Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon

Diễn Đàn của Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Trung Học Nguyễn Trãi Saigon
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Keywords
ngam quốc ngắn quynh nhac linh chuyen không truyện sáng Nguyen thuoc bich trong Trung nguyet VNCH quang chẳng Chung Saigon chất Nhung phải quan hoang
Latest topics
» "Chinh Phụ Ngâm & Vườn hoa Thơ Nhạc Lạc Hồng"
Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeThu Apr 04, 2024 12:38 am by Admin

» "Chinh Phụ Ngâm & Vườn hoa Thơ Nhạc Lạc Hồng"
Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeThu Apr 04, 2024 12:09 am by Admin

» "Chinh Phụ Ngâm & Vườn hoa Thơ Nhạc Lạc Hồng"
Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeThu Apr 04, 2024 12:09 am by Admin

» qua đi thôi bão nổi
Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeSat Mar 11, 2023 3:11 am by Admin

» Cụ Hoang Xuân Hãn
Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeSun May 08, 2022 10:37 pm by Admin

» Giáo dục VNCH - Giáo dục con đường khai phóng
Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeMon Jan 10, 2022 4:06 am by Admin

» Suy tư về kiếp người - Về Cùng Cát Bụi
Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeSun Jan 09, 2022 4:25 am by Admin

» AI ĐÃ HẠ GỤC CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN?
Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeSat Jan 08, 2022 2:41 am by Admin

» NHẠC THIỀN - Cõi Thiền trong Âm Nhạc
Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeThu Jan 06, 2022 4:11 am by Admin

May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  
CalendarCalendar
Affiliates
free forum

Affiliates
free forum


 

 Dòng đời... Bởi vì ta là con người

Go down 
3 posters
Tác giảThông điệp
P-C
Khách viếng thăm




Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeFri Jul 06, 2012 10:28 am

.

Bởi vì ta là con người…

Dòng đời... Bởi vì ta là con người 015410


Giữa những người lạ, ta cần một người quen. Giữa những người quen, ta cần một người yêu. Giữa những người yêu, ta cần một người hiểu. Giữa những người hiểu, ta cần một người tin. Tin và được tin.

Dịp cuối năm, tôi được mời dự nhiều đám cưới. Có đám chú rể và cô dâu đều rất trẻ, mới qua tuổi hai mươi. Có đám, ngược lại, cả hai người đều đã qua tuổi ngũ tuần.
Đôi lúc ngồi bên bàn tiệc, giữa những tiếng chúc tụng lao xao và nụ cười rạng rỡ kéo dài đến mức khó mà khép môi lại của cô dâu, tôi tự hỏi: điều gì giống nhau giữa họ, những cô dâu chú rể, ngoài các thủ tục của một đám cưới? Hay nói đúng hơn, điều gì giống nhau giữa chúng ta, những kẻ hiếm khi nào chịu ngừng tìm kiếm một ai đó, bằng cách này hay cách khác, để đưa đến tiệc cưới?
Có bao giờ bạn tự hỏi mình: hôn nhân có gì mà hấp dẫn đến vậy? Khi mà bạn, cũng như tôi, từng đọc quá nhiều bài báo nói về những cuộc chia tay, lạnh nhạt hay tiếc nuối, đau khổ hay vui mừng, đầy nước mắt hoặc đầy tiếng chửi rủa, không ít hơn thực tế mà ta nhìn thấy quanh mình. Đó quả thật là một viễn cảnh bi quan về hôn nhân, dễ khiến chúng ta sợ hãi. Nhưng tại sao chúng ta vẫn mải miết cưới nhau? Thậm chí, cưới, rồi lại cưới nữa. Mỗi khi tìm thấy một cơ hội có được cuộc hôn nhân đẹp và bền vững, ta không thể ngăn mình thử vận may.
Ngoài những bản năng và hấp lực tự nhiên được quy định bởi giới tính, có một sự thật là ai cũng thèm khát một khoảng riêng tư để cất giấu những bí mật đời mình, nhưng ngược lại không ai muốn cô đơn cả. Chúng ta luôn đòi hỏi sự độc lập, không bị ảnh hưởng hay lệ thuộc vào bất cứ ai, nhưng đồng thời, ta không ngừng mong mỏi được đắm mình trong sự an toàn, ấm áp, êm đềm của một mối quan hệ bền bỉ và đáng tin cậy. Chúng ta luôn mong được chia sẻ vui buồn, hạnh phúc và khổ đau với ai đó mà mình thương yêu và yêu thương mình. Đó là một nhu cầu mạnh mẽ. Một nhu cầu được gắn liền với hai chữ, Con Người.

Giữa những người lạ, ta cần một người quen. Giữa những người quen, ta cần một người yêu. Giữa những người yêu, ta cần một người hiểu. Giữa những người hiểu, ta cần một người tin. Tin và được tin. Như thế, yêu chưa phải là “kết cục có hậu” của một đời người. Yêu, mới chỉ là một nửa chặng đường dài mà thôi. Chúng ta cần nhau, trước hết để yêu nhau, nhưng không chỉ để yêu nhau. Chúng ta cần nhau cho một cuộc khám phá rất sâu, một cuộc phiêu lưu rất dài. Hôn nhân chính là bằng chứng cao nhất cho sự cần nhau đó.

Tôi từng ngạc nhiên nhận ra rằng khi tôi nói với ai đó “Tôi yêu em” một cách chân tình nhất, lắm lúc người ta vẫn hoang mang lo lắng: lời ấy có thật tình chăng? Nhưng khi tôi nói “Tôi cần em”… tôi có cảm giác là người ta không nghi ngại. Vì sao vậy?
Tôi đã mang câu hỏi đó thật lâu trước khi tìm được câu trả lời từ chính bản thân mình. Khi ta nói yêu, thường là thổ lộ. Nhưng khi ta nói cần, thường là thú nhận. Là thú nhận, nghĩa là nó thành thật. Thành thật hơn hết thảy. Khi ta biết mình cần gì, tức là ta biết mình có gì, thiếu gì, muốn gì. Khi ta nhận ra mình cần ai đó, đúng ai đó, là khi ta thành thật với mình nhất. Con người vốn quá kiêu hãnh và tự tôn, bởi thế chúng ta ít khi muốn thú nhận về điều mình thực sự cần. Chúng ta sợ lời thú nhận đó sẽ biến mình thành một kẻ yếu đuối. Chúng ta sợ bị người khác nắm “vận mệnh” của mình trong tay. Ta sợ rằng một khi đối phương đã biết được bí mật của ta rồi, thì ta thua chắc. Ta sẽ không còn đường lùi. Và nếu “đời không như là mơ”, trông ta thảm hại làm sao trong mắt họ, người đã biết điều ta cần, và đã lắc đầu từ chối.
Bởi thế nên chúng ta cần, nhưng chúng ta giả vờ như không. Chúng ta tưởng đó là cách giữ thể diện, vị thế, lòng kiêu hãnh. Có lúc ta lại ra vẻ cứng cỏi, xa cách, ngạo nghễ, khép kín và bất cần, như chúng ta có thể tồn tại tựa những tinh cầu đơn độc… Nhưng nhiều khi đó chính là cách ta đánh mất những điều quý giá. Khoảnh khắc mà ta tìm được một người thực sự có ý nghĩa với ta đang tồn tại trên cõi đời này, bất kể sau cùng ta có nắm giữ được trái tim người ấy hay không, thì khoảnh khắc đó cũng là khi ta bắt đầu cảm nhận được thế nào là hạnh phúc. Khi bắt đầu cảm thấy không cần nhau nữa, hoặc khi tưởng rằng không cần nhau nữa, đó là lúc hạnh phúc bắt đầu bỏ ta đi.

Tôi nhớ ca khúc “People” do Barbra Streisand hát vài thập niên trước:
“Người cần người, là những người may mắn nhất thế gian… Những người tình là những người may mắn nhất thế gian. Với một người, một người thật đặc biệt. Và một cảm xúc từ thẳm sâu trong hồn nói rằng ta từng là phân nửa, giờ thành vẹn nguyên”.

Ngồi giữa một đám cưới, bỗng dưng tôi hiểu rằng lời yêu đôi khi không nhất thiết phải nói, nhưng cảm giác cần nhau thì không thể không bày tỏ. Bởi khi nhận ra mình cần đến ai đó, ta cũng đồng thời nhận ra rằng họ có ý nghĩa to lớn thế nào đối với đời ta. Nhờ đó, ta có thể nhìn thấy một cách rõ ràng hơn những gì họ mang đến cho ta. Và khi ấy, có lẽ, ta sẽ nói thường xuyên hơn lời cám ơn. Ta sẽ biết trân trọng hơn, những gì ta nhận được.
Barbra vẫn đang hát trong ký ức mơ hồ của tôi: “Người cần người, là những người may mắn nhất thế gian. Nhưng trước hết hãy trở thành một người cần người khác”.
Làm thế nào để trở thành một người cần người khác? Có gì khó đâu, chỉ cần thành thật với chính mình.

Bởi ta là con người, ta được sinh ra để cần nhau.

(Sưu Tầm)



https://www.youtube.com/watch?v=fPlQ6EtArSc
Barbra Streisand - "People"

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Images?q=tbn%3AANd9GcTAejPQXeWTc30NUdQH8lf02jps5GxusqYyq2rDOTKUaXw27mvy

People,

People who need people
Are the luckiest people in the world
We’re children, needing other children
And yet letting our grown-up pride
Hide all the need inside
Acting more like children than children
Lovers
Are very special people
They're the luckiest people in the world
With one person,
One very special person
A feeling deep in your soul
Says you are half now you're whole
No more hunger and thirst
But first be a person who needs people
People, People who need people
Are the luckiest people in the world.

With one person
One very special person
A feeling deep in your soul
Says you are half now you're whole
No more hunger and thirst
But first be a person who needs people
People, People who need people
Are the luckiest people in the world.

.
Về Đầu Trang Go down
bhtran
Khách viếng thăm




Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeMon Oct 20, 2014 10:16 pm


https://www.youtube.com/watch?v=R_hSH6lrK1o&feature=emb_logo


Vì ta cần nhau...
Cuộc đời có bao lâu mà hững hờ…



    Đôi khi bạn cảm thấy cuộc đời này thật bất công!

    Bạn đã Cho đi quá nhiều mà không Nhận lại được bao nhiêu?

    Bạn tự nhủ rằng từ giờ sẽ sống ích kỷ hơn - Cho đi ít hơn và Nhận từ người khác nhiều hơn.

    Nhưng! Thực tế khi bạn thay đổi cách sống mới này, bạn nhận ra chẳng phải vì mình Cho ít đi mà Nhận được nhiều hơn lên.

    Vấn đề thực ra rất đơn giản:

    - Khi bạn Cho đi là bạn đã Nhận được nhiều hơn thế, đó là những niềm vui vô hình mà bạn không chạm vào được.

    Bạn thắc mắc rằng tại sao khi người khác buồn thì bạn luôn ở bên cạnh họ để xoa dịu vết thương lòng cho họ, rồi đến khi họ tìm lại được niềm vui họ sẽ lại quên bạn. Còn bạn, khi bạn buồn ai sẽ là người lắng nghe và thấu hiểu nỗi lòng của bạn đây!

    Bạn ạ! Cuộc đời này là một vòng tròn, thật ra không có sự bất công nào đối với bạn ở đây hết, có hay chăng sự Nhận lại từ người khác chỉ là đến sớm hay muộn với bạn mà thôi và cái quan trọng là bạn có mở rộng lòng mình để Nhận nó hay không!

    Tất cả chúng ta sinh ra và tồn tại trên đời này đều Mắc Nợ nhau. Cho đi - Nhận lại - là hình thức luân phiên để trả nợ lẫn nhau.

    - Khi bạn Cho đi những điều tốt đẹp thì bạn sẽ Nhận được sự Bình yên trong Tâm.

    Bạn phải hiểu rằng Cho đi không có nghĩa là có sự toan tính ở đây - Bạn càng tính tóan thì bạn lại càng cảm thấy bị dồn nén, bạn Cho đi mà Tâm bạn không Tịnh. Khi ấy bạn vừa phải Cho mà vừa không được Nhận niềm vui Vô hình từ chính bản thân cái Cho đi của bạn.

    Tất cả mọi thứ chúng ta làm cho nhau đều có sự vay trả - đôi khi là sự vay trả hữu hình và đôi khi cũng là một sự vay trả vô hình.

    Mỗi người chúng ta quen biết nhau, yêu nhau, ghét nhau, căm thù nhau… âu cũng là cái Duyên. Có Duyên mới biết, mới quen, mới yêu, mới ghét!

    Cái duyên ban đầu là do trời định nhưng để gắn bó lâu dài, muốn biến cái duyên ấy thành Tình Yêu Thương thì là do chúng ta quyết định - nhờ vào cái Cho đi của mỗi người.

    Nhưng bạn nên nhớ, trong tình yêu là không có sự trông mong được Nhận lại - bởi tình yêu luôn luôn là một thứ điều luật không công bằng của trái tim, không có định nghĩa cũng chẳng có lý lẽ.

    Có hay chăng một bạn Nhận được Hạnh Phúc, Không thì bạn Nhận được sự chán chường, đau khổ!

    Tất cả đều trong 1 vòng tròn luẩn quẩn.

    Dẫu biết đôi khi cuộc sống không được như ý muốn của ta.

    Nhưng! Bạn hãy cứ Cho đi, Cho đi là bạn đã tự Yêu thương lấy chính bản thân mình, bạn đã hòa vào dòng chảy của cuộc sống, của đời người - “Đời người như dòng sông, như cuộc sống hoà tan với thời gian luôn luôn trôi đi nhưng không ngừng đổi mới, mãi mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế. Tất cả dòng sông rồi sẽ đi về biển, từ biển bao la sẽ rót vào những lòng sông mênh mông tràn đầy, mạch luân lưu không ngơi nghỉ ấy là cuộc sống. Sẽ không bao giờ có cái chết vì nơi tận cùng cũng là khởi thủy cho những mầm sống mới…”

...

Hãy cho đi!

Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ…

(ST)
Về Đầu Trang Go down
bhtran
Khách viếng thăm




Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeThu Oct 23, 2014 9:10 pm

Dòng đời... Bởi vì ta là con người 9k=

Sỏi đá cũng cần có nhau!

Đã là con người, ai cũng có lúc phải cần đến người khác; đó là bản tính xã hội của con người. Nếu không con người chỉ sống lẻ loi cô độc, vô nghĩa như một hòn đảo lạc lõng giữa đai dương…
 
Những ai yêu nhạc Trịnh Công Sơn đều biết rằng nhạc ông viết nhiều về tình yêu và thân phận con người. Lắng nghe ca từ của bài hát đã được trau chuốt để hiểu được tính triết lý của tác giả là vấn đề khó, rồi tìm ra ý nghĩa của thân phận con người lại càng khó hơn nữa.
 
Càng nghe nhạc Trịnh càng nhận thấy thân phận con người thật khó hiểu, giống như một vòng xoáy hình tròn ốc; có khi đời ta là “đốm lửa”, có khi là “cát bụi tuyệt vời”, có khi được nâng lên như “hoa mới nở” như “đoá hoa tường vi”. Rồi cũng bất chợt nhận ra quanh ta luôn có “Lời thiên thu vẫy gọi” rồi cũng không hiểu tại sao …”nhiều hôm muốn đi về con phố xưa, nhiều hôm muốn quay về ngồi yên dưới mái nhà…” Tính triết lý về thân phận con người và tình yêu thật sâu và thật khó hiểu.

Không chỉ có âm nhạc truyền tải thân phận con người mà cả cây cỏ và những vật vô tri vô giác cũng góp phần để gẫm suy về thân phận con người. Đó là sỏi đá chúng cũng mang tính triết lý sống thật độc đáo: “Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau…”


Diễm xưa - TCS
https://www.youtube.com/watch?v=C5tuvUAnJwk


Tại sao sỏi đá lại cần đến nhau? Một lối so sánh giữa đá và sỏi không cân xứng nhưng rất độc đáo. Nếu có dịp đi bộ trên bãi biển, ta sẽ thấy những tảng đá lớn nhỏ quấn lấy nhau thật lạ lùng tạo thành một thế kiềng để giữ lấy nhau.

Đôi khi bên dưới những tảng đá lớn là những hòn đá nhỏ hoặc những viên sỏi nhỏ như hình ảnh gà mẹ ấp ủ gà con dưới cánh. Theo lẽ thường, ai cũng nghĩ rằng những hòn đá nhỏ, những viên sỏi nhỏ cần núp bóng những tảng đá lớn, cần ẩn mình bên tảng đá lớn để tồn tại, nếu không chúng sẽ bị sóng cuốn trôi đi. Nhưng cũng thật éo le, những tảng đá dù lớn đến đâu, cũng phải cần đến những hòn đá nhỏ, cần đến những viên sỏi nhỏ chèn ở dưới chân để tạo thành thế đứng tồn tại, nếu chúng không muốn bị sóng cuốn trôi ra biển.

Hóa ra, để tồn tại, để được hiện hữu trên miền đất của kẻ sống, sỏi đá là những vật vô tri vô giác cũng phải cần có nhau.

(ST)
Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeMon Dec 05, 2016 7:05 pm

.
Mưa Hồng - Trịnh Công Sơn
https://www.youtube.com/watch?v=MV3Q7PT3hsA


Dòng đời... Bởi vì ta là con người Mua_1_500

Cuộc đời đó, có bao lâu mà hững hờ ...

Tôi đang nghe lại bài Mưa Hồng của Trịnh Công Sơn trong một buổi chiều tháng tám mưa vừa tạnh, trời ấm lên những hạt nắng cuối cùng. Những con nắng xám trắng trên những tàng cây. Nắng rong chơi làm tôi mệt mỏi, buồn rầu. Nắng vô tâm không biết rằng mình cũng như mưa, chỉ là một hạt bụi nhỏ nương náu qua nhân gian này.

Lâu lắm rồi tôi không có một chút thảnh thơi để khắc hoạ lại khuôn mặt của chính mình. Ý tôi là khuôn mặt mà những người yêu thương tôi vẫn nhận ra ở bất cứ lúc nào, nơi nào chứ không phải là những nét kí họa vội vàng, rời rạc.

Này em, “cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ”…

Giọng hát của K.L. trong ca khúc này làm tôi liên tưởng đến những chiếc lá xoay xoay, chao chao trong mưa. Những chiếc lá thích ở lưng chừng, nhìn đời nghiêng nghiêng chứ chưa vội rơi xuống im lìm cùng mặt đất. Tôi đang nhớ về những cơn mưa ngày xưa nay đi vắng đã lâu.

Trời ươm nắng vàng hoe cho mây hồng tụ lại tan chảy thành những cơn mưa. Những cơn mưa nhoà đi trong xác phượng đỏ rực thành những cơn mưa hồng rỉ rả. Mưa hồng là ảo ảnh trong đôi mắt, đau vùi trên đôi tay. Tôi chỉ thấy cơn mưa ấy nơi đây, trong các sáng tác của người nhạc sĩ họ Trịnh, bên cạnh những con phố hẹn và bàn tay chờ, những dòng sông đã qua đời gọi trùng dương khơi nước lên sóng mềm.

Thời còn nhỏ, tôi thắc mắc sao lại là mưa hồng? Có bao giờ mưa lại màu hồng. Nhưng rồi có một lần trời mưa trong cơn nắng, và ánh nắng soi vào màn mưa một màu hồng lung linh, tôi mới chợt hiểu, có mưa hồng thật. Và rất đẹp nữa.

Trời ươm nắng cho mây hồng
Mây qua mau em nghiêng sầu
Còn mưa xuống như hôm nào
Em đến thăm mây âm thầm mang gió lên

Những ngày hè, trời xanh và rất cao, những đám mây bồng bềnh phiêu lãng có một màu hồng nhẹ rất đẹp. Giữa trời hè đó, lá xanh hơn, tiếng ve rộn ràng hơn, con tim cũng loạn nhịp hơn khi thấy bước chân người con gái mong manh đi lại. Một chút buồn len lỏi, một niềm vui âm thầm, một tình cảm lâng lâng khó gọi thành tên trong trái tim chàng trai mới lớn cứ dâng tràn. Thành thơ thành nhạc là thế. Nhưng tình đầu thường quá mong manh, tuổi hoa qua cũng nhanh, chia ly sớm tới để kéo dài thêm nỗi đợi chờ, để người ngồi ngóng mưa, và buồn vương vấn, cho dù ngoài kia vạn vật vẫn theo quy luật của tự nhiên, mưa vẫn rơi và nắng vẫn lên, lá vẫn xanh và phượng vẫn hồng.

Người ngồi đó trông mưa nguồn
Ôi yêu thương nghe đã buồn
Ngoài kia lá như vẫn xanh
Ngoài sông vắng nước dâng lên hồn muôn trùng

Tôi thấy đâu đó trong tiếng cười hồn nhiên của trẻ nhỏ là “tiếng khóc tiếc thương những ngày vui ngắn ngủi”. Tôi thấy trên từng phiến lá, “loài sâu hát lên khúc ca cuối cùng”, màu vàng úa đang lấn dần màu xanh. Tôi thấy ở đâu đó trong trăm năm, tiếng hoang vu vọng về. Cuộc đời tạm bợ chỉ là cõi ngụ để ta ghé chân qua…


Dòng đời... Bởi vì ta là con người Mua_1_500

Và tôi nghe thấy tiếng em khóc trong một chiều mưa hồng từng cánh phượng tả tơi. Tiếng khóc như tiếng nấc nghẹn nức lòng lời ca muộn phiền.

Này em đã khóc chiều mưa đỉnh cao
Còn gì nữa đâu sương mù đã lâu
Em đi về cầu mưa ướt áo
Đường phượng bay mù không lối vào
Hàng cây lá xanh gần với nhau

Trong tiếng guốc mộc mòn tê của tuổi, em đi về phía con “đường phượng bay mù không lối vào”. Cuộc đời lận đận, vô thường, long rong. Em đi về phía ấy làm gì. Đường mưa ướt áo, “vai em gầy guộc nhỏ, như cánh vạc về chốn xa xôi…”…

Khi xa thật rồi, lòng mới thấy nuối tiếc cho những lời chưa nói, cho những ánh mắt chưa trao. Rụt rè, e thẹn, bối rối, hình như tuổi trẻ ngày nay với thời đại internet không còn những trạng thái cảm xúc ấy nữa rồi. Bọn trẻ yêu cuồng sống vội, nhạc trẻ bây giờ cũng loạn những ca từ nghe phát kinh, chẳng còn chút nào lãng mạn như xưa. Những hẹn hò trên net thật chóng vánh, những cuộc vui thâu đêm, những mối tình yêu cuồng sống vội, những tranh giành vật chất phù du, hiếm thấy còn người trẻ nào biết nghe và sống như nhạc Trịnh. Họ bảo rằng nhạc này xưa rồi. Thật buồn, sao họ không nghe những ca từ này đi để thấy nó đẹp và buồn nao lòng thế nào:

Này em đã khóc chiều mưa đỉnh cao
Còn gì nữa đâu sương mù đã lâu
Em đi về cầu mưa ướt áo
Đường phượng bay mù không lối vào
Hàng cây lá xanh gần với nhau

Người ngồi xuống mây ngang đầu
Mong em qua, bao nhiêu chiều
Vòng tay đã xanh xao nhiều
Ôi tháng năm gót chân mòn trên phiếm du

Mây thường trên cao, làm sao có mây ngang đầu? Nhưng không phải mây thật, mà là mây trong tưởng tượng, là tóc mây hờ hững vai thon. Có khi cũng là mây mù trong ký ức nhớ nhung khi người ngồi đó ngắm dòng người qua lại mà không thấy bóng dáng người xưa đâu sau bao nhiêu chiều ngóng đợi. Tháng năm qua những  gót chân đi về đã mòn mỏi trên những viên gạch lát đường, những rêu phong xưa đã che lấp dấu yêu ngày cũ, những vòng tay học trò vụng dại đã xa dần theo kỷ niệm. Sao ta vẫn lẫm cẫm còn mãi mong nhớ kỷ niệm xưa.

Người ngồi xuống xin mưa đầy
Trên hai tay cơn đau dài
Người nằm xuống nghe tiếng ru
Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ

Câu kết nghe thật ý nghĩa: cuộc đời thật ngắn ngủi và qua mau; sao không yêu thương nhau, sao không tử tế với nhau, chân thành và nồng nhiệt với nhau; sao nỡ hững hờ để những ân tình trôi mau như nước mưa qua ô cửa, để những cơn đau nối dài những chuyến mưa qua trên những bàn tay chờ đợi những bàn tay?

Những bài hát của Trịnh luôn có một nỗi buồn, nhưng lại luôn có những thông điệp rất thiền như thế. Sống, là không hờ hững, sống là không chờ đợi, là biết tận dụng mọi cơ hội của cuộc sống để sống chân thành và yêu thương hết mình; để được nhận lại những gì đáng có; biết cho đi sẽ được hạnh phúc, biết đón nhận mọi điều với tâm thế thật thoải mái và tích cực, bởi: cuộc đời đó, có bao lâu mà hững hờ.

(
bacsiletrungngan)

Về Đầu Trang Go down
PVChuong
Admin



Posts : 673
Join date : 25/04/2012

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeSun Jul 30, 2017 2:48 pm



Dòng đời... Chỉ còn nỗi cô đơn ở lại…

... Trong cuộc sống, có những sự giao tiếp không nhất thiết phải bằng lời nói, mà khi ấy, sự đồng cảm đã ở trong trái tim mất rồi...

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Images?q=tbn:ANd9GcSrXECENVUrJGHGwxAT23_n362Hh_XNY22OihJtpRqFrTz040kA


Đôi lúc, trong cuộc sống, chúng ta có cảm giác như không còn bất kì nơi nào mà chúng ta có thể dựa vào. Cô đơn, trống vắng, quạnh hiu là tất cả những gì vây quanh chúng ta, một lần nữa, qua ngày này và ngày khác…

Đôi lúc, ta cảm giác như cả thế giới đang chống lại ta. Không một ai ủng hộ trên con đường ta chọn, chỉ có sự ép buộc và hối thúc. Không một ai mỉm cười với ta, chỉ có những sự tức giận và hờ hững. Ta càng cựa quậy, sợi dây càng trói chặt. Ta tin rằng ánh sáng ở cuối đường hầm, nhưng tìm mãi sao chẳng thấy. Khi ấy, nỗi buồn, sự cô độc cứ lẳng lặng đeo bám lấy ta. Ta cần lắm một cái ôm, một lời động viên rằng ta đừng bỏ cuộc, vì đời còn dài rộng lắm và cuộc chơi cũng chỉ mới bắt đầu…

Đôi lúc, ta ước gì bản thân mình mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn, thậm chí có thể tàn nhẫn hơn đôi chút… để mắt đừng cay, để tim đừng đau, để nỗi buồn đừng tìm đến nữa. Nhưng liệu ta có thể làm gì khi bản thân cô đơn đến mức chỉ tự biết ôm lấy cái bóng của mình. Ta chẳng biết phải tìm đâu, một điều gì đó có thể khiến ta bỏ quên đi mọi cay đắng và sống cho một cuộc sống đích thực ở hiện tại…

Đôi lúc, ta chỉ cần một ai đó có thể ngồi yên lặng với ta và nhìn ngắm đường phố, để nỗi buồn trôi tuột qua không hề níu giữ, thế thôi. Trong cuộc sống, có những sự giao tiếp không nhất thiết phải bằng lời nói, mà khi ấy, sự đồng cảm đã ở trong trái tim mất rồi.


Dòng đời... Bởi vì ta là con người Images?q=tbn:ANd9GcR-z-0NGkiCkSp694X_oboOeFkDlto8PtBPgv_GE_XFTmcITGgyeA


Đôi lúc, ta mong sao có một cánh tay vực
ta dậy, kéo ta ra khỏi những vũng bùn lầy lội của cuộc sống. Khi ấy, dù trời có sập xuống, dù giông bão kéo giăng bao phủ, ta vẫn chẳng hề ngại chi. Nhưng sau những vấp ngã, ta chỉ biết mỉm cười khi chỉ có mình ta mới có thể cứu lấy ta. Ta không ai oán, không trách móc, ta chỉ thấy dòng đời trôi ngược, trái tim con người cũng vì thế mà ngược dòng theo…

Đôi lúc, ta cần lắm một tình yêu, vừa đủ để yêu, vừa đủ để thương, vừa đủ để nâng đỡ và làm xoa dịu đi những vết cứa khó nhọc của cuộc sống. Dù ta biết, dòng đời có thể trôi nhanh, dù tình yêu không là mãi mãi, dù rằng chỉ đuổi với theo một hình bóng hoang đường, ta vẫn muốn được yêu, chỉ một lần…

Và, sau cùng, chỉ còn nỗi cô đơn ở lại trong trái tim sau những vần xoay của cuộc đời…

Hiện tại là kết quả của quá khứ, và tương lai thì được xây nên từ hiện tại. Chính vì vậy, dù cho cuộc sống hiện tại có dài rộng, có tròn trịa hay méo mó, có đậm đà hay nhạt nhòa, hãy thay đổi nó và sống theo cách ta muốn. Hãy để nỗi cô đơn, sự trống vắng và hiu quạnh ở lại, để ra đi tìm một con đường đầy ánh sáng, đầy niềm tin và hi vọng cho riêng mình.

Hãy sống, đừng chỉ tồn tại, hãy để vấp ngã là những đóa hoa tặng thưởng trên con đường thành công và cuộc sống hạnh phúc mà ta đã chọn…

(Sưu Tầm)

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Images?q=tbn:ANd9GcRVPokrgmrjre7QzAr70sc5qdDnf2wfOnCDxJIjjlTdJMKKu5Ah

Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeSat Aug 12, 2017 12:10 am




Dòng sông cuộc đời luôn chảy uốn khúc...

Tại sao các con sông không chảy theo một đường thẳng mà tất cả đều chảy uốn khúc?


Trong giờ học đạo, một vị thiền sư chỉ vào một tấm bản đồ và hỏi học trò: “Các dòng sông trên hình ảnh này có đặc điểm gì?”.

Các môn đồ đều đồng thanh trả lời: “Chúng luôn lượn vòng thay vì chảy theo một đường thẳng”.

Vị thiền sư lại tiếp tục hỏi thêm: “Tại sao như vậy? Nói cách khác, tại sao những con sông này chúng không đi thẳng mà cứ phải đi đường vòng?"

Mọi người bắt đầu thảo luận với nhau: “Vì khi chảy theo đường vòng, sông sẽ được kéo dài nên chứa được nhiều nước hơn. Hoặc cũng có thể nhờ thế mà khi lũ mùa hè kéo đến, nước sông sẽ không bị dâng quá cao và tràn ra bên ngoài”.

Một người khác lại nói: “Bởi vì con sông trải dài nên lưu lượng nước trên mỗi khúc sông tương đối thấp, áp lực dưới đáy sông cũng vì thế mà giảm đi. Điều này góp phần quan trọng trong việc bảo vệ bờ sông,…”


Dòng đời... Bởi vì ta là con người 6-272


“Tất cả mọi người nói đều đúng nhưng thật ra thì dòng sông bắt buộc  phải đi đường vòng, đơn giản chỉ vì đi đường vòng là chuyện bình thường, còn đi đường thẳng mới là chuyện khác thường. Trên hành trình của mình, các con sông sẽ phải gặp nhiều chướng ngại khác nhau, có cái vượt qua được, có cái không. Nên con sông chỉ sẽ đi vòng để tránh các chướng ngại nhưng luôn chảy theo mục đích cuối cùng là tiến về phía biển khơi”.

Vị thiền sư bỗng tỏ ra trầm mặc hơn: “Cuộc sống của chúng ta cũng như vậy. Khó khăn, trắc trở trong cuộc sống là chuyện hết sức bình thường. Không bi quan, tuyệt vọng, không được thở dài, buồn phiền hay bỏ cuộc, đó mới là thái độ sống đúng đắn. Như dòng sông kia không chịu khuất phục trước gian nan, thử thách, luôn kiên trì tiến về phía trước, tiến về biển khơi bao la”.

Không có con đường dễ dàng trong mọi hành trình, gian nan và thử thách chính là thước đo ý nghĩa của điểm đến, chỉ cần kiên trì vượt qua, chúng ta cuối cùng sẽ đến được nơi ta cần phải đến.

Nhiều khi người ta chê mình vì sao đường thẳng không đi, lại đi đường vòng thế kia. Hóa ra, đường vòng là cách đi của quy luật tự nhiên…

Dòng đời... Bởi vì ta là con người 1b3ceb03734267f917db133feba51ac3--queensland-australia-australia-beach

Về Đầu Trang Go down
PVChuong
Admin



Posts : 673
Join date : 25/04/2012

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeWed Sep 27, 2017 10:28 pm

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Waiting-for-autumn


Cuộc sống - Giữa những vội vã

Trời đã bắt đầu vào Thu, có lẽ từ tuần trước. Buổi sáng bình minh đến muộn hơn. Bầu trời buổi sáng nhiều mây, và có những cơn mưa nhẹ giăng ngang qua. Mùa thu về khi lối nhỏ mình đi bắt đầu phủ lá, khi những khu rừng hai bên đường bắt đầu ướm màu sắc vàng đỏ tím, khi mỗi sáng đi làm mình phải mang thêm một chiếc áo khoác.

    Mùa nào cũng vậy, trên con đường ta đi bao giờ cũng có những vẽ đẹp, mà lắm khi mình vô tình không hay. Ngày nay trong thời đại của báo chí, tin học, từ sáng đến chiều chúng ta dễ bị dồn nhét với bao nhiêu những tin tức bất an, những chuyện xấu xa của cuộc đời. Nó ảnh hưởng đến ta, khiến ta trở nên dè dặt và đóng kín lại, cái nhìn của mình nhỏ hẹp hơn, và ta sống vội vã hơn.

    Không phải chúng ta nên làm ngơ trước những khổ đau chung quanh mình, nhưng ta cũng đừng đánh mất đi những điều hay đẹp khác đang có mặt trong cuộc sống. Nó có mặt trong một tờ lá chín, một ngày mưa nhẹ, một tách cà phê nóng, một người bạn thân, một bài nhạc hay… chúng đều có thể nâng cao tâm hồn, mang lại một sự bình yên.

  Trên con đường đi sáng nay, bạn hãy thử bước chậm lại và lắng nghe. Biết đâu, có ai đang chơi một bài nhạc hay nào đó. Sắc màu của không gian trời vào thu cũng là một bài nhạc giao hưởng rất phức tạp và vô cùng kỳ diệu, phải không bạn? Ta hãy lắng nghe.

Giữa những vội vã


Vào một buổi sáng trời lạnh mùa đông, tại một ga metro ở Washington DC, một thanh niên với chiếc đàn vĩ cầm, đứng chơi những bài nhạc nổi tiếng của Bach, Schubert, Massenet… trong vòng 45 phút.

    Trong khoảng thời gian ấy có chừng 2 ngàn người đã đi ngang qua, đa số đang trên đường đến sở làm của họ.  Và dường như không một ai chú ý đến sự có mặt của anh ta đứng ở đó.

    Sau khoảng 3 phút, một người đàn ông đứng tuổi đi qua và nhận thấy có một nhạc sĩ đang đứng đó chơi vĩ cầm.  Ông đi chầm chậm, dừng lại chừng vài giây, và rồi lại vội vã đi tiếp cho kịp giờ của mình.


Dòng đời... Bởi vì ta là con người Joshual%2BBell%2B01

4 phút sau:
Người nhạc sĩ vĩ cầm ấy nhận được đồng đô la đầu tiên: một người đàn bà ném tiền vào thùng đàn của anh, bà cũng không hề dừng lại, tiếp tục rảo bước.

6 phút:
Một người thanh niên trẻ đứng dựa vào tường lắng nghe anh, anh ta nhìn đồng hồ đeo tay của mình và rồi lại đi tiếp.

10 phút:
Một đứa bé dừng lại nghe, nhưng mẹ của em vội vàng lôi em đi tiếp.  Đứa bé tiếp tục dừng lại nhìn anh nhạc sĩ vĩ cầm, nhưng mẹ của em đẩy mạnh, và em lại phải tiếp tục bước đi, nhưng em vẫn cứ ngoái đầu quay nhìn lại.  Và điều này cũng đã xảy ra với nhiều đứa bé khác. Và tất cả cha mẹ đều lôi kéo các em, bắt các em phải đi nhanh lên.

45 phút:
Người nhạc sĩ vĩ cầm ấy vẫn tiếp tục chơi nhạc không ngừng. Chỉ có 6 người dừng lại và lắng nghe trong vài ba phút rồi bỏ đi.  Khoảng chừng 20 người cho anh tiền, trong khi vẫn tiếp tục bước đi bình thường, và không hề dừng lại. Chàng nhạc sĩ ấy nhận được tổng cộng là 32 đô la.

1 giờ sau:
Anh ta ngừng chơi, không gian trở lại im lặng. Không ai chú ý đến anh.  Không một tiếng vỗ tay, và cũng không một lời tán thưởng.

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Joshua-bell

Nhạc sĩ nổi danh với cây vĩ cầm vô giá


Không ai biết người ấy chính là Joshua Bell, một trong những nhạc sĩ vĩ cầm nổi danh nhất trên thế giới.

    Trong hơn 45 phút qua anh đã chơi những bài phức tạp nhất trong các bài nhạc trình tấu, và cây đàn vĩ cầm mà anh chơi trị giá khoảng 3.5 triệu đô la. Hai ngày trước đó, Joshua Bell đã trình diễn tại một nhà hát ở thành phố Boston, vé bán hết không còn một chỗ ngồi, giá của mỗi vé là 100 đô la.  Và ban tổ chức sẵn sàng trả 1000 đô la mỗi phút cho tài năng của anh!

    Đây là kết quả của một cuộc thử nghiệm do báo The Washington Post tổ chức.  Trong cuộc thử nghiệm này, Joshua Bell phải ăn mặc thật bình thường, quần jean, áo thun, mũ kết, và chơi đàn trong giờ cao điểm, 7:45 sáng. Họ chọn nơi biểu diễn là trạm ga L’Enfant Plaza, vì nơi đây những người khách metro đi ngang qua đa số là thuộc tầng lớp trung lưu, chuyên nghiệp, trí thức, phần lớn làm việc với chính phủ liên bang.

Trước khi tổ chức, các nhà thử nghiệm nghĩ rằng tại Washington DC, một trong những đô thị phát triển nhất nước Mỹ về nhạc giao hưởng, classical music, Joshua Bell có thể sẽ thu hút một số lượng lớn khán thính giả dừng lại nghe, và họ chuẩn bị sẽ phải nhờ cảnh sát đến để giữ trật tự.

    Nhưng chỉ có một người duy nhất nhận ra Joshua Bell, vì trước đó ba tuần cô ta có đi xem anh trình diễn ở Library of Congress, nên nhận ra anh ngay.  Cô ta đã bỏ vào hộp đàn của Joshua Bell 20 đô la và tự giới thiệu mình khi anh ngưng chơi đàn.

Chậm lại để tiếp xúc với hay đẹp


Tờ Washington Post viết, mục đích của cuộc thử nghiệm này để xem rằng: chúng ta có thể nhận diện, ý thức được những gì hay và đẹp đang có mặt giữa cuộc sống bận rộn của mình, trong những hoàn cảnh bình thường hằng ngày không?

Và nếu như trong cuộc sống chúng ta không thể dừng lại trong giây lát để lắng nghe một nhạc sĩ lừng danh nhất trên thế giới, chơi những giai điệu hay nhất từng được sáng tác, với một nhạc cụ hoàn hảo nhất, và nếu như cuộc sống quá bận rộn đến nỗi chúng ta không còn có thời gian để dừng lại, khiến ta trở nên làm ngơ trước những điều hay đẹp, thì trên con đường ta đi,  mình còn vô tình bỏ qua và đánh mất bao nhiêu những điều đáng quý nào khác nữa chăng?

    Trong thời đại ngày nay, dường như đa số chúng ta có khá đầy đủ, nhưng duy có một điều mà chắc chắn trong chúng ta ai cũng đều rất thiếu thốn là thời giờ của mình, phải thế không bạn?

    Vài năm sau cuộc thử nghiệm ấy, tờ báo The Washington Post đã mời anh Joshua Bell trở lại và trình diễn tại trạm ga Union Station ở Washington D.C.  Và lần này ban tổ chức có thông báo trước nên số người đến nghe anh lên đến cả ngàn. Tôi nghĩ, trong chúng ta đều có sẵn sự trong sáng và hay đẹp, vì vậy chúng ta lúc nào cũng muốn được tiếp xúc với những chân, thiện và mỹ chung quanh mình.

    Trên con đường chúng ta đi, có lẽ ta cũng đã từng có dịp nghe được tiếng đàn vĩ cầm của Joshua Bell, và bao nhiêu những điều hay đẹp khác chung quanh ta, nâng cao tâm hồn mình, giữa những bận rộn và ngay trong hoàn cảnh bình thường nhất, nếu như chúng ta biết bước chậm lại một chút để có thêm nhiều thì giờ hơn...

Nguyễn Duy Nhiên



* Joshua Bell - The Four Seasons "Summer" III. Presto

https://www.youtube.com/watch?v=Qkqj5KescFE

* Joshua Bell - Vivaldi's The Four Seasons - "Spring"

https://www.youtube.com/watch?v=6VtOkoB-3X8

* The Four Seasons (Autumn) by Vivaldi, Joshua Bell

https://www.youtube.com/watch?v=rQOmnBDzpx0&list=PL7500DBCF692A03A4

* WINTER The Four Seasons - Antonio Vivaldi - Joshua Bell
.
Về Đầu Trang Go down
PVChuong
Admin



Posts : 673
Join date : 25/04/2012

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeThu Oct 05, 2017 12:10 am

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Random-act-of-kindness

Cuộc sống - hãy tử tế với nhau

Có lần đức Đạt Lai Lạt Ma chia sẻ, "Nếu ta có một tôn giáo thì rất tốt. Nhưng thật ra nếu như không có tôn giáo chúng ta cũng vẫn có thể tồn tại và tự xoay xở được. Còn nếu như không có tình người thì chúng ta sẽ không thể nào tồn tại. Bản chất của mọi tôn giáo chính là từ tâm (good heart). Đôi khi tôi cũng gọi tình thương và lòng tử tế là tôn giáo của tôi."

    Tôi nghĩ, có lẽ cuộc đời này đang cần hơn bao giờ hết những người với một tâm trong lành. Chúng ta đang có rất nhiều những phương pháp tu học rất hay, nhưng nếu như đó chỉ là một phương tiện chỉ để làm đẹp cho cái tôi của mình, thiếu tình thương và lòng tử tế, a good heart, thì như đức Đạt Lai Lạt Ma nói, "chúng ta sẽ không thể nào tồn tại được"!
    Gần đây trong một bài nói chuyện với các sinh viên trong buổi lễ ra trường tại đại học Syracuse University, thành phố New York, nhà văn George Saunders khuyên các em rằng mục đích của cuộc đời là hãy sống tử tế với nhau hơn.  Ông nói “Điều mà tôi hối tiếc nhất trong đời mình là đã không biểu lộ lòng tốt, sự tử tế.”  Ông George Saunders cũng là một người đang tu học theo đạo Phật, và ông đã khéo léo mang giáo lý sâu sắc của đạo Phật vào bài nói chuyện của mình với các sinh viên.  Xin chia sẻ đến với các bạn.

Nếu như có người hỏi tôi rằng, “Nhìn lại đời mình, ông hối tiếc điều gì?”  Looking back, what do you regret?

    Tôi hối tiếc điều gì?  Những lúc mình bị cái nghèo đeo đuổi chăng? Không đâu. Hay làm những công việc, nghề nghiệp chán chường? Không, tôi không hề hối tiếc điều ấy. Hay là lúc tôi đi du lịch, trần truồng lội sông ở Sumatra, ngước lên thấy chừng 300 con khỉ đang ngồi trên cao và đi tiêu xuống, ngay trên dòng sông mà tôi đang bơi lội, trần truồng, và miệng há rộng?  Và sau đó, tôi bệnh gần chết, nằm nhà thương hết bảy tháng trời? Thật ra cũng lại chẳng hối tiếc gì lắm.
    Hay là những lúc bị bẽ mặt trước đám đông? Như có một lần chơi hockey trước một nhóm thật đông người, trong đó có một cô gái mà tôi đang rất thích. Không biết bằng cách nào, nhưng tôi đã trượt té và hét thật to, rồi đánh banh văng vào ngay chính lưới gôn của phía bên mình, trong khi trượt tay làm cây gậy đánh bay vào đám đông, gần trúng ngay cô gái ấy? Không, tôi cũng không hề hối tiếc việc ấy.

Điều mà tôi hối tiếc


Nhưng có một điều này là tôi hối tiếc.
   Khi tôi học lớp Bảy, có một cô bé mới từ xa đến vào học lớp chúng tôi. Cô nhỏ bé và nhút nhát, mang một đôi mắt kính màu xanh, kiểu mắt mèo, mà thời ấy chỉ có những bà già mới mang. Và mỗi khi cô ta bối rối, mà rất là thường, cô có thói quen lấy những sợi tóc mình bỏ vào miệng và nhai.
    Khi cô bé vào học trường chúng tôi, thì chẳng ai để ý đến cô, thỉnh thoảng lại còn bị trêu chọc, như là “Sao, tóc nếm có ngon không?” Tôi thấy rõ rằng những việc ấy cũng làm cô đắng lòng. Tôi vẫn còn nhớ rõ dáng của cô bé mỗi khi nghe những lời châm biếm như vậy: đôi mắt nhìn xuống, như vừa bị ai đá nhẹ vào bụng, như vừa bị nhắc nhở về địa vị của mình đối với tất cả, cô ta cố gắng làm sao được biến mất đi. Rồi cô từ từ lảng tránh đi nơi khác, với những sợi tóc vẫn còn vướng trong miệng.
    Tôi có thể tưởng tượng rằng khi về nhà, Mẹ của cô bé sẽ hỏi, như là “Sao, hôm nay ở trường có gì vui không con?” và cô sẽ đáp “Ồ, cũng bình thường thôi mẹ.” Và Mẹ cô sẽ hỏi, “Con có thêm bạn mới không?” “Có chứ mẹ, nhiều lắm.”
    Có những buổi sáng tôi đi ngang thấy cô bé đứng loanh quanh trước sân nhà mình, như sợ không muốn rời xa. Và rồi một ngày gia đình cô bé dọn đi. Chuyện chỉ vậy thôi. Không có gì bi đát, cũng không có gì là to tát cả. Một hôm cô bé có mặt, rồi một hôm cô vắng mặt. Câu chuyện chấm dứt.
    Nhưng tại sao, đến bây giờ tôi vẫn còn hối tiếc điều ấy? Tại sao, bốn mươi năm sau, tôi vẫn còn nghĩ đến nó? So với những đứa trẻ khác trong trường, thì thật ra tôi còn rất tốt với cô bé nữa. Tôi không bao giờ nói lời gì không đẹp với cô ta. Sự thật thì có lúc tôi còn bênh vực cô ấy nữa. Nhưng dù vậy, nó vẫn khiến tôi bức rức.
    Và đây là một điều mà tôi biết chắc là sự thật, nghe thì có vẽ hơi sáo rỗng, nhưng tôi không biết nói cách nào khác hơn. Điều mà tôi hối tiếc nhất trong cuộc đời mình là không biểu lộ lòng tốt, sự tử tế. What I regret most in my life are failures of kindness.

    Những giây phút mà khi có một người nào đó ngay trước mặt tôi, đau buồn, và tôi chỉ đáp ứng môt cách… vừa đủ. Dè dặt. Kín đáo. Nếu như ta thử nhìn lại, thì ai trong cuộc đời ta, mà mình cảm thấy quý mến, và ấm áp mỗi khi nghĩ đến? Tôi đoan chắc rằng họ là những người đã có lòng tốt, và tử tế nhất đối với ta.
    Có lẽ nói thì dễ nhưng thực hiện thì chắc chắn là rất khó, nhưng tôi vẫn cho rằng mục đích của cuộc đời là: cố gắng sống cho tử tế hơn, try to be kinder.

Tại sao chúng ta không thể tử tế hơn?


Nhưng tại sao chúng ta không sống sao cho tử tế hơn, có lòng tốt hơn? Vấn đề là gì?  Theo tôi thì lý do là như vầy:
    Mỗi chúng ta được sanh ra và gắn liền với một số những quan niệm sai lầm.  Đó là:
1.     Ta là trung tâm của vũ trụ.  Chỉ những gì có liên quan đến cá nhân ta mới là quan trọng nhất, hay ho nhất, mà thật ra chỉ có những điều ấy thôi.
2.     Ta hoàn toàn tách biệt với mọi sự sống khác chung quanh mình.
3.     Ta là thường hằng, là mãi mãi. Lẽ dĩ nhiên cái chết là một sự thật, nhưng cho người khác kìa, chứ sẽ không bao giờ xảy ra cho mình.
    Thật ra thì chúng ta không thật sự tin vào những điều ấy, vì lý trí chúng ta khôn ngoan hơn thế. Nhưng chúng ta bị sai xử bởi cá tánh bẩm sinh của mình, và ta tin vào những điều ấy qua bản năng sinh tồn. Ta sống theo chúng. Và chúng quyết định cho cách hành xử của mình đối với người chung quanh. Măc dù tận trong tim, chúng ta muốn mình bớt ích kỷ, biết tiếp xúc trọn vẹn với những gì đang xảy ra trong giờ phút này, với một tấm lòng thương yêu và rộng mở hơn.

Làm sao để mình sống tử tế hơn?


Nhưng làm sao để ta có thể thực hiện được điều này? Làm sao chúng ta có thể trở nên rộng mở hơn, biết thương yêu hơn, bớt ích kỷ hơn, biết sống trong hiện tại hơn…?
    Tôi tin là chúng ta có thể làm được. Có phương cách. Thật ra, tôi nghĩ là các bạn cũng đã biết rồi, vì trong cuộc đời có những lúc bạn cảm thấy tử tế một cách dễ dàng và cũng có những lúc thấy rất là khó khăn. Và bạn cũng biết điều gì khiến bạn nghiêng về phía lòng tử tế, và tránh xa phía bên kia. Giáo dục là một điều kiện tốt, hòa mình vào một tác phẩm nghệ thuật cũng là điều tốt, cầu nguyện là tốt, thiền là tốt, trao đổi thành thật với một người bạn thân, hoặc theo một truyền thống tâm linh nào đó cũng tốt.  Bạn hãy nhớ rằng, đã có biết bao nhiêu người rất thông minh trước ta, họ cũng đã từng đặt câu hỏi đó và để lại cho chúng ta những câu trả lời.
    Bởi vì lòng tốt, sự tử tế, xét ra cũng là khó – cái hay đẹp bắt đầu bằng những cầu vồng sắc mầu và các chú chó con dễ thương, và rồi mở rộng ra để bao trùm hết tất cả.
   Có một điều thuận lợi này là có những “lòng tử tế” sẽ xảy ra một cách rất tự nhiên, theo với thời gian. Mà có lẽ đó cũng là kết quả của sự từng trải.
    Khi càng có tuổi, ta sẽ càng nhận thấy được rằng sự ích kỷ không có một lợi ích nào, mà thật ra nó cũng rất là vô lý. Vì ta có những người ta thương, và điều ấy đi ngược lại cái trung tâm vũ trụ của mình. Cũng có những lúc ta bị cuộc đời chà đạp, và có người đến bênh vực ta, giúp đở ta. Và ta học được rằng chúng ta không bao giờ là riêng rẽ, mà cũng không hề muốn như vậy. Chúng ta thấy những người thân thương và gần gũi với mình rơi rụng theo thời gian, và dần dần ta cũng biết rằng chính mình rồi cũng sẽ rơi rụng (nhưng lẽ dĩ nhiên là điều này cũng còn xa lắm). Phần lớn người ta, khi về già, sẽ trở nên bớt ích kỷ và biết thương yêu hơn. Tôi nghĩ điều đó là sự thật. Một thi hào lớn của Syracuse, Hayden Carruth, viết trong một bài thơ vào cuối đời mình rằng “chỉ có Tình Thương, bây giờ”

Lời khuyên của tôi cho bạn


Tôi có lời tiên đoán này, và cũng là một lời cầu chúc chân thành gửi đến tất cả các bạn: khi bạn có tuổi hơn, cái Tôi của bạn sẽ dần nhỏ lại đi và bạn sẽ lớn lên hơn trong tình thương. CÁI TÔI sẽ dần dà được thay thế bằng TÌNH THƯƠNG. Nếu như bạn có con, đó sẽ là một giây phút lớn lao trong tiến trình tự làm phai mờ đi cái Tôi của mình. Bạn không còn quan tâm về những gì xảy đến cho TÔI, miễn là con mình được lợi lạc. Đó cũng là lý do mà cha mẹ các bạn rất là hảnh diện và vui sướng trong ngày ra trường của các bạn hôm nay. Một trong những giấc mơ yêu dấu nhất của họ đã trở thành sự thật. Tôi cũng xin chúc mừng tất cả các bạn.
    Bây giờ là lời khuyên của tôi. Vì theo tôi, cuộc đời của các bạn sẽ là một tiến trình dần dà trở nên tử tế hơn và biết thương yêu hơn: vậy thì hãy mau lên. Xúc tiến nhanh lên. Bắt đầu ngay từ bây giờ đi. Trong mỗi chúng ta có một sự lầm lẫn này, thật ra nó cũng là một căn bệnh, đó là: lòng ích kỷ. Nhưng nó có thuốc chữa. Bạn hãy là một bệnh nhân tốt và chủ động, hãy tự tìm cho mình những liều thuốc hiệu nghiệm nhất để tự chữa lấy cho suốt cuộc đời.
    Hãy thực hiện hết những gì bạn mơ ước – du lịch, làm giàu, thành đạt, có sự nghiệp, danh vọng, cải cách, lãnh đạo, lập gia đình, gây dựng tài sản rồi mất hết, bơi trần truồng trên sông (nhưng nhớ thử trước xem có phân khỉ không nhé) – nhưng bao giờ ta cũng ngã về hướng của lòng tử tế.  Hãy làm những việc hướng về phía rộng mở, và tránh những điều khiến ta trở thành nhỏ nhen, và làm suy giảm mình xuống.
Trong ta có một phần trong sáng, nó hiện hữu bên ngoài cá tính của mình, và lúc nào cũng ngời sáng. Nó tỏa sáng như là của Shakespeare, sáng như là Gandhi, sáng như là của Mother Teresa. Hãy dẹp bỏ hết những gì ngăn ngại, khiến ta tách biệt với sự trong sáng ấy. Hãy tin rằng nó hiện hữu, hãy tiếp xúc với nó để hiểu rõ nó hơn, nuôi dưỡng nó, và mang ra chia sẻ với mọi người chung quanh.

    Và một ngày nào đó, trong 80 năm nữa, khi các bạn được 100 tuổi, và tôi là 134 tuổi, chúng ta ai cũng là những người quá tử tế và đáng yêu, đến mức không chịu nỗi, hãy nhắn cho tôi một lời. Cho tôi biết cuộc đời của bạn như thế nào. Tôi hy vọng bạn sẽ nói rằng: Rất tuyệt vời.
   Tôi chúc các bạn mọi điều an vui và may mắn trong cuộc đời, và một mùa hè thật đẹp.

Nguyễn Duy Nhiên
Trích trong "Ngắm Nhìn Tĩnh Tại"

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Monk+and+Ducks
Về Đầu Trang Go down
NTcalman




Posts : 614
Join date : 13/03/2012

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeMon Oct 09, 2017 3:26 pm

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Cuop_ngan_hang_1

Cuộc sống - Triết lý sâu sắc nhìn cả hai mặt trái và phải


Một câu chuyện tuy không mới nhưng những bài học trong đó luôn khiến người xem phải tấm tắc khen hay mỗi lần đọc nó.

Cách đây khá lâu, những bài học về kinh doanh, kinh nghiệm xử lý tình huống… từ một vụ cướp đã làm dậy sóng dân mạng với những triết lý sâu sắc trong đó.

Tuy bối cảnh là một vụ cướp ngân hàng nhưng với những cách xử lý tình huống của các tên cướp đã khiến người xem nhận ra được rất nhiều bài học về cách kinh doanh, tư duy của một người lãnh đạo…

Trong vụ cướp nhà băng được cho là ở Quảng Châu – Trung Quốc, một tên cướp hét lên: “Tất cả đứng im, nên nhớ tiền thuộc về Nhà nước, còn mạng sống thuộc về các người”. Mọi người trong ngân hàng nghe xong liền im lặng nằm xuống.

Điều này được gọi là: “Cách thức khai tâm – Thay đổi những suy nghĩ theo lối mòn”.

– Có cô nhân viên nằm trên bàn trong tư thế khêu gợi, một tên cướp hét lên: “Làm ơn cư xử văn minh, chúng tôi là cướp chứ không phải những kẻ hiếp dâm!”

Điều này được gọi là “Hành xử chuyên nghiệp – Chỉ tập trung vào công việc mà bạn được huấn luyện!”

– Khi tên cướp quay lại, một tên cướp trẻ hơn (có bằng MBA) nói với tên cướp già hơn (kẻ mới tốt nghiệp hết phổ thông): “Đại ca, có phải đếm xem chúng ta cướp được bao nhiêu?”. Tên cướp già gằn giọng: “Mày ngu lắm, bao nhiêu tiền, đếm thế nào được? Đợi đi, tối nay TV sẽ nói chúng ta cướp được bao nhiêu!”

Điều này được gọi là: “Kinh nghiệm – Ngày nay thì kinh nghiệm quan trọng hơn bằng cấp, sách vở”

– Sau khi băng cướp rời khỏi, giám đốc chi nhánh định gọi báo cảnh sát. Kế toán trưởng vội vã chạy đến, thì thầm vào tai ngài: “Đợi đã, hay để 5 triệu chúng ta biển thủ vào trong số bị băng cướp lấy mất!”

Điều này được gọi là: “Bơi theo dòng nước – Chuyển đổi những tình huống bất lợi trở thành thuận lợi”


Dòng đời... Bởi vì ta là con người Images?q=tbn:ANd9GcSmmZfz5R1k1Zxi0V8Oexg4Ej22O7UYQgFkcxwnBWs9D-QbYVWZqw

Điều này cũng được gọi là: “Hãy loại bỏ những điều khó chịu – Hạnh phúc là điều quan trọng nhất”

– Ngày hôm sau, TV đưa tin 100 triệu đã bị cướp khỏi nhà băng. Những tên cướp đếm đi đếm lại thì chỉ có 20 triệu.

Chúng rất giận dữ: “Chúng ta mạo hiểm mạng sống của mình chỉ để lấy 20 triệu, bọn chó đó chỉ ngồi chơi mà cướp được 80 triệu. Đúng là học hành, có bằng cấp thì chúng nó được ngồi cái ghế ấy, cướp tiền siêu đẳng hơn chúng ta!”

Điều này giải thích tại sao: “Kiến thức thì giá trị như… vàng”

KẾT LUẬN:

Trong cuộc sống luôn có những điều chúng ta có thể nhanh chóng nhìn ra, có những điều không như chúng ta thấy từ bên ngoài, và chân lý chỉ mang tính tương đối.

Quan trọng nhất là thái độ đối với cuộc sống này, hay cách nhìn chúng ta lựa chọn để mang lại vui vẻ, hạnh phúc cho bản thân v
à những người thân xung quanh mình.

(Sưu tầm)

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Hinh-anh-dep-tren-facebook-8
Về Đầu Trang Go down
PVChuong
Admin



Posts : 673
Join date : 25/04/2012

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeMon Oct 16, 2017 12:05 pm

 

Một bài học từ chiếc iPad


Ngày nay chúng ta đang sống trong một thời đại của thông tin mà bất cứ lúc nào ta cũng có thể “kết nối” được với thế giới chung quanh. Những công nghệ mới thúc đẩy chúng ta làm việc gì cũng muốn có kết quả tức thì, nhất là trong giai đoạn toàn cầu hóa này, khi kỹ thuật truyền thông nơi đâu và lúc nào cũng có.

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Info%2BAge

    Và trong cuộc sống hằng ngày cũng thế, ta tin rằng nếu như muốn giải quyết vấn đề cho có hiệu quả, hoặc học hỏi thêm những điều mới lạ, mình cần phải có nhiều thông tin. Chúng ta tin rằng, hễ càng nhiều thì càng tốt và càng nhanh thì lại càng có hiệu năng! Nhưng trong khi kết nối (connect) được với tất cả, ta lại có thể đánh mất đi sự kết nối (disconnect) với chính mình.

    Ông Peter Bregman là một CEO của Bregman Partners, một công ty chuyên huấn luyện giới doanh nhân về nghệ thuật tổ chức, làm việc có hiệu năng và cách sống lãnh đạo. Ông Bregman là một người rất bận rộn và lúc nào cũng muốn làm sao cho công việc có hiệu quả hơn, thành tựu được nhiều hơn. Nhưng có lần ông khám phá ra rằng, hiệu năng và sự sáng tạo không nằm ở sự bận rộn, nhanh lẹ, hay hoàn tất được nhiều. Mà ngược lại là trong khi ta không làm gì hết, khi ta là một người “vô tích sự”, chỉ ngồi không và biết có mặt với những khoảng trống trong cuộc sống.

Vì sao tôi mang trả lại chiếc iPad.

Ông Bregman có chia sẻ lại một kinh nghiệm của mình như sau.
“Chỉ khoảng hơn một tuần sau khi mua chiếc máy tính bảng iPad, tôi mang ra tiệm trả lại. Vấn đề không phải ở chếc iPad, mà vấn đề là ở nơi tôi.

    Tôi rất thích những kỹ thuật công nghệ mới. Máy tính bảng iPad thì rất là đặc biệt so với những sản phẩm trước đó của Apple. Rất đẹp. Rất khéo léo. Rất tinh vi. Rất là biến hóa. Thế là vào 4 giờ chiều ngày chiếc iPad 3G được bán ra, lần đầu tiên trong đời, tôi đứng sắp hàng 2 tiếng đồng hồ chờ đợi mua.

    Tôi nhờ người ta thiết kế chiếc iPad ngay tại tiệm, vì tôi muốn chắc rằng mình có thể sử dụng được nó ngay tức thì. Và tôi đã dùng nó luôn. Tôi mang nó theo khắp nơi. Nó nhỏ, mỏng và nhẹ, tại sao lại không mang theo chứ?

Tôi dùng nó để trả lời email. Tôi cũng dùng nó để viết bài. Tôi xem phim trên đó. Tôi đọc tin tức, xem thời tiết và xe cộ giao thông mỗi ngày. Và lẽ dĩ nhiên, mỗi khi có ai chỉ vừa hỏi đến thôi, là tôi đã sẵn sàng mang ra khoe chiếc iPad của mình.

    Nhưng cũng không mất bao lâu tôi đã đối diện được với cái khía cạnh đen tối của cái công cụ rất là hiệu quả này. Lý do là: nó quá tốt!

    Nó quá dễ. Quá tiện lợi. Quá nhanh và quá bền. Lẽ dĩ nhiên là nó có những khuyết điểm, nhưng chẳng có gì là đáng kể. Phần lớn, nó có thể làm hết những gì mà tôi cần và muốn. Và cuối cùng thì đó lại chính là vấn đề.
    Lẽ dĩ nhiên, tôi cũng muốn nằm trên giường xem một đoạn phim nào đó trên chiếc iPad trước khi ngủ. Nhưng điều ấy có nên chăng? Vì xem hết phần này rồi thì mình lại muốn xem thêm phần kế tiếp. Và sau hai giờ, tôi được tiêu khiển nhưng mệt, và thật ra tôi có được gì thêm hơn chăng? Hay tốt hơn là tôi được ngủ đủ bảy tiếng, thay vì là chỉ có năm tiếng thôi?

    Cái thông minh và tiện lợi của máy tính bảng là nó là một máy điện toán mà ta có thể sử dụng ở bất cứ nơi đâu và bất cứ khi nào. Trên xe buýt. Trong khi đứng chờ thang máy. Trong xe trên đường ra phi trường. Giây phút rảnh nào của ta cũng có thể là một giây phút của iPad.

    Thế thì tại sao đó lại là một vấn đề? Dường như tôi có thể làm việc rất tốt và hoàn tất được nhiều việc. Mỗi giây phút, tôi đều có thể sản xuất hay là tiêu dùng có hiệu quả.

    Nhưng có một cái gì đó bị đánh mất trong những sự bận rộn và có hiệu năng ấy. Đó là sự nhàm chán. Boredom.

    Buồn chán là một điều rất quý cho ta, đó một trạng thái tâm mà chúng ta nên theo đuổi. Khi ta nhàm chán thì tâm ta sẽ đi tìm kiếm, khám phá những gì là mới lạ hơn và hay ho hơn. Và đó cũng là nơi mà sự sáng tạo phát khởi.

Những ý tưởng hay lạ nhất của tôi thường đến với mình khi tôi không có hiệu quả, khi tôi vô tích sự, không thành tựu gì hết. Khi tôi đi dạo nhưng không nghe nhạc trên iPod. Khi tôi ngồi chơi, hoặc không làm gì hết, hay trong lúc chờ đợi một ai đó. Khi tôi nằm trên giường, tâm tôi lang thang, trước khi rơi vào giấc ngủ. Những giây phút “hoang phí” này, giây phút mà tôi không bận rộn với một việc gì đặc biệt hết, chúng lại thật vô cùng quý giá và thiết yếu.

    Chúng là những giây phút mà chúng ta, thường trong vô thức, sắp đặt lại tư tưởng của mình, hiểu được ý nghĩa của cuộc sống, nối liền những điểm lại với nhau. Chúng là những giây phút mà ta nói với chính mình. Và ta lắng nghe.
    Đánh mất đi những giây phút ấy, thay thế chúng bằng những công việc và hiệu năng, là một điều rất sai lầm. Mà còn tệ hơn thế nữa là không phải chúng ta đánh mất chúng, mà là tự cố ý vất bỏ chúng đi.

    Người em trai tôi bảo rằng, “Đó đâu phải là vấn đề của iPad. Đó là vấn đề của anh. Mình đừng có sử dụng nó nhiều quá thôi.” Đúng vậy. Vấn đề là ở nơi tôi. Tôi không thể nào không dùng nếu như có nó ở đó. Và điều không may là nó lúc nào cũng có mặt ở đó. Vì vậy mà tôi quyết định mang trả nó lại. Xong vấn đề.
    Nhưng nó dạy cho tôi một bài học về giá trị của sự ở không và nhàm chán. Và bây giờ tôi có ý thức nhiều hơn về sự quý giá của những giây phút dư thừa ấy, thời gian ở giữa những công việc, khi đi bộ và đi xe và đứng chờ, hãy để cho tâm mình thong dong.

Và cũng trong cùng thời gian ấy, tôi để ý thấy đứa con gái 8 tuổi của tôi rất là bận rộn, từ lúc cháu về đến nhà cho đến khi cháu lên giường. Tắm rửa, đọc sách, chơi nhạc, ăn chiều, làm bài tập… không ngừng, cho đến khi tôi đưa cháu đi ngủ. Khi lên giường, nó muốn nói chuyện với tôi, nhưng tôi cứ lo là nó không ngủ đủ rồi mệt, nên bắt nó im lặng và nhắm mắt.

    Nhưng bây giờ thì chúng tôi có một nghi thức mới, và nó trở thành một phần ưa thích nhất trong ngày của tôi. Tôi đưa cháu đi ngủ khoảng 15 phút sớm hơn. Cháu bò lên giường, và thay vì bắt cháu im lặng nhắm mắt, thì tôi nằm xuống cạnh nó và chúng tôi nói chuyện. Nó kể cho tôi nghe chuyện xảy ra trong ngày hôm ấy, những gì làm nó lo lắng, những gì làm nó thắc mắc hoặc suy nghĩ. Tôi lắng nghe và hỏi thêm. Chúng tôi cười với nhau. Và tâm chúng tôi cứ thong dong…”

Nối kết lại với chính mình


Bạn biết không, thật ra những thông tin chân thật và kỳ diệu nhất cho cuộc sống này, chúng đang có sẵn ở nơi ta. Nếu như ta biết kết nối lại với chính mình, thay vì là bận rộn tìm kiếm ở chung quanh qua một công cụ nào đó.

    Nhiều khi những tuệ giác và câu trả lời mà ta tìm kiếm, chúng có mặt ngay ở những khoảng trống nhàm chán. Khi ta không làm gì hết và chỉ để cho lòng mình được tự nhiên và thong dong.

Hạnh phúc và hiệu năng không thể phát sinh từ số lượng và tốc độ của những thông tin, mà là nhờ chiều sâu của thời gian và bằng sự tiếp xúc. Nếu như ta biết tạm cắt rời với những công cụ kỹ thuật hằng ngày, để kết nối lại với chính mình. Đôi khi vì muốn những việc mình làm được tốt đẹp hơn mà ta chọn không làm gì hết. Đôi khi thay vì thu nhận thêm những thông tin mới, ta buông bỏ bớt đi để có thể nhìn sự vật chung quanh được rõ ràng và chân thật hơn. Và đôi khi vì muốn kết nối mà ta lại biết từ bỏ.


    Tuệ giác và một hạnh phúc chân thật không thể nào chuyển tải được qua đường internet hay wifi, mà phải bằng một kinh nghiệm trực tiếp với sự sống chung quanh. Chúng ta có thể học hỏi và khám phá được rất nhiều từ những gì đang có mặt trong thân tâm mình.

   Và bạn biết không, nối kết lại với chính mình, đó không phải chỉ là một tuệ giác, mà còn là một tình thương lớn đối với mình và cuộc sống chung quanh.

Nguyễn Duy Nhiên



Dòng đời... Bởi vì ta là con người Time-and-attention
Về Đầu Trang Go down
NTcalman




Posts : 614
Join date : 13/03/2012

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeSat Oct 28, 2017 12:06 am

Dòng đời... Bởi vì ta là con người 2Q==


Câu chuyện về tờ 20 đô la và bài học về giá trị của mỗi người

Trong hội trường hơn 100 sinh viên, vị giáo sư đồng thời là diễn giả nổi tiếng bắt đầu buổi nói chuyện bằng cách đưa ra một tờ 20 đô la và hỏi: “Ai muốn có tờ 20 đô la này?”

Nhiều cánh tay giơ lên. Vị giáo sư lại nói: “Tôi sẽ đưa tờ 20 đô la này cho 1 người trong số các em. Nhưng trước tiên, hãy để tôi làm điều này.” Nói rồi, ông vò nhàu tờ 20 đô la.

Sau đó, ông lại hỏi: “Ai vẫn còn muốn tờ 20 đô la này?” Vẫn còn rất nhiều những cánh tay đưa lên trong không khí.

“Ồ,” – Vị giáo sư nhìn bao quát một lượt căn phòng và nói: “Vậy nếu tôi làm thế này?” Ông thả rơi tờ tiền lên mặt đất và bắt đầu dẫm giày lên, di qua di lại trên mặt đất.

Đoạn, vị giáo sư nhặt tờ tiền lên – lúc này đã nhàu nát và dơ bẩn – rồi lại hỏi: “Nào, ai còn muốn tờ tiền này?”

Vẫn còn những cánh tay giơ lên trong lớp học.

Bài học cuộc sống về giá trị con người


Tới lúc này, vị giáo sư mới gật gù nói: “Các em thân mến, hôm nay các em đã học được một bài học rất quý báu. Bất kể tôi có làm gì với tờ tiền này, các em vẫn muốn có nó bởi vì bản thân tờ tiền không hề giảm đi giá trị. Nó vẫn là 20 đô la.”

“Nhiều lần trong cuộc sống, các em bị bỏ rơi, bị thất bại, bị rơi xuống bùn nhơ bởi hoàn cảnh bên ngoài và bởi quyết định mà mình lựa chọn. Các em có cảm giác như mình vô dụng. Thế nhưng, dù cuộc đời các em đã, đang hoặc sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì, các em sẽ không bao giờ mất đi giá trị của mình.”

“Cũng giống như tờ tiền kia, bất kể bẩn thỉu hay sạch sẽ, nhàu nhĩ hay thẳng thớm, với những người thật lòng yêu thương em, các em là vô giá. Giá trị của cuộc đời mỗi người không phải ở những hành động nhất thời, không phải ở những người họ biết, mà là ở chính con người họ. Đừng bao giờ quên đi điều đó.”

Nguồn: Inspirational Stories

.
Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeWed Dec 13, 2017 12:10 am

.

SỰ CẦN THIẾT CỦA CÔ ĐƠN

Cô đơn là cảm giác ở đó con người trải nghiệm một thôi thúc mãnh liệt của sự trống rỗng và yên tĩnh. Cô đơn là nhiều hơn cái cảm giác muốn có bầu bạn hoặc muốn được làm một cái gì đó với một người khác.

Xin giới thiệu “Sự Cần Thiết Của Cô Đơn”, diễn văn của Cao Hành Kiện, nhân dịp ông lãnh giải thưởng “Golden Plate Award”, tại Hội Nghị Thượng Đỉnh về Thành Tựu Quốc Tế lần thứ 41 của American Academy of Achievement, tổ chức tại Dublin vào ngày 8 tháng Sáu 2002.

Cao Hành Kiện (Gāo Xíngjiàn), sinh ngày 4 tháng 1 năm 1940, là một nhà văn, nhà viết kịch, nhà phê bình người Trung Quốc đầu tiên và là công dân Pháp thứ 13 được trao Giải Nobel Văn học trong suốt 100 năm qua. Ông cũng còn được biết đến với tư cách là một dịch giả, đạo diễn sân khấu và họa sỹ.


Dòng đời... Bởi vì ta là con người Cao_hanh_kien
Cao Hành Kiện

Sự Cần Thiết của Cô Đơn
(Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn)

Cảm giác cô đơn là thuộc tính độc đáo của con người. Một cái cây hay một con chim có vẻ như đang cô đơn, nhưng đó là một cảm giác mà kẻ quan sát đã gán cho chúng. Cảm giác này xảy ra khi một con người đang ở một mình, và, bị tác động bởi xúc cảm của chính mình, y liên kết trạng huống của riêng mình với trạng huống của con chim hay cái cây trước mắt mình. Vì cảm giác này gắn liền với một yếu tố thuộc về việc kiến khảo tự ngã, nó không phải là một sự chiêm nghiệm thuần tuý khách quan. Sinh ra như thế, cảm giác cô đơn là một dạng thức thẩm mỹ, qua đó, trong lúc đang quan sát hoàn cảnh ngoại giới của mình, người ta đồng thời kiến khảo cái tự ngã ở bên trong, và ở một chừng mực nào đó thì đây là một sự khẳng định phẩm giá bản thân.
Cảm giác cô đơn này, mọc lên từ lòng tự yêu mình, có thể gây ra thái độ tự thương hại hay dẫn đến sự lừa dối, và thậm chí có thể hoá thành thứ xúc cảm nông nổi thái quá. Nếu không còn mối quan tâm về ngoại giới, cảm giác này có thể biến thành một mớ rối rắm trong tâm hồn và trở nên một nỗi bi thống làm sinh ra lòng khinh mạn và cố chấp.

Để tiếp nhận sự thú vị từ cảm giác cô đơn thay vì để cho nó trở thành một nỗi bi thống, ta phải kiến khảo cả những gì ở bên ngoài và những gì ở bên trong – nói cách khác, dùng một con mắt khác để lặng lẽ quan sát thế giới ngoại tại cũng như thế giới nội tại của chính mình. Con mắt thứ ba này – con mắt có khả năng vượt lên trên những giới hạn của bản thân – chính là cái mà chúng ta vẫn gọi là ý thức, hay thậm chí là tuệ thức.
Tuy nhiên, tuệ thức hay ý thức cũng sinh ra khi ta có khoảng cách – nói cách khác, khi ta lùi lại một bước. Chúng ta cần một khoảng cách nào đó để có thể thấy rõ và phán đoán chính xác về con người và các sự kiện.

Cô đơn không chỉ là một phán đoán mang tính thẩm mỹ, bởi nó cũng có thể biến thành một động lực. Vì nó đặt tiền đề trên sự khẳng định phẩm giá bản thân, nó góp phần thúc đẩy cá nhân vươn tới và vượt qua những khó khăn, hay theo đuổi một mục đích đặc biệt.
Chỉ khi một đứa trẻ đối diện với cô đơn, nó mới bắt đầu trở thành một người lớn; và chỉ khi một con người đối diện với cô đơn, y mới trưởng thành. Cô đơn thì rất cần thiết cho người đến tuổi thành niên. Nó khuyến khích sự độc lập, và tất nhiên, để làm tăng sức mạnh nhân cách trong những hoàn cảnh xã hội thì khả năng chịu đựng cô đơn là điều không thể thiếu.

Thật tệ hại nếu không có cái khoảng cách thiết yếu này giữa cá nhân và những người khác, nếu lúc nào cũng phải chen chúc với mọi người – dù trong một gia đình hay trong một tập thể khác. Hơn nữa, việc cộng sinh đòi hỏi sự cao thượng và cảm thông, và những phẩm tính này tuỳ thuộc vào chúng ta có đủ không gian thích hợp giữa bản thân và người khác hay không.
Mở rộng hơn nữa, cô đơn là một điều kiện tiên quyết cho tự do. Tự do tuỳ thuộc vào khả năng tư duy phản tỉnh, và tư duy phản tỉnh chỉ có thể bắt đầu khi con người ở trong cô đơn.

Thế giới không chỉ gồm có những cặp nhị phân – đúng hay sai, đồng tình hay phản đối, chính trị khéo hay chính trị không khéo. Trước khi chọn lựa, chẳng có hại gì nếu ta lưỡng lự và để dành ra một chỗ nho nhỏ cho tư duy phản tỉnh độc lập.
Khi những ý thức hệ, những trào lưu ý tưởng, những trò thời thượng và những trò điên khùng đang ngự trị khắp nơi, thì chính sự cô đơn khẳng định sự tự do của mỗi người.

Trong cái thế giới ồn ào hối hả hôm nay, sự tuyên truyền qua phương tiện thông đại chúng đang lan rộng khắp mọi nơi, thì nếu đôi khi một cá nhân muốn lắng nghe tiếng nói của trái tim mình, y sẽ cần sự hỗ trợ của cảm giác cô đơn. Cho đến khi nào cô đơn không biến thành một thứ bệnh, nó là điều cần thiết cho mỗi cá nhân để xác lập chính mình và để đạt đến những thành tựu.

Tôi xin cảm ơn tất cả quý vị hiện diện hôm nay tại cuộc hội nghị lừng danh này đã kiên nhẫn lắng nghe tôi nói về những ý nghĩ mà tôi đã thâu thái được từ những kinh nghiệm của bản thân. Tôi tin chắc rằng tất cả quý vị cũng có những ý nghĩ như thế.

———
Dịch từ bản tiếng Anh của Mabel Lee, “The Necessity of Loneliness”, trong Gao Xingjian, The Case for Literature (Sydney: Harper Collins Publishers, 2006). Nguyên tác của bài diễn văn này được đăng lần đầu tại Đài Loan, với nhan đề “Tất yêu đích cô độc”, trên phụ trang văn học của tờ Liên Hiệp Báo, ngày 11/07/2002.

Nguồn: tienve.org
8/3/2009
Về Đầu Trang Go down
NTcalman




Posts : 614
Join date : 13/03/2012

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeSat Jan 13, 2018 12:41 pm

Dòng đời... Bởi vì ta là con người %C4%91%C3%B3a+hoa+V%C3%B4+%C6%AFu


Bạn hỏi mình: Có kiếp trước hay không?

Bạn hỏi mình: Có kiếp trước hay không?
Sao mỗi con người sanh ra lại khác nhau đến thế?
Có kẻ đẹp kẻ xấu. Có người khôn người ngu. Có đứa sang đứa hèn.

Nhưng bạn ơi, xấu - đẹp, khôn - ngu, sang - hèn ... là do bạn nhìn nó như vậy.
Chứ bản thân mỗi người đều là mỗi tuyệt tác đấy thôi.
Máu ai cũng đỏ. Nước mắt ai cũng trong. Trái tim ai cũng đập.
Sự phân biệt đến do bạn nhìn như vậy.

Bạn lại hỏi mình: Có kiếp sau hay không?
Mình mới hỏi lại: Bạn cần kiếp sau để làm gì?
Để thấy người sống thiện được đền đáp,
người tội lỗi bị dầu sôi, người tu đạo được giải thoát.

Nhưng bạn ơi, đâu cần tới kiếp sau.
Nhân quả nhãn tiền.
Chỉ do bạn không thấy.
Bạn có bao giờ nhìn sâu vào cuộc sống.

Người có lòng Từ, khuôn mặt sẽ dịu nhẹ bao dung, vòng tay sẽ ân cần rộng mở.
Kẻ thủ ác, trong tim chứa đầy lửa dữ. Tự đốt mình, đâu cần địa ngục xa xôi. Đôi mắt láo liên, hằn những đường gân máu. Luôn cau mày, luôn nhức nhối thân tâm.

Ai xức nước hoa, người sẽ thoang thoảng hương thơm.
Trái tim ai đẹp sẽ lung linh như vầng trăng ấy.
Và bạn ơi, phút giây này hạnh phúc.
Được mỉm cười, được chiêm ngắm đổi thay.
Tìm cầu chi nữa quá khứ vị lai.
Chẳng nơi nào đẹp như bây giờ hiện tại.
Cành sen trắng đang rưng rưng trong nắng.
Bụt mỉm cười lấp lánh đoá Vô Ưu.

(Sưu Tầm)

Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeSun Jan 21, 2018 1:32 pm

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Hoa-vo-uu


Bạn hỏi mình: Có kiếp trước hay không?

"Đừng bao giờ giữ lại một cái gì mà chờ cơ hội đặc biệt cả.
... Mỗi ngày sống đã là một cơ hội đặc biệt rồi!"


Tôi suy đi nghĩ lại câu nói này, và nó đã thay đổi cuộc đời tôi.
Hiện nay tôi đọc sách nhiều hơn trước và bớt dọn dẹp nhà cửa.

Tôi ngồi trước mái hiên mà ngắm cảnh chứ không buồn để ý đến cỏ dại mọc trong vườn.
Tôi dành nhiều thì giờ cho gia đình và bạn hữu hơn là cho công việc.
Tôi hiểu rằng cuộc đời là những cảm nghiệm mình cần phải nếm.
 
Từ ngày ấy, tôi không còn cất giữ một cái gì nữa.
Tôi đem bộ ly pha lê ra sử dụng mỗi ngày;
tôi mặc áo mới để đi siêu thị, nếu mình bỗng thấy thích.
 
Tôi không cần dành nước hoa hảo hạng cho những ngày đại lễ,
tôi xức nước hoa khi nào mình thấy thích.
 
Những cụm từ như “một ngày gần đây” và “hôm nào” đang bị loại khỏi vốn từ vựng của tôi...
Điều gì đáng bỏ công, thì tôi muốn xem, muốn nghe, muốn làm ngay bây giờ.  

Tôi không biết chắc là cô bạn tôi hẳn sẽ làm gì nếu cô ấy biết trước rằng mai đây mình không còn sống nữa (một ngày mai mà tất cả chúng ta xem thường!).
Tôi nghĩ rằng cô ấy hẳn sẽ mời mọi người trong gia đình, mời bạn bè thân thích đến.
Có thể cô sẽ điện cho vài người bạn cũ và làm hòa hay xin lỗi về một chuyện bất hòa trước đây.
Tôi đoán rằng cô ấy sẽ đi ăn các món Tàu (vì cô rất thích ăn đồ Tàu!)
 
Chính những chuyện vặt vãnh mà tôi chưa làm khiến cho tôi áy náy, nếu tôi biết rằng thì giờ tôi còn rất có hạn.
Tôi sẽ rất áy náy vì không đi thăm một vài người bạn mình cần phải gặp mà cứ hẹn lần hồi.

Áy náy vì không nói thường hơn với những người thân của mình rằng mình yêu thương họ.
Áy náy vì chưa viết những lá thư mà mình dự định ‘hôm nào’ sẽ viết.
 
Giờ đây, tôi không chần chờ gì nữa, tôi không hẹn lại và không cất giữ điều gì có thể đem lại niềm vui và nụ cười cho cuộc sống của tôi.

Tôi tự nhủ rằng mỗi ngày là một ngày đặc biệt...
Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút đều đặc biệt cả...
  
(Sưu Tầm)


Dòng đời... Bởi vì ta là con người Ra%2BDoi
Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeThu Feb 15, 2018 2:28 pm

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Art_of_stillness
 
Không đến một nơi nào

Pico Iyer là một tác giả rất nổi tiếng trên thế giới, ông chuyên viết về du hành (travel writer). Bạn nghĩ nơi nào mà ông thích được đi đến nhất? Ông Iyer nói: không đi đâu hết.

    Có lẽ trong chúng ta, ai cũng muốn đi đến một nơi nào có nhiều điều hay lạ, hoặc một nơi mà mình có thể được thật sự nghỉ ngơi, giúp ta cảm thấy tươi mới lại và cảm nhận sự sống sâu sắc hơn. Và theo như ông Iyer, một người đã từng đi khắp nơi trên thế giới, và cũng là một nhà văn chuyên viết về du hành, thì thật ra ta không cần phải đi đâu hết, vì nơi ấy cũng đang chính là bây giờ và ở đây.
    Trong một tác phẩm mới nhất, The Art of Stillness, ông Iyer có viết về những tuệ giác sâu sắc mà sự tĩnh lặng, ngồi yên có thể mang lại cho chúng ta. Trong thời đại mà chúng ta lúc nào cũng đi đây đó, luôn muốn tìm đến một nơi chốn xa lạ hoặc một thú vui nào đó, câu trả lời của ông giúp ta có dịp nhìn lại cuộc sống bận rộn và vội vã của mình. Xin chia sẻ với bạn khám phá này của ông Pico Iyer.

Là một nhà du hành

“Cả đời tôi là một nhà du hành, a traveller. Từ khi còn là một đứa bé, tôi đã thuyết phục ba mẹ tôi rằng, cho tôi đi học nội trú ở Anh rẻ tiền hơn là theo học ở một ngôi trường nổi tiếng gần nhà, ở California. Và vì vậy mà từ lúc mới chín tuổi, mỗi năm tôi đã nhiều lần đi phi cơ một mình băng ngang qua Bắc cực, chỉ để đi đến trường.
    Và càng được du hành tôi lại càng thêm yêu thích. Vì vậy mà ngay sau khi mới ra Trung học, lúc vừa được 18 tuổi, tôi đã xin một công việc lau bàn để có tiền đi thăm các nơi trên những lục địa khác nhau.
     Rồi việc chắc chắn phải xảy ra, tôi trở thành một người chuyên viết về du hành, để công việc và niềm vui của mình được trở thành một.
    Và tôi cảm nhận rằng, nếu như mình có may mắn được bước đi một mình trong những ngôi đền thờ tĩnh lặng với những ngọn nến thắp sáng ở Tây tạng, hay lang thang trên những bãi biển ở Havana với tiếng nhạc dập dìu chung quanh, tôi có thể mang những âm thanh ấy và bầu trời trong xanh, và ánh nắng lấp lóa trên đại dương xanh thẩm, về chia sẻ lại với những người bạn ở nhà, cũng như mang một sự kỳ diệu và trong sáng lại cho chính cuộc đời mình.

Không cần phải đi đến đâu

Điều đầu tiên mà chúng ta ai cũng biết, là khi đi du hành không có nơi nào là kỳ diệu hết, trừ khi ta có một cái nhìn đúng đắn. Nếu bạn mang một người nóng tánh đến Himalayas, anh ta sẽ bắt đầu phàn nàn, kêu ca về chuyện ăn uống. Và tôi khám phá ra một điều này, là cách hay nhất giúp ta phát khởi một cái nhìn sâu sắc và biết tán thưởng, nghe cũng hơi lạ, là bằng cách không đi đến đâu hết, chỉ cần ngồi cho yên.
    Giữa cuộc sống vội vã này, có lẽ chúng ta ai cũng cảm thấy mình cần phải dừng lại để nghỉ ngơi. Nhưng theo tôi thì thật ra đó cũng là một cách duy nhất để cho ta có dịp xem lại cuốn slideshow về kinh nghiệm cuộc đời mình, để có thể hiểu sâu sắc hơn về quá khứ và tương lai. Và tôi cũng ngạc nhiên khi khám phá rằng, không đi đâu hết cũng thú vị và hấp dẫn như khi được đi du hành đến Tây tạng hay Cuba vậy.
    Và không đi đâu hết, chỉ đơn giản có nghĩa là ta bỏ ra vài phút mỗi ngày, hay vài ngày trong mỗi mùa của năm, hay có người bỏ ra vài năm trong cả đời mình, để có thể ngồi yên và thấy ra được những gì thật sự thúc đẩy ta, biết được hạnh phúc chân thật của mình nằm ở nơi đâu. Và nhớ rằng, kiếm sống (making a living) và xây dựng cuộc sống (making a life) hai việc ấy đôi khi lại hoàn toàn nghịch hướng với nhau.

Do ở sự tiếp nhận của mình

Và dĩ nhiên điều này cũng đã được các bậc hiền nhân trong mọi truyền thống, qua bao thế kỷ, nói với chúng ta rồi. Hơn 2,000 năm trước đây, các triết gia Stoics đã nhắc nhở rằng, không phải kinh nghiệm làm nên cuộc sống này, mà do chúng ta tiếp nhận chúng như thế nào.
    Ví dụ có một trận bão lớn kéo ngang qua vùng bạn ở và làm xập đổ hết tất cả. Một người thì cảm thấy hoàn toàn bất lực và tuyệt vọng. Còn một người khác lại cảm thấy tự do hơn, thấy rằng đây là cơ hội cho họ bắt đầu lại một cuộc đời mới. Không có gì là chỉ có tốt hay xấu, như văn hào Shakepeare nói với chúng ta trong “Hamlet”, mà tất cả đều do ở sự suy nghĩ của mình tạo nên mà thôi. Và vì vậy mà tôi nghĩ nếu như ta thật sự muốn thay đổi đời mình, thì có lẽ ta nên bắt đầu trước hết bằng cách thay đổi cái nhìn trong tâm ta.
    Và như tôi nói, điều này cũng không có gì là mới mẻ hết, Shakespeare và triết gia Stoics cũng đã nói đến từ mấy thế kỷ về trước. Nhưng có điều là Shakepeare không phải đối diện với 200 emails mỗi ngày. Còn các triết gia Stoics thì cũng đâu phải lên Facebook. Chúng ta đều biết rằng trong cuộc sống nhiều đòi hỏi này, thì một trong những điều bị đòi hỏi nhiều nhất là chính chúng ta. Bất cứ ở nơi đâu, bất cứ khi nào ngày hay đêm, xếp của ta, những tin nhắn rác, ba mẹ ta, đều có thể tìm đến ta được.
     Các nhà xã hội học có đủ dữ kiện để tuyên bố rằng, trong những năm gần đây người Mỹ làm việc ở công sở ít giờ hơn 50 năm về trước, nhưng lại cảm thấy mình phải làm việc nhiều hơn. Chúng ta có thêm những thiết bị công nghệ giúp tiết kiệm thời gian hơn, nhưng thời giờ mình có dường như lại càng ít đi hơn. Ngày nay, chúng ta có thể dễ dàng kết nối được với một người ở xa tận cùng trái đất, nhưng đôi khi trong quá trình đó ta lại đánh mất đi sự kết nối với chính mình.

Sự sáng tạo cần một không gian


Và một trong những điều làm tôi ngạc nhiên nhất là khám phá ra rằng, chính những người đã cung cấp những phương tiện giúp ta có thể đến được khắp mọi nơi, lại là những người không có một ý định đi đâu hết. Nói một cách khác, chính những người đã sáng tạo ra những kỹ thuật giúp chúng ta vượt thoát ra các giới hạn xưa cũ, lại là những người rất ý thức về sự cần thiết của những giới hạn, cho dù đó là trong lãnh vực của công nghệ.
Có lần tôi đến trung tâm Google headquarters, tôi chứng kiến được tận mắt những điều mà nhiều bạn đã nghe nói đến, như là bên trong có những căn nhà xây trên cây, có những chiếc trampolines, và nhân viên được lấy 20% giờ làm việc của mình để không làm gì hết, cho trí tưởng tượng rong chơi.
    Nhưng điều tạo ấn tượng cho tôi nhất là một anh làm việc ở đó, một Googler, kể cho tôi nghe là anh đang chuẩn bị mở một chương trình đào tạo cho các bạn trong sở trở thành huấn luyện viên yoga. Một Googler khác chia sẻ rằng anh ta đang viết một quyển sách về “công cụ tìm kiếm của tâm hồn”, inner search engine, và khoa học ngày nay đã chứng minh được rằng ngồi yên, hay thiền tập, không những chỉ mang đến cho ta sức khỏe tốt, trí óc minh mẫn, mà còn làm tăng trưởng trí tuệ cảm xúc (emotional intelligence) của mình nữa.
    Tôi có một người bạn khác sống ở vùng công nghệ Silicon Valley, anh ta tên là Kevin Kelly người sáng lập ra tờ Wired magazine, một tạp chí chuyên môn về những kỹ thuật mới. Trong quyển sách gần đây, anh Kelly viết về những công nghệ mới, mà trong khi nhà anh không hề có một chiếc điện thoại smart phone, hay một máy tính xách tay, hay một màn hình tivi. Và cũng giống như những người bạn khác trong vùng Silicon Valley, anh cố gắng tuân theo những ngày nghỉ mà họ gọi là Intenet Sabbath, không lên mạng internet. Mỗi tuần, trong vòng 24 hay 48 tiếng, họ hoàn toàn không lên mạng hay đọc email.
    Tôi thấy có một điều mà công nghệ ngày nay chưa hề cung cấp được cho chúng ta, là làm sao để sử dụng chúng một cách sáng suốt.


Dòng đời... Bởi vì ta là con người Stillness

Hạnh phúc cần khoảng trống thời gian

Và chúng ta đều biết rằng một trong những điều xa xỉ và đắt giá nhất trong cuộc sống ngày nay là khoảng trống. Trong các bài nhạc, chính những khoảng nghỉ, dấu lặng, đã mang lại cho bản nhạc ấy sự hay đẹp và sự biểu hiện của nó.  Và là một nhà văn, tôi cũng thường cố gắng thêm vào nhiều khoảng trống trên trang viết, để độc giả có thể hoàn tất ý nghĩ của tôi, của câu văn, và giúp cho trí tưởng tượng của họ có một không gian để thở.
Nói về phương diện vật chất, lẽ dĩ nhiên, khi người ta có đủ tài vật, họ sẽ nghĩ đến việc tìm một nơi xa xôi, một căn nhà nghỉ mát ở vùng quê yên tĩnh.  Tôi thì không bao giờ có điều kiện ấy, nhưng tôi nhớ rằng bất cứ khi nào mình muốn, tôi vẫn có thể có một căn nhà nghỉ mát trong thời gian, nếu không là trong không gian, bằng cách lấy một ngày nghỉ.
    Và việc ấy cũng không phải là dễ, vì trong ngày nghỉ ấy tôi lại bỏ phần lớn thì giờ lo lắng về những công việc chồng chất, sẽ đổ xuống cho tôi vào ngày hôm sau. Đôi khi tôi nghĩ rằng mình có thể bỏ ăn thịt, hay uống rượu vang, hay tình dục, chứ không thể nào bỏ qua một cơ hội để xem email được.
    Và những lần tôi lấy ba ngày nghỉ để đi tìm tĩnh lặng, thì tôi lại cảm thấy tội lỗi khi bỏ lại sau lưng người thân của mình, những email quan trọng của sở làm, hoặc bỏ lỡ một tiệc sinh nhật của bạn bè. Nhưng khi về đến một nơi chốn tĩnh lặng, tôi chợt hiểu rằng nhờ trở về nơi này mà tôi có lại được sự tươi mát, sáng tạo, và niềm vui để mang về chia sẻ với người thân, với sở làm hay bạn bè của mình. Còn nếu không, thì thật ra tôi chỉ dối lừa và tiếp tục đổ lên cho họ những mệt mỏi, lo âu hay xao lãng của mình, chúng chẳng có gì là hay đẹp hết.

Giúp ta đối diện với những bất ngờ


Vì vậy vào năm 29 tuổi, tôi quyết định từ bỏ hết tất cả, bỏ một công việc và một nơi ở rất tốt ở New York, để dọn về một con phố nhỏ tại Kyoto, Nhật bản. Nơi này không hiểu sao đã có một sức thu hút rất đặc biệt đối với tôi. Khi còn bé, tôi vẫn thường nhìn những bức tranh vẽ về Kyoto và cảm thấy như nó rất quen thuộc với mình. Như bạn biết, thành phố Kyoto rất đẹp, bao quanh bởi những ngọn đồi, có hơn 2,000 ngôi chùa cổ, nơi đây người ta đã ngồi yên trong tĩnh lặng hơn 800 năm, hoặc xa xưa hơn nữa.
    Nhà của tôi là một căn hộ hai phòng, ở một nơi hẻo lánh, không xe đạp, không xe hơi, không một đài TV mà tôi có thể hiểu được. So với New York thì nơi đây không phải là một nơi lý tưởng để phát triển cho sự nghiệp nhà văn, làm báo của mình. Nhưng nó giúp cho tôi có được một điều mà tôi trân quý nhất, đó là ngày tháng và thời gian. Tôi vẫn chưa từng bao giờ dùng đến điện thoại di động ở nơi đây. Dường như tôi cũng không bao giờ cần phải nhìn đến đồng hồ. Mỗi buổi sáng thức dậy, một ngày trải dài trước mặt tôi như một cánh đồng rộng mở.
    Và rồi sẽ có ngày khi cuộc sống quẳng đến trước mặt ta những bất ngờ đáng sợ, mà chắc chắn không phải chỉ một lần, khi vị bác sĩ bước vào phòng của tôi với một nét mặt tuyệt vọng, hay khi một chiếc xe bất ngờ cắt ngang trước mặt tôi trên xa lộ, tôi biết trong tận xương tủy rằng, chính những thời gian tôi bỏ ra không đi đâu hết sẽ giúp cho tôi được vững vàng trong giờ phút ấy, chứ không phải những lúc tôi chạy loanh quanh ở Bhutan hay vùng Easter Island.

Tìm lại cho mình những khoảng trống

Tôi thấy ngày nay có nhiều người bắt đầu có ý thức sửa đổi, và mở thêm những khoảng trống mới trong cuộc sống của họ. Có người khi đi đến những khu nghỉ mát, vừa tới nơi họ gửi hết điện thoại di động, máy tính xách tay của mình ở lại bàn tiếp tân. Có những người quen của tôi, mỗi tối trước khi đi ngủ, thay vì lên mạng đọc qua những email, hay xem những YouTube của bạn bè gửi, họ chỉ tắt đèn và lắng nghe nhạc. Họ chia sẻ rằng mình ngủ ngon hơn và thức dậy cảm thấy tươi mới hơn.
    Tôi sẽ mãi mãi là một nhà du hành, vì cuộc sống sinh kế của tôi phụ thuộc vào nó. Một trong những cái hay đẹp của sự du hành là nó cho phép ta mang một sự tĩnh lặng vào giữa những chao động của thế giới chung quanh.
    Có lần tôi bay từ Frankfurt, Đức, một cô thiếu nữ người Đức bước vào và ngồi xuống cạnh bên tôi. Cô ta nói chuyện thân mật với tôi chừng 30 phút, và rồi cô quay lại ngồi yên trong suốt 12 tiếng. Cô ta không hề mở tivi lên xem, cô không mở sách ra đọc, cô cũng không hề ngủ, chỉ ngồi yên đó. Và như có một cái gì đó trong sáng và tĩnh lặng ở nơi cô, mà tôi có thể cảm nhận được ngay trong chính mình.

Không cần phải đi đâu

Chúng ta như những người đứng sát cạnh bên một màn hình thật lớn, nó ồn ào, nó đông đúc, và liên tục biến đổi theo từng giây. Tấm màn hình đó là cuộc sống của mình. Chỉ khi nào ta biết bước lùi lại một chút, rồi lùi thêm chút nữa, và đứng yên, mà ta có thể bắt đầu thấy được ý nghĩa của những gì xảy ra, và thấy được tấm ảnh đó một cách toàn diện. Và có vài người đã làm được điều ấy dùm cho chúng ta, bằng cách không cần đi đến một nơi nào hết.
Vì vậy, trong thời đại của gia tốc và gấp rút này, không có gì vui sướng cho bằng được bước chậm lại. Và trong thời đại đầy những xao lảng, không có gì quý giá cho bằng biết chú tâm. Và trong thời đại mà người ta lúc nào cũng di động, đi đây đó, không có gì cần thiết và quan trọng cho bằng được ngồi yên.
    Và trong lần nghỉ tới, bạn có thể đi chơi ở Paris hay Hawaii, hay New Orleans, tôi tin chắc rằng bạn sẽ có một thời gian tuyệt vời. Nhưng nếu như bạn muốn khi trở về nhà mang theo niềm vui sống, tràn đầy niềm tin mới, và trân quý cuộc đời hơn, tôi nghĩ bạn hãy thử xét đến việc này là mình không đi đâu hết.”

Nguyễn Duy Nhiên
Trích trong Ngắm Nhìn Tĩnh Tại
.
Về Đầu Trang Go down
PVChuong
Admin



Posts : 673
Join date : 25/04/2012

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeThu May 10, 2018 8:42 am

.

DÒNG ĐỜI (Lời Việt: Nam Lộc)
https://www.youtube.com/watch?v=urC-UEMQamA


Dòng đời... Bởi vì ta là con người Anh-dep-tinh-yeu-12


Dòng đời... sống với chính con tim...

Dòng đời vẫn vậy, vẫn luôn đổi thay, biến động và tạo nên  những cái mới để tiếp bước hành trình của con người... của sự đổi thay. Bạn đã bao lần bước qua những thăng trầm của kiếp người để thấy mình còn nguyên vẹn những giấc mơ đời hư ảo?

Đời tôi và bao nổi trôi vùi trong thời gian dần khuất nơi chân trời
Bạn ơi buồn vui sầu bi tìm đến rồi đi có những lần ướt mi
Rồi bao hào quang chói chang ở trên thế gian
Tôi cũng từng bước qua biết bao
Và có biết bao đời tôi đã bước qua
Giờ đây nhìn tháng ngày qua

Đôi mi còn ướt đẫm giọt lệ đêm qua, tôi cần cho mình một không gian tĩnh lặng để suy ngẫm, để được chăm sóc tâm hồn sau những dòng cảm xúc của cuộc đời, sau ánh hào quang, bạn còn lại gì? Đừng để nỗi buồn vây khốn khi màn đêm buống xuống, lạnh đôi vai gầy.

Đời lững lỡ trôi đôi lúc tôi sai lầm dù cho dù tôi chỉ mong
Được mang niềm vui đến với cùng thế nhân
Bạn ơi thời gian vút qua nếu có lầm lỗi chi xin mong được thứ tha biết bao
Và có biết bao điều xin hãy thứ tha
Nhìn lại thời gian bước chân dọc ngang cuộc đời cho tôi đắng cay lầm than.

Những lúc ngồi một mình thật yên trong bóng tối, bên ly cafe đen ta có thêm cơ hội để nhận diện lỗi lầm, hay thiếu sót vụng về trong cách hành xử hằng ngày để thay đổi và làm mới nó. Với mong muốn cống hiến niềm vui, hạnh phúc dù rất đơn sơ, giản đơn mà mình có thể đem lại cho mọi người, mọi loài. Khổ đau, lầm lỗi cũng là một trong những điều kiện để nuôi dưỡng lòng vị tha, bao dung nơi mỗi con người nếu chúng ta biết cảm thông cho người khác. Tiếng thời gian, cần lắm cho một đổi thay, một lời thứ tha cho bạn - cho tôi và cho cả ngày mai.

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Baibien

Nhiều khi cố nuốt nhiều lúc lặng im
Để nghe tiếng nói đến từ trái tim
Dù bao thách đố vẫn đứng hiên ngang đường tôi vẫn cứ đi

Lặng im không phải là không nói được mà là cuộc hành trình chuyển hóa nội tâm, là lời nói từ trái tim. Trong tình bạn, tình yêu rất cần lắm những trái tim chân thật, không nặng nề. Đó chẳng phải là cõi Tịnh độ cho một tình thương yêu cao thượng hiện hữu hay sao! Tuy nhiên, để đi trên con đường đầy chất liệu và hoa trái yêu thương và hiểu biết. Với lý tưởng không chưa đủ, nó đòi hỏi bạn luôn sống với lòng quyết tâm cao nhất có thể, đôi lúc phải chấp nhận sự đắng cay, thất bại hay cả sự hiểu lầm như một đặc ân của cuộc sống để hoàn thiện mình. Luôn tự an ủi mình "tôi ơi đừng tuyệt vọng" Vì "đường nào chẳng có chông gai, đường nào chẳng có đôi vài hố sâu". Dù sao đi nữa xin hãy đứng vững trên đôi chân trần của mình, dù lệ rơi, dù bao đổi thay...

Tình yêu niềm vui sầu rơi
Tràn dâng đầy vơi khi thắng khi thua người
Và khi lệ không còn rơi đời như cuộc chơi cứ ngỡ đùa giỡn thôi
Giờ đây dù ai có khen có trách gì nữa đi
Cũng xin được khắc ghi với tôi chẳng hối tiếc chi đường tôi vẫn cứ đi
Dòng đời trôi qua biết bao đổi thay nhưng tôi vẫn mãi vẫn luôn là tôi

Tình yêu luôn là một phần không thể thiếu và tách rời khỏi cuộc sống. Hãy yêu nếu bạn chưa một lần cảm nhận hạnh phúc hay khổ đau mà tình yêu mang lại. Hãy khóc nếu tình yêu vẫn còn lên tiếng gọi. Và hãy giữ kỉ niệm đẹp về nhau cho những ngày giông bão. Điều hạnh phúc là bạn đã dám sống bằng cả trái tim, đã yêu bằng tình yêu chân thật có khi khờ dại, vụng về nhưng đó là cái của bạn, là cái diễm phúc mà cuộc đời đã ban cho bạn. Hãy sống và yêu theo con tim của bạn, dù đôi lúc điều đó sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho tất cả mọi người. Nhưng luôn luôn mong muốn mọi người có được những giây phút hạnh phúc như vậy.

Vì tôi đã sống với chính con tim
Dù cho phút cuối có đến với tôi thì xin nhắm mắt
Theo áng mây trôi đời như chiếc lá rơi.
Đường tôi đã bước qua…

Cái giây phút cuối cùng chứng kiến khoảnh khắc chiếc lá lìa cành, trở về nguồn cội như một lời nhắc nhở tôi nên sống hết lòng với giây phút hiện tại, với những gì mình đang có. Hãy làm điều gì có thể để mang lại hạnh phúc cho mình và cho mọi người khi vẫn còn có thể.

Đêm! chiếc lá ướt đẫm hơi lạnh, mong manh cõi về, lặng im, lặng im!

(Sưu Tầm)

...
For what is a man, what has he got
if not himself, then he has naught
To say the things he truly feels
And not the words of one who kneels
The record shows I took the blows
And did it my way

Yes, it was my way

My Way
https://www.youtube.com/watch?v=6E2hYDIFDIU



Dòng đời... Bởi vì ta là con người Th?id=OIP.gJS-5ZFc6Ma_fpbFGh4NIgHaEv&pid=15

.
Về Đầu Trang Go down
NTcalman




Posts : 614
Join date : 13/03/2012

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeSun Jun 24, 2018 4:16 pm

.
DÒNG ĐỜI (Lời Việt: Nam Lộc)

https://www.youtube.com/watch?v=urC-UEMQamA

Mọi việc rồi cũng sẽ qua đi...

Buông đi cho nhẹ nỗi lòng,
cho tâm thanh tịnh,
cho lòng lạc an...


1. Buông bỏ

Người xưa có câu: “Buông đi cho nhẹ nỗi lòng, cho tâm thanh tịnh, cho lòng lạc an”. Hôm nay dù sự việc xảy ra có long trời lở đất tới mức nào, thì tới ngày mai cũng đều là chuyện nhỏ; năm nay cho dù sự việc nghiêm trọng tới nhường nào, thì bước sang năm đó chỉ còn là câu chuyện của ngày xa xưa. Cho dù đó là việc lớn cỡ nào trong kiếp này, tới kiếp sau cũng chỉ là truyền thuyết được người ta kể lại.

Nếu gặp chuyện không thuận lợi trong cuộc sống cũng như trong công việc, đừng quên nhắc nhở bản thân rằng: Mọi việc rồi cũng sẽ qua đi, hãy hít một hơi dài bình thản, vì ngày mai trời lại sáng thôi.

2. Đơn giản

Tâm đơn giản thế giới sẽ trở nên đơn giản, hạnh phúc sẽ theo đó mà lớn dần. Tâm thái tự do thì cuộc sống cũng tiêu diêu tự tại, và khi cuộc sống tự tại thì đi tới đâu cũng thấy mọi thứ luôn tươi đẹp.

Khi được như ý hãy coi nó thật nhẹ đừng đặt nặng trong tâm, khi không vừa ý hãy nhìn rộng theo chiều hướng tích cực và không quá đặt nặng áp lực vào nó. Có rất nhiều điều trong cuộc sống là thật sự có thể buông bỏ, chỉ là trong tâm có muốn buông bỏ nó hay không.

Hãy để mọi thứ tùy kỳ tự nhiên, chỉ có buông bỏ nó, coi nhẹ nó, tâm mới được thoải mái. Thứ gì là của mình ắt sẽ là của mình, thứ gì không phải của mình thì có cưỡng cầu cũng không được. Hãy tự nhắc nhở bản thân thêm một chút khoan dung, thêm một chút độ lượng để vẫy tay và cười chào tạm biệt với những chuyện vui buồn. Chỉ cần nhắm mắt lại, sau một giấc tỉnh dậy thì tất cả đều trở thành quá khứ.

3. Phúc họa

Đời người đôi khi, tưởng là họa nhưng kỳ thực lại là phúc, tưởng là phúc nhưng thực ra lại là họa. Tích đức dù không ai nhìn thấy, nhưng hành thiện đất trời đều thấu tỏ. Một người hành thiện, phúc có thể chưa tới nhưng họa chắc chắn đã rời xa. Một người hành ác, họa mặc dù chưa tới nhưng phúc đức đã mất đi rồi.

Người làm việc thiện cũng giống như cây cỏ trong vườn xuân, dù không cao lớn nhưng theo ngày tháng nó sẽ thêm rậm rạp. Người làm việc ác cũng như lấy đá mài dao, nhìn không thấy tổn thương nhưng lâu dài thì sẽ có.

Phúc họa đều không có cửa mà xuất tự nội tâm. Nỗi lo sợ khi làm việc ác không phải bởi sợ người khác phát hiện, mà ở chính bản thân mình biết đó là ác hay thiện. Hành thiện không phải vì mong đợi lời khen từ người khác mà là để bản thân thấy cao quý trong lòng.

4. Khoảng trống

Khi thành công đắc ý, hãy cho mình một khoảng trống để suy xét, đừng để sự đắc ý làm mê mờ đầu óc. Khi đau khổ hãy dành một khoảng trống cho sự an ủi, đừng để sự đau khổ làm nghẹt thở tâm hồn. Khi lòng đầy phiền muộn hãy dành một khoảng trống cho sự vui vẻ, mọi phiền muộn sẽ nhanh chóng tiêu tan, nụ cười càng xuất hiện nhiều hơn.

Khi cô đơn hãy dành khoảng trống cho tình hữu nghị, bởi sự chân thành của tình bạn chính là niềm an ủi lớn nhất cho tâm hồn.

Hãy cho bản thân một chút khoảng trống để hít thở khí trời, lòng tĩnh lặng sẽ cảm nhận được muôn vàn điều vui…

(Sưu Tầm)
Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeWed Jul 11, 2018 12:20 am

.

Có một quy luật gọi là vô thường


Cuộc sống đôi khi chỉ một vài câu nói bao hàm ý vị sâu xa, một vài trải nghiệm trên bước đường đời, có thể khiến cho người ta tăng thêm vài phần sức sống, đổi mới cách tư duy.

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Hbzhy3-20171025-nhung-cau-noi-hay-khien-nguoi-tinh-ngo-co-mot-quy-luat-goi-la-vo-thuong
Đời người là kiếp vô thường, tuổi trẻ đang còn là buổi sáng

mà qua đến trung niên thì đã là trưa ngả sang chiều. (Ảnh: ĐKN)

Có một quy luật gọi là vô thường

Rất nhiều thời điểm, rất nhiều sự tình đòi hỏi chúng ta không thể quá qua loa, cũng không thể chỉ chăm chú vào bề ngoài. Trên đời không có chuyện gì là cố định bất biến, vạn sự vạn vật thời thời khắc khắc đều đang lưu chuyển, biến hóa.

Cuộc đời chính là vô thường, con người sinh ra rồi lại trở về với cát bụi. Những thứ tiền tài, danh vọng, giàu có… cứ tưởng sẽ làm ta hạnh phúc, nhưng khi bệnh tật gõ cửa, khi đồng hồ cuộc đời bắt đầu đếm ngược, ta mới nhận ra rằng sống bằng một trái tim tử tế, biết yêu thương chia sẻ mới thật sự hạnh phúc.

Cái gọi là vô thường kỳ thực cũng không có ý nói là thứ gì tiêu cực, nó chỉ là muốn nhắc nhở chúng ta đừng quá chấp nhất, cũng đừng quá ưu sầu. Chỉ cần tiến về phía trước, thì cảnh tượng nhân sinh cũng đã đổi khác rất nhiều.

Lời chúc phúc từ trời cao

Bạn đang đi trên đường, trong đầu chất chứa bao suy nghĩ ngổn ngang, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phát hiện một cảnh tượng vô cùng mỹ diệu. Ở nơi xa xa, một đám mây đen nặng nề trôi, một tia sáng mặt trời le lói xuyên qua nó, rồi tỏa ra muôn vạn ánh hào quang.

Dòng đời... Bởi vì ta là con người RyTRWB-20171025-nhung-cau-noi-hay-khien-nguoi-tinh-ngo-co-mot-quy-luat-goi-la-vo-thuong

Cảnh tượng tuyệt đẹp này giống như một kỳ tích, một sự hồi sinh, ánh sáng xuất hiện xóa tan đi màn đêm tăm tối. Nhưng cũng bởi ánh sáng xuất hiện từ đám mây đen, mới khiến cho nó càng trở nên chói lóa.

Lập tức trong lòng bạn có chỗ lĩnh ngộ, bạn nghĩ, cũng tựa như đám mây đen bao phủ bầu trời, con người ai cũng không tránh khỏi những lúc thăng trầm, bế tắc. Nhưng chỉ cần trong lòng bạn có ‘ánh dương’, thì nhất định có thể xóa đi bóng tối, hiển thị ánh kim quang.

Bạn lại nghĩ, cảnh tượng mỹ diệu này có lẽ chính là một lời chúc phúc đến từ trời cao, ý muốn nói với bạn rằng: “Bạn thân mến, con đường phía trước không cần lo sợ, chỉ cần trong lòng có tình yêu và dũng khí, thì có thể dễ dàng vượt qua”.

Sông chảy uốn khúc rồi sẽ đổ về biển khơi


Nếu như sự tình đã không thể thay đổi, vậy thì đừng cố gắng níu giữ, hãy để nó rời đi. Không có trạng thái nào là cố định, không có sự tình nào là không biến đổi. Thời điểm cần phải thay đổi, thoạt nhìn tựa như ngoài ý muốn, nhưng sau một khoảng thời gian quay đầu nhìn lại, bạn sẽ phát hiện nguyên đó là một cơ hội tốt để đổi thay.

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Vak6z6-20171025-nhung-cau-noi-hay-khien-nguoi-tinh-ngo-co-mot-quy-luat-goi-la-vo-thuong

Tựa như con sông luôn khúc khuỷu, uốn lượn, nhưng phương hướng cuối cùng của nó nhất định là chảy ra biển khơi. Cuộc đời của bạn dù có như con sông trải qua nhiều khúc chiết, nhưng cuối cùng vẫn sẽ đến được nơi cần đến.

Hiện tại không phải là vĩnh viễn mà chỉ là một quá trình

Sau này, khi bạn quay đầu nhìn lại con đường mình đang đi, bạn sẽ phát hiện không biết từ khi nào, hai bên đường đã mọc đầy hoa thơm cỏ lạ. Nhưng nếu hiện tại, đứng ở con đường này, đập vào mắt bạn chỉ là một mảnh đất hoang vu.

Ở một thời điểm nhất định, bạn chỉ có thể thấy được một phần của quá trình, trải qua năm tháng, bạn mới nhìn thấy được toàn cuộc. Cho nên, đừng tưởng rằng hiện tại chính là vĩnh viễn, vẫn còn quá nhiều sự tình bạn không thể tưởng tượng được, sẽ phát sinh vào thời điểm bạn không ngờ tới nhất.

(Sưu Tầm)

Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeSun Jul 15, 2018 6:18 pm

.

Dòng đời... Dũng cảm đối mặt với những khó khăn

Đời tựa dòng nước, không gặp hòn đảo, đá ngầm thì khó tạo nên sóng đẹp. Trong kiếp nhân sinh, niềm vui và nỗi buồn, lời ca và nước mắt luôn đi đôi với nhau, mấy ai có thể an nhàn thảnh thơi mà không gặp trắc trở?

Dòng đời... Bởi vì ta là con người MSq1S7-20180609-gap-kho-khan-trac-tro-lai-khien-cho-sinh-menh-dap-song-hoan-ca
Đời tựa dòng nước, không gặp hòn đảo, đá ngầm thì khó tạo nên sóng đẹp. (Ảnh: pixabay)

Gặp phải những khó khăn, chịu đựng điều bất hạnh, dường như là điều không ai tránh được. Có lẽ bạn tài hoa hơn người, nhưng lại bị tiểu nhân ghen ghét hãm hại; cũng có lẽ bạn anh dũng hiên ngang, khí chất bất phàm, lại khiến cho kẻ phàm phu quyền quý khó lòng chấp nhận; cũng có lẽ không là gì cả, mà chỉ là sự đùa giỡn không báo trước của ông trời dành cho bạn…

Đối với chuyện này, chúng ta không nên oán trời trách đất, mà hãy thử xem: Mỉm cười với người khác và kể cho họ nghe câu chuyện đẫm nước mắt của mình, đối diện với cuộc đời; trên màn ảnh chiếu những thứ khiến tâm trạng rối bời, hãy chuyển kênh khác; khi bước đi lẻ loi mệt mỏi thì hãy kết giao thêm bạn đồng hành, dắt tay nhau hăm hở tiến lên.

Tất cả các con đường đều dẫn đến La Mã, hãy vứt bỏ sự than phiền bi quan kiểu “Muốn băng qua sông Hoàng Hà thì sông đã đóng băng, muốn vượt qua núi Thái Hàng thì đỉnh đã phủ tuyết”, mà hãy tự hào dõng dạc rằng “Tâm không muộn phiền lo nghĩ, lòng hân hoan muốn lên trời để ôm trăng sáng”, và rồi bạn cười to, bước ra ngoài cửa, ngước nhìn trời cao, gió thổi tuyết bay, cứ mạnh mẽ tiến lên con đường phía trước.

Khi đối mặt với những khó khăn, lựa chọn tốt nhất của chúng ta là “mặc kệ gió thổi sóng đập, vẫn ung dung nhàn nhã bước đi”, dũng cảm thách thức số phận, thưởng thức hương vị độc đáo cuộc đời qua bao nhiêu gió mưa sương tuyết.

Chính do trắc trở và nghịch cảnh từng khiến cho bao người mãi lưu danh thiên cổ. Có thể nói, trắc trở chính là đá mài dao, có thể mài giũa ý chí của chúng ta trở nên sắc bén, khiến cuộc đời bình thường của chúng ta trở nên phong phú, mang lại sự muôn màu muôn vẻ cho cuộc sống này.

Thật không may, cũng bởi cái tâm nông nổi, nóng giận, ham lợi trước mắt, nên chúng ta rất khó cảm nhận được những điều này. Đích thực là chúng ta đều khó tránh khỏi việc rơi vào cảnh thất vọng “núi cao nước cạn ngỡ tắt đường” và thấy lẻ loi khi “kể chuyện vui, không ai cười”.

Nhưng sở dĩ bi kịch trên sân khấu cuộc đời có giá trị hơn hài kịch là vì ở đó chỉ có những vai diễn mà không ai muốn nhận, nhưng chỉ cần kiên trì giữ lấy thì sẽ được thành công, mọi sự trải nghiệm trong cuộc sống này đều đáng để chúng ta trân trọng.

Dòng đời... Bởi vì ta là con người JU1JhR-20180611-gap-kho-khan-trac-tro-lai-khien-cho-sinh-menh-dap-song-hoan-ca
Mọi sự trải nghiệm trong cuộc sống này đều đáng để chúng ta trân trọng. (Ảnh: pexels)

Sống quá mệt mỏi, là bởi vì chúng ta đổ mồ hôi tranh đấu, truy cầu; tình yêu quá cay đắng, bởi vì chúng ta yêu một cách cuồng nhiệt, mê đắm không buông. Cứ mãi thất vọng hay hoài nghi, không chỉ đánh mất đi cuộc sống, mà còn đánh mất đi chính mình, thảm kịch thực sự của cuộc đời là nhất thời thất vọng mà trở nên suy sụp, chán chường.

Đá đè măng vẫn mọc, nơi hoang sơ hiểm trở hoa vẫn nở. Không riêng gì cuộc sống tự nhiên như thế, mà toàn bộ vũ trụ này cũng được sinh ra dưới nhiệt độ cao và áp suất cao. Do vậy, nếu là những con chim nhạn đang đi tìm mùa xuân, thì không nên bay vào mùa đông khắc nghiệt; nếu là hoa hồng đang chực chờ nở rộ, thì nên quý trọng sự ấm áp của khí trời.

Cuộc sống giống như sóng gợn trên biển, có lúc dâng trào có khi hạ thấp, ba phần phụ thuộc vào may mắn, bảy phần phụ thuộc vào nỗ lực, cố gắng mới giành được chiến thắng!

Không trải qua mưa gió làm sao thấy được cầu vồng, không ai có thể thành công một cách tình cờ. Vậy nên, chúng ta hãy xem trắc trở là một loài tài sản, trong cuộc hành trình của cuộc đời, hãy dùng tiếng hát để quên đi tất cả mọi nỗi đau, nắm lấy từng phút giây của cuộc sống, nỗ lực hết mình vì ước mơ trong lòng của chúng ta, từ bây giờ hãy làm cho cuộc sống trở nên khác thường!

(Thục Anh, theo SOH)

Về Đầu Trang Go down
NTcalman




Posts : 614
Join date : 13/03/2012

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeFri Jul 20, 2018 12:05 am

.
https://www.youtube.com/watch?v=8bfHla86ezk
Nghìn trùng xa cách - Thái Hiền & Ban Hợp Xướng Ngàn Khơi


Dòng đời... Bởi vì ta là con người Suc-song-manh-liet

Dòng đời... Cô độc khiến người ta mạnh mẽ

Ngôn ngữ trên mạng thường hay nói “cô độc, cô đơn, lạnh lẽo” đi chung với nhau, nhưng thực ra những từ này có sự khác biệt khá lớn. Trong số đó, “cô độc” là một cảnh giới cực cao khó ai hiểu được.

Arthur Schopenhauer, một triết học gia người Đức nói: “Không có sự cô độc tương xứng, thì không có sự bình thản trong nội tâm”. Đúng vậy, những gì một người có thể thực hiện được trong thời gian họ cô độc, quyết định rằng họ có phải người ưu tú hay không.

Franz Kafka, tác giả của truyện ngắn nổi tiếng “Die Verwandlung” (Hóa thân), khi đi làm ông là một nhân viên của công ty bảo hiểm, sau giờ làm thì thường mang một hộp cơm đến căn phòng nhỏ nhất nằm ở phía cuối con hẻm rồi viết các tác phẩm của mình, ông từ chối giao tiếp với mọi người, chỉ tập trung viết và viết cho đến khuya mới về nhà.

Sự cô độc không phải là việc bị ruồng rẫy và bỏ rơi, mà là không có tri kỷ, không được thấu hiểu. Nhưng người cô độc thật sự sẽ không nói mình cô độc.

Càng cô độc, càng ưu tú

Năm 23 tuổi, Mộc Tâm (một họa sĩ, nhà văn nổi tiếng ở Trung Quốc) được vào làm giáo viên tại trường trung học số 1 ở Hàng Châu, đãi ngộ ở đây vô cùng tốt, lại còn được cấp miễn phí một căn nhà lớn, phía sau nhà còn có hồ bơi.

Dòng đời... Bởi vì ta là con người C4uN3X-20180709-co-don-lam-nguoi-ta-so-hai-con-co-doc-khien-nguoi-ta-manh-me
Mộc Tâm (một họa sĩ, nhà văn nổi tiếng ở Trung Quốc)
(Ảnh qua tianshi)

Thế nhưng, dù được ở trong một môi trường cao cấp như vậy, Mộc Tâm lại chỉ làm được 1 năm thì đã quyết định đi ẩn cư ở núi Mạc Can. Ông thuê một người mang theo hai rương sách lớn, mang theo chiếc mũ thường đội, chiếc túi thường đeo và đôi giày thường xỏ, đến ngọn núi yên tĩnh vắng vẻ này để làm điều không ai ngờ đến.

Trong căn nhà lớn hoang phế, ông đã dán một câu nói của tiểu thuyết gia người Pháp Gustave Flaubert lên bàn: “Sự rộng lớn của nghệ thuật đủ để chiếm cứ một người”. Vào ban ngày khi mặt trời vừa mọc cũng là lúc ông vừa thức dậy để đọc sách, và đêm đến thì ông lại viết những tác phẩm của mình dưới những ngọn nến. Gió lạnh bên ngoài đập vào cửa sổ, tuyết bay lất phất, trời lạnh thấu xương, ông đun nước pha một tách trà, rồi tiếp tục đọc sách.

Mộc Tâm cô độc, nhưng vì sự cô độc tách biệt với thế giới này mà mọi khoảnh khắc đều là sự tra tấn của ông đối với bản thân, mọi bước đi đều là sự khám phá chân lý. Từ đó mới sáng tác nên vô số tác phẩm đi vào lòng người. Sáu năm sau, ông xuống núi cùng với hơn 100 truyện ngắn, tiểu thuyết, cùng vô số những bức tranh thủy mặc.

Arthur Schopenhauer, một triết học gia người Đức nói: “Không có sự cô độc tương xứng, thì không có sự bình thản trong nội tâm”. Đúng vậy, những gì một người có thể thực hiện được trong thời gian họ cô độc, quyết định rằng họ có phải người ưu tú hay không.

Người càng ưu tú, thì càng có khả năng đạt được sự bình thản trong tâm hồn. Càng là người xuất sắc, thì họ càng biết cách tránh tất cả các loại tương tác xã hội không hiệu quả trong cuộc sống. Sau khi ở cùng những người khác, họ rất tỉnh táo nhận thức được rằng sự ưu tú của bản thân bắt nguồn từ sự cô độc, đó là sự vinh quang của cô độc.

Người càng cô độc, tâm hồn càng sâu sắc và phong phú


Dòng đời... Bởi vì ta là con người YQ5Ury-20180709-co-don-lam-nguoi-ta-so-hai-con-co-doc-khien-nguoi-ta-manh-me
Bức tượng Tô Đông Pha. (Ảnh qua shicixuexi)

Khi Tô Đông Pha bị đày đến Hàng Châu, cuộc sống của ông rất khó khăn, ông phát hiện ra rằng chất lượng thịt lợn ở Hàng Châu rất tốt mà giá cả lại cực kỳ rẻ. Bởi vì những người giàu thì không ăn chúng, còn người nghèo thì lại không biết chế biến như thế nào. Trong hoàn cảnh thiếu thốn nguyên liệu, ông đã nghiên cứu và cho ra đời món “thịt Đông Pha” nổi tiếng.

Sau đó, người bạn thân Mã Chính Khanh đã giúp ông có được một vài mẫu đất hoang. Ông đã cởi đi chiếc áo của một văn nhân, mặc lên mình bộ đồ của nông dân, chăm chỉ xây đập, đào ao, còn nhờ người ở quê hương Tứ Xuyên tìm giúp ông giống cây trồng, thế rồi ông đã có một cánh đồng lúa mì thật lớn. Sau đó, ông xây một cây cầu nhỏ, một mái đình nhỏ ở chính giữa khu đất, để lúc ông rảnh rỗi thì đọc sách, viết chữ, và mời bạn bè đến uống rượu.

Ông từng 2 lần được Hoàng đế trọng dụng, và cũng 2 lần bị lưu đày. Sau khi Tô Đông Pha trải thấu sự cô độc, ông đã biến cuộc sống tầm thường thành một áng thơ ca thú vị. Ông đã thốt lên rằng: “Trong nhân gian có một hương vị gọi là tao nhã”. Sau đó, ông lại được trọng dụng, được trở về kinh thành đảm nhận chức quan lớn. Mỗi khi buồn chán hay bế tắc, ông luôn nhớ về những ngày tháng cô độc nhất đó, và rồi những nút thắt trong lòng lại dần được gỡ bỏ.

Những tháng ngày sung túc và êm đềm, không thể bồi dưỡng nên một tâm trí lạc quan rộng mở hay khả năng chịu đựng gió mưa của đời người. Mà sự trưởng thành chính là phải học được cách chung sống với cô độc, bởi vì không có gì tốt hơn sự cô độc để tôi luyện bản thân. Tận hưởng sự cô độc, bạn mới xứng đáng có được tự do.

Cô độc là để sống một cuộc đời tỉnh táo

Dòng đời... Bởi vì ta là con người DfS74P-20180709-co-doc-va-co-don-khong-giong-nhau-co-don-lam-nguoi-ta-so-hai-con-co-doc-khien-nguoi-ta-manh-me
Tác phẩm kiến ​​trúc của Vương Chú – Bảo tàng Nghệ thuật Ningbo
(Ảnh: wikimedia commons / Endworld Shi, CC BY-SA 2.0)

Vào năm 2012, Vương Chú khi đó 49 tuổi đã giành giải thưởng Kiến trúc Pritzker, đây là lần đầu tiên Giải thưởng Kiến trúc Quốc tế lọt vào tay một người Trung Quốc, và ông thấu hiểu sự cô độc hơn bất kì ai khác.

Khi còn là một đứa trẻ, ông không có bạn bè, nên thường ở nhà một mình vẽ nguệch ngoạc và rồi yêu thích hội họa. Khi học đại học, ông là “người canh gác” cô độc nhất trong thư viện, nhưng chỉ trong 2 năm ông đã hoàn thành việc học của mình.

Sau khi tốt nghiệp, vì tình yêu cuồng nhiệt dành cho kiến trúc truyền thống, ông trở nên khác biệt và khó hiểu trong mắt người khác. Khi các kiến trúc sư xung quanh trở nên giàu có, thì chỉ có ông là làm việc quần quật cả ngày với các công nhân trên công trường xây dựng.

Trong thời gian dài, ông đã sống một cuộc sống cô độc và không được công nhận. Tuy nhiên, cũng chính vì sự cô độc này, đã khiến ông sống một cách tỉnh táo trong thế giới vật chất hỗn độn này, và cuối cùng đứng trên đỉnh của kiến trúc hiện đại.

Mọi người khi sinh ra vốn dĩ đã cô độc, chỉ là cách mà mỗi người đối mặt với nó khác nhau mà thôi. Khi đối mặt với sự cô độc, Tư Mã Thiên đã phớt lờ tất cả những điều nhạo báng và suy ngẫm một mình, vì thế nên mới viết ra bộ “Sử Ký” vang danh thiên hạ.

Khi đối mặt với sự cô độc, Diệp Vấn đã bỏ qua tất cả những tranh cãi, mà cứ kiên trì một mình tập luyện Vịnh Xuân quyền, từ đó mới khám phá ra điều tuyệt diệu thâm sâu nhất của Vịnh Xuân quyền. Khi đối mặt với sự cô độc, Lý An đã bỏ qua tất cả những lời đồn đại, mà đơn độc sáng tạo và sau đó đã làm nên các tác phẩm kinh điển như “Ngọa hổ tàng long”.

Trong tác phẩm “Trái tim là một thợ săn cô độc” nói rằng: “Con người càng hiểu biết, càng truy cầu cao, thì càng cô độc”. Trên đường đời, tôi thường hay nghĩ về những lời mà nhà văn Trương Tiểu Nghiên đã nói mà mắt ngấn lệ: “Sau này rất nhiều người hỏi tôi về tâm trạng khi một mình bước trên đường vào ban đêm, điều mà tôi đã nghĩ không phải là sự cô đơn và chiều dài của con đường, mà là đại dương tráng lệ và những ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời”.

Cô độc và cô đơn không giống nhau: Cô đơn khiến bạn hoảng loạn, còn cô độc lại khiến bạn mạnh mẽ. Bởi vì kiên trì với niềm tin trong lòng, sẽ luôn luôn là bộ dạng chân thực nhất và tốt nhất của bạn.

Tuệ Tâm, theo Soundofhope
Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeSun Mar 01, 2020 8:20 am

.
Dòng đời... Bởi vì ta là con người 448

Ba điểm yếu hủy hoại đời người


Ông nội tôi là một lão nông tri điền, không chỉ am hiểu về đồng ruộng mà còn tường tận về thế giới tự nhiên. Ông nói rằng loài vật có ba điểm yếu lớn, có thể vì đó mà huỷ hoại cuộc đời của chính mình.

Ham chuộng hư vinh

Ông nội nói, chim công là loài vật yêu chuộng hư vinh nhất. Tôi hỏi ông: “Chim công chuộng hư vinh thế nào?”.
Ông nói, những ngày trời đổ mưa chim công tuyệt đối sẽ không cất cánh bay lượn. Bởi chúng nhìn nhận rằng bộ lông đuôi của mình quá đẹp, nếu bay lượn trong mưa thì lông đuôi ướt sũng, thể nào cũng sẽ hư hại hoặc gãy mất.
Tôi nói: “Yêu quý bản thân, gìn giữ và trân quý vẻ đẹp của mình chẳng phải là điều tốt hay sao?”.
Ông nói rằng, chim công vì quá yêu chuộng bộ lông đuôi nên khi trời mưa nếu có kẻ đến bắt giữ nó, thì nó thà bị bắt chứ không chịu cất cánh đào thoát. Dẫu có chết nó cũng phải bảo toàn tốt bộ lông đuôi để không bị tổn hại một sợi nào.
Vậy nên, thứ thật sự cướp đi mạng sống của chim công không phải điều gì khác mà chính là cái tâm ham chuộng hư vinh của bản thân mình.

Tối mắt vì lợi


Ông nội rất thích câu cá. Một lần nọ tôi theo chân ông đến bên hồ, xem ông chuẩn bị các dụng cụ câu cá. Tôi thấy ông lấy khúc mồi nhử móc vào lưỡi câu, nhưng chỉ móc ở một nửa lưỡi câu, nửa lưỡi câu còn lại thì lộ ra bên ngoài, dưới ánh mặt trời lóe lên sáng lấp lánh.
Tôi thắc mắc hỏi: “Ông ơi, móc câu lộ ra ngoài mồi nhử như vậy, lẽ nào con cá không nhận ra đây là lưỡi câu sao?”.
Ông nói: “Có mồi nhử rồi, dù lưỡi câu có lóa mắt hơn thì chúng cũng chẳng để ý đâu”.
Quả nhiên, một lúc sau ông đã câu được cá. Con cá nuốt phải lưỡi câu, nhảy cà tưng trên bờ, gắng sức giãy giụa muốn vùng thoát ra.
Ông nói: “Điều khiến con cá mất mạng có phải là mồi nhử không? Không phải, mà là bản tính tham lam của chính nó”.
Tuy vậy, chỉ nhìn thấy mồi nhử mà không thấy được cạm bẫy trước mắt, nào phải chỉ có con cá đáng thương này thôi đâu?

Lơ là, thiếu cảnh giác

Ông nội là một cao thủ bẫy thú. Hôm ấy tôi theo ông vào rừng bẫy thú. Ông cẩn thận quan sát một hồi rồi chỉ vào bụi cỏ và nói: “Đây rồi, có thể đặt bẫy ở chỗ này!”.
Tôi hỏi: “Vì sao lại đặt bẫy ở đây thế ạ?”.
Ông nói: “Bởi trong bụi cỏ này có dấu chân thú mới đi ngang qua đây”.
Tôi thắc mắc: “Con thú đi qua rồi, còn quay lại đường cũ nữa sao?”.
Ông đáp: “Đúng thế! Dã thú ra ngoài kiếm ăn đều sẽ quay trở lại theo đường cũ”.
Tôi lại hỏi: “Tại sao chúng phải trở lại đúng con đường cũ thế ông?”.
Ông giải thích: “Bởi chúng thấy rằng quay trở lại đường cũ là an toàn nhất, yên tâm nhất, vậy nên đây cũng là thời điểm chúng lơ là và sơ suất nhất”.
Đối với những con thú hoang này mà nói, thứ lấy đi mạng sống vốn không phải cạm bẫy, mà là cái tâm lơ là, thiếu cảnh giác của bản thân.

(Sưu Tầm)
Về Đầu Trang Go down
NTcalman




Posts : 614
Join date : 13/03/2012

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeThu Mar 12, 2020 9:10 pm

.

Cuộc sống kỳ diệu

Cho dù bạn đang tuyệt vọng, chán chường hay tràn đầy hứng khởi, bạn đang hạnh phúc hay đau khổ, những mẩu chuyện và hình ảnh dưới đây có thể giúp bạn thêm yêu đời và tin rằng cuộc sống quanh ta dẫu còn vô số khó khăn thử thách nhưng cũng luôn đầy ắp tình yêu thương và những điều kỳ diệu.

1/ Chim cánh cụt bơi hàng ngàn dặm về thăm ân nhân cứu mạng


Ngay cả những loài vật hoang dã cũng có thể cảm nhận được năng lượng của tình yêu thương và có cách riêng để bày tỏ tình cảm tri ân.

Năm 2011, ông Joao Pereira de Souza, ngư dân 71 tuổi người Brazil, tìm thấy một con chim cánh cụt nhỏ bé bị dầu bao phủ toàn thân và sắp chết đói trên một bãi biển thuộc hòn đảo cách xa Rio de Janeiro. Pereira de Souza đặt tên cho con chim cánh cụt là Dindim. Theo Pereira de Souza, Dindim trở nên gắn bó với ông sau khi ông đưa nó về nhà, làm sạch những chiếc lông dính dầu và cho nó ăn cá trong suốt một tuần. Pereira de Souza thả con chim về biển khi thấy sức khỏe của nó đã cải thiện. Nhưng con chim không bỏ đi. “Nó ở với tôi suốt 11 tháng. Nó chỉ biến mất sau khi thay lông". Joao cho biết.

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Chim_c10

Nhưng đó không phải là dịp cuối cùng Joao nhìn thấy Dindim, bởi vì chỉ vài tháng sau, lão ngư dân lại nhìn thấy con chim trên bãi biển nơi ông nhìn thấy nó lần đầu tiên, rồi con chim theo ông về nhà. Kể từ đó, hàng năm con chim cánh cụt này đều đặn bơi qua quãng đường dài đến 5000 dặm từ khu vực sinh sống của nó ở bờ biển Argentina và Chile để đến sống 8 tháng trong ngôi nhà trên đảo của ân nhân cứu mạng.

2/ Đôi giày trị liệu diệu kỳ của chú chim nhại

Câu chuyện về một chú chim nhại bị thương và biến dạng khớp chân được các bác sĩ thú y Trung tâm Cứu hộ Động vật Hoang dã California cứu nguy được lan truyền rộng rãi. Các bác sĩ đã chữa trị cho chú với một “đôi giày trị liệu” được làm từ những mảnh các-tông nhỏ được thiết kế riêng cho bệnh nhân này. Đôi giày có tác dụng chỉnh lại khớp chân bị tật và giúp chú đi lại được dễ dàng.

Sau khoảng một tuần đi đôi giày trị liệu, chú chim nhỏ được chăm sóc tại Trung tâm để phục hồi hẳn trước khi được trả về với thiên nhiên.
“Chúng tôi rất hạnh phúc vì chỉ bằng một thủ thuật đơn giản lại có thể làm thay đổi cuộc đời của một con vật” – Bác sĩ thú y Lorraine Barbosa chia sẻ.

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Chim_n10  Dòng đời... Bởi vì ta là con người Chim_n11

3/ Lòng tốt từ thức ăn dư thừa


Dòng đời... Bởi vì ta là con người Waste_10

Đoạn video đang lan truyền trên mạng thu hút hơn 24 triệu người xem về một nhà hàng Ấn Độ hạn chế đồ ăn thừa và giúp đỡ mọi người đã thực sự để chúng ta suy nghĩ. Pappadavada, ông chủ nhà hàng đã thuyết phục các thực khách, cũng như cộng đồng dân cư, hãy để các đồ ăn còn dư vào chiếc tủ lạnh phía ngoài trước mặt tiền của nhà hàng. Chiếc tủ lạnh không bao giờ khóa để ai cần thực phẩm cũng có thể đến lấy đồ ăn vào bất cứ lúc nào.

Lòng tốt không bao giờ là dư thừa.

(Theo www.medium.com)

.
Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeMon Mar 23, 2020 7:45 am

.
Dòng đời... Bởi vì ta là con người Uong-cho-suc-khoe-hay-pha-mot-ly-cocktail11505526807

https://www.youtube.com/watch?v=nYWMhzIRzuU
What A Wonderful World


Hãy nhìn đời như một ly cocktail

Cuộc sống ngon lành như một ly cocktail vậy, đấy là khi bạn biết pha chế và thưởng thức nó.

1. Mỗi người chỉ có một cơ thể của riêng mình. Bạn có thể làm gì tuỳ thích với nó nhưng nên nhớ rằng nó là thứ duy nhất thực sự của bạn và ở bên bạn cho đến cuối cuộc đời. Vì thế hãy đối xử tử tế với nó.

2. Không có điều gì trong cuộc sống mà không hàm chứa trong đó những bài học. Có lúc bạn sẽ vô cùng thích thú nhưng cũng có lúc bạn sẽ thấy chán phèo và có những bài học khiến bạn đau. Nhưng hãy hiểu rằng điều quan trọng là bạn rút được gì sau những bài học đó.

3. "Kia" không bao giờ tốt bằng "Đây". Khi những cái "kia" trở thành cái "đây" của bạn, bạn sẽ dễ dàng để mắt tới những cái "kia" khác vì nghĩ rằng nó có vẻ tốt hơn cái "đây" bạn đang có. Nên học cách bằng lòng với chính mình vì đôi khi thực chất những cái "kia" không thể bằng những cái "đây" được.

4. Tự bạn sẽ quyết định cuộc sống của mình. Bạn sẽ có những công cụ và nguyên liệu cần thiết, nhưng pha chế nó như thế nào là nhờ chính đôi tay, trái tim và khối óc của bạn. Vì vậy đừng trông chờ vào may mắn mà hãy chú ý đến chính bản thân mình đi.

5. Bạn sẽ quên tất cả những điều tôi nói ở trên. Thật đấy, cũng không cần thiết phải nhớ quá nhiều như vậy. Hãy cứ nhìn đời như một ly cocktail đủ mọi hương vị và màu sắc. Chua vẫn có thể làm cho ngọt. Ngọt vẫn có thể làm cho đằm. Không một bartender nào có thể pha một ly cocktail thật tuyệt ngay từ lần đầu tiên.

Vậy chắc chắn là bạn sẽ luôn có đủ nghị lực, niềm tin và lạc quan để pha ly cocktail thật tuyệt cho mình chứ !

(Sưu Tầm)


Dòng đời... Bởi vì ta là con người HAYTHONGTHASONG
Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitimeFri Apr 17, 2020 3:36 pm

.

https://www.youtube.com/watch?v=e86olgS2Omw
Rong chơi cuối trời quên lãng (Hoàng Thi Thơ) - Thiên Kim



Dòng đời... Bởi vì ta là con người RW-fxwkFYnQairQpvUUHVD42H4erREdtP9qynFzb0eA9gh_hWwrvC2yVuIcKP7vUrpkKKRbGloldt-shb3RJijCSSgv6w__RoCE_MSeonPHy7VUUj91cbjbg88SLuvqdSvB-8gWWsMsw80fkRHpt_rDYV-oTlLTTeBxPoyq2VAhgmzL761M_tYiqXSgh_37xeVgLCIXw2j1NvroxZlxFweLITICqBJRiRNZl8vy2pGOooXIKAEeT1g2y_WNFdLHSm_bW9_OhZppWmTpVpd0s

Đời người là một giấc mộng


Một doanh nhân nổi tiếng có thói quen vô cùng kỳ lạ. Cứ cách một thời gian, ông lại dẫn theo vợ con đến lò hỏa táng, đứng ngắm nhìn.
Có người không hiểu, hỏi ông nguyên do. Ông nói rằng, chỉ cần đến nơi hỏa táng, cái tâm nóng nảy sẽ rất mau chóng an tĩnh lại, thấy danh lợi tiền tài thật nhẹ nhàng như khói mây qua trước mắt mà thôi.

Dòng đời... Bởi vì ta là con người Mail?url=https%3A%2F%2Fscontent-sjc3-1.xx.fbcdn.net%2Fv%2Ft1.0-0%2Fp526x296%2F92099344_2958034207568239_3643163643274592256_n.jpg%3F_nc_cat%3D104%26_nc_sid%3D8024bb%26_nc_oc%3DAQkngHyuvpL50OqDGLXzzNq9IIhvhIAcjA_OLj8zcmc6GQx8r2uoQYISBMeu6SHoSxASgCg-d2ulsv9-A-l8btwc%26_nc_ht%3Dscontent-sjc3-1

Ở nơi hỏa táng này, không kể bạn là quan to, quý tộc, quyền cao chức trọng, uy danh hiển hách hay là một người dân bình thường, nghèo rớt mồng tơi không ai biết đến, cuối cùng đều sẽ phải đến đây, chung một tư thế nằm xuống bất động, sau đó bị đưa vào bên trong lò hỏa táng đang bốc cháy ngùn ngụt. Khi trở ra lần nữa, thì tất cả chỉ còn là một chiếc hộp vuông nho nhỏ được bọc trong tấm khăn.

Khi đến chẳng mang theo thứ gì, khi đi chỉ như một làn khói. Ngẫm lại đời người thật đơn giản vậy! Vinh hoa phú quý rồi cũng thoáng qua theo ngày tháng, ân ái tình thù rồi cũng trở về với cát bụi.
Hôm nay chúng ta sống trong một thế giới đầy vật chất, dục vọng. Ai ai cũng bị cuốn đi bởi những cám dỗ mê hoặc: quyền lực, địa vị, tiền bạc, mỹ sắc, ăn ngon mặc đẹp. Thế giới này dễ làm cho con người trở nên ngông cuồng, ngạo mạn, đam mê và tư lợi.

Khi bạn cảm thấy tuyệt vọng vì sao cuộc sống này sao thật khổ cực, khi bạn cảm thấy đau đớn vì sao mình chẳng kiếm được nhiều tiền bằng người kia, khi mắc kẹt trong ân ái tình thù, trong mưu tính thiệt hơn, trong oán hận, trong tủi nhục... hãy nghe tôi: xin bạn một lần đến lò hỏa táng. Ở đó bạn hãy ngắm nhìn thật kĩ những nắm tro tàn và sẽ thấy rằng một đời người biết có được bao nhiêu, một kiếp một đời chung quy cũng chỉ là một chút cát bụi ấy mà thôi.

Người ta sống trên đời chỉ là cõi tạm, sống sao cho lương thiện, dành cho nhau tình thương mến mới là trân quý nhất. Đừng toan tính quá nhiều, bởi vì cuối cùng ai rồi cũng sẽ về với cát bụi mà thôi...

(Sưu Tầm)

Dòng đời... Bởi vì ta là con người 9k=

https://www.youtube.com/watch?v=vv-vNqY4k2U
Cát Bụi Cuộc Đời - Huỳnh Nguyễn Công Bằng

Này bạn thân ơi số kiếp nhân sinh chỉ là cõi tàn trần gian. Dù anh và tôi ai sang giàu ai gian khó, mai ra kiếp con người về với cát bụi mờ thì cũng đều đôi tay trắng.
Đời là phù du ta sống hôm nay không biết về ngày mai sau hãy dành cho nhau bao nhiêu niềm vui đang có, không ganh ghét hận thù chẳng gian dối lọc lừa vì kiếp người sẽ vội qua.
Người ơi hãy nhớ ta là cát bụi sẽ về cát bụi thì xin đừng toan tính thiệt hơn đời như thoáng mơ, được mất ta đâu ngờ hỏi ai có bao giờ không trở về cát bụi đâu.
Cuộc đời là bao hãy mến thương nhau với bằng tất cả con tim, để rồi một mai ta lìa xa nhân thế không lo lắng ưu buồn, chẳng nuối tiếc muộn phiền chuyện thế sự nơi trần ai.
.
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Dòng đời... Bởi vì ta là con người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Dòng đời... Bởi vì ta là con người   Dòng đời... Bởi vì ta là con người Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Dòng đời... Bởi vì ta là con người
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Lục bình trên dòng kinh đen
» Quốc Kỳ & Quốc Ca Việt Nam
» Sự khác biệt quá lớn giữa người Việt Nam và người Nhật
» Trở về với dòng thơ “WẬY”, thơ “WẠO”, thơ “Chọc chúng chửi….”
» Trần Mộng Tú - Nhà thơ nữ hải ngoại

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon  :: ĐỀ TÀI :: Sưu Tầm, Lượm Lặt-
Chuyển đến