Cứ tưởng ngày mai thôi hết mưa Em hong khô tóc đợi sang mùa Mưa không ướt áo lòng sao vẫn Lại một thu về em biết chưa?
Cứ tưởng rồi đây thôi hết mong Hoa thơm mật ngọt chết trong lòng Mai kia bướm lạc về bên ấy Giữ lại dùm ta đôi mắt trong.
Thôi cứ chiều nay nhặt lá vàng Đêm về gối mỏng ngắm trăng tan Cất cao giọng hát qua sông vắng Ta cười cho mặt sóng âm vang.
Những tưởng rồi đây thôi sẽ quên Nơi con phố nhỏ vắng ưu phiền Chim bay về núi mà sao vẫn Có thật rằng quên hay nhớ thêm?
PHÙNG QUÂN Hàng Gió, mùa Thu 2013
TƯỞNG RẰNG ĐÃ QUÊN - TCS
Tưởng rằng đã quên cuộc tình sẽ yên Tưởng rằng đã quên nhưng tim yếu mềm Một ngày thấy em là đời bỗng đêm vây khốn.
Tưởng rằng đã quên cuộc tình sẽ yên Tưởng rằng đã quên thân đau muốn nằm Vì từng bước em là từng mũi đinh cuồng điên.
Còn gì đâu những đoá hoa hồng Vì trái tim tội lỗi lưu vong Còn gì đâu những má xưa nồng Dù xác thân còn phút ăn năn.
Tưởng rằng đã quên cuộc tình sẽ yên Tưởng rằng đã quên em qua phố rộng Một lời trối trăn còn tìm thấy trong đôi mắt.
Tưởng rằng đã quên cuộc tình sẽ yên Tưởng rằng đã quên tay em vẫn còn Dựng đời bão lên làm từng vết thương hồn nhiên...
Còn lại đây những sớm mai hồng Vì phố xưa cỏ lá mong manh Còn lại đây những bến hoang tàn Vì xác thân đã quá lênh đênh.
.
PVChuong Admin
Posts : 673 Join date : 25/04/2012
Tiêu đề: Trịnh Công Sơn - Một thời để nhớ - Tưởng rằng đã quên... Fri Nov 22, 2013 5:05 pm
"Tưởng rằng đã quên" của TCS bắt nguồn từ mối tình nghệ sĩ TCS với hai chị em Bích Diễm và Dao Ánh.
Trịnh Công Sơn - Một thời để nhớ - Tưởng rằng đã quên...
Trong một tình khúc của Trịnh Công Sơn có câu: Tưởng rằng đã quên - cuộc tình sẽ yên - tưởng rằng đã quên nhưng tim yếu mềm - một ngày thấy em là đời bỗng đêm vây khốn… Còn lại đây những sớm mai buồn - vì phố xưa cỏ lá mong manh.…
Dao Ánh - Trịnh Công Sơn
Cách đây hơn một năm, vào tháng 3.2010, khi về thăm Việt Nam, lần đầu tiên chị Ngô Vũ Bích Diễm nói về chuyện tình của mình với Trịnh Công Sơn (TCS) qua bài phỏng vấn đăng trên báo điện tử Đất Việt: “Tôi sinh ra ở Hà Nội, nhưng lớn lên ở Huế và vào học ở Sài Gòn, với tôi Huế là một tình yêu bất tận, tôi yêu anh Sơn như yêu Huế, bây giờ Huế đối với tôi là một quê hương thứ hai, là một phần trong cuộc đời của tôi”. Chị Diễm nói thêm là chị với anh Sơn có những kỷ niệm rất khó nói: “Cái bóng của anh Sơn quá lớn nên Diễm chọn cách im lặng để nghe người ta nói, còn tình cảm của Diễm đối với anh ấy là mãi mãi”.
Còn chị Dao Ánh? Khi TCS và chị thư từ qua lại khoảng ba năm, mãi đến gần Tết Trung thu 1966 (lúc chị 18 tuổi và anh Sơn 27 tuổi), thì TCS mới nói lời tỏ tình đầu tiên: “Dao Ánh, có một điều không nên nói ra mà vẫn phải nói và vẫn phải nói trong lúc uống thật say để có đủ can đảm nghe lời phủ nhận hay cái gật đầu: Anh yêu Ánh”. Đó là “lần đầu tiên (anh Sơn) tự thú điều đó ra trước” với một “chú thích” kèm theo: “nếu điều đó không làm Ánh phiền lòng thì hãy đến anh bằng một dáng dấp khác, bằng một thời khắc và bằng một vẻ nồng nàn mà anh vẫn hằng mong”. Nhận được hồi âm tuyệt vời của Ánh, TCS đã lấy xe đến nhà Bửu Ý để uống rượu và “đốt cho ngời thêm những hân hoan”. Nhiều lần sau đó, dưới các nhắn gửi đến Dao Ánh có thêm mấy chữ “Anh ôm em”.
Rồi chẳng hiểu vì đâu, TCS đã hai lần ngỏ lời từ biệt Dao Ánh. Lần thứ nhất là vào tháng 3.1967: “chúng mình chấm dứt tình yêu ở đây (…) anh xin cám ơn 4 năm ròng rã nâng niu tình yêu đó - cũng xin cám ơn những buổi đợi thật dịu dàng”. Nhưng rồi, vẫn chưa “dứt” được. Lần thứ hai vào hai năm sau, đầu tháng 4.1969, khi biết tin Ánh kết hôn với một người khác: “nghe tin này anh thấy bàng hoàng và thấy khó tin (…) anh chỉ muốn nói với Ánh một lần cuối điều thầm kín anh đã giữ lại trong anh bấy lâu - đó là mơ ước anh được có Ánh bên cạnh để cùng đi với nhau dài lâu trong đời sống này - bây giờ mọi điều đã lỡ. Ước mơ chỉ còn lại trong anh như một ngọn đèn không được đốt lên (…) Mọi việc đến quá nhanh - việc chuẩn bị cho tương lai của anh thì quá chậm (…) Từ buổi chiều nay hay là sớm mai này anh phải tập cho anh vào một lề lối mới, tập cho anh biết rằng từ đây anh không bao giờ còn có Ánh được nữa. Chúc Ánh cũng hạnh phúc như Diễm”.
Những tưởng từ đó đã khép lại “rừng xưa”.
Nhưng cuối năm 1975, TCS nhận được mấy lời nhắn ngắn ngủi của Dao Ánh viết trong một mảnh giấy nhỏ mà ông giữ mãi về sau. Lúc bấy giờ, ông về Huế và ở đó hơn 4 năm mới vào lại Sài Gòn (1979). Sang năm sau, TCS lại nhận một bộ dây đàn và một tút thuốc lá Pall Mall của Dao Ánh gửi từ nước ngoài về tặng. TCS chuyển địa chỉ của em gái mình là Trịnh Vĩnh Thúy ở Canada để Dao Ánh thư từ qua lại cho vui. Tháng 5.1989, TCS qua Pháp và đã gặp Dao Ánh tại Paris tháng 6 năm ấy, rất vội vã và qua nhanh như sau này TCS viết “có những hạnh phúc không bao giờ mình đến gần được”. Nhưng về lại Việt Nam, những gì “tưởng rằng đã quên” dường như sống lại. Để rồi, như TCS nhắn với Dao Ánh, khá rõ: “Một dĩ vãng tưởng chừng sẽ mất khuất mãi mãi bỗng dưng còn đó, trở về như một hiện tại, như của ngày hôm nay. Tất cả những hình ảnh đó cứ trôi đi bềnh bồng trong anh và cứ buộc anh phải cầm ly rượu lên để mà nhớ”. Kèm lời nhắn ấy, TCS gửi tặng Ánh một hộp đựng nữ trang bằng sơn mài với “một lời đề tựa” lãng mạn: “anh gửi Ánh cái hộp laque đựng bijoux, đựng luôn trong đó nỗi nhớ của anh và nếu cần Ánh hãy bỏ cả nỗi nhớ của Ánh vào đó”. Cũng năm ấy, 1993, Dao Ánh về thăm Việt Nam, gặp TCS và một biến cố tình cảm nào đó đã làm chấn động TCS để ông gần như thức trắng đêm viết bản Xin trả nợ người tặng Dao Ánh, sau đó Dao Ánh đã ly dị chồng khi về Mỹ. Từ điệu nhạc đến ca từ mở đầu của bản ấy nghe não nùng lắm: “Em phụ tôi một thời bé dại. Thơ dại ra đi không nhớ gì tôi”. Song đến đoạn cuối, lời trách giận người yêu bỗng chùng xuống với biến tấu dịu dàng, như tâm hồn đôn hậu của ông: “hai mươi năm vẫn là thuở nào”. Phải chăng đó là thuở “dấu chân địa đàng” vừa in lên cát bụi…
“Tôi không tin những người quá lạc quan khi nói về tình yêu bằng thể khẳng định. Người ta có thể tin rằng mình được yêu và cũng có thể hiểu nhầm mình không được yêu. Tôi không thể nói về một vấn đề mà chính bản thân mình cũng chưa hiểu hết. “Chưa hiểu hết” là cách nói theo kiểu đại ngôn chứ thật sự là “hoàn toàn không thể hiểu”. Nếu có một người nào đó thách thức tôi một trò chơi nghịch ngợm thì tôi sẽ mang tình yêu ra mà đánh đố. Tôi e, không ai dám tự xưng mình am tường hết nội dung phong phú và quá phức tạp của tình yêu. Có người yêu thì hạnh phúc; có người yêu thì đau khổ. Nhưng dù đau khổ hay hạnh phúc thì con người vẫn muốn yêu. Tình yêu vì thế mà tồn tại. Con người không thể sống mà không yêu”.
TRỊNH CÔNG SƠN .
P-C Khách viếng thăm
Tiêu đề: Re: Thơ Nhạc Giao Duyên Fri Aug 01, 2014 11:48 am
Chuyện tình Trịnh Công Sơn và em gái ruột của Diễm Xưa
Năm 2011, kỷ niệm 10 năm ngày mất Trịnh Công Sơn, cuốn sách “Thư tình gửi một người” được xuất bản gây “chấn động” trong cộng đồng yêu nhạc Trịnh. Lúc này, người ta mới biết tới Dao Ánh - người mà Trịnh Công Sơn đã gửi gắm tình yêu qua hàng trăm bức thư cùng nhiều kỉ vật được cô gìn giữ như những vật báu...
Trong ca khúc “Lặng lẽ nơi này” của Trịnh Công Sơn có câu: “Tình yêu mật ngọt, mật ngọt trên môi/ Tình yêu mật đắng, mật đắng trong đời”. Trịnh cũng từng viết: “Có người yêu thì hạnh phúc, có người yêu thì đau khổ. Nhưng dù đau khổ hay hạnh phúc thì con người vẫn muốn yêu… Tôi đã có dịp đứng trên hai mặt của tình yêu và dù sao chăng nữa, tôi vẫn muốn giữ lại trong lòng một ý nghĩa bền vững: Cuộc sống không thể thiếu tình yêu”. Với Trịnh Công Sơn, tình yêu là vậy, dù đắng, dù ngọt vẫn là mật.
Sinh thời Trịnh Công Sơn không có bạn đời, nhưng là một nghệ sĩ nhạy cảm, dễ xúc động, ông có nhiều mối tình. Đó là những người con gái mang vẻ đẹp cả hình thức lẫn tâm hồn, là những người tạo cho Trịnh Công Sơn những xúc cảm đặc biệt, là nguồn cảm hứng để ông viết nên rất nhiều ca khúc. Bên cạnh đó còn là những "chuyện tình" được chính một số người thêu dệt nên mà đến bây giờ mọi người đều biết không phải là thực. Nhưng cuối cùng rồi thì khi cát bụi trở về với cát bụi, chỉ còn lại đó những tình khúc mãi mãi với những NGƯỜI YÊU.
Nhân sắp đến dịp kỷ niệm 11 năm ngày mất Trịnh Công Sơn, trong loạt bài này, Giáo dục Việt Nam điểm lại những "mật ngọt", "mật đắng" trong đời Trịnh và đặc biệt là chia sẻ của những bóng hồng đã đi qua đời, âm nhạc của ông...
Trịnh Công Sơn thời yêu Dao Ánh
Mối tình tưởng như siêu thực với Dao Ánh, em gái ruột của Diễm Xưa
Ngô Vũ Dao Ánh sinh ngày 24/5/1948, là con gái trong một gia đình gia giáo và là em gái ruột của Ngô Vũ Bích Diễm. Khi mối tình Trịnh - Diễm không thành do trắc trở, khi biết chị mình không vượt qua được những ngăn cách và chia tay Trịnh Công Sơn, Dao Ánh đã viết thư nhờ Vĩnh Ngân - em ruột của Trịnh Công Sơn đem về cho ông (Trịnh Công Sơn có 7 người em: Trịnh Xuân Tịnh, Trịnh Quang Hà, Trịnh Vĩnh Thúy, Trịnh Vĩnh Tâm, Trịnh Vĩnh Ngân, Trịnh Hoàng Diệu và Trịnh Vĩnh Trinh). Bức thư là những lời động viên và tình cảm thân thương của Dao Ánh dành cho chàng trai thất tình. Trịnh Công Sơn viết thư trả lời, và từ đó hai người thường thư qua, tin lại cho nhau. Khi ấy là năm 1963, Trịnh Công Sơn 24 tuổi, còn Dao Ánh mới 15 tuổi.
Duyên chị tình em
Dao Ánh dù sống ở Huế nhưng vẫn nói giọng Bắc, là một cô gái cao, gầy, duyên dáng, sang trọng và tính tình rất đỗi dịu dàng. Dao Ánh không thích ồn ào, không thích đám đông và kín đáo, sống nội tâm. Gia đình Dao Ánh nghiêm khắc, thường kiểm soát sinh hoạt của các cô con gái rất gắt gao. Vì thế, việc gửi thư của Trịnh - Dao Ánh phải nhờ tới những cô em gái của Trịnh, đồng thời là bạn cùng lớp, cùng trường với Dao Ánh.
Trịnh Vĩnh Trinh - một trong những cô em làm “bồ câu đưa thư” đã kể lại: “Ba chị em (Vĩnh Ngân, Vĩnh Thúy, Vĩnh Trinh) thay phiên nhau xin anh Sơn được mang thư qua nhà chị Ánh… Mỗi khi tới nơi, Trinh thường lấp ló ngoài cổng hoặc núp sau gốc cây một lát. Chị Ánh thì đã quen với khoảng thời gian có người đưa thư cuối ngày, khi trời sập tối, nên chị cứ canh giờ ấy là đảo mắt nhìn xem có ai ngoài cửa hay không. Khi biết Trinh hoặc chị Ngân đã tới, thì chị Ánh lẻn ra bằng cửa bên hông để nhận thư và giấu vào người…”. Thư qua thư lại, tình cảm dần nảy sinh giữa Trịnh Công Sơn và Dao Ánh.
Dao Ánh năm 16 tuổi, phía sau là Trịnh Công Sơn
Hơn 300 bức thư tình gửi một người
Năm 1964, Trịnh Công Sơn 25 tuổi, sau khi tốt nghiệp trường Sư phạm Quy Nhơn, Trịnh đã tới thị trấn B’lao, Lâm Đồng để dạy học. Những nhớ nhung, tâm sự, tình yêu được trao gửi qua những cánh thư đi về giữa B’lao và Huế. Trong suốt 3 năm 1964-1967, vị nhạc sĩ tài hoa ấy đã viết tới hơn 300 bức thư tình lãng mạn gửi Dao Ánh.�
Trịnh âu yếm gọi Dao Ánh với nhiều tên khác nhau, khi thì là tên một loài hoa: dao - ánh - hướng - dương, khi ông gọi tên “Dao Ánh Sương mù”. Ông bày tỏ sự nhớ nhung tới người yêu trong lá thư viết ngày 26.10.1964: “Ánh ơi, bỗng nhiên anh thấy nhớ Ánh mênh mông… Sao con đường không ngắn hơn để anh có thể quay về đó thường xuyên nhìn thấy Ánh. Nhìn Ánh cười, Ánh buồn, Ánh nói, Ánh đi… Giờ này Huế có mưa không. Mùa đông đã về chưa cho bàn tay Ánh lạnh như một đêm mưa nào anh đã giữ bàn tay Ánh và bảo lạnh vô cùng. Ánh ơi anh còn gọi đến bao giờ như thế. Cầu mong Ánh bình an và thản nhiên như núi rừng, mặt trời và toumesol - hoa hướng dương”.
Trịnh Công Sơn viết thư cho Dao Ánh hàng ngày, có ngày viết tới mấy lần, buổi trưa, chiều, và tối. Đi tới 1 vùng khác, ông cũng viết thư cho Dao Ánh. Viết xong một tình khúc, Trịnh lại báo tin cho Ánh: “Anh vừa viết xong một bản nhạc cho Ánh: Ru mãi ngàn năm, Ru em từng ngón xuân nồng” (thư B’lao 26.2.1965).
Từ Huế, Dao Ánh cũng hàng ngày hồi âm bằng những bức thư thấm đầy sáp nến được viết lúc đêm khuya. Dao Ánh ép cả lá long não gửi vào cho Trịnh. Những bức thư từ B’lao là niềm mong đợi nhớ nhung, niềm vui, hạnh phúc của Dao Ánh suốt tuổi 16, qua tuổi 17, sang tuổi 18 của cô. Khi Dao Ánh vào Sài Gòn học, Trịnh Công Sơn mỗi lần về thăm Huế đều ghé Sài Gòn thăm Dao Ánh. Cũng như bao tình yêu khác, mối tình Trịnh- Ánh cũng có những giận hờn, trách móc. Một lần về Huế, hẹn gặp Dao Ánh nhưng vì lỡ hẹn, Trịnh đã viết thư gửi Dao Ánh và trách “Gửi người yêu bạc bẽo nhất cuộc đời anh”, nhưng càng về sau, bức thư càng dâng tràn nỗi nhớ, để rồi hờn giận đã nguôi từ khi nào.
Một bức thư Trịnh Công Sơn viết gửi Dao Ánh
Tình yêu vô thực
Hai người với hai tính cách lãng mạn ấy đã yêu nhau bằng một tình yêu vô cùng trong sáng, lý tưởng. Dao Ánh vốn giỏi tiếng Pháp, từng viết cho Trịnh những câu trong các nhạc phẩm của Pháp do Richard Anthony hát: “Em sẽ đợi giông tố và gió mưa về để khóc. Em mãi yêu anh nhưng anh chẳng màng gì tới nỗi buồn của em. Và em sẽ khóc dưới mưa đây”. Trịnh Công Sơn cùng gửi đáp Dao Ánh bằng một câu trích dẫn trong cuốn “Khung cửa hẹp” của Andre Gide: “Ngày ngày ngọn gió đời vẫn thổi nhưng chưa bao giờ thổi tắt được tình yêu”.
Mối tình lãng mạn tưởng như vô thực của họ cuối cùng kết thúc vào năm 1967. Trịnh Công Sơn viết một bức thư chính thức nói lời chia tay Dao Ánh. Trong thư chia tay, Trịnh viết “Bây giờ đã quá khuya… anh cũng phải quyết định một lần cho Ánh lẫn cho anh…. Anh cam đành là kẻ bội bạc để mở ra cho Ánh sự ngạt thở bấy lâu trong đó người này hay kẻ kia đã cố gắng đóng cho trọn vai trò của mình. Cho đến phút này anh vẫn cảm thấy chỉ riêng mình anh đã sống thật hồn nhiên trong tình yêu đã qua. Chúng mình chấm dứt tình yêu đó ở đây. Hãy xem mọi lầm lỗi đều ở anh cả… Cũng đành vậy thôi. Anh đã nhìn tình yêu ở độ cao nhất của thủy triều. Anh xin cảm ơn bốn năm ròng rã nâng niu tình yêu đó. Cũng xin cảm ơn những buổi đợi chờ thật dịu dàng không bao giờ còn có được…”
Trịnh Vĩnh Trinh, em út của Trịnh Công Sơn kể lại, trong cuộc tình phải chia tay với Dao Ánh, anh Sơn luôn nhận lỗi về mình, bởi lúc đó anh không thể mang lại một cuộc hôn nhân trọn vẹn cho người mình yêu, vì thế anh chưa nghĩ tới việc lập gia đình.
Lá dã quỳ được Trịnh ép khô gửi tặng Dao Ánh, được Dao Ánh giữ gìn cẩn thận
Nặng tình, đa đoan
Dao Ánh sau đó sang Mỹ học và lập gia đình. Cô vẫn giữ liên lạc với gia đình Trịnh Công Sơn, vốn là những người bạn gái học chung trường với cô thuở nào. Tết năm 1993, Dao Ánh về Việt Nam thăm người tình cũ. Trịnh đã viết ca khúc “Xin trả nợ người” tặng Dao Ánh, dưới bản nhạc còn để lại câu thơ nhói lòng: “Nỗi buồn xin lỗi bàn tay/ Tấm thân hiu quạnh ngồi say một mình…”. Dao Ánh đã ly dị chồng sau cuộc tái ngộ đó.
Trịnh Công Sơn và Dao Ánh trong một lần tái ngộ
Những ngày ốm nặng không thể viết, Trịnh Công Sơn vẫn đọc cho người bạn gõ máy tính gửi email tới Dao Ánh, vẫn những lời lẽ dịu dàng, ân cần. Những ngày cuối đời của Trịnh, Dao Ánh về Việt Nam, ngày nào cũng tới ngồi bên giường của Trịnh từ sáng tới tối, chỉ biết nhìn nhau.
Dao Ánh đã nhiều lần từ chối xuất hiện trong các chương trình tưởng nhớ Trịnh, nhưng rồi cuối cùng bà quyết định công bố hơn 300 bức thư của Trịnh Công Sơn cùng những kỉ vật tình yêu. Bà cho biết, đó không phải là việc làm để công bố đời tư của một người, mà bà muốn mọi người biết tới những trang văn đẹp và những cảm xúc trong sáng của một con người tài hoa. Cuốn sách “Thư tình gửi một người” còn cho in lại cả những chiếc lá, cành hoa mà Trịnh Công Sơn ép gửi tặng Dao Ánh, được Dao Anh gìn giữ cẩn thận, luôn mang theo bên mình.
Mối tình Trịnh Công Sơn - Dao Ánh quá lãng mạn, tới độ tưởng như là vô thực trên đời. Không gắn bó với nhau nhưng họ vẫn tiếp tục giữ tình cảm đẹp về nhau. Để rồi khi gặp gỡ, liên lạc lại, những yêu thương họ dành cho nhau dường như vẫn còn đâu đó, lại tràn về, cùng nỗi buồn, tình yêu của những người đa đoan.
Tần Tần
P-C Khách viếng thăm
Tiêu đề: Re: Thơ Nhạc Giao Duyên Sat Nov 08, 2014 11:55 pm
ƯỚC HẸN ĐẦU NON
Sáng ra ngồi đỉnh núi Mây trắng ngang lưng trời Trăm năm dù có vội Sông nước một dòng trôi.
PHÙNG QUÂN
Phiên Đá Sầu
NÔM NA TỨ TUYỆT
Ai bảo em thường yêu mưa ngâu! Nên chi Thu đến lại than sầu Đôi khi có lẽ mà như vậy Để chút hương mà nhớ đến nhau.
PHÙNG QUÂN Hàng Gió, Cơn mưa đầu tiên 2014.
Mưa Rơi Rớt Đêm Qua Nhạc: Nguyễn Tuấn .
vnguyen Khách viếng thăm
Tiêu đề: Re: Thơ Nhạc Giao Duyên Mon Jan 26, 2015 1:18 am
Vô Đề Tháng Sáu Thơ Phùng Quân
Tháng sáu không mưa mà ướt áo Bên này bên ấy chuyện mưa mau Nắng mưa quên cả ngày sau Thì thôi mưa nắng cũng màu thời gian.
Tháng Sáu Trời Mưa Nhạc Hoàng Thanh Tâm
Tháng sáu trời mưa trời mưa không dứt Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa Anh lạy trời mưa phong kín đường về Và đêm ơi xin cứ dài vô tận
Mình dựa vào nhau cho thuyền ghé bến Sưởi ấm đời nhau bằng những môi hôn Mình cầm tay nhau nghe tình dâng sóng nổi Hãy biến cuộc đời thành những tối tân hôn
Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân Vì anh gọi tên em là nhan sắc
Anh vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc Anh sẽ nâng tay cho ngọc sát kề môi Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai Và bên em tiếng đời đi rất vội
Tháng sáu trời mưa trời mưa không dứt Trời không mưa em có lạy trời mưa Anh vẫn xin mưa phong kín đường về Anh nhớ suốt đời mưa tháng sáu...
.
PVChuong Admin
Posts : 673 Join date : 25/04/2012
Tiêu đề: Re: Thơ Nhạc Giao Duyên Sat Jan 14, 2017 4:25 pm
PHỐ NÚI MÙ SƯƠNG
Nghe bỗng sao như tiếng thở dài Xem chừng đất đá cũng còn phai Riêng ta vẫn chút gì để nhớ Dẫu chỉ loanh quanh nhạc mấy lời.
PHÙNG QUÂN
Cảm xúc từ bài Thơ nhạc Còn Một Chút Gì Để Nhớ. Thi sĩ Vũ Hữu Định, và Nhạc sĩ Phạm Duy đã biến địa danh Pleiku tiêu sơ kia, bay xa vạn dặm, trở thành bất tử, một món quà Thơ-Nhạc bất hủ cho ngàn sau.
PQ
Còn Một Chút Gì Để Nhớ
Vũ Hữu Định
phố núi cao phố núi đầy sương phố núi cây xanh trời thấp thật buồn anh khách lạ đi lên đi xuống may mà có em đời còn dễ thương
phố núi cao phố núi trời gần phố xá không xa nên phố tình thân đi dăm phút đã về chốn cũ một buổi chiều nào lòng bỗng bâng khuâng
em Pleiku má đỏ môi hồng ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông nên mắt em ướt và tóc em ướt da em mềm như mây chiều trong
xin cảm ơn thành phố có em xin cảm ơn một mái tóc mềm mai xa lắc bên đồn biên giới còn một chút gì để nhớ để quên
Em hỏi ta còn mơ trăm năm Quanh đây lá rụng đã bao lần Hương quan mấy độ giờ xa lắm Tâm sự hồi qui những vết thâm.
Em hỏi ta còn mơ xa xăm Bao cơn huyễn mộng đã yên nằm Đêm nay thấp thoáng đèn ai thắp Có một người xa nhớ cố nhân.
Ta biết em thường ưa mưa mau Nên chi Thu đến lại than sầu Trăm năm thôi cũng là lưu dấu Mây nước chìm theo một vết sâu.
Ta hỏi em còn như trăm năm Rừng khô ta đốt hết hương trầm Đêm nay gió lộng ngoài sông vắng Cho cỏ cây về rộn bước chân.
Em hỏi ta còn mơ trăm năm Cuồng si hay mộng đã yên phần Quan san khuất nẻo giờ xa lắm Lại một người quen đi cuối năm!
PHÙNG QUÂN Cuối năm 2016
RỪNG THU THAY LÁ
Nhạc & lời: Thanh Trang
Mùa nào rừng cây trút lá Tôi về tìm lại chút nắng Nhớ lại từng mùa lá thắm Xuân nào Cho lòng mình cũng xôn xao Khi từng đợt lá theo nhau Rụng rơi Rụng rơi như đã bao phen mùa Thu thay áo !
Ngày nào về ngang qua phố Con đuờng lần vào lối ngõ Vang tiếng lá rơi vọng về mơ hồ Qua rồi từng giấc mơ xưa Cho dù mộng uớc đơn sơ Giờ đây Giờ đây khi mỗi Thu sang lòng hết mong chờ ! Thu nay qua nơi đây, theo cùng gió mây, lá Thu rơi đầy Thu xưa nơi quê ta, bây giờ đã xa, hàng cây xanh lá ! Nơi phương Nam quê tôi, hai mùa đó thôi, trời xanh nắng tươi Thu nơi đây phương xa, chờ khi buớc qua mùa Đông băng giá !
Ngày nào trời thưa thớt nắng Sương chiều dập dìu phố vắng Nhớ về từng ngày tháng cũ mơ màng Trong kỷ niệm có đôi ta Những ngày xưa ấy tuy xa Mà nay Mà nay Thu đến Thu đi nào dễ phai nhòa ?
.
PVChuong Admin
Posts : 673 Join date : 25/04/2012
Tiêu đề: Re: Thơ Nhạc Giao Duyên Sat Jul 28, 2018 12:27 am
ÁO LỤA HÀ ĐÔNG (Thơ Nguyên Sa) MÀU KỶ NIỆM (Nhạc: Phạm Đình Chương)
Màu Tím Hoa Sim (Thơ Hữu Loan) Những Đồi Hoa Sim (Nhạc Dzũng Chinh) .