tổng diện tích các sàn nổi là 10.780m2. Công trình có tổng mức đầu tư hơn 119 tỷ đồng ($5.6 triệu) từ nguồn vốn ngân sách tỉnh. Dự trù công trình sẽ hoàn thành vào năm 2015.
- Tại Lâm Đồng, trung tâm hành chính tỉnh đang được xây dựng trên diện tích 56,000m2 (trên diện tích đất 3.5ha) thuộc đường Trần Phú (thành phố Đà Lạt), tập trung toàn bộ sở - ngành tỉnh Lâm Đồng, dự trù bàn giao quý I năm 2014. Tổng vốn đầu tư là 1,014 tỉ đồng ($48 triệu), một phần ngân sách lấy từ việc bán và cho thuê 24 biệt thự, nhà phố ở Đà Lạt.

- Tại Vũng Tàu, trung tâm hành chính - chính trị tỉnh rộng khoảng 2ha, tại phường Phước Trung (thành phố Bà Rịa), hoạt động từ tháng 4/2012, có mức tổng đầu tư hơn 1.000 tỉ đồng, lấy từ ngân sách tỉnh.

- Ở khu vực miền Tây, mặc dù là tỉnh mới được chia tách còn nhiều khó khăn, nhưng công trình trụ sở làm việc và hội trường Tỉnh ủy Hậu Giang tọa lạc tại P.4, TP Vị Thanh, công trình có tổng mức đầu tư xây dựng gần 300 tỉ đồng ($14 triệu), tọa lạc trên khu đất rộng 3,3ha, với sức chứa trên 300 người được thiết kế rất hiện đại.

- Trong đó Tòa án tỉnh Bến Tre sử dụng khu đất rộng tới 14.300m2, nhưng chỉ xây dựng một góc, chừa khoảng sân rộng như sân bóng đá. Năm 2013 tỉnh Bến Tre đã xây dựng tám trụ sở UBND xã với vốn đầu tư 19.2 tỉ đồng. Tính ra mỗi trụ sở chỉ hơn 2 tỉ đồng ($94,000). Trong khi đó Thủ tướng Chính phủ đã phê duyệt cho Bến Tre xây dựng 135 trụ sở UBND xã mới đến năm 2015, nhưng không thể làm được vì thiếu vốn.

- Tại Cần Thơ, từ trước năm 2010, HĐND Cần Thơ đã thông qua nghị quyết đầu tư xây dựng nhà khách Thành ủy Cần Thơ đặt tại huyện Phong Điền trên diện tích 12.6ha lấy từ đất nông nghiệp thu hồi của trên 35 gia đình dân, với tổng số vốn lên đến gần 1,000 tỉ đồng. Dự án chia làm hai giai đoạn. Giai đoạn một gồm 12 hạng mục như: san lấp mặt bằng, cổng tường rào, khu biệt thự, khu hội họp... với tổng mức đầu tư từ ngân sách là 113.5 tỉ đồng.

Hiện UBND TP Cần Thơ đang bàn kế hoạch xây dựng một khu hành chính tập trung, rộng khoảng 42ha tại khu vực đường Võ Văn Kiệt để tập trung các sở, ban ngành về một mối. Nguồn vốn dự tính lấy từ đấu giá các trụ sở hiện tại.

Chạy đua với "trào lưu" này có còn rất nhiều địa phương khác cũng có chủ trương xây dựng khu hành chính tập trung như Vĩnh Long, Lào Cai... Ngay cả trụ sở huyện cũng phải “hoành tráng”.

Cứ như thế này thì dân không đói mới là lạ. Các quan “ngự” trong những phòng làm việc oai… như cóc nên dân sợ hết vía là phải. Quan hắt sì hơi một phát là anh dân đen giật thót mình muốn bắn ra ngoài hành lang. Làm sao mà nói chuyện gần dân, thương dân được. Chẳng anh dân nào dám tin vào sự thương yêu của mấy ông quan sang trọng đó. Trái lại mỗi khi đến trụ sở hoành tráng như thế, anh “nhà quê” cứ co rúm người lại. Sợ các ông thật.


Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcTVnYZiq8gb2B-BOELW2uX0GK6s3uBTY8C9AecudBcsL9VnFTKyjQ
Về Đầu Trang Go down
LHSon
Khách viếng thăm




Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam   Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeSat Jan 10, 2015 1:10 am


Thời đại này tâm thần hết rồi


Văn Quang – Viết từ Sài Gòn


Trong bài trước tôi đã tường thuật cùng bạn đọc những cảnh điển hình cho các kiểu chiếm nhà, cướp đất của các quan to, quan nhỏ. Kỳ này tôi tường thuật tiếp một thủ đoạn khác tàn nhẫn trắng trợn hơn để cướp đất của dân. Câu chuyện sau đây chứng tỏ việc cướp đất diễn ra trong thời nay vô cùng trắng trợn và nói theo ngôn ngữ của người bình dân gọi là “đểu quá trời”

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 01-anh-vc3b5-minh-tu_n-ngu_i-b_-trc3b3i-dua-bc3a0o-b_nh-vi_n-tc3a2m-th_n
Anh Võ Minh Tuấn bỗng dưng bị trói đưa vào bệnh viện tâm thần

Tống đại gia vào bệnh viện tâm thần để chiếm đoạt tài sản

Ngày 22.4.2007, anh Tuấn đang ngồi làm việc trong văn phòng thì bất ngờ thấy ông Võ Minh Hiển là cán bộ Công an quận 5, và Võ Minh Cử – cán bộ Công an quận 6, cùng một số dân phòng do ông Hiển phụ trách – ập vào. Lúc này có mặt ông Mai Văn Cương – Phó Bí thư Huyện ủy Đức Hòa đang ngồi cùng anh Tuấn. Ngay lập tức, nhóm người do ông Hiển chỉ huy vật trói anh Tuấn bằng dây điện, bịt miệng bằng băng keo và đưa lên xe hơi chở đi bệnh viện tâm thần. Sau khi tống anh Tuấn vào bệnh viện, các tủ sắt trong nhà anh Tuấn bị đập phá, toàn bộ hồ sơ giấy tờ bị bà Hoa lấy đi. Bà Hoa tiếp quản Cty Hoàng Gia, sau đó chỉ thị cho ông Nguyễn Văn Dành – trợ lý của ông Châu – giả mạo chữ ký của anh Tuấn, để chuyển toàn bộ tài sản của anh Tuấn sang tên ông Châu. Sau đó, ông Dành tiếp tục giả mạo chữ ký của ông Châu để chuyển hết tài sản sang tên bà Hoa. Trong thời gian anh Tuấn bị “nhốt” trong bệnh viện tâm thần, ông Tô Quang Thịnh – bạn thân ông Châu đến thăm và tìm cách đưa anh ra ngoài. Sau khi thoát khỏi bệnh viện, anh Tuấn sợ bị giết nên trốn về quê ở Tiền Giang và làm đơn kêu cứu. Tuy nhiên, đến nay anh vẫn phải sống khổ sở, vì các cơ quan chức năng vẫn chưa giải quyết xong. Anh Tuấn không hề bị tâm thần Khi nhận được đơn tố cáo của anh Tuấn, nhiều cơ quan hết sức ngạc nhiên, vì sao hồ sơ vụ án rõ ràng như thế, nhưng anh Tuấn vẫn phải sống “vất vưởng” nhìn khối tài sản khổng lồ của mình nằm trong tay người khác, còn cơ quan chức năng thì… đủng đỉnh điều tra. Cụ thể, ngày 28.7.2013, thượng tá Hồ Văn Phước – Trưởng Công an huyện Đức Hòa – ký Quyết định trưng cầu giám định pháp y tâm thần số 393 đối với anh Võ Minh Tuấn – là bị hại trong vụ “Bắt giữ người trái pháp luật” và “Cưỡng đoạt tài sản”. Theo Bản kết luận giám định pháp y tâm thần số 244/PYTT-PVPN ngày 21.8.2013 của Viện Giám định Pháp y Tâm thần T.Ư Phân viện phía Nam, về y học: Trước, trong, sau khi bị hại và hiện nay đương sự không có bệnh tâm thần; về pháp luật: Tại thời điểm bị hại và hiện nay, đương sự có đủ năng lực nhận thức và điều khiển hành vi. Tương tự, kết luận giám định của Phòng Kỹ thuật hình sự Công an tỉnh Long An ngày 22.8.2013 cũng cho thấy, tất cả các chữ ký và chữ viết mang tên “Võ Minh Tuấn” trong hồ sơ chuyển nhượng tài sản cho ông Võ Minh Châu đều do ông Nguyễn Văn Dành ký. Ngoài ra, khi giám định chữ ký của ông Võ Minh Châu trong “hợp đồng tặng cho quyền sử dụng đất” cho bà Bùi Thị Kim Hoa được công chứng tại Phòng Công chứng Minh Thư (thị trấn Đức Hòa), Phòng kỹ thuật hình sự cũng kết luận không phải chữ ký của ông Châu.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 02-can-nhc3a0-b_-chi_m-do_t-c_a-anh-tu_n
Căn nhà bị chiếm đoạt của anh Tuấn

Người dân lo sợ sau vụ án

Với những chứng cứ rất rõ ràng cho thấy đây là vụ án hình sự, thì Công an huyện Đức Hòa lại làm thủ tục chuyển hồ sơ sang Tòa án huyện Đức Hòa để xử theo hướng tranh chấp dân sự. Ngày 27.10, Thẩm phán Đỗ Bình An – Tòa án huyện Đức Hòa – cho biết: “Bước đầu, ông Nguyễn Văn Dành đã thừa nhận giả mạo chữ ký. Tôi không hiểu sao công an lại không khởi tố vụ án, mà lại chuyển sang tòa”. Đến nay anh Tuấn vẫn sống vất vưởng khốn đốn và cứ dài cổ chờ và chờ. Coi chừng anh bị “cho đi mò tôm” lúc nào không biết. Thưa bạn đọc, đây là kiểu ăn cướp tàn bạo chỉ có thể xảy ra trong thời đại này khiến người dân không hiểu có pháp luật hay không nữa, hay có cũng như không, đúng như kiểu bìa cuốn sách hướng dẫn về luật lại có anh hề Công Lý chỉ mặc quần lót, ở trần đứng trên hai tay cầm hai cán cân đứng trên một quả cầu lửa ý muốn nói “công lý chỉ là tên một diễn viên hài”. Đang ngồi trong nhà bỗng dưng bị mấy ông công an và dân phòng xông vào trói lại đưa luôn vào bệnh viện tâm thần thì không còn cách nào chống đỡ nổi. Và, cũng không hiểu tại sao bệnh viện tâm thần cứ thản nhiên nhận một người bình thường vào “giam giữ” ở trong đó? Chắc lại được đại gia hoặc quan chức nào gửi gấm “cứ giữ chặt thằng đó cho tao”. Đến nay các cơ quan giám định đều xác nhận anh Tuần Không hề bị tâm thần, trái lại còn hết sức tỉnh táo. Vậy bệnh viện tâm thần giữ anh Tuấn có lỗi không? Rồi các cơ quan điều tra cứ đủng đỉnh để mặc cho anh Tuấn nằm đói rách có phải là một hành động dung túng hay đồng lõa với kẻ gian ác vu cáo anh Tuấn không. Đến bao giờ vụ án này mới được đưa sang tòa án xét xử và xét xử như thế nào lại là một câu hỏi của người dân, không chỉ ở Đức Hòa mà là của hầu hết người dân thấp cổ bé miệng đang sống trên đất nước này. Bởi họ sợ một ngày “xấu trời” nào đó chính mình hoặc chú bác, con em mình cũng bị tóm ngang xương, bịt miệng, đưa vào bệnh viện tâm thần. Người dân cay đắng nói với nhau: Đúng là cái thời đại này tâm thần hết rồi. Một chuyện khác của tòa án cũng lại đang gây bất bình trong dư luận. Đó là một luật sư chuyên biện hộ cho những người nghèo khó bị đề nghị tước giấy phép hành nghề.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 04-nam-c_u-s_-quan-t_i-phic3aan-tc3b2a-phc3bac-th_m-phc3ba-yc3aan
Năm cựu sỹ quan có liên quan đến vụ tra tấn anh Kiều đến chết tại phiên tòa phúc thẩm Phú Yên

Vụ năm CA đánh chết người ở Phú Yên:
CA, tòa, viện đòi ‘xử’ luật sư Ngày 4-12 vừa qua, ông Huỳnh Công Trí, Phó Giám đốc Sở Tư pháp tỉnh Phú Yên, cho biết cơ quan này đã nhận văn bản của liên ngành Công an, Viện Kiểm Sát (VKS) và Tòa án nhân dân (TAND) TP Tuy Hòa đề nghị thu hồi chứng chỉ hành nghề luật sư (LS) đối với LS Võ An Đôn. LS Đôn là người bảo vệ cho gia đình anh Lê Thanh Kiều, người bị năm công an Phú Yên đánh chết. Công văn này gửi cùng lúc cho Sở Tư pháp và Đoàn LS tỉnh Phú Yên. - Lý lẽ của liên ngành đứng đầu luật pháp Công văn nêu: “Trong quá trình tham gia tố tụng tại phiên tòa sơ thẩm vụ án dùng nhục hình diễn ra từ ngày 26-3 đến 3-4, LS Đôn đã lợi dụng việc hành nghề LS có lời lẽ thiếu văn hóa, xúc phạm đến người tham gia tố tụng trong vụ án và nhiều đồng chí lãnh đạo đương nhiệm khác trong các ngành nội chính”. Theo đó, sau khi kết thúc phiên tòa, LS Đôn tiếp tục có nhiều lời nói, bài viết, trả lời phỏng vấn, bình luận đăng tải trên các mạng xã hội, các diễn đàn trong nước và quốc tế. Trong đó LS Đôn cung cấp nhiều thông tin, nội dung sai lệch không đúng sự thật khách quan của vụ án. LS Đôn đưa ra nhiều quan điểm trái pháp luật, nhận định, bình luận không đúng với chức năng xã hội nghề nghiệp của LS khi hành nghề. Công văn cho rằng LS Đôn đã “tạo thành điểm nóng không tốt trong dư luận xã hội, gây ảnh hưởng đến tình hình an ninh chính trị, trật tự an toàn xã hội tại địa phương”. Theo đó, LS Đôn đã vi phạm các điểm g, i khoản 1 Điều 9 Luật LS.
Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 05-m_-con-ch_-tr_n-th_-tc3a2m-v_-b_-h_i-ngc3b4-thanh-ki_u-chu_n-b_-ra-tc3b2a-dc3b2i-cc3b4ng-lc3bd
Mẹ con chị Trần Thị Tâm (vợ anh Ngô Thanh Kiều)
được luật sư Đôn giúp đỡ chuẩn bị ra tòa đòi công lý.

Từ đó liên ngành công an, VKS và tòa án đề nghị Đoàn LS, Sở Tư pháp tỉnh Phú Yên kịp thời kiểm tra, xử lý, thu hồi chứng chỉ hành nghề LS đối với LS Võ An Đôn vì đã vi phạm quy tắc đạo đức, ứng xử nghề nghiệp. Phản ứng của giới luật sư Ngay sau khi có công văn này, dư luận lập tức sôi nổi, phản ứng gay gắt về sự “quy chụp” tội lên đầu một vị luật sư bỏ tiền túi bênh vực người nghèo. Nhiều người dân cho rằng đây là một vụ trả thù luật sư. - “Xúc phạm ai, xúc phạm cái gì?” LS Nguyễn Khả Thành, Phó Chủ nhiệm Đoàn LS tỉnh Phú Yên, cho biết Ban Chủ nhiệm đoàn sẽ họp để xem xét kiến nghị trên có cơ sở hay không.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 06-cc3a1c-co-quan-n_i-t_ng-c_a-anh-ki_u-d_u-b_-t_n-thuong-n_ng-_nh-nlc3b0

Bức ảnh các cơ quan nội tạng của anh Kiều đều bị tổn thương nặng do bị tra tấn được mang ra làm bằng chứng trước tòa - ảnh NLĐ

Theo LS Thành, ba cơ quan kiến nghị trên đều liên quan đến các đề nghị của LS Đôn tại phiên tòa xét xử vụ năm công an Phú Yên đánh chết người. Tại phiên tòa sơ thẩm, LS Đôn nhiều lần đề nghị khởi tố ông Lê Đức Hoàn, Phó Công an TP Tuy Hòa. Tại phiên phúc thẩm, LS Đôn còn đề nghị khởi tố ông Lê Minh Chánh, Viện trưởng VKSND TP Tuy Hòa, tội không truy cứu trách nhiệm hình sự người phạm tội. LS Thành nói. “Trong quá trình tham gia tố tụng, LS có quyền đề nghị khởi tố người có dấu hiệu phạm tội. Qua theo dõi vụ án, tôi thấy việc LS Đôn đề nghị khởi tố ông Lê Đức Hoàn, Lê Minh Chánh là có cơ sở, đúng pháp luật. Đến nay một số đề nghị của LS Đôn đã được đáp ứng, điển hình là ông Hoàn đã bị truy tố tội thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng”. Cũng theo LS Thành, văn bản kiến nghị của ba cơ quan tố tụng TP Tuy Hòa cho rằng LS Đôn xúc phạm người khác nhưng không nói xúc phạm ai, xúc phạm như thế nào, không chứng minh được thiệt hại. “Nếu muốn nói xúc phạm ai thì phải chứng minh được thiệt hại, sau đó bản thân người bị xúc phạm khởi kiện ra tòa dân sự. Đến nay tôi chưa thấy ai kiện LS Đôn. Tôi cũng chưa nghe LS Đôn có lời lẽ nào gọi là thiếu văn hóa. Ngược lại, tôi thấy có rất nhiều comment ủng hộ LS Đôn” - “Có lý do gì đâu mà thu hồi” Ông Lê Tiến Dũng, Chánh Thanh tra Sở Tư pháp tỉnh Phú Yên, khẳng định không có căn cứ để thu hồi chứng chỉ hành nghề đối với LS Đôn. Theo ông Dũng, văn bản kiến nghị cho rằng LS Đôn vi phạm về phát ngôn thuộc thẩm quyền xem xét, xử lý (nếu có vi phạm) của Đoàn LS tỉnh Phú Yên chứ không phải của Sở Tư pháp. “Họ yêu cầu tước chứng chỉ hành nghề nhưng có lý do gì đâu mà tước! Còn đoàn LS cũng không có thẩm quyền tước giấy phép hành nghề LS được. Nếu LS vi phạm hai, ba lần thì đoàn LS đề nghị lên Liên đoàn LS chứ họ không có thẩm quyền. Họ có vi phạm thì mới thu hồi chứ không có vi phạm mà thu hồi thì họ kiện anh đến nơi chứ đâu có đơn giản” – ông Dũng nói. LS Nguyễn Hương Quê, Chủ nhiệm Đoàn LS tỉnh Phú Yên, cho biết: “Chúng tôi đã yêu cầu các cơ quan tố tụng TP Tuy Hòa cung cấp các tài liệu, chứng cứ để xem xét theo quy định. Sau khi có tài liệu, chứng cứ thì sẽ giao cho Hội đồng Khen thưởng Kỷ luật xác minh theo quy trình để xem xét LS Đôn có vi phạm hay không rồi đề xuất, sau đó Ban Chủ nhiệm sẽ xem xét. Tuy nhiên, hiện nay họ chưa cung cấp tài liệu, chứng cứ gì hết”. 03- Lu_t su Võ An Ðôn cùng gia dình n_n nhân Ngô Thanh Ki_u t_i phiên tòa so th_m

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 03-lu_t-su-vc3b5-an-c3b0c3b4n-cc3b9ng-gia-dc3acnh-n_n-nhc3a2n-ngc3b4-thanh-ki_u-t_i-phic3aan-tc3b2a-so-th_m

Luật sư Võ An Đôn cùng gia đình nạn nhân
Ngô Thanh Kiều tại phiên tòa sơ thẩm

LS Võ An Đôn: Đó là sự quy chụp!

Luật sư Đôn đã trả lời báo chí: Tôi rất bất ngờ và bất bình trước bản kiến nghị bởi lời lẽ mang tính quy chụp, không đúng sự thật. Văn bản nói rằng tôi xúc phạm những người tham gia tố tụng nhưng tôi không hề xúc phạm ai. Trong tranh luận ở tòa sơ thẩm, tôi có đề nghị ông Phạm Văn Hóa – Giám đốc Công an tỉnh Phú Yên lúc đó phải từ chức vì tôi cho rằng ông này phải chịu một phần trách nhiệm trước sai phạm của cấp dưới. Đó là đề xuất chứ tôi không hề xúc phạm ai. Tại phiên tòa phúc thẩm, tôi đề nghị khởi tố ông Lê Minh Chánh và điều này đúng pháp luật. Thực tế, ở cấp sơ thẩm, ông Chánh không truy tố ông Hoàn nên phải đến khi điều tra lại mới khởi tố. Từ trước đến nay tôi chưa hề có bài viết nào, tôi cũng không chơi Facebook, chưa bao giờ tham gia một diễn đàn nào ở trong và ngoài nước… - LS LÊ THÚC ANH, Chủ tịch Liên đoàn LS Việt Nam cho biết: Hiện chúng tôi cũng đã biết sự việc này và lãnh đạo Liên đoàn đã yêu cầu Ủy ban Giám sát đạo đức nghề nghiệp, khen thưởng, kỷ luật rà soát lại. Hiện nay việc hành nghề của LS còn gặp nhiều khó khăn vì nhiều lý do. Liên đoàn LS Việt Nam có trách nhiệm bảo vệ quyền, lợi ích hợp pháp cho các thành viên của mình và đồng thời tôn trọng ý kiến của các cơ quan tiến hành tố tụng. Liên quan đến sự việc của LS Võ An Đôn, chúng tôi đang yêu cầu kiểm tra xem LS Đôn có phát ngôn xúc phạm đến người tham gia tố tụng trong vụ án và các lãnh đạo khác hay không. Sau đó chúng tôi sẽ đối chiếu với các quy định của pháp luật, Bộ quy tắc đạo đức và ứng xử nghề nghiệp LS, điều lệ của Đoàn LS để xem hành vi của LS Đôn có sai phạm như kiến nghị của các cơ quan tố tụng Tuy Hòa hay không. Trên cơ sở đó Liên đoàn sẽ có biện pháp xử lý thích hợp. - LS NGUYỄN MINH TÂM, Tổng Biên tập tạp chí Luật Sư: Quan trọng là có “xử” được không! Tôi nghĩ việc kiến nghị trên cũng là bình thường. Vấn đề là có chứng cứ để xử lý được không mới là quan trọng. Trước đây trong vụ án “vườn điều”, liên ngành tố tụng tỉnh Bình Thuận cũng từng có văn bản kiến nghị khởi tố một LS thuộc Đoàn LS TP Hà Nội. Nhưng kiến nghị ấy không có kết quả vì LS không vi phạm gì. Đến vụ Epco-Minh Phụng, liên ngành tố tụng cũng kiến nghị xử lý trách nhiệm một LS thuộc Đoàn LS TP. Sài Gòn nhưng cũng không có cơ sở. Trong vụ này, người kiến nghị phải có nghĩa vụ chứng minh những sai phạm của LS Đôn (nếu có). Quy chế hoạt động nghề LS cũng quy định rõ LS có quyền khiếu nại quyết định xử lý (nếu bị xử lý) và vẫn có cấp cao hơn để xem xét lại. LS NGUYỄN HỒNG HÀ, Phó Chủ nhiệm Đoàn LS tỉnh Khánh Hòa Có thể nói, với vụ án “năm công an Phú Yên đánh chết người”, LS Đôn đã thể hiện đầy đủ lương tâm, trách nhiệm của LS. Thực hiện trợ giúp pháp lý miễn phí cho gia đình bị hại, LS Đôn đã hoạt động độc lập, trung thực, tôn trọng sự thật khách quan, không vì lợi ích vật chất, tinh thần và không sợ bất kỳ áp lực nào để làm trái pháp luật và đạo đức nghề nghiệp. Đến nay, với kết quả cơ bản đạt được, dư luận xã hội và giới LS đánh giá rất cao vai trò của LS Đôn. Nếu có giải thưởng tôn vinh LS bản lĩnh của năm 2014, chẳng hạn “LS có cống hiến cho cộng đồng, vì công lý, công bằng”, tôi sẽ đề cử LS Võ An Đôn.


Dư luận của người dân

Vụ năm công an ở TP Tuy Hòa (Phú Yên) đánh chết anh Ngô Thanh Kiều bản thân nó đã là một “điểm nóng” vì dư luận rất sôi nổi, người đứng đầu nhà nước cũng yêu cầu phải xử lý đúng người, đúng tội vì các cơ quan tiến hành tố tụng ở Tuy Hòa làm không đúng, gây phẫn nộ cho người dân. Nay các cơ quan tiến hành tố tụng ở Tuy Hòa lại đề nghị thu hồi chứng chỉ hành nghề của luật sư Võ An Đôn, người bảo vệ cho gia đình bị hại thì có khác nào “đổ thêm dầu vào lửa”?

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 07-quc3a1-ph_n-n_-bc3a0-ngc3b4-th_-tuy_t-ch_-c_a-b_-h_i-ki_u-c3b2a-khc3b3c-ngay-t_i-tc3b2a
Quá phẫn nộ, bà Ngô Thị Tuyết (chị của Kiều) òa khóc ngay tại tòa

Cho đến giờ người ta cũng không hiểu vì sao hành vi tra tấn anh Ngô Thanh Kiều đến chết lại chỉ bị xét xử về tội “dùng nhục hình” mà không bị xét xử về tội giết người? Phải chăng vẫn còn có sự bao che, cả nể. Trong khi đó, đã từ lâu Tòa án nhân dân(TAND) Tối cao hướng dẫn dùng nhục hình mà dẫn đến chết người thì phải xử về tội giết người. Tòa án cả nước đều xử như vậy, chỉ có ở Tuy Hòa (Phú Yên) là một mình một kiểu. Cơ quan tiến hành tố tụng ở Tuy Hòa cho rằng luật sư Đôn có lời lẽ thiếu văn hóa, xúc phạm đến người tham gia tố tụng trong vụ án và nhiều đồng chí lãnh đạo đương nhiệm khác. Vậy lời lẽ đó là gì, xúc phạm như thế nào? Những “đồng chí lãnh đạo” đương nhiệm ở Tuy Hòa là ai? Và việc chứng minh này thuộc nghĩa vụ của cơ quan tiến hành tố tụng Tuy Hòa chứ không phải nghĩa vụ của Sở Tư pháp, của Liên đoàn Luật sư Việt Nam hay của Đoàn Luật sư tỉnh Phú Yên. Nếu chỉ một vài câu nói của luật sư tại phiên tòa đề nghị khởi tố ông này, ông kia thì đó không chỉ là quyền mà còn là nghĩa vụ của luật sư bảo vệ người bị hại. Trừ khi luật sư Đôn chỉ vào mặt HĐXX hay kiểm sát viên mà chửi thề, thóa mạ… chứ quy chụp khơi khơi rất khó thuyết phục. Với bản đề nghị thiếu căn cứ của các cơ quan tố tụng TP Tuy Hòa, dư luận có dịp nêu băn khoăn: Phải chăng đây là sự “trả đũa” luật sư? Hiếm có một luật sư nào “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng” như ông Đôn. Ông là vị cứu tinh của người dân nghèo thấp cổ bé miệng VN thường bị bọn lạm quyền hà hiếp trắng trợn mà không biết kêu ai. Đòn trả thù này đang làm người dân càng thêm lo sợ vào luật pháp rơi vào tay những người dùng quyền hành ngồi xổm trên luật pháp. Chưa biết vụ trả thù này mang lại kết quả như thế nào nhưng kết quả đầu tiên chính là niềm tin vào luật pháp càng thêm bị xói mòn.

Văn Quang
15-12-2014

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam AZIhlxuJKjnkD1D-oXz1hI_vko-k-DNMDy1LrwibTQmtgg_Ydwg2a6NtpSJihduE2dLy-0Kr0bcIML7mLjsa3Hi9_l1XS6Tik2Q3I52nNOSMJ0BzH1UwP8H1_x2Xjs0png
Về Đầu Trang Go down
P-C
Khách viếng thăm




Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam   Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeWed Mar 04, 2015 2:22 pm

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 1439

Căn Bệnh Nô Lệ

Vũ Hoàng Anh
03/01/2015 · by nganlau121212
http://nganlau.com/2015/03/01/can-benh-no-le/

Dân trí thấp sẽ dẫn đến toàn xã hội nô lệ cho một cái gì đó có thể là trù tượng và cũng có thể là không trù tượng — mà những người sống trong xã hội đó không nghĩ rằng mình đang mắc căn bệnh nô lệ, đang là những người nô lệ phục vụ cho một ai đó, một tập đoàn nào đó, hoặc cho một chủ đích nào đó.

Cần phải hiểu rõ nô lệ ở một nghĩa rộng lớn. Nô lệ ở đây không có nghĩa là hình thức nô lệ của ngày xưa mà kẻ nô lệ bị mua bán, đổi chát giữa người mua và người bán mà người nô lệ không có quyền lên tiếng nói. Và khi đổi chát này chấm dứt thì người nô lệ phải theo người chủ mới của mình, phục tùng người chủ mới của mình, và làm tất cả mọi chuyện mà người chủ mới mình sai bảo.

Trước khi tìm hiểu tính nô lệ của người Việt Nam ra sao, chúng ta cần tìm hiểu người nô lệ là người như thế nào? Người nô lệ có thể là một cá nhân, một đảng phái, một tổ chức. Người nô lệ là những người phục tùng ai đó, hay theo đuổi một mục tiêu nào đó mà không cần biết giá trị của mục tiêu đó ra sao, không cần biết sự tốn kém, nguy hại của việc theo đuổi mục tiêu đó ảnh hưởng đến xã hội, đến dân tộc ra sao. Người nô lệ là người ngoan ngoãn phục tùng người khác dù biết rằng người đó hoàn toàn ngu xuẩn, không có cái bản lãnh của người lãnh đạo. Người nô lệ là người không biết liêm sĩ là gì, không biết thiện – ác là gì, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để tự thoả mãn bản tính cá nhân của mình bằng cái giá trả của những người khác.

Nhìn lại dân tộc ta hiện giờ, bản tính nô lệ được phát hoạ từ trên đi xuống như sau: Đảng cộng sản Việt Nam (CSVN) làm nô lệ cho Trung Quốc, Đảng viên đảng CSVN làm nô lệ cho đảng, người dân Việt Nam làm nô lệ cho đảng viên đảng CSVN. Mục đích của sự nô lệ theo thứ tự từ dưới đi lên như sau: để bản thân mình an toàn, để mình làm giàu, và sau cùng là để độc quyền lãnh đạo.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcT5oWMD9WBlKGB7ugQdGtzZp2KL466W-PeY7MIgjxTRmEwKBW5L

Nô lệ tính của đảng CSVN


Trước hết hãy nói về sự nô lệ của đảng CSVN. Tính nô lệ của đảng CSVN đã có từ khi đảng được hình thành. Khởi đầu đảng làm nô lệ cho quốc tế cộng sản để nhận sự viện trợ về tiền bạc lẫn tư tưởng mà trong đó tư tưởng Mác-Lênin-Mao là cái mà đảng CSVN rất là tích cực để làm nô lệ cho cái tư tưởng này. Bản tính nô lệ này được che giấu qua chủ nghĩa dân tộc, làm cho mọi người yêu nước của đầu thế kỷ 20 tưởng rằng đây là một tổ chức yêu nước chứ không phải là một tổ chức tình nguyện làm nô lệ cho quốc tế cộng sản.

Sự nô lệ cho quốc tế cộng sản chấm dứt khi nơi sinh ra chủ nghĩa Mác-Lênin, tức là Liên Xô, sụp đổ và toàn bộ khối cộng sản Đông Âu sụp đổ. Sự sụp đổ này đã đưa đảng CSVN vào thế kẹt là phải hợp tác với Trung Quốc để tiếp tục độc quyền đảng trị. Thế là hội nghị Thành Đô diễn ra và đảng CSVN đã không ngần ngại tình nguyện làm nô lệ cho Trung Quốc với hiệp ước Thành Đô, dâng biển — đảo cho Trung Quốc và sẽ biến VN thành một tỉnh thành của Trung Quốc trong một thời gian không xa lắm. Đổi lại thì đảng cộng sản Trung Quốc sẽ ra tay giúp đỡ Việt Nam trên lãnh vực kinh tế. Hai bên đều có lợi. Dĩ nhiên là một chủ nhân ông để điều khiển kẻ nô lệ là đảng CSVN, Trung Quốc đã cao tay ấn dùng kinh tế buộc đảng CSVN làm một người nô lệ trung thành, không phản lại người chủ. Những địa thế chiến lược tại VN lần lượt được Trung Quốc thuê mướn, đưa người của Trung Quốc qua Việt Nam làm việc cho các dự án kinh tế mà Trung Quốc trúng thầu tại VN, tạo ra những vùng tự trị trên lãnh thổ Việt Nam để sau này nếu đảng CSVN phản chủ thì Trung Quốc có cơ hội đưa quân đội sang đánh VN với danh nghĩa là bảo vệ người dân Trung Quốc. Đảng CSVN thấy được đường đi của Trung Quốc, nhưng vì tham vọng chính trị, vì muốn độc tài lãnh đạo cho nên đảng CSVN — tuy bên ngoài tỏ ra chống Trung Quốc — nhưng bên trong đã tình nguyện làm nô lệ, làm thái thú thời đại của Trung Quốc trên đất nước Việt Nam mà cha ông ta, Trần, Lê, Lý, Nguyễn đã anh dũng đứng lên chống lại sự xâm lăng của Trung Quốc. Cựu ngoại trưởng Nguyễn Cơ Thạch đã thoát lên một câu sau khi hiệp ước Thành Đô ký kết là “bắt đầu thời kỳ Bắc thuộc nguy hiểm và lâu dài”.

Để thành công trong công việc làm nô lệ cho Trung Quốc, đảng CSVN bắt buộc các đảng viên của mình phải phục vụ cho đảng. Cách duy nhất để đảng viên làm nô lệ cho đảng thì không gì tốt bằng cho quyền và tiền. Ai chẳng muốn được nằm trong vị thế lãnh đạo nếu sự lãnh đạo không cần đòi hỏi khả năng mà chỉ đòi hỏi sự trung thành tuyệt đối, sự nô lệ tuyệt đối cho đảng? Và khi đã nằm trong vị thế lãnh đạo thì tiền vô như nước. Đồng lương đảng trả chỉ là cho có hình thức. Nếu chỉ dựa vào đồng lương đó thì chẳng có đảng viên nào chịu làm nô lệ cho đảng ở đầu thế kỷ 21 này. Tiền hối lộ, cướp đất của dân, buôn bán tài sản của đất nước, tham nhũng với các công ty nước ngoài, với các đoàn thể thiện nguyện nước ngoài vào viện trợ cho Việt Nam. Đây là những số tiền khổng lồ đảng âm thầm bảo kê cho đảng viên của mình miễn sao đảng viên tích cực làm nô lệ cho đảng để đảng tiếp tục làm thái thú cho Trung Quốc.

Dĩ nhiên đảng CSVN không bao giờ nghĩ rằng mình làm nô lệ cho Trung Quốc. Điều này cũng dễ hiểu, bởi đảng có toàn quyền tại VN thì làm sao gọi là nô lệ được. Đảng muốn bắt ai thì bắt, muốn giết ai thì giết. Đảng là chủ nhân ông của một quốc gia thì làm sao đảng nhìn ra được chính bản thân đảng là một tổ chức nộ lệ không hơn không kém — để phục vụ thiên triều Trung Quốc của hôm nay.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 11

Nô lệ tính của đảng viên đảng CSVN


Tính nô lệ này được thể hiện qua câu “còn đảng, còn mình”. Nộ lệ tính này được thể hiện triệt để thực thi những gì đảng muốn. Từ thông tin, văn hoá, giáo dục, tôn giáo, kinh tế, y tế, tư pháp, an ninh … tất cả những sinh hoạt trong xã hội đều do các đảng viên chi phối và tích cực phục vụ đảng để nhận những phần thưởng quyền và tiền.

Quyền lợi (kinh tế và quyền lực) là động cơ thúc đẩy các đảng viên CSVN tình nguyện làm nô lệ cho đảng CSVN. Thực thi chính sách ngu dân trong giáo dục bởi dân càng ngu thì càng dễ trị. Thực thi chính sách ru ngủ qua báo chí, truyền hình để xoa dịu người dân nhằm quên đi những bất công đang diễn ra trong xã hội mà những bất công đó do chính cái cơ chế đảng tạo ra. Thực thi một nền kinh tế phồn thịnh giả tạo bằng cách chi xài cẩu thả để thành lập những công ty vô tích sự, không cần biết có lợi hay không có lợi, miễn sao tạo ra công ty để có lý do bắt người dân đóng thuế và các đảng viên bỏ tiền vào túi của chính mình. Có ai biết rằng những nợ xấu do các công ty nhà nước phá sản là cái nợ mà cả dân tộc phải trả — trong khi đó các đảng viên thì tiền đầy túi và gửi ra nước ngoài để chuẩn bị cho cuộc sống sau khi đất nước thực sự bị chiếm đóng bởi Trung Quốc?

Dĩ nhiên những đảng viên này không nghĩ rằng mình bị nô lệ hay đang làm nô lệ cho đảng CSVN. Suy nghĩ này cũng giống như suy nghĩ của tổ chức đảng CSVN. Đảng viên đảng CSVN cho rằng mình là những ông chủ có đầy quyền hành trong tay và từ cái quyền hành đó có thể làm bất cứ chuyện gì. Từ chuyện lập ra những thứ quỹ với bất cứ cái tên nào đó để bắt người dân đóng góp tiền vào quỹ, đến chuyện đưa ra những thứ thuế mà người dân hoàn toàn không biết có thật hay không có thật. Từ chuyện đánh đập người dân, hoặc cảnh sát giao thông đậu xe giữa đường và người lái xe phải tránh qua lộ khác thì bị bắt lại — thổi phạt là chạy xe không đúng lộ nhằm mục đích lấy tiền của dân để bỏ vào túi. Từ chuyện xông vào nhà những người bất đồng chính kiến với đảng cầm quyền để đưa những tan chứng hoàn toàn bịa đặt để bắt giam, đến chuyện đưa ra những bộ luật 79, 88, 245, 258 hoàn toàn đi ngược lại với hiến pháp mà chẳng có một vị nào trong bộ tư pháp lên tiếng.
Những vị nằm trong bộ tư pháp để xét xử những tội phạm — ngoài một số người có khả năng, số còn lại hoàn toàn đóng vai một người nô lệ tích cực để bảo vệ hệ thống nhà nước độc tài, phục vụ ông chủ là đảng CSVN. Ngay cả những vị có khả năng trong ngành luật pháp được đào tạo từ nước ngoài — sẵn sàng bán đứng lương tâm của một người học luật để đứng về phía nhà cầm quyền, đưa ra những bản án mà chính các vị đó biết rằng sai trái nhưng bởi bản tính nô lệ đã có sẵn — cho nên nhắm mắt làm ngơ để bộ máy cầm quyền dùng luật rừng, đi ngược lại bản hiến pháp, đi ngược lại giá trị của Con Người và chà đạp quyền tự do nguyên thủy của Con Người đã có từ thời nguyên thủy, cái thời mà đảng CSVN chưa hề ra đời.

Những vị trong cái gọi là Quốc Hội đại diện cho dân nhưng thực tế cái Quốc Hội đó tiếm dụng từ ngữ đại diện cho dân để đưa ra những chính sách phục vụ cho đảng và phục vụ cho chính cá nhân những vị trong cơ chế Quốc Hội. Những trò hề rẻ tiền mà những người trong Quốc Hội bầu với Tín Nhiệm Cao, Tín Nhiệm Thấp, Tín Nhiệm thấy rõ được mục đích của Quốc Hội là mèo khen mèo dài đuôi. Tại sao không để chính người dân bỏ phiếu tín nhiệm hay không tín nhiệm mà lại chơi cái trò chạy trốn trách nhiệm đó? Mà thực ra đâu cần phải để người dân bỏ cái phiếu tín nhiệm đó. Tất cả những vị trong cái gọi là Quốc Hội đều thấy rõ là mình không phải đại diện cho dân cho nên không cần cái tiếng nói chân thật của người dân. Với bản tính nô lệ đã ăn sâu vào trong máu cho nên các đảng viên phải tự Tín Nhiệm với nhau để khoe với ông chủ (Đảng CSVN) mình luôn luôn là người trung thành với đảng và thực thi câu “còn đảng còn mình” bằng mọi hình thức cho dù bán cả đất nước cũng chẳng sao.

Những đảng viên nào không chịu làm nô lệ cho đảng thì sẽ bị cô lập, sẽ mất đi quyền hành và nếu cần thủ tiêu những đảng viên không trung thành này — đảng cũng sẵn sàng làm điều đó nếu thấy cần thiết phải sử dụng bạo lực với chính đảng viên tại chức hay đã về hưu. Cái chết của Trung Tướng Phan Bình, Cục Trưởng Cục Quân Báo, sau khi bị Lê Đức Anh tước mất quyền hành, thì bị chết ngày 13 tháng 12 năm 1987 tại Sài Gòn do một viên đạn bắn vào đầu mà nhà cầm quyền Việt Nam cho rằng Trung Tướng này tự sát. Cái chết đột ngột của Thủ Tướng Phạm Hùng tại Sài Gòn ngày 10 tháng 3 năm 1988 trong lúc vẫn còn tại chức. Gần nhất là cái chết của Tướng Công An Phạm Quý Ngọ và Cục Trưởng Cục Đường Sắt, Nguyễn Hữu Thắng. Sự đầu độc bằng chất phóng xạ được sử dụng cho ông Nguyễn Bá Thanh, Ủy Viên Trung Ương Đảng là những thí dụ điển hình là đảng CSVN tàn bạo với chính đảng viên của mình nếu đảng viên không chịu làm nô lệ cho đảng. Chính vì thế những đảng viên đang nằm trong hệ thống đảng là những người nô lệ rất tích cực để giúp cái tổ chức đảng sống còn đến hôm nay.


Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcSHhS9RZGk3nZuoYgbpTGHOD5MKvDWcG-LhRClC5YKKY9dyrZLI

Tính nô lệ của người dân Việt Nam

Với chính sách khủng bố, đàn áp, tù tội đã tạo sự sợ hãi nằm trong lòng mỗi người dân đang sinh sống tại Việt Nam. Sợ bởi nghĩ rằng mình chỉ là một cá nhân không làm được gì. Sợ bởi muốn bản thân và gia đình mình được yên. Và rồi số đông trở nên thụ động, ù lì; sẵn sàng làm theo, nghe theo những gì nhà cầm quyền muốn dù rằng người dân biết rằng đó là những cái phi lý.

Sự sợ hãi thường đưa ra đến hai kết quả: một là chống lại để được sống còn, hai là tình nguyện làm nô lệ để được sống còn. Và 99.99 % người dân Việt Nam chọn thái độ thứ hai, tức là im lặng để sống đời nô lệ, để mặc cho các đảng viên đảng CSVN muốn làm gì thì làm, muốn bắt ai thì bắt, muốn lấy tài sản ai đó thì mặc kệ.

Những người nằm trong bộ máy cầm quyền không là đảng viên đã đóng một vai trò nô lệ rất quan trọng để bộ máy cầm quyền độc tài này tồn tại. Những người này được hưởng những bổng lộc để tích cực làm người nô lệ cho đảng viên đang nắm những chức vụ quan trọng trong bộ máy cầm quyền. Những giáo viên nằm trong hệ thống giáo dục sẵn sàng thực thi chính sách giáo dục nô lệ nhằm đào tạo ra thế hệ mang nô lệ tính để phục vụ cho đảng và bộ máy cầm quyền. Một đội ngũ truyền thông, báo chí thực thi chính sách ru ngủ, tuyên truyền những điều hoàn toàn sai với thực tế nhằm mục đích ngu dân hóa để người dân tiếp tục chọn kiếp sống nô lệ của thời đại mới. Một đội ngũ y tế nô lệ cho đồng tiền mà không cần biết mạng sống của người khác ra sao. Một tập đoàn kinh tế sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để tạo ra đồng tiền mà không cần biết sự ảnh hưởng của môi sinh hay mạng sống của người khác.

Những thường dân tình nguyện làm nô lệ cho đảng cầm quyền bằng cách sẵn sàng báo cáo cho nhà cầm quyền biết bất cứ những gì mà nhà cầm quyền muốn biết từ bất cứ gia đình nào, làng xã nào, cá nhân nào. Sự tình nguyện làm nô lệ này được trả lại là sự yên thân cho chính bản thân mình, dù rằng sự yên thân này chỉ là sự tạm thời.

Người chủ của thời nô lệ xa xưa hành hạ người nô lệ, ngay cả giết người nô lệ mà những người nô lệ khác đứng nhìn, không dám làm gì, bởi nghĩ rằng mình không có khả năng để cứu người cùng cảnh ngộ. Tại Việt Nam thì hình ảnh nô lệ được thể hiện qua thái độ vô cảm. Vô cảm trước những đánh đập, hành hạ, giết chết người ở các đồn công an, hoặc trên đường phố. Vô cảm trước những cuộc biểu tình của dân oan. Vô cảm để sẵn sàng giết người trộm chó còn những người bán cả dân tộc đất nước thì lại không dám làm gì.

Nô lệ được thể hiện qua thái độ im lặng hoặc chửi đổng bởi những sai trái của nhà cầm quyền nhưng khiếp sợ trước những hành động của nhà cầm quyền đối với những cá nhân khác — để rồi chính mình không dám cùng những người có cùng cảnh ngộ để đứng lên, chống lại hình thức nô lệ kiểu mới của hôm nay.

Nô lệ thể hiện qua thái độ chạy theo đồng tiền, đua đòi của cuộc sống và sẵn sàng a dua với cái ác nếu có thể tạo ra được đồng tiền cho mình được sống sướng hơn.

Dĩ nhiên sẽ có người không đồng ý với nhận định của sự nô lệ này (người dân tình nguyện làm nô lệ). Cái vấn nạn là chúng ta không dám nhìn nhận cái thực tế là cả dân tộc đang sống đời nô lệ. Chính sự trốn chạy sự thật này đã không ít thì nhiều giúp cho đảng cầm quyền tiếp tục áp dụng chính sách nô lệ lên trên đại khối dân tộc Việt của hôm nay.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Get?url=http%3A%2F%2F1.bp.blogspot.com%2F-byIvJpn-RvQ%2FVDH6uZ04mRI%2FAAAAAAAArQc%2Fq62xV6RZRRQ%2Fs1600%2Fph%25C3%25A1o%252Bb%25C3%25B4ng-cha%252Bcon

Phương cách thoát nô lệ tính của dân tộc


Một đất nước bị nô lệ từ trên xuống dưới thì để thoát được nô lệ tính này phải bắt đầu từ dưới lên trên. Có nghĩa là phải bắt đầu từ những người dân thấp cổ bé miệng đã tình nguyện sống cuộc đời nô lệ từ mấy chục năm qua. Nhà cầm quyền Việt Nam sẽ không bao giờ thay đổi nếu người dân tiếp tục chọn nếp sống nô lệ của hôm nay. Muốn làm được điều này cần có những người tiên phong chỉ rõ cho người dân thấy được sức mạnh của mình.

Khi công an đến nhà ai đó bắt bớ, cả làng, cả xóm bỏ hết công việc để chạy lại xem sự kiện như thế nào. Nhà cầm quyền VN không thể nào bắt người vô cớ và cũng không thể dựa vào những bộ luật đi ngược lại bản hiến pháp của Việt Nam. Chúng ta, những người dân thấp cổ bé miệng, phải đoàn kết lại với nhau mới có thể tạo ra sức mạnh để chống lại những sai trái của nhà cầm quyền. Không thế nào tiếp tục để họ lấy nhà, lấy đất và bồi thường với giá rẻ mạc để bán lại với giá ngàn lần mà họ đã đòi thu mua từ chúng ta.

Chúng ta đòi hỏi cơ quan công an điều tra những vụ đánh người bị thương tích và nếu họ không làm điều này, chúng ta vận động cả làng, cả xóm, cả thành phố đến nơi cơ quan công an để đòi hỏi công bằng và lẽ phải. Không thể nào tiếp tục đòi hỏi với con số người quá nhỏ bởi sẽ bị lực lượng công an đè bẹp với con số đông hơn.

Chúng ta phải sẵn sàng hy sinh, loại bỏ sự sợ hãi, cùng nhau với những tổ chức xã hội dân sự tranh đấu đòi lại quyền làm Con Người mà chúng ta đã mất từ mấy chục năm qua. Nếu cuộc biểu tình đòi hỏi công lý hôm nay thất bại và bị công an đàn áp thì cuộc biểu tình của lần sau phải đông hơn để tạo thêm sức mạnh chống lại lực lượng công an. Phải thấy được sức mạnh của chính mình. Chúng ta không cần súng đạn trong cuộc đấu tranh thoát tính nô lệ của hôm này mà chúng ta cần tấm lòng, cần niềm tin vào lẽ phải, không nản lòng khi thất bại. Sự thất bại sẽ tạo cho chúng ta thêm niềm tin, thêm sức sống để cùng nhau đoàn kết chống lại cái ác; chống lại những chủ nhân ông tình nguyện làm nô lệ cho Trung Quốc và bắt buộc chúng ta làm nô lệ cho họ.

Khi 87 triệu người dân nhập cuộc để giành lại quyền tự chủ của chính mình, thoát khỏi đời sống nô lệ thì hệ thống nô lệ hóa từ bên trên sẽ sụp đổ. Hãy mạnh dạn để cùng nhau tranh đấu thoát khỏi đời sống nô lệ của hôm nay, thoát khỏi sự đô hộ kiểu mới của Trung Quốc. Đây là sự lựa chọn duy nhất mà chúng ta cần phải làm ngay từ thời điểm hôm nay để thoát khỏi căn bệnh nô lệ của dân tộc.

Vũ Hoàng Anh Bốn Phương
Tháng 1 năm 2015
Dallas, TX
Về Đầu Trang Go down
vnguyen
Khách viếng thăm




Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam   Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeTue Jul 07, 2015 8:34 am


Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcS0EJ1mZUuRrM7W9KQNAPXOrEErCEKvpdjkRItIKSwATUcZaobn


Sống cùng thói hư tật xấu

Lê Diễn Đức 

Dân tộc nào cũng có những tính tốt và xấu. Nước nào cũng có những mặt tiêu cực. Tuy nhiên, đã đi khá nhiều nước trên các châu lục, tôi thấy có một điều giống nhau là quốc gia nào vướng vào chế độ Cộng Sản thì nơi đó con người có lắm tính xấu, đạo đức truyền thống và thuần phong mỹ tục bị hủy hoại.

Ở Châu Âu, tuy có đỡ hơn, nhưng hệ thống chính trị độc tài toàn trị Cộng Sản tồn tại là dựa trên dối trá và bạo lực nên bộ máy tuyên truyền và giáo dục dối trá đã làm xã hội ô nhiễm.

Ông Lars Hornuf ở trường đại học University of Munich cùng với ba chuyên viên trường Duke University: Dan Ariely, Ximena Garcia-Rada và Heather Mann thực hiện một cuộc nghiên cứu xem người Đức sẵn sàng nói láo đến mức nào để thủ lợi cho cá nhân. Kết quả cho thấy người nào sống dưới chế độ xã hội chủ nghĩa lâu hơn có xu hướng ăn gian nhiều hơn.

Michail Gorbachev, cựu tổng bí thư Đảng Cộng Sản Liên Xô, đã từng nói, “Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng Cộng Sản. Ngày hôm nay tôi phải đau buồn mà nói rằng, Đảng Cộng Sản chỉ biết tuyên truyền dối trá.”


Dối trá bao trùm


Trong các nước Cộng Sản Châu Á, Việt Nam có thể nói là mảnh đất màu mỡ của các thói hư, tật xấu. Từ khi Đảng Cộng Sản Việt Nam nắm quyền “lãnh đạo nhà nước và xã hội,” các chuẩn mực và giá trị đạo đức bị méo mó, sai lệch và băng hoại chưa từng thấy.

Xã hội Việt Nam bao trùm bệnh dối trá, người người nói dối, nhà nhà nói dối. Ở cơ quan nhà nước nói dối để lập “thành tích,” thăng quan tiến chức, tăng chi cho các dự án hầu rút ruột được nhiều hơn. Người dân thì lấy dối trá làm phương tiện chống lại sự dối trá để tồn tại. Con người luôn sống với hai bộ mặt, một nơi công sở, một ở nhà hay bạn hữu. Không thích chế độ nhưng đến này lễ vẫn cứ treo cờ. Biết bầu cử là trò hề nhưng vẫn phải đi bầu. Thật thà là cha dại, sống chung với lũ phải biết bơi, nếu không sẽ chết đuối, đó là lý lẽ của nhiều người đưa ra.

Giáo Sư Hoàng Tụy, một nhà giáo trong nước, nói, “Sự giả dối hiện nay đang có nguy cơ trở thành nỗi nhục trong khi truyền thống dân tộc Việt Nam không phải là dân tộc giả dối. Ngành giáo dục càng không thể là ngành giả dối. Thế nhưng đã có hơn một nhà khoa học nước ngoài nói thẳng với tôi rằng, điều thất vọng lớn nhất mà ông ta cảm thấy là sự giả dối đang bao trùm lên nhiều lĩnh vực của đời sống xã hội ở các tầng nấc.” [1]

Vì dối trá nên trong xã hội con người nghi kị lẫn nhau, luôn cảnh giác để không trở thành nạn nhân của sự lừa gạt. Những hành vi tốt trong xã hội vì thế càng ngày càng hiếm hoi.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcRalzFtypWdaifWTkKntda4N4j8-YZTXAYyYCr3ZWeClPZEwXcygg

Tính vô cảm

Tính vô cảm cũng sinh sôi trong mọi lĩnh vực đời sống. Vô cảm là căn bệnh của ích kỷ, vô trách nhiệm, chỉ biết đến bản thân, đôi khi đến mức trở thành tội ác. Người ta cứ xả lũ đập thủy điện, còn nhà cửa hoa màu bị ngập và hơn 50 chục mạng người chết trôi cũng mặc kệ. Người ta cứ cho đốn vô tội vạ những cây cổ thụ lâu đời ở Hà Nội vì lợi ích riêng, còn môi trường bị xé rách lá phổi, người dân chịu nắng nóng cũng không sao. Người ta có thể lạnh nhạt, bàng quan đi qua khi thấy có người bị tai nạn giao thông. Vì thế, câu chuyện sinh viên Đỗ Quang Thiện ở Ban Mê Thuột, vì chở người tai nạn vào bệnh viện mà bị tù oan 52 ngày là một bằng chứng cho thấy cái ác đã lấn lướt cái thiện.

Tính vô cảm còn thể hiện ở ý thức và trách nhiệm đối với người xung quanh. Tình trạng sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi trong vệ sinh an toàn thực phẩm đã lên tới mức khủng khiếp. Cả nước khốn đốn với thực phẩm độc hại từ Trung Quốc tràn ngập, nhưng đồng thời cũng lao đao vì sự tiếp tay của gian thương Việt Nam. Hóa chất độc hại của Trung Quốc được người Việt sử dụng vào hầu hết mọi thức ăn đồ uống, muốn tránh né cũng không được. Trên tờ “Phụ Nữ Today” ngày 19 tháng 4 , bài “Chúng ta đang bị đầu độc hàng ngày” dẫn lời ông Nguyễn Sĩ Dũng, phó chủ nhiệm Văn phòng Quốc Hội, “Một đất nước 70% là nông nghiệp mà ăn cái gì cũng nơm nớp lo chất độc là một rủi ro nếu không muốn nói là một bất hạnh lớn.”

Hiện nay tỷ lệ ung thư Việt Nam cao nhất thế giới, mỗi năm chết khoảng 75 ngàn người. Không biết một thời gian nữa sức khỏe của người Việt sẽ ra sao. Không chỉ người Trung Quốc giết dần người Việt, mà chính người Việt, chỉ vì lòng tham và lợi nhuận bất chính, cũng hủy diệt nhau. Trải qua cuộc chiến tranh tàn khốc quá dài, người Việt bây giờ rất sợ chiến tranh, nhưng thực chất họ đang là nhân chứng của một cuộc chiến tranh khác, “êm ả” nhưng không kém phần ác liệt, mỗi năm lấy đi cả trăm ngàn sinh mạng.

Thói vô cảm cũng dẫn đến ý thức chính trị kém. Đa số dân chúng sống trong sợ hãi nên hèn nhát, nhẫn nhục, cam phận, triệt tiêu tinh thần phản kháng đối với chế độ độc tài, phi dân chủ, chà đạp nhân quyền. Với họ được bay nhảy trong cái cũi, cái lồng là hạnh phúc rồi.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcQF4RnGzJP1oh8NjjCsCxtIJzcW9X-DPmI50NrJDgMu1yn828Wq

Không tôn trọng pháp luật

Để đánh giá trật tự xã hội và văn minh công cộng của một nước người ta thường quan sát cách vận hành của mạng lưới giao thông.

Một viedo clip lưu truyền trên mạng dài hơn 3 phút ghi lại cảnh giao thông tại cầu vượt Thái Hà-Chùa Bộc (Hà Nội) trong ngày khánh thành ngày 26 tháng 4, 2012. Xe cộ đi lại không ngừng, thường xuyên có người bộ hành hoặc điều khiển xe bất chấp nguy hiểm băng qua đường, quay đầu xe, đi ngược chiều giữa dòng luân chuyển. Một sự náo loạn, không có kỷ cương gì về an toàn giao thông. Còi xe đua nhau bóp ầm ĩ là phương tiện duy nhất để cảnh báo. Tai nạn giao thông cướp đi hơn chục ngàn mạng người một năm cũng chẳng ám ảnh ai. Không thấy bóng dáng cảnh sát giao thông xử lý vi phạm, trong khi tệ nạn đòi tiền hối lộ tràn lan trong những hoàn cảnh khác.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Hochiminh-contudo-danlambao

Văn minh đô thị kém


Việt Nam là quốc gia xa lạ với văn minh đô thị. Không thấy một thành phố nào trên thế giới mà các loại khẩu hiệu đỏ chói chăng đầy phố phường như ở Việt Nam, nhiều khẩu hiệu viết sai chính tả. Những gì được trưng ra trên khẩu hiệu thì lại kém cỏi trong thực tế. Chẳng hạn vấn đề an toàn giao thông, khẩu hiệu “chấp hành nghiêm chỉnh luật lệ giao thông” hiện diện mọi nơi, nhưng chẳng mấy ai tôn trọng!

Người Việt Nam cũng tiêu diệt dần văn hóa ứng xử. Ăn to, nói lớn, thiếu kiên nhẫn khi phải xếp hàng, xả rác bừa bãi nơi công cộng dường như phổ biến mọi nơi, mọi lúc. Dưới những ngôi nhà cao tầng sang trọng là sự lộn xộn, bẩn thỉu của hàng hóa bán rong, chợ ngồi chồm hổm, quán cóc... Sau những cuộc lễ hội, đường phố ngập ngụa rác, phản ánh ý thức công cộng và môi sinh vô cùng kém cỏi.

Trong khi ở các nước Âu, Mỹ, “cám ơn” và “xin lỗi” là tiếng đầu miệng trong giao thiệp thì ở Việt Nam là sự cau có, văng tục, chửi bậy. Văn hóa chửi không chỉ ở nơi chợ búa mà len vào các tiệm ăn (“cháo chửi,” “phở chửi”), ăn sâu cả vào giới trí thức. “Đây Không chỉ đơn thuần là sự biến dạng của nhân cách mà còn là sự tan vỡ của rất nhiều hệ giá trị đạo đức truyền thống, như quan hệ trong gia đình, quan hệ thầy trò và nhiều quan hệ xã hội khác,” tờ Petrotimes ngày 10 tháng 6 viết. [2]

Thói háo danh


Bệnh háo danh cũng hết sức trầm trọng. Người Việt học tập thường không phải chỉ vì kiến thức, vì chí khí, đam mê, mà chủ yếu có tấm bằng để kiếm công ăn việc làm. Những kẻ ngu dốt, ít học thì xài bằng rởm hoặc bằng giả, với những “luận án” tiến sĩ không dám cho ai đọc, từ quan lớn xuống thường dân, bởi vì bằng cấp được xem công cụ để leo cao trên nấc thang quyền chức.

Không có một trường đại học nào của Việt Nam nào được đứng trong bảng xếp hạng 500 trường đại học hàng đầu thế giới, nhưng Việt Nam là quốc gia có số lượng giáo sư, tiến sĩ nhiều nhất Đông Nam Á. Nghiên cứu khoa học lại nằm trong nhóm thấp nhất của khu vực, nhưng số người có bằng tiến sĩ ở Việt Nam cao gấp 5 lần Nhật Bản. Chưa có tờ báo nào trên thế giới mà học vị “tiến sĩ” được đi liền với tên tuổi các nhà lãnh đạo nhiều như ở Việt Nam!

Kết

Khó có thể thống kê hết thói hư tật xấu của người Việt trong “thời đại Hồ Chí Minh rực rỡ.” Cả một truyền thống văn hóa của dân tộc bị tha hóa, suy tàn, bệnh hoạn.

Trong bài “Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam: “Tại sao mình thua kém thiên hạ nhiều thế?” nói về 6 nỗi sợ làm du khách đến Việt Nam thua hẳn các nước láng giềng, bao gồm hết các thói thư tật xấu mà tôi nêu trên, trừ vụ '”chặt chém” du khách. [3]

Một người bạn nói với tôi, ở Việt Nam bây giờ có tiền là sướng nhất, cái gì cũng có. Thật vậy sao? Số người “có tiền” là bao nhiêu phần trăm trong xã hội? Vả lại dù “có tiền” nhưng sống trong một xã hội mà con người luôn luôn phải cảnh giác, đối phó, bất an với sinh mạng, từ miếng ăn thức uống đến việc di chuyển ngoài đường, giải quyết việc gì cũng phải lo lót hối lộ... Rồi thượng tôn luật pháp, giáo dục, quyền được tự do tư tưởng, được nói, được chọn người lãnh đạo và muôn vàn thứ thiết yếu tinh thần khác trong cuộc sống?

Nhưng rồi người ta vẫn cứ phải sống, sống chung với mọi thói hư tật xấu, giống như trong cái cảnh giao thông hỗn loạn kia, phải biết mình, biết người, lạng lách khôn ngoan, tránh né kịp thời và phóng nhanh về tới đích.

Lê Diễn Đức

Chú thích:
[1]:http://www.chungta.com/nd/tu-lieu-tra-cuu/gs_hoang_tuybenh_gia_doi_dang_thanh_noi_nhuc_lon.html
[2]: http://petrotimes.vn/news/vn/xa-hoi/bao-dong-nan-mat-day-o-ha-noi.html
[3]: http://cafebiz.vn/thi-truong/pho-thu-tuong-vu-duc-dam-tai-sao-minh-thua-kem-thien-ha-nhieu-the-20150611130632419.chn
Về Đầu Trang Go down
LHSon
Khách viếng thăm




Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam   Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeThu Jul 23, 2015 6:10 pm

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Cuop_opt_RVOQ

Việt Nam nhiều tội phạm do đâu?

Luật sư Ngô Ngọc Trai
Gửi tới BBC từ Hà Nội

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 140908102850_viet_inmates_640x360_hoangdinhnamafpgettyimage_nocredit


Bài báo mới đây trên Vnexpress.net cho biết từ ngày 27 đến ngày mùng 4 tết có 5000 người nhập viện do đánh nhau.


Còn theo bài báo ‘Thiếu hàng chục ngàn chỗ giam giữ’ trên Tuổi trẻ thì cả nước đang cần đến 3.600 tỷ đồng để xây nhà giam giữ vì hiện còn thiếu đến 26.000 chỗ giam giữ theo quy định.

Báo cáo của Bộ công an cho biết năm 2014 cả nước đã khởi tố mới 77.913 vụ án, với 121.039 bị can. Trong đó có 25.934 vụ với 55.944 bị can liên quan đến tội phạm xâm phạm trật tự xã hội.


Phát triển mất cân bằng

Những con số trên cho thấy xã hội Việt Nam hiện nay nhiều tội phạm quá.

Mặc dù không có số liệu so sánh nhưng có thể nhận định tỉ lệ tội phạm ở Việt Nam cao hơn nhiều so với các nước phát triển. Báo chí đưa tin nước Hà Lan phải đóng cửa nhà tù do không có phạm nhân.

Điều đó cũng dễ hiểu vì Việt Nam hiện là nước có số dân đông hàng cao nhất nhưng kinh tế xã hội lại nghèo nàn lạc hậu thuộc hàng thấp nhất thế giới.

Nhiều người thường lý giải tình trạng tội phạm hiện nay là do ‘tương thích’ với tầm mức phát triển kinh tế xã hội.

Song cách lý giải như vậy sẽ khiến người ta cảm tưởng rằng việc ngăn giảm tội phạm là không thể vì nó có nguyên nhân khách quan bất khả kháng.

Khi đó dễ dẫn đến thái độ thụ động và người ta ít nghĩ đến những việc có thể làm giúp cho tội phạm ít đi.

Thực ra chúng ta đã có thể khiến cho tình trạng tội phạm khác đi và ít hơn mặc dù số lượng nguồn lực là không đổi.

Câu hỏi đặt ra là lâu nay chúng ta đã làm tốt những việc mà nếu làm tốt sẽ làm cho tội phạm ít đi chưa?

Phải chăng lâu nay việc xây dựng chính sách phát triển kinh tế xã hội còn nhiều bất công, khiến cho tầng lớp lao động nghèo bị bỏ rơi từ đó sinh ra tội phạm?


Bỏ quên người nghèo

Tình trạng tội phạm có thể đã ít hơn nếu như đường lối phát triển cân bằng hợp lý, bằng cách lựa chọn đúng đắn các vấn đề ưu tiên mặc cho số nguồn lực vẫn chỉ có thế.

Chính sách phát triển phải cân bằng hợp lý để giải quyết được vấn đề thay vì tạo ra thêm các vấn nạn xã hội mới.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 150226091029_vietnam_police_criminal_640x360__nocredit

Vì một khi chất lượng chính sách thấp sẽ không chỉ gây lãng phí nguồn lực mà nó còn khiến các vấn đề khác bị bỏ lại không được giải quyết.

Tiền thì có hạn, đã tiêu cho việc này thì thôi việc khác.

Trong khi đó chúng ta biết rằng trong xã hội luôn tồn tại người giàu người nghèo và mỗi tầng lớp gặp phải những vấn đề cần giải quyết khác nhau.

Một ví dụ rất điển hình cho thấy tuy cùng là người một nước nhưng người giàu và người nghèo có những mối quan tâm rất khác nhau.

Mới đây dư luận ồn ào về cuốn sách ‘Tôi tự hào là người Việt Nam’ được viết ra bởi một số nhà ngoại giao và doanh nhân.

Sự kiện này thu hút được một số giới quan tâm nhưng hầu như xa lạ với nhân dân lao động.

Bởi lẽ người giàu đi nước ngoài nhiều, tiếp xúc với bên ngoài mới thấy xã hội Việt Nam tụt hậu, người Việt Nam bé nhỏ, từ đó nảy sinh tâm lý mặc cảm tự ti rồi an ủi động viên tinh thần cho mình bằng suy nghĩ tự hào là người Việt Nam.

Ngược lại người nghèo trong nước quanh năm lao động vất vả, sống và tiếp xúc với người hàng xóm thì họ không đặt ra vấn đề đó.

Các vấn đề họ quan tâm là có nước sạch để dùng giúp trẻ con khỏi bị các bệnh giun, tiêu chảy hoặc các bệnh khác.

Họ quan tâm làm sao mua được một căn nhà để vợ chồng con cái có chỗ ở tử tế.

Họ quan tâm làm sao tội phạm bớt hoành hành để họ còn yên tâm làm ăn.

Họ muốn chính quyền cần khác đi để trở thành một cái gì như là giải pháp giúp đỡ chứ không phải là thứ mà họ muốn tránh xa.


Chọn ưu tiên gì?

Vấn đề của người giàu khác với người nghèo, vậy lâu nay chính sách phát triển kinh tế xã hội đã cân bằng hợp lý quan tâm đến người nghèo chưa?

Ví như người giàu và người nghèo đều có nhu cầu về nhà ở, nhưng lâu nay do những yếu kém trong quản lý quy hoạch xây dựng nên xảy ra tình trạng xây rồi bỏ không để cỏ mọc hàng vạn căn nhà cao cấp, trong khi hàng triệu lao động nghèo không có nhà ở.

Người giàu thì quan tâm tới thú vui tinh thần trong khi người nghèo lo lắng cho những vấn đề cấp thiết.

Nếu đánh giá theo tính chính đáng và cấp thiết thì thật bất công khi bỏ ra hàng trăm tỷ để xây sân bóng hay nhà hát trong khi dân nông thôn không có nước sạch để dùng.

Mặc dầu vậy trong hầu hết các trường hợp mong muốn của người giàu hay người nghèo đều chính đáng, trong khi nguồn lực quốc gia lại có hạn.

Khi đó đánh giá mỗi vấn đề đặt ra không phải là đúng hay sai mà là trước hay sau.


Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 130611060843_rubbish_scavengers_464x261_reuters

Sân bóng hay nhà hát cũng tốt nhưng phải lo nước sạch cho dân đã vì nó cấp thiết hơn.

Và đòi hỏi ở người quyết sách phải có được năng lực tầm nhìn để thấy được những vấn đề cần ưu tiên giải quyết trước.

Đây là vấn đề cốt yếu nhất đòi hỏi ở giới lãnh đạo, bởi lẽ bây giờ người ta không ngu để đưa ra những đòi hỏi phi lý mà ngược lại ai cũng khôn ngoan đưa ra lý do bao biện cho bất kỳ một đề án nào.

Có thể khảo sát vấn đề xây dựng sân bay Long Thành làm một ví dụ.

Những người ủng hộ dự án này đã đưa ra hàng loạt lý do về sự cần thiết, nhưng khi gạt bỏ đi những lời lẽ đao to búa lớn khoa trương thì thấy rằng đây là dự án cho người giàu.

Người nghèo còn xa mới hưởng lợi từ dự án đó trong khi ngay trước mắt họ có nhiều vấn đề cấp thiết hơn.

Mặc cho số lượng người sử dụng dịch vụ hàng không tăng lên hàng năm thì xin hỏi rằng thực chất có bao nhiêu người gặp vướng mắc để thấy được nhu cầu cấp thiết phải xây thêm sân bay mới?

Số đó so với số dân chưa bao giờ đi máy bay hoặc số khách đi máy bay nhưng không thấy sự cần thiết phải xây thêm một sân bay mới, số nào lớn hơn số nào?

Và nếu vấn đề giải quyết được cân nhắc tính toán dựa trên sự đem lại lợi ích cho đa số thì khi đưa ra biểu quyết liệu dự án có được thông qua không?


Quay lại vấn đề tội phạm

Tội phạm nói chung và tội phạm xâm phạm trật tự xã hội nói riêng có thể nhận định phần lớn xuất phát từ tầng lớp dân nghèo.


Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 140915090223__77588800_452588323

Sống trong cảnh nghèo người ta có ít cái để mất và sẵn sàng làm liều hơn là cảnh giàu.

Và khi thấy mình khó thoát vũng lầy tối tăm do không có ánh sáng niềm tin vào chính sách thì người ta sẽ cùng quẫy để mong thoát thân nhưng không ngờ lại chìm đắm nhanh hơn.

Sự cân bằng trong chính sách đầu tư phát triển sẽ giúp giảm thiểu những người bị bần cùng và mất niềm tin.

Cũng có nghĩa rằng từ bất công mà sinh ra tội phạm.


Rất nhiều người già ở nông thôn không còn khả năng lao động nhưng cũng không có thu nhập, vậy chính quyền có quyết sách gì chăm lo cho họ?

Người nông dân giờ bỏ ruộng rất nhiều vì thu nhập từ đồng ruộng quá ít ỏi, chính quyền có chính sách gì giải quyết vấn đề việc làm cho nông dân?

Đám thanh niên ở nông thôn chiếm số lượng rất lớn cần có việc làm và thu nhập, chính quyền có chính sách gì để xử lý thay vì để họ chìm đắm vào bia rượu và thể hiện mình bằng cách đánh nhau?

Và khi trí thức lên tiếng về các vấn nạn kinh tế xã hội thì đừng tìm cách bắt bớ họ theo các điều luật phi dân chủ, hoặc nếu không có cớ để làm thế thì quay ra thủ tiêu ám hại.

** Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả, giám đốc Công ty luật Công chính có trụ sở ở quận Đống Đa, Hà Nội.


Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam A2f46fc7e70643daa8040215ba6cd327

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 0058ad0d-e5c8-4d7a-961e-45463d7bb5d9
Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Z
Về Đầu Trang Go down
LHSon
Khách viếng thăm




Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam   Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeSat Nov 21, 2015 3:04 pm

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 20150325091539-a5

Nỗi mặc cảm và bạo lực tràn lan


Viết từ Sài Gòn -
Thứ Năm, ngày 19 tháng 11 năm 2015

 Con người trở nên dữ tợn bởi con người đã quá sợ hãi. Con người trở nên bạo lực và man rợ bởi chưa bao giờ con người trở nên mặc cảm như hiện tại. Chính nỗi mặc cảm và sợ hãi đã làm cho con người không còn nghĩ được gì khác ngoài bạo lực.

Và đáng sợ nhất là chúng ta đang sống trong một đất nước mà nỗi mặc cảm và sự sợ hãi đã chi phối từng tế bào, chi phối từ người dân thấp cổ bé miệng cho đến hệ thống chóp bu chính trị. Và đằng sau sự mặc cảm, nỗi sợ hãi này sẽ là gì?

Để giải quyết câu hỏi trên, thiết nghĩ cũng nên đặt lại câu hỏi: Vì sao người Việt, nhất là giới trẻ trở nên dữ tợn? Vì sao người Việt sống mặc cảm nặng nề? Và vì sao nói rằng hệ thống công quyền Việt Nam là một hệ thống mặc cảm?

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcRkjzuHXCxTcWvZ1zT3B7jXCvpv4kE9tzeGa1LbBxnrdHsbEqEg

Trước tiên, phải nhìn thấy vấn đề tuổi trẻ Việt Nam trở nên dữ tợn là vấn đề có thật. Tuổi trẻ Việt Nam ở đây xin hiểu là đa phần, là xu hướng chung của giới trẻ chứ không phải là toàn bộ tuổi trẻ Việt Nam đều dữ tợn. Nhưng số đông với tính hiếu chiến, sẵn sàng xông vào đánh nhau vì một lý do thậm chí không phải là lý do đang là chuyện khá hot của tuổi trẻ bây giờ.

Và phải nói cho chính xác chuyện này nữa, phần đông, rất đông tuổi trẻ Việt Nam sợ công an. Sợ chứ không phải nể, bởi họ luôn biết rằng đụng phải công an thì nguy cơ chết chóc, nguy hiểm cho tính mạng là thấy trước mắt, chính vì vậy họ sợ phải đụng đến công an.

Và hầu như số đông tuổi trẻ không bao giờ quan tâm đến chính trị, thậm chí không quan  tâm cả nghệ thuật, văn chương. Vấn đề quan tâm lớn nhất của họ là làm sao để có tiền, dể mua chiếc điện thoại xịn, mua chiếc xe xịn, khá nữa thì mua miếng đất để dành. Chỉ có tuổi trẻ mới dám bất chấp luân lý, đạo đức để đứng ra cho vay nặng lãi, làm cò, bảo kê quán xá…

Điều này, dù muốn hay không muốn thì nó vẫn lột tả được cái xã hội mà những người trẻ đang sống. Một xã hội mang đậm bản chất mông muội, không có phương hướng bởi xã hội không tôn trọng pháp luật, không có pháp luật để tôn trọng, mạnh ai nấy lấn, mạnh ai nấy thắng, cá lớn nuốt cá bé.

Gần thì ông hàng xóm đông con uy hiếp bà hàng xóm góa bụa bằng cách này hay cách khác, lấn ông hàng xóm yếu thế hơn mình bằng kiểu này kiểu nọ. Xa hơn một chút thì chính cái kẻ mạnh trong xóm đó lại bị một kẻ khác mạnh hơn uy hiếp.

Những tay bảo kê, cho vay nặng lãi, sa tặc, lâm tặc và các loại tặc khác chỉ uy hiếp được những kẻ yếu để kiếm ăn, bù vào, bọn họ lại bị công an uy hiếp để kiếm ăn trên chính sự liều lĩnh của họ.

Trên một chút, các sếp công an lại uy hiếp đám lính lác, hằng năm cấp dưới phải chung chi, quà cáp cho cấp trên… Thế rồi cấp trên lại chung chi, quà cáp cho cấp trên nữa, cứ thế mà chung lên, chung mãi đến chóng mặt.

Bởi chung qui không có một điểm chung để nhìn, không có một hệ thống nguyên tắc chung để tuân thủ. Ví dụ như khi con người biết tôn trọng pháp luật bởi trên đất nước của họ có một hệ thống pháp luật chặt chẽ, có những qui chuẩn đạo đức đã được luật hóa và có những nguyên tắc hành xử  nhằm giữ những giá định đạo đức thông qua pháp luật…

Có như vậy thì người ta sẽ không hành xử tùy tiện bởi người ta tin vào đạo đức, pháp luật và căn cứ trên đó để hành xử. Giả sử một người nào đó bị xâm hại bản thân, họ tin rằng pháp luật sẽ mang lại sự công bằng cho họ và họ nhờ đến tòa án, công an, chính quyền, bởi đây là những người mang lại sự công bằng và an ninh cho họ.

Nhưng, ở Việt Nam, nhờ đến chính quyền bất kì việc gì còn khổ hơn nhờ những kẻ ăn vạ. Chuyện bé xé cho to để vòi vĩnh. Chuyện cần gấp nhưng gọi điện thoại báo khẩn từ thứ bảy mà đến thứ hai mới thấy ló mặt đến để phán vài câu không đâu vào đâu. Riêng chủ nhật thì bọn họ đã tính toán để mà ăn phía nào cho dày, đè phía nào cho nặng.

Công an cũng vậy, đụng đến họ thì tốn tiền gấp bội so với thuê giang hồ đến giải quyết, giang hồ giải quyết vừa nhanh, vừa gọn mà lại không mè nheo lâu dài như công an. Ví dụ như có người bị kẻ khác uy hiếp, anh/chị ta chỉ cần nhờ một tay giang hồ đủ máu mặt đến để hoặc là cho kẻ ăn hiếp kia một bài học, hoặc là đe nạt kẻ cậy mạnh hiếp yếu. Gã giang hồ này làm rất nhanh gọn, nói rõ giá tiền trước khi làm hoặc trong trường hợp gấp quá thì gã làm trước tính tiền sau nhưng giá cũng không bao giờ bằng nửa giá phải chung chi cho công an. Đó là sự thật.

Với kiểu sống không có pháp luật, kẻ mạnh hiếp người yếu, quan chức hiếp dân đen đã tồn tại quá lâu trên đất nước này đã đẩy người dân đến chỗ sợ hãi tột cùng và mặc cảm tột cùng. Khi con người rơi vào trạng thái mặc cảm và sợ hãi tột cùng, phản ứng rất tự nhiên sẽ là tự phát huy bản năng cắn xé để tồn tại. Bất kì chuyện gì cũng đều được nói chuyện bằng bạo lực, bởi chỉ có bạo lực mạnh nhất mới tồn tại được trong xã hội đầy rẫy bạo lực.

Và hình ảnh những đứa trẻ bạo lực đường phố, học sinh bạo lực học đường, người lớn bạo lực với bất chấp chung quanh dòm ngó, công an bạo lực với người biểu tình… Mọi thứ đều có nguy cơ biến thành bạo lực và chết chóc… Điều này chỉ cho thấy rằng xã hội Việt Nam đã rơi vào trạng thái mặc cảm đến tận gốc rễ.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcSEf11vhXwC9FOssAM2dygEMvyPhVpwfYHgmxmKrkn4jPF2dwLg

Kẻ mặc cảm nặng nề nhất trong xã hội này không phải là người dân thấp cổ bé miệng mà chính là hệ thống chóp bu quyền lực trung ương đảng Cộng sản Việt Nam. Nếu nhìn bề ngoài họ sang trọng, hùng dũng bao nhiêu thì bên trong của họ lại chứa nỗi sợ hãi và mặc cảm từ nhiều phía. Họ thừa mặc cảm bởi tự thấy khả năng cũng như kiến thức của họ đã quá lạc hậu, không đuổi kịp thế giới tiến bộ, đặc biệt là không đuổi kịp tuổi trẻ.

Họ sợ hãi bởi vì xét về căn để, họ không có gì đủ mạnh để lãnh đạo đất nước ngoài sự cố chấp và khư khư những thứ lý thuyết mù mờ mà bản thân họ cũng không đủ tin cậy, khư khư ôm một cái xác chết để thần thánh hóa, để tự ma mị lẫn nhau mà cùng hưởng lộc, chia chác quyền lực. Nhưng họ cũng quá biết là họ không hề có quyền lực thực sự trong lòng nhân dân, quyền lực là do họ tự dựng lên và tự ép nhân dân vào chỗ phải nghe, phải tin, phải sùng bái họ.

Và trên hết là họ vẫn là những con người nhược tiểu so với đàn anh Cộng sản Trung Quốc, họ vừa phải trí trá với phương Tây để tồn tại, lại vừa phải khúm núm với đàn anh Trung Quốc để giữ độc tài, họ chưa bao giờ là một chủ thể độc lập. Chính vì không bao giờ có được độc lập nên họ chưa bao giờ đối xử một cách độc lập cũng như để cho ai đó có được độc lập. Đó là một thứ hiệu ứng dây chuyền trong tâm  lý mặc cảm. Càng mặc cảm, người ta càng đối xử lạnh nhạt, tệ hại và tàn nhẫn với nhau!

Với một đất nước luôn nặng tâm lý nhược tiểu và mặc cảm, từ hệ thống lãnh đạo trung ương xuống địa phương, từ quan chức cho đến thường dân, từ kẻ giang hồ cho đến trí thức đều mang nặng nỗi mặc cảm như vậy thì e rằng khó mà tiến bộ được. Nếu không muốn nói đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ tự hủy hoại lẫn nhau, kẻ ngoại xâm không cần tốn viên đạn nào vẫn có được một lãnh thổ trống trơn, lạnh lùng và chết chóc.

Đây là chuyện chắc chắn phải xảy ra nếu như chế độ Cộng sản độc tài tiếp tục tồn tại và con người tiếp tục quằn quại trong vũng lầy bạo lực, mặc cảm và nhược tiểu như đang thấy!

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcQaeG8yNI6QkIgkAhTQAY8mIzFtk6_G6SmM1LCix0z9gKwzryvvAg
Về Đầu Trang Go down
LHSon
Khách viếng thăm




Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam   Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeWed Nov 25, 2015 4:54 pm


Trộm cắp từ sân bay đến thành phố...
xếp hạng tệ nhất châu Á!

Thứ Ba, ngày 24 tháng 11 năm 2015
Văn Quang - Viết từ Sài Gòn

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 231120151 
Sân bay Tân Sơn Nhất tuy đã được nâng cấp cuối năm 2014 song vẫn bị xếp hạng tệ nhất châu Á

Có hai nguyên nhân “đáng sợ” nhất của thời đại kinh tế suy thoái và đạo đức băng hoại cùng bọn quan lại tham nhũng, đó là nạn mại dâm và trộm cướp hoành hành ở khắp nơi. Kỳ trước tôi đã tường thuật với bạn đọc về tệ nạn mại dâm ở TP Sài Gòn. Kỳ này tôi tường thuật về nạn trộm cắp ngay tại Sân bay Tân Sơn Nhất và giữa Thành phố Sài Gòn.

Đã hơn một lần tôi kể với bạn đọc về những điều trái tai gai mắt ở sân bay Tân Sơn Nhất, một sân bay lớn nhất nước và lưu ý du khách nào đến Sài Gòn cũng phải đề phòng tệ nạn này. Nhất là chuyện tham nhũng, chuyện vòi tiền của các “quan chức” làm việc trực tiếp với khách. Thế nhưng vở kịch nhơ bẩn đó vẫn cứ diễn ra hàng ngày, hàng giờ trước mắt  thiên hạ, rồi đến chuyện ăn cắp hành lý của khách đi máy bay.

Cho đến nay cũng chẳng thay đổi được gì. Cho nên sân bay này, năm nay vẫn được “vinh dự” xếp vào loại Tệ Nhất Châu Á.

Khi đến sân bay TSN phải cẩn thận giữ tài sản có giá trị


Theo bảng xếp hạng năm 2015 của trang web The Guide to Sleeping in Airports, Tân Sơn Nhất được xếp hạng đứng thứ 4 trong danh sách sân bay tệ nhất châu Á. Năm 2014, sân bay này cũng bị liệt vào danh sách tệ nhất do trang web trên bình chọn. Tức là 2 năm liền đều tệ như nhau.
Ngoài ra, hành khách còn phàn nàn tín hiệu wifi kém, phòng vệ sinh bẩn và hạn chế lựa chọn trong các nhà hàng.

Lời khuyên được trang web đưa ra là “Nếu ghé qua Tân Sơn Nhất, hành khách nên cẩn thận giữ tài sản có giá trị và cầm một số tiền nhỏ trên tay”.


Người VN nào chẳng xấu hổ khi đọc bản tin này được loan truyền khắp thế giới.

Thật ra đã nhiều lần từ ông Bộ Trưởng Bộ Giao Thông Vận Tải họp các quan chức đầu ngành tại sân bay để “dắn mặt” và điều chỉnh tình trạng này. Quan nào cũng nhận một tí khuyết điểm, xin cấp tốc chấn chỉnh ngay.
Lần này cũng vậy, khi nhận được bản tin đáng xấu hổ kia, Giám đốc Cảng hàng không quốc tế Tân Sơn Nhất Đặng Tuấn Tú thừa nhận một số đánh giá của website về chất lượng phục vụ ở sân bay này là đúng, chẳng hạn như chất lượng wifi, đặc biệt là ở ga quốc tế. Ông hứa: "Chúng tôi sẽ chọn nhà cung cấp khác và chắc chắn từ đây đến cuối năm vấn đề này sẽ được khắc phục".

8 năm nữa mới khắc phục được


Ngoài ra, Giám đốc Cảng hàng không quốc tế Tân Sơn Nhất cũng thừa nhận một số dịch vụ tại sân bay còn chưa tốt như: dịch vụ taxi vẫn còn lộn xộn; bãi giữ xe máy nhiều lúc phải ngưng nhận; thái độ của nhân viên sân bay, nhân viên các hãng chưa đúng mực.

Ông Tú cũng cho biết thêm, từ đầu năm đến nay sân bay Tân Sơn Nhất đã đón hơn 21,7 triệu lượt hành khách. Dự tính đến cuối năm, số lượt khách đạt 26 triệu lượt, vượt quá quy hoạch của nhà ga. Với tốc độ tăng trưởng này, chỉ 2 năm nữa Tân Sơn Nhất sẽ đón trên 30 triệu lượt khách. Ông nói:
"Sẽ phải tiếp tục chịu đựng cảnh quá tải này ít nhất 8 năm nữa trước khi sân bay Long Thành đưa vào sử dụng. Với điều kiện như thế này, chúng tôi cố gắng duy trì chất lượng dịch vụ ở mức có thể đáp ứng nhu cầu. Ưu tiên hàng đầu là bảo đảm an ninh an toàn, dành những tiện ích cộng cộng theo tiêu chí cho phép".

Về nạn tham nhũng, phiền hà hành khách để kiếm tiền cũng vậy. Mười năm trước đã đặt ra và các quan cũng hứa khắc phục. Nhưng mọi chuyện vẫn êm ru bà rù, bởi tệ nạn này có cả một đường dây từ dưới lên trên, ai “khắc phục” ai đây?! Lại cái bài ca muôn thuở ở đâu cũng gặp “chúng tôi sẽ cho điều tra và xử lý nghiêm, không dung túng cho tiêu cực”.

Vậy xin hỏi các quan ở sân bay Tân Sơn Nhất từ bao năm nay, các ông đã điều tra được những vụ tham nhũng và nhũng nhiễu khách hàng nào? Chẳng thấy các ông báo cáo cho nhân dân được biết.

Ngay trong thành phố tình trạng trộm cướp càng trầm trọng

Cũng đã hơn một lần tôi tường thuật những vụ “Cướp Sài Gòn”. Nhưng cho đến nay tình trạng cướp giật trở nên tinh vi và liều lĩnh hơn. Thậm chí tiền của cất trong két sắt cũng bị kẻ trộm phá két lấy hết.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 231120153
Trộm phá toang két sắt để lấy tiền


Nhất là các vụ trộm cướp ngày nay lại có những đứa trẻ mới 12- 13 tuổi và có cả những ông bà già sáu bảy chục tuổi cũng dàn cảnh để ăn cướp. Tình hình quả thật đáng báo động đỏ khiến người dân khiếp sợ. Ở đâu cũng mất an ninh. Tính mạng và tài sản có thể mất bất cứ lúc nào.

Băng cướp 10-15 tuổi sẵn sàng đâm, chém du khách ở trung tâm Sài -Gòn


Nhóm cướp quy tụ gần chục người, có tuổi đời chỉ từ 10 đến 15 tuổi, gồm: H.H.L (14 tuổi), P.N.T (13 tuổi), N.H.T (12 tuổi), N.C.T, V.T.K, L.V.T.H (đều 15 tuổi)… Ngoài ra, còn có các tên “nhí” khác đã bỏ trốn và đang bị công an truy lùng.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 231120152
Băng cướp “nhí” Sài Gòn vừa bị bắt


Trong băng cướp nhí này, tỏ ra  "lì lợm” nhất đám là N.H.T. Nghi can này nói với phóng viên khi đang bị giữ ở trụ sở công an rằng “có sức chơi thì có sức chịu chứ sợ gì”!

Nhóm cướp này bị Công an Q.1 (TP. Sài Gòn) bắt quả tang vào rạng sáng 27.10 khi vừa dùng dao tấn công một cặp tình nhân đang ngồi hóng mát ở khu vực bờ kè kênh Tàu Hủ trên đại lộ Võ Văn Kiệt, P.Nguyễn Thái Bình, Q.1 để cướp 1 ĐTDĐ và 2 triệu đồng. Công an Q.1 cho biết thêm:
Đây cũng là nhóm cướp đã chém trọng thương một du khách người Đức, anh Sepastian Gretz tại bờ kè kênh Tàu Hủ, P.Nguyễn Thái Bình, Q.1, cướp 600.000 đồng, 1 ĐTDĐ và 1 ống kính máy ảnh vào rạng 19.10. May mà CA điều tra ra, trả lại tiền tài vật dụng cho du khách.

Ra tay tàn bạo, không hề sợ hãi


CA cho biết thêm chi tiết rợn người: Anh Sepastian Gretz bị nhóm cướp đâm chém gần chục nhát chưa kể phải chịu thêm nhiều cú đập chí mạng bằng gậy và gạch ở đầu.

Anh này sau đó được người dân và công an chuyển vào bệnh viện cấp cứu kịp thời, hiện đã xuất viện.

Kẻ ra tay tàn bạo nhất trong vụ này cũng chính là N.H.T. mới 12 tuổi khai nhận chính mình là kẻ trực tiếp dùng dao kề vào cổ của nam du khách, sau đó đâm nạn nhân gần chục nhát trước khi đồng bọn bồi thêm những khúc cây, cục gạch vào đầu cho đến khi anh Sepastian Gretz bất tỉnh mới buông tay.

Khi cả nhóm bị bắt vào buồng giam, chúng không hề sợ hãi. Buổi ngày 28.10 phóng viên báo Thanh Niên ghé trụ sở Công an P. Nguyễn Thái Bình - nơi đang giữ các nghi can trong băng cướp nhí. Anh kể: Tại đây, chúng tôi nhìn thấy có 6 thiếu niên, trong đó có 1 bé gái hơn 10 tuổi liên quan đến vụ việc cũng bị giữ để lấy lời khai.

Cả 6 em, đứa nằm dưới nền nhà, đứa ngồi tựa lưng vào tường trong căn phòng chừng 10 mét vuông đã được chốt chặt bởi một ổ khoá. Trông mặt mày các em hốc hác nhưng tất cả đều vui vẻ, cả băng vô tư cười nói huyên thuyên và chẳng màng để ý đến mọi thứ xung quanh hay có chút biểu hiện gì bày tỏ sự ăn năn, sợ sệt về tội lỗi mà chính mình gây ra cách đó vài giờ.

Cả 6 em cho biết tất cả đều đã nghỉ học, trong đó có hai em học đến lớp 5, một em học lớp 4, một em học lớp 3 và số còn lại chưa một lần được đến trường. Các em cho biết trước khi đi cướp, cả chúng lang bạt khắp nơi và làm đủ mọi việc để kiếm sống nhưng không có được nhiều tiền lại vất vả nên quy tụ bạn bè thành lập băng nhóm chuyển sang “nghề cướp”.

Vợ chồng già 70 tuổi dàn cảnh ăn vạ chàng trai đi xe SH

Một bạn đọc kể lại câu chuyện hi hữu giữa thành phố: Những chiêu lừa ngoạn mục mà tôi gặp ở thành phố này không hiếm, nhưng có những điều nếu không chứng kiến, có lẽ bạn sẽ chẳng bao giờ tin là nó có thật.


Câu chuyện tôi kể ra đây có lẽ sẽ khiến các bạn lắc đầu ngao ngán vì không ngờ, bất kể tuổi tác nào người ta cũng đều có những thủ đoạn lừa đảo khác nhau.

Hôm ấy, khoảng 7h tối tôi mới đi làm về. Trên đoạn đường Nguyễn Hữu Thọ (đoạn siêu thị Lotte, Quận 7), trời hơi mưa lất phất, người cũng thưa thớt hơn, tôi đã chứng kiến một cảnh tượng khiến tôi thật sự cảm thấy xấu hổ thay cho họ - những con người đáng lẽ ra phải được người khác tôn trọng về phương diện tuổi tác.

Đi phía trước tôi là một anh chàng chạy chiếc xe SH khá sành điệu, bảnh trai. Không như những cậu thanh niên choai choai phóng nhanh, rú ga, nẹt pô âm ĩ, anh ta đi rất từ tốn và luôn đi sát vào trong lề đường.


Đi cách anh chàng kia không xa là một đôi vợ chồng già chạy chiếc xe Honda Dream. Nhìn qua, tôi nghĩ họ khoảng tầm chưa tới 70 tuổi, họ đi rất nhanh và luôn cố vượt mặt tôi để leo đến gần vị trí chiếc xe SH kia.

Thủ đoạn ăn vạ bất ngờ

Thế rồi, cứ thế cụ ông lao lên phía trên. Ông quay lại dặn cụ bà rằng: "Ôm cho chặt". Vừa dứt lời, cụ ông tông vào đuôi chiếc SH kia, loạng choạng, họ ngã nhào xuống đất. Ngay lập tức, cụ bà la lối om sòm, cụ ông hét toáng lên: "Ối bà con ơi, tôi bị xe tông gần chết rồi".


Chứng kiến cảnh ấy, tôi biết ngay là dàn cảnh anh vạ. Rõ ràng, cú va chạm kia, người đi xe SH không hề có lỗi, anh ta đi trước rất từ tốn, hai vợ chồng cụ ông kia cố tình đâm vào đuôi xe của anh ta.

Khi họ vừa ngã xuống, một người đàn ông đi chiếc Sirius vượt lên, dừng xe lại túm cổ áo anh chàng đi xe SH kia định đánh và bắt anh ta đền tiền vì gây tai nạn. Anh chàng kia không kịp nói gì đã bị anh ta chặn họng, cụ ông cụ bà kia thì cứ rên la như thể nặng lắm. Thấy vậy, anh chàng kia đành phải đưa cho cặp vợ chồng già kia một số tiền, tôi không biết bao nhiêu, tuy nhiên, tôi vừa lên tiếng định nói thì ngay lập tức đằng sau có kẻ đánh mạnh vào xe tôi và nói: "Đi đi, giang hồ đấy, lo chuyện bao đồng nó đánh cho". Tên túm cổ anh SH kia chỉ vào mặt tôi và dằn mặt, đồng thời mấy kẻ khác cố đẩy tôi đi thật nhanh.

Thật không ngờ, một cặp vợ chồng đã vào cái tuổi gần 70 lại có thể nghĩ ra những kiểu ăn vạ, đòi tiền trắng trợn một cách đáng xấu hổ như vậy. Đúng là cuộc sống này thật khó lường, chuyện lừa đảo nào cũng có thể xảy ra và có lẽ ra đường bây giờ trở thành nỗi ám ảnh với nhiều người chúng ta.

Những cảnh ăn cắp vặt

Tôi chỉ tường thuật vài chuyện lớn, còn ăn cắp, ăn cướp vặt diễn ra hàng ngày, hàng giờ trên tất cả các các đường phố, dù là phố đông người. Chẳng thiếu gì những cô gái đang phóng xe gắn máy bị bọn cướp bám theo xà vào cướp dây chuyền, cướp điện thoại, cướp bất cứ thứ gì đeo trên xe.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 231120154
Cảnh giật sách tay, cướp dây chuyền xảy ra thường xuyên giữa ban ngày

Ngay ở cổng bệnh viện giữa quận 5, một bà cũng bị 10 tên dàn cảnh cướp mất chiếc dây chuyền bạch kim, trị giá khoảng 5 triệu đồng.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 231120157

Những chiếc biển báo của phường Phố Huế cũng phải khóa vào cột điện.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 231120156

Tại Hà Nội, cầu dẫn xe máy lên hè một cửa hàng thời trang trên phố Điện Biên Phủ được khóa vào nắp cống. Hầu hết các cửa hàng khác cũng phải khóa kỹ như vậy. 

Còn ở ngay giữa TP Hà Nội, bạn hãy nhìn bất kỳ cái gì để trước cửa cũng phải khóa chặt, ngay cả tấm sắt nhỏ dùng làm lối dẫn xe máy lên hiên cũng phải khóa, tấm bảng hiệu của nhà nước cũng được khóa cẩn thận.

Bạn đã thấy tình hình an ninh ở VN ngày nay như thế nào. – Hết thuốc chữa!


Văn Quang

.
Về Đầu Trang Go down
NTcalman




Posts : 614
Join date : 13/03/2012

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam   Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeSun Dec 27, 2015 9:10 am

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcTUDOZLXMCojPL3IT0kcqjo_nvy6vxN2BFFbZ3pkyWaomxQ08yc

Đàn ông Việt với quán nhậu, gái gọi và Tân Hiệp Phát

Thu, 12/24/2015
— VietTuSaiGon

Đàn ông Việt Nam (ngoại trừ một số rất ít biết quan tâm đến xã hội, dân tộc, quốc gia) đã làm được gì sau khi đàn bà đã hy sinh quĩ thời gian quí báu, tuổi xuân để mà cán đán việc gia đình, cho người chồng, người con, thậm chí người em, người anh đi ra xã hội? Thật đáng buồn và xấu hổ khi phải nói rằng đại đa số đàn ông Việt Nam chỉ quan tâm đến tiền, quán nhậu và gái gọi! Câu chuyện con ruồi Tân Hiệp Phát là một ví dụ điển hình.

Dựa vào cơ sở nào để nói rằng đại đa số đàn ông Việt Nam chỉ quan tâm đến tiền, quán nhậu và gái gọi? Và câu chuyện con ruồi Tân Hiệp Phát (THP) cũng như vấn đề chính trị, xã hội Việt Nam có liên quan gì đến nhận thức, lựa chọn của đại đa số đàn ông Việt Nam?

Từ quyền chọn lựa, ý thức cá nhân

Để trả lời câu hỏi thứ nhất, phải nói đến một vấn đề khác đáng xấu hổ hơn cho đại đa số đàn ông Việt Nam ăn hàng nhiều hơn đàn bà. Và có vẻ như đàn bà Việt Nam đã thay đổi thói quen, chuyện đi chợ, ghé siêu thị mua thực phẩm về nấu cho cả gia đình cùng thưởng thức đang là chuyện phổ biến của phụ nữ Việt Nam. Đây là dấu hiệu đáng mừng cho phụ nữ Việt nhưng lại đáng xấu hổ cho đàn ông Việt Nam.

Bởi vì Việt Nam tuy là một nước có nền kinh tế èo ọp nhưng lượng bia rượu tiêu thụ mỗi năm nếu chia tổng số lượng tiêu thụ với bình quân đầu người thì có thể nói rằng Việt Nam nhậu thuộc vào hàng sư tổ của thế giới. Vui – nhậu, buồn – nhậu, có bạn mới – nhậu, đầy tháng con – nhậu, tao nôi con – nhậu, chó bị xe cán – nhậu, heo bị dịch – nhậu, con gà bị tai nạn vì chui vào lưới – nhậu, thằng bạn mới sinh được con trai nối dõi – nhậu, vợ thằng bạn mới lành bệnh – nhậu, thằng bạn li dị vợ – nhậu, mừng thằng bạn có vợ mới – nhậu, mừng có bài thơ đăng trên báo văn nghệ thành phố - nhậu, thậm chí giết cả con bò mời cả làng cùng nhậu vì có bài thơ đăng trên báo văn nghệ trung ương… Kính thưa các lý do để nhậu. Nói ra vài câu là thấy “bữa nào rảnh anh em mình cùng nhậu!”.

Hình như chữ nhậu đã gắn sẵn trên vùng ngôn ngữ của đại đa số đàn ông Việt Nam! Và hình như phụ nữ Việt Nam cũng đã quen chịu đựng với việc chồng đi nhậu tùy hứng, thậm chí bỏ bê công việc, nói không chừng, có nhiều trường hợp dù biết chồng nhậu xong rủ nhau đàn đúm gái gú, tìm ca-ve nhưng vẫn làm thinh cho xong chuyện. Bởi nói có khi bị đánh đập hoặc bị cắt “viện trợ” hằng tháng, con cái không có tiền mà ăn học. Và có lẽ cũng chính vì sự bất công này mà đa số các chị em phụ nữ ở chợ lại am hiểu về chính trị hơn cánh đàn ông ở các quán nhậu.


Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 9k=

Đi bất cứ khu chợ nào cũng có thể nghe các bà bàn tán về chuyện Trung Quốc xâm lược, các phố Tàu ở Đà Nẵng, Bình Dương, Hà Tĩnh, Nghệ An, Quảng Trị, Quảng Nam, Tây Nam Bộ… Hầu hết các câu chuyện này đều là của chị em phụ nữ ngồi “tám” với nhau ở các chợ. Ngược lại, cánh đàn ông, đại đa số nhậu với nhau xong, nếu có yêu nước thì cũng yêu nước trên bàn nhậu, nói dóc năm điều bảy chuyện, bình luận đủ điều về chính trị… Nhưng sau bữa nhậu, vấn đề họ quan tâm là tiền đâu để chiều nay, chiều mai nhậu tiếp, chỗ karaoke Cẩm Tú, Cẩm Li, Cẩm Kì, Cẩm Cọ… có mấy em chân dài bốc lửa, giá cũng được… vân vân và vân vân…!

Và nói về chuyện ăn hàng, có lẽ ít ai ăn hàng như các ông nhậu, chỉ cần nhìn thấy bà bán chả đi ngang qua thì cách gì cũng làm vài cây lót bụng trong lúc chờ mồi, thấy lạc rang đi qua cũng làm một bao ngồi nhâm nhi đưa cay, me xoài cóc ổi bán chạy nhất, được lãi nhiều nhất cũng nằm ở các quán nhậu chứ không phải ở chợ. Nói đến chuyện này thật là ốt dột cho cánh đàn ông, đặc biệt là cánh đàn ông trẻ chưa có sự nghiệp và thừa thời gian, thừa hèn nhát nhưng lại thiếu tri thức, thiếu hiểu biết chính trị và thiếu cả lòng tự trọng cũng như ý thức cá nhân.

Sở dĩ đàn ông Việt, đại đa số ra nông nổi như đang thấy phải nói rằng do họ chưa kịp hoàn hồn sau quá trình kinh tế tập thể, tập trung bao cấp thì lại ngoi ngóp trong cái thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa. Vì sao lại nói rằng nguyên nhân của hèn nhát, thiếu hiểu biết chính trị, thiếu tự trọng và thiếu ý thức cá nhân là do nền kinh tế xã hội chủ nghĩa?

Bởi lẽ, chính cái nền kinh tế tập trung bao cấp, không có sở hữu tư nhân một thời rồi sau đó mạnh thằng nào thằng nấy vơ cào, tư túi dưới ánh sáng định hướng xã hội chù nghĩa của một thị trường kinh tế hỗn loạn, cá lớn nuốt cá bé đã lấy mất dũng khí cũng như ý thức tư hữu, quyền cá nhân của đại bộ phận đàn ông, những người chủ chốt trong vấn đề nuôi gia đình. Thậm chí có những thằng đàn ông đổ liều, chấp nhận dùng năng lực dưới lưng quần vợ để nâng cao địa vị, sự nghiệp tổ tiên và xem đó là điều hiển hách. Chuyện này không hiếm trong nền chính trị Việt Nam hiện tại. Và cũng không hiếm những thằng đàn ông moi trộm tiền vợ để đi chơi với gái…!


Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 2Q==

Đến tính vong thân, vong tộc…

Tất cả những thứ đó đều là biểu hiện của một dân tộc đang đi đến chỗ đánh mất nhân phẩm, đánh mất lòng tự trọng, đánh mất ý thức về bản thân. Và một khi ý thức về bản thân không có thì quyền lựa chọn cá nhân, quyền phát biểu những gì mình đã lựa chọn hoặc quyền khước từ hầu như không còn. Cũng chỉ có Việt Nam mới có câu chuyện THP đã nhiều lần phạm lỗi với khách hàng, có quá nhiều sản phẩm lỗi mà họ vẫn ngang nhiên ‘làm từ thiện’ đánh bóng tên tuổi, ngang nhiên tung sản phẩm và ngang nhiên gài thế đẩy những nạn nhân của họ vào chốn lao lý.

Bởi nếu ở các nước tiến bộ, người tiêu dùng coi trọng bản thân, coi trọng sức khỏe và nhân phẩm của họ thì họ đã khai trừ bất kì hãng sản xuất nào có sản phẩm không đảm bảo sức khỏe người tiêu dùng. Và họ sẽ kiện đòi bồi thường cho dù chưa dùng sản phẩm mà chỉ mới mua về nhưng phát hiện nguy hiểm. Bởi lẽ, nền pháp lý của những nước đó không những chặt chẽ mà còn đề cao nhân phẩm, giá trị của cá nhân. Chính vì có được hệ thống luật pháp coi trọng và bảo vệ cá nhân nên công dân sẵn sàng đi kiện, sẵn sàng đối mặt với sự thật.

Ngược lại, ở Việt Nam, trong trường hợp này nếu đi kiện thì mất tiền án phí mà có thể mất cả mạng sống bởi xã hội đen hỏi thăm, cuối cùng cũng không được gì. Nếu gọi điện cho công ty bán sản phẩm lỗi thì họ có thể gài bẫy và tống vào tù… Trường hợp con ruồi THP là một điển hình. Và sở dĩ THP có thể cậy quyền cậy thế để làm mưa làm gió bấy lâu nay là vì đa số người Việt, đặc biệt là đàn ông Việt không quan tâm đến pháp luật, chính trị, tình hình thế giới bằng quan tâm đến tình hình các quán nhậu, bia ôm, hớt tóc thanh nữ, các tụ điểm ăn chơi…


Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcRtbfuxWcuF3XaJRezoPSQ2D8Rnd-Wy8V1ddXdWd_F1kcYmZZx5

Và khi người ta không quan tâm đến bản thân, không quan tâm đến danh dự, không quan tâm đến giá trị cá nhân, giá trị cộng đồng, điều này cũng đồng nghĩa với việc người ta thây kệ ai chết mặc ai, miễn mình chưa chết, còn có cái để ăn chơi, sung sướng là đủ. Cũng chính thứ tâm lý kỳ quái này đã kết tạo thành một sinh quyển xã hội đầy tính vong thân, sợ quyền thế, sợ nói ra điều mình nghĩ. THP tồn tại được với hàng loạt sản phẩm hư hỏng mà vẫn không bị phá sản là nhờ vào thứ tâm lý này. Không riêng gì THP mà bất kì tập đoàn hay công ty ma mãnh nào cũng có thể dùng cái dù quyền thế của họ để đè người tiêu dùng, để nhân danh thứ này thứ nọ.

Ngay cả trong giới trí thức, giới luật sư vẫn không thiếu những luật sư khốn nạn hoặc không thiếu những nhà báo đầu chứa toàn nịnh bợ và sợ sệt. Một bài báo nói rằng “nếu khai trừ THP thì đó là một lựa chọn ngu ngốc” đã xuất hiện.

Điều này cho thấy tâm lý coi thường người tiêu dùng và lấy miếng ăn đe dọa người khác trong giới bồi bút vẫn còn nặng. Họ vẫn nuôi tâm lý khi lấy miếng ăn đe dọa, tỉ như nếu tẩy chay THP thì có hơn 50 ngàn con người sẽ đói khổ, thiếu việc làm… để phân tích. Trong khi đó họ chưa hoặc không bao giờ nghĩ tới chuyện đã bao nhiêu năm nay, có 50 ngàn con người đã sống trong một tập đoàn mà ở đó, sự giả dối, không đảm bảo chất lượng và tính thủ đoạn, đẩy người nghèo vào chỗ lao lý. Điều đó cũng đồng nghĩa với hơn 50 ngàn con người đã được nuôi trong bầu khí quyển tội ác, hưởng lợi trên tội ác. Và khi xóa sổ tội ác, đương nhiên cái thiện được mở cửa tự do trong mỗi người. Không có THP thì họ sẽ làm nơi khác…! Bởi nếu nghĩ được vậy và quyền cá nhân, quyền lựa chọn của người tiêu dùng được đề cao thì sẽ không bao giờ có những bài báo đại loại như thế.

Phong trào tẩy chay THP, nếu nói đúng bản chất, nó phát biểu lên tính coi trọng quyền của người tiêu dùng một cách mạnh mẽ nhất và nó cũng cho thấy nghĩa khí bảo vệ kẻ yếu đã trở lại. Đây là một tín hiệu mừng sau 40 năm ngủ quên của dân tộc.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcRxMHz2QRv6YLwsdjwZuHPgWlEVE1jVCPh15v5LWP0tiwUvNrJwBQ
Về Đầu Trang Go down
PVChuong
Admin



Posts : 673
Join date : 25/04/2012

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam   Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeSun Feb 28, 2016 11:07 am

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcSHcG3Ki2SqIgT4gXVGjwb7r1Urzb4lwB115XzE6mGrG4BFaLQRbg

Cuộc hôn nhân giữa độc tài và mê tín quyền lực ở VN

Sun, 02/28/2016
vothihao - RFAvietnam

Mùa lễ hội Giẫm đạp và Cướp?

Nhiều nam nhi VN đang làm gì?


„Kinh hoàng giẫm đạp, cướp lộc sau giờ khai ấn đền Trần“(22/2/2016, …), „Hỗn loạn cướp lộc chùa Phúc Khánh sau lễ cầu an“(21/2/2016...), „Hỗn loạn, ngất xỉu ờ Hội Phết Hiền Quan“ (Vietnamnest- 20/2/2016)...“Kinh hoàng! Đánh đấm nhau gục hàng loạt ở lễ hội Phết“(tuoitre, 20/2/2016)...

Theo thông tin trên báo chí, có tới hàng ngàn thanh niên và trung niên trai tráng cởi trần, „liều mình như chẳng có“, lao xuống vũng bùn trong giá lạnh, mồm văng tục chửi rủa hò hét, tay vung nắm đấm, giẫm đạp lên nhau bất kể người khác có thể bị trọng thương hoặc chết vì hành động bạo lực của mình tại Hội Phết Hiền Quan tỉnh Phú Thọ. Không thể thống kê hết số người bị thương, đổ máu hoặc ngất xỉu ngay trong một mùa hội và qua vài năm gần đây.

Thật kinh hoàng là cả biển người giẫm đạp nhau chỉ để tranh cướp một quả „phết“, một vật vô tri thường làm từ gộc tre sơn đỏ. Với kiểu tổ chức thế này, không ngất xỉu và đổ máu mới là lạ.

Hội cướp phết xưa nay vốn chỉ là hội làng vốn thanh tao đạm bạc nhưng mấy năm gần đây đã bị biến tướng. Những hủ tục mê tín dị đoan được chính quyền đứng ra tổ chức cùng đám buôn thần bán thánh nhằm khuyếch đại lễ hội để thu lợi.


Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcQHtCajTClsFkAmE5ofXz4zQWEGvVGfpi-zxNE19Tm4XB-hBmLU

Người ta quên đi mục đích tốt đẹp ban đầu là tưởng nhớ Thiều Hoa công chúa, một nữ tướng dưới thời Hai Bà Trưng. Hội này chỉ còn ý nghĩa khuyến khích người ta tranh cướp cầu lợi danh tiền bạc, kích động tính hoang dã mông muội của đám đông.

Mặc dù bị kìm giữ bởi „định hướng tuyên truyền“ của Đảng CS, Chính phủ và Ban Tuyên giáo Trung ương, nhiều người VN và phóng viên báo chí không thể kìm giữ lời cảm thán đầy chua xót trước thực trạng cạn đáy về văn hóa trong những lễ hội VN hiện nay.

Làm sao có thể không tủi hổ và xót thương cho những nam nhi trai tráng Việt đã đang từng bước phá hủy một kiếp làm người.

Chí làm trai, sức dài vai rộng lẽ ra phải dành cho những việc như kinh bang tế thế, một vai gánh vác gia đình và nợ non sông, nếu bắt buộc phải dùng đến sức mạnh cơ bắp, thì chí nam nhi chỉ nên dùng để đánh cướp, đánh tham quan ô lại và giặc ngoại xâm bảo vệ đồng bào mình.

Làm nam nhi, nếu có cất lời giữa đám đông, chỉ đáng để cất những lời ngay thẳng chính trực, khiến cho lũ bất lương phải run sợ chứ không phải là hú hét văng tục chửi bậy và xì xụp khấn vái xin xỏ những ngẫu tượng ô trọc.


Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcRoXNdDrxGbZUWeuJtdUWvtLKz9uZs_RFHz_--ied5_IxPM32VvUQ

Người VN đang được dẫn vào „hố đen“

Từ khoảng chục năm trở lại đây, tận dụng tâm lý sợ hãi, bất an của người dân, đa phần người quản lý đền chùa trong cả nước, đặc biệt là phía Bắc, kết hơp với bàn tay đạo diễn của chính quyền, đã thay đổi mục đích thờ phụng và dùng nhiều phương cách để thu hút tiền bạc của người VN.

Thật dễ thao túng, khi dân VN phải sống trong một xã hội nhiều bất công, thiếu minh bạch. người ta kiếm được tiền hay vị trí làm việc phần nhiều là do quan hệ quyền lực, thân hữu, mua bán đổi chác. Từ đó, người VN không thể trông mong vào năng lực và sự trung thực của chính bản thân mình, bị tước đoạt cơ hội, mất tự tin và trở nên bấn loạn, chỉ còn biết trông mong vào vận may và „ơn trên“.

Công luận đã phát hiện rất nhiều sư sãi tự phong là „đại đức“ sống xa hoa và ô trọc trên sự đóng góp chắt chiu của người dân qua cái gọi là „dâng cúng“, „đồ lễ“ và tiền „công đức“. Đương nhiên dưới sự quản lý của chính quyền, họ không thể hưởng thụ một mình.

Ngay cả những đền chùa, lễ hội từ hàng trăm năm nay được tiếng là thâm nghiêm, thanh bạch theo tư tưởng nhà Phật cũng đã đưa ra chiêu bài cầu an, cầu tài cầu lộc, dâng sao giải hạn, cầu siêu và muôn mánh khóe khác để „móc túi“ người dân.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcTsFgFkTsDr7e-0SpV73usMFMPrgLxMEecBMuy6Qgx8JlQpfUnUnQ

Sự mê muội của dân là mảnh đất kiếm tiền của đám sư sãi, thầy cúng thầy bói, đám „ngoại cảm“ rởm, cũng là cơ hội kiếm tiền của một số nhân vật trong chính quyền đã tận dụng thần quyền để ngu dân hóa , triệt tiêu sức mạnh và sự phẫn nộ của người VN.

Người ta có thể nhận thấy cái chợ khổng lồ mua quan bán tước trong thể chế thiếu vắng dân chủ ở VN được tái hiện, được trình diễn hết sức điển hình trong lễ hội đền Trần Nam Định. Những thủ pháp tâm lý tuyên truyền tinh vi và sự dối lừa của những kẻ buôn thần bán thánh đã tuyệt đối hóa sự thần phục „bề trên“. Hội này cũng đã kích động khát vọng không đáy về bổng lộc và quan tước. Theo phản ánh của báo chí, Hội đền Trần từ nhiều năm nay đã trở thành một đại thảm họa văn hóa và mê tín dị đoan.

Từ chỗ chỉ là một ngôi đền trong phạm vi người họ Trần làng Tức Mặc lập nên vào thế kỷ 17 để thờ 14 vị vua triều Trần, ngày lễ hội đã ấn định xưa nay là trong khoảng là từ 15 đến 20 tháng 8 âm lịch hàng năm, khai ấn chỉ là một thủ tục nhỏ trong phạm vi lễ của một dòng họ. Nhưng từ khoảng năm 2000 đến nay, khi lãnh đạo chính quyền nhúng tay vào tổ chức, thì lễ hội đã chuyển ngày, phóng đại thành lễ khai ấn rầm rộ mang tầm cỡ quốc gia vào dịp rằm tháng giêng. Năm 2016 có Bộ trưởng công an và Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc - hai ủy viên Bộ Chính Trị - đến dâng hương và „khai ấn“ cho lễ hội.

Chính quyền VN đã không che giấu việc họ tham gia vào điều khiển lễ hội, phát biểu, bày đặt trò diễn mở màn „khai ấn vua ban“ trong mấy năm trở lại đây.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcS157EK3-w7K8zSBZO83A04EJpgG_p_pKohNPtiyX29HRLLyaOL

Rất nhiều quan chức, cán bộ nhân viên nhà nước đua nhau đi lễ đền Trần, tung tiền và mối quan hệ thân hữu ra để kiếm được hoặc mua thẻ „đại biểu“, „khách mời“. Họ kiếm bằng được cái gọi là „ấn vua ban“, mong được thăng chức, hơn người, hưởng nhiều lợi lộc.

Sự có mặt của những Ủy viên Bộ Chính trị lâu nay đã „quốc gia hóa“ hình thức „khai ấn“, như một sự ban phát đầu năm của „vua cộng sản“ cho những kẻ thần dân ngoan ngoãn đến cầu xin. Người ta nghĩ rằng hội khai ấn quan trọng đến cỡ ấy, bỏ tiền ra mua chức tước ảo, trước hết phải lo lót „ơn trên“, xin xỏ mua bán chức ảo rồi sẽ có chức thật.

Công lao và hào khí Đông A của các vua Trần xưa trong việc bảo vệ Tổ quốc chống ngoại xâm TQ xưa, đã bị khỏa lấp một cách tinh vi. Dấu ấn đọng lại chỉ là một „chợ tâm linh“ cầu quan bán tước, cầu tiền tài bổng lộc được quốc gia hóa và chính trị hóa.

Tâm lý đó đã kích động lòng tham của đám đông đến mức hàng vạn người đổ về, chen chúc nhau, sẵn sàng giẫm đạp lên nhau để tranh giành được chạm, được nhét, vứt tiền lẻ vào kiệu, vào đồ thờ để „hối lộ“ thần thánh.

Nhưng những cái gọi là „ấn“ đem bán hoặc phát cho mọi người trong lễ hội đã bị người dân phát hiện là rởm, vì đó chỉ là hàng vạn, hàng triệu mảnh vải hoặc giấy in lòe loẹt có hình ấn mà thôi. Dịch vụ mua ấn phát đạt đến nỗi có cả chuyển phát nhanh ấn cho những người ở xa. Trong khi đó người trong Ban tổ chức vẫn lớn tiếng rằng cứ „mười mảnh ấn lại có một ấn rất thiêng, vì được cắt từ vạt áo hoàng bào của vua, đem lại may mắn lớn cho người có được nó“.

Ban tổ chức nhiều lễ hội đã dùng những thủ pháp thu hút tinh vi, trong đó có sử dụng vũ khí „tin đồn“ của „chiến tranh tâm lý“ mà một trong những biện pháp rất lợi hại là đọc trên loa phóng thanh tên nhiều quan chức lớn và người nổi tiếng đến đền chùa dâng lễ cầu an giải hạn, cầu lên chức thêm bổng lộc cho gia đình. Người dân thấy vậy cho rằng đó là những đền chùa rất thiêng thì các nhân vật này mới làm vậy và đua nhau bắt chước.

Hậu quả là người dân và vừa là thủ phạm, lại vừa là nạn nhân của việc chen vai thích cánh hỗn loạn giày xéo lên nhau, vét cạn túi những đồng tiền ít ỏi thấm mồ hôi và cả máu của họ ra rải khắp nơi, nhét cả vào tay tượng gỗ, bệ xi măng, gốc đa lu nước, miệng rắn miệng ba ba xi măng để cầu an.

Qua những động thái của chính quyền kết hợp thần quyền VN, người ta bị ám thị rằng dù cõi trần hay cõi âm hay cõi Niết Bàn thì cũng phải đút lót, hối lộ, thì mới mong tồn tại.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcTw4LK3Ukd0WKmw8EUuC6B65IADqOW5Us-SMmbm1HFXG6niT6BZZQ

Ai đã cổ vũ não trạng Cướp và Giẫm đạp?

Lễ khai ấn đền Trần, với bàn tay đạo diễn của nhiều vị thuộc hàng cao nhất trong nhà cầm quyền VN, là một trò diễn mô phỏng lại mô hình thể chế xã hội độc quyền „xin cho“ thời bao cấp. Đảng cộng sản từ chỗ vô thần, phủ nhận sự tồn tại của đời sống tâm linh, phá huy nhà thờ, đình chùa miếu mạo, nhưng trong khoảng mươi năm trở lại đây, đã tận dụng lực lượng hành nghề mê tín dị đoan để dễ bề nô dịch hóa người dân.

Theo Vnexpress.net, 24/2/2016, bài „Ấn đền Trần không có giá trị phù trợ đường quan lộc“, tại đề án „Khôi phục lễ hội đền Trần“ của các chuyên gia lịch sử cùng các nhà văn hóa dân gian đã xác định, thì ấn dùng trong lễ khai ấn đền Trần hiện nay không liên quan gì đến triều chính, chỉ là chiếc ấn bình thường của phủ đền xưa, làm bằng gỗ...người ta gán ghép cho nó các ý nghĩa mới để thu hút người tham dự...“.

Sự thật rõ ràng là thế, vậy mà người trong Ban tổ chức lễ hội còn dám khẳng định: „Còn có một loại ấn được đóng trên tấm lụa đỏ. Loại này chỉ có rất ít, và chỉ dành cho các quan chức cấp Tỉnh, Trung ương về dự. Cứ 10 khắc trên lụa đỏ chỉ có một tấm duy nhất là có giá trị vì được cắt ra từ tấm áo hoàng bào của các đời vua. Và nếu ai may mắn được tấm lụa đó thì coi như đã đắc lộc, đắc thọ“.

Qua nhiều lễ hội gần đây, đặc biệt là những lễ hội đã được chính quyền tham gia quản lý và tổ chức, người ta có thể thấy sức mạnh cơ bắp và tinh thần của người VN đang được truyền dẫn tinh vi vào những „hố đen“ mê tín dị đoan, thần quyền thô thiển vật dục kết hợp độc quyền cộng sản, triệt tiêu sức mạnh của lòng tự tin, tính độc lập, sáng tạo và nhân tính.

Nếu như trong truyền thống, các đền chùa miếu mạo VN chỉ là những địa chỉ khiêm tốn, thanh tịnh để vọng tưởng một danh nhân văn hóa hoặc một anh hùng dân tộc chống ngoại xâm phương Bắc, thì ngày nay, dưới sự tham gia tổ chức và điều hành của chính quyền, những lễ hội đó đã bị biến tướng, vặn xoắn theo mục đích của họ.

Cả nước hiện có hơn 8.000 lễ hội. Cứ theo đà này, sự lãng phí, sự mê tín, sự trục lợi, sự ngu dân được phóng đại năm sau hơn năm trước, thì người VN còn khốn khổ đến đâu?

Nhà cai trị VN ngày nay đã biết tận dụng triệt để vũ khí độc tài và thần quyền dị đoan để dễ bề phá hủy đi sự tự tin, lý trí, khả năng nhìn nhận phân tích vấn đề và tính phản kháng của người dân VN. Họ đã làm điều đó rất thành công.

Một số nhà khoa học và nhà báo, cùng người đọc đã dũng cảm phân tích cho người dân thấy nguy cơ đó. Các nhà báo và trí thức VN cần vào cuộc mạnh dạn hơn nữa vì nhân tính và tương lai của người VN.

VTH
vothihao's blog

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcRZJXbov977-3X3MrjhixBN5KBOMwBXbH9UogG1jjqSb5ixz8ja
Về Đầu Trang Go down
PVChuong
Admin



Posts : 673
Join date : 25/04/2012

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam   Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeFri Mar 11, 2016 7:11 pm

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 97B1BE09-E8AD-4F82-B29D-F4334CE87075_w640_r1_s
 
Những căn bệnh của Việt Nam

Nguyễn Hưng Quốc
11.03.2016

Nghĩ đến Việt Nam, chúng ta thường nghĩ ngay đến khía cạnh chính trị với những hiểm hoạ đến từ Trung Quốc, đặc biệt trên Biển Đông, cũng như hoạ độc tài toàn trị của đảng Cộng Sản. Tuy nhiên, ở Việt Nam còn nhiều vấn đề nghiêm trọng khác cần được chú ý, trong đó, nổi bật nhất là về phương diện văn hoá; trong văn hoá, yếu tố đáng quan tâm nhất là tính cách của con người.

Trên các trang mạng xã hội, nhiều người đã nêu lên những tính xấu của người Việt Nam hiện nay, như sự độc ác, thù hằn, tham lam, hoang tưởng và khoe khoang. Theo tôi, ba tính xấu đáng kể nhất là ích kỷ, giả dối và vô cảm.

Xin nói ngay, ở đây, có hai điều cần được nhấn mạnh: Thứ nhất, những tính xấu ấy ở đâu cũng có. Vấn đề chỉ là mức độ. Cần thành thực nhìn nhận là mức độ ích kỷ, giả dối và vô cảm ở Việt Nam rất trầm trọng và đáng báo động. Thứ hai, nói tính xấu của người Việt Nam là ích kỷ, giả dối và vô cảm không có nghĩa là cho mọi người Việt Nam đều ích kỷ, giả dối và vô cảm. Không phải. Xã hội nào cũng có người tốt kẻ xấu. Vấn đề là tỉ lệ. Không thể phủ nhận được là ở Việt Nam hiện nay những người tốt, thẳng thắn, ngay thật, biết nghĩ đến người khác và biết quan tâm đến đất nước khá hiếm.

Tính ích kỷ là một hiện tượng khá mới ở Việt Nam. Văn hoá Việt Nam, từ trước đến nay, dưới mắt của hầu hết các học giả, là nặng tính cộng đồng hơn tính cá nhân chủ nghĩa. Nền tảng của quan hệ giữa người và người, trước, xây dựng trên làng; sau, trên tình láng giềng, thường đề cao sự tương thân, tương ái. Người ta sống theo phương châm “tối lửa tắt đèn có nhau”. Rất phổ biến hiện tượng cả làng xúm vào giúp đỡ nhau trong những ngày có tang hoặc có giỗ. Mỗi người giúp một tí.

Bây giờ thì khác. Người ta thường dửng dưng trước những nỗi đau của đồng bào và đồng loại. Báo chí thường tường thuật sự kiện nhiều người bị tai nạn ngoài đường mà không có ai giúp đỡ cả. Người bị nạn nằm giẫy giụa, ngắc ngoải, thoi thóp, mọi người vẫn mặc kệ, chỉ đứng nhìn, không hề ra tay cứu giúp. Trong việc làm ăn buôn bán cũng vậy. Biết cho hoá chất độc hại vào thực phẩm sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khoẻ người khác, người ta vẫn làm, miễn là có lợi. Trong ngành du lịch, biết lừa người khác sẽ gây ảnh hưởng xấu đến hình ảnh thương hiệu và đất nước, người ta vẫn làm.


Nhưng ích kỷ nhất là giới lãnh đạo đảng Cộng sản. Nói chuyện với các cán bộ vào ngày 4 tháng 3 vừa qua, Bí thư Thành uỷ Hà Nội, ông Hoàng Trung Hải cho việc cải cách hành chính trong địa phương không có gì là khó. Theo ông, nguyên nhân chính là sự ích kỷ. Ông kêu gọi: “Hãy bỏ cái tôi, bỏ cái ích kỷ của từng cơ quan, tổ chức ra ngoài là chúng ta làm được cải cách hành chính.” Nhưng sự ích kỷ không phải chỉ xuất hiện ở giới lãnh đạo địa phương. Ngay giới lãnh đạo cao cấp nhất trong đảng và trong cả nước cũng vậy. Biết việc độc quyền sẽ gây tai hoạ cho đất nước, người ta vẫn làm. Biết nhiều chính sách làm hàng chục triệu người dân mất tự do cũng như mất quyền làm người, người ta vẫn làm. Biết tham nhũng làm kinh tế lụn bại, dân chúng lầm than, người ta vẫn làm. Biết việc duy trì quan hệ hữu nghị “viển vông” (nói theo chữ của Nguyễn Tấn Dũng) chỉ dẫn đến hoạ mất chủ quyền trên biển và đảo Việt Nam, người ta vẫn làm. Không đâu sự ích kỷ ấy thể hiện rõ cho bằng trong câu châm ngôn “còn đảng, còn mình” của công an: Người ta chỉ nghĩ đến mình, còn đất nước thì mặc kệ.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Imageviewaspx11jpg1388975660-1390145225269

Đặc điểm thứ hai trong tính cách của phần lớn người Việt Nam hiện nay là giả dối. Trên trang blog và facebook của mình, giáo sư Nguyễn Văn Tuấn, hiện sống tại Sydney, Úc, viết: “Thói giả dối ở Việt Nam lên ngôi và nó hiện diện hầu như trong tất cả giai tầng. Học sinh nói dối. Người lớn nói dối. Giới khoa bảng cũng nói dối. Càng học cao càng nói dối nhiều. Người làm chính trị đạo đức giả và nói dối. Giới kinh doanh gian dối. Học hành giả dối. Khoa học giả dối. Có thể nói không ngoa rằng xã hội Việt Nam hiện nay là một xã hội giả dối.”

Tôi chỉ xin nói thêm: Cũng giống như sự ích kỷ, thành phần giả dối nhất ở Việt Nam hiện nay là giới lãnh đạo. Họ nói dối về thực trạng đất nước: thay vì nhìn nhận Việt Nam hiện nay rất nghèo nàn và lạc hậu, họ cứ ra rả tuyên truyền là đất nước văn minh và tiến bộ. Thay vì nhìn nhận Việt Nam hiện nay là độc tài và toàn trị, họ huênh hoang tuyên bố là Việt Nam tự do và dân chủ, thậm chí, “dân chủ đến thế là cùng”. Thay vì nhìn nhận chính đảng Cộng sản là nguyên nhân gây nên tình trạng chiến tranh tàn khốc trước đây cũng như tình trạng trì trệ hiện nay, họ cho đảng của họ có công làm cho đất nước giàu mạnh và rực rỡ hơn hẳn bất cứ thời kỳ nào trong lịch sử. Thay vì nhìn nhận Trung Quốc là mối hiểm hoạ lớn nhất của dân tộc, họ vẫn lặp đi lặp lại phương châm “4 tốt” và “16 chữ vàng” trong quan hệ với Trung Quốc. Họ nói dối ở khắp nơi. Trong hệ thống tuyên truyền cũng như trong hệ thống giáo dục: Ở đâu cũng đầy những dối trá.

Hậu quả của hai tính cách ích kỷ và giả dối ấy khiến đa số người Việt Nam đâm ra vô cảm đối với đất nước. Kinh tế trì trệ: mặc kệ. Đạo đức suy đồi: mặc kệ. Xã hội băng hoại: mặc kệ. Giáo dục càng lúc càng xuống dốc: mặc kệ. Đất nước đối diện với nguy cơ bị mất biển đảo cũng như độc lập: mặc kệ. Những cuộc biểu tình với những lý do chính đáng nhất như lên án các hành động gây hấn ngang ngược của Trung Quốc và kêu gọi bảo vệ chủ quyền của Việt Nam chỉ lôi kéo được một số rất ít, may lắm là vài trăm trên tổng dân số hơn 90 triệu người. Qua các thước phim quay cảnh các cuộc biểu tình tại Việt Nam, chúng ta không chỉ thấy sự ít ỏi của những người thực sự quan tâm đến đất nước mà còn thấy rõ sự hờ hững và dửng dưng của khách qua đường: Không có dấu hiệu cho thấy bất cứ một sự đồng cảm hay đồng tình nào cả.

Theo tôi, ba tính xấu vừa kể là những thử thách lớn nhất của người Việt Nam hiện nay. Với ba tính cách ấy, chúng ta không hy vọng gì chế độ Cộng sản sẽ sụp đổ sớm. Ngay cả khi chế độ Cộng sản sụp đổ, ba tính cách ấy cũng sẽ trở thành những trở ngại to lớn cho quá trình xây dựng một đất nước phát triển, ổn định, dân chủ và độc lập.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcSYD8-TkJ_YY0deoDgZocUpW-D3s9Rbrx-nWIFsAmmHb-IjBNSDeg
Về Đầu Trang Go down
PVChuong
Admin



Posts : 673
Join date : 25/04/2012

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam   Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeSat Mar 26, 2016 8:39 pm

 
Cái ác trỗi dậy, vì người Việt không còn niềm tin


Tuấn Khanh
Fri, 03/25/2016
http://rfavietnam.com/node/3139

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam All_hope_is_lost_by_kirausagi
Image: All Lost is Hope by Kira Usagi

Cái ác trỗi dậy, vì người Việt không còn niềm tin

Người Việt đang bị đay nghiến là những kẻ độc ác với đồng loại. Rất nhiều chứng cứ cho thấy tâm tính ngàn đời của dòng giống Lạc Hồng đang vào cơn lốc thay đổi đến chóng mặt: hàng ngàn người va chạm nhau trong dịp lễ Tết, xung đột đến mức vào bệnh viện, nông dân âm thầm bỏ hóa chất vào ruộng đồng, người chăn nuôi bơm thuốc độc vào sản phẩm trước khi mang ra chợ. Đất nước như đang vào một cuộc nội chiến không tên gọi. Cuộc chiến không có người chiến thắng mà chỉ có tự hủy diệt như trong đấu trường La Mã Colosseum, còn những kẻ chủ mưu nào đó thì hò hét và vỗ tay trên các khán đài.

Hóa ra, như cách nói hiện nay thì người Việt âm ỉ mang cái ác trong lòng từ lâu, chỉ chờ thời cơ để bùng nổ hay sao? Dân tộc ngàn đời sống với lúa nước, với chài lưới hiền lành lại giao truyền lại cho nhau tính hiếu sát?

Thật khác biệt với những gì lịch sử ghi chép về một đất nước mà Nguyễn Trãi viết Bình Ngô Đại Cáo để không phải mở đại sát giới, phát lương thực cho kẻ quy hàng hồi hương. Bạn có nghĩ giống tôi không, rằng dân tộc mình không như những gì đang thấy, mà đang vào giai đoạn bị bỏ độc vào tư duy, trở nên biến dị lạ thường.

Trong một lần được chất vấn về thế nào là sức mạnh, Đức Phật đã trả lời rằng “hiền lương mạnh nhất”. Bởi hiền lương không tạo ra kẻ thù, và cũng không thể có kẻ thù. Hiền lương sống và tồn tại với thế gian trong tâm thế hợp nhất, không gì có thể đổi dời được. Dân tộc Việt Nam trãi qua hàng ngàn năm luôn chiến thắng mọi sức mạnh bên ngoài bởi không có ham muốn dùng sức mạnh nào để cướp đoạt hay thống trị. Mà chính sự hiền lương của một dân tộc biết nhớ thương mái đình, ngôi làng, con trâu, mảnh lưới… của mình khiến họ cuỡng lại được mọi loại cường quyền. Người Việt hôm nay rất mạnh và khác biệt. Người Việt thích khoe sức mạnh, thích giới thiệu đẳng cấp và vượt lên hào nhoáng trên đám đông. Người Việt đang trong một quá trình lọc máu tim mình, học đòi theo những hình mẫu khác và đânh mất dần sức mạnh thật sự của mình là sự hiền lương.

Vì sao đánh mất sự hiền lương? Cuộc sống hôm nay quá đỗi eo sèo, đang hối thúc những con người chân chất nhất phải nhìn lại mình, rằng mình có đang rất ngu ngốc không giữa cuộc đời đang ngày càng ích kỷ và vô tâm này. Vài năm trước, người ta đọc tin một đôi vợ chồng trẻ ở Bắc Kinh bán đứa con nhỏ để mua iphone đời mới. Ít lâu sau ở Việt Nam đã có người giết ông bà của mình để lấy tiền chơi game. Ở Thượng Hải từng có video đường phố, ghi lại cảnh đứa con khỏe mạnh đánh đập cha mẹ già giữa đường vì tức giận phải mang vác chữ hiếu trong khi muốn tận hưởng đời riêng. Không lâu sau, Việt Nam cũng nổi lên những câu chuyện tương tự, làm nát lòng những người tử tế trên đất nước mình, với câu hỏi vì sao?

Hãy nhớ lại cách đây không lâu, người Trung Quốc từng tố cáo các loại thực phẩm độc hại, quảng bá các công ty, cá nhân ở Trung Quốc đang không màng đến sống chết của người khác, miễn là được tư lợi. Thật nhanh chóng, làn sóng này ập đến Việt Nam, quy mô hơn và ác hiểm hơn. Việt Nam và Trung Quốc như trong trong câu chuyện thế giới song song của Nobieta và Doraemon. Soi vào nhau, chúng ta đang thấy mọi thứ hiện ra của đường trượt dài vào cái chết. Hãy tự hỏi mình là vì sao chỉ có Việt Nam và Trung Quốc, chứ không có nơi nào khác sát đường biên như Thái Lan, Lào, Campuchia hay thậm chí là Mông Cổ, Tây Tạng?

Người dân của đất nước Trung Hoa vĩ đại đang coi cuộc sống của mình trên quê hương như những dự án ngắn hạn và tạm thời. Khi cảm thấy thu thập đủ họ sẽ ra đi và để lại phần khốn khó nhất cho tất cả những người ở lại, mà họ đã tàn hại và bóc lột được. Họ không còn niềm tin trên quê hương mình ngoại trừ những kẻ đang vẫn còn được quyền lợi hay những kẻ đang còn tận dụng những âm mưu để nạo vét đất nước mình. Khi ôm đủ những đồng tiền đầy máu và rũ bỏ sự hiền lương, họ sẽ rời khỏi đất nước không nuối tiếc. Người Việt cũng đang có những khuynh hướng không khác gì. Những dự án ngắn hạn như vậy cũng đang hoành hành trên đất nước này. Có thể nhiều người sẽ không có một cơ hội để ra đi nhưng ít ra, họ tự an ủi rằng họ có thể sống sót ở một thế giới mà họ còn quá ít niềm tin.
Chắc sẽ có người nói rằng, dẫu sao thì người Việt cũng ác, nhưng cái ác không tự sinh ra. Cái ác là một tập tính, tiếng vỗ tay và lời hò reo hiểm độc từ các hàng ghế của bọn quan lại trong đấu trường Colesseum. Cái ác của chúng ta và người bạn Trung Quốc, lúc này, cũng hết sức cá biệt trên thế giới.

Tháng 9/2015, có một tai nạn kinh hoàng diễn ra ở thung lũng Mina, gần thánh địa Mecca, Saudi Arabia. Một vụ ùn tắc nhỏ trong đám đông hàng chục ngàn người hành hương đã dẫn đến sự hỗn loạn, biến thành thảm kịch giẫm đạp lên nhau để thoát ra ngoài, gây nên 2000 người chết và bị thương. Đám đông hiền lành và đầy đức tin đó, trong tích tắc đầy hoảng sợ và không  còn lối thoát đã trở thành những kẻ đạp lên đồng loại của mình một cách không thương tiếc, tìm cách sống sót, bất chấp mình có thể phải giết một ai đó.

Cái ác của người Việt trong cuộc sống, được nói tới lúc này, cũng như những kẻ hành hương mang trái tim hiền lương đi về phía trước, nhưng rồi bất ngờ phải tàn bạo để có thể sống sót.

Đức Phật nói con người hiền lương là con người mạnh mẽ nhất. Chúng ta đang bị đầu độc tư duy để làm suy nhược sự hiền lương của dân tộc này, đất nước này. Sự hiền lương vốn được chứng nghiệm ở đất nước Miến Điện, nơi chính quyền phải buông súng để nhường chỗ cho những cánh hoa sứ cài trên tóc. Sự hiền lương khiến họ cũng đủ niềm tin để gọi tên Trung Quốc là kẻ ác, và từ chối đánh mất mình

tuankhanh's blog


Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Lam-gi-de-thuc-tinh-nhung-nguoi-viet-doc-ac_2
Thịt lợn thiu thối được phù phép thành thịt bò, những con tôm cũng bị tiêm hoá chất trước khi đi bán.
Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Hiem-hoa-cua-chat-tao-nac-thit-lon-va-cach-nhan-biet_1
Ăn thịt lợn còn tồn dư chất tạo nạc Salbutamol lâu ngày có thể gây ra ảnh hưởng khôn lường cho sức khỏe. Ảnh minh họa.
Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Hu-via-voi-gia-vi-lam-ngot-nuoc-nhu-ninh-xuong_1
Gia vị không cần ninh xương nước cũng ngọt không nhãn mác vẫn bày bán tràn lan. Ảnh: Ngọc Thi
Về Đầu Trang Go down
PVChuong
Admin



Posts : 673
Join date : 25/04/2012

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam   Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeFri Aug 05, 2016 12:10 am

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Cocchet2-danlambao 

Bệnh trầm kha có Thánh cũng không chữa nổi


David Thiên Ngọc (Danlambao) - Bệnh trầm kha là ý chỉ các bệnh nan y khó trị, các khối u ung thư ác tính đã di căn vào lục phủ ngũ tạng... đã chết lâm sàng bác sĩ bó tay và chờ ngày hạ huyệt. Đó là các bệnh thuộc về “bệnh lý”.

Tuy nhiên trong xã hội cũng có nhiều thứ gọi là bệnh nhưng nó không là bệnh lý mà người đời cũng gọi chúng là bệnh trầm kha, bệnh khó trị và cũng không bao giờ trị được ngoại trừ thiêu hủy và cáo chung cái chủ thể mang căn bệnh đó.

Bệnh ngoại nhập


Trong thời gian từ tháng 4/2016 đến nay nơi thiên đường An Nam xã nghĩa từ núi rừng xuống đồng bằng sông hồ rồi ra biển đảo thay vì xanh ngát một màu xanh như nguyên thủy đã có mà nơi đây lại nhuộm một màu đen. Bởi cả một vùng bao la trên 330 ngàn km2 đất và hàng chục triệu km2 mặt biển đã chìm vào một cơn bão lửa cháy rụi cả giang san, biến đại bộ phận người dân nơi đây trở thành “dân đen” mình trần thân trụi. Để dập tắt cơn bão lửa ấy chỉ có Tôn Ngộ Không với quạt Ba Tiêu kỳ diệu, nhưng oái ăm thay Tôn Ngộ Không (Lục Tiểu Linh Đồng) bận đón tiếp “Lú đại nhân” nơi Thủy Liêm Động - Hoa Quả Sơn trong chuyến Lú đại nhân quá độ Bắc Kinh. Cho nên lửa tha hồ cháy và nơi này chỉ còn là tro than. Người ta ví “đen như cột nhà cháy” là vậy.

Cái thứ lửa thiêu đốt ấy trước hết là thiên nhiên vì rơi vào mùa hè nên lửa hạ đang phủ trùm. Nhưng lửa hạ chỉ là khơi nguồn mà cái thiêu đốt kia chính là lửa “vĩ cuồng” có từ “màu cờ, sắc máu” của bọn ngoại xâm phương Bắc mang cái bệnh bành trướng, chiếm đoạt hung hăng có từ thời tổ tiên của chúng.

Mọi người từ các nước xa gần đến đây đều thấy những điều thực tế như vậy. Núi rừng thì cây cối đã bị đốn hạ và đốt cháy tiêu điều trơ những gốc cháy đen mà chống chọi với gió sương… vì hàng triệu hecta rừng đã thuộc quyền “kẻ lạ” nên nó đốt nhà ta không một chút nương tay. Nhớ xưa cái lũ dốt mà hay nói thơ… có dịp tôi đi ngang qua những đoạn đường có rừng thường thấy những câu đại loại như thế này:

“Đốt rừng như thể đốt nhà - Cháy rừng như thể cháy da thịt mình”. Rồi “rừng là vàng, biển là bạc” nên vàng, bạc luôn tuôn chảy về Bắc Kinh.

Rồi lũ lụt thiên tai chúng lại nói “Trời làm mất, bắt đất phải đền”. Thế mà vừa mấy ngày qua (28.7.2016), cơn bão số 1 đi qua thôn Miếu Gỗ, xã Ngọc Thanh, thị xã Phúc Yên, Vĩnh Phúc làm cây ngã đổ khiến hư hỏng đường dây điện… thế là HTX, chính quyền địa phương bắt dân nơi ấy, nhất là gia đình chị V. T. T (chủ nhân của cái cây là thủ phạm) phải bỏ tiền ra đền bù thiệt hại… nếu không thì cá nhân chị phải bị phạt 10 triệu đồng Hồ tệ và cắt điện cả thôn. Sao lạ vậy cà? Cái luật lệ này chắc là ngoại nhập.

Những câu gọi là thơ ấy nay còn đâu? “những người muôn năm cũ - Hồn ở đâu bây giờ?”(VĐL)

Sông ngòi thì cạn kiệt, nguồn nước đã bị các đập thủy điện ngăn chận nên tắt nghẻn tự trên nguồn do đó đồng khô cỏ cháy, sông cạn nước mặn tràn vào. Theo các nhà khoa học thì muốn khắc phục hậu quả ngập mặn phải mất trên 100 năm sau đất ruộng mới có thể khôi phục trở lại trạng thái ban đầu. Sản lượng lúa gạo thì giảm một cách thê thảm, chưa kể công sức nông dân bỏ ra thì tiền thu hoạch từ lúa và các nông thổ sản khác đã bị lỗ vốn (vay ngân hàng) rất nhiều, giỏi lắm là của ruộng đắp bờ chứ chẳng nên cơm cháo gì. Do đó có nhiều nơi nông dân phải bỏ ruộng dạt về thành phố lao động vất và kiếm sống qua ngày, mà còn có cơ may đổi đời và được tiếp cận với văn hóa, văn minh. Hiện tượng này hàng trăm năm qua chưa từng có đối với nông dân ĐBSCL.

Biển thì cũng không còn xanh mà đã nhuộm thành chàm một màu tê tái, vắng bóng những con tàu vượt sóng, lưới giăng... do cá chết, người hết lối ra khơi vì biển trời đã trong tầm kiểm soát của hậu duệ Hán cao tổ Lưu Bang khiến ngư dân phải tức tưởi bỏ mình trên ngư trường của tổ tiên mình để lại. Bãi bờ thì vắng lặng đìu hiu, chỉ có “những con tàu nằm nhớ sóng khơi xa...” chít khăn tang trông về biển cả.

Núi rừng, đồng ruộng, biển khơi... một bức tranh với gam màu như thế thì thêm một nốt lặng buồn cho “điệu buồn phương Nam”.

Nhìn về thành phố. Nếu ai đó từ phương xa ngang qua Quảng Bình, Hà Tĩnh nhất là địa phận Kỳ Anh có “tô giới” Vũng Áng thì chắc nghĩ là đã “lạc lối qua Tàu” vì nơi đây đã là phố Tàu đích thực. Từ những bảng hiệu chữ Tàu cho đến những ông chủ Chệt xí xố tiếng Tiều tiếng Quảng, duy chỉ osin là thuần Việt cùng những “đóa hoa rừng” Hồng, Lan, Huệ, Cúc... ra chào mời “khách thực” lẫn “khách hoa” là cây nhà lá vườn miền Trung xứ Nghệ. Những nơi đây khi màn đêm buông xuống, mờ tỏ xanh đỏ ngọn đèn màu sập xình trong tiếng nhạc khi cuồng say, lúc du dương với nhạc khúc “người đến từ Triều Châu” hay “Bến Thượng Hải”. Giá như “bác” còn sống thì về quê nhà mà tha hồ thưởng thức để khi lâm chung khỏi phải muốn nghe một khúc “nhạc Tàu”!

Ngoài tô giới Vũng Áng thì giờ đây Đà Nẵng, Nha Trang và các thành phố du lịch khác cũng lộ bài âm mưu “Hán hóa” một cách rõ nét chưa nói là công khai... đội ngũ hướng dẫn viên du lịch lại là người Tàu? Người Tàu giải thích, phổ biến cho du khách người Hán về văn hóa lịch sử Việt Nam? Nếu lúc nào đó đưa khách qua gò Đống Đa Hà Nội thì chúng có đọc cho du khách Hán nghe câu:

“... Đánh cho để tóc dài - Đánh cho để răng đen - Đánh cho chích luân bất phản - Đánh cho phiến giáp bất hoàn - Đánh cho sử tri Nam Quốc anh hùng chi hữu chủ.” Và giải thích nguyên do, ý nghĩa của bài hịch trên? Hay khi đi từ Hải Phòng ra Quảng Ninh lúc qua đoạn Phà Rừng cửa sông Bạch Đằng nơi ngày xưa Hưng Đạo Vương dìm thây giặc và đọc câu đối của sứ thần Giang văn Minh rằng “Đằng giang tự cổ huyết do hồng”?

Có nơi như ở tháp Bà Nha Trang bọn HDV du lịch này đã phát ngôn rằng “đất nước VN này nguyên gốc là của người Tàu” và ở Đà Nẵng thì chúng xài Mao tệ thay cho Hồ tệ và công khai đốt Hồ tệ ngay trước mặt mọi người. Nhà cửa đất đai dinh thự ở Đà Nẵng và các tỉnh, địa điểm trọng yếu miền Trung bọn Hán tặc đã núp bóng bọn Việt gian làm tay sai đứng tên mua hộ để làm cơ sở chuẩn bị cho giờ G. Đồng thời trịch thượng hành xử với người dân VN một cách thô bỉ vô văn hóa và tự cho mình là dân loại 1 còn dân VN chỉ là thứ yếu hạng 2. Ở phố cổ Hội An khi chúng (Hán tặc) vào tham quan các khu di tích có bán vé. Có tên đã cao ngạo nói rằng “Đất này là của ngộ chứ đâu phải của nị đâu mà nị bán vé thu tiền ngộ?” nghe qua đã biết rõ hồi kết của cái gọi là “Mật nghị Thành Đô” đã đến.

Sở dĩ có những thái độ hành xử và những thảm họa nêu trên tuy rằng đó chính là những căn bênh “ngoại nhập” nhưng nếu không có đội ngũ Việt gian làm tay sai bán nước thì làm gì có đất cho giặc Tàu dụng võ?

(Còn tiếp bài 2: Bệnh nội sinh)

01.08.2016

David Thiên Ngọc
/danlambaovn.blogspot.com
Về Đầu Trang Go down
PVChuong
Admin



Posts : 673
Join date : 25/04/2012

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam   Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeFri Sep 16, 2016 6:04 pm

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Xa%25CC%2581c%2Bngu%25CC%259Bo%25CC%259B%25CC%2580i%2Bgo%25CC%2581i%2Bchie%25CC%2582%25CC%2581u-6-danlambao

Cả dân tộc Việt Nam sẽ bị chết khô vì khát tình người


Em Bụi (Danlambao) - "Rồi đây, cả dân tộc Việt Nam sẽ bị chết khô vì khát tình người" (*) - Tôi tin chắc rằng, điều đó sớm xảy ra trên mảnh đất Việt Nam thân yêu của chúng ta, nếu mỗi người chúng ta vẫn im lặng, vô cảm trước những nỗi đau, tội ác, sự bất công của xã hội.

Qua nay, cư dân mạng đều lên tiếng xót xa trước vụ một thi thể quấn chiếu nằm vắt ngang đằng sau xe máy ở tỉnh Sơn La. Nhưng câu hỏi đặt ra, họ xót xa xong rồi họ sẽ có hành động như thế nào? họ đánh giá như thế nào về vụ việc này? Họ sẽ kêu gọi giúp đỡ gia đình chị P kia và mọi chuyện kết thúc? Hay họ chỉ im lặng, im lặng và im lặng - một sự im lặng đáng sợ đến ghê người?

Tôi sợ, sợ thật sự, cả đêm qua tôi không tài nào ngủ được, tôi bị ám ảnh bởi hình ảnh người đàn ông và thi thể người chết nằm vắt ngang, bó gọn trong chiếc chiếu nhỏ bé đơn sơ, 2 chân rủ xuống sau xe máy... cả 2 cô đơn lạc lõng giữa đường.

Tôi sợ thái độ vô cảm của các vị y bác sĩ tại bệnh viện, sự vô cảm của tất cả những người dân trên đường... tôi tự hỏi, họ không hề biết, không thấy có một người chết đang nằm sau xe, 2 chân buông sõng hay sao? Hay vì họ cũng quá nghèo nên không thể giúp được gì?

Tôi ghê tởm thái độ vô lương tâm của các vị y bác sĩ, thà họ cứ im lặng, thà họ cứ làm thinh giả câm giả điếc, đằng này họ lại đi bao biện cho bản thân mình và tìm mọi cách để chứng minh rằng họ vẫn là những "lương y như từ mẫu", thậm chí, họ còn mua chuộc cả gia đình, để gia đình nhận lãnh hoàn toàn mọi trách nhiệm. Họ không biết rằng, những lý luận của họ đến trẻ con như tôi cũng thấy rõ sự láo toét và khinh bỉ hay sao?

Tôi sợ khi tôi hình dung ra viễn cảnh tương lai, chỉ riêng Sơn La sẽ có đến 36.000 cái xác nữa cũng không đủ tiền để thuê xe ô tô. Họ quá nghèo đói, tiền ăn không có, lấy đâu thuê?? (Tính tới năm 2015, toàn tỉnh Sơn La có tới 36.000 người thiếu đói)

Và tôi tin chắc chắn rằng, đây không chỉ là những cái xác duy nhất và đầu tiên được bó trong chiếu đưa về nhà. Bao nhiêu người nghèo khó ở Sơn La? Bao nhiêu người nghèo này bị bệnh và phải giao phó số mạng của họ cho bệnh viện hoạt động bởi tiền thuế của nhân dân? Bao nhiêu gia đình người nghèo cơm không đủ ăn này làm gì đủ tiền để mướn xe chở xác người thân về nhà? Chắc chắc không phải chỉ có 2 cái xác gói chiếu thương đau mà còn vô số! Và nó cũng không chỉ có ở Sơn La, mà còn diễn ra ở khắp mọi miền của tổ quốc.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Xa%25CC%2581c%2Bngu%25CC%259Bo%25CC%259B%25CC%2580i%2Bgo%25CC%2581i%2Bchie%25CC%2582%25CC%2581u2-danlambao

Thế đó, đâu rồi những đài nghìn tỷ Hồ Chí Minh - tượng “Người” đã thấy bao nhiêu xác người bó chiếu dưới chân “Người”? bao nhiêu xác chết em thơ vì quá đói khổ? bao nhiêu xác chết tức tưởi của những ông bố bà mẹ vì không đủ tiền nuôi con ăn học thành người?...

Tất cả những xác chết đó, đang gào thét dưới tượng "Người" đó.

Tôi từng hỏi bạn tôi, bạn nghĩ gì về việc Tỉnh Sơn La sẵn sàng chi 1.400 tỷ để xây tượng ông Hồ, và chấp nhận ít nhất 36.000 người vẫn còn thiếu đói. Bạn chỉ nói vỏn vẹn "đó là sự thất bại". Thất bại về điều gì hả bạn?

Nhiều người còn trách móc và nói, Việt Nam là một đất nghèo nhưng vẫn hạnh phúc và đáng sống hơn các nước tư bản. Vậy:

Việt Nam đáng sống đến mức người chết không có đất để chôn, không có tiền để thuê xe ô tô đưa người thân từ bệnh viện về nhà ư?

Việt Nam đáng sống đến mức, những người em tôi phải chết trên đường đi học về vì quá đói sao?

Việt Nam đáng sống đến mức, những người em tôi phải treo cổ tự tử vì gia đình không có điều đủ tiền để mua cho em một bộ quần áo mới?.

Việt Nam đáng sống đến mức, bố mẹ cùng con cái tự tử vì gia đình quá nghèo?

Việt Nam đáng sống đến mức, mẹ tự tử vì không có tiền chữa bệnh hiểm nghèo cho con, hay mẹ chết để lấy tiền phúng viếng cho con học?

Việt Nam đáng sống đến mức, người dân không dám ra đường, vì sợ xe điên tông phải và chết?

Việt Nam đáng sống đến mức con giết mẹ, mẹ giết con, vợ giết chồng, chồng giết vợ... dễ dàng như cắt tiết một con gà?

Việt Nam đáng sống đến mức, những người thanh niên sẵn sàng chém giết nhau vì 1 cái nhìn?

Việt Nam đáng sống đến mức, họ chém giết nhau vì tranh giành trả tiền hay gái gú?

Việt Nam đáng sống đến mức, họ sẵn sàng bóp chết hàng trăm ngàn em bé chưa kịp cất tiếng khóc chào đời? (Theo thống kê của hội kế hoạch hóa gia đình Việt Nam, trung bình mỗi năm cả nước có ít nhất 300.000 ca nạo hút thai ở tuổi vị thành niên từ 15-19 tuổi...)

Việt Nam đáng sống đến mức, người dân càng ngày càng thờ ơ trước vấn nạn những bé gái, bé trai bị xâm hại tình dục, bé nào may mắn thì sống, bé nào bất hạnh thì chết?

Việt Nam đáng sống đến mức, người dân nơm nớp sợ ra đường, sợ vào đồn công an và chết bất đắc kỳ tử, sợ ăn phải đồ Trung Quốc, sợ vào bệnh viện...

...

Câu trả lời thuộc về các bạn, những người bạn của tôi. Tôi thấy buồn, buồn thay các bạn - những người luôn nói “sống là phải biết cho đi”, những người mở miệng ra lại nói, “lý tưởng của tôi là giúp đỡ những người nghèo, những người thấp cổ bé họng…” nhưng lại làm ngơ, im lặng trước những tội ác đang diễn ra ngoài xã hội. Mà các bạn thừa biết, im lặng là đồng lõa với tội ác.

Tệ hơn, khi người dân phản đối tượng đài ngàn tỷ Hồ Chí Minh, yêu cầu sử dụng tiền đó vào đúng mục đích như giúp trẻ em có đủ điều kiện tới trường, tạo công ăn việc làm cho người nghèo miền núi… thì các bạn lên tiếng chửi bới, nhục mạ họ.

Các bạn ạ, hãy thức thỉnh và đừng im lặng nữa. Đừng gián tiếp biến Việt Nam trở thành một đất nước chết vì khát khô tình người.

(*) Câu nói của chị Hạt Sương Khuya - từng nói trên facebook cá nhân.

17.09.2016

Em Bụi
danlambaovn.blogspot.com

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Sls_1453740930632
Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Sls_1453740930270
Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 9k=
Người vô gia cư ở Hà nội : "màn trời chiếu đất"...
Co ro cả đêm trong cái lạnh với tấm chăn mỏng manh...

"Đầy tớ nhân dân" XHCN chễm chệ trên ngai vàng ...
Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Proxy?url=http%3A%2F%2F2.bp.blogspot.com%2F-pAhUYNwbaGE%2FVOqZrKC0XbI%2FAAAAAAAAGtQ%2F0wnz4B3PSk4%2Fs1600%2Fmanh1


Về Đầu Trang Go down
PVChuong
Admin



Posts : 673
Join date : 25/04/2012

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam   Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeThu Sep 22, 2016 9:35 pm

.
Xe máy chở xác người chết và Bệnh Vô cảm của người Việt Nam

Một người phụ nữ mắc bệnh phổi chết trên đường từ TP Sơn La về Quỳnh Nhai. Gia đình chẳng có nổi 5 triệu đồng thuê chuyến xe cuối cùng để chở bệnh nhân. Với 400 nghìn đồng trong túi, anh trai bệnh nhân bất lực đành thuê một chuyến xe ôm chở chị về, nhưng đi ngang đường, chị chút hơi thở cuối cùng, phí cho đoạn đường từ bệnh viện đến nơi ấy mất 150 nghìn đồng, rồi người lái xe ôm từ chối đưa chị về. Để rồi gia đình chị, anh trai chị chấp nhận chở chị trên một chiếc xe máy.

Câu chuyện đau lòng về thói vô cảm của một bộ phận người dân Việt Nam hiện nay.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcSmjOJIX7ekkFEzBniMoNzWjrQTLWWINakX-q1cpTJ-qtGVslcP

Hình ảnh mấy người con chở xác bố chết bằng xe máy
Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcThJnI-iKYl3mj8eoaPIes8KPOKuBu8-SPTD9NoyAg9_NC4YY-NiQ

Tụ tập đông người là hình ảnh thường thấy sau mỗi vụ tại nạn
Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Tai-nan

Đảng csVN quang vinh: Tiền nghìn tỉ dùng để xây tượng đài bác Hù

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Hochiminh-contudo-danlambao
Về Đầu Trang Go down
NTcalman




Posts : 614
Join date : 13/03/2012

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam   Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeSat Oct 22, 2016 6:39 am

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Cuu-congsan-danlambao 

Tác hại của việc bị nhồi sọ

Nguyên Thạch (Danlambao) - Phần đông người dân Việt ở những vùng quê luôn nghĩ rằng họ đã được "giải phóng" khỏi bàn tay đế quốc tàn ác Mỹ cùng tay sai "Ngụy", và không còn bị kềm kẹp bởi ngoại bang. Họ nào biết rằng tầng lớp cai trị họ giờ đây là một thứ người đồng chủng nhưng tàn ác hơn, dã man hơn, tàn độc và cướp bóc táo bạo hơn. Họ đâu biết được rằng hôm nay họ đã bị tầng lớp thống trị mới đã bán đứng họ cho ngoại bang Tàu cộng, biến họ thành những con người nô lệ đang bị lưu đày trên chính quê hương mình.

*

Vẫn biết rằng khi đã mở rộng tấm lòng để san sẻ cho những nỗi đau, nỗi bất hạnh của người dân đang gặp hoạn nạn là bất chấp tất cả gian nan, thời gian, công sức về cả hai mặt tinh thần lẫn vật chất tiền bạc nhưng một cách thật lòng tôi cùng những anh chị em chúng
tôi vẫn thấy bực tức khi cảm nhận rằng chúng tôi (cũng là người dân) vô tình bị gán ghép, bị lợi dụng là những người đi làm từ thiện thay cho guồng máy cầm quyền bạo tàn, lọc lừa và gian xảo qua câu nói của những người dân thọ nạn rằng: "Cảm ơn đảng, cảm ơn nhà nước đã quan tâm giúp đỡ".

Một câu chuyện mà hôm nay tôi đọc được trên mạng xã hội Phây búc của facebooker Lý Quang Sơn đã có cùng cảm nhận, xin trích nguyên văn như sau:

"Lý Quang Sơn - Hà Nội, Việt Nam

Tôi xin cam kết với tất cả những nhà hảo tâm rằng, bất cứ khi nào người dân nhận được đồ hỗ trợ mà mở mồm ra nói câu "Ơn đảng, Ơn Chính phủ" thì tôi sẽ ngay lập tức "chỉnh" họ.

Đại để như lần trước trao hỗ trợ, có 1 bà cụ gọi điện cho con ở xa "con ơi, mẹ được nhà nước quan tâm cho 10 kí gạo, 1 thùng mỳ với phong bì 100 nghìn này con..." , thế là ngay lập tức mình quay lại vào nhà và nói "bà ơi, chúng con chỉ là những người dân, dân với dân giúp đỡ nhau thôi, chứ tụi con không phải là Nhà nước đâu, bà hiểu thế làm tụi con buồn đấy...". Bà cụ cười "bà biết rồi, cảm ơn con, cảm ơn những nhà hảo tâm đã giúp đỡ bà".

Sau đó quay ra ngoài điểm tập kết, tôi nói với một nhóm những người dân khác rằng "các bác đừng nói câu cửa miệng ơn Đảng ơn Chính phủ nữa, toàn bộ số gạo, mỳ, phao và tiền hỗ trợ này đều là do những mạnh thường quân khắp nơi trên thế giới góp vào để hỗ trợ các bác, giúp các bác qua cơn khó khăn, dù cho họ không hề biết các bác là ai, cũng không phải ruột thịt với các bác. Công việc giúp đỡ dân thiên tai là việc của nhà nước, không phải việc của dân, càng không phải việc của chúng cháu. Thế nhưng các bác xem, từ lúc các bác hoạn nạn đến giờ, các bác có thấy mặt thằng nào đến giúp các bác không. Còn nguyên nhân gây nên lụt lội cho các bác, thì các bác thừa biết thằng nào gây ra rồi đấy...."

Nói xong mình còn bồi thêm câu "Các bác mà còn nói những câu đó nữa thì sau này chả đoàn từ thiện nào muốn đến nữa đâu". Mọi người đều cười đồng tình.

Trách nhiệm của chúng ta, ngoài việc cứu trợ họ thì còn phải nói rõ cho họ hiểu rằng ai mới là những người đang quan tâm đến họ, ai mới là những người đang giúp đỡ họ. Và quan trọng hơn là phải làm cho họ biết, kẻ nào đang gây ra thảm họa cho họ.

Việc trên mới khó, chứ trao đồ xong rồi phắn thì dễ lắm.". Hết trích.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Mt

Chuyến lũ lụt ở miền Trung vừa rồi, trong 2 ngày vận động, MC Phan Anh đã nhận được số tiền ủng hộ trên 16 tỉ VNĐ, trong đó có phần tiền của cá nhân anh là 500 triệu, tiền của cá nhân cô Ngọc Trinh là 150 triệu. Không biết MC Phan Anh và Ngọc Trinh có được người nhận quà: "Cảm ơn đảng, cảm ơn nhà nước" hay không?.

Nhưng kinh nghiệm của chính bản thân người viết này, trước kia cũng đã từng "cầm lòng không đậu" mà giúp một ít "nhà đoàn kết" cho một số mảnh đời già cả bệnh tật, không nơi nương tựa để có nơi trú ngụ sớm mưa chiều nắng. Khi đi giao nhà, có xã phường và dĩ nhiên là có cả "Mặc kệ Tổ quốc" đi theo. Dường như tôi ít nghe ai nói lời cảm ơn tôi (mặc dù tôi không mong chờ lời biết ơn ấy), mà chắc chắn là tôi và mọi người cùng nghe rất rõ là: "Cảm ơn đảng, cảm ơn nhà nước đã quan tâm để hôm nay tôi (hoặc chúng tôi) có căn nhà nhỏ để ở". Lúc ấy, dẫu biết rằng không mong đợi câu nói cảm ơn nhưng thú thật là tôi có nghe trong lòng gợn lên chút nỗi niềm cay đắng và chán nản.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Nt1

Hãy gạt qua những "cay đắng" nhỏ nhoi mà đi đến những tiêu chí cao tầm hơn, đó là trình độ Dân Trí. Phải thành thật mà công nhận rằng sau một thời gian khá dài dưới sự mụ mị của ĐCSVN đã dẫn đến kết quả là trình độ dân trí của dân chúng quá thấp kém, nhất là người dân ở những vùng thôn quê hẻo lánh, vùng sâu vùng xa. Họ vẫn sống như thời Công Xã, hàng ngày vẫn ra rã bên tai của hệ thống loa phát thanh, phải nghe những lời giáo huấn dốt nát của bọn cán bộ xã thôn bảo thủ và mù đặc.

Phần đông người dân Việt ở những vùng quê luôn nghĩ rằng họ đã được "giải phóng" khỏi bàn tay đế quốc tàn ác Mỹ cùng tay sai "Ngụy", và không còn bị kềm kẹp bởi ngoại bang. Họ nào biết rằng tầng lớp cai trị họ giờ đây là một thứ người đồng chủng nhưng tàn ác hơn, dã man hơn, tàn độc và cướp bóc táo bạo hơn. Họ đâu biết được rằng hôm nay họ đã bị tầng lớp thống trị mới đã bán đứng họ cho ngoại bang Tàu cộng, biến họ thành những con người nô lệ đang bị lưu đày trên chính quê hương mình.

Với toàn thể dân chúng VN, ĐCSVN là một thứ giặc nội thù, một lũ Thái thú ngoan ngoãn với kẻ thù truyền kiếp phương Bắc luôn có mưu đồ thôn tính Việt Nam và biến dân tộc này thành những bầy thú vô tri, vô cảm để cho đoàn quân xâm lược dẽ bề sai khiến. Bên hố sâu của vực thẳm, đoàn quân khuyển mã luôn chực chờ tống đạp lớp dân này xuống tận đáy vực đọa đày. Thế mà giờ đây, vẫn còn nhan nhản lớp người "Cảm ơn đảng, cảm ơn nhà nước"!.

Cụ Phan Châu Trinh là người thấy rõ nhất những nhược điểm của con người và xã hội Việt Nam. Ông chủ trương phải thay đổi từ gốc rễ bằng cách nâng cao trình độ trí tuệ và đạo đức của người Việt, phát triển kinh tế - văn hóa, học những tư tưởng tiến bộ của Phương Tây, từ bỏ phong tục tập quán lạc hậu... Quan điểm Khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh của cụ Phan giờ đây vẫn là những tiêu điểm mà "mỗi người chúng ta là một chiến sĩ thông tin" vẫn phải nhắm đến để thực hiện.

22.10.2016

Nguyên Thạch
danlambaovn.blogspot.com
Về Đầu Trang Go down
PVChuong
Admin



Posts : 673
Join date : 25/04/2012

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam   Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeMon Oct 24, 2016 6:17 pm


Khi một đất nước thiếu ‘người tử tế’?


Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 0c769bff-b2e6-49e1-bf6e-d8be74ec437f
Những cá nhân tổ chức cứu trợ đồng bào miền Trung
Photo: Facebook Nguyễn Lân Thắng

‘Một hiện tượng lạ’

Rất nhiều nhà bình luận, nhà văn hoá từng có những bài viết trong đó nêu ra ý kiến rằng có vẻ như sự tử tế đang mất dần trong xã hội Việt Nam. Sự vô cảm, bàng quang trước những mất mát, khó khăn của người khác dường như cũng bắc cầu với sự sợ hãi và mất niềm tin. Cái xấu và cái tốt, thiện và ác cũng khó có được sự phân ranh rạch ròi.

Và có lẽ chính vì những vấn đề thuộc về phần lớn qui chuẩn cho một xã hội văn minh nên rất dễ dàng nảy sinh ra những phản ứng được gọi tên là “hiện tượng”.

Bắt đầu từ chính đóng góp cá nhân của mình, MC Phan Anh đã tạo ra một “hiện tượng” trong xã hội Việt Nam, ngay vào thời điểm mà người ta cần sự giúp đỡ lẫn nhau nhất.

Chỉ trong vòng một, hai ngày, con số mà MC Phan Anh quyên góp được có thể nói là kỷ lục. Rất nhiều báo chí trong nước, đặc biệt là mạng xã hội nhắc đến sự việc này như một sự việc chưa từng diễn ra trong xã hội Việt Nam.

    Nó chứng tỏ 1 chuyện là gì, đất nước này là 1 đất nước gọi là kỳ quái. Vì nó thiếu thần tượng. người ta muốn có những thần tượng, muốn có những tử tế, có nghĩa là cái tử tế không có. Đó là một điều đáng buồn. - Tiến sĩ Nguyễn Quang A

Tiến sĩ Nguyễn Quang A, từ Hà Nội giải thích về cái gọi là hiện tượng ấy bằng một sự ngạc nhiên, lẫn cảm kích và hoan nghênh.

“Đây là một hiện tượng rất ư là lạ. là một một người nổi tiếng, hô một cái trong vòng mấy ngày được 16 tỷ bạc để giúp đỡ bà con. Tôi cũng không hiểu là cái người người ta đóng góp như thế là một lượng người khổng lồ hay chỉ là một số ít. Vì không có thông tin nên mình không thể đánh giá. Nhưng tôi có thể nghĩ rằng số lượng người không quá đông, nhưng là những người rất giàu chẳng hạn, như nghệ sĩ, người nổi tiếng chẳng hạn. Khó mà biết được nó như thế nào, nhưng con số lên đến gần 20 tỷ thì thấy rất là lạ.

Riêng đối với MC Phan Anh thì trong hoàn cảnh này, tôi thấy đó là một việc làm được nhiều người hoan nghênh.”

Một đất nước thiếu thần tượng

Hình ảnh MC Phan Anh và những lời ngưỡng mộ hành động thiện nguyện của anh tràn ngập trên báo chí và hệ thống mạng xã hội. Thậm chí có người nêu vấn đề  “Phan Anh có thể trở thành thủ tướng Việt Nam?”

Không thiếu những ý kiến trái chiều của một số người về “hiện tượng Phan Anh”. Tuy nhiên, nếu không nói về vị thế của con số 16 tỷ, và khi không bàn luận về nhận định của từng người trong xã hội về sư việc này thì một vấn đề khác được đặt ra, cho thấy một “hiện tượng’ khác đang bao trùm lên cách sống của con người trong đời sống hiện tại.

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Image
Người dân miền Trung lên mái nhà tránh lũ Facebook Paul Trần Minh Nhật

Kỹ sư Hoàng Ngọc Diêu trên trang cá nhân phân tích về điều này:

“Đó (hành động cứu trợ người dân miền Trung của MC Phan Anh) là điều đáng trân trọng trong một xã hội ta bà, rối loạn, sợ hãi và vô cảm như Việt Nam ngày nay. Tuy nhiên, dễ dàng đẩy một người có lòng đến một cái ghế mà không dựa vào bất cứ tiêu chuẩn cần thiết nào cho cái ghế ấy một cách đúng nghĩa và giá trị thì vô cùng kẹt. Việc tung hê này cho thấy dân ta vẫn tiếp tục chìm đắm trong cơn mê lãnh tụ một cách đầy cảm tính và không khéo, làm cho người có lòng trở nên vong thân.”

Tiến sĩ Nguyễn Quang A, bên cạnh việc cảm thấy đây là một hiện tượng kỳ lạ, thì với sự quan sát và nhận định của một nhà hoạt động xã hội dân sư, ông cho rằng:

“Thật sự đáng lẽ là không bao giờ cần những người làm những việc lạ như thế. Nó chứng tỏ 1 chuyện là gì, đất nước này là 1 đất nước gọi là kỳ quái. Vì nó thiếu thần tượng. người ta muốn có những thần tượng, muốn có những tử tế, có nghĩa là cái tử tế không có. Đó là một điều đáng buồn”.

Theo cách phân tích của Tiến sĩ Nguyễn Quang A, khi người thiếu cái gì, cần cái gì, thì người ta dễ dàng ca tụng và tôn vinh điều đó khi chỉ cần nhìn thấy một lần.

    Việc tung hê này cho thấy dân ta vẫn tiếp tục chìm đắm trong cơn mê lãnh tụ một cách đầy cảm tính và không khéo, làm cho người có lòng trở nên vong thân. - Kỹ sư Hoàng Ngọc Diêu

Người tử tế


Một cư dân mạng khác thì gọi đây là “hội chứng thèm khát “người tử tế” vì dân chúng lâu nay hiếm thấy một tấm gương đủ trong mà soi. Nhìn hệ thống lãnh đạo từ trên xuống dưới chỉ thấy tham nhũng và vụ lợi nên Phan Anh xuât hiện như một vì sao sáng chói giữa bầu trời tối đen nên được tung hô và kỳ vọng.”

Nếu những ai theo dõi mạng xã hội sẽ thấy hiện nay có rất nhiều nhóm, tổ chức thiện nguyện được lập ra với tư cách cá nhân. Họ có những hoạt động giúp đỡ và tìm đến những người cần giúp đỡ không qua các hội đoàn của nhà nước.

Anh Nguyễn Lân Thắng, thành viên của nhóm No-U Thiện Nguyện cho chúng tôi biết nhân dịp nói về việc No-U Thiện Nguyện đang có mặt ở miền Trung để cứu trợ đồng bào

“Trong vài năm trở lại đây chúng tôi có nhiều chương trình từ thiện trên vùng cao, các vùng lũ lụt. Khi mà bão lụt xảy ra, việc mà chúng tôi phải có mặt ở đó là một trách nhiệm, và chúng tôi chỉ đại diện cho anh chị em trong nhóm mà thôi.”

Trong diễn tiến hiện tại ở miền Trung, những ai quan tâm đều thấy rằng mỗi một ngày, xã hội Việt Nam càng xuất hiện nhiều “người tử tế”. đó là những cá nhân, những nhà hoạt động xã hội, có cả những nghệ sĩ nổi tiếng. tất cả những người ấy thực hiện công việc cứu trợ mang tính chất cá nhân không qua hội đoàn của phường xã, địa phương.

Anh Nguyễn Lân Thắng cho biết “việc thiện nguyện từ bấy lâu nay là một vấn đề tương đối nhạy cảm”. Rất nhiều đoàn thiện nguyện đến các vùng cao vùng sâu vùng xa bị công an xã, phường gây khó khăn, cản trở.

“Tôi gặp trên đường rất nhiều rất nhiều các đội từ thiện của các người nổi tiếng, những ca sĩ…họ mang nước, mì tôm, nước, thuốc men…để cứu trợ.”

Như nhận định kỹ sư Hoàng Ngọc Diêu, “nếu phải đẩy những người từ tâm đến những "cái ghế" thì có lẽ thế giới này không đủ "ghế" cho họ.” điều này cho thấy những người tử tế trong xã hội Việt Nam hiện tại đang làm những điều tử tế, những chuẩn mực mà Tiến sĩ Nguyễn Quang A cho rằng ông không dám so sánh với chuẩn mực “người tử tế” mà nguyên Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng từng nhắc đến trước khi mãn nhiệm kỳ.
.
Về Đầu Trang Go down
NTcalman




Posts : 614
Join date : 13/03/2012

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam   Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitimeSat Jan 07, 2017 10:21 pm

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam 3-doi-moi-1
Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Xa%25CC%2581c%2Bngu%25CC%259Bo%25CC%259B%25CC%2580i%2Bgo%25CC%2581i%2Bchie%25CC%2582%25CC%2581u%2Bcuo%25CC%2582%25CC%2581n%2Bcha%25CC%2586n2-danlambao

Sự vô luân mang tên thời đại

rfavietnam - VietTuSaiGon's blog

Một thời đại tử tế với một nền chính trị tử tế, nền giáo dục tử tế, phông văn hóa tử tế, nền kinh tế không ẩn chứa những đồng tiền bẩn thỉu và có thể tử tế nốt. Ngược lại, một thời đại vô luân, nó được bắt nguồn từ nền chính trị vô luân, kéo theo giáo dục vô luân và văn hóa, kinh tế vô luân. Không thể nói khác đi được.

Việt Nam hiện tại, dù có soi trên góc độ, giác độ nào, đưa qua lăng kính nào thì vẫn thấy rằng người Việt Nam thật đau khổ, thê thảm vì đang gồng mình đi qua một thời đại vô luân. Sự vô luân đã lan tỏa trong không khí, bốc lên thành mùi xú uế và thi thoảng nó hiện nguyên hình cờ đỏ búa liềm của nó.

Sở dĩ tôi phải nêu cái cờ đỏ búa liềm ra trong câu chuyện vô luân bởi chẳng có ai khác, chính cái đảng lãnh đạo đất nước suốt 41 năm nay đã đưa đất nước đến chỗ tan nát như hiện tại. Và, cái lý lẽ “con người phải ăn, mặc, ở trước tiên rồi sau đó mới nói đến dân chủ, văn minh, tiến bộ” của người Cộng sản được biểu hiện tại Việt Nam mạnh hơn bất kì quốc gia nào.

Ngay trong lúc đất nước đầy rẫy đầu trộm đuôi cướp, kẻ trộm len lỏi trong nhân dân và  có mặt trong cả hệ thống cầm quyền, kẻ gian manh, kẻ cướp cũng đầy rầy trong hệ thống cầm quyền từ trung ương tới đại phương, vậy mà Tổng Trọng vẫn phát biểu ngon ơ rằng “có bao giờ đất nước được như hôm nay?”!

Sở dĩ Tổng Trọng mạnh miệng như vậy bởi áp theo tiêu chuẩn của Cộng sản thì Việt Nam quá thành công, bởi tiêu chuẩn của người Cộng sản vẫn quanh quẩn ở chỗ ăn, mặc, ở, chưa bao giờ thoát ra khỏi vùng lú lẩn này (thì ông bà từng nói ham ăn thì lú, ham ngủ thì mê mà lại?! Và điều này cũng lý giả cho cái biệt danh Tổng Lú của ông Nguyễn Phú Trọng). Ông vẫn căn cứ trên miếng ăn, cái áo, cái quần để mặc. Và nếu so sánh thời đại Cộng sản Nguyễn Phú Trọng với Cộng sản Hồ Chí Minh, Lê Duẩn, Phạm Văn Đồng thì rõ ràng thời đại Cộng sản Nguyễn Phú Trọng đã vượt quá xa những thời trước. Thời trước lạc hậu, rúc rừng, toàn dân  ăn bo bo, khoai độn, lãnh đạo ăn thịt, sơn hào hải vị phải chui vào chỗ kín mà ăn, ở nhà sàn, ở nhà của “thực dân Pháp” để lại thì thời của Trọng, công khai hưởng vinh hoa phú quí, ông Tổng như hoàng đế, ông đứng đầu tỉnh như ông vua, cống nạp công khai, ăn ngon, mặc đẹp và ổ chỗ cao sang, xa xỉ.

Thậm chí, thời của Trọng, người ta không dừng ở ăn ngon mà ăn siêu ngon, mặc siêu đẹp, ở siêu sang. Ăn siêu ngon thì đã thấy rồi, các quan ngồi ăn phải có các nữ giáo viên hầu rượu, và chuyện nữ giáo viên hầu rượu chỉ là chuyện rất nhỏ, bằng cái đầu kim trong cả một bao kim thâm cung bí sử chưa thòi ra mà thôi. Cỡ một thằng cấp tỉnh nhãi nhép còn dám công khai kêu các em giáo viên đến hầu hạ, sờ soạng trong lúc uống rượu để “vui tí” thì cỡ bộ trưởng như Phùng Xuân  Nhạ hay cỡ Nguyễn Phú Trọng thì muốn gọi ai đến hầu hạ mà không được.

Vì sao lại ra nông nỗi như đang thấy? Vì đơn giản, cái chủ thuyết Ăn – Mặc - Ở vẫn là sợi chỉ đỏ tư tưởng của người Cộng sản, là nguồn cảm hứng vô tận để người ta nỗ lực vào đảng và là mãnh đất màu mỡ để các phe nhóm lợi ích hình thành, xâu xé từng miếng đất, từng mảnh rừng, từng tấc mỏ khoáng sản, từng cụm dân cư lao động giá rẻ bèo, thậm chí từng cặp chân dài để các quan trên hưởng lạc. Việt Nam chưa bao giờ thoát khỏi cái ăn, cái mặc và cái ở. Hệ thống chính trị Việt Nam thay vì cố gắng nâng cao dân trí, mở mang giáo dục và chấn chỉnh dân khí, an phục dân sinh để đảm bào quốc gia toàn vẹn thì ở đây, giới chóp bu Cộng sản đã đánh tráo khái niệm dân sinh với lòng tham và đua chen để hưởng lạc, sự hưởng lạc nhuộm đỏ bằng máu và nỗi nhục của người giáo viên ngay dưới mái trường xã hội chủ nghĩa và nhấn chìm mọi thứ có liên quan đến Dân Trí và Dân Khí. Chính vì vậy, Việt Nam ngày càng lún sâu vào nợ nần và hưởng lạc.

Nợ công lên cao ngập đầu, tính đến hiện tại, mỗi người dân đã gánh trên 40 triệu tiền nợ công, ngân sách trống rỗng, và đáng sợ hơn là người dân vẫn hoàn toàn mơ hồ, không hiểu gì về nợ công mặc dù hàng ngày, từng lít xăng, từng bó cải, từng cọng rau, từng cái quần, cái áo, từng viên thuốc chữa bệnh đều gánh nợ công, phải đội giá lên gấp năm, gấp sáu lần so với các nước khu vực. Một ví dụ đơn giản, xăng ở Mỹ giá chỉ bằng chưa đầy 50% giá xăng Việt Nam, xăng ở Singapore, Thái Lan, Nhật, Campuchia, giá chỉ bằng xấp xỉ 60% giá xăng tại Việt Nam. Vì sao, vì một lít xăng Việt Nam gánh thêm một đống nợ công vào đó. Người dân trả nợ công bằng cách mua hàng hóa và trả thuế giá trị gia tăng mỗi ngày, gồm tất cả các khoản thu về của chính phủ. Nói nôm na, nếu Việt Nam không có nợ công, người ta chỉ mua xăng với giá bằng 50% giá hiện tại. Mọi thứ hàng hóa khác cũng thế.

Và khi cả một hệ thống chính trị lặn ngụp trong việc ăn mặc ở, đi từ ăn ngon sang ăn đẹp rồi ăn siêu đẹp, mặc và ở cũng vậy… Và mối bận tâm ăn mặc ở chi phối cả một đất nước, dân tộc, người ta chưa bao giờ thấy rằng miếng ăn, cái mặc và chỗ ở của mình đã đủ, thì e rằng, chuyện nghĩ đến dân chủ, văn minh, công bằng hay độc lập dân tộc gì đó là chuyện còn xa lắm, vô cùng xa!

Và điều này cũng lý giải tại sao Nguyễn Phú Trọng có thể cười một cách vô tư để phát biểu một câu cực kỳ lú lẩn và thốn rằng “có bao giờ đất nước được như hôm nay?”. Đương nhiên, lời phát biểu này của Nguyễn Phú Trọng sẽ có hàng triệu thuộc cấp vỗ tay và thấy chí lý, nhất là những kẻ như Phùng Xuân Nhạ, vừa được miếng ăn, vừa được vui tí, vừa được quyền lực, no lưng ấm cật cho cả dòng tộc, có gì hơn nữa chứ?

Và rõ ràng, nếu nhìn từ góc độ đạo đức, mà không nói đâu xa là ngay trong hệ đạo đức Khổng Mạnh chẳng hạn, thì đất nước Việt Nam đang ở trạng thái vô luân hơn bao giờ hết. Sách xưa từng nói: “Quân Tử ư phú quí bất năng dâm, bần tiện bất năng di, vũ uy bất năng khuất”. Nghĩa là khi giàu có thì người quân tử không để mình rơi vào dâm đãng; Khi nghèo đói, người quân tử không ngửa tay xin xỏ, khi gặp kẻ vũ lực, người quân tử không khuất phục.

Tôi vốn không ưa gì Khống Mạnh, nhưng rõ ràng, ngay cả việc xây đền thờ hàng ngàn tỉ, mở ra học Viện Khổng Tử gì đó cũng là trò trí trá của kẻ vô luân không hơn không kém. Chưa giàu, dùng tiền của dân để phú quí và tha hồ sờ mó các em, tổ chức tiệc tùng, hưởng lạc thú lăng loàng, cũng không đến nỗi nghèo nhưng lãnh đạo Cộng sản cứ sang các nước phương Tây thì mở miệng cầu cứu, xin xỏ viện trợ, quân đội cũng không đến nổi yếu hèn nhưng chính sách cúi luồn, chịu nhục, thí tốt của nhà lãnh đạo cộng sản đã nhanh chóng đẩy đất nước vào chỗ đớn hèn, nhược tiểu… Đó là đạo của kẻ tiểu nhân.

Khi kẻ tiểu nhân nắm quyền lãnh đạo đất nước, bu lu boa loa về tương lai đất nước thì e rằng, khó có thời đại nào vô luân hơn thời đại Cộng sản xã hội chủ nghĩa này!

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Images?q=tbn:ANd9GcSx-0ZYrdic6lIdjh7HgWid21m-bqqNSAepDjP90tO1GVgv1S7rLQ

Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam L%25E1%25BB%25A5t
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam   Nhung - Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Những căn bệnh đang hủy hoại xã hội Việt Nam
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Sự khác biệt giữa hai văn bản hiến pháp Việt Nam 1992 và 2013 Nguyễn Duy Vinh (cựu học sinh trung học Nguyễn Trãi Sài Gòn) Vào tháng 05 năm 2013, tôi có viết và đăng một bài có tựa đề “Những biến dạng của các văn bản hiến pháp của đảng Cộng Sản Việt Nam”
» Những việc đáng ghi nhớ nhất trong năm 2013 tại Việt Nam
» Những viên ngọc kiến trúc của Việt Nam đang dần biến mất
» Hiến Pháp 1992 trong mắt tôi
» Cuộc sống trong khu ổ chuột ở Sài Gòn

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon  :: ĐỀ TÀI :: Chính Trị-
Chuyển đến