Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon

Diễn Đàn của Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Trung Học Nguyễn Trãi Saigon
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Keywords
Nhung Chung phải VNCH không quang thuoc ngắn sáng nguyet Nguyen hoang Trung quynh linh nhac truyện ngam chuyen luong quốc Saigon bich chất quan trong
Latest topics
» qua đi thôi bão nổi
TRUNG CỘNG, CƯỜNG QUỐC TRỊ GIÁ 100 NGHÌN ĐÔ LA. Icon_minitimeSat Mar 11, 2023 3:11 am by Admin

» Cụ Hoang Xuân Hãn
TRUNG CỘNG, CƯỜNG QUỐC TRỊ GIÁ 100 NGHÌN ĐÔ LA. Icon_minitimeSun May 08, 2022 10:37 pm by Admin

» Giáo dục VNCH - Giáo dục con đường khai phóng
TRUNG CỘNG, CƯỜNG QUỐC TRỊ GIÁ 100 NGHÌN ĐÔ LA. Icon_minitimeMon Jan 10, 2022 4:06 am by Admin

» Suy tư về kiếp người - Về Cùng Cát Bụi
TRUNG CỘNG, CƯỜNG QUỐC TRỊ GIÁ 100 NGHÌN ĐÔ LA. Icon_minitimeSun Jan 09, 2022 4:25 am by Admin

» AI ĐÃ HẠ GỤC CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN?
TRUNG CỘNG, CƯỜNG QUỐC TRỊ GIÁ 100 NGHÌN ĐÔ LA. Icon_minitimeSat Jan 08, 2022 2:41 am by Admin

» NHẠC THIỀN - Cõi Thiền trong Âm Nhạc
TRUNG CỘNG, CƯỜNG QUỐC TRỊ GIÁ 100 NGHÌN ĐÔ LA. Icon_minitimeThu Jan 06, 2022 4:11 am by Admin

» Trở về miền ký ức : Một bài viết về người lính VNCH
TRUNG CỘNG, CƯỜNG QUỐC TRỊ GIÁ 100 NGHÌN ĐÔ LA. Icon_minitimeTue Jan 04, 2022 3:06 am by Admin

» Tôi Cưới Vợ
TRUNG CỘNG, CƯỜNG QUỐC TRỊ GIÁ 100 NGHÌN ĐÔ LA. Icon_minitimeTue Jan 04, 2022 2:44 am by Admin

» Giáo sư Phạm Hoàng Hộ
TRUNG CỘNG, CƯỜNG QUỐC TRỊ GIÁ 100 NGHÌN ĐÔ LA. Icon_minitimeMon Nov 29, 2021 3:05 am by Admin

March 2024
MonTueWedThuFriSatSun
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
25262728293031
CalendarCalendar
Affiliates
free forum

Affiliates
free forum


 

 TRUNG CỘNG, CƯỜNG QUỐC TRỊ GIÁ 100 NGHÌN ĐÔ LA.

Go down 
Tác giảThông điệp
Sang Vu
Khách viếng thăm




TRUNG CỘNG, CƯỜNG QUỐC TRỊ GIÁ 100 NGHÌN ĐÔ LA. Empty
Bài gửiTiêu đề: TRUNG CỘNG, CƯỜNG QUỐC TRỊ GIÁ 100 NGHÌN ĐÔ LA.   TRUNG CỘNG, CƯỜNG QUỐC TRỊ GIÁ 100 NGHÌN ĐÔ LA. Icon_minitimeFri Nov 22, 2013 12:09 pm


TRUNG CỘNG, CƯỜNG QUỐC TRỊ GIÁ 100 NGHÌN ĐÔ LA.

Trần Trung Đạo
 
Bangladesh là quốc gia có dân số 147 triệu ở vùng Nam Á. Sau cuộc chiến tạm gọi là nội chiến Pakistan dài phát xuất từ các lý do văn hóa, tôn giáo, địa lý, quốc gia Bangladesh được thành lập vào năm 1971. Về kinh tế, Bangladesh được xếp vào hạng thứ 151 trên thế giới, nghĩa là rất nghèo. Nhiều triệu trẻ em Bangladesh vẫn còn thiếu dinh dưỡng. Chẳng những thế, các nước chung quanh cũng là những nước nghèo không thua kém nên các quan hệ kinh tế thương mại trong khu vực chẳng phát triển gì nhiều.
 
Nhưng khi trận bão lụt Katrina xảy ra ở New Orleans, Mỹ, tháng 8 2005, Bangladesh là một trong những quốc gia đầu tiên đáp ứng về cả nhân lực lẫn tài chánh. Chính phủ Bangladesh đã tặng nạn nhân Katrina 1 triệu đô la và sẵn sàng đưa chuyên viên sang giúp xây dựng các đê điều ở New Orleans mà họ vốn có nhiều kinh nghiệm.
 
Có người cho rằng việc Bangladesh tặng một triệu đô la cho Mỹ chẳng khác gì “gánh củi về rừng” và cũng có người cho rằng đó là một cách đầu tư lòng nhân đạo. Một nước nghèo như Bangladesh, số tiền một triệu đó sớm muộn cũng được Mỹ viện trợ trở lại, có thể với cả vốn lẫn lời.
 
Nhưng đại đa số các nhà bình luận đều đồng ý, trên tất cả những khía cạnh chính trị, kinh tế, nghĩa cử của chính phủ Bangladesh đã nói lên tấm lòng nhân ái của những người cùng cảnh ngộ. Năm 1974, Bangladesh vừa mới thành lập đã phải chịu một trong những cơn lụt lớn nhất trong lịch sử nhân loại với gần 30 ngàn người chết. Những cơn mưa mùa kéo dài suốt tháng đã làm xứ sở này sống với lũ lụt thường xuyên như chúng ta thấy trên các phóng sự truyền hình. Không ai hiểu được nỗi lòng của người chịu đựng lũ lụt hơn những người phải than thở “trời hành cơn lụt mỗi năm” như người dân Bangladesh.

Ngày 4 tháng 11, bão Haiyan hay Yolanda theo cách gọi của Philippines được cảnh báo và ngày 7 tháng 11, Tổng thống Phi Benigno Aquino III kêu gọi dân chúng trong vùng bão sẽ đi qua di tản tức khắc. Nhưng nhiều khu vực không biết tin tức và dù có nhận được lịnh cũng không biết đi đâu. Và vài giờ sau, lúc 6 giờ sáng cơn bão với sức gió 275 kilomet giờ vào đất liền.
 
Theo ước lượng của các cơ quan thiện nguyện quốc tế nhiều chục ngàn người dân Phi tại các đảo miền trung Philippines đã chết do cơn bão Haiyan gây ra. Chỉ riêng đảo Leyte Island đã có 10 ngàn người chết. Theo ước lượng của cơ quan National Disaster Risk Reduction and Management Council (NDRRMC) thuộc chính phủ Phi, khoảng 9.5 triệu người bị ảnh hưởng và hiện có 630 ngàn người đang lâm cảnh màn trời chiếu đất. Theo phóng viên CNN có mặt tại chỗ trong những ngày đầu, nhiều làng đã trở thành ngôi mộ tập thể và nạn nhân sống sót phải uống nước dừa để sống. Với sức gió 275 kilomet một giờ số thiệt hại nhân mạng và tài sản cuối cùng sẽ còn cao hơn ước tính rất nhiều.
 
Trong điêu tàn đổ nát do siêu bão Haiyan gây ra những hạt giống tình thương đang được gieo trồng. Hàng trăm quốc gia, hàng ngàn tổ chức từ thiện khắp thế giới đang đổ về Philippines không chỉ với thuốc men, áo quần, thực phẩm mà cả nhân lực để góp phần hàn gắn vết thương. Chính phủ Mỹ chỉ vài giờ sau cơn bão đã thông báo viện trợ khẩn cấp 20 triệu đô la, Anh tặng 16 triệu đô la, Nhật Bản tặng 10 triệu đô la. Đó chỉ là tiên mặt, ngoài ra, các hàng không mẫu hạm HMS Illustrious của Anh, USS George Washington của Mỹ chuyên chở thuốc men và vật dụng cần thiết đến Phi.
 
Và Trung Cộng, quốc gia có nền kinh tế lớn thứ hai trên thế giới đã viện trợ 100 ngàn đô la.
 
Đừng nói gì các công ty như IKEA cam kết 2.7 triệu đô la, Coco-Cola cam kết 2.5 triệu, số tiền viện trợ của cường quốc thứ hai trên thế giới có thể còn thấp hơn số tiền do các cựu thuyền nhân và đồng hương Việt Nam tại hải ngoại đóng góp. Báo Times bình luận 100 ngàn đô la là một sỉ nhục đối với Philippines. Trước phản ứng của dư luận thế giới mới đây Trung Cộng đã gia tăng viện trợ lên đến 1.64 triệu đô la nhưng không phải tiền mặt mà là mùng mền, chăn chiếu. Những món “Made in China” này nghe qua là đã sợ.
 
Nhiều nhà bình luận dù phê bình Trung Cộng đã yểm trợ chỉ bằng 6 phần trăm số tiền New Zealand đã hứa nhưng không ai hiểu tại sao các lãnh đạo Trung Cộng lại có thể làm như thế, chẳng lẽ chúng không biết thế nào là xấu hổ hay sao. Ngay cả tờ Global Times có khuynh hướng dân tộc cực đoan cũng viết trong phần bình luận ngày 12 tháng 11, 2013 “Trung Quốc như một cường quốc có trách nhiệm nên tham gia vào các hoạt động cứu trợ để giúp đở nạn nhân của quốc gia láng giềng. Nếu Trung Quốc làm nhục Philippines lần này, Trung Quốc sẽ chịu tổn thất lớn lao.”
 
Lãnh đạo Trung Cộng không phải là không nhận ra điều đó nhưng Trung Cộng ngày nay không phải là một Trung Cộng mà Chu Ân Lai từng thề nguyền sát cánh cùng các nước nghèo, bị trị láng giềng tại hội nghị Bandung ở Nam Dương 1955. Trung Cộng ngày nay cũng không phải là một Trung Cộng mà Đặng Tiểu Bình đã hứa chia ngọt sẻ bùi với các quốc gia Đông Nam Á bằng những lời đường mật trong chuyến viếng thăm của y năm 1978. Cơn bỉ cực đã qua, thời thái lai đang tới, lãnh đạo Trung Cộng ngày nay là một đám kiêu căng đang giương cao ngọn cờ chủ nghĩa dân tộc Đại Hán và chủ nghĩa này sẽ là chảo dầu của chiến tranh thế giới lần thứ ba phát xuất tại Á Châu.
 
Hơn ai hết, lãnh đạo Trung Cộng biết 3 trong số 20 cơn lụt lớn nhất nhân loại đều xảy ra tại Trung Hoa với khoảng 3 triệu người chết trong cơn lụt 1931, hai triệu người chết trong cơn lụt 1887 và khoảng bảy trăm ngàn người chết trong cơn lụt 1938, nhưng bản chất ti tiện, kiêu căng của giới lãnh đạo CS đã giết chết đặc tính “nhân chi sơ tính bổn thiện” của con người, che khuất tình “đồng cảnh tương thân”, bôi một lớp tro đen lên trên mấy ngàn năm văn hóa Trung Hoa và hủy hoại thể diện một của một quốc gia có nền kinh tế lớn thứ hai trên thế giới.
 
Trung Cộng là một trong những nước có nguồn dự trữ vàng lớn nhất thế giới, là nước chủ nợ lớn nhất thế giới và GDP có khả năng sẽ vượt qua Mỹ vào năm 2020 với ước lượng khoảng 24 ngàn tỉ đô la. Trung Cộng có rất nhiều cái nhất nhưng những điều đó không làm nên giá trị của một quốc gia, không làm cho nhân loại kính trọng Trung Cộng hơn Bangladesh, bởi vì giá trị của một quốc gia không phải được xác định bằng của cải mà bằng các tiêu chuẩn đạo đức, dân chủ, văn minh và văn hóa.
 
Khi bàn về những phẩm chất để làm một quốc gia trở nên vĩ đại và được kính trọng, nhà văn Thomas Fann, trong một tiểu luận xuất sắc đã nêu ra 10 yếu tô gồm tự do, công lý, danh dự, đạo đức, lòng thương cảm, thành thật, giá trị cuộc sống, sáng tạo, vượt trội, bảo vệ môi trường cho các thế hệ tương lai. Thomas Fann nhấn mạnh đến việc nghĩ đến các thế hệ tương lại khi nhắc câu chuyện Disney Land. Ông Walt Disney chết năm năm trước ngày Disney World ở Florida, Mỹ, khai mạc. Trong lễ khai mạc, có người than phải chi ông còn sống để thấy những khu chơi dành cho cho thiếu nhi huy hoàng tráng lệ như ngày nay. Thật ra, với tầm nhìn xa và tư duy khai phóng, ông Walt Disney đã thấy những nụ cười rạng rở, những ánh mắt vui tươi của trẻ em từ lâu trước ngày khai mạc Disney Land.
 
Trung Cộng không đạt bất cứ một phẩm chất nào trong mười phẩm chất nêu trên. Nhưng nếu phải xếp hạng, có lẽ nên được xếp Trung Cộng cùng thời đại với các nhóm dân bộ lạc bán khai ăn thịt người còn sống tản mát trong các khu rừng ở Congo, vùng West Indies và khu vực Amazon hoang dã.
 
Tại sao?
 
Cách đây không lâu Trung Cộng là một trong số ít quốc gia mà cha mẹ đã làm thịt con đẻ của mình để sống qua ngày. Cách đây không lâu đã có hơn ba chục triệu người dân Trung Cộng phải chết đói, ăn thịt nhau một cách công khai trong thời kỳ Bước tiến nhảy vọt và Công xã nhân dân, tức giai đoạn người dân phải đem nồi niêu xoong chảo ra các “nhà luyện kim sau vườn” để “đúc thép” theo chủ trương của Mao Trạch Đông. Và không chỉ trong 40 năm trước, mà ngay cả ngày nay cũng thế, trong lúc đại đa số nhân loại đã qua khỏi thời kỳ dã man cả ngàn năm nhưng tại Trung Cộng việc ăn thịt người là một thức ăn sang trọng. Tờ Next Magazine phát hành tại Hong Kong cho rằng tại Trung Cộng, thai nhi là thức ăn phổ biến.
 
Tháng Năm, 2012, trên tờ Washington Times, nhà văn và nhà nghiên cứu Youngbee Dale cho biết sở quan thuế Nam Hàn đã tịch thu 17 ngàn viên thuốc chế bằng thai nhi sản xuất tại Trung Cộng. Chính sách một con đã buộc các cặp vợ chồng chọn phá thai dù ở giai đoạn nào khi biết đứa bé sắp chào đời là con gái. Đài truyền hình Nam Hàn chiếu một phóng sự kinh hoàng, trong đó, các bác sĩ người Hoa thực hiện các ca phá thai và ăn bào thai ngay tại chỗ. Một bác sĩ người Hoa khác để dành bào thai trong tủ lạnh như để dành tôm cá. Việc ăn thịt người xảy ra nhiều nơi ở các bộ lạc bán khai Phi Châu, Nam Mỹ nhưng ăn thịt người được nhà nước cho phép chỉ xảy ra tại quê hương của Tập Cận Bình.
 
Trung Cộng như một cường quốc kinh tế và theo thông lệ chính trị quốc tế, phải hành xử đúng tư cách của một cường quốc dù đối với bạn hay thù. Nhưng không, lãnh đạo Trung Cộng không có trái tim và lòng nhân đạo và cũng không quan tâm đến sĩ diện của quốc gia. Đối với chúng tiền bạc là vũ khí, là cây gậy. Philippines là quốc gia tranh chấp với Trung Cộng về chủ quyền biển Đông nên những đứa bé Philippines đang hấp hối ở Tacloban phải chết thay cho chính phủ của các em.
 
Lãnh đạo Trung Cộng là những kẻ nói như Bá Dương nhận xét về nước của ông ta “Người Tây phương có thể đánh nhau vỡ đầu rồi vẫn lại bắt tay nhau, nhưng người Trung Quốc đã đánh nhau rồi thì cừu hận một đời, thậm chí có khi báo thù đến ba đời cũng chưa hết.”
 
Tại sao người Nhật không ghét Mỹ dù Mỹ đã ném hai trái bom nguyên tử giết 240 ngàn người Nhật tại hai đảo Hiroshima và Nagasaki? Bởi vì đó là lịch sử. Con người cũng như quốc gia, không ai có thể quay ngược lại bánh xe thời gian và chỉ có thể vượt qua nỗi đau quá khứ bằng cách xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn cho các thế hệ mai sau. Trung Cộng thì khác. Mối nhục một trăm năm được ghi đậm ngay trong phần mở đầu của hiến pháp và lòng thù hận nước ngoài đã được đảng CS khai thác tận tình.
 
Từ cơn bão lụt Katrina đến nay, mỗi khi cần phải tìm một ví dụ để nhắc đến tình người, để biểu dương tinh thần “đồng cảnh tương thân”, Bangladesh lại được ca ngợi trong hầu hết bài viết, bài diễn văn, từ tổng thống Mỹ cho đến một học sinh trung học và xem đó như “tấm gương Bangladesh”. Từ cơn bão Haiyan về sau, Trung Cộng cũng sẽ được nhắc nhở nhưng hoàn toàn phản nghĩa với Bangladesh. Trung Cộng sẽ đồng nghĩa với bản chất ti tiện, dã man, kiêu căng, thù vặt và thù dai. Bản chất đó là “sự kết hợp hài hòa và nhuần nhuyễn” của dòng máu bành trướng Đại Hán và đặc tính Cộng Sản độc tài.
 
Theo thống kê của Liên Hiệp Quốc, Trung Cộng là quốc gia có tổng sản lượng nội địa năm 2012 hơn bảy ngàn tỉ đô la nhưng trong mắt của phần lớn nhân loại hôm nay, trị giá của cường quốc này chỉ đáng 100 ngàn.
 
Trần Trung Đạo
Về Đầu Trang Go down
nguyenle
Khách viếng thăm




TRUNG CỘNG, CƯỜNG QUỐC TRỊ GIÁ 100 NGHÌN ĐÔ LA. Empty
Bài gửiTiêu đề: Trung Quốc, nước "lớn" nhưng "nhỏ"   TRUNG CỘNG, CƯỜNG QUỐC TRỊ GIÁ 100 NGHÌN ĐÔ LA. Icon_minitimeMon Nov 25, 2013 8:28 pm


Trung Quốc, nước "lớn" nhưng "nhỏ"

Song Chi.

TRUNG CỘNG, CƯỜNG QUỐC TRỊ GIÁ 100 NGHÌN ĐÔ LA. 1470162_527256650699791_787884728_n

Dư luận thế giới mấy hôm nay đã bình phẩm khá nhiều về số tiền cứu trợ ít ỏi của Trung Cộng, cường quốc kinh tế lớn thứ hai trên toàn cầu, dành cho Philippines sau cơn bão lịch sử Hayan. Mặc dù sau đó, trước sự chỉ trích của cộng đồng thế giới, nước này đã tăng số tiền cứu trợ tính bằng chăn, màn, lều… tương đương 1,6 triệu USD nhưng vẫn thua xa một số nước còn nghèo hơn TQ rất nhiều, và cũng không thể xóa đi cái ấn tượng bủn xỉn, keo kiệt ban đầu.

Nhưng nói thật, người dân nước nào còn tỏ ra sốc, ngạc nhiên về cách ứng xử của TQ chứ tôi tin rằng phần đông người VN, vốn có quá nhiều kinh nghiệm cay đắng với TQ trong quá khứ và cả hiện tại, hẳn là không bất ngờ gì cho lắm.


TRUNG CỘNG, CƯỜNG QUỐC TRỊ GIÁ 100 NGHÌN ĐÔ LA. 9k=

Trung Cộng vốn nổi tiếng là hẹp bụng, thù dai. Cũng nhân cách ứng xử của TQ với Philippines, xin kể lại câu chuyện tương tự với Na Uy trước đây (và còn liên lụy tới bây giờ).

Khi Ủy ban Nobel Na Uy công bố trao giải Nobel Hòa bình 2010 cho nhân vật bất đồng chính kiến TQ đang bị cầm tù Lưu Hiểu Ba, một người quen của tôi đang sống tại Paris đã nói với tôi đầy vẻ phấn khích: “Cô thấy Na Uy ngon lành không. Một nước nhỏ mà dám vuốt mặt Trung Quốc nhé. Chứ Pháp ấy à, ngay cả nếu Ủy ban trao giải có là một tổ chức hoạt động độc lập với chính phủ đi chăng nữa, Tổng thống Pháp cũng sẽ đi năn nỉ, thuyết phục, thậm chí vận động từng vị trong Ủy ban, thôi các ông đừng trao giải cho ông ấy, không thì Trung Quốc sẽ gây khó dễ đủ chuyện cho chúng ta ngay.” Điều này thì tôi thừa nhận. Dám trao giải cho Lưu Hiểu Ba bất chấp những cảnh báo của chính quyền Trung Quốc, Ủy ban Nobel Na Uy quả là ngon lành!

Và sự ngon lành đó đã bị trả giá! Từ người phát ngôn Mã Triêu Húc của Bộ ngoại giao Trung Quốc cho đến giới truyền thông Trung Quốc liên tục chỉ trích Ủy ban Nobel Na Uy về việc trao giải, và mặc dù chính phủ Na Uy đã phân trần rằng Ủy ban Nobel là một tổ chức độc lập, điều đó không hề làm giảm đi sự giận dữ của TQ.

Hàng loạt biện pháp “trả đũa” đã được TQ thực hiện: ngay trong tháng 10.2010, hai lần hủy cuộc gặp với bộ trưởng Ngư nghiệp Na Uy để thảo luận về vấn đề hải sản giữa hai nước tại Hội chợ Thương mại Thế giới tổ chức ở Thượng Hải, thậm chí những chuyến giao lưu trao đổi văn hóa giữa hai nước cũng bị hủy bỏ.

Trung Quốc gây sức ép với tất cả các quốc gia để họ không cử đại biểu tham dự lễ trao giải Nobel. Vào thời gian trước khi diễn ra lễ trao giải ngày 10.12.2010, báo chí Na Uy thường đề cập đến những phản ứng từ phía Trung Quốc mà họ cho là không sao hiểu nổi.

Dân Na Uy, theo cảm nhận của tôi, nếu như đối với Mỹ, nhiều người tỏ ra không thích thú lắm vai trò lãnh đạo thế giới của Mỹ, chế độ tư bản và sự cạnh tranh khốc liệt trong đời sống xã hội Mỹ, thì đối với Trung Quốc, đa số cũng không hiểu rõ về quốc gia này. Dù có biết về chế độ độc tài và “thành tích” nhân quyền của nhà nước Trung Cộng, điều đó không ngăn cản nhiều người Na Uy ngưỡng mộ Trung Quốc về nhiều thứ: một quốc gia khổng lồ, một nền văn hóa lâu đời, sự phát triển thần kỳ về kinh tế trong hơn 3 thập niên qua…

Khi Trung Quốc phản ứng quá đáng với Na Uy chỉ vì giải Nobel Hòa bình, họ không biết rằng đã làm cho người dân Na Uy kinh ngạc. Tôi đã nghe một số người Na Uy khi nói về điều này cứ lặp đi lặp lại câu: “Tại sao Trung Quốc lại phản ứng như vậy? Sao họ không chịu hiểu Ủy ban trao giải là một tổ chức hoạt động độc lập, nếu có ghét thì ghét cái Ủy ban trao giải, chứ sao lại đổ lỗi cho chính phủ Na Uy và làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nước?” Hoặc: “Tại sao họ lại không để cho ông Lưu Hiểu Ba đến nhận giải? Việc ông ấy đến nhận giải thì có sao đâu?”

Tôi phải giải thích đây là chuyện hai bên không hiểu nhau vì hai chế độ, hai xã hội quá khác nhau. Rằng ở Trung Quốc cũng như ở Việt Nam, nhà nước kiểm soát tất tần tật mọi thứ, nên những người lãnh đạo Trung Cộng không thể hiểu và cũng không chấp nhận việc có một Ủy ban, một tổ chức nào đó lại hoạt động độc lập với chính quyền mà chính quyền lại chịu, không thể can thiệp như vậy!

Chuyện xảy ra từ năm 2010, nhưng kể từ đó quan hệ kinh tế, thương mại giữa hai nước vẫn tiếp tục bị ảnh hưởng. Vốn là một quốc gia nhập rất nhiều cá hồi từ Na Uy, nhưng TQ đã tìm mọi cách gây khó dễ cho Na Uy, ví dụ như kéo dài quá trình kiểm tra chất lượng, làm thủ tục giấy tờ... khiến một số lượng lớn cá hồi xuất qua TQ bị hỏng, sau đó TQ không chịu nhận hàng, chẳng hạn!

Đồng thời, lượng cá hồi TQ nhập của Na Uy sụt giảm hẳn, từ 92% trong năm 2012 xuống 29% trong nửa đầu năm 2013, kết thúc việc gần như độc quyền của Na Uy trong thị trường cá hồi ở TQ trong thập kỷ trước. (“Norway's Salmon Exports To China Plummet Following Nobel Peace Prize For Liu Xiaobo”, International Business Times).

Chuyện không dừng lại ở đó. Trong năm nay, báo chí nước ngoài dẫn tin từ báo Na Uy cho biết, trái ngược với TQ, lượng cá hồi VN nhập của Na Uy lại tăng vọt, sau này Na Uy mới phát hiện ra là VN mua sau đó xuất khẩu qua TQ! (Bản tin tiếng Anh: “Norwegian salmon bypasses China blocade through Vietnam”, undercurrentnews).

Dù sao, qua một “chuyện nhỏ” này chắc người Na Uy sẽ hiểu hơn phần nào cách ứng xử của một quốc gia luôn tự cho mình là nước lớn nhưng khi đụng chuyện thì rất…tiểu nhân, chứ còn người Việt Nam chúng tôi thì đã quá hiểu và quá kinh nghiệm suốt từ hàng ngàn năm nay rồi!

Văn hóa Tàu, khác với văn hóa phương Tây, là để bụng, chấp nhất, thù dai theo kiểu “quân tử trả thù mười năm chưa muộn”. Mối thù bị Nhật xâm chiếm thời chiến tranh thế giới thứ II hay mối hận bị làm nhục bởi các nước phương Tây, luôn luôn được các thế hệ lãnh đạo đảng cộng sản TQ ghi nhớ nằm lòng, và tìm mọi cách để “nhồi” vào đầu người dân TQ.

Với các nước láng giềng nhỏ bé có những mối thù cũ (như VN) hoặc đang tranh chấp lãnh hải như VN, Philippines…cũng vậy, nhà cầm quyền Trung Cộng, thông qua bộ máy truyền thông báo chí, sách giáo khoa, ra sức vẽ lên những hình ảnh không đúng về các nước này, đổ lỗi cho các nước này là nguyên nhân gây ra mọi xung đột, bất hòa, là những nước nhỏ nhưng vô ơn, tham lam, xâm chiếm biển đảo của TQ, ăn cắp dầu, tài nguyên biển của TQ….

Hậu quả là đa số người TQ có cái nhìn lệch lạc về TQ và thế giới, nuôi dưỡng trong lỏng mối thù ghét Nhật, Mỹ, các nước phương Tây và một số nước ở Đông Nam Á. Không trách gì khi Philippines bị bão, đa số người dân TQ, thông qua những cuộc thăm dò ý kiến trên báo chí nước họ, thông qua các mạng xã hội, đã biểu lộ sự không đồng tình cứu trợ Philippines cho dù với một số tiền nhỏ nhoi.

Thật ra không phải bao giờ Trung Cộng cũng bủn xỉn. Đôi khi họ cũng tỏ ra rất hào phóng hỗ trợ nước này nước kia những món tiền không nhỏ, như đối với Cambodia, Pakistan, hay một số quốc gia châu Phi…nhưng đồng tiền của Trung Cộng là đồng tiền chết người.

Nếu lãnh đạo của một quốc gia nào vì tham lam, mờ mắt hoặc vì thế khó khăn mà phải nhận vào thì ngay sau đó phài đổi lại bằng tài nguyên khoáng sản của quốc gia, bằng lãnh thổ lãnh hải, sự độc lập về chủ quyền và trong đường lối chính trị. Chưa kể phải nhận lãnh những hậu quả lâu dài về ô nhiễm môi trường, tàn phá thiên nhiên do TQ khai thác tài nguyên, xây dựng bừa bãi, cộng thêm hàng hóa chất lượng dỏm, giả, độc hại từ TQ đưa vào v.v…

Từ cách ứng xử của Trung Cộng đối với những nước có thù cũ hoặc đang có tranh chấp, rồi nhìn sang Anh và Mỹ đối với nhau, Mỹ đối với Nhật, nước cựu thù trong chiến tranh, nhìn cách nước Nhật thầm lặng chuộc lỗi với các quốc gia họ đã từng xâm chiếm…dễ hiểu tại sao người Nhật không ghét Mỹ bằng ghét TQ, hay người VN không ghét Mỹ, ghét Nhật như ghét TQ.

Cũng may mà người Việt, do nước nhỏ nước nghèo nên không mang cái tâm trạng vừa tự ti vừa tự tôn dân tộc nặng nề như người Hoa, vì vậy cái nhìn về thế giới có phần ít lệch lạc hơn. Người Việt, do lịch sử đau thương của đất nước, luôn biết ơn những bàn tay đã chìa ra giúp đỡ mình. Khi thảm họa kép động đất sóng thần xảy ra ở Nhật năm 2011, người Việt, trong khả năng của mình, đã chứng tỏ lòng biết ơn Nhật là quốc gia hỗ trợ VN vô tư nhất trong bao năm qua.

Và bây giờ, khi cơn bão Hayan tàn phá Philippines, người Việt trong và ngoài nước đã mở lòng, mở hầu bao với người Phi. Ngoài sự đồng cảm giữa những quốc gia nghèo luôn phải đối mặt với thiên tai, đối với người Việt ở nước ngoài, còn là lòng biết ơn những ngày tháng vượt biên xa xưa đã dừng chân ở Philippines, được quốc gia này cưu mang trong thời gian chờ sang nước thứ ba.

Những tình cảm, sự tự nguyện đóng góp thêm đó phần nào làm giảm đi sự xấu hổ của người Việt khi chính nhà cầm quyền VN, chỉ hỗ trợ được 200.000 USD trong lần xảy ra thiên tai với Nhật 2011 và bây giờ, 100.000 USD cho Philippines. Đành rằng VN là nước nghèo, chẳng ai thèm chấp như với TQ, nhưng đừng quên, VN vẫn đang phải vay mượn, nhờ vả nước khác, VN lại đang phải đối mặt với âm mưu xâm chiếm lãnh thổ lãnh hải lâu dài của Trung Cộng, chắc chắn phải nhờ cậy đến bạn bè quốc tế. Nếu không biết điều thì sống với ai?

Hy vọng lãnh đạo VN qua câu chuyện này, dù quá muộn màng, biết nhận ra chơi với ai thì có lợi hơn.

Về phía TQ, từ khi bắt đầu trở thành một quốc gia giàu có tiền bạc rủng rỉnh, TQ không che dấu tham vọng muốn ngang bằng, thậm chí soán ngôi Mỹ, trở thành quốc gia lãnh đạo toàn cầu. Nhưng ước mơ đó xem ra vẫn còn lâu lắm, bởi chỉ có tiền, có sức mạnh quân sự đâu đã đủ để các nước tôn trọng. Khi chính Trung Cộng luôn thể hiện trước thế giới một thái độ hung hăng, ngang ngược, chuyên cậy nước lớn bắt nạt các nước nhỏ, cò kè tham lam từng mét vuông đất cho tới cả vùng biển Đông chỉ muốn giành về mình, quan hệ làm ăn với ai thì chỉ biết lợi về phần mình, trong văn hóa thì chỉ muốn đồng hóa, tiêu diệt bản sắc của nước khác v.v…Như vậy làm sao có được tư cách nước lớn?

Nói cách khác, TQ, nước "lớn" nhưng "nhỏ", là vậ̣y.


TRUNG CỘNG, CƯỜNG QUỐC TRỊ GIÁ 100 NGHÌN ĐÔ LA. CSVN+-+16+ch%25E1%25BB%25AF+v%25C3%25A0ng
Về Đầu Trang Go down
 
TRUNG CỘNG, CƯỜNG QUỐC TRỊ GIÁ 100 NGHÌN ĐÔ LA.
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon  :: ĐỀ TÀI :: Nhận Định, Phản Biện-
Chuyển đến