Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon

Diễn Đàn của Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Trung Học Nguyễn Trãi Saigon
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Keywords
không phải ngắn hoang Trung linh chất Nhung truyện nguyet nhac chuyen ngam thuoc quan sáng Saigon quốc bich VNCH Chung quang Nguyen trong quynh luong
Latest topics
» qua đi thôi bão nổi
Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Icon_minitimeSat Mar 11, 2023 3:11 am by Admin

» Cụ Hoang Xuân Hãn
Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Icon_minitimeSun May 08, 2022 10:37 pm by Admin

» Giáo dục VNCH - Giáo dục con đường khai phóng
Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Icon_minitimeMon Jan 10, 2022 4:06 am by Admin

» Suy tư về kiếp người - Về Cùng Cát Bụi
Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Icon_minitimeSun Jan 09, 2022 4:25 am by Admin

» AI ĐÃ HẠ GỤC CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN?
Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Icon_minitimeSat Jan 08, 2022 2:41 am by Admin

» NHẠC THIỀN - Cõi Thiền trong Âm Nhạc
Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Icon_minitimeThu Jan 06, 2022 4:11 am by Admin

» Trở về miền ký ức : Một bài viết về người lính VNCH
Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Icon_minitimeTue Jan 04, 2022 3:06 am by Admin

» Tôi Cưới Vợ
Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Icon_minitimeTue Jan 04, 2022 2:44 am by Admin

» Giáo sư Phạm Hoàng Hộ
Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Icon_minitimeMon Nov 29, 2021 3:05 am by Admin

March 2024
MonTueWedThuFriSatSun
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
25262728293031
CalendarCalendar
Affiliates
free forum

Affiliates
free forum


 

 Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi...

Go down 
Tác giảThông điệp
NHViet
Khách viếng thăm




Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Empty
Bài gửiTiêu đề: Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi...   Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Icon_minitimeFri May 10, 2013 3:47 pm


Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Tinker.vn-4

Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi...


Ai yêu trước người đó thua… Phải! Và tôi đã thua bạn. Thua ngay từ ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy bạn…

Tôi đã nói với bạn tôi rằng: “Khi yêu một ai đó, chỉ nên yêu người đó vừa đủ thôi, vừa đủ để cảm nhận sự ngọt ngào, vừa đủ để hờn ghen, vừa đủ để khi xa một chút cũng thấy nhớ ở trong tim…”

Nhưng cuối cùng, tôi lại là người vượt qua chữ “đủ” đó!

Tôi yêu bạn nhiều hơn những gì mà lý trí đã ngăn cản… Suy nghĩ của tôi thuộc về bạn, trái tim tôi thuộc về bạn và bao nhiêu yêu thương trong tôi theo lẽ tất nhiên cũng thuộc về bạn.

Tôi yêu bạn nhưng tôi không hờn ghen, giành giật bạn từ những người khác. Tôi muốn bạn tự nguyện thuộc về tôi. Dù cho chỉ một câu nói dịu dàng bạn dành cho người khác cũng khiến tim tôi nhói đau, và những dòng suy nghĩ thì không ngừng chất vấn những câu hỏi hoài nghi về bạn mà tôi không thể tự trả lời…

Tôi yêu bạn nhưng tôi lại không độc chiếm bạn, không bao giờ giữ bạn ở lại bên mình. Tôi hờ hững với bạn, bởi tôi muốn bạn bên tôi bằng tất cả yêu thương trong bạn… Tôi hờ hững với bạn bởi tôi muốn sở hữu một bạn chỉ là của riêng tôi, riêng một mình tôi thôi!

Tôi yêu bạn… theo cách của tôi – cái cách mà tôi đã đẩy bạn thật xa khỏi mình để cuối cùng phải nhận ra rằng… không còn cách nào để tôi nắm giữ lấy tay bạn...

Tôi ích kỷ với suy nghĩ “chỉ nên yêu vừa đủ thôi, vừa đủ để khi không còn người ta nữa mình cũng sẽ không đau”… Để rồi tôi nhận ra trong tình yêu thì làm gì có chỗ cho “chút chút” và “vừa đủ” cơ chứ? Cứ giữ những cảm xúc cho riêng mình tôi nhận lại được gì ngoài những đêm dài mênh mông, khắc khoải bởi tiếng nấc… Cứ sợ bị tổn thương rồi nhận ra rằng… nỗi đau đó còn sâu sắc hơn khi mình chẳng còn có cơ hội để bày tỏ tình yêu của mình với người ta nữa…


Giá mà được làm lại…

Tôi sẽ không tỏ ra rằng với tôi bạn chỉ đặc biệt một chút thôi còn không hề quan trọng với tôi. Tôi sẽ chạy đến bên bạn và giữ bạn bên mình chỉ đơn giản bởi vì lúc đó tôi nhớ bạn và muốn được ôm bạn…

Giá như mà thời gian có thể quay trở lại được…

Tôi sẽ tham lam sở hữu bạn như một bản án mà bạn phải chấp nhận thi hành bởi ai bảo bạn đã lỡ kí kết.

Tôi sẽ mỉm cười và hãnh diện tuyên bố với những người khác rằng: “Bạn đã là của tôi!”… và kệ họ thích nghĩ sao thì nghĩ…

Giá như mà… Tôi có thể giữ bạn lại bên tôi…

Người ta nói với tôi rằng khi say có thể quên hết mọi chuyện… còn tôi thấy nó thật đắng lòng… Xoay… Xoay trong những gì không thực, huyễn hoặc chính mình để rồi chấp chếnh trong cái vị cay nồng… Người ta nói say thì chẳng còn nhớ gì nữa… có lẽ tôi chưa đủ say để trái tim mình không tỉnh… chưa đủ say để không còn cảm nhận được gì…

Sao bạn không kéo tôi về phía bình yên? - Nơi chỉ có những tháng ngày hạnh phúc, êm đềm… giữa trời mây say đắm? Nơi gió ghẹo nàng hoa và vờn lá trên cây – Nơi nắng lung linh trong mắt tôi mơ mộng còn tôi thì hạnh phúc ở bên bạn…

Sao bạn không đến và nắm lấy tôi? Trao cho tôi môi hôn nồng ấm, trao cho tôi cả niềm tin và hi vọng về ngày mai dịu ngọt và tràn đầy yêu thương?

Sao bạn im lặng và đẩy tôi xa, thật xa bạn – nơi thẳm sâu đáng sợ của lòng mình… Nơi bốn mùa buốt giá đến tái tê…

Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... 9k=

Giá như chỉ là mơ bạn nhỉ?

Nhưng vì bạn không phải là giấc mơ nên tôi không thể thấy bạn mỗi khi trái tim tôi đang cồn cào nỗi nhớ, tôi không thể tự thỏa mãn những khoảng trống không có bạn bằng một bóng hình nào đó khác…

Bởi vì bạn không phải là giấc mơ nên tôi không biết làm cách nào để đuổi theo bạn, ôm bạn thật chặt từ phía sau và giữ bạn lại bên mình…

Cũng bởi vì mộng mị là thỏa mãn những khát khao trong tôi… nên thế mà cơn mơ đối lập với hiện tại làm tôi như ngụp sâu xuống mênh mông của đại dương… Để rồi chới với chẳng phân biệt nổi đâu là bến bờ...

Đêm như chao nghiêng cùng hơi men cay của rượu… Tôi say… say mà chẳng thể ru ngủ nổi mình. Tôi muốn dày vò bạn như cái cách bạn làm tôi đau khổ… Ai yêu trước người đó thua… Phải! Và tôi đã thua bạn. Thua ngay từ ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy bạn… ngay từ khi bàn tay bạn khẽ chạm lấy tay tôi - dù chỉ là một hành động theo một thói quen vốn dĩ…

Còn tôi… tôi chẳng đủ ngọt ngào, chẳng đủ thông minh, chẳng có gì nổi bật để bạn phải yêu tôi nhiều đến mức “xa một phút cũng cảm thấy nhớ” hay mảy may day dứt khi nhẫn tâm với tôi… Dẫu đã từng có lúc bạn thừa nhận “bạn yêu tôi”, nhưng có lẽ... chỉ là một chút thoáng qua thôi!

Bạn à... Sao bạn không kéo tôi về phía bạn?
Sao bạn lại im lặng và đẩy tôi xa, thật xa bạn...
... Tại sao vậy hả bạn ?

(Sưu Tầm)
Về Đầu Trang Go down
bhtran
Khách viếng thăm




Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi...   Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Icon_minitimeThu Feb 27, 2014 11:24 am

Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Images?q=tbn:ANd9GcTc08xa0ntOmPMf8aHYbe9-J-moHSyma_-qe86QYGT0a-rZP_nKQA

Bàn tay tình nguyện làm những điều nhỏ bé...



Để biết trong lòng người đàn ông có bạn hay không,
hãy xem những gì bàn tay anh ta làm vì bạn...


Bạn yêu người đàn ông của mình ở điều gì trước nhất? Một ánh mắt biết cười tràn đầy ấm áp? Một bờ vai vững chãi, êm ái như chiếc gối mà bạn có thể ngủ gục bất cứ lúc nào? Một vòng ôm thật chặt để bạn luôn thấy mình được yêu thương, bao bọc?

Nhưng để có thể nắm giữ trái tim người phụ nữ một cách vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng nhất, chỉ có thể là bàn tay. Bàn tay, đó mới là điều tôi yêu trước nhất ở một người đàn ông.

Tôi có một thói quen, mỗi khi gặp một người đàn ông, thì cái nhìn đầu tiên là hướng vào bàn tay người ấy. Có bàn tay thuôn dài, có bàn tay thô mộc, có bàn tay mảnh mai, có bàn tay gân guốc.
   
Phụ nữ, dù già hay trẻ, dù yếu đuối hay mạnh mẽ như một 'cô báo' thì cũng thích được che chở, được yêu. Và khoảnh khắc bàn tay mình bé nhỏ lọt thỏm trong bàn tay người đàn ông mình yêu là một cảm giác ngọt ngào và bình yên lắm.   

Nhưng có lẽ, cái đẹp của bàn tay đàn ông không thể đo đếm bằng sự thon dài, ngà ngọc như bàn tay phái yếu. Đẹp trong sự mạnh mẽ, đẹp trong sự ân cần. Bàn tay ấy khi nắm lại thì cương quyết, khi mở ra vụng về đỡ lấy khuôn mặt cô gái anh yêu, thì chẳng còn gì dịu dàng hơn thế.

Tôi đã từng đọc ở đâu đó kiểu người ta đoán tính cách qua bàn tay một người đàn ông. Chẳng hiểu điều đó đúng được bao nhiêu, nhưng nó thi thoảng vẫn lướt qua đầu tôi khi ánh mắt chợt chạm phải bàn tay một người đàn ông nào đó. Dù rằng cuối cùng, những ý niệm ấy cũng rơi rớt hết sạch khi nhìn thấy, cảm thấy những gì bàn tay ấy thực sự làm vì tôi.

Phụ nữ, dù già hay trẻ, dù yếu đuối hay mạnh mẽ như một 'cô báo' thì cũng thích được che chở, được yêu. Và khoảnh khắc bàn tay mình bé nhỏ lọt thỏm trong bàn tay người đàn ông mình yêu là một cảm giác ngọt ngào và bình yên lắm. Có lẽ tạo hóa cũng hiểu vậy chăng, nên bàn tay đàn ông hầu như luôn to hơn bàn tay phụ nữ, hoặc ít ra là người phụ nữ anh ta yêu thương.

Tôi nhớ mãi một cảnh trong bộ phim Kim phấn thế gia. Trong đám cưới của nhân vật nam chính và nữ chính, bạn bè của chú rể đã bịt mắt cô dâu lại, để cô lần lượt nắm lấy những bàn tay đang chìa ra xung quanh mình và tìm ra bàn tay chú rể.

Cô đi qua một người, hai người… và khoảnh khắc khi vừa chạm vào đầu ngón tay chú rể, đôi môi cô bừng sáng lên thành một nụ cười. Bàn tay của cô nhận ra bàn tay của chồng mình, hay chính trái tim cô đã nhận ra điều đó.

Mãi đến sau này, mỗi khi nắm tay người đàn ông mình yêu tôi vẫn thường tự hỏi: Liệu có thể nhận ra bàn tay anh khi lạc giữa bao nhiêu người khác? Dù mắt không nhìn thấy, trái tim tôi liệu có thể nhận ra sự ấm áp thân quen? Tôi thích nhắm mắt lại yên lặng mà cầm tay anh, tỉ mẩn ghi nhớ từng vết sẹo, từng đường nét chạy dài từ lòng bàn tay rất ấm đến những ngón thuôn dài mạnh mẽ nhưng mềm mại.

Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... 2Q==

Để rồi khi tự đưa bàn tay mình ra nắm vào khoảng không trước mặt, tôi mới biết cái mình ghi nhớ hóa ra không phải đường nét mà là cảm giác. Cảm giác, khiến cho bàn tay anh mãi mãi chẳng bao giờ lẫn vào trăm nghìn bàn tay khác trên đời.

Để biết một người đàn ông có dành chỗ cho bạn trong lòng hay không, hãy xem những gì bàn tay anh ta làm vì bạn. Tôi thích lẳng lặng đứng trong bóng tối, nhìn người đàn ông của mình được người ta ngưỡng mộ. Các cô gái khác có thể thích những ngón tay phiêu lãng lướt trên dây đàn ghi ta, nhảy nhót trên máy tính, bàn tay mạnh mẽ ghì tay lái giữa những cung đường hiểm trở.

Nhưng tôi, tôi yêu bàn tay anh khi hì hục đóng đinh treo lên phòng tôi những món đồ xinh xắn, cần mẫn mắc lại hệ thống dây điện vốn rất đỗi lằng nhằng trong căn phòng nhỏ, yêu bàn tay anh dịu dàng giúp tôi lau khô tóc, vừa yêu thương vừa tỉ mẩn lau những vết bẩn trên áo mà tôi vụng về làm rơi rớt.

Khi người đàn ông không ngại dùng bàn tay tài hoa của mình làm những việc cỏn con, người phụ nữ mới có cảm giác mình được nắm lấy chúng trọn vẹn. Tôi có thể lãng quên bàn tay làm điều vĩ đại, nhưng sẽ giữ mãi trong tim bàn tay vì tôi mà tình nguyện làm những điều nhỏ bé.

Yêu một người đàn ông, trước hết là yêu đôi bàn tay. Yêu một người đàn ông, cũng sẽ yêu luôn đôi bàn tay của họ. Khi ấy, cái mà đôi bàn tay ấy nắm lấy chẳng còn là bàn tay ta nữa, mà chính là đang dịu dàng nắm chặt trái tim ta.

(ST)
Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi...   Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Icon_minitimeTue Nov 08, 2016 9:40 am

Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... 9k=

Yêu thương xin nắm lấy tay nhau

Bạn sẽ không thể nào nắm lấy tay một người khác nếu trước đó bạn đã không mở bàn tay mình ra. Và bàn tay bạn sẽ chơ vơ nếu không cùng nắm lấy tay của một ai đó đang yêu thương bạn.


Khi nhìn vào đôi bàn tay, tôi chợt tự hỏi rằng trong cuộc đời mình có bao nhiêu bàn tay đã nắm lấy tay tôi, trong những lần bắt tay chào hỏi, trong những trò chơi sinh hoạt, hay những buổi đi công tác xã hội ở những trung tâm trẻ mồ côi? Nhiều, tôi không nhớ hết! Nhưng điều tôi nhớ rất rõ đó là những bàn tay vô hình, của cha, của mẹ tôi, của anh chị em tôi, và của cả người tôi yêu mến nhất. Để có những giây phút đứng vững và tự tin trong cuộc sống này, tôi đã nhờ đến những bàn tay vô hình mà gần gũi đó.

Vô hình, bởi vì những người thân yêu trong cuộc đời tôi là những người dân quê mùa chất phác. Văn hóa làng quê khiến một cái nắm tay, một vòng tay ôm áp vỗ về của những người trong gia đình trở nên sự ngại ngùng. Gần gũi, không phải đến từ việc tay nằm trong tay, nhưng từ sự quan tâm chân thành mọi người dành cho nhau.

Tôi biết ơn cả những cái nắm tay hờ hững, vờ như xa lạ nhưng lại cần thiết để tôi đối diện với chính mình. Tôi không thể đòi hỏi nơi người khác điều mà chính họ nghĩ rằng không giúp ích cho tôi. Từ chối cũng là một cách yêu, có khi còn hơn là một lời chấp nhận miễn cưỡng.

Nhìn vào bàn tay để thấy cõi lòng mình còn lạnh nhạt và ơ hờ với biết bao người gần gũi thân quen. Bàn tay đóng lại với cái ngửa tay của một người ăn xin khốn khổ. Bàn tay thu lại trước một người đang rất cô đơn và tuyệt vọng, khi mà chỉ còn một vòng tay ôm, một lời an ủi là cũng đủ cho họ thêm niềm tin vào cuộc sống, vào con người, vào chính bản thân mình. Và thậm chí tệ hơn, bàn tay đã “ném đá giấu tay”, cảm thấy mình thật hèn nhát, dám làm nhưng không dám gánh trách nhiệm. Quả thật, khi con tim đóng lại thì bàn tay khó có thể mở ra để cho đi hay nhận lấy. Người ta nói rằng một bàn tay chắp lại cầu nguyện thì tốt nhưng càng tốt hơn nếu mở ra để cho đi.

Có khi tôi tự hỏi tại sao con người lại có hai bàn tay, mà không phải một, hoặc ba? Và tôi đi tìm lời lý giải cho riêng mình. Hai bàn tay, phải chăng một để cho đi và một để đón nhận? Đôi khi bàn tay cho cũng là bàn tay để nhận và tay nhận lại cũng là tay để cho đi. Trời sinh ra hai bàn tay vốn thế, nhưng điều quan trọng là tôi đã sử dụng đôi tay mình cho đúng với điều đáng ra nó phải thế hay không, là để cho và để nhận? Như vậy, phải chăng sự què quặt của đôi tay không phải là do một khuyết điểm thể chất nào đó cho bằng hoặc nó bị chai cứng do chỉ toàn nhận lấy, hoặc trở nên rã rời do mãi cho đi? Nhưng có thể nào ai đó chỉ biết cho đi những giá trị thực sự khi chẳng bao giờ đón nhận giá trị từ người khác? Tôi nghi ngờ điều đó, vì cuộc sống con người tất yếu phải là sự hỗ tương, là sống để cho và để nhận.

Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Nhung-stt-ky-niem-ngay-yeu-nhau-cua-cac-cap-doi-day-ngot-ngao-day-cam-xuc-4

Một bàn tay đẹp và hoàn hảo là một bàn tay biết mở ra và nắm giữ đúng lúc. Và nếu để ý quan sát hai người nắm tay nhau, đặc biệt hai người đang yêu nhau, bạn sẽ thấy mười ngón tay hòa vào nhau thật vừa khớp! Bạn sẽ không thể nào nắm lấy tay một người khác nếu trước đó bạn đã không mở bàn tay mình ra. Và bàn tay bạn sẽ chơ vơ nếu không cùng nắm lấy tay của một ai đó đang yêu thương bạn.

Cuộc sống có những khoảnh khắc trầm lắng để suy ngẫm về bản thân là một cuộc sống đậm đặc sự hiện hữu, và do đó có đầy lý do để chọn sống. Điều làm cho một người cảm thấy đời sống mình vô giá trị có khi chỉ vì không nhìn thấy những giá trị lớn lao đang tiềm ẩn và thể hiện nơi những điều rất nhỏ bé, nơi chính mình và trong cuộc sống những người chung quanh.

Giờ đây, khi đã trưởng thành và tung cánh giữa cuộc đời, đã gặp gỡ và quen biết bao nhiều người với những lần bắt tay chào hỏi xã giao, tôi vẫn không làm sao quên được những bàn tay vô hình mà gần gũi của cha mẹ và những người thân thiết. Xin cảm ơn những bàn tay đã mở ra để cho cho tôi bài học về lòng quảng đại, sự hy sinh quên mình và bàn tay đã sẵn sàng nắm lại để giữ tôi khỏi té ngã mỗi khi giông bão ùa về.


https://www.youtube.com/watch?v=u1BQ6CCBMuc
Dạ khúc cho tình nhân
Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi...   Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Icon_minitimeWed Apr 12, 2017 8:18 pm




Tình yêu chỉ cần những điều dung dị nhất

Nếu giọt nước là những nụ hôn, anh sẽ trao em biển cả
Nếu lá là những ôm ấp vuốt ve, anh sẽ tặng em cả rừng cây
Nếu đêm dài là tình yêu, anh muốn gửi em cả trời sao lấp lánh
Nhưng trái tim anh không thể dành tặng em được vì nơi đó đã thuộc về em


Con người kể cũng thật kỳ lạ. Tại sao đôi khi chúng ta cứ cố tình không nhận ra thứ gì là phù hợp nhất với bản thân mình, để rồi mãi đuổi theo những điều xa xôi, phù phiếm? Đến khi nhận ra tấm áo phù phiếm ấy không phải là thứ thích hợp để khoác lên người mình thì bộ cánh vừa vặn kia lại bị một người có con mắt tỉnh táo, tinh tường hơn chọn mất. Tình yêu cũng có lúc tương tự như thế.

Em không cố ý ví các anh là những chiếc áo, chỉ là em muốn đưa ra một hình ảnh cụ thể để tiện tưởng tượng mà thôi. Người ta cứ hay nói những điều rất cao siêu về tình yêu. Còn em, sau khi đã trải qua một tình yêu đổ vỡ, em lại có suy nghĩ rằng thà ngay từ ban đầu hãy yêu một người phù hợp để rồi có thể cùng nhau đi đến đám cưới, còn hơn là chọn người không phải dành cho mình để sau này mỗi người một ngả và kết quả cuối cùng là chỉ có trái tim bị đau khổ, tan nát mà thôi.

Giá mà ngày ấy em “tỉnh” hơn chút nữa, để chọn lựa người đàn ông chân thật là anh thì mọi chuyện đối với em sẽ viên mãn biết bao nhiêu anh nhỉ. Nhưng chẳng hiểu sao khi ấy em lại thích thú với cái thứ cảm giác lạ kia hơn. Một người đã từng là anh trai, đã quá thân thuộc đến mức cả hai gia đình đều quen biết nhau và một người thì em chỉ mới gặp, tiếp xúc được chưa tới một năm trời. Thật lạ kỳ là cả hai người lại ngỏ lời yêu em vào cùng một thời điểm. Có lẽ do bản tính tò mò, thích khám phá của một cô bé vẫn còn đang ngồi trên giảng đường đại học nên em đã chọn người kia.

Thế nhưng anh biết không, càng ngày em càng nhận thấy sự lựa chọn đó là sai lầm, bởi vì giữa hai bọn em có quá nhiều điều khác biệt, cả từ suy nghĩ, cách sống, quan điểm sống và cách nhìn nhận về cuộc đời… Và giống như một điều tất yếu, chúng em chia tay, mỗi người đi về một ngả.

Trong con mắt của bố mẹ em thì anh là một chàng trai tốt, hiền lành, chăm chỉ, lại rất biết điều. Thế nhưng có lẽ chính vì ngày ấy còn quá trẻ, em chưa thể nhìn ra được những xấu, tốt, thật, giả trong cuộc đời, thế nên đã vội vàng tin vào những lời mật ngọt của người ấy. Em không biết rằng những lời nói kia chỉ là chóp lưỡi, đầu môi... Còn anh, tuy không biết nói những điều hoa mỹ, không biết ăn mặc sành điệu, đúng mốt, nhưng chính anh mới là một chàng trai chân thật, hết lòng vì mọi người và không biết phô trương.

Lúc em nhận ra mình sai thì anh cũng đã tìm được một người con gái khác. Thỉnh thoảng hai anh em mình vẫn cùng nhau đi cà phê, cà pháo, nhưng cũng chẳng lần nào anh đưa cô bé ấy đi cùng. Anh luôn nhắc tới cô ấy một cách ngọt ngào bằng cái tên duy nhất: “người yêu anh”. Em nhận ra cứ mỗi lần nói về cô bé là đôi mắt anh hình như lại rất vui. Em nhìn thấy trong đáy mắt anh đang ánh lên những tia của hạnh phúc. Thực lòng thì em cảm thấy hơi ghen tỵ với cô ấy. Nhưng dù sao thì cũng mừng cho anh, bởi vì em tin rằng cô gái ấy ít nhất thì cũng hơn em ở mức độ chân thành.

Tối nay, sau buổi cà phê với anh về em lại có một cảm giác rất lạ. Hình như cái thứ tình cảm đối với anh nó chẳng đơn giản là “anh – em”. Anh chỉ lặng im và cười khi em hỏi rằng “Tại sao chẳng bao giờ anh chịu đưa cô ấy đi cùng để giới thiệu với em?”. Em tự hỏi bản thân mình rằng không hiểu anh đang sợ em, hay sợ cô ấy sẽ buồn? Thôi, cho dù lý do là vì sao cũng được, vì bây giờ mọi sự cũng đã an bài. Em thực lòng chúc cho anh và cô bé có cái tên “người yêu anh” luôn luôn hạnh phúc.

Em đã học được một bài học rất lớn về cách chọn lựa điều phù hợp nhất với bản thân mình. Đôi khi người ta vẫn hay bỏ qua những thứ quá thân thuộc để liều lĩnh thay đổi, làm mới bản thân mình. Không hẳn tất cả những cái “mới” đều không tốt, thế nhưng hãy nhớ rằng sở dĩ những thứ “quen thuộc” ở bên ta được lâu như vậy là vì đó là những điều đã từng rất hợp với mình.

Sưu Tầm

Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... T%2B(173)
Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi...   Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Icon_minitimeFri May 12, 2017 12:08 am

Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Images?q=tbn:ANd9GcROU1gnjSU5fy59AsBowpFJydV4najFuE6jX80BSGEhWwzIgbNfrQ


Cảm nhận Hạnh phúc lang thang

Hôm nay, sau một buổi đi lang thang, khi tạt về nhà, trong tâm trạng trống rỗng, mình bật computer rồi lên mạng; một trang web thông thường nhưng nổi lên bản nhạc nền: Hạnh phúc lang thang của Trần Ngọc Sơn qua giọng hát của một ca sĩ trẻ: Hồ Hoàng Yến. Bài hát không mới, phải nói chính xác là rất cũ, nhưng mình chợt như bị thôi miên bởi bài hát nghe được!
Thấy buồn, thấm thía… Và nhận ra đúng thật:

“năm tháng vô tình mà lòng người cũng vô tình rồi màu úa thay màu xanh”

“Phố xưa quên một người bàn chân gieo đơn côi, gió mang theo cơn lạnh về rót lệ trên môi”…

“Hạnh phúc lang thang như mây cho hồn héo gầy, khi ta còn đây”…

Sống đã đến tuổi này, cũng không biết mình nắm giữ được gì trong cuộc sống! Mọi cái đến rồi đi, cứ như vô hình, vết thương bao lần nhói đau rồi lại lành lặn! Cứ vậy… Bây giờ mới thấy “hạnh phúc lang thang như mây” mà là “mây thì của trời”, thử hỏi, làm sao ta nắm được!?…

“Tình ái không xanh như thơ, đến trong hơi thở, rồi trôi rất xa”…

Cuộc sống là đánh đổi! Được cái này thì đồng nghĩa phải mất đi cái gì đó! Và hơn hết là phải học cách chấp nhận một cách thật dễ dàng… Mà nghịch lý: ta thường tiếc nuối cái mất đi, quên cái ta đang có được! Vì vậy, ta phải luôn học cách để bằng lòng…

Bây giờ mình cũng mệt mỏi và cũng không đủ lòng tin, không đủ can đảm để nắm bắt một cái gì đó! Dù rằng nó (có thể) hiện hữu rất gần!…

Cứ lang thang…! Như vậy, hạnh phúc chẳng có bến dừng!

(bacsiletrungngan)

https://www.youtube.com/watch?v=hJvi0wgWa4A
- Hạnh phúc lang thang -
Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi...   Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Icon_minitimeTue Jun 06, 2017 11:44 pm

.
https://www.youtube.com/watch?v=9XSpCS4xC1s
- Còn Tuổi Nào Cho Em -

Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Images?q=tbn:ANd9GcT21--dElAfBCB5r2YruTftcnDEjXTQMr887pTkQGE2UqPqdqpR


Chỉ một thời thôi, theo suốt một đời

Thời gian lấy tất cả những gì ta có… yêu thương, vui, buồn, mất còn… Có còn lại chăng là nỗi buồn miên viễn… Thời gian lãng quên bỏ lại ký ức, gieo lại những cơn giông bão…

Trong cuộc sống có biết bao điều, buồn, vui, bè bạn, tình yêu… tất cả rồi cũng trôi qua, chỉ còn lắng đọng, không trôi đi… đó là nỗi nhớ…

Nỗi nhớ có lúc như một phép nhiệm màu, đem ta trở về những thời khắc hạnh phúc, yêu thương… tưởng chừng như vừa xảy ra thôi, thật gần gũi, ấm áp…

Nỗi nhớ có lúc như người đánh cắp, vô tâm vô tình lấy đi những giọt nước mắt phiền muộn, như người nhẫn tâm làm tim ta đau nhói…

Với riêng tôi, trong công việc làm, những điều đời thường tôi chỉ muốn nói một lần. Đôi khi có những sự việc diễn ra, chợt thoáng nghĩ, thoáng nhớ rồi quên nhanh. Có những sự việc không hay, hay gọi là sự cố, những buồn phiền, những cơn ác mộng… dù đã tự cố dặn lòng quên đi, bôi xóa đi, xem như chưa từng có vì đường đời thênh thang vạn lối, buồn nhiều, vui có bao nhiêu… đời sống nghiệt ngã quẩn quanh… hơi đâu mà chấp. Đã đành thế, nhưng khung trời xanh biếc vẫn hoài mang màu xám xịt, u buồn luôn mãi quanh ta… như bóng ma của quá khứ, món nợ nần tiền kiếp…

Tôi đã chẳng còn ở tuổi hồng, nhiều ước mơ, mộng mị… Nhưng tôi cũng chưa đủ già để quên lãng đi những năm tháng bên đời sống chông chênh đầy những muộn phiền, cay đắng, chua xót… chút ngọt ngào. Đã chưa tới lúc để không còn cảm nhận hương vị của ly nước cuộc đời, ly cà phê nóng, đen, đắng thêm chút đường ngọt ngào… Vẫn còn nhớ được những tháng ngày tiếng cười bên tiếng khóc, sum họp, chia ly…

Thời gian cứ thế mà lầm lũi đi mau… Thời gian đi nhanh hay chậm, ít nhiều… tôi vẫn là tôi. Nếu ngồi tính ra con số thời gian đi qua cuộc đời tôi, cũng không quá nhiều đổi thay nơi tôi… Trái tim tôi, ngăn tủ hoài niệm thì rất nhỏ… thế mà nó đã chất chứa quá nhiều ký ức xa gần, buồn vui… đã không cân bằng… tôi đã cố gắng chọn lọc chính xác, buông xuôi cho sông trôi ra biển lớn, cố giữ lại những điều mình cần.

Cuộc đời đã sang trang, như sau một giấc ngủ… Tất cả đều phải thay đổi, nói theo một góc cạnh nào đó… để thích nghi. Với tôi, năm tháng qua đi, nỗi đau phần nào lắng đọng nhưng nỗi đau dịu đi bao nhiêu thì nỗi nhớ dâng đầy bấy nhiêu.

Trong đời sống, quen biết thì rất nhiều, đồng nghiệp, khách hàng, bên văn thơ, báo chí… nhưng bạn nói theo một cách đúng nghĩa, thì không nhiều. Với riêng cá nhân tôi, với mọi người xung quanh tôi, tôi đều dành cho họ sự quí mến, trân trọng… Tôi có thể làm tất cả những gì tôi có thể, đem đến cho ai đó một nụ cười là tôi đã tự cho mình thêm một nụ cười… Sống trong đời sống cần có một tấm lòng, chẳng để làm gì… Giản dị như chiếc lá trôi xuôi mãi theo dòng sông nhỏ… trôi ra biển lớn.

Tôi vẫn nhớ mãi ngày tôi chào tam biệt thầy học thời Trung học để xuống Sài Gòn học Đại học, thầy đã nói: “Thầy tin con có đủ đức độ, tài trí. Con sẽ thành công”. Thầy ơi! câu nói ấy với em là tâm nguyện, đến giờ vẫn là tâm nguyện.

Những người tôi quen biết, tiếp xúc trong cuộc sống đa phần là những người có tài trí, tiền bạc. Tài trí, tiền bạc… trên thế gian này không thiếu. Nhưng đức độ thì không dễ ai cũng có…

Nhớ lại ngày còn nhỏ, chúng tôi còn quá trẻ, đang những bước chân chập chững bước vào đời… Họ vui đùa hồn nhiên, thơ dại… Họ nhìn nhau trong sáng, tình thân hữu… Họ còn quá trẻ, chưa có đủ những kinh nghiệm chuẩn bị bước trên con đường đời gập ghềnh, nhiều phong ba bão táp… mà phải trãi dài thời gian qua đi, họ mới biết, hiểu được không đơn giản như họ đã nghĩ…

Vẫn là những buổi chiều, những cơn mưa bất chợt xua tan cái nóng bức, dịu lại cả mặt đường như nóng chảy bởi nắng nóng ban trưa… Hai hàng cây bên đường nhè nhẹ lả lơi trong gió ru hời, chuẩn bị đêm xuống… Chúng tôi – những bạn bè cũ – có lần gặp nhau, bên quán cà phê nhỏ ven đường, chia sẻ ly cà phê đá… thuở hàn vi nhưng thân hữu, chân tình… Ghé lại nhà một người bạn nào đó, ngồi trò chuyện đủ thứ trên trời dưới đất: về tình yêu, cuộc đời… cùng nhau đàn hát quên đi những hàn vi, mong ước một ngày mai tươi sáng… yên bình… Tất cả họ cùng chung một thế hệ, những trái tim chưa kịp trẻ… đã già.

Giờ đây, bạn bè mỗi người mỗi hướng, mỗi nơi, mỗi hoàn cảnh, mong cùng gặp lại, những tình bạn thân hữu, một thời như thế… ngồi uống cà phê, nói chuyện phiếm thật không phải chuyện dễ…

Chúng ta cần một tình bạn thân hữu đến chừng nào, cùng san sẻ những nối niềm riêng mang, cùng giúp đỡ nhau vượt qua những phiền muộn bên đời… Có biết bao điều tôi suy nghĩ, nhận thức mà đôi lúc tôi cho là vô lý… nhưng giờ đây tôi thật sự bàng hoàng... vì tất cả nó đã là một thực thể ngay chính trong cuộc sống của tôi, hiện tại nơi này…

Đã có bao năm rồi trôi qua, bao nhiêu phiền muộn, đắng cay… lòng tôi chẳng hề phai mờ những ký ức đẹp trên thời thơ trẻ… Những khoảng đời người, những con đường, góc phố, quán hàng, sân trường, những khuôn mặt, nụ cười, ánh mắt… tất cả dường như biến dạng, mơ hồ…

Với tôi, phải chăng còn lại những ước mơ nào đó trong trái tim… Cánh vạc năm nao, bay xa vẫn “như cánh vạc bay”… trầm lặng hơn như “phiến đá sầu”. Đôi mắt buồn xa xôi, nụ cười không nghĩa… có đôi lúc tôi muốn khóc òa cho tan vỡ những nặng trĩu trong tôi, để thay những lời tôi muốn nói… thế nhưng, tôi đã không thể khóc…

Ôi thời gian ơi, trả lại cho tôi, cho chúng tôi một thời thôi… tháng ngày lấy đi mất tuổi trẻ của chúng tôi.

Những thân quen cũ, dần vắng bóng xa xôi và đến một ngày nào đó, tôi cũng lặng lẽ rời xa tất cả đi về một nơi nào đó. Sẽ chẳng còn lại gì, chẳng còn ai…

Chúng tôi ngày ấy, cùng tuổi trẻ, bạn hữu, thân tình… Cho dù có bao biến chuyển, đổi thay… ít nhiều vẫn còn trong ký ức của mỗi người… Những ngày hồn nhiên, chân chất bên nhau, thuở hàn vi... hạnh phúc đơn sơ.

Người ta có thể sống khi hồn đã lìa khỏi xác?
Người ta có thể không chết, khi trái tim đã thôi nhịp đập rồi?
Chúng tôi cùng tuổi trẻ, chúng tôi đã cùng có chung một thời…
Chỉ một thời thôi, theo suốt một đời…

(bacsiletrungngan)

Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Images?q=tbn:ANd9GcSHWblKwynk5Ipq9IV8emxEmQET5d8hEzM_d5KcEhft3huZVajuLw
Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi...   Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Icon_minitimeMon Jun 12, 2017 1:22 pm

.
Đừng bỏ em một mình  & Kiếp nào có yêu nhau - PD -MĐHT
https://www.youtube.com/watch?v=qJpSReO5sQ4

Cho một kiếp mơ được yêu nhau

Tuấn Khanh
Thứ Bảy, 06/10/2017

Tác giả hai bài thơ đã cùng âm nhạc của Phạm Duy trở thành bất hủ trong lòng người Việt, nữ thi sĩ Minh Đức Hoài Trinh, đã ra đi vào ngày 9/6/2017 tại miền Nam California. Một cái tên lớn của văn hoá Việt Nam đã hoá mây về trời trong những ngày ở quê nhà đầy mưa và mây xám.
 
Kiếp nào có yêu nhau và Đừng bỏ em một mình, là đôi tác phẩm trong hàng loạt các sáng tác của bà như truyện ngắn, truyện dài, thi tập... mà danh mục có đến 17 ấn bản, từ năm 1960 đến 1990.
 
Tài liệu về bà, chủ yếu được trích từ sách "Văn nghiệp & cuộc đời Minh Đức Hoài Trinh" do phu quân của bà là Nguyễn Huy Quang chép lại (sách đề tác giả là Nguyễn Quang). Hiện sách gần như tuyệt bản. Trong đó nói rõ tiểu sử của bà như sau:
 
"Minh Đức Hoài Trinh tên thật là Võ Thị Hoài Trinh, bà thường lấy các bút hiệu là Hoàng Trúc, Nguyễn Vinh, Bằng Cử. Bà sinh ngày 15 tháng 10 năm 1930 tại Huế, sống ở Pháp từ năm 1953 đến 1964. Sau đó bà đến định cư tại quận Cam, Hoa Kỳ từ năm 1982. Tên tuổi của Minh Đức Hoài Trinh không ai trong giới văn học không biết. Bà sinh tại Huế, con quan Tổng Đốc Võ Chuẩn, Ông Nội bà là Võ Liêm, Thượng Thư Bộ Lễ của triều đình. Năm 1945 Bà tham gia phong trào kháng chiến chống thực dân Pháp, sau đó Bà biết sự lợi dụng của phong trào nên bà bỏ về Huế tiếp tục học.
 
Năm 1964 bà đi du học tại Pháp về ngành báo chí và Hán văn tại trường ngôn ngữ Đông Phương La Sorbonne, Paris đến năm 1967 bà ra trường và làm phóng viên cho đài truyền hình Pháp ORTF, lúc đó bà đi làm phóng sự nhiều nơi sôi động nhất như: Algerie và chiến trường Việt Nam. . . Năm 1972 bà được cử theo dõi và tường thuật cuộc hòa đàm Paris. 1973 Bà sang Trung Đông theo dõi cuộc chiến Do Thái, một thời gian sau bà trở về Việt Nam giảng dạy khoa báo chí tại Viện Đại Học Vạn Hạnh năm 1974-1975.
 
Sau biến cố 1975 bà trở lại Paris cho xuất bản tạp chí “Hồn Việt Nam” và trở lại cộng tác với đài phát thanh ORTF với chương trình Việt ngữ để tranh đấu cho những nhà cầm bút, những văn nghệ sĩ Việt Nam bị cộng sản cầm tù. Bà đứng ra thành lập Hội Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại và vận động để được công nhân hội viên Hội Văn Bút Quốc Tế tại Rio de Janeiro, Ba Tây vào năm 1979"...
 
Về câu chuyện văn bút quốc tế, có rất nhiều chi tiết đáng ngưỡng mộ tâm sức của bà.
 
Sau năm 1975, rất nhiều hội đoàn chính danh liên kết với quốc tế của miền Nam Việt Nam như Hướng đạo sinh, Ngân hàng, báo chí... đều bị đứt đoạn. Hội nhóm văn chương tự do của miền Nam sau thời điểm đó đều tan tác, mỗi người một hướng.


 
Theo quy định của Văn bút Quốc tế, muốn tái lập, thì tổ chức nhân danh quốc gia đó phải có ít nhất là 20 thành viên. Từ một nền văn hoá có đến hàng ngàn danh sĩ của miền Nam, việc liên lạc và tập hợp 20 người vào năm 1977 đến 1979 đã trở nên khó khăn vô cùng, nhất là khi cuộc sống của người Việt di tản còn vất vả và ly tán.
 
Năm 1978, nữ thi sĩ và là nhà báo Minh Đức Hoài Trinh một mình tham dự Đại Hội Văn Bút Quốc Tế kỳ 43 tổ chức ở Stockholm, Thụy Điển, và đơn độc một tiếng nói Việt Nam ở đó, bà vận động các nhà văn và các bút nhóm quốc tế quen biết ủng hộ cho việc thành lập Trung Tâm Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại (Vietnamese Abroad Pen Centre) chính danh là thành viên của Pen International, với lý do nối kết lại hoạt động của giới trí thức tự do Việt Nam sau chiến tranh. Đây là việc mà ai cũng thấy là vô hy vọng vì sự chống đối mạnh mẽ của phe thân cộng, lúc đó đang nổi lên trong Pen International. Nhưng kết quả bỏ phiếu thì thật bất ngờ: 23 phiếu thuận – 23 phiếu chống. Rất nhiều nhà văn trong hội đồng đã cảm động trước tâm nguyện của bà nên đã bỏ phiếu đồng ý. Tiếc là kết quả không như ý.
 
Năm 1979, tại Đại Hội Đồng Văn Bút Quốc Tế kỳ 44 ở Rio de Janeiro, Brazil, cuộc vận động của nữ thi sĩ Minh Đức Hoài Trinh thành công. Và Văn Bút Việt Nam Hải ngoại tồn tại đến ngày hôm nay, vẫn chính danh là nhánh văn bút quốc tế thuộc Pen International.
 
Mục đích và tâm lực của nữ thi sĩ Minh Đức Hoài Trinh là muốn xây dựng một tiếng nói truyền thông có tầm quốc tế cho giới trí thức người Việt đang phải ly tán, nhất là vào lúc khi muốn cất tiếng thì lại quá lạc loài. Tầm nhìn của một phụ nữ như bà, vào thời gian ấy, quả thật đáng ngưỡng mộ.
 
Từ năm 1982, Minh Đức Hoài Trinh định cư ở Hoa Kỳ, sau đó ở gần nơi cư trú của nhạc sĩ Phạm Duy. Nơi Midway City, mà ông thường diễn dịch một cách thơ mộng là Thị trấn giữa đàng.
 
Nói về cơ duyên của sự kết hợp thi ca và âm nhạc của Kiếp nào có yêu nhau và Đừng bỏ em một mình, nhạc sĩ Phạm Duy có ghi lại trong hồi ký Vang vọng một thời: “Tôi bấy giờ đang là quân nhân... bỗng gặp lại Minh Đức Hoài Trinh lúc đó được mười bảy tuổi từ thành phố Huế thơ mộng chạy ra với kháng chiến. Nàng còn đem theo đôi gót chân đỏ như son và đôi mắt sáng như đèn pha ô tô. Từ tướng Tư lệnh Nguyễn Sơn cho tới các văn nghệ sĩ, già hay trẻ, độc thân hay đã có vợ con... ai cũng đều mê mẩn cô bé này. Phạm Ngọc Thạch từ Trung ương đi bộ xuống vùng trung du để vào Nam bộ, khi ghé qua Thanh Hóa, cũng phải tới Trường Văn hóa để xem mặt Hoài Trinh. Hồi đó, Minh Đức Hoài Trinh đã được Đặng Thái Mai coi như là con nuôi và hết lòng nâng đỡ.
 
Năm 1954, tôi gặp Minh Đức Hoài Trinh lần thứ ba khi tôi tới Paris ở khoảng hai năm. Nàng đã rời Việt Nam, đang sống với một người em trai trong một căn phòng nhỏ hẹp. Ba lần gặp nhau là rất hy hữu, tôi bèn giao lưu với nàng và soạn được hai bài ca bất hủ”...
 
Là người sống cùng thời đại với nữ văn sĩ Pháp Francoise Sagan, và cũng là người theo Tây học nhưng tư tưởng bàng bạc theo thuyết cõi tạm của Phật giáo, ngôn ngữ của bà luôn u uẩn nhưng ngôn từ của bà thì dữ dội và đắm đuối đến ngộp thở, đọc lại vẫn bàng hoàng:
 
"Đừng bỏ em một mình
Trời đất đang làm kinh
Rừng xa quằn quại gió
Thu buốt vết hồ tinh"
 
Hay
 
"Kiếp nào có yêu nhau
Nhớ tìm khi chưa nở
Hoa xanh tận nghìn sau
Tình xanh không lo sợ
 
Hoặc trong bài "Tình chúng mình sẽ được vẽ lên tranh" có đoạn:
 
"Anh còn sống là mình còn xa cách
Vì cuộc đời hay ghét kẻ yêu nhau
Vì hạnh phúc phải xây trên nhiều thử thách
Xã hội điên cuồng, nhân loại ngợp thương đau"
 
Tạm biệt bà, một danh nhân của nền văn hoá đầy sức sống mãnh liệt của miền Nam Việt Nam tự do. Thêm một người nữa đã khuất, và thêm những núi đồi hùng vĩ lại mọc lên mà hậu sinh sẽ cứ phải ngước nhìn trong trầm mặc. Những ngọn núi nhắc rằng đỉnh cao của kiếp người là để sống và mơ được yêu thương nhau, dẫu muôn thương đau.
 
 
Phụ lục: Các tác phẩm của Minh Đức Hoà Trinh đã xuất bản gồm có:

Lang Thang (1960), Thư Sinh (1962), Bơ Vơ (1964), Hắn (1964), Mơ (1964), Thiên Nga (1965), Hai Gốc Cây (1966), Sám Hối (1967), Tử Địa (1973), Trà Thất (1974), Bài Thơ Cho Ai (1974), Dòng Mưa Trích Lịch (Thanh Long Bruxelles, 1976), Bài Thơ Cho Quê Hương (Nguyễn Quang Paris 1976), This Side The Other Side (Occidental Press USA 1980), Bên Ni Bên Tê (truyện dài, Nguyễn Quang USA, 1985), Niệm Thư 1 (tái bản 1987), Biển Nghiệp (Nguyễn Quang USA, 1990).

tuankhanh's blog


Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Kiepnao
Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi...   Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Icon_minitimeWed Nov 28, 2018 9:56 pm

Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Z

Độc Thân mà không Cô Độc
BS Nguyễn Ý Đức


Có ý kiến cho rằng, khi rơi vào tình trạng độc thân thì nhiều người cảm thấy cô đơn và hối hả đi tìm một đối tượng mới để “như đũa có đôi”. Nhưng thực ra không hoàn toàn như vậy, vì nhiều người lại enjoy với sự trở lại cuộc sống thong dong một mình một bóng thuở xa xưa.

Tại một trung tâm sinh hoạt của quý vị cao niên, số người cả nam lẫn nữ ly hôn, góa bụa này không phải là ít. Các ông các bà thường trút bầu tâm sự với nhau về hoàn cảnh của mình.

Một ông nói, sau hơn một năm ra vào thương nhớ thì bây giờ tôi đã khuây khỏa với cảnh lẻ loi. Giờ đây mình muốn làm gì thì làm, muốn ăn gì thì nấu lấy, sống thoải mái tự do và cũng “phát hiện” ra rằng mình cũng có thể làm được nhiều điều mà trước đây cứ phải nhờ đến bà xã. Nhưng đôi khi cũng nhơ nhớ làm sao ấy…

Một bà tâm sự bây giờ các cháu đã ở riêng có công ăn việc làm tương đối ổn định, tôi “vô tư” đi đây đi đó, ở với cháu này vài tuần rồi tới nhà cháu khác. Ngày ngày rủ vài bà bạn tới sinh hoạt chung ở đây thì cũng vui. Nhưng đôi khi trái gió trở trời, đau mệt thì cũng thấy thiếu thiếu một bàn tay chăm sóc, một bát cháo nóng do ông ấy nấu. Và cũng buồn buồn… Giá kể còn ông ấy…

Một vị thì lại “thẳng như ruột ngựa”, phát ngôn rằng quá khứ là quá khứ, cái gì đã vượt khỏi tầm tay thì cho đi luôn. Chỉ cần dành một thời gian vừa đủ để hồi tưởng tới nhau, rồi là “a lê hấp”, sửa soạn cho tương lai, cho những ngày còn lại. Bằng cách mở rộng giao hữu với mọi người, mọi tuổi, cả nam lẫn nữ để bớt lẻ loi. Rồi từ đó biết đâu mình lại chẳng gặp người tâm đầu ý hợp để cùng nhau đi nốt đoạn đường còn lại của cả hai người. Nhưng chớ có “léng phéng” vào trai có vợ gái có chồng, phá hạnh phúc nhà người ta. Cũng như liệu cơm gắp mắm, vừa tầm vừa sức chứ chẳng nên “trâu già” ham cỏ non, không “tương quan lực lượng”, vừa tốn sức lao động mà còn giảm tuổi thọ trời ban cho…

Như vậy, độc thân đâu phải là bất hạnh, “độc thân sướng lắm chứ”, nếu mình biết hưởng cái thú của sự độc thân, phải không thưa bà con cô bác?!

Có ý kiến cho rằng độc thân không phải là một ngôi vị, mà chỉ là danh từ diễn tả một người đủ mạnh để tận hưởng cuộc đời độc lập, không phụ thuộc vào người khác. Và đó cũng là một phần tốt nhất cho giai đoạn cuối của đời người mà Thượng Đế đã dành cho.

BS Nguyễn Ý Đức


Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... 9k=


https://www.youtube.com/watch?v=UjQT6oJiqxw
Tình cuối tình đầu - Trầm Tử Thiêng

Đêm lắng sâu cho hồn rơi vỡ từng cơn mưa
Tình yêu đó phải chăng người
từ đêm nay sao bơ vơ lạ đời
Ta thoáng nghe như vài cơn lốc về đêm nay
Một người mơ, một trời mơ
Hẹn người đến cho ta tình cuối mùa

Ta đã trao cho người yêu quá một đêm yêu
Rồi từ đó tình yêu đầu thành muôn thâu muôn thâu quen đợi chờ
Bao ước mơ cho dù như đá mờ xanh rêu
nhạc tình yêu gọi người yêu
đang héo hắt ru ta mòn giấc chiều

Ơi người yêu hỡi người yêu hỡi
Ta thương cho đêm si mê
Tình đầu của ta và tình cuối của người
Ta yêu cuộc ngang trái
Ta thương đời về chiều
Ta thương ta, ta thuơng ta ngày mai

Em đến đây cho đời ta bớt dài cơn đau
Đừng đi mãi, đừng phụ người
Đừng quên sao ta không trọn lời
Ta ước mơ sao tình yêu cuối còn trong em
Một ngày mai, và ngày mai
Tình đâu mãi ru ta trọn giấc dài

Người yêu hỡi nhớ chăng em?
Người yêu hỡi nhớ chăng em?
Người yêu hỡi nhớ chăng em?
.
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi...   Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi... Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Sao bạn không đến và nắm lấy tay tôi...
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Mỹ thành công việc đáp máy bay không người lái xuống Hàng không mẫu hạm
» Tập Thơ cho Tuổi Trẻ Việt Nam
» Tình cho không biếu không
» Sao bạn không đến và nắm lấy tôi
» Không thể hôn anh lần nữa

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon  :: ĐỀ TÀI :: Sưu Tầm, Lượm Lặt-
Chuyển đến