Tiêu đề: CƯỜI... DÂN NGU CU ĐEN - Lão Thầy Bói Già Sat Feb 02, 2013 1:19 pm
CƯỜI... DÂN NGU CU ĐEN
Lão Thầy Bói Già
DÂN NGU CU ĐEN
Có một thầy bói nọ tuy trẻ tuổi nhưng nổi tiếng thủ thuật cao cường, có cả bằng tiến sỹ tâm linh lấy ở Tây Tạng. Một hôm có một người tìm đến gặp thầy bói, trình bày: - Họ nhà con từ cụ kị tam tứ đại đến giờ toàn là dân ngu cu đen, đến đời con vẫn là dân ngu cu đen, mà chả thấy có cửa gì ngóc cổ lên được. Thầy là người thông thiên văn tường địa lí, trên thì giao thiệp được với thần thánh, dưới thì quan hệ với cả âm ti địa phủ, xin thầy di căn đổi số, cho nhà con thoát cảnh làm dân ngu cu đen. Con ngàn lần đa tạ! Thầy bói – tiến sỹ tâm linh nọ nghe vậy thương tình, mới ra tay giúp. Thầy lôi gương bát quái, kính chiếu yêu ra bày thành trận Đẩu Chuyển Tinh Di: thầy nhảy vào giữa trận rút kiếm vạch đất chỉ trời, xõa tóc hú hét…vv. Không khí cực kì thần bí. Anh dân ngu cu đen quì mọp bên thì thụp vái lạy. Xong xuôi, thầy đưa ra một cái hộp dán chằng chịt bùa chú, bảo với anh kia: - Đưa về nhà đặt lên bàn thờ thắp hương trai giới ba ngày mới được mở, sẽ thoát làm dân ngu cu đen. Anh này mừng khấp khởi, “đội ơn thầy, đội ơn thầy” không ngớt, rồi cầm hộp ra về.
Về nhà, anh ta làm đúng theo lời thầy căn dặn. Anh đặt chiếc hộp lên bàn thờ, thắp hương, rồi bắt cả vợ con quì lạy. Ba ngày liền, anh ta không cho vợ chạm vào người, thậm chí quần áo cũng tự giặt, không để dính hơi của vợ.
Hết ba ngày, anh liền hai tay kính cẩn đỡ hộp thiêng xuống. Lúc bóc hết lớp bùa chú dày đặc, mở hộp, anh thấy bên trong một lọ mực Hồng Hà mầu đỏ, loại bọn trẻ con nhà anh vẫn hay dùng. Cầm lọ mực, anh ta băn khoăn quá! Không biết làm gì với lọ mực này. Rốt cuộc, anh đánh bạo gọi điện cho thầy bói, hỏi cách dùng.
Thầy bói – tiến sỹ tâm linh nọ trả lời: - Đổ mực vào chim í.
Kết 1: Anh dân ngu cu đen đổ mực vào chim, thành dân ngu cu đỏ. Kết 2: Anh dân ngu cu đen không đổ mực vào chim. Xem ra như vậy là đã giảm được độ ngu, nhưng cu vẫn đen.
Bói... Mông
Thằng đấy học Mỹ thuật công nghiệp cùng y, là dân Hải Phòng. Em với nó là chị em họ. Tuổi em chừng đôi mươi, hiền xinh như Tấm. Còn y năm đó hai mấy nhỉ? Hình như hơn em đôi tuổi. Dạo đó, y từ Hà Nội xuống nhà thằng bạn chơi, thì gặp em. Em ngọng âm “lờ” thành “nờ”, nhưng lời từ em nghe yêu yêu lạ. Lúc em đi ngang qua y, mùi con gái thơm thơm, nao cả lòng. Thằng bạn y nhìn y, chửi: - Cái thứ mày đánh hơi như chó. Rồi bất ngờ nó thụi y, nó tiếp: - Hàng nhà tao là rau sạch. Cấm mày đến đây diễn cái trò vừa nhả sâu vừa phun thuốc!
Ngày hôm sau là ngày nhà thằng bạn y làm giỗ, mẹ nó có việc bận, phải đi vắng, nên gọi em sang làm giúp đồ ăn từ hôm trước. Lúc ấy xâm xẩm chiều, thằng bạn sau mấy chén rượu với y nằm ngủ kho kho trên nhà, chỉ có em ngồi một mình băm nhân nem dưới bếp. Em quấn nem, y mò đến ngồi, bóc tỏi. Em bảo: - Tỏi anh bóc kìa, nát bét. Tay họa sỹ mà chả khéo gì cả! Y vốn vụng, y biết. Mà tại em, ai bảo cái má cứ hồng phinh phính, cái môi mím vẫn như thoảng búp cười. Y nói: - Những người nào bóc tỏi khéo là vì lắm hoa tay. Y nhìn em vun nhân nem trong lớp bánh đa, cuộn từng chiếc lẳn đều tăm tắp, y tiếp: - Còn ai mà quấn được nem thì hoa tay phải nhiều chi chi chít chít. - Thế mà tay em chả có hoa. - Chả tin! - Thật đấy! Đây lày… Y cầm tay em, xoay lật mấy ngón mũm mĩm hồng au như môi thỏ: - Em không cần hoa tay, vì hoa mọc trên má. Mà một hoa má bằng mười hoa tay. Em nhoẻn miệng. Chả hiểu làm sao y lại muốn có đôi viên bi sứ, để lắp cho vừa cái lúm đồng tiền xinh xinh. Y day lòng tay em, nơi khoảng lồi dưới ngón cái, y bảo: - Cái gò tay chỗ này này đầy đặn là sau số nhất định giầu. - Thật á? - Chứ còn nghi à! - Thế thì sướng anh nhỉ? - Cũng chả sướng! - Tại sao cơ? - Vì mấy đường chỉ tay ở đây lại vụn! Thì đành rằng giầu, nhưng tình duyên lận đận truân chuyên!… Mắt em như nai, ưu tư, phân vân. Xoay xoay lật lật tay em, y tiếp: - Nếu em muốn tình thôi lận đận, thì phải lấy chồng xa… - Xa nà đâu ạ? - Xa là xa!... Là không phải ở Hải Phòng. - Thế á? - Nhưng nếu nói lấy chồng gần, thì cũng gần lắm… Em nghĩ có vẻ lung, rồi em năn nỉ: - Anh nói rõ rõ tí đi. Y hắng giọng, một lúc, y đáp: - Xa… là… vì em lấy chồng Hà Nội – rồi bâng quơ – Nhưng mà rất gần, là vì sờ sờ ngay trước mắt đấy thôi. Một chút ngác ngơ, em chợt ngộ. Đôi hoa má he hé nở trên làn da phơn phớt. - Anh lày! Quá đáng!… Toàn trêu!… Y mân mê bàn tay hồng au dính tí vụn nhân nem. Em không rụt về. - Anh bói tiếp đi. Nhưng phải là bói thật nhé… cơ mà anh có biết bói thật không đã? - Ơ kìa! Hỏi hay nhỉ… Thế nào là vờ với thật?… Này nhé, cái cằm chẻ, là số được chồng yêu… Mà sơn căn cao, ấn đường nở là quí… lưỡng quyền địa cước không nhô, là ích tử vượng phu… Cổ em ba ngấn, đây này, chỗ này này… là đẻ ba con… hai ngấn sâu sâu là con giai, mà ngấn nông nông là con gái, còn cái nốt ruồi… đây này – y đặt tay vào chấm đen nơi khoảng mịn dưới ngấn cổ… Em, mắt ngời, câu “thật á” điểm sau mỗi lời y phán. Y sờ vành tai em, mân mê, rồi bấm nhẹ thùy châu: - Ồ, mà em có đại nhĩ pín. - Đại nhĩ pín? - Ừ - Nà gì ạ? - À, đó là thuật ngữ chuyên ngành, “đại” là to, “nhĩ” là tai, “pín” là như… như… ngẩu pín ý, tức dái tai to… hiểu chưa? Nói “đại nhĩ pín” là cho nhã, mà thế là thọ lắm phúc lắm… là là… Điện chợt mất, căn bếp trơ nên tối kịt. Vài giây im lặng. Thế rồi y cảm thấy thân thể em sát kề, hơi thở em sát kề. Y ôm em, tay y lần tìm… Đâu đó trong bóng tối, em “ơ kìa, ơ kìa”, giọng có phần thảng thốt. Bất chợt y thấy hơi lạ, vì hình như cằm em gai gai râu…
Thằng bạn y từ lúc nãy xuống bếp, nó đứng bên cửa nghe y bói, đến đoạn gay cấn nó tắt điện… rồi mò vào ôm y. Em vừa xòe bật lửa sáng, tay y đang trong quần thằng bạn, ngay lập tức nó ông ổng kêu như bị hiếp: - Anh ơi em con nhà lành, anh đừng… đừng như thế… đừng sờ mông em!
vanle Khách viếng thăm
Tiêu đề: Re: CƯỜI... DÂN NGU CU ĐEN - Lão Thầy Bói Già Sun Dec 07, 2014 9:56 am