Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon

Diễn Đàn của Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Trung Học Nguyễn Trãi Saigon
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Keywords
Saigon quan ngam quang chất Trung Nguyen luong Nhung quốc chuyen nguyet quynh VNCH ngắn hoang sáng phải trong Chung truyện nhac bich linh thuoc không
Latest topics
» qua đi thôi bão nổi
30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Icon_minitimeSat Mar 11, 2023 3:11 am by Admin

» Cụ Hoang Xuân Hãn
30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Icon_minitimeSun May 08, 2022 10:37 pm by Admin

» Giáo dục VNCH - Giáo dục con đường khai phóng
30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Icon_minitimeMon Jan 10, 2022 4:06 am by Admin

» Suy tư về kiếp người - Về Cùng Cát Bụi
30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Icon_minitimeSun Jan 09, 2022 4:25 am by Admin

» AI ĐÃ HẠ GỤC CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN?
30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Icon_minitimeSat Jan 08, 2022 2:41 am by Admin

» NHẠC THIỀN - Cõi Thiền trong Âm Nhạc
30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Icon_minitimeThu Jan 06, 2022 4:11 am by Admin

» Trở về miền ký ức : Một bài viết về người lính VNCH
30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Icon_minitimeTue Jan 04, 2022 3:06 am by Admin

» Tôi Cưới Vợ
30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Icon_minitimeTue Jan 04, 2022 2:44 am by Admin

» Giáo sư Phạm Hoàng Hộ
30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Icon_minitimeMon Nov 29, 2021 3:05 am by Admin

March 2024
MonTueWedThuFriSatSun
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
25262728293031
CalendarCalendar
Affiliates
free forum

Affiliates
free forum


 

 30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ

Go down 
Tác giảThông điệp
ledung
Khách viếng thăm




30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Empty
Bài gửiTiêu đề: 30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ   30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Icon_minitimeWed Apr 29, 2015 9:54 am





Chuyện viên phó giáo và con khỉ

Tú Kép

30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Vuquanghien
GS Vũ Quang Hiển. Ảnh BBC

Vừa rồi, đài BBC Tiếng Việt mở cuộc phỏng vấn viên phó giáo sư tiến sĩ Vũ Quang Hiển về chính sách của Cộng sản Bắc Việt Nam (BVN) sau năm 1975 và về vấn đề tù binh Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) hay Nam Việt Nam (NVN), được đăng thành hai kỳ báo trên trang web BBC Tiếng Việt.

Trên BBC ngày 18-4-2015 (kỳ báo 1), viên phó giáo sư tiến sĩ, dạy tại Trường Đại học Quốc Gia Hà Nội, dõng dạt tuyên bố: “Tôi nghĩ rằng sau chiến tranh, Việt Nam không có ngược đãi đối với mọi người. Bởi vì chính sách lúc ấy của nhà nước Việt Nam là chính sách hòa hợp dân tộc. Chính sách này đã công bố công khai ngay từ thời chiến tranh, chứ không phải sau hậu chiến mới có chính sách đó…”

Phát biểu của viên phó giáo không khác gì mấy ông cán bộ phường hay cán bộ xã, học tập theo cái loa đài phát thanh Hà Nội sau ngày 30-4-1975. Không biết lúc đó, 40 năm trước, viên phó giáo nầy lên mấy tuổi và sống ở đâu? Y có sống ở miền Nam không để biết sự ngược đãi, cướp của, cướp nhà của CSVN. Viên phó giáo có nghe câu danh ngôn bất hủ của một lãnh đạo CS khi vào được Sài Gòn: “Nhà ngụy ta ở, vợ ngụy ta lấy, con ngụy ta sai”. Viên phó giáo có chứng kiến cái cảnh đánh tư sản, đuổi dân đi kinh tế mới để cướp nhà, cướp đất của người ta không? Sự ngược đãi tràn lan trong xã hội, từ thượng tầng xuống tới làng xã. Suýt nữa quên nhắc cho viên phó giáo rằng chẳng cần đi đâu cho xa, ngay tại Đại học, sau năm 1975, bảng xếp hạng tuyển sinh vào Đại học CS gồm 14 hạng, trong đó con ngụy quân ngụy quyền ở hai hạng chót thứ 13 và 14. Sơ sơ như thế có ngược đãi với trẻ con vô tội không thưa ngài phó giáo?

30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Images?q=tbn:ANd9GcQfF4c0mFkB-CwdPysf_x0kVazFnDSIOE8X6_-r7F6RDWMYJh359g

Sự ngược đãi của CSVN không thể nào kể hết cho xiết. Có một chuyện giỡn thời danh được lưu truyền như thế nầy: Sau khi Lê Duẩn chết, Lê Duẩn xuống địa ngục. Bị hành hạ khổ sở vì tội ngược đãi tàn bạo sau năm 1975, Lê Duẩn hỏi viên cai ngục làm sao thoát khỏi nơi chốn lao tù nầy. Viên cai ngục nói: “Dễ lắm, nhà ngươi phải sám hối tội ngược đãi, bạo hành ở miền Nam sau năm 1975. Nhà ngươi hãy đi lên cho hết các bậc thềm nầy, mỗi bậc thềm đọc to một tội, khi hết tội thì sẽ đến cửa thiên đàng. Mỗi lần lên một bậc, hãy nhớ dùng phấn đánh tréo làm dấu cho biết.” Lê Duẩn nhìn bậc thềm mà mừng thầm, vì quá dễ. Y từ từ bước lên, đọc một tội của mình, và đánh phấn làm dấu. Tuy nhiên khi lên mãi các bậc thềm, Lê Duẫn xài hết cả một hộp phấn, rồi hai hộp phấn, cho đến khi địa ngục hết phấn, không còn phấn để viết, mà Lê Duẩn vẫn không thấy cửa thiên đàng, đành buồn bả quay về địa ngục …

Trở lại với viên phó giáo sư tiến sĩ Vũ Quang Hiển. Viên phó giáo Hà Nội còn ba hoa chích chòe trên đài BBC: “Thế còn việc tập trung học tập hay cải tạo, tôi nghĩ đấy là để học cho nó rõ chính sách của nhà nước Việt Nam thời bấy giờ. Chứ không có nghĩa là một chế độ tù đầy.… Nếu nói là tù đầy, thì tôi nghĩ đó là một sự xuyên tạc.”

À cái nầy, viên phó giáo nói cũng có phần đúng. Chuyện đi học tập cải tạo và chuyện tù đày có phần khác nhau, vì tù đày còn có tòa án xét xử, định tội rõ ràng, xong có kêu án, có thời hạn ở tù và chỉ định nơi giam tù; thậm chí ác ôn như Cải cách ruộng đất còn có Tòa án nhân dân. Còn đi học tập cải tạo thì chẳng có tòa án, chẳng ai kết án, chẳng có thời hạn, chẳng biết giam ở đâu, chẳng biết khi nào về, nhiều khi đi mút mùa lệ thủy. Khác nhau quá đi chớ. Trại tù có quy chế rõ ràng, còn trại học tập cải tạo là nơi giam giữ vô thời hạn, bạo hành, ngược đãi, trả thù, bóc lột tối đa sức lao động tù nhân. Khẩu phần của một người học tập cải tạo rất thấp so với khẩu phần của một tù nhân CS dưới chính thể VNCH. (Trần Vỹ, “Đời sống trong trại giam miền Bắc”, đăng trong Vàng, Máu và Nước Mắt, Hội Quốc Tế Y Sĩ Việt Nam Tự Do, Canada, 2000: tr. 239-250.) Trại cải tạo là một loại trại trừng giới ác độc tàn bạo nhứt trong lịch sử Việt Nam.

Viên phó giáo tiến sĩ Đại học Quốc gia Hà Nội phải biết rằng chính sách học tập cải tạo không do đảng CSVN bày ra, mà chính sách nầy đã có lịch sử lâu dài từ quê cha đất tổ của CS, tức từ Liên Xô mà ra, thời năm xửa năm xưa. Sau đó Tàu cộng đem về khai triển, rồi bày cho Việt cộng học tập. Việt cộng chỉ việc vâng lệnh thi hành, tàn ác không kém các bậc thầy tý nào.

Cần nhắc lại là khi cướp được chính quyền năm 1917 ở Nga, CS Nga thiết lập chế độ cải tạo vào các năm 1918-1921 và hợp thức hóa bằng luật pháp năm 1933. Tại Trung Cộng, chính sách “lao cải” (tức lao động cải tạo) được chính thức hóa ngày 26-8-1954 và hội đồng chính phủ chấp thuận thủ tục thi hành chính sách lao cải vào tháng 8-1957. (Phạm Hữu Trác, “Tù cải tạo: Trình bày và phân tích dữ kiện”, đăng trong Vàng, Máu và Nước Mắt, Hội Quốc Tế Y Sĩ Việt Nam Tự Do, Canada: 2000, tr. 19.)

30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Images?q=tbn:ANd9GcTxdhqL2hmZSqNTLxHQ3SZ92MSHGjk0GBlCkO-WIGCmJxmjdWoADQ

30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ 2009_04_28_ganhphan-gif

Tại BVN, sau năm 1954, một số ít quân nhân, công chức không di cư vào Nam mà ở lại đất Bắc, liền bị bắt giam vào tù cải tạo. Chính sách cải tạo do quốc hội BVN chính thức quy định vào năm 1961 trong nghị quyết 49-NQTVQH và thông tư số 121-CP của hội đồng chính phủ đặt ra các biện pháp thi hành nghị quyết nầy. (Phạm Hữu Trác, bđd.)

Mấy món ăn chơi nầy viên phó giáo Vũ Quang Hiển không lẽ chưa học tập? Chưa học tập mần răng mà mò lên tới phó giáo tiến sĩ lận. Không lẽ tên nầy thuộc loại “dốt chuyên tu, ngu tại chức”? Ngoài ra, hình như trí nhớ của viên phó giáo chưa già mà đã cụt. Nên xin thêm ở đây chính sách học tập của Việt cộng theo tài liệu của nhà văn trong nước viết như sau.

Năm 1975, trước khi tấn công Sài Gòn, Ban Bí thư Trung ương đảng Lao Động từ Hà Nội đưa ra chỉ thị số 218/CT-TW ngày 18-4-1975, quy định chính sách đối với công chức và sĩ quan VNCH bị bắt như sau: “Đối với sĩ quan, tất cả đều phải tập trung giam giữ, quản lý, giáo dục và lao động; sau nầy tùy sự tiến bộ của từng tên, sẽ phân loại và sẽ có chính sách giải quyết cụ thể. Những người có chuyên môn kỹ thuật mà ta cần thì có thể dùng vào từng việc trong một thời gian nhất định, nhưng phải cảnh giác và phải quản lý chặt chẽ, sau nầy tùy theo yêu cầu của ta và tùy theo sự tiến bộ của từng người mà có thể tuyển dụng vào làm ở các ngành ngoài quân đội. Đối với những phần tử ác ôn, tình báo, an ninh quân đội, sĩ quan tâm lý, bình định, chiêu hồi, đầu sỏ đảng phái phản động trong quân đội, thì bất kể là lính, hạ sĩ quan hay sĩ quan, đều phải tập trung cải tạo dài hạn, giam giữ riêng ở nơi an toàn và quản lý chặt chẽ.” (Huy Đức, Bên thắng cuộc tập I, Sài Gòn: Osin Book, 2012, tr. 39.)

Viên phó giáo còn giả nai làm như không biết: “Hai là đã không có nhà tù nào để giam cầm tất cả anh em sỹ quan binh sỹ quân đội Sài Gòn, cũng như (nhân viên) chính quyền Sài Gòn trước đây, trong nhà tù để mà đánh đập, để mà tra tấn, thì hoàn toàn không có.” (trích nguyên văn từ BBC ngày 18-4-2015.)

30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Images?q=tbn:ANd9GcQqQ6mki8MJw3dM4N3Lw2ByHhTM0LVLhLcuuIvdwPjVIoNEQ194

30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Z

Khổ quá, lại phải tìm giùm nhà tù cho cái anh chàng phó giáo Đại học Quốc gia Hà Nội. Theo Encyclopedia of the Vietnam War (Spencer C. Tucker, California, 1998, tr. 602), sau biến cố 1975, số sĩ quan, công chức và cán bộ Việt Nam Cộng Hòa bị bắt bỏ tù khoảng hơn 1 triệu người trên tổng dân số VNCH lúc đó khoảng 20 triệu người, tức 5% dân số. Tất cả bị giam trên 150 trại tù trên toàn quốc. Trong số 1 triệu người bị tù, khoảng 165,000 người (tức 15%) bỏ mình trong các trại tù. (Orange County Register, số Chủ Nhật 29-4-2001, ngày 30-4, tt. 2-3.) Cộng sản hứa sẽ thả ra khỏi tù những ai học tập cải tạo tốt, nhưng không có tiêu chuẩn xác định thế nào là học tập cải tạo tốt để được thả, nghĩa là chẳng có luật lệ quy định thời gian giam giữ tù nhân. Còn việc thả tù hoàn toàn tùy cảm hứng của VC.

Rồi tiếp đó, trả lời phỏng vấn trên BBC ngày 20-4-2015 (kỳ báo 2), viên phó giáo Đại học Quốc Gia Hà Nội lại lếu láo về hòa giải hòa hợp dân tộc. “Nếu chúng ta tính mỗi thế hệ khoảng 20-25 năm, thì hơn một thế hệ, hai thế hệ đã ra đời sau chiến tranh đến bây giờ rồi. Thì những gia đình đó, con cái của họ, con em của họ vẫn có công ăn, việc làm bình thường, được học hành một cách bình thường…Và người ta có thể gả vợ, gả chồng cho nhau…. Thì tôi nghĩ sự hòa hợp ấy về cơ bản đã được giải tỏa.”

Đúng là cho đến 2015, đã 40 năm qua, ai cũng phải kiếm công ăn việc làm, vì không lẽ 40 năm qua, người ta ngồi không, nhịn đói chờ chết. Bị ngăn sông cấm chợ, bị đổi tiền ba lần, bị đánh tư sản mại bản, tư sản dân tộc, tiểu tư sản, tiểu chủ, bị cướp trước, cướp sau, dân chúng cũng phải lo kiếm sống nuôi gia đình. Còn việc một số gia đình kẻ Bắc người Nam dựng vợ gả chồng cho con cái là chuyện bình thường trong cuộc sống xã hội, chứ đó không phải là chuyện hòa hợp hòa giải chính trị. Nói thế mà cũng nói được thưa phó giáo tiến sĩ.

Nói chuyện hòa hợp hòa giải, là nói chuyện hòa hợp hòa giải chính trị và giữa ai với ai? Dĩ nhiên ở đây kẻ mở miệng kêu gọi hòa giải hòa hợp là nhà cầm quyền CSVN. Còn đối tượng nhà cầm quyền CSVN muốn hòa giải hòa hợp là người Việt Nam, chứ ai vào đây. Hiện nay, có hai thành phần người Việt: người Việt ở trong nước và người Việt ở hải ngoại.

Sau khi CS cưỡng chiếm Sài Gòn năm 1975, những người Việt có điều kiện, tìm cách ra đi tìm đất sống tự do khắp năm châu, đông nhứt ở Bắc Mỹ. Ngày nay, người Việt họp thành những cộng đồng đông đúc, có khoảng 3 triệu người, tuy nói tiếng Việt, viết và đọc được tiếng Việt, nhưng họ đã ổn định cuộc sống, đã là công dân các nước khác, không phải là công dân Cộng Hòa Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Giai đoạn khó khăn của họ đã qua. Bây giờ họ sống ở nước ngoài, làm việc cho nước ngoài, lãnh lương nước ngoài, đóng thuế cho nước ngoài, hưởng quyền lợi và tiện nghi nước ngoài… Họ chẳng còn gì liên hệ gì đến nhà nước CSVN, họ chẳng có gì cần hòa giải hòa hợp với với đảng CSVN. Nếu vì công việc nhà, nếu phải về thăm gia đình, bà con còn ở trong nước, họ được đối xử theo quy chế người nước ngoài, luật lệ đối với người nước ngoài, và phải trả chi phí theo giá người nước ngoài, từ khách sạn, ăn uống, di chuyển, du lịch… Nói tóm lại là họ chẳng có gì cần để hòa giải hòa hợp với nhà nước CSVN.

Vậy thì chỉ có hòa giải hòa hợp giữa nhà cầm quyền CSVN và dân chúng trong nước. Muốn hòa giải với người dân trong nước thì chẳng có gì khó, mà rất đơn giản, chỉ cần CSVN dẹp bỏ độc tài, ngưng đàn áp, để cho người dân tự do sinh sống thoải mái, tự do làm ăn, tự do chính trị, tự do báo chí, tự do tôn giáo, ngưng cướp đất, giải quyết khiếu nại kiện tụng một cách công bằng, và việc đầu tiên là phải cất giùm cái mũ điều 4 Hiến pháp của CSVN. Cái điều luật lạ lùng nầy đặt CS ngồi trên đầu dân chúng Việt Nam. Đang ngồi trên đầu dân, đảng CS ngoan cố đời nào chịu bỏ điều 4 Hiến pháp. Thế thì làm sao hòa giải hòa hợp với dân chúng Việt Nam? Anh chàng phó giáo Đại học Quốc gia Hà Nội nầy đùa dai quá hà!

30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Conghambannuoc

Đảng CSVN còn nhân danh đất nước Việt Nam, ký kết những mật ước với Trung Cộng, nhượng bộ và bán nước cho Trung Cộng để duy trì quyền lực và quyền lợi, rồi bắt nhân dân Việt Nam gánh chịu hậu quả các mật ước đó, mà nhân dân chẳng biết mặt mũi là những mật ước gì? Ngay cả trước khi qua Mỹ ngoại giao, tên Tàu khựa gọi viên tổng bí thư CSVN sang chầu rìa, thế là tên tổng CSVN phải lò mò sang xin triều yết, cúi đầu ký kết thêm nhiều hiệp ước do Tàu khựa soạn sẵn. Tồi đến thế là cùng.

Như thế mà làm sao hòa giải hòa hợp với dân chúng được? Còn ba cái đám cưới lẻ tẻ là chuyện nhỏ như con thỏ, chẳng nhằm nhò gì, làm sao gọi đó là đã hòa giải rồi. Sao cái con vẹt hót líu lo như giọng lưỡi các viên chính uỷ phường xã nầy, lại có thể giảng dạy được sinh viên Đại học Quốc gia Hà Nội, nghe nói là tinh hoa của Việt Nam ngày nay?

Để kết thúc bài viết về chuyện tên phó giáo Đại học, ở đây xin ghi lại câu chuyện vui trong giới tiếu lâm Hà Nội. Chuyện kể rằng trong một đại hội áo thuật (trò xiếc) trên thế giới, một phóng viên quốc tế phỏng vấn viên trưởng đoàn ảo thuật Việt Cộng. Viên trưởng đoàn Việt Cộng ba hoa kể lể như sau:

“Tớ ấy à, tớ có một khả năng đặc biệt, đó là tớ chẳng những điều khiển đoàn của tớ, mà tớ còn có thể điều khiển bất cứ đoàn xiếc của bất cứ nước nào.” Người phóng viên rất kinh ngạc, ghi nhận ý kiến của tên trưởng đoàn Việt Cộng và báo cho Ban tổ chức biết. Lúc đó, trên sân khấu, có một đoàn xiếc Đông Âu đang trình diễn. Người huấn luyện viên điều khiển một con khỉ ra sân khấu. Ông nói nhỏ với con khỉ, nó liền mỉm cười. Ông nói nhỏ lần thứ hai thì nó mếu máo muốn khóc. Ông nói nhỏ lần thứ ba thì con khỉ đứng dậy, lịch sự chào khán giả rồi đi vào. Khán giả vỗ tay ầm ỹ.

Nghe ông phóng viên ca ngợi khả năng điều khiển trò xiếc của viên trưởng đoàn Việt Cộng, Ban tổ chức liền quyết định thử tài của y và mời y lên sân khấu.

Khi viên trưởng đoàn Việt Cộng lên sân khấu, người ta đem con khỉ cho y điều khiển. Cũng lạ thật. Y nói nhỏ gì không biết, con khỉ phá lên cười ha hả khoái trá. Rồi y nói câu thứ hai, con khỉ khóc nức nỡ, nước mắt ràn rụa, nước mũi chảy tùm lum. Khi viên trưởng đoàn Việt Cộng nói câu thứ ba, con khỉ vụt đứng dậy, chưa kịp chào khán giả, liền chạy trốn mất biệt vào hậu trường sân khấu. Cả hội trường đứng dậy vỗ tay khâm phục viên trưởng đoàn Việt cộng.

30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Images

Tối lại, tại khách sạn, viên trưởng đoàn Trung Cộng đến khen ngợi viên trưởng đoàn Việt Cộng. Viên trưởng đoàn Trung Cộng hỏi: “Đồng chí sao tài thế, hay nhẩy, đồng chí nói gì mà con khỉ cười hả hê vậy? Có thể cho anh em biết bí quyết tài tình của đồng chí không?”

Trưởng đoàn Việt Cộng trả lời: “Có gì đâu, chuyện rất đơn giản như đang giỡn đồng chí ạ. Em tự giới thiệu với nó: Nầy đằng ấy, tớ là phó giáo sư tiến sĩ Việt Nam đấy. Nghe nói mấy chữ phó giáo sư tiến sĩ Việt Nam, con khỉ cười quá trời. Đúng là khỉ, dám giỡn mặt với phó giáo sư tiến sĩ Việt Nam.

Rồi đồng chí nói gì mà nó khóc nức nỡ vậy? Trưởng đoàn Trung Cộng tò mò tiếp.

Trưởng đoàn Việt Cộng trả lời: “Cũng chẳng có gì. Đàn em nói với nó: Tớ là phó giáo sư tiến sĩ, dạy Đại học, mà lương hàng tháng của tớ chỉ tạm đủ sống đạm bạc một mình tớ mà thôi, còn gia đình tớ phải tìm cách cải thiện đấy.” Nghe thế, nó tủi cho thân phận em, nó khóc nức nở, nó cũng tốt nhẩy.”

Trưởng đoàn Trung Cộng nói ngay: “Sao lúc đó đồng chí không nói thêm với nó, tớ bán bài, bán đề thi, cho sinh viên lên lớp, bán bằng, kiếm khối tiền đấy. Ngoài ra, thỉnh thoàng có con nhạn là đà cho hưởng tý sex để đổi chác việc lên lớp nữa. Sướng chán.” Trưởng đoàn Việt Cộng trả lời ngay: “Ấy chết, ai lại nói thế, bí mật nghề nghiệp mà đồng chí, nói thế bể mánh ngay, nên đàn em chỉ làm thinh qua cầu.”

“Thế đồng chí nói thế nào mà con khỉ bỏ chạy lẹ vậy?”, viên trưởng đoàn Trung Cộng hỏi tiếp.

“Dạ em nói với nó thế nầy: “Khỉ ơi, mày ở nước ngoài làm gì, về Việt Nam hòa giải hòa hợp với tụi tao cho vui.” Nghe nói hòa giải hòa hợp với mình, nó bỏ chạy trốn mất đất. Thật là đồ khỉ. Về Việt Nam hòa giải hòa hợp mà không chịu. Đúng là con khỉ dại hơn mấy ông bà trí ngủ, khoa bảng đầy mình, giáo sư, tiến sĩ, bác sĩ, dược sĩ, nha sĩ hay kỹ sư gì đó, mấy ông cũng ở các nước Tây phương đấy, mấy ông bà về Việt Nam hòa giải hòa hợp, được bằng khen của nhà nước Hà Nội. Thế mà con khỉ lại chê…”

Chuyện viên phó giáo tiến sĩ muốn hòa giải hòa hợp với con khỉ ngang đây bắt đầu bốc mùi xú uế, đến nỗi con khỉ cũng chê. Thôi xin tạm ngưng. Bái bai bà con cô bác, chờ hồi sau, khi nào đài BBC tiếng Việt phỏng vấn thêm vài thằng ngố khác, mới có đề tài cho lời bàn Mao Tôn Cương, tiếp tục chuyện vui trời ơi đất hỡi như thế nầy.

TÚ KÉP
(Toronto, Canada)



30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ 11
Về Đầu Trang Go down
ledung
Khách viếng thăm




30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ   30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Icon_minitimeWed Apr 29, 2015 2:20 pm



TRẠI TẬP TRUNG CẢI TẠO:

- MỘT KIỂU NHÀ TÙ MAN RỢ NHẤT MÀ NHÂN LOẠI TỪNG BIẾT ĐẾN
- MỘT TỘI ÁC DẬY TRỜI CỦA HỒ CHÍ MINH VÀ ĐẢNG CS VIỆT NAM


30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ 108_DCSVN

Về Đầu Trang Go down
thanhdo
Khách viếng thăm




30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ   30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Icon_minitimeThu Apr 30, 2015 11:34 am

30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ 1907934_943362245681938_5944203997189341276_n

Tên phó giáo "trí ngủ" Vũ Quang Hiển chỉ là 1 "dư lợn viên"...
... 1 con chó trung thành của đảng csVN và ông chủ Tầu cộng!!


Về những kẻ mơ “nối vòng tay lớn” trong hòa bình với kẻ thù

30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Duluanvien8374-danlambao


Trần Quốc Việt (Danlambao) - Họ là những kẻ góp phần lớn vào sự sụp đổ của Việt Nam Cộng Hòa. Họ không ngừng cực lực lên án chính phủ Quốc gia và không ngừng xuống đường liên tục với đủ sắc áo màu cờ nhân danh phản chiến và hòa bình. Những chiến sĩ VNCH hy sinh biết bao xương máu ngoài mặt trận trong suốt 21 năm trời để bảo vệ hậu phương cho họ tự do lợi dụng và khai thác thể chế dân chủ và tự do để gây rối loạn ở hậu phương. Vô tình hay hữu ý hay thơ ngây, họ trở thành ngọn giáo nối dài của Cộng sản đâm vào hậu phương từng nuôi dưỡng, giáo dục và bảo vệ họ và gia đình. Họ là những sinh viên, trí thức, văn nghệ sĩ, chính trị gia, tu sĩ, và thành phần thứ ba ở miền Nam.

Những kẻ phản chiến và ngụy hòa này, tức những kẻ đối lập cửa trước rước giặc cửa sau vì, xét cho cùng, trung lập trong chiến tranh chính là bạn của kẻ thù. Nhưng cuối cùng khi cuộc chiến tàn, họ bị Cộng sản bỏ rơi, coi thường, hay cả bị tù đày. Họ chính là những kẻ mà Lenin đặt tên là “những kẻ ngu xuẩn có ích” cho cộng sản. Họ hiện diện thường xuyên trên các đường phố ở miền Nam và Mỹ kêu gọi hòa bình mà thực tế mở đường cho cuộc chiến tranh mới không tiếng súng nhưng tàn ác gấp bội lần.

Nhân dịp kỷ niệm bốn mươi năm Việt Nam Cộng hòa bị cộng sản cưỡng chiếm, chúng tôi trích lại lời phát biểu của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu vào ngày 24 tháng Mười 1972, và dịch một trích đoạn trong bài diễn văn của nhà văn Nga Alexander Solzhenitsyn tại đại học Havard vào ngày 8 tháng Sáu 1978. Những tiểu đề là của người sưu tầm và người dịch.


30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Ngu+ng%E1%BB%91c

Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu - Hai lối vào lịch sử

Tôi thiết tha kêu gọi những ai, ở miền Nam này, đang ăn cơm miền Nam, đang thở không khí miền Nam, đang được sự che chở của xương máu Dân Quân miền Nam, mà đến ngày nay, còn âm thầm tiếp tay với Cộng sản, còn lén lút đi đêm với Thực dân, Ngụy hòa, còn tính đâm sau lưng chiến sĩ đồng bào…Tôi kêu gọi lương tri của mấy người, vì đất nước, vì dân tộc, hãy dừng chân lại, hãy dừng tay lại, hãy từ bỏ ý định đó đi mà cùng với 17 triệu rưỡi Dân Quân miền Nam chiến đấu chống kẻ thù Cộng sản. Tôi kêu gọi mấy người hãy suy nghĩ, nếu thích Cộng sản thì hãy có can đảm ra ngoài Bắc ở với Cộng sản, như vậy Cộng sản còn ít khinh rẻ mấy người hơn là làm tay sai cho chúng ở miền Nam này.

Có thể không ai ở miền Nam tự do này giết mấy người đâu, nhưng chính Cộng sản sẽ giết mấy người.

Mấy người nếu muốn có tên trong lịch sử, thì cũng có hai lối có tên trong lịch sử. Một đàng khi nhắc đến, thì toàn dân cúi đầu khâm phục, con cháu lại ngẩng đầu lên hãnh diện. Một đàng khác, khi nhắc đến, thì toàn dân ngẩng đầu lên nguyền rủa, còn con cháu mấy người lại cúi đầu tủi nhục. Tôi chắc mấy người sẽ được lịch sử ghi tên vào hạng thứ hai này.

Nếu mấy người không cầm súng xông pha lửa đạn để chiến đấu, nếu không làm được một việc gì hữu ích cho hậu phương thì mấy người đừng làm gì hại dân bán nước.

Một hành động ngu xuẩn, phản bội Tổ Quốc, Chiến Sĩ và Nhân Dân, dù có gạt được ai 5, 3 tháng, 5, 3 năm, rồi cũng sẽ bị lịch sử lôi ra chứng minh và cũng sẽ bị trừng trị nghiêm khắc.


30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Tdlbao

Alexander Solzhenitsyn - Phản chiến hay phản bội


Tuy nhiên, lầm lẫn tàn ác nhất xảy ra do không hiểu cuộc chiến tranh Việt Nam. Nhiều người thực lòng chỉ muốn tất cả các cuộc chiến tranh chấm dứt càng sớm càng tốt; những người khác tin rằng nên có chỗ cho quốc gia, hay cộng sản, quyền tự quyết ở Việt Nam, hay ở Cambodia, như ngày hôm nay chúng ta thấy rất rõ ràng. Nhưng những thành viên của phong trào phản chiến Mỹ rốt cuộc liên can đến việc phản bội những nước Viễn Đông này, đến cuộc diệt chủng và đến đau khổ bị áp đặt hôm nay lên 30 triệu người ở đấy. Những người theo chủ nghĩa hòa bình xác tín này có nghe bao tiếng rên từ nơi đấy vọng đến? Hôm nay họ có hiểu trách nhiệm của họ? Hay họ chẳng muốn nghe?

Trần Quốc Việt
danlambaovn.blogspot.com

30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ 092baab32748449b99d5924d298aad46
Về Đầu Trang Go down
ledung
Khách viếng thăm




30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ   30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Icon_minitimeSun May 03, 2015 12:35 pm

30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Z


Nghĩ về chuyện cầm bút và bồi bút

— VietTuSaiGon
Sun, 05/03/2015 - 10:35

Trong vài ngày trở lại đây, kể từ khi lễ kỉ niệm “40 năm giải phóng miền nam” bắt đầu rục rịch cho đến khi nó kết thúc, rồi sang ngày Báo Chí Thế Giới, báo chí ở Việt Nam xuất hiện khá nhiều nhân vật “gương mẫu”, tiêu biểu, từ các đồng chí cựu chiến binh xuất hiện trên truyền hình với những chuyện xuất thần cho đến các đồng chí xuất hiện trên báo, nếu không xuất thần thì cũng xuất chúng, nói chung là xuất…!

Câu chuyện đầu tiên phải nói đến đồng chí Lái, một cựu quân nhânn Bắc Việt, từng có thành tích đang bị thương nhưng thấy địch tới, liền xé vải băng vết thương ngay tức thời và nhờ một đồng chí trinh sát kéo giùm khẩu 37mm Cannon tới để tiếp tục chiến đấu.

Cái hay ở chỗ loại súng này phải được một tổ tám người nam và mười đến mười hai nữ thanh niên xung phong vừa hè vừa kéo theo từng nhịp mới có thể di chuyển được bởi nó có trọng lượng trên 2000kg khi đứng không và có thể lên đến trên 2500kg khi mang cơ số đạn bên mình nó. Vậy mà một đồng chí trinh sát đã nhanh chóng kéo bốn khẩu lại vị trí chiến đẩu để đồng chí Lái cho “nổ”. Kết quả là có mấy tên địch nữa đi toi!

Chuyện này khá buồn cười bởi nó không thể có thật, người ta nổ đến mức một ông lính Cộng sản có thể ngang với thần thánh, trong phút chốc làm Phù Đổng Thiên Vương. Nhưng thời đại bây giờ không phải như ngày xưa mà khó tìm kiếm thông tin để đọc, để biết về đặc điểm cũng như tính năng của loại vũ khí tương đối cũ hoặc phổ biến nào đó như 37mm Cannon. Vậy mà anh nhà báo tác giả bài viết vẫn hồn nhiên viết bài, gửi đăng và người biên tập, đặc biệt là đồng chí tổng biên tập vốn dĩ có thói quen săm soi từng chữ cũng hồn nhiên cho đăng. Bài hot mà!

Kết quả là câu chuyện chém gió này gây trò cười cho không ít người và một lần nữa nó làm nhiều người cảm thấy buồn, thậm chí tổn thương bởi sự trung thực đã biến mất (chí ít là) trong người cầm bút (này). Bởi vô hình trung, một cách hết sức tự nhiên, một lần nữa, khái niệm bồi bút lại được nhắc đến, nó cho thấy người cầm bút không những cẩu thả, thiếu lòng tự trọng mà còn thiếu cả những kiến thức rất cơ bản trước khi xây dựng một câu chuyện (dù là chuyện để tô son, trét phấn).

Đương nhiên, trong cái buồn cũng có cái vui, bởi lẽ, qua đó, độc giả một lần nữa xác tín về những gì họ hoài nghi, nhìn thấy ở giới cầm bút nhà nước, họ không còn phải phân vân hay lưỡng lự trong chuyện có nên chọn  thông tin báo chí nhà nước để làm tiêu điểm truyền thống troing cuộc sống hằng ngày hay không? Và nhiều người chắc chắn đã có câu trả lời dứt khoát, tránh tình trạng nấn ná, lưỡng lự. Đó cũng là cái hay.


30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Images?q=tbn:ANd9GcRzcKKiba38ji2E1DnALbaKWxKOzctSsLUHhBnZbveWVDg5z_qqow

Câu chuyện thứ hai, cũng là chuyện nâng bi cho nhân vật, nhưng có khác câu chuyện thứ nhất. Ở câu chuyện thứ hai, nói về một viên công an ở thành phố Đà Nẵng trong đêm sau lễ hội bắn pháo bông, anh đã cúi xuống nhặt rác bỏ vào bao tải giúp người phu quét đường. Và bài báo này xem đây là hành vi đẹp, hết lời ca ngợi viên công an này.

Mới đọc qua cũng thấy rằng xã hội Việt Nam lộn xộn cỡ nào và cách định nghĩa cũng như hiểu về chức năng công việc của một nhà báo như tác giả bài báo này bị cụt cỡ nào. Bởi chức năng cơ bản của một công an không phải là đi nhặt rác. Đương nhiên việc này cũng không thừa nếu như anh ta thực hiện chức năng của mình đầy đủ và nếu thấy thừa thời gian, anh có thể giúp người khác, đó là chuyện rất bình thường, giống như hàng triệu con người khác đang giúp đỡ nhau trong xã hội, chẳng có gì đáng bàn.

Nhưng ở đây, có hai vấn đề, thử hỏi, công an Việt nam có bao giờ làm đúng và đủ chức năng bảo vệ an ninh cho nhân dân? Nếu không muốn nói là họ từng đánh chết người, từng cưỡng chế nhân dân và từng “thấy là hốt liền” những người biểu tình chống Trung Quốc xâm chiếm lãnh hải Việt Nam.

Hơn nữa, nếu là chuyện bình thường thì có gì đáng nói? Sao lại phải ca ngợi như thế? Phải chăng bài báo này muốn lột trần sự xấu tệ của ngành công an và xem hành vì của viên công an trên là một sự bất thường, là tiêu biểu hay gì gì đó?

Khả năng thứ hai là lột trần cái xấu có vẻ như không xãy ra. Nhưng khả năng viết bài để ca ngợi “công an nhân dân” là chắn chắn có. Trong khi đó, một nhà báo, khi ca ngợi một vấn đề gì đó, trước nhất phải coi lại bản chất cũng như sứ mệnh và chức năng của đối tượng. Khi mà ngay trong chức năng, sứ mệnh của bản thân chưa bao giờ trọn vẹn lại đi diễn trò để được ca ngợi là chuyện quá tệ, không đáng bàn, thậm chí đáng khinh.

Ngược lại, nếu như đối tượng đã làm xong chức năng, sứ mệnh của bản thân và muốn chia sẻ thời gian rảnh rỗi của bản thân bằng cách giúp một ai đó thì cũng là chuyện bình thường. Trừ khi xã hội đó không bình thường, cách định nghĩa xã hội của người chứng kiến sự việc cũng không bình thường thì cái nhìn của người ta trở nhên bất thường và bất kì việc cỏn con nào cũng xé cho to.

Và hơn hết, khi xã hội quá hiếm chuyện tốt, hiếm nghĩa cử hay hành vi tốt, một chuyện cỏn con cũng mang ra ca ngợi, nhào nặn nó thành một hành vi tiêu biểu hoặc một hiện tượng có tầm vóc thì rõ ràng là xã hội đó bất ổn. Và kẻ ca ngợi, thần thánh hóa nó quá thiển cận, nếu không muốn nói là đánh mất lòng tự trọng cũng như khả năng nhận định giá trị con người thông qua chức năng và sứ mệnh của công việc ở một người cầm bút.

Điều này chỉ chứng minh rằng báo chí nhà nước vốn quen ca ngợi của Việt Nam hiện tại đã trở nên trơ trẽn và không còn khả năng căn bản nhất của báo chí là ghi chép thực tại, nhìn nhận và đánh giá thực tại bằng một cách nào đó khách quan nhất.

Ngày Báo Chí Quốc Tế, tự dưng thấy báo chí Việt Nam vừa có chút gì đó khôi hài, lại vừa có điều gì đó thật khó nói, chí ít là cũng khó nói về giá trị, phẩm cách của người cầm bút nhà nước trong hiện tại. Thật đáng buồn và khôi hài!



30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ 80f9c-danglacuocsong01a-danlambao
Về Đầu Trang Go down
ledung
Khách viếng thăm




30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ   30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Icon_minitimeSat May 09, 2015 9:57 am

30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Bia%2Bthuyen%2Bnhan-babui-danlambao


Hờ hờ hờ gờ (H.H.H.G)

Babui (Danlambao)

Hợp âm của bọn lưu manh tráo trở
40 năm rồi đảng vẫn hát ò e
Hòa hợp, hòa giải với Nghĩa trang quân đội Biên hòa
là đặt thêm bót canh và điếm gác
biến nghĩa trang thành trại tù cải tạo
để quản lý linh hồn
người bất nhập, còn hồn thì bất xuất
nghĩa trang trở thành nơi hoang tàn đổ nát
vượn hú chim kêu
mượn bàn tay vô tình của thời gian
để phá nát mộ bia và xới cày mồ mả
dung dưỡng cây rừng làm điểm tựa
mượn gốc rễ làm vũ khí của lưỡi lê
tiếp tục cuộc chiến trả thù đê tiện
đâm nát thịt xương của anh hùng tử sĩ
như thế mới là chiến thắng vẹn toàn
phải diệt trừ hậu hoạn
ngay cả cát bụi của sinh tử luân hồi

phải diệt tất
vẻ vang thay cái đảng lưu manh, gian ác, lọc lừa
đang dương cao ngon cờ máu hôi tanh dưới đáy...
quần chúng nhân dân ngã ngựa.

30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ A118d3cd932c446a92fafd51a1ceae300abfb6d0

Hòa hợp, hòa giải với... cái búa !
đã đục bỏ bia tưởng niệm thuyền nhân
nằm xa quê hương nơi đèo heo hút gió
tận mãi Malaysia

30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Z

Thôi thì đảng nghỉ chơi...
chỉ hòa hợp, hòa giải với khúc ruột ngàn dặm
do đạn pháo kích nổ banh xác người
những khúc ruột vương vãi khắp bốn bể năm châu
nhắc lại chuyện xưa tích cũ làm gì?
để gây thù chuốc oán!
hãy khép lại quá khứ
như khép cánh cửa của trại cải tạo lưu đày
đảng đã có nghị quyết 36 kiểu ăn chơi
dành cho việt kiều yêu nước
kiểu nào đảng cũng hết mình chiều chuộng, ok
nên về Việt Nam một lần cho sáng mắt

30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Phaobong-tretho-danlambao

xem bắn pháo hoa để xóa đói giảm nghèo
về để nghe tiếng kêu la thảm thiết của nhân dân bất đồng chính kiến
tiếng gào thét hờn căm của dân oan rộng khắp ba miền
đó là những âm thanh vượt kỷ lục Guiness của Việt Nam trong vùng Châu á
về để sáng... lòng lang dạ thú của đảng ba đình
cúc cung 16 chữ vàng và 4 tốt
về để chào mừng Việtnam bước vào kỷ nguyên: An nam đô hộ phủ

09.05.2015

Babui
danlambaovn.blogspot.com

30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ 092baab32748449b99d5924d298aad46

30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Images?q=tbn:ANd9GcRAgB_62N2mmKJQX_YLhV8yCcux4-LbdXCS0jDjHDeRdhubYm9BOQ

30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Bannuoc-danlambao-01
Về Đầu Trang Go down
ledung
Khách viếng thăm




30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ   30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Icon_minitimeThu May 14, 2015 10:59 am

30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Images-15

Ba ơi! Con không hiểu?


30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Giaoducmau-danlambao

Hoàng Thanh Trúc (Danlambao) - Buổi chiều, đang tưới mấy giỏ lan trước sân nhà, con gái tôi 17 tuổi học lớp 12 từ trường về nắm tay tôi kéo vào phòng khách vừa mở cặp vừa thuật lại. Trong tiết học văn chiều nay thầy gọi con lên nói nhỏ: "tan trường đợi thầy tại lớp". Cuối giờ chiều, trong lớp chỉ con và thầy, ngồi đối diện nhìn con đôi mắt thầy lung linh lạ lắm, lần đầu tiên trong suốt niên học rất thân ái thầy nhẹ cầm bàn tay trao lại cho con bài kiểm tra môn văn ngập ngừng nói nhỏ đủ cho con nghe:

"Thầy rất muốn cho em điểm 9 bài văn này, nhưng không thể, không có gì là phạm quy nhưng không nên cho ai biết, em về viết lại bằng nội dung khác, ngày mai nộp lại cho thầy"

Bối rối con cất vội vào cặp cám ơn thầy, bất giác thầy hỏi con: "gợi mở từ đâu em làm bài này?" con nói: từ Lễ duyệt binh Đại Thắng 30 tháng 4 vừa qua, thầy không nói thêm chỉ gật đầu mỉm một nụ cười rất khó tả, mà không thể nào con hiểu nổi, bước ra khỏi lớp con còn nhìn lại thấy thầy vẫn ngồi đó có thêm điếu thuốc trên môi, nhìn ra cửa sổ đôi mắt trầm tư...

Con gái tôi nói, Ba biết không, tuần trước, kiểm tra môn văn học kỳ cuối khóa và cũng để mở rộng thêm kiến thức nghệ thuật phản biện cho học sinh trước hai kỳ thi tốt nghiệp và đại học, một đề bài rất khó cho toàn lớp mà mỗi học sinh phải viết lên ý tưởng của riêng mình, đề tài là một câu hỏi:

“Xung quanh bạn, những thành tựu đổi mới của xã hội đất nước, có thứ nào có thể sẽ tốt hơn, nếu: (theo suy nghĩ của bạn)...?”

Con tôi lấy từ trong cặp đưa tôi xem bài làm của nó và cười cười nói: Cái này không phải lỗi tại con mà là tại ngày lễ 30 tháng 4 à nghen, con làm bài theo quan niệm quần chúng, nó xin phép đi thay đồ bỏ lại tôi ngồi một mình với “tác phẩm” của nó như vầy:

30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ 4ILbrABui7gUn78Ez3WqLakWOlnBu_PyF-tSXE3kgHYuoJDtuQR0IGcFi_-Egq47znxVA7EUPWLxuJLpxS-OoCDwX5Usg-ynQOQ0h0-4KdZTi-uv9lQm6-ziyjdoY-FauPigcLsCNVgsFIW5
30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ 4xJ88WUvwvQ6Azkocjb33jHrcxnwWzVb8gXHbut-W4J6fEm0MqEuO2XOSbRPghv9JGyGdvQQE4DP4elVCcy_2HVLOlpVpl5vgWUYeHY5MJEyaRMi87xcxnue73YiFq_vBXp9EUWU7XxCchcW
Trên quê hương sau 40 năm Thống Nhất còn đó tương phản đoạn trường!?
(Ảnh minh họa)

Lê Trần Thu Nguyệt - Lớp 12/A4 - Trường THCS III - Quận... TP/HCM

Môn Văn Học - Đề bài: “Xung quanh bạn, những thành tựu đổi mới của xã hội đất nước, có thứ nào đôi khi có thể sẽ tốt hơn, nếu: (theo suy nghĩ của bạn)...?”

Bài Làm


Sáng ngày 30 tháng 4 - Trôi theo dòng người tấp nập Tôi ngược lên cầu Thị Nghè rẽ trái đường Nguyễn Bỉnh Khiêm định vào đại lộ Lê Duẩn xem lễ duyệt binh chào mừng “Đại Thắng”, nhưng đến trước thảo cầm viên là cảnh sát công an ách lại kiểm ra, chỉ có giấy mời mới vào được khu vực trung tâm hành lễ.

Lỡ đi rồi biết làm sao, đứng bên lề đường trưa nắng như thiêu đốt, một chiếc xe bus quân đội đời mới dừng lại mở cửa hơi lạnh từ trong xe hắt ra mát rượi nhiều người đứng tuổi trên xe bước xuống, quân phục “Giải Phóng Quân” mới tinh một màu xanh lá với huân, huy chương lủng lẳng đầy ngực xếp hàng đủng đỉnh oai vệ đi sau người cầm cờ hướng vào khán đài.

Khát nước, bước qua bên kia đường mua ly nước mía, mắt tôi chợt dừng lại dưới đất cách vài bước chân ngồi bên cột đèn đường hứng cái nắng chói chang gay gắt là một bóng người lớn tuổi đen đúa cụt cả đôi chân cái nón vải sùm sụp trên đầu và chiếc áo rằn ri lá cây rừng bạc màu nắng gió trước mặt là cái lon sắt cũ kỹ đựng tiền lẽ.

Cầm ly nước mía tự nhiên đôi chân tôi bước lại, ngồi xuống 2 tay bê ly nước tôi ngỏ lời: Thưa, cho cháu mời bác ly nước và cũng không quên bỏ vào cái lon sắt tờ bạc mười ngàn đồng, ngạc nhiên bên trong cái lon sắt nằm chèo queo là cái huy chương bằng kim loại cũ mèm, tôi cầm lên ngắm nghía hỏi khẽ: bác là thương binh? Bác ấy cười móm mém: Thưa cô, tôi là phế binh chế độ cũ QL/VNCH, cái huy chương đó là “Anh Dũng Bội Tinh với Nhành Dương Liễu” kỷ niệm trận ĐăkTô, Tân Cảnh.

Đứng ở đây xa quá không xem được gì nhiều. Tôi mua vé vào Thảo Cầm Viên kề bên, ngồi trên thảm cỏ xanh dưới bóng cây trốn cái nắng mang theo trong lòng một thứ gì đó nằng nặng, không dưng tự nhiên bỗng thấy vương vấn một thoáng ngậm ngùi...

Rồi tự hỏi: Sao cũng là người Việt Nam cũng chiến binh như nhau nhưng ngày “đại thắng” thống nhất non sông, dân tộc chứng kiến 2 số phận “Vinh Nhục” đôi đường tương phản đến não lòng như vậy?

Rồi như tự trả lời cho chính mình: Nếu ngày xưa sau khi bị chia đôi 2 miền đất nước vào năm 1954 sao Miền Bắc, Bác Hồ không làm như miền Nam là “tuyên chiến” nhưng tuyên chiến với đói nghèo lạc hậu với nhược tiểu của một quốc gia vừa thoát tròng 100 năm nô lệ, 2 miền Bắc Nam cùng thi đua nhau, Sài Gòn ông Ngô Đình Diệm thì dựa vào viện trợ của Mỹ và các nước tư bản để phát triển cùng nhịp điệu với các quốc gia Đông Nam Á. Hà Nội thì ông Hồ Chí Minh dựa vào Liên Xô, Trung Quốc và khối Đông Âu viện trợ xây dựng lại miền Bắc sau cơn đói tang thương Ất Dậu, chưa cần thiết phải tuyên chiến đánh nhau và với vị trí đắc địa nhìn ra Biển Đông trên “đại lộ” hàng hải quốc tế thì sau hơn 60 năm (kể từ 1954) nếu sáng suốt và khôn khéo thì hôm nay chí ít 2 miền Bắc Nam đã như là Hàn Quốc - Đài Loan hay Singapore, kinh tế phát triển bao nhiêu thì xã hội kiến thức văn minh con người cũng cao theo chừng ấy và lúc này sau bao nhiêu năm, là lúc người dân 2 miền sẽ biết phải làm như thế nào để tương thích với tầm cao trí tuệ, để nhân danh nhân quyền nhất trí bằng một cuộc biểu quyết thống nhất trong êm đềm văn minh như Đông và Tây Đức trước kia và sẽ bầu tổng thống và Quốc Hội mà nhân sự là tổng hợp nhân tài trộn lẫn của cả 3 miền Trung Nam Bắc trong công bằng quang minh chính trực.

Và như vậy là hoàn toàn không có mấy triệu người, một thế hệ thanh niên rường cột quốc gia nằm xuống, không có biết bao cảnh tang thương đoạn trường do khói lửa chiến tranh bom đạn từ nước ngoài mang vào gây ra và quan trọng là đôi khi qua cuộc bầu cử thống nhất bởi trí tuệ văn minh nhân quyền đích thực của toàn dân phát triển qua 60 năm không bị chiên tranh hôm nay có thể Việt Nam không phải là một nước CS/XHCN mà được toàn dân chọn lựa là một quốc gia đa nguyên tự do dân chủ như đa phần các quốc gia trong LHQ hiện nay và vì vậy chắc chắn không có hình ảnh ngày lễ “Thống Nhất” duyệt binh mà có Bác thương binh QL/VNCH miền Nam ngồi bên vệ đường nắng bụi cùng cái huy “Anh Dũng Bội Tinh” và nhất là sẽ có gần trăm triệu người cùng chung vui chứ chẳng có triêu người nào buồn…

Tóm lại có rất nhiều thứ, nhưng một thứ lớn nhất “có thể sẽ làm cho xã hội tốt hơn rất nhiều so với ngày nay, nếu không có cuộc chiến tranh phát xuất từ miền Bắc vào miền Nam” gây ra.

Con gái tôi dưới nhà đi lên hỏi: Ba thấy bài viết con ra sao mà Thầy con nói “rất muốn cho em điểm 9 bài văn này, nhưng không thể”? mà con thì không thể nào hiểu nổi?

Tôi im lặng chỉ cười buồn nhìn con mình cắp cặp lên lầu chuẩn bị làm lại bài mới dù muốn nói với con: Hơn ba triệu đảng viên CSVN trong đó hàng chục ngàn Thạc Sĩ, Tiến sĩ, Giáo sư mà họ còn không muốn hiểu thì một học sinh 17 tuổi như con thì làm sao hiểu được... Một mai không còn chủ nghĩa CS trên đất nước mình ắt con sẽ hiểu mà không cần đến ai để giải thích.

14/05/2015

Hoàng Thanh Trúc
danlambaovn.blogspot.com

30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Tri-thuc-vn2
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ   30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
30-4-75: Chuyện viên phó giáo và con khỉ
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» "Loạn"... giáo dục XHCN: Thầy Sử không thể kèm Văn?
» Dự Luật đơn giản thủ tục nhập cư cho các chuyên viên tại Đức
» Câu chuyện tị nạn của một giáo dân Cồn Dầu - Ngọc Lan/Người Việt
» Chuyện về người thầy giáo không lương - Quỳnh Chi, RFA
» Câu chuyện kỳ diệu của 1 bác sĩ tìm cách chữa ung thư cho chính mình mà không cần bệnh viện

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon  :: ĐỀ TÀI :: Tin Tức, Thời Sự-
Chuyển đến