Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon

Diễn Đàn của Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Trung Học Nguyễn Trãi Saigon
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Keywords
không linh Nhung quốc chất trong Trung truyện ngam phải ngắn quynh quan nguyet Saigon luong VNCH quang chuyen Nguyen Chung hoang nhac bich thuoc sáng
Latest topics
» qua đi thôi bão nổi
Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Icon_minitimeSat Mar 11, 2023 3:11 am by Admin

» Cụ Hoang Xuân Hãn
Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Icon_minitimeSun May 08, 2022 10:37 pm by Admin

» Giáo dục VNCH - Giáo dục con đường khai phóng
Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Icon_minitimeMon Jan 10, 2022 4:06 am by Admin

» Suy tư về kiếp người - Về Cùng Cát Bụi
Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Icon_minitimeSun Jan 09, 2022 4:25 am by Admin

» AI ĐÃ HẠ GỤC CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN?
Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Icon_minitimeSat Jan 08, 2022 2:41 am by Admin

» NHẠC THIỀN - Cõi Thiền trong Âm Nhạc
Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Icon_minitimeThu Jan 06, 2022 4:11 am by Admin

» Trở về miền ký ức : Một bài viết về người lính VNCH
Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Icon_minitimeTue Jan 04, 2022 3:06 am by Admin

» Tôi Cưới Vợ
Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Icon_minitimeTue Jan 04, 2022 2:44 am by Admin

» Giáo sư Phạm Hoàng Hộ
Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Icon_minitimeMon Nov 29, 2021 3:05 am by Admin

March 2024
MonTueWedThuFriSatSun
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
25262728293031
CalendarCalendar
Affiliates
free forum

Affiliates
free forum


 

 Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek

Go down 
3 posters
Tác giảThông điệp
P-C
Khách viếng thăm




Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Empty
Bài gửiTiêu đề: Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek   Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Icon_minitimeMon Sep 02, 2013 1:12 am

Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek 26724492._SX540_
Sławomir Mrożek, nhà văn Ba Lan (1930-2013)


Sławomir Mrożek, tác giả tập truyện ngắn Con voi, là một người viết truyện, một kịch tác gia và một nhà hí hoạ. Ba tính cách này của ông được nối kết lại bằng nét hài hước hoặc trào lộng mà đối tượng là những chuyện rởm đời, «phi lý» dưới mọi vùng khí hậu, nhất là ở Ba-lan.

Ông sinh ở Borzecin, gần Cracovie, Ba-lan, năm 1930. Ông rời Ba-lan năm 1963, trước tiên qua Ý, rồi qua Pháp nơi ông đã lưu lại từ 1968 đến 1989 trước khi (cùng với bà vợ người Mễ) qua sống bảy năm ở Mễ-tây-cơ. Ông trở lại Ba-lan năm 1996.
Năm 2002, ông bị đột quỵ và tạm thời không nói, không viết được, phải mất ba năm để điều trị. Ông còn đủ thời gian để hoàn thành cuốn tự truyện (– Baltalzar, 2006), mà ông đã khởi công từ năm 1989, lúc sống tại Mexico. Năm 2008, ông quay về Pháp sống và qua đời tại Nice vào tuổi 83. (2013).

Về kịch, con số kịch bản của Mrożek lên tới ngót bốn mươi vở! Vở kịch nổi tiếng nhất của ông trước khi ông ra nước ngoài, là Cảnh sát (hoặc Công an, 1958). Thời gian ông lưu lạc, một số vở thường được nhắc tới: Tango (1964), Các di dân (1974), Ông đại sứ (1982). Đặc biệt, trong những năm 1990, ba vở mới của Mrożek: Yêu ở Crimée (1993), Cảnh đẹp và «Các Đấng» (2000) cho thấy những mối quan tâm của ông đối với thực tại thế giới và Ba-lan. Các kịch bản của Mrozek được dịch ra khoảng 12 thứ tiếng và được trình diễn thường xuyên ở Ba-lan và trên các sân khấu thế giới. Người ta rất chú ý tới vở Lịch sử nước cộng hòa nhân dân Ba-lan của Mrożek mà đạo diễn Jerzy Jarocki đã đưa lên sân khấu Ba-lan ở Wroclaw năm 1998.

Về truyện, cùng với tập Con voi, Mrożek đã viết tất cả là tám tập truyện ngắn và hai cuốn tiểu thuyết. Ngoài ra ông còn viết hai tập tùy bút (trong đó có Nhật ký ngày trở về) và là tác giả ba kịch bản cho điện ảnh.
Các bức hí hoạ của ông, từng làm say mê công chúng Ba-lan trong những năm 1950, nay (kể từ 1997) lại được tiếp tục xuất hiện trên tờ Gazeta Wyborcza, nhật báo lớn nhất của Ba-lan, cùng với những cột «phim» của ông…
(Diễm Châu biên soạn)


TÊN LỖ MÃNG
- Slawomir Mrozek


Nhân viên văn thư vào báo cáo với tôi.
– Ngoài phòng đợi có một người khách đang ngồi, nom lạ lắm. Gã không yêu cầu cho vào gặp giám đốc, cũng không phàn nàn tại sao chúng ta giải quyết công việc chậm chạp thế. Tôi phải làm gì bây giờ đây?
– Gã đợi lâu chưa? – tôi hỏi.
– Ngồi khoảng hai tiếng đồng hồ rồi, chẳng yêu cầu gì hết.
Cứ để cho hắn ngồi thêm một tiếng nữa, rồi hắn sẽ sốt ruột. Sau một giờ nhân viên văn thư lại vào, tay anh chàng run run.
– Chưa bao giờ lại thấy như vậy, – nhân viên văn thư nói. – Gã ngồi điềm tĩnh, đọc đi đọc lại tờ báo phải đến ba lần, lịch sự đến độ kinh tởm!

Tôi thân chinh đi ra phòng đợi. Đúng là có một người đang ngồi, gã nhìn qua cửa sổ, mỉm cười. Tôi hỏi gã như chưa hề biết gì cả.
– Anh phải đợi hơi lâu nhỉ?
– Không sao, – gã đáp một cách thô lỗ.
Tôi bực mình.
– Anh muốn vào gặp giám đốc chắc? Có việc quan trọng phải không?
– Chuyện vặt, – gã nói.
Tôi đâm ra khó xử. Tôi chạy vào phòng giám đốc báo cáo. Giám đốc lệnh cho anh ta vào.

Gã hơi cự tuyệt, nhưng tôi cùng nhân viên văn thư nắm lấy tay gã rồi dắt vào phòng. Giám đốc nói với gã gay gắt:
– Anh không thấy là tôi đang rất bận hay sao?
– Thì tôi lại đợi tiếp, – gã đáp một cách lỗ mãng và định bước ra ngoài.
– Đứng lại! – giám đốc hô. – Anh nộp đơn đi.
– Muộn hơn có được không? – hắn đáp một cách vô liêm sỉ.
– Không có muộn miếc gì hết! – giám đốc quát, mặt đỏ phừng phừng. – Hoặc là anh nộp đơn ngay, hoặc là tôi giải quyết tuốt tuột cho anh mà không cần đơn từ gì hết!
Lúc này gã nhìn ra cửa sổ và nói:
– Thôi, có lẽ để dịp khác vậy, vì bây giờ trời cũng đã tạnh rồi. Tôi vào đây chỉ để trú mưa. Chào các ông.

Và gã bước ra ngoài. Đúng là một tên lỗ mãng.


Chuyển ngữ: Lê Bá Thự
.
Về Đầu Trang Go down
NTcalman




Posts : 614
Join date : 13/03/2012

Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek   Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Icon_minitimeFri Jul 03, 2020 4:41 pm

.
Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Z

Con Voi

– Sławomir Mrożek (1930-2013)


Hoá ra ông giám đốc vườn bách thú là một kẻ cơ hội. Ông coi thú vật chỉ là bậc thang trên con đường thăng quan tiến chức thôi. Ông không quan tâm lắm đến nhiệm vụ giáo dục của cơ quan mình. Hươu cao cổ trong vườn thú này có cái cổ ngắn củn, chồn thậm chí chẳng có hang, lũ chim vẹt dửng dưng với mọi thứ, hoạ hoằn mới cất tiếng và có vẻ miễn cưỡng. Những khiếm khuyết này đáng lẽ không nên có, bởi từng đoàn học sinh thường đến thăm vườn bách thú này.
Đó là một vườn thú tỉnh lẻ, thiếu một vài con thú cơ bản, như voi chẳng hạn. Người ta tìm cách thay thế tạm thời bằng việc nuôi vài ba ngàn con thỏ. Tuy nhiên, quốc gia ngày càng phát triển, người ta bổ khuyết dần những thứ còn thiếu theo đúng hoạch định. Và rồi đến lượt voi. Vào dịp Quốc khánh, 22 tháng bảy, vườn thú nhận được thông báo việc phân phối voi đã được giải quyết xong. Nhân viên vườn thú, vốn hết lòng tận tuỵ với công việc, vui mừng nghe tin này. Và họ càng ngạc nhiên gấp bội khi biết ông giám đốc đã gởi công văn về Vac xa va để từ chối việc phân phối này và thay vào đó ông đề nghị tự kiếm voi bằng cách có lợi hơn về mặt kinh tế.
“Toàn thể nhân viên và bản thân tôi – ông viết – đều nhận thức được rằng con voi sẽ là gánh nặng đè lên vai những người công nhân mỏ và  luyện kim Ba Lan. Nhằm giảm bớt chi phí, chúng tôi xin đề nghị thay thế con voi nêu trong thư bằng một con voi tự sản xuất. Chúng tôi có thể làm voi bằng cao su, với kích cỡ phù hợp, bơm khí vào và đặt nó sau hàng rào. Một khi voi đã được sơn vẽ lên cẩn thận, khó mà phân biệt được nó với voi thật, dù nhìn thật gần. Ta đừng quên rằng voi là loài thú nặng nề, không chạy nhảy cũng không đầm mình. Trên hàng rào, ta sẽ treo một tấm bảng thông báo rằng đây là một loài voi cực nặng. Khoản tiền tiết kiệm bằng cách ấy có thể dùng để chế tạo một máy bay phản lực mới hoặc để trùng tu các di tích nhà thờ. Tôi xin lưu ý rằng đề nghị này, cũng như việc soạn thảo dự án, đều là đóng góp khiêm nhường của tôi vào công cuộc lao động và đấu tranh chung của chúng ta.
Kính thư… ” và chữ ký.

Rõ ràng là công văn đã rơi vào tay một quan chức thờ ơ và quan liêu trong việc thực thi nhiệm vụ, không hề đánh giá vấn đề cặn kẽ, chỉ chú tâm vào đường lối tiết giảm chi phí, nên chấp thuận dự án ngay. Khi nhận được quyết định phê chuẩn, giám đốc vườn thú cho làm một cái vỏ rất to bằng cao su rồi cho bơm đầy không khí. Hai nhân viên được phân công làm nhiệm vụ bơm không khí vào vỏ từ hai đầu ngược chiều nhau. Để giữ bí mật, toàn bộ công việc phải làm vào ban đêm. Trong thời gian đó, dân chúng trong  thành phố đã nghe tin con voi đích thực đang được đưa đến và háo hức muốn xem. Hơn nữa, ông giám đốc muốn hối thúc công việc vì ông hy vọng sẽ được thưởng khi ý tưởng thành công. Các nhân viên giam mình trong nhà tạm, dùng làm xưởng chế tạo, và bắt đầu thổi. Sau hai giờ cật lực, họ nhận thấy rằng cái vỏ màu xám chỉ có chút hơi vào và hơi phình ra chút đỉnh, tạo thành hình một củ hành làm bẹt ra, trông chẳng giống voi một tí nào.
Khi màn đêm buông xuống, tiếng người im bặt, từ trong vườn thú chỉ còn tiếng chó sói tru vọng lại. Hai nhân viên, đã luống tuổi và không quen với công việc như thế này, thấy thấm mệt, họ dừng tay chốc lát, cố không để không khí đã bơm bị xì ra.
“Nếu cứ tiếp tục kiểu này, e phải đến sáng mới xong”, một trong hai người nói nhỏ. Lúc về nhà không biết phải nói sao với vợ nữa. Liệu bà ấy có tin nổi không khi tôi nói là phải bơm voi suốt đêm qua.“
– Đúng, người kia đồng tình, mấy khi người ta phải bơm voi. Cũng chỉ tại ông giám đốc nhà mình quá tả thôi.
Bơm tiếp thêm nửa giờ nữa, hai người lại mệt lử. Mình voi đã phình lên nhưng còn lâu mới có kích cỡ thực của nó. “Càng lúc càng gay go“
- người thứ nhất nhận xét. “Thật là cả cực hình!“, người kia đồng ý. Ta nghỉ chút đã.“
Trong khi giải lao, một trong hai người phát hiện ra có cái vòi ga trồi ra ngoài tường. Anh ta chợt nghĩ cũng có thể bơm ga vào cho voi căng lên. Anh chia sẻ ý kiến này với bạn và cả hai quyết định làm thử. Họ cắm vòi ga vào voi và vui mừng nhận thấy chẳng mấy chốc một con voi chính hiệu đã sừng sững đứng giữa nhà. Trông y như voi thật. Mình chắc nịch, chân to như cột nhà, tai bự và cái vòi rõ nét. Ông giám đốc vườn bách thú, người không chịu tính trước mọi chuyện, chỉ loay hoay với tham vọng có một con voi to hết cỡ trong vườn, đã cho làm một mô hình cực lớn.
– Tuyệt! anh nhân viên đã nẩy ra ý tưởng bơm ga tuyên bố. Ta có thể về nhà được rồi.

Sáng sớm hôm sau, voi được chuyển ra khu chuồng rào đã chuẩn bị trước ở ngay trung tâm vườn, gần chuồng khỉ. Đứng sát trước một tảng đá tự nhiên, voi trông rất dữ tợn. Đằng trước nó người ta treo tấm biển: “Voi cực nặng – hoàn toàn không di chuyển.“
Hôm đó, những vị khách đầu tiên là một nhóm học sinh một trường ở địa phương, do một giáo viên hướng dẫn. Thầy giáo muốn dạy học sinh một bài học về voi bằng phương pháp trực quan. Thầy tập trung cả nhóm đến trước con voi và bắt đầu giảng bài:
– Voi là loài ăn thực vật. Nó dùng vòi nhổ các cây nhỏ và ăn hết lá.
Các học sinh tụ họp đứng xem voi tỏ ra hết sức ngạc nhiên. Chúng chờ voi nhổ một cây lên, nhưng voi cứ đứng tại chỗ sau hàng rào, không hề nhúc nhích. “Voi thuộc dòng giống mamut, nay đã tuyệt chủng. Vì vậy không có gì lạ khi nó là loài vật to nhất sống trên đất liền.”
Mấy học sinh chăm chỉ nhất ghi ghi, chép chép.
– … Chỉ có cá voi là nặng hơn voi, nhưng loài này sống dưới biển. Cho nên ta có thể mạnh dạn nói rằng voi là chúa tể sơn lâm.
Một làn gió nhẹ thổi qua vườn.
– … Trọng lượng của một con voi trưởng thành dao động từ bốn đến sáu tấn.
Đúng lúc này, con voi rùng mình rồi bay bổng lên không trung. Nó tròng trành một chút bên trên mặt đất, và rồi ngay sau đó gió đã đưa nó lên cao, phơi bày cả thân xác to kềnh trên nền trời xanh.
Nó còn bay lên cao, cao nữa, chìa về phía người nhìn bên dưới bốn hình tròn của hai đôi bàn chân dạng ra, cái bụng mập tròn, và đầu mút chiếc vòi. Tiếp đó, gió đẩy voi trôi ngang qua hàng rào và biến mất sau những ngọn cây cao tít. Lũ khỉ ngơ ngác nhìn lên trời.

Sau này người ta tìm thấy voi ở khu vườn thực vật gần đó, nơi nó  rơi xuống một bụi xương rồng và vỡ toang ra.
Còn đám học sinh hôm đó tham quan vườn thú bỗng dưng bỏ học, đâm ra hư hỏng. Hình như chúng còn uống rượu và đập phá các cửa kính. Và chúng chẳng tin là có voi.

Thân Trọng Sơn
dịch và giới thiệu
(theo bản tiếng Anh của Halina A.)
.
Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek   Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Icon_minitimeTue Jul 21, 2020 2:54 pm

.
Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Images?q=tbn%3AANd9GcST2kQDR4cEm2HzWpCxsR57bF8vQNqXS7wa3w&usqp=CAU

Hai truyện cực ngắn của Slawomir Mrozek
- Lê Bá Thự dịch


VanVN.Net – Lời người dịch: Ngày 10/8/2013, tôi đã được tham dự một cuộc nói chuyện bổ ích và thú vị của giáo sư Chu Hảo, do Hội Nhà văn Hà Nội tổ chức, với chủ đề ”Tư duy về tư duy”. Tôi lấy làm thích thú khi giáo sư trích dẫn câu nói của Pascal ”Con người là cây sậy, nhưng là cây sậy biết nghĩ” mà nhà văn Ba Lan Slawomir Mrozek cũng có trích dẫn trong truyện ngắn ”Ngày thứ tám” của ông…


Ngày Thứ Tám

Đức Chúa Trời làm việc sáu ngày, nghỉ ngày chủ nhật… Người trần mắt thịt chẳng phải là Chúa Trời nên chóng mệt hơn, lẽ vậy họ mới định rằng, thứ bẩy cũng phải là ngày nghỉ của con người. Quyết định này không vấp phải sự phản đối ra mặt từ phía Đấng Tối Cao.

Chuyện nghỉ ngày thứ bẩy mà đã thuận buồm xuôi gió thì với thứ sáu có lẽ rồi cũng suôn sẻ mà thôi – tôi thầm nghĩ vậy, nên đã gửi lên Đức Chúa Trời lá đơn như sau:
“Do bị mệt mỏi sau thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm và thứ sáu, con xin kính cẩn cầu Đức Chúa Trời cho con được nghỉ thêm cả thứ sáu nữa. Homo Sapieniens”.
Không có trả lời, nên tôi hiểu rằng mình đã được phép nghỉ thêm ngày thứ sáu.

Tuy nhiên, giữa thứ tư và đoạn còn lại của tuần vẫn còn kẹt cái ngày thứ năm chết tiệt. Chẳng có gì nhọc nhằn bằng phải lao động trong ngày cuối của tuần làm việc. Bởi vậy cho nên, lần này, trong đơn gửi lên Đức Chúa Trời tôi viết mạnh tay hơn:
“Con người chẳng qua là thân sậy biết nghĩ” (Blaise Pascal, nhà toán học, nhà vật lý, nhà văn, nhà triết học, 1623 – 1662). Con nghĩ rằng thứ năm con cũng cần được nghỉ làm”.

Bây giờ thì chiều thứ tư là tôi đã xong việc. Nhưng mà còn cái thứ tư này… Sự lặng im của Đức Chúa Trời khiến tôi càng bạo dạn.
“Con yêu cầu phải loại thứ tư ra khỏi ngày làm việc. Prometeusz”.
Về chuyện nghỉ ngày thứ ba thì tôi cự nự thẳng thừng:
“Con người, hai tiếng đó vang lên với niềm tự hào”. (Mácxim Goocki, nhà văn 1868 – 1936). Thứ ba làm tổn thương danh dự của con. Con kiên quyết chối từ và kết thúc vào thứ hai”.
Chẳng thấy trả lời gì cả, cho nên còn chuyện nghỉ ngày thứ hai thì dễ ợt.
“Thứ hai con cũng xin loại nốt”.

Bây giờ thì tôi nghỉ bẩy ngày trong một tuần, tôi lấy làm hãnh diện về cuộc nổi loạn của tôi. (L’Homme révolté, Albert Camus, nhà văn, 1913 – 1960). Tuy vậy, sau một thời gian tôi nhận ra rằng, tuần chỉ có bẩy ngày, cho nên trong tuần tôi không thể nghỉ hơn bẩy ngày được. Tôi nghĩ bụng, hạn chế tự do của của mình như thế là không có được. Tôi bèn đánh điện lên Đức Chúa Trời: “Xin tạo ngay cho con ngày thứ tám”.

Chẳng thấy hồi âm, điều này khiến tôi hoàn toàn tin là Nietzsche có lý (Friedrich Nietzsche, nhà triết học, 1844 – 1900), không có Đức Chúa Trời. Có điều, đã vậy thì ai là người chịu trách nhiệm khi tuần có độc bẩy ngày và tôi chẳng thể có hơn bẩy ngày nghỉ trong một tuần? Tôi bèn vớ cái gậy, đoạn ra rình ở cầu thang. Hễ thấy người láng giềng đi qua là tôi sẽ phang cho ông ta một gậy.
Phải có ai đó gánh chịu sự thiệt thòi của tôi chứ.


Mất ngủ vì lô gích


Nhẽ ra tôi đã thiếp đi, nếu không đập vào lỗ tai tiếng uỵch từ bên kia tường.
- Thế đó, bắt đầu rồi đây, – tôi nghĩ bụng. Rồi sẽ y hệt như giai thoại người ta vẫn kể cho mà coi. Gã khách trọ ở phòng bên cởi một chiếc giầy khỏi chân, đoạn quăng xuống nền nhà kêu đánh uỵch. Bây giờ thì đố tôi ngủ được, chừng nào gã chưa cởi nốt chiếc giầy thứ hai. Mà có khi tôi phải chờ lâu đây.
Nhưng rồi tôi thấy nhẹ hẳn người, khi tiếng uỵch thứ hai vọng sang.

Tôi lại thiếp đi. Song khi bên kia tường vang lên tiếng uỵch thứ ba thì tôi giật mình tỉnh dậy.
Tôi lấy làm lạ. Chẳng lẽ gã láng giềng của tôi có tới ba cẳng hay sao? Vô lý. Hay là gã lại xỏ chân vào một chiếc giầy, rồi lại tháo ra lần nữa? Có hoạ là dở hơi. Vậy thì đích thị tôi có hai gã láng giềng rồi.
Thế là tôi bắt đầu bị hành hạ, đúng như tôi đã lường trước. Duy có một điều bảo tôi ráng chịu, đó là niềm hy vọng, đằng nào thì cũng đến lúc hắn phải cởi nốt chiếc giầy thứ hai thôi. Ấy vậy mà, đợi hết đêm, vẫn không nghe thấy tiếng uỵch thứ hai, thực ra là thứ tư đâu cả.

Suốt đêm tôi không hề chợp mắt, sáng sớm tôi đi ăn sáng, người phờ phạc. Tại nhà ăn tôi gặp gã khách thuê phòng bên. Tôi đảo mắt nhìn quanh, đặng kiếm gã láng giềng thứ hai, nhưng chẳng thấy hắn ta đâu cả, chỉ một thôi. Gã kia chắc là say khướt, chân vẫn xỏ một chiếc giầy lăn quay ra ngủ một mạch cho đến tận giờ này.
Bên phòng ông có chuột không? – gã láng giềng hỏi tôi. Bên tôi có đấy. Chúng cứ làm sột soạt, nên tôi phải vớ một chiếc giầy ném cho chúng ngừng, – gã láng giềng nói tiếp.

Từ đó trở đi tôi không suy luận theo kiểu lô gích nữa. Một con chuột ngu mạnh hơn tất thảy mọi lô gích, còn lô gích chỉ tổ làm mất ngủ mà thôi.

Vannet.vn
.
Về Đầu Trang Go down
PVChuong
Admin



Posts : 673
Join date : 25/04/2012

Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek   Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Icon_minitimeThu Jul 30, 2020 4:42 pm

.
Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek EbrjTTDXkAAsTnV

Hai Truyện Ngắn của Slawomir Mrozek


Sławomir Mrożek, tác giả tập truyện ngắn Con voi, là một người viết truyện, một kịch tác gia và một nhà hí hoạ. Ba tính cách này của ông được nối kết lại bằng nét hài hước hoặc trào lộng mà đối tượng là những chuyện rởm đời, «phi lý» dưới mọi vùng khí hậu, nhất là ở Ba-lan.


DI CHÚC CỦA MỘT KẺ LẠC QUAN

Một ngày nọ tôi đi dạo chơi trong rừng, gió từ đâu thổi đến ngay chân tôi một mẩu giấy phủ đầy một nét viết bất thường, như thể ai đó đã viết chữ xuống giấy trong bóng tối hoặc, ít nữa, trong vùng tranh tối tranh sáng.

Thì ra đây đúng là nhật ký của một kẻ lạc quan, một người đứng trước những tiêu cực của cuộc đời, không chỉ nhận ra chúng thôi, mà còn cố gắng rọi lên chúng một thứ ánh sáng đa dạng. Anh ta thỉnh thoảng dùng những chữ viết tắt, là điều hoàn toàn bình thường đối với một cuốn nhật ký riêng tư. Tôi dẫn ra đây nội dung của mẩu giấy nói trên:
“Mọi chuyện diễn tiến tuyệt vời. Hôm qua, Victor đã trả tiền cho tôi. Tôi hoàn toàn hết bị sổ mũi. Cái chân của Eugénie đã bình phục gần như lý tưởng. Cũng thế, trời bắt đầu đẹp trở lại; sau một thời gian mưa không ngớt, mặt trời rốt cuộc chiếu sáng, và giờ đây chúng tôi đang có một bầu trời xanh và vàng óng. Quả thật là M. đã thốt ra những lời đe doạ, nhưng W. bảo rằng đấy chỉ là những cử chỉ rỗng tuếch, những lời nói vu vơ, những lý lẽ không có chút căn cứ nào. Cái quan trọng hơn cả, ấy là ông chú tôi, hôm qua từ trên núi trở về và bảo rằng từ lâu lắm rồi ông chưa hề thấy trong vùng cảnh vật nào đẹp đến như thế, và nói vậy cũng đã là nói nhiều rồi nếu ta biết được rằng ông thường ra vẻ kẻ cả và từng đi đây đi đó liền liền. Ông chú hoạt bát linh lợi và da rám nắng; ổng sắp khởi sự mở một cơ sở kinh doanh.

Chúng tôi sẽ chỉ uống rượu vang, và uống chừng mực. Dân La Mã và Hi Lạp đã sáng tạo ra một nền văn hoá lớn, và không biết những tác dụng làm suy yếu sức khoẻ của rượu; vậy thì không có chuyện uống rượu trắng nữa! Chúng tôi sẽ cho sửa lại những lỗ hổng trên mái nhà, mọi thứ đều đã được đặt mua. Sabine lớn lên ngày càng khoẻ mạnh, con bé sắp cao bằng bà cô của nó rồi, nó đã có một cái bím tóc bự tùa. Cathy bị chó cắn, nhưng con chó chẳng bị dại chút nào và giờ thì Cathy còn cười về chuyện bị chó cắn. Tôi nghĩ là C. cũng thế, tới mùa đông này chuyện sẽ đâu vào đó, ôi sẽ thật là tuyệt vời!
“Nếu tôi lắng nghe mình, tôi sẽ lo ngại không ít về tình trạng ở nhà A. Tatar, nhưng đây không phải lần đầu tiên những chuyện như thế xảy ra, và chính anh ta, khi gặp tôi, ảnh đã dặn tôi cứ ngẩng cao đầu, vả chăng R. đã đến thăm ảnh và có bảo là chuyện đã ổn nhiều và thực ra họ sắp sửa thắng tới nơi rồi.
“Khoẻ quá trời, mẹ kiếp nó!"
“Chỉ có một chuyện tôi không sao hiểu được: tại sao lại có bốn người khiêng tôi đi trong một cái thùng gỗ lớn, người nằm dài, có cái nắp đậy kiên cố đóng kín bằng đinh dùng lâu ngày...”


Bản thảo đến đây thì hết. Xin chào.


ĐÁM TANG
 
Trong khi đi dạo chơi, tôi xáp vô một đoàn đám tang. Dù sao đi như thế cũng thú vị hơn là lê bước một mình, không mục đích. Tôi không biết người ta đem chôn ai, nhưng cái ấy thì có gì quan trọng. Chúng ta là người cả, ai nấy cùng một nhà, cùng trong một đại gia đình mà.
Vả chăng, muốn biết thì có thể hỏi chứ sao. Cái ông đi bên trái tôi cũng không biết.
– Tôi đi lấy cái quần dài bỏ ở tiệm giặt. Tôi thấy có đám tang, và vì cũng là trên đường đi của tôi, tôi bèn tháp tùng đoàn người. Tôi chỉ đi đến chỗ góc đường thôi, sau đó tôi quẹo.
Thế là tôi bèn hỏi ông đi bên phải.
– Người ta chôn ai ấy à? Làm sao tôi biết được đây? Người ta chết có phải là chuyện hiếm đâu? Nhà băng tới chín giờ mới mở cửa, thế là tôi còn chút ít thì giờ.
Ông thứ ba, đi sau tôi hai bước, ổng cũng không sao cho tôi biết được gì.
Tôi không phải là người ở đây, tôi đi du lịch. Nhưng ông hãy cứ hỏi cái bà đội khăn voan che mặt màu đen kia, bả đang đi sau quan tài ấy. Có thể bảo bà là goá phụ, bà hẳn phải biết.

Lúc ấy, mưa bắt đầu rơi và tôi rời đoàn người. Việc gì phải dầm mưa cho một kẻ mà, dù sao, bản thân tôi chẳng hề quen biết?
 
-----------

“Di chúc của một kẻ lạc quan” [chủ đề “Chủ nghĩa lạc quan”] dịch từ bản tiếng Pháp “Le testament d’un optimiste” của André Kozimor, và “Đám tang” [chủ đề “Trò tiêu khiển”] dịch từ bản tiếng Pháp “L’enterrement” của Jean-Yves Erhel trong Slawomir Mrozek, Le petit Mrozek illustré, minh hoạ của Chaval (Paris: Les Editions Noir sur Blanc, 2005).
 
Le petit Mrozek illustré tập hợp những tiểu phẩm từ những năm 1960 đến 1990, được sắp xếp theo chủ đề, viết trong thời tác giả còn ở Ba Lan cũng như thời sống lưu đày, mang một giá trị bất di bất dịch, từng đưa Slawomir Mrozek đến gần Ionesco, Beckett và cả Durrenmatt trong cái nhìn của người đọc.

.
Về Đầu Trang Go down
PVChuong
Admin



Posts : 673
Join date : 25/04/2012

Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek   Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Icon_minitimeMon Oct 12, 2020 8:06 am

.
Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Pomnik_Adama_Mickiewicza_pl_Mickiewicza_Adama_Poznan_8021330

Tượng Nhà Thi Hào
- Sławomir Mrożek


Chúng tôi được cấp một khoản kinh phí để dựng tượng đại thi hào Adam Mickiewicz [1]. Song vì có nhiều nhu cầu nên chúng tôi đã mượn tạm khoản tiền này để chi cho các việc khác. Thi hào vốn yêu quý dân tộc mình, cho nên chắc ông không phản đối.
Tuy nhiên, sắp đến thời hạn khánh thành tượng với sự hiện diện của lãnh đạo cấp cao của địa phương. Chúng tôi bèn triệu tập một cuộc họp.
- Thưa các quý vị! - Giám đốc khai mào. - Tình hình gay. Thi hào có nhiều cống hiến, tiền đã được cấp, tượng đài không. Làm sao bây giờ?

Vấn đề quả là gay go. Bệ tượng thì dễ, chỉ cần một tảng đá to đặt lên vạt cỏ là xong. Nhưng hình người thì lấy đâu? Lại phải làm bằng đồng đỏ, móc đâu ra ngần ấy tiền. Còn phải thuê nghệ sĩ đúc tượng nữa chứ, khoản này cũng ngốn ối bạc.
Trong thị trấn của chúng tôi có một ông về hưu. Chúng tôi bèn đến gặp ông ta và đề nghị:
- Ông sẽ đứng trên bệ đá trong tư thế tượng đài và đóng vai Mickiewicz. Vinh dự cho ông mà lại được trả thù lao. Chỉ có điều, tuyệt nhiên ông không được nhúc nhích, dù chỉ là một milimét, không được nghiêng ngả, ngay cả gãi ngứa cũng không. Ông nghỉ hưu, ối thời gian, công việc nhẹ nhàng, ngoài trời, thoáng đãng, còn khoản thù lao ông sẽ được nhận cũng tốt cho ông
- Thế liệu tôi nằm có được không? - ông già nói. - Chân tôi hồi này yếu lắm.
- Ông muốn hơi nhiều đó. Trường hợp này là may cho ông, vì không phải là tượng Nữ thần chiến thắng. Nếu là Nữ thần chiến thắng thì ông phải đóng vai một phụ nữ, hở ngực, vác thanh kiếm nặng chịch, to đùng.

Lễ khánh thành diễn ra suôn sẻ. Trước mắt những người dự lễ, thi hào hiện hữu như còn sống. Ngài vận y phục đuôi dài, sách cắp nách, một tay cầm bút lông, tay kia chỉ về phía xa. Đầu đội vòng nguyệt quế.
- Đẹp, - đại diện chính quyền khen. - Rất thực. Phải cái nét mặt nom có vẻ không thông minh.
Một thời gian sau mọi chuyện đều tốt đẹp. Mỗi ngày tám tiếng ông già đứng trên tảng đá theo đúng yêu cầu, lúc nào đau chân thì lão sang ngồi bên quán rượu đối diện và đợi tín hiệu khi có đoàn tham quan hoặc khách đến xem. Khi đó ông già bò trở lại và đứng trên bệ tượng, có khi đầu lão hơi lắc lư, khách tham quan cứ nghĩ đó là tại gió. Mỗi năm lão được bốn tuần nghỉ phép. Lúc đó chúng tôi treo lên bệ tượng tấm biển đề “Tượng đang sửa chữa”.
Nhưng rồi ông già bắt đầu yêu sách.
- Trong hợp đồng không nói gì đến khoản chim bồ câu, còn bây giờ chim bồ câu thường vô lễ đối với tôi. Tôi yêu cầu tăng thù lao.
Lão được chiều theo ý, nhưng ngần ấy với lão vẫn chưa đủ.
- Họ viết cả lên người tôi, - lão nói, - viết bằng bút chì hoặc bút bi thì không đến nỗi nào. Đằng này hôm qua có một thằng cha dùng đinh sắt nhọn viết lên người tôi: “Tôi đã đến đây. Zbyszek”.

Chúng tôi đành thêm cho lão một ít tiền, nhưng ngay cả như vậy cũng không xong. Đòi hỏi mỗi ngày càng tăng.
- Là Mickiewicz, - lão nói, - thì tôi phải được đi Paris để nghiền ngẫm nét nhớ cố hương hiện trên mặt. Độ hai tuần là đủ.
Sang Paris thì quá lực của chúng tôi, rút cuộc chúng tôi đã gửi lão đi Matxcơva. Lão tha hồ mà nhớ.

--------
[1] Đại thi hào Ba Lan



Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek 73469537-d1cd-418c-8a9c-3ca2208679a2_750x422

Diễn Viên
- Sławomir Mrożek


Đám tang người diễn viên nổi tiếng diễn ra giữa mùa đông. Bão tuyết quất mạnh vào đầu để trần của những người dự lễ mai táng. Đám đông đứng quanh huyệt chưa lấp nghe điếu văn, họ phải ráng chịu, đợi giây phút khi các bài phát biểu hoàn tất, mỗi người sẽ thả một nắm đất xuống huyệt và rồi lại có thể đội mũ.

Lúc này chiếc mũ lông của một thân hữu của người quá cố, cũng là một diễn viên nổi tiếng, tuột khỏi tay anh ta và rơi xuống huyệt.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, nhưng không một ai để lộ là mình đích mục sở thị. Ai cũng hiểu rằng, người diễn viên kia lúc này thật là khó xử.
Bò xuống huyệt để lấy mũ chăng, không tiện. Để mũ nằm dưới đó chăng, có hoạ là đồ ngu. Chẳng những vì thế nào rồi cũng sẽ bị cảm lạnh, chẳng những vì sẽ phí mất chiếc mũ, mà cứ cho là như vậy đi. Cái chính là vì khi về đến nhà đầu óc cứ bị ám ảnh, mình đang ở đây, còn mũ mình lại ở chỗ ấy, ở dưới mộ, cho dù là mộ người khác, rằng mũ mình nó đã đi trước mình và đang đợi mình dưới đó, thậm chí có khi nó sẽ gọi mình xuống - ôi, khủng khiếp quá.

Mọi người nhìn với vẻ ái ngại, anh ta làm gì bây giờ đây. Nhưng người diễn viên tỏ ra không hề nản lòng, còn khi đến lượt mình anh ta phát biểu như thế này:
- Hỡi Người bạn quý mến và muôn năm thương tiếc của tôi ơi! Bạn từ giã chúng tôi vào ngày lạnh buốt như thế này. Thế mà ở nơi chín suối một cái lạnh còn tê buốt hơn đang chờ bạn, cái lạnh Vĩnh hằng.
Anh ta ngừng giây lát và những người có mặt không thể không thán phục tài năng của người diễn viên này.
- Trong chuyến đi xa này tôi có thể tặng bạn cái gì được đây? Chỉ có nỗi buồn biệt ly khôn xiết của tôi, sự kìm nén không cho phép tôi nói: tuyệt vọng, còn biểu tượng cho thứ gần gũi tôi nhất, cái mũ đội đầu tôi. Phải, tôi xin tặng Bạn, tôi từ bỏ nó vì Bạn. Bởi lẽ ở đó, nơi bạn sắp đến, Bạn sẽ còn lạnh hơn chúng tôi ở nơi đây lúc này. Mong rằng dưới cõi âm chiếc mũ của tôi sẽ phục vụ bạn đắc lực như nó đã từng phục vụ tôi trên cõi trần.
Tiếng rì rầm thán phục nổi lên.
- Song, lạy Trời! - chỗ này người diễn viên ôm đầu. - ... Tôi làm như vậy có phải không? Bạn từng nổi danh là người cực kỳ khiêm tốn, sự khách sáo và mọi cái hình thức bên ngoài đều xa lạ với Bạn, mà cái mũ này làm bằng da cáo vùng Xibêri, hầu như còn mới nguyên, giá những hai ngàn năm trăm zlôty. Phải chăng thay vì cung phụng cho Bạn, điều thể hiện tấm lòng thành của tôi, tôi không làm phiền lòng bạn vì sự phung phí của trần gian, sự xa hoa của thời nay, sự hào nhoáng đáng thương mà bạn đã luôn luôn chán ghét trên cõi trần và cũng sẽ không thích hợp dưới cõi âm? Cho nên, tôi bắt đầu thấy phân vân về giá trị của hành động của tôi, dẫu rằng tôi đã làm việc đó với niềm tin sâu sắc nhất.
Đám đông nín thở. Còn người diễn viên ra hiệu cho người thợ đào huyệt lấy chiếc mũ dưới huyệt lên đưa cho anh ta. Khi người thợ đào huyệt này làm theo yêu cầu, người nghệ sĩ cầm lấy chiếc mũ cát két cũ nát của anh ta, tay nâng chiếc mũ bên trên huyệt, ngừng một lát đoạn kết thúc:
- Xin Bạn hãy nhận thứ Bạn khả dĩ chọn, nếu như bạn có thể chọn!
Sau đó anh ta thả chiếc mũ cát két xuống huyệt bằng một cử chỉ hết mực thành tâm, được tính toán hết mực chính xác về thời gian và không gian, đến độ tiếng vỗ tay vang lên. Người diễn viên cúi khom người về phía mộ, nhưng chỉ một phần tư vòng quay. Ai cũng biết không được cúi chào quay mông vào mọi người.

Chẳng biết sau đó người nghệ sĩ có đền cho người thợ đào huyệt đồng nào về chiếc mũ cát két nọ. Một số người bảo rằng, anh ta chỉ bắt tay người thợ đào huyệt, khi người này không dám len qua đám đông người hâm mộ nghệ sĩ để đến đòi tiền. Có điều, một nghệ sĩ thực thụ thì không phải trả tiền, mà anh ta đúng là một nghệ sĩ thực thụ.

.
Về Đầu Trang Go down
PVChuong
Admin



Posts : 673
Join date : 25/04/2012

Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek   Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Icon_minitimeWed Nov 11, 2020 4:25 pm

.
Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Th?id=OIP

Chuyện thường ngày

- Slawomir Mrozek


Bản dịch: Hoàng Ngọc Biên

Tôi là đội trưởng đội cứu hoả. Bổn phận của tôi là dập tắt những đám cháy và cứu sống những người có ý định tự tử.
Những người này ngày càng nhiều. Nếp cũ nó biểu hiện như thế đó.
Người ta thông báo cho chúng tôi địa chỉ này hay địa chỉ kia có người đang có ý định nhảy từ một tầng lầu cao, thường là từ mái nhà. Chúng tôi đến đó. Chúng tôi không gặp khó khăn nào khi tìm địa chỉ: dưới chân toà nhà, một đám đông nhiều người đã bu quanh và nhìn lên cao.
Ứng viên tự tử đứng trên mái đua. Chúng tôi tháo cái thang gấp và tôi bắt đầu trèo lên. Anh chàng đứng nơi càng cao, chúng tôi càng phải tỏ ra thận trọng, để không làm anh ta hoảng sợ. Nghĩa là để anh ta không nhảy trước khi chúng tôi kịp cứu anh.
Theo ý kiến tôi, chẳng có gì phải lo sợ về vấn đề này. Bởi vì rốt cuộc, đúng là anh chàng đang đợi tôi. Lẽ ra anh cũng có thể nhảy ngay tức thì, không chỉ trước khi chúng tôi đến nơi, mà còn trước cả khi đám đông tụ lại. Anh ta có thể nhảy đến mười lần, hai mươi lần trước khi có người để ý đến anh. Nhưng không, anh chàng chờ cho tới khi người ta bu đông, sau đó chờ chúng tôi đến. Và chỉ đến lúc ấy màn diễn mới bắt đầu.

Tôi leo lên cái thang, mỗi lúc tôi càng đến gần anh ta và tôi giả bộ như vô cùng thiết tha việc anh chấp nhận tiếp tục sống. Bởi suy cho cùng thì đây là điều người ta mong đợi ở tôi, tôi được trả lương để làm chuyện này. Vả chăng, nếu tôi ít giả bộ hơn, thì đám công chúng bu lại phía dưới cũng sẽ ít hài lòng về tôi.
Hôm nay, tôi không vui, hơn nữa thời tiết thật là tồi tệ, trời lạnh, gió thổi, nhất là ở chỗ trên cao này. Nếu tôi mặc áo quần lót ấm, có lẽ tôi sẽ thấy khoẻ khoắn hơn. Khi trời tốt, người ta dễ đóng vai thằng ngốc hơn. Nhưng không thể làm vậy khi gió đâm buốt tận xương. Thêm vào đó, tôi ngày càng già, đã bao nhiêu lần tôi đóng vai này rồi!
Vậy thì tôi đến gần anh chàng, và nếu như tôi bước thêm một bước nữa, anh ta — như thường lệ — giả vờ như muốn nhảy. Cả anh chàng này cũng không khỏi trông giống như những người tiền nhiệm của anh: xuềnh xoàng, hay đúng ra là hốc hác, với một vẻ mặt cứng đơ. Trò chơi này là một món đặc sản của bọn suy yếu. Những kẻ có cái gì đó trong đầu thường tự tử mà không cần phải làm rùm beng thế này, và họ làm là làm thiệt.

Bây giờ tôi biết tôi phải làm gì. Dừng lại và nói chuyện với anh ta, bằng giọng hết sức nhân từ. Làm yên lòng anh chàng, giải thích cho anh chàng hiểu cuộc đời là đẹp và chúng ta ai nấy đều coi rất trọng chuyện sống của anh. Bản thân tôi, những người ở dưới kia, nói chung là toàn thể xã hội. Bạn hãy thử nghĩ coi cái chuyện có thêm một thằng ngốc nữa dạo chơi trên phố và dẫm lên chân chúng ta mà chúng ta lại coi là quan trọng!
Và cái đám người dưới kia, họ cũng thế, họ cũng giả vờ. Họ lê bước hết chỗ này đến chỗ nọ, như mọi ngày, chán muốn chết. Thế rồi có người cho không họ một màn trình diễn. Một ứng viên tự tử trên mái đua. Sẵn sàng nhảy vào khoảng trống, họ tự nhủ, quả là giật gân! Tất nhiên, họ biết rõ là các đội viên cứu hoả sẽ đến, những người này sẽ cứu anh ta và chuyện sẽ dừng lại ở đấy. Nhưng cho đến cùng, họ hi vọng anh ta sẽ nhảy. Họ biết mọi chuyện sẽ chấm dứt đầu voi đuôi chuột, như mọi lần, thế tuy nhiên… Họ tự nhủ là lần này có lẽ… hắn sẽ trượt chân, hoặc là… Hoặc là mái đàn hồi sẽ sụp… Họ chỉ có thể trông vào một tai nạn, vậy nên họ chỉ tin vào đó. Còn tôi, tôi phải làm hết sức mình để họ khỏi thất vọng vì trò trình diễn, nhưng đồng thời để họ thất vọng vì cái mà họ quan tâm hơn cả. Khủng khiếp thật!

Vậy thì tất cả chúng tôi đều giả vờ. Anh chàng ứng viên tự tử: giả vờ muốn tự tử, trong khi anh tuyệt đối chống việc này. Anh ta muốn làm anh hùng, lôi kéo mọi người chú ý đến mình, có một công chúng và được người ta viết bài về mình đăng trên báo. Trước hết là vì vậy mà anh chàng muốn sống và cũng vì lý do đó mà anh giả bộ không thiết sống. Còn về đám đông, thì họ làm bộ sợ chuyện khủng khiếp sắp xảy ra và bởi vậy nên họ không chịu rời hiện trường, để có thể thấy được trong hoàn cảnh nào cái khủng khiếp kia sẽ không xảy ra. Coi như là! Thật ra, họ không nóng lòng mong muốn gì hơn là thấy được một cái gì mạnh. Kể từ khi người ta huỷ bỏ những cuộc hành quyết trước công chúng thì với họ đây là dịp duy nhất. Còn tôi, tôi làm bộ tin anh chàng tuyệt vọng nọ và tin những người đứng dưới kia và phải hành động theo cách ấy, y như tôi không hề biết cái điều mà ai nấy, cả anh chàng nọ lẫn đám đông kia, thực sự đang muốn. Để giúp họ vui, tôi phải giả bộ ngu ngốc hơn chính mình.
Vậy là, tôi tiến về phía anh chàng trên cái thang đang leo; khi tôi đã đến gần, nhưng không quá gần, anh ta bước một bước về phía mép mái đua, để cho tôi thấy là anh ta sắp nhảy trước khi tôi có thể giữ anh ta lại. Bây giờ, đến phiên tôi dừng lại và bắt đầu màn diễn của mình. Vậy là tôi dừng lại. Ở dưới kia, đã có những nhà báo, người ta đã chụp hình chúng tôi. Những chiếc xe của đài truyền hình đã đến nơi, những máy quay phim bắt đầu quay. Còn có cả những người bán đậu phụng, và những người bán xúc xích kẹp bánh mì. Họ biết việc làm ăn sẽ ngon lành vì sự khiếp sợ sẽ kích thích công chúng ăn ngon miệng. Trong khi tôi, hôm nay, tôi hầu như chưa ăn gì, bởi sáng nay tôi không sao nuốt cái gì vô bụng, bởi vì hãy còn sớm quá, và nói chung tôi thấy trong mình không được khoẻ trước buổi trưa. Trên ảnh chụp và trên truyền hình người ta sẽ thấy tôi từ sau lưng, ở đây tôi chỉ là diễn viên số hai, cái thằng cha đứng trên mái đua sẽ là diễn viên số một. Vả chăng, tôi tham gia trò diễn này đã nhiều lần nên với tôi nó đã là vô thưởng vô phạt, tôi hoàn toàn dửng dưng. Hơn thế, tôi chỉ là một đội viên cứu hoả bình thường nhất, có nghĩa tôi nằm trong ban nhân viên kỹ thuật, tôi đang làm nghĩa vụ, tôi chỉ làm tròn bổn phận của mình. Ngôi sao thật sự, chính là thằng cha trên mái đua, đang đưa mặt ra trước máy quay phim.

Nhưng làm gì bây giờ, phải bắt đầu thôi. Tôi bắt đầu quá trình thuyết phục của mình, bằng cách lên tiếng với giọng hết sức hoà giải:
“Vậy thì, chú mày. Hãy chờ một chút nhé, chú mày không có chuyện gì hay hơn để làm sao?”
Anh chàng kia làm ra vẻ giận, anh ta vừa bước cái bước rất ngon lành kia và không đi lùi, nhưng cũng không đi tới xa hơn. Anh ta làm như không nghe tôi nói, nhưng anh ta cũng sốt ruột không kém, tất nhiên, muốn biết những gì tiếp theo sau. Tôi sẽ không nói quá là anh ta đã rất quen với mọi chuyện như thế đó, nhưng mỗi người trong đám này, ngay cả khi làm ăn lần đầu tiên, cũng làm ăn như một tay chuyên nghiệp. Hết chương này qua chương kia, căn cứ theo một quy định bài bản.
“Tôi hiểu, tôi hiểu, anh có lý do hẳn hoi, rõ là thế. Nhưng chúng ta hãy cùng suy nghĩ xem…”

Suy nghĩ chuyện gì đây, tôi hỏi các bạn đó, mẹ kiếp! Mọi chuyện đều minh bạch. Nhưng tôi thì tôi có những chỉ thị, và những chỉ thị ấy bảo: phải biết câu giờ. Phải làm cho cái chuyện kia kéo dài càng lâu càng tốt, để anh ta coi như là mềm lòng, để anh ta bỏ đi cái quyết tâm giả kia, và tiếp theo hoặc là anh sẽ tự xét mình, xem mình có phải thuộc phẩm chất hàng đầu hay không, hay là — nếu đây là một người giữ kỷ lục về phẩm chất hàng đầu — đám đội viên của tôi, hiện đã mai phục sẵn trên mái nhà, sẽ tóm cổ anh ta ở phía trên. Nghệ thuật của nguyên đoàn hát là ở chỗ này: họ đến gần “phút cuối” bao nhiêu, thì kết quả càng thành công bấy nhiêu, nhất là trên truyền hình. Sự thật là chúng ta đang có trước mắt những tài năng đặc biệt, mà ta chỉ nhúng tay vào giải quyết khi họ thiệt sự, thiệt sự đang nhảy vào khoảng không. Nhưng những người như họ, y như những tài năng lớn, là rất hiếm.
Anh ta cau mày, cau mặt và làm bộ không nghe tôi nói. Nhưng tất nhiên anh ta đợi câu hỏi tiếp theo của tôi. Tôi khạc đờm, vì từ tối qua tôi như bị sổ mũi, hơn thế còn có ngọn gió kia, tầng lầu thứ mười tám, và tôi nói tiếp, bằng một giọng cố hết sức tinh tế, hết sức ngọt ngào:
“Hãy nghĩ đến gia đình anh và bạn bè anh, và nếu như anh không có gia đình, thì hãy nghĩ…”

Và trong ý nghĩ tôi tôi tự hỏi anh ta có thể nghĩ đến cái gì. Thường thường, tôi không việc gì phải suy nghĩ, bởi vì xét cho cùng thì mọi thứ ấy tôi đều thuộc lòng, nhưng hôm nay nó lại từ trong trí tôi tuôn ra. Hay đúng ra là không, nó không tuôn ra, nó vẫn nằm yên trong đầu tôi, nhưng “nó” hiểu đây quả là chuyện cực kỳ ngu xuẩn và nó mắc cở đến độ không muốn để lộ ra ngoài. Vả chăng, với cái gia đình ấy và đám bạn bè ấy, thì nó cũng đã đủ ngu xuẩn rồi. Bởi vì rốt cuộc, nếu như đúng là vì họ mà anh ta chế ra toàn bộ cái trò xiệc này thì sao? Tuy nhiên, vẫn cần phải nói với anh ta một điều gì đó. Vậy thì tôi lôi nó ra, chỉ là để “câu giờ”:
“Hôm nay trời gió dữ, anh có thấy thế không?”
Anh ta nhìn tôi lần đầu tiên với một vẻ ít lúng túng hơn một chút. Hiển nhiên, là anh ta không chờ đợi một câu như thế, tôi không còn tôn trọng vai trò của mình nữa. Tôi vừa nói lên một câu hố. Vậy nên để đưa tôi trở lại trật tự, anh ta bước thêm nửa bước về phía rìa mái nhà. Chân anh ta treo lưng chừng trên mép bờ. Đột nhiên, tôi chịu hết nổi.
“Ồ, vậy thì anh nhảy đi, cái đồ kênh kiệu kia,” tôi bảo anh ta, và tôi bắt đầu bước tụt xuống thang.
Anh có nghĩ là anh ta nhảy không? Ấy có đấy, anh ta nhảy.

Bây giờ tôi đang chờ ra toà. Tất nhiên là tôi sẽ mất chỗ làm đội viên cứu hoả, điều ấy chẳng có một chút gì nghi ngờ. Và đây chỉ là vấn đề công lý thôi, bởi vì tôi không hoàn thành bổn phận nghề nghiệp. Tôi bị buộc tội là đã… Ồ, đây không phải là chuyện quan trọng, Vả chăng, tôi còn đồng ý về điểm buộc tội. Chỉ có duy nhất một chuyện tôi không đồng ý, và tôi tuyệt đối không đồng ý. Báo chí đăng tin với cái tít: “Tự tử”, trong khi, theo tôi, thì nó là một tai nạn. Trong cái nghề làm ứng viên tự tử, thỉnh thoảng người ta cũng gặp những tai nạn chết người.

---------------

“Chuyện thường ngày” [chủ đề “Bất công”] dịch từ bản tiếng Pháp “Routine” của André Kozimor, trong Slawomir Mrozek, Le petit Mrozek illustré, minh hoạ của Chaval (Paris: Les Editions Noir sur Blanc, 2005).
Le petit Mrozek illustré tập hợp những tiểu phẩm từ những năm 1960 đến 1990, được sắp xếp theo chủ đề, viết trong thời tác giả còn ở Ba Lan cũng như thời sống lưu đày, mang một giá trị bất di bất dịch, từng đưa Slawomir Mrozek đến gần Ionesco, Beckett và cả Durrenmatt trong cái nhìn của người đọc.

nguồn: tienve.org

.
Về Đầu Trang Go down
PVChuong
Admin



Posts : 673
Join date : 25/04/2012

Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek   Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Icon_minitimeMon Dec 28, 2020 12:28 pm

.
Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek 476

ĐỒ CỔ
- Slawomir Mrozek


Chuyển ngữ: Hoàng Ngọc Biên

Tôi bước vào một tiệm bán đồ cổ và trong khi đưa mắt lục lọi, tôi nhận ra, trong góc tiệm, một pho tượng lớn bằng người thật thể hiện một thanh niên mang một bộ râu. Pho tượng nằm giữa một cái đồng hồ kiểu Đế chế [1] và một cái lọ triều Minh.

– Bằng sáp hay bằng ngà? tôi hỏi người chủ tiệm.
– Chẳng bằng sáp cũng chẳng bằng ngà. Đây là một nhà cách mạng chính cống cuối thế kỷ hai mươi, thứ thiệt. Ông chuyên mua đồ cổ?
– Một nhà cách mạng cỡ như thế, tượng hẳn phải đắt lắm?
– Không phải vậy đâu! Tôi nhường không nó gấp ba lần nhường đấy, vì ngày nay các nhà cách mạng đã hạ giá nhiều rồi. Tượng đó tôi còn có hai mươi pho dự trữ. Thành thật nói, với tư cách là đồ cổ, do là hàng cung ứng thừa thãi, thực tế nó chẳng có chút giá trị nào.
– Vậy thì tại sao ông đề nghị tôi mua nó?
– Là bởi nó còn có thể có một giá trị sử dụng, nghĩ vậy cũng được.
– Nó có thể có ích lợi gì vậy?
– Ông đem nó về để trong nhà và nó sẽ cách mạng hoá [2] ông.
– Thế có nghĩa là?
– Nó sẽ đập bể bát đĩa của ông, nó sẽ rứt mất những tay nắm ở cửa, nó sẽ làm vấy bẩn tấm thảm phòng khách nhà ông… nghĩa là tất cả những gì mà một nhà cách mạng thường làm.
– Và ông gọi thế là có ích hả? Thế thì anh ta chẳng làm gì khác hơn là gây tổn hại.
– Thế trong đời sống ông không thấy buồn tẻ sao? Nào, hãy thú nhận đi.

Tôi lim dim nhắm mắt. Và tôi thấy diễn ra trong đầu tôi những dụng cụ nhà bếp sắp xếp thứ tự đâu đó đàng hoàng, như xưa nay vẫn thế, trên những ngăn kệ, những tay nắm ở cửa bất di bất dịch nằm đúng chỗ của chúng, tấm thảm vẫn không chê vào đâu được trong phòng khách… Quả thực, là thiếu góc cạnh, buồn tẻ làm sao…
– Được rồi, tôi mua.
– Tôi đóng gói cho ông chứ?
– Không, nó hẳn phải nặng ít nhất là bảy mươi kilô, hãy cứ để nó tự mình bước đi.
Vừa ra đến đường, nó liền đánh tôi. Và lập tức tôi cảm thấy đã có một cái gì đó xảy ra trong đời mình.

___________

[1] Empire – hay style Empire, tức kiểu thời Napoléon I.
[2] Từ révolutionner có hai nghĩa: cách mạng hoá, hay làm náo động.

===========

HAMLET
- Slawomir Mrozek


Chuyển ngữ: Hoàng Ngọc Biên

Ông giám đốc gọi tôi đến và bảo:
– Mừng cho anh! Chúng tôi đã quyết định giao cho anh vai Hamlet.
Như mọi diễn viên, tôi luôn mơ ước được đóng vai này. Vậy nên tôi không sao kiềm chế được nỗi vui. Tôi cảm ơn ông giám đốc bằng những lời dạt dào, vừa hứa với ông sẽ làm hết sức mình để hoàn thành tốt nhất cái công tác mà ông vừa giao phó cho tôi.

Những buổi diễn tập sắp bắt đầu thì ông giám đốc cho gọi tôi vào gặp lần thứ hai. Ông có vẻ hơi lo lắng.
– Có một yếu tố mới. Đoàn hát cho rằng nếu chúng tôi cho anh vai diễn Hamlet, thì đây chính là kiểu thiên vị cá nhân.
– Ông muốn nói là vai Hamlet sẽ được diễn bởi một người nào khác chăng?
– Không, bởi vì nếu làm thế thì lại vẫn là thiên vị cá nhân. Nhưng chúng tôi đã tìm ra một giải pháp. Hamlet sẽ được diễn bởi chính anh và bởi tám diễn viên khác. May thay, trong đoàn hát chúng ta không có quá chín diễn viên có thể ít nhiều giống Hamlet.
– Tôi hiểu. Ông muốn nói là tám người khác và tôi, chúng tôi sẽ luân phiên diễn.
– Không, tất cả cùng một lúc.
– Như thế đó, “cùng một lúc”? Dù sao, thì cũng không phải trong cùng một xuất diễn…
– Phải, phải chứ, trong cùng một xuất diễn, và đêm nào cũng vậy.
– Thế nhưng, không thể nào như thế! Chín chàng Hamlet trong chỉ một chàng Hamlet?
– Chính xác.
– A vâng, ông muốn nói là chàng thứ nhất vào, thì chàng thứ hai ra, rồi vào, tiếp theo là chàng thứ ba ra và cứ tiếp tục như thế.
– Không, hoàn toàn không phải thế, bởi lẽ đến lúc ấy sẽ đặt ra vấn đề thứ tự xuất hiện trên sân khấu, là điều sẽ đụng đến quyền bình đẳng. Không ai có thể là người thứ nhất, hay người thứ hai, hay người thứ chín. Anh quên là mọi người phải có những cơ hội đồng đều.
– Như thế, ông đề nghị sao đây?
– Đồng một loạt.
Tôi thả người xuống ghế. Ông giám đốc đứng dậy, đi quanh bàn làm việc của mình và đặt bàn tay lên vai tôi.
– Hãy ngẩng đầu lên! Về mặt xã hội, người ta sẽ không trách cứ chúng ta được điều gì; hơn thế, về mặt nghệ thuật, chúng ta có cơ thành công lớn. Chúng ta đã có sẵn một đạo diễn sẽ nhận công việc này: kinh nghiệm rất thú vị, và thuộc loại tiền vệ. Sự bùng nổ của chàng Hamlet trong chín tính cách, anh hiểu chứ?
– Tôi hiểu. Tâm lý của chiều sâu.

- Anh hoàn toàn hiểu rõ.
Đến đây ông nghiêng người về phía tôi và xuống giọng nói thêm:
– Nói riêng giữa chúng ta, sẽ không có ai cản anh át giọng những người khác.

Những buổi diễn tập bắt đầu. Chúng tôi hơi bị chật chội trong phòng diễn viên và chúng tôi không ngớt làm khó chịu nhau trên sân khấu; ngược lại, một tinh thần tập thể mạnh mẽ nẩy sinh giữa chúng tôi.
Chúng tôi cứ như thế đi đến tận ngày biểu diễn ra mắt. Tôi không biết làm cách nào mà chúng tôi diễn đến cuối cảnh thứ nhất, nhưng khi chúng tôi xáp vào cảnh ở nghĩa địa, tôi không tìm thấy cái sọ Yorick [**] của tôi, bởi vì người phụ trách đạo cụ đã nhầm và chỉ chuẩn bị có tám cái thôi. Vậy là tôi quyết định lấy cái sọ của anh chàng sát bên trái tôi; nhưng anh chàng này không đồng ý lắm, và cả hai chúng tôi ngã xuống huyệt. Trong lúc ấy, những anh chàng ở trên cũng bắt đầu choảng nhau bởi vì cái sọ của chúng tôi vẫn còn nằm trên sân khấu, có nghĩa tiếp tục tổng cộng có tám cái sọ, nhưng giờ đây là cho bảy diễn viên, mà mỗi anh lại muốn có tới hai sọ.

Có cả thảy chín trường hợp rõ ràng bị giập, năm trường hợp bị tụ máu trên mặt và ba vết lở. Vậy thì ai là kẻ từng bảo Hamlet là một bi kịch của cá nhân?

____________

Psychologie des profondeurs: ngày nay người ta gọi là “psychanalyse”.
[**] Màn 5, cảnh 1 trong vở kịch Hamlet của Shakespeare: màn độc thoại nổi tiếng của Hamlet khi Hoàng tử nhìn thấy cái sọ của Yorick [anh hề trong triều đình, đã chết] do người đào huyệt khai quật.

———–--------------
“Hamlet” [chủ đề “Dân chủ”] dịch từ bản tiếng Pháp “Hamlet” của André Kozimor, trong Slawomir Mrozek, Le petit Mrozek illustré, minh hoạ của Chaval (Paris: Les Editions Noir sur Blanc, 2005).
Le petit Mrozek illustré tập hợp những tiểu phẩm từ những năm 1960 đến 1990, được sắp xếp theo chủ đề, viết trong thời tác giả còn ở Ba Lan cũng như thời sống lưu đày, mang một giá trị bất di bất dịch, từng đưa Slawomir Mrozek đến gần Ionesco, Beckett và cả Durrenmatt trong cái nhìn của người đọc.

tienve.org
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek   Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Tập Truyện Ngắn Vui: Tên Lỗ Mãng - Slawomir Mrozek
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Truyện ngắn: LÀM ĐĨ
» Truyện ngắn: Vợ hay Mẹ? Mẹ hay Vợ?
» Bia Ôm - Truyện ngắn: P. Nguyên
» Thiền và Truyện thật ngắn - Lê Tấn Tài
» VÁN CỜ - Truyện Ngắn của Lê Tất Điều

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon  :: ĐỀ TÀI :: Văn Hóa, Nghệ Thuật :: Văn-
Chuyển đến