Nắng Chiều
Anh hẹn em chiều
nay.
Ngày thứ sáu nên
em vẫn phải đến sở làm. Bồn chồn anh chờ đợi từ sáng đến khi thấy nắng chiều ngoài cửa sổ là biết chúng
mình sắp gặp nhau.
Em bước vào nhà,
mặt hớn hở không rõ tại cuối tuần được nghỉ hay tại đến gần bên anh? Khi yêu
người ta hay hỏi, khi hỏi lại không muốn được trả lời bởi vì tình cảm chân thật
thường hay tự dối lòng lúc diễn tả.
Anh nhìn em rạng
rỡ trong nắng chiều, mái tóc ngắn che
lấp vầng trán rộng, phấn hoa phớt nhẹ nhưng không dấu nổi vết son hồng vừa tô vội
vã trên môi. Em mặc chiếc váy mầu xanh bó sát bờ mông đủ dài đủ ngắn đủ quyến
rũ trong trang phục văn phòng thoang thoảng hương thơm L’Air du
Temps của Nina Ricci với mùi jasmin và iris.
Anh từ nơi xa đến,
em đi học đi làm lập nghiệp ở Cali đã lâu. Chiều nay, “hướng dẫn viên” hứa sẽ dắt
anh ra bờ biển... Newport hay Laguna Beach? Nơi nào cũng được chỉ cần đi bên
nhau nghe sóng vỗ êm đềm lúc thuỷ triều xuống, nhìn bọt nước cuộn tròn phản chiếu
lung linh ánh nắng chiều là thấy hạnh
phúc. Lòng người hân hoan thì cảnh nào cũng trữ tình. Thế mới biết tình yêu vô
hình nhưng hữu sự! Có bao giờ nó đến rồi rút đi nhanh như lớp sóng ngoài kia?
Anh lại hỏi nhưng em ơi... xin đừng trả lời nhé!
Yên lặng ... chỉ
nhìn thôi cũng đã hiểu lòng nhau! Hiểu bao nhiêu cũng không đủ vì tràn đầy những
thắc mắc chẳng hạn như: “Em thích bình
minh đến hay lúc hoàng hôn đi?” “Cảnh sớm mai hay nắng chiều lặng lẽ?”... Trên
bờ biển, nhìn hoàng hôn có nắng vàngtừ
từ trôi qua đôi mắt em, anh cảm được hạnh phúc hai chiều vì thấy thiên nhiên
thơ mộng trong tâm hồn lãng mạn. Anh cũng sẽ cố yêu mối tình này cả hai chiều,
lúc đến lẫn lúc đi bởi vì nếu không có đến thì sao có đi? Tình yêu cũng vô thường,
đơn giản chỉ là chuyện đi vào rồi đi ra. Hai cái tương phản nhưng muôn đời bổ
túc cho nhau...
Nắng chiều theo chân chúng mình.
Ánh nắng chiếu rọi
từ phía sau nên khi quay lại nhìn, anh thấy tóc em từng sợi vàng nâu óng ả bay
theo gió biển giữa một vòng hào quang toả sáng quanh khuôn mặt.
Bỗng nhiên anh nhận
ra thần tượng. Người con gái đang yêu luôn luôn là đối tượng của những sáng tạo.
Tình yêu cũng thế! Nẩy sinh những cảm xúc tuyệt vời như anh đang nhìn em qua
hình ảnh Đức Phật từ bi có ánh hào quang là nắng
chiều rọi đến từ sau lưng.
Em ơi anh đã yêu
rồi! Con đường nhỏ lát gạch chạy dài theo bờ biển có những đoá hoa dại rất to
và sặc sỡ. Chúng nó chế nhạo tình anh nên lao xao cười rũ rượi sau mỗi cơn gió từ
đại dương thổi vào... Em là hiện thân của bình minh tươi mát mơn mởn. Đi bên em,
anh thấy cả hoàng hôn bên cạnh buổi bình minh. Phải chăng em là tất cả nên hai
không gian ấy chiều nay đến cùng một thời gian?
Khi chân đã mỏi,
anh muốn mời em dùng bữa tối trong một tiệm ăn xây trên bãi biển để sóng vỗ không
ngừng dưới chân. Mặt trời sẽ có lúc chuyển mầu cam rồi lịm tắt. Chúng ta ngồi
bên nhau có ngọn nến vàng vừa thắp sáng, uống ly rượu vang cho thơm miệng và nghe
tiếng sóng dạt dào tựa như câu tỏ tình nên chỉ cần nhìn nhau thôi cũng bằng vạn
lời thổ lộ...
Hoá ra anh đang ngủ
mê.
Buổi hẹn hò 28
năm về trước như giấc mơ vừa sẩy ra. Có lúc anh vẫn thấy nắng chiều trên mái tóc ngắn nhưng bây giờ không còn rũ xuống vầng
trán rộng. Thời đại mới, đàn bà không mặc váy, phục sức giống đàn ông nên em chỉ
mặc quần vì thế nét khêu gợi càng bó sát theo đường cong. Em vẫn thế! Chúng
mình hãy xem giấc mơ này như hiện thực để lại hẹn hò Newport hay Laguna Beach một
chiều thứ sáu cuối tuần em nhé! Quá khứ, hiện tại và tương lai đôi khi chỉ là một
như bình minh với hoàng hôn...và nắng chiều
sẽ đến rồi đi, không bao giờ tắt!
Cao Đắc Vinh (
12 / 2011 )