Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon

Diễn Đàn của Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Trung Học Nguyễn Trãi Saigon
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Keywords
nguyet nhac chuyen quan Saigon chất quang Trung Nhung trong phải bich ngam sáng quốc chẳng Nguyen VNCH Chung hoang quynh ngắn không truyện linh thuoc
Latest topics
» "Chinh Phụ Ngâm & Vườn hoa Thơ Nhạc Lạc Hồng"
Chiến thắng của những kẻ yếu đuối  Icon_minitimeThu Apr 04, 2024 12:38 am by Admin

» "Chinh Phụ Ngâm & Vườn hoa Thơ Nhạc Lạc Hồng"
Chiến thắng của những kẻ yếu đuối  Icon_minitimeThu Apr 04, 2024 12:09 am by Admin

» "Chinh Phụ Ngâm & Vườn hoa Thơ Nhạc Lạc Hồng"
Chiến thắng của những kẻ yếu đuối  Icon_minitimeThu Apr 04, 2024 12:09 am by Admin

» qua đi thôi bão nổi
Chiến thắng của những kẻ yếu đuối  Icon_minitimeSat Mar 11, 2023 3:11 am by Admin

» Cụ Hoang Xuân Hãn
Chiến thắng của những kẻ yếu đuối  Icon_minitimeSun May 08, 2022 10:37 pm by Admin

» Giáo dục VNCH - Giáo dục con đường khai phóng
Chiến thắng của những kẻ yếu đuối  Icon_minitimeMon Jan 10, 2022 4:06 am by Admin

» Suy tư về kiếp người - Về Cùng Cát Bụi
Chiến thắng của những kẻ yếu đuối  Icon_minitimeSun Jan 09, 2022 4:25 am by Admin

» AI ĐÃ HẠ GỤC CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN?
Chiến thắng của những kẻ yếu đuối  Icon_minitimeSat Jan 08, 2022 2:41 am by Admin

» NHẠC THIỀN - Cõi Thiền trong Âm Nhạc
Chiến thắng của những kẻ yếu đuối  Icon_minitimeThu Jan 06, 2022 4:11 am by Admin

April 2024
MonTueWedThuFriSatSun
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
2930     
CalendarCalendar
Affiliates
free forum

Affiliates
free forum


 

 Chiến thắng của những kẻ yếu đuối

Go down 
Tác giảThông điệp
LHSon
Khách viếng thăm




Chiến thắng của những kẻ yếu đuối  Empty
Bài gửiTiêu đề: Chiến thắng của những kẻ yếu đuối    Chiến thắng của những kẻ yếu đuối  Icon_minitimeThu Nov 01, 2012 1:50 pm

Chiến thắng của những kẻ yếu đuối

Nguyễn Hưng Quốc
.
 

Chiến thắng của những kẻ yếu đuối  832DF9C4-B70F-48F5-A3C3-AB028544FF7E_w268_r1_cx16_cy6_cw83
Cô Nguyễn Phương Uyên, sinh viên đại học Công nghệ Thực phẩm, bị công an bắt đi từ nhà trọ hôm 14/10 với cáo buộc tham gia rải truyền đơn kêu gọi chống Trung Quốc và chống tham nhũng

Nguyễn Phương Uyên là sinh viên Trường Đại học Công nghiệp Thực phẩm thành phố Hồ Chí Minh. Nhà em ở Bình Thuận. Để theo đuổi việc học, em phải thuê nhà ở trọ với bạn bè. Trưa ngày 14/10/2012, khoảng 10 công an ập vào nhà trọ của các em, bắt Uyên cùng với ba người bạn khác. Ba người bạn ấy, sau đó, được tha về, riêng Uyên thì bị chở đi đâu đó, biệt tích.

Bố mẹ của Uyên, từ Bình Thuận, tất tả chạy đến công an quận Tân Phú tìm con. Công an ở đó chối phăng, bảo là không hề bắt ai cả. Bạn học của Uyên viết thư gửi Chủ tịch nước Trương Tấn Sang để kêu cứu.

Bức thư được đăng tải rộng rãi trên khắp các cơ quan truyền thông quốc tế cũng như trên các tờ báo mạng thuộc lề trái tại Việt Nam. Ông Trương Tấn Sang im lặng. Công an cũng im lặng.

Cuối cùng, gần 10 ngày sau, bố mẹ của Uyên mới biết con mình bị giam giữ tại tỉnh Long An với tội danh “tuyên truyền chống nhà nước”. Các bạn học của Uyên thì cho biết cô ấy chỉ tham gia tuyên truyền chống Trung Quốc mà thôi. Một người bạn bị bắt một lần (sau đó được thả) với Uyên kể, ở văn phòng công an phường Tây Thạnh, Tân Phú, khi bị công an hỏi, Uyên đáp: “Cháu ghét Trung Quốc.”

Chưa biết chính quyền Việt Nam sẽ đối xử với Nguyễn Phương Uyên như thế nào. Chỉ biết là, từ mấy tuần vừa qua, vụ bắt bớ một nữ sinh nhỏ nhắn, hiền lành như thế đã gây chấn động dư luận. Vào internet, thấy ở đâu người ta cũng bàn luận. Ở đây, nổi bật lên hai hình ảnh đối nghịch: một mặt, cô gái còn trẻ măng, đeo kính cận, mắt sáng và nụ cười hiền, không làm gì khác ngoài việc bày tỏ thái độ chán ghét Trung Quốc; mặt khác, hình ảnh công an hành xử như những tên côn đồ: chúng ập vào nhà trọ bắt em rồi chối biếng là không biết gì về vụ bắt bớ ấy cả.

Vụ bắt bớ Nguyễn Phương Uyên khiến nhiều người liên tưởng đến cô bé Malala Yousafzai, người Pakistan, bị hai tên sát thủ Taliban bắn vào đầu vào ngày 9 tháng 10.

Báo chí tường thuật: hôm ấy, trên một chiếc xe buýt, Malala và các bạn cùng nhau chuyện trò và hát hò với các thầy cô giáo. Vừa mới thi cuối học kỳ, ai cũng vui vẻ. Nhưng khi chiếc xe vừa ra khỏi thành phố Mingora thì có hai người đàn ông cầm súng chận lại. Chúng bước lên xe, hỏi: “Đứa nào là Malala Yousafzai?” Mọi người đều im lặng, nhưng một cách tự phát, một số em quay nhìn Malala. Theo hướng mắt ấy, hai tên sát thủ nhận diện ra ngay được Malala. Không nói không rằng, một tên giơ sung lên, chĩa thẳng vào em. “Đoành! Đoành”. Hai phát súng vang lên khô khốc. Một phát trúng đầu và một phát trúng cổ. Sẵn trớn, tên sát thủ bấm cò, bắn thêm hai phát nữa vào đám bạn của Malala khiến hai em bị thương. Xong, chúng xuống xe. Và tẩu thoát.

Tại sao các tên Hồi giáo quá khích lại muốn giết một nữ sinh mới 15 tuổi như vậy?

Có hai lý do chính: Thứ nhất, em đi học, và thứ hai, em khuyến khích các bạn gái ở địa phương cùng đến trường đi học như em.

Với những người bình thường, hai lý do ấy hầu như không thể tin được. Tại sao đi học và khuyến khích bạn bè đi học mà lại bị thù ghét và bị bắn một cách dã man như vậy? Nguyên nhân: Taliban chủ trương phụ nữ thì phải ở nhà. Và phải mù chữ.

Chủ trương quái đản ấy đã được nhiều người biết. Người ta biết, cho là quái đản, và rồi, quên phắt đi. Người ta lại quay cuồng với đời sống hàng ngày với vô số những lo toan của chính họ. Taliban dường như thuộc về một thế giới khác. Bây giờ, trước sự việc một cô bé ngây thơ, mới 15 tuổi đầu, bị bắn một cách tàn nhẫn như vậy, người ta sững sờ và thấm thía hơn về tính chất man rợ của những kẻ cuồng tín. Càng thương Malala bao nhiêu, người ta càng căm ghét Taliban cũng như các lực lượng Hồi giáo cuồng tín bấy nhiêu. Lần đầu tiên tại Pakistan, tất cả các đảng phái chính trị cũng như các tôn giáo đều thống nhất với nhau trong việc lên án hành động vô nhân đạo của Taliban và cùng cầu nguyện cho em Malala.

Phát biểu trước bệnh viện Birmingham ở Anh trong chuyến thăm viếng Malala đang được điều trị, ông Yousafzai, bố của Malala, tuyên bố: “Khi Malala ngã xuống, nước Pakistan đứng dậy và cả thế giới trỗi lên.”

Bởi vậy, nhiều người mới nhận định: trong cuộc khủng bố nhắm vào em Malala, kẻ bị thua cuộc trước hết chính là Taliban. Chúng hiện hình, trước mắt thế giới, như một lũ ác quỷ. Ngay những người theo Hồi giáo cũng không thể biện minh được cho chúng. Chúng trở thành những phần tử cô đơn. Hung hãn nhưng cô đơn. Trong khi đó, hào quang chung quanh em Malala lại tỏa sáng. Như một thiên thần.

Vụ bắt bớ Nguyễn Phương Uyên ở Việt Nam cũng vậy.

Lâu nay, ai cũng biết chính phủ Việt Nam độc tài và tàn bạo. Tính chất độc tài và tàn bạo ấy thể hiện, trong mấy năm gần đây, qua các vụ đàn áp biểu tình và đàn áp các nông dân chống nạn cướp đất, và qua các phiên tòa xét xử những người đòi tự do hoặc phản đối Trung Quốc, từ vụ Cù Huy Hà Vũ đến vụ Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần, Phan Thanh Hải, Việt Khang… Nhưng dù sao, hình ảnh hiên ngang của những người ấy phần nào cũng làm mờ nhạt tính chất nạn nhân của họ. Người ta nhìn họ như những anh hùng mà có khi quên họ, trước hết, là những nạn nhân.

Nguyễn Phương Uyên thì khác. Em chỉ là một sinh viên. Em nhỏ nhắn và yếu đuối. Em hồn nhiên và còn vô tư lắm. Em chỉ có một vấn đề, như chính em thừa nhận: Em “ghét Trung Quốc”.

Trước hình ảnh nhỏ nhoi và yếu ớt ấy, hình ảnh mười tên công an ập vào nhà trọ bắt em, hình ảnh công an phường và công an quận bai bãi chối việc giam giữ em, hình ảnh cả một hệ thống tuyên truyền của nhà nước xúm vào xuyên tạc và bôi nhọ em, và cuối cùng, hình ảnh cả một guồng máy quyền lực âm mưu giày xéo lên em bỗng dưng đậm nét thêm lên.

Tính chất nạn nhân của Nguyễn Phương Uyên càng được tô đậm, tính chất độc tài và tàn bạo của chính quyền cũng theo đó bị gia tăng theo cấp số nhân.

Ít nhất dưới mắt dư luận, trong cũng như ngoài nước, với người Việt Nam cũng như người ngoại quốc, kẻ thua cuộc vẫn là nhà cầm quyền.
 
* Blog của Tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
Về Đầu Trang Go down
P-C
Khách viếng thăm




Chiến thắng của những kẻ yếu đuối  Empty
Bài gửiTiêu đề: Viết cho em, cô gái bé nhỏ, em ở đâu giữa bầy sói dữ?   Chiến thắng của những kẻ yếu đuối  Icon_minitimeSun Nov 04, 2012 4:42 pm


BBC Tiếng Việt -  thứ bảy, 3 tháng 11, 2012


Phương Uyên bị khởi tố hình sự

Trưa ngày 3/11/12, Sở Thông tin- Truyền thông kết hợp với Cơ quan An ninh điều tra - Công an TP.HCM và Công an tỉnh Long An - đã tổ chức họp báo về việc khởi tố, bắt tạm giam thời hạn 4 tháng với sinh viên Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha về tội rải truyền đơn có nội dung chống phá Nhà nước Việt Nam, vi phạm Điều 88, Bộ luật Hình sự nước Công hòa XHCN Việt Nam.

***

Viết cho em, cô gái bé nhỏ, em ở đâu giữa bầy sói dữ?
 
.

Chiến thắng của những kẻ yếu đuối  NguyenPhuongUyen-buomda-danlambao

Đất nước mình, khi nào cũng nhỏ bé thật, nhưng có bao giờ hèn hạ cúi đầu trước xâm lăng Uyên nhỉ? Thế mà bây giờ đúng thế hử em? Hoàng Sa đã rời ra từ lâu lắm. Trường Sa không biết còn gì nữa không? Anh muốn kể lại với em câu chuyện những người Lý Sơn kể cho anh. Kể về những ngôi mộ gió không người, kể về những đứa trẻ chập chững tròn xoe mắt nhìn lên tấm di ảnh của người cha vừa mất xác trên biển khi chiếc tàu đánh cá bị giặc đâm chìm. Họ kể với anh về những món nợ ngân hàng đầm đìa khi mỗi lần ra khơi bị lũ giặc phá tàu, bắt bớ. Họ kể có gia đình phải bán nhà để lấy tiền chuộc người khi đi đánh cá bị Trung Quốc bắt rồi đòi tiền chuộc. Họ kể trong nỗi đau mất mát và hèn nhục. Thêm sau nữa những cây số vuông biên giới phía Bắc, một nửa thác Bản Giốc, những mảnh rừng đầu nguồn Tây Nguyên bị phá cho Trung Quốc khai thác mỏ Bauxite,... tiếp nữa là những cái gì đây? Đất nước này, ai bắt mà phải hèn câm đến thế, Uyên nhỉ?...

**

Em ở đâu
Bình an nhé
Đôi bàn tay em nhỏ bé
Chắc đang chùi nước mắt
Để lòng mình đứng vững trước hèn câm..."

Tặng Nguyễn Phương Uyên, cô gái mà tôi chưa từng gặp mặt

Uyên à!

Khi anh ngồi viết những dòng chữ này, em đang ở đâu thế Uyên?

Em đang ngồi một mình, vây quanh là những ánh mắt cú vọ, đang soi mói nhìn từng cử chỉ của em; em đang thế nào trước những thủ đoạn đê hèn của chúng. Em, cô bé hồn nhiên vừa bước qua tuổi 20 mươi của mình chưa tròn tuần lễ, chắc chẳng nghĩ ra được những thứ hèn hạ đó sẽ trải qua với mình, em nhỉ? Anh chẳng thể nào biết được những chuyện gì mà em đang đối diện, những thủ đoạn từ nịnh nọt, dụ dỗ đến dọa nạt, hung hăng như những con thú đang say mồi. Họ sẽ lấy ba mẹ, gia đình em để nói. Họ sẽ lấy con đường học hành, tương lai của em để làm em hoảng loạn. Bọn chúng sẽ đòi bỏ tù em cho đến khi nào em làm theo những gì họ sắp đặt. Họ sẽ như thế nào nữa, anh không biết. Nhưng anh biết cái cảm giác một mình như con mồi bị quây quanh bởi bầy sói dữ, những ánh mắt không phải của con người dành cho nhau.


Chiến thắng của những kẻ yếu đuối  Nguyenphuonguyen000349

Đôi mắt em, có lẽ đang đỏ hoe vì khóc. Chắc em nhớ ba mẹ, em trai và bạn bè em lắm. Ba mẹ em đã lặn lội từ quê lên SG tìm em mấy ngày nay. Và câu trả lời cho sự lo lắng đến cháy lòng ấy là một sự câm lặng, hèn nhát của đám người tàn bạo đã mang em đi biệt tích cả tuần nay. Họ đã quên mất rằng họ sẽ và đã có những đứa con. Họ quên mất rằng họ cũng có những người cha, người mẹ. Họ có nhớ rằng họ cũng được nuôi lớn, được chăm sóc, thương yêu của tình người... Họ quên, hay họ cố tình không nhớ? Anh biết ở một mình nơi đó, em cô đơn và sợ hãi lắm. Nhưng Uyên à, hãy vững tin lên em nhé! Hãy tin rằng em không làm gì sai trái. Hãy tin rằng em đủ lớn để hiểu được việc gì mình làm, biết được những gì em suy nghĩ. Nguyện cầu cho em, Uyên à!

Mai mốt này, nếu được gặp em, anh rất muốn nói cùng em về thật nhiều chuyện, không biết em có muốn nghe không?

Đất nước mình, của cải, niềm vui thì ít mà nghèo đói, bất công thì quá nhiều em nhỉ? Những người nông dân quanh năm phơi nắng phơi mưa trên ruộng nương mà cũng chẳng đủ ăn. Những người công nhân bỏ xứ cặm cụi 2/3 thời gian của ngày ở nhà máy công xưởng là lương chỉ đủ chi tiêu và trả tiền mướn phòng trọ 10m2 cho 5, 6 người ở. Đâu đó ở TP, cũng thấy những đứa nhỏ quỳ mọp xuống chỉ mong xin được một hai ngàn lẻ. Khắp nơi trên đất nước mình, những người dân mất đất quanh năm chạy vạy khắp nơi cùng những tờ đơn là những giọt nước mắt oan ức, xót xa. Ở bất cứ chỗ nào, cũng nghe những câu chuyện tham ô, đút lót của Công an, của quan chức từ thấp đến cao. Ở bất cứ nơi nào trên đất nước Việt Nam này, em cũng thấy toàn những oan trái và bất công. Chắc em cũng chẳng thể nào chấp nhận điều đó, Uyên nhỉ?

Đất nước mình, khi nào cũng nhỏ bé thật, nhưng có bao giờ hèn hạ cúi đầu trước xâm lăng Uyên nhỉ? Thế mà bây giờ đúng thế hử em? Hoàng Sa đã rời ra từ lâu lắm. Trường Sa không biết còn gì nữa không? Anh muốn kể lại với em câu chuyện những người Lý Sơn kể cho anh. Kể về những ngôi mộ gió không người, kể về những đứa trẻ chập chững tròn xoe mắt nhìn lên tấm di ảnh của người cha vừa mất xác trên biển khi chiếc tàu đánh cá bị giặc đâm chìm. Họ kể với anh về những món nợ ngân hàng đầm đìa khi mỗi lần ra khơi bị lũ giặc phá tàu, bắt bớ. Họ kể có gia đình phải bán nhà để lấy tiền chuộc người khi đi đánh cá bị Trung Quốc bắt rồi đòi tiền chuộc. Họ kể trong nỗi đau mất mát và hèn nhục. Thêm sau nữa những cây số vuông biên giới phía Bắc, một nửa thác Bản Giốc, những mảnh rừng đầu nguồn Tây Nguyên bị phá cho Trung Quốc khai thác mỏ Bauxite,... tiếp nữa là những cái gì đây? Đất nước này, ai bắt mà phải hèn câm đến thế, Uyên nhỉ?

Mai mốt này nếu được gặp em, anh và em sẽ nói gì về những người bạn của anh và em, về thế hệ chúng ta, những người tuổi hai mươi. Một thế hệ, hầu như chẳng nhớ gì về lịch sử ngoài những ngôi sao điện ảnh, ca nhạc quốc tế; chẳng quan tâm gì khác xung quanh ngoài bản thân và những sở thích riêng mình. Một thế hệ khi nhắc đến Tổ quốc hay lòng yêu nước, có lẽ chỉ nhếch môi cười như nhìn một món đồ xa xỉ không thể mua. Một thế hệ lạc lõng, bơ vơ. Một thế hệ cúi đầu, bỏ mặc một đất nước què quặt khi bị một bầy sâu mọt đục rữa mục từ bên trong, một bầy giặc giã ngoại xâm đang hoành hành, cướp phá từ bên ngoài. Việt Nam này, rồi sẽ đi về đâu bây giờ?

Uyên à! Em hãy vững vàng lên nhá! Trước em, có quá nhiều người đã bị bắt, tù đày, hành hạ cũng bởi tấm lòng yêu nước thiết tha. Bạo quyền, có thể làm em khóc nhưng làm sao xóa được lòng yêu nước trong em. Nguyện cầu cho em trở về.

Thương lắm, một tấm lòng yêu nước hồn nhiên và rất đẹp.


Gió Lang Thang

Chiến thắng của những kẻ yếu đuối  DongBaoDongChi-danlambao
Về Đầu Trang Go down
bhtran
Khách viếng thăm




Chiến thắng của những kẻ yếu đuối  Empty
Bài gửiTiêu đề: "Đất nước không chiến tranh, sao đau thắt trong lòng"   Chiến thắng của những kẻ yếu đuối  Icon_minitimeThu Nov 08, 2012 5:39 pm


"Đất nước tôi không có chiến tranh
 Mà nghe đau thắt ở trong lòng
 ...
 Núp dưới ảnh bác và cờ đảng
 Chúng cơ hội bóc lột dân lành"


Chiến thắng của những kẻ yếu đuối  Nguyenphuonguyen000349

 
Nguyễn Phương Uyên 

***

"Đất nước không chiến tranh, sao đau thắt trong lòng"
.
Chiến thắng của những kẻ yếu đuối  Nguyenphuonguyen-taukhua-danlambao


Vũ Đông Hà (Danlambao) - Đã bao năm trôi qua, dưới tấm bảng chỉ đường XHCN và lầm lũi bước đi theo sợi dây thừng lôi đầu kéo cổ của 14 "đỉnh cao trí tuệ" vẫn văng vẳng một tiếng kêu xé lòng:

Đất nước tôi không có chiến tranh,
Mà nghe đau thắt ở trong lòng...

Bạn có biết ai viết 2 câu thơ này không?

Không phải từ những thanh niên, thiếu nữ đã một thời "nếu là chim tôi sẽ là loài bồ câu trắng, nếu là người tôi sẽ chết cho quê hương" và bây giờ thấy mình vẫn còn sống mà quê hương thì đang chết.

Không phải từ một người lính "nguỵ" VNCH giờ đã già yếu, ngậm ngùi nhìn đất nước tan hoang và đau lòng vì thời trai trẻ đã không làm tròn tâm niệm "Tổ Quốc - Danh Dự - Trách Nhiệm".

Không phải từ một thi sĩ tay viết, tay súng đã từng xúc động "đường ra trận mùa này đẹp lắm, Trường Sơn Đông nhớ Trường Sơn Tây" để bây giờ lòng đau quặn thắt bởi đường ra trận ngày nay vẫn "đẹp" như những lần cưỡng chế Tiên Lãng, Văn Giang.

"Núp dưới ảnh Bác và cờ đảng
Chúng cơ hội bóc lột dân lành..."

Đã bao năm trôi qua, những con người mượn danh giải phóng, nhận bừa là đại diện của giai cấp công nhân, tự đội lên đầu cái vương miện lãnh đạo tối cao, mồm đã thành cáo, lưỡi đã thành rắn, núp vào những vinh quang giả hiệu quá khứ hằng ngày vẫn được mang ra chùi bóng để cùng nhau ăn trộm, ăn cắp, ăn quỵt, ăn cướp mồ hôi xương máu nhân dân và gia sản của tổ tiên để lại.

Bạn có biết ai viết 2 câu thơ trên nói về những con (người) mang tên "chúng" đang cai trị đất nước này không?

Những lời thơ ấy, chính xác hơn là một đau đớn trộn lẫn với phẫn hận để biến thành thơ...

"Đất nước tôi không có chiến tranh
 Mà nghe đau thắt ở trong lòng
 ....
 Núp dưới ảnh Bác và cờ đảng
 Chúng cơ hội bóc lột dân lành" 

đến từ một cô gái 20 tuổi, sinh viên năm thứ 3, Ủy viên ban chấp hành chi đoàn thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh.

Cô gái ấy mang tên Nguyễn Phương Uyên.

Chiến thắng của những kẻ yếu đuối  NguyenPhuongUyen-0496

Trong những ngày qua, hình ảnh cô sinh viên hồn nhiên với nụ cười lúc nào cũng nở trên môi đã được lan truyền khắp trên mạng. Câu chuyện của Phương Uyên, hành động "bắt, phủ nhận không bắt, chuyển về Long An... của công an" thì có lẽ đã tỏ tường như lời nhạc của Việt Khang:

"Việt Nam ơi
 Thời gian qua nữa đời người
 Và ta đã tỏ tường rồi
 Ôi cuộc đời, ngày sau tàn lữa khói..."

Ôi cuộc đời, ngày sau tàn lữa khói... khi chúng ta chứng kiến hình ảnh một người mẹ nghèo, vừa mới sẩy thai, mẹ già đang nằm trong bệnh viện cấp cứu đã phải bôn ba từ quê lên tỉnh truy tìm tông tích của con sau những ngày biệt tích.

Ôi cuộc đời, ngày sau tàn lữa khói... khi chúng ta rớt nước mắt theo người mẹ Nguyễn Thị Nhung nghẹn ngào "Một đứa trẻ 20 tuổi không thể nào có đủ sức mạnh và bản lãnh để làm nổi việc "Tuyên truyền chống phá Nhà nước CHXHCNVN". Đó là một điều quá sức! Nếu một đất nước vững mạnh, một bộ máy chính quyền vững chắc thì không thể nào một đứa trẻ 20 tuổi có thể là một mối nguy hại lớn. Đó là điều bức xúc thứ nhất. Điều bức xúc thứ hai là khi gửi quà cho cháu, chỉ mỗi 3 chữ "Mẹ yêu con" ghi lên tờ giấy gởi quà mà họ vẫn không chấp nhận. Theo tôi nghĩ họ nói là đâu đâu cũng có từ thương yêu mọi người nhưng chỉ có 3 chữ "Mẹ yêu con" mà cũng không cho gởi thì tôi thấy họ thật là vô lương tâm..."

Ôi cuộc đời, ngày sau tàn lữa khói... khi "Mẹ yêu con" phải dừng lại trước cổng nhà tù dành cho con gái của Mẹ bị bắt cóc, giam cầm để điều tra cho ra tội trước khi xử án. Uyên ngày nay, đảng đã không còn cho phép là đứa con nhỏ bé của mẹ khi đảng khoát lên đầu cô gái 20 tuổi hồn nhiên yêu nước sợi dây thòng lọng màu đỏ mang hình số 88 và nhãn hiệu “Tuyên truyền chống nhà nước CHXHCN/VN”.

Một đứa trẻ 20 tuổi không thể nào có đủ sức mạnh và bản lãnh để làm nổi việc "Tuyên truyền chống phá Nhà nước CHXHCNVN". Mẹ của Phương Uyên nói đúng. Một cô bé 20 tuổi không thể nào có thể chống lại một băng đảng với hơn 3 triệu côn đồ, 200 thủ lãnh và 14 tên chúa tể trong tay có đủ súng đạn, chó săn nghiệp vụ lẫn "ảnh và cờ" để núp bóng như Phương Uyên đã viết.

Nhưng đảng đã sợ để phải bắt cóc và bắt giam cô gái 20 tuổi này. Vì sao!?

Vì Nguyễn Phương Uyên là hạt giống đỏ bao năm qua đảng ra sức tưới bằng phân Mác Lê, nước thải Hochiminh nhưng vẫn vươn mình thành đóa sen dân tộc - gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Vì Nguyễn Phương Uyên là hình ảnh của sự thất bại cụ thể và thê thảm nhất của hệ thống tuyên truyền, nhồi sọ gian xảo, của kế hoạch mười năm trồng cỏ trăm năm trồng lau sậy, của đại chiến dịch không có điểm dừng "Sống chiến đấu học tập theo gương Trần Dân Tiên" của đảng.

Vì Nguyễn Phương Uyên là khởi đầu cho một thế hệ mới lừng lững đi về phía trước để tranh đấu cho tương lai, khát vọng của dân tộc mà không bị vướng mắc vào bất kỳ hệ luỵ quá khứ, lằn ranh lịch sử chiến tuyến nào.

Vì Nguyễn Phương Uyên đã biến tâm tư:

"Đất nước tôi không có chiến tranh
 Mà nghe đau thắt ở trong lòng
 ....
 Núp dưới ảnh Bác và cờ đảng
 Chúng cơ hội bóc lột dân lành"

thành hành động bằng máu đỏ của nòi giống Lạc Việt:


Vì bên cạnh Nguyễn Phương Uyên còn những thanh niên thiếu nữ trẻ tuổi khác đã và đang âm thầm khoác áo thành đoàn mang tên Hồ Chí Minh nhưng sống và hành động bằng tấm áo dân tộc mang tên Việt Nam.

Và Nguyễn Phương Uyên đã và đang không hẹn nhưng cùng đồng hành trên một con đường mang tên Việt Nam với những thiếu nữ khác như Phạm Thanh Nghiên, Đỗ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Trịnh Kim Tiến, Nguyễn Hoàng Vi, Huỳnh Thục Vy...

Chính những người bạn trẻ, hồn nhiên như Phương Uyên, tinh nghịch Kim Tiến, bất khuất như Minh Hạnh, kiên trì chịu đựng như Hoàng Vi... đã và đang khơi lên những đốm lửa cho hàng hàng lớp lớp những cọng rơm khác phải tự đặt câu hỏi:

- Những cô gái này, có khác gì mình, đôi khi còn yếu đuối, nhỏ bé hơn ta mà họ đã bước đi, còn ta vẫn ngồi đây, đôi chân dừng lại sau khi xuống bút viết một lời kêu gọi hùng hồn "toàn dân đứng lên" xuống đường?

- Những cô gái này có phép thần, có bảo kê, hay không có gì để phải lo trong cuộc sống... Họ có gì khác hơn mình để có thể biến những suy tư thành hành động, trong khi ta vẫn ngồi đây đóng vai những khán giả nhiệt thành vỗ tay cỗ vủ?

- Những cô gái này có khác gì mình vào những năm vàng tháng úa trên đường phố Sài Gòn nhưng hôm nay muốn biểu tình yêu nước ta phải xin phép những người đồng chí năm xưa?

- Và tại sao chúng ta vẫn ngồi nơi đây, hài lòng với những đóng góp thể hiện bằng những câu chửi chính xác nhất dành cho chế độ, đắc ý với những góp ý thiết thực nhất cho một vận động tẩy chay sản phẩm của quân xâm lược, hài lòng với những lời khuyên khôn ngoan, lịch lãm nhất dành cho những người trẻ "chưa nhiều kinh nghiệm về cộng sản" này...

Các bạn trẻ đó đang làm cho nhiều người thôi thúc với những câu hỏi tự vấn lương tâm: tại sao mình cho phép mình không có được lòng can đảm như cô gái 20 tuổi kia?

Câu trả lời của mỗi chúng ta, xuất phát từ lương tâm, trách nhiệm và được phản chiếu bởi tấm gương trong vắt của những cô gái tuổi 20 chính là điều làm đảng cai trị phải lo sợ.

Và đảng phải giở hết thủ đoạn để đập vỡ những tấm gương hiện thực ấy, để thổi tắt những que diêm đang sẵn sàng tự đốt chính mình để có thể góp phần khơi lửa cho hàng hàng lớp lớp những cọng rơm khô khốc thành đám cháy rừng vĩ đại.

Và đảng phải sử dụng hết tất cả những cái gọi là "lòng tự trọng" của Nguyễn Tấn Dũng, "không hỗ thẹn với tiền nhân" của Trương Tấn Sang, "mếu máo không để các thế lực thù địch chống phá" của Nguyễn Phú Trọng để ngăn chận những "tuổi 20 không thể nào có đủ sức mạnh và bản lãnh để làm nổi việc" có cơ hội vực dậy hùng khí của một dân tộc bằng dáng đứng của chính mình.

Đảng đã như thế. Những người bạn trẻ đã như thế. Còn lại, và sự sống còn của đất nước, nằm ở tập thể số đông đang đứng bên này bờ của giòng sông sợ hãi. Khi nhìn vào tấm gương Nguyễn Phương Uyên, chúng ta có rời bờ này, vượt sông, qua đến bến kia để tìm được dáng đứng của chính mình, để cùng sánh vai cùng với các bạn? Hay vẫn như bao năm tháng trôi qua, ta vẫn "đập gương xưa tìm bóng" và ta vẫn thu mình nguyền rủa bóng tối?


Vũ Đông Hà
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Chiến thắng của những kẻ yếu đuối  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chiến thắng của những kẻ yếu đuối    Chiến thắng của những kẻ yếu đuối  Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Chiến thắng của những kẻ yếu đuối
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Những sự thật cần phải biết - Sự thật về "chiến thắng mùa xuân thần thánh"
» 42 tháng Tư và cuộc chiến không bom đạn
» SỬ LIỆU CHIẾN TRANH VN - KHÔNG QUÂN VNCH THÁNG 4, 1975
» Những bài học về cuộc chiến Việt-Trung 1979
» Tháng 7, tháng của những ước mơ.

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon  :: ĐỀ TÀI :: Chính Trị-
Chuyển đến