Tiêu đề: Em đặt tên gì cho tháng chín Tue Sep 10, 2013 3:53 am
Người ta thường gắn những kỉ niệm vô hình, vạn vật hữu hình cho những ngày tháng Chín này, mùa đã sang, còn vấn vương thương nhớ, em đặt tên gì cho tháng Chín?
Trong những lần gặp nhau vội vã, em còn đinh ninh rằng tháng Chín là tháng của những ngày tụ họp, của vạn sự bắt đầu. Tháng này những cánh áo trắng đến trường: cũ có, mới có. Nhưng có lẽ trên hết là sự nhộn nhịp của những em học sinh chuyển cấp, mang theo những mong ước về tương lai. Anh mỉm cười nhìn nét mặt em ngây ngô, còn vương trên môi lời trích dẫn của một bài văn cũ.
“Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều…”
Phải công nhận rằng không gian của mùa Thu lúc nào cũng khiến cho người ta xao động. Anh lại chạnh lòng, sao mùa Thu đáng yêu nhường ấy? Cái hương Thu đặc quánh, quấn quít bên những đôi tình nhân trẻ. Trong cơn mưa rào chợt đến chợt đi, bóng hình những người trẻ chân trần đi trên nền đất, ấm nồng cái nóng ban trưa, họ ríu rít nói cười, mắt ngời hạnh phúc.
Có lẽ, tình yêu của họ bắt đầu từ những lần chạm tay rất khẽ, rồi chạm tiếng nói cười, chạm tiếng yêu thương. Em à, họ yêu nhau vào tháng Chín!
Tháng Chín của anh đơn sơ, giản dị là hòa vào cùng với niềm vui Đất nước, hòa vào cùng những háo hức của trẻ thơ. Và cả những nhớ thương trao gửi đến một người.
Có lẽ, với bất cứ ai cũng vậy, những ngày tháng vẫn ngỡ chẳng bao giờ có thể nhớ, xong lại nhớ rất nhiều bởi in dấu của một người đặc biệt ta thương. Tháng Chín này còn có ngày của em, cô gái ạ. Một tháng vốn đáng yêu hiền hòa nên cũng sinh ra những con người đáng yêu, hiền hòa như thế.
Có lần, chở em qua những phố phường tấp nập, nghe hân hoan mùa về, ngửi no say mùi nồng nàn hoa sữa, anh cầm tay em hỏi vội:
"Em đặt tên gì cho tháng Chín?” … Là tự hào, là thương nhớ, là đắm say hay là hạnh phúc tràn đầy?"
leminh Khách viếng thăm
Tiêu đề: Tháng 9 đẹp như khúc du ca & Nhạc: Có phải em mùa thu Hà Nội Sat Sep 14, 2013 7:07 pm
Tháng 9 đẹp như khúc du ca
Hà Nội tháng chín, tựa như một khúc thâm trầm, lắng nhẹ trong một bản đàn, dắt ta đi qua biết bao nhiêu thương nhớ của những tháng ngày rong ruổi đến mỏi mệt, dìu ta chậm rãi bước chân để vơi bớt trống vắng.
Khi thu đã già, để ngả sang màu u uẩn, tháng 9 sẽ ru em bằng bản tình ca ngọt ngào. Để những tâm tư xao xuyến lay động dáng hình của những dáng áo dài thướt tha bên ráng chiều còn tàn dư nắng. Để lòng không hụt hẫng bởi những cơn gió chuyển mùa chợt đến, chợt đi.
Hà Nội tháng chín, tựa như một khúc thâm trầm, lắng nhẹ trong một bản đàn, dắt ta đi qua biết bao nhiêu thương nhớ của những tháng ngày rong ruổi đến mỏi mệt, dìu ta chậm rãi bước chân để vơi bớt trống vắng.
Có ai nhìn thấy những bóng nắng tàn vương vấn còn sót lại trên bậc thềm và trên ô cửa sổ, chợt nghe tiếng ai hát mà đượm vẻ suy tư? Có ai nhìn thấy sự xao động trong thời khắc đẹp nhất trong năm, để trân trọng từng phút được thưởng thức tiết chuyển mùa? Có ai hiểu được tất thảy những cái ve vuốt của thời gian, khi thi thoảng vẫn lắng lại một khoảng trống, cho ta nhớ, cho ta yêu?
Em không rõ năm tháng đã để lại những gì qua suốt chặng đường bốn mùa luân chuyển, chỉ biết rõ ràng những thời khắc dễ dàng làm lòng người rung động bồi hồi. Khi mùa kỷ niệm sắp đi qua, bỗng dưng chỉ muốn nắm chặt tay níu giữ, bởi muốn ở lại bên những hồi ức xưa? Hay chỉ là bởi không đành lòng buông lơi những gì xưa cũ?
Tháng chín, cho những cơn gió khẽ lùa qua tóc em hương heo may thấm vào trong hơi thở, cho má em phớt hồng vì một lời tỏ tình đẫm vị thu.
Tháng chín, cho em thấy phố phường ngập ánh đèn, những sạp bánh trung thu kéo mọi người về sum họp, những món quà gửi tặng chan chứa yêu thương. Cho em tha thẩn ngắm sự hoa lệ trên khắp nẻo đường, rồi thất thần nhận ra, Hà Nội lúc nào cũng mang vẻ đẹp của phồn hoa đô hội như thế.
Tháng chín, cho em lang thang dạo quanh phố hàng Mã, những chiếc đèn lấp lánh, những món đồ chơi gợi nhớ về tuổi thơ, nhớ về những tháng ngày quây quần đợi mâm cỗ trông trăng trong háo hức, mà tự dưng thấy mắt đã nhòe nước tự bao giờ.
Tháng chín, cho em nhớ về những ước định thưở đi học, những nguyện vọng còn dang dở. Khi gió thu dịu dàng khẽ lật giở từng trang nhật ký học trò, để biết xuýt xoa những tháng năm vĩnh viễn không ở lại.
Tháng chín, vẫn như tiếng gõ lạch cạch của thời gian vào những con phố vắng, người ta không cô độc, nhưng người ta vẫn cảm thấy mình cô độc. Muốn tìm lại ký ức, nhưng ngơ ngẩn không biết bắt đầu như thế nào.
Nắng buông mình để hạ tắt, gió cất mình để thu bay, đâu đó tiếng thở dài não nề trong đêm dài man mác. Là nhớ ai, là luyến tiếc ai, hay bỗng dưng thấy lòng cô đơn, nặng trĩu?
Có lẽ, đất trời đã ưu ái dành tặng cho chúng ta tháng chín với một vẻ kiều diễm nhưng lại lặng lẽ ẩn mình dưới vẻ sầu thương, như thế. Cho những ai muốn buồn thì được buồn thêm một chút, cho những ai muốn yêu thì giục giã hãy cứ yêu đi.
Tháng chín dài rộng là vậy, mà lúc nào cũng như rất ngắn ngủi, muốn rong chơi nhưng lại sợ thời gian chóng qua. Cho em ước ngày dài thêm, ước sao đêm ngắn đi một chút, để không bất chợt thấy lạnh lẽo hoặc bất chợt u sầu.
Bất giác em muốn được ai đó yêu thương, vỗ về, để chóng qua những cảm xúc còn lạc điệu đâu đó. Cho em đếm lại những thương nhớ đi qua, để rồi thèm được nhấm nháp một tách café sữa dịu ngọt, trong một quán nhỏ lùi vào sâu thẳm Hà Nội rộng lớn.
Tháng chín, thu lặng lẽ trở mình một nửa, đem theo một bản nhạc Jazz ngai ngái, phong sương, cất lên từ một giọng ngang ngang nhưng ngập tràn cảm xúc, bất cần nhưng khiến lòng nặng trĩu, muốn buông lơi.
Tháng chín, cho ta say giấc nồng, cho những đêm nghe tiếng vọng len lỏi từ đâu đó, rơi vào lòng Hà Nội nhộn nhịp.
Là khúc tình ca vẫn đọng lại như ký ức đã bám rễ lâu ngày, để rồi thi thoảng lại cất lên đột ngột trong khắc khoải, chỉ mong ôm trọn mãi mênh mang vào lòng.
Chúng ta sẽ quên, hay chúng ta chẳng còn gì để nhớ? Chúng ta sẽ yêu, hay chúng ta chẳng còn ai để yêu?
Tháng chín rồi, mong yêu thương trở về, mong xuyến xao gói lại trong sóng mắt, mong người nhớ ta một chút, để cùng hợp tấu khúc du ca ngọt ngào.
Có ai yêu thương em, như em đã từng khao khát yêu thương?
Có phải em mùa thu Hà Nội - Hồng Nhung
Có chắc mùa thu lá rơi vàng tiếng gọi Lệ mừng gặp nhau xôn xao phím dương cầm Có phải em là mùa thu Hà Nội Nghìn năm sau ta níu bóng quay về Ơi mùa thu của ước mơ
.
bhtran Khách viếng thăm
Tiêu đề: Có phải mùa thu đang giấu anh lâu đến thế? & Nhạc: Mùa Thu Tháng Chín Wed Sep 18, 2013 10:31 pm
Mùa Thu Tháng Chín - Ca sĩ Mai Thiên Vân Thơ Phạm Ngọc - Nhạc Hàn Sĩ Nguyên
Có phải mùa thu đang giấu anh lâu đến thế?
Mùa vắt mình sang thu từ tốn mà cũng kiêu kì. Một sớm mai thức dậy thấy nắng bớt nồng và gió cũng bớt ngột ngạt. Mưa rả rích đêm ngày mang theo cái lạnh đầu mùa hiền dịu. Anh nghe thấy không, mùa thu đã về…
Anh có nghe tiếng thu chạm khẽ vào lòng em, khi cùng anh rải từng bước chân dài trên phố… Anh có nghe thấy vị ngọt lành của mùa thu; có nghe thấy những mênh mang của hương thu quyện vào cơn gió nhỏ; có nghe thấy yêu thương khẽ gọi, quyện vào trái tim của em, và của anh…
Có phải mùa thu giấu anh sau vạt nắng vàng nhè nhẹ ngoài kia, để em kiếm tìm anh như đứa trẻ vừa lớn ngây ngô đi tìm những ngày xưa cũ?
Có phải mùa thu giấu anh trong chớm lạnh của sương mai, để em khoác vội tấm cardigan mỏng đượm mùi hi vọng dù mong manh, đi tìm bàn tay anh, tìm một bàn tay sẽ mang cho em hơi ấm.
Có phải mùa thu giấu anh trong chút đượm buồn của ngày sắp qua, để em chùng chình, ngẩn ngơ… muốn lắng lòng mình để an yên trong thực tại.
Có phải mùa thu giấu anh trong ngọt ngào hương hoa sữa, để anh mê mải chạy theo mà bỏ quên em ở cuối con đường…
Có phải mùa thu giấu anh trong chính trái tim em?
Hương thu giờ là mùi của những nhớ thương, là mùi hương chòng chành khi ngày vội qua mà nắng chưa kịp tắt. Vị thu của em, giờ là vị bản tình ca ngọt ngào và sâu lắng, anh hát em nghe, những rong ruổi phố dài, những tràng hoa sữa, những màu rêu phong…
Mùa buồn ngủ quên như thiếu nữ đợi được đánh thức bởi người tình trăm năm. Phố trốn mình trong thu, và em mãi giấu anh trong tình yêu của một thời quá vãng. Rồi tự giấu mình trong kí ức, trong hoài niệm chuyện xưa.
Anh nghe thấy không, tình về rồi đấy?
Tình chở thu về cho nắng kịp hanh hao… Tình chở thu về cho cơn gió kịp chênh chao… Tình chở em về, để tìm lại anh… Tình chở em về, nghe mình mỏng manh…
Hà Nội mùa này, mùa tháng Chín chỉ vừa kịp chạm chân, mùa của những cơn gió ngủ mê bước vội chân đi lạc…
Và cũng là mùa, em chợt mất anh.
Thu trả cho em những giọt nước mắt buồn, những kỉ niệm nguyên vẹn hình hài khi anh bỏ em mà đi. Thu trả em những khóe mi sầu mỗi đêm về cô đơn trong bóng tối. Thu trả em một mảnh tình nhỏ, mảnh tình không trọn, vắng anh…
Em nghe mình hoang hoải trong từng giấc mơ, nghe mình chênh vênh khi một mình xuống phố. Thu cuốn em vào mùa nhớ vẩn vơ những điều xưa cũ… Thu bỏ em buồn vào khóe mắt có màu mưa…
Em lạc anh rồi, thu ơi. Em mất anh rồi, thu ơi…
Một Ngày Nào Cho Tôi Gặp Lại Em - Quang Dũng
.
hoangvu Khách viếng thăm
Tiêu đề: Thơ & Nhạc: Khúc tháng chín - Du Tử Lê - Tuấn Ngọc Mon Sep 23, 2013 11:06 pm
Khúc tháng chín Du Tử Lê
Này tháng chín, mùa thu về rất sẽ Em biết không? Tôi kẻ đứng bên đường Hồn tháng chạp, cuối đời khua tiếng gậy Em từ tâm có đủ lượng bao dung?
Này tháng chín, mùa thu về như thể Giữa đêm qua, có kẻ lén vào Vườn hạnh phúc một người đang tập nói Chàng phục sinh như một giấc mơ
Này tháng chín, mùa thu hồng, lối biếc Mưa ở đâu? Ướt trí nhớ ai? Chàng đứng lại bên kia bờ nước cuốn Em bên này có lạnh đôi bàn tay?
Này tháng chín, mùa thu về rất mới Bởi hôm qua có kẻ qua đời Hồn thánh thiện lối vào thơm cỏ cũ Em xạ hương từ quá khứ tôi
Này tháng chín, này em, này tháng chín Em biết không, tôi, kẻ đứng bên đường Hồn hải điển có bao giờ qui thuận Bỗng bình minh như một cửa gương
Này tháng chín, lược đời tôi, hãy chải Và cho tôi sợi tóc cuối chân ngày Đêm tháng chạp tôi sẽ ngồi nối lại Những con đường (những sợi tóc rơi)
Những con đường mãi mãi chả ai thôi Quên nhắc đến bởi chính hồn em đó Này tháng chín, nghe không lời nói nhỏ: “Hoàng hôn em, tôi gửi một que… diêm”