Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon

Diễn Đàn của Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Trung Học Nguyễn Trãi Saigon
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Keywords
Nhung thuoc không nguyet sáng chất truyện nhac Chung quốc quang VNCH Nguyen chuyen quynh hoang quan Saigon Trung trong chẳng bich phải ngam linh ngắn
Latest topics
» "Chinh Phụ Ngâm & Vườn hoa Thơ Nhạc Lạc Hồng"
Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Icon_minitimeThu Apr 04, 2024 12:38 am by Admin

» "Chinh Phụ Ngâm & Vườn hoa Thơ Nhạc Lạc Hồng"
Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Icon_minitimeThu Apr 04, 2024 12:09 am by Admin

» "Chinh Phụ Ngâm & Vườn hoa Thơ Nhạc Lạc Hồng"
Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Icon_minitimeThu Apr 04, 2024 12:09 am by Admin

» qua đi thôi bão nổi
Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Icon_minitimeSat Mar 11, 2023 3:11 am by Admin

» Cụ Hoang Xuân Hãn
Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Icon_minitimeSun May 08, 2022 10:37 pm by Admin

» Giáo dục VNCH - Giáo dục con đường khai phóng
Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Icon_minitimeMon Jan 10, 2022 4:06 am by Admin

» Suy tư về kiếp người - Về Cùng Cát Bụi
Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Icon_minitimeSun Jan 09, 2022 4:25 am by Admin

» AI ĐÃ HẠ GỤC CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN?
Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Icon_minitimeSat Jan 08, 2022 2:41 am by Admin

» NHẠC THIỀN - Cõi Thiền trong Âm Nhạc
Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Icon_minitimeThu Jan 06, 2022 4:11 am by Admin

May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  
CalendarCalendar
Affiliates
free forum

Affiliates
free forum


 

 Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng!

Go down 
Tác giảThông điệp
leminh
Khách viếng thăm




Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Empty
Bài gửiTiêu đề: Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng!   Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Icon_minitimeThu Jun 19, 2014 3:00 pm


Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng!

   
Nam Đan


Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Tumblr_n775njIQwD1r8r0dwo1_1280


Đó là nhan đề một bài thơ tôi tình cờ đọc được trên mạng, tác giả là một nữ sĩ, cô ký là Nồng Nàn Phố. Bài thơ như thế này:

Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng!

Yêu em đừng yêu quá
Lỡ đâu mình chia tay
Lỡ đâu tình không trọn
Lòng ta tan như mây!
 
Yêu em đừng yêu ít
Thương nhớ sẽ nhạt nhoà
Nụ hôn bỗng chát đắng
Nỗi buồn cũng nhanh qua
 
Yêu em đừng quá ít
Cũng xin đừng quá nhiều
Chỉ đủ để tha thứ
Hiểu, thương và tin yêu
 
Chỉ đủ để da diết
Hôn thật sâu thật êm
Đủ rùng mình vì nhớ
Cắn tay ngỡ môi mềm
 
Em vẫn đang yêu anh
Bằng trái tim con gái
Bằng những điều mất đi
Và cả điều còn lại

 

Tất cả bài thơ ngũ ngôn, 20 câu, 100 chữ, nồng nàn như cái tên của thi sĩ, dường như đều để biện minh cho lời khẳng định dứt khoát trong cái nhan đề “... em phải dậy lấy chồng”

Dù có nhiều hình dung từ nồng thắm, tươi đẹp, dù “Em vẫn đang yêu anh / Bằng trái tim con gái”, dù thế nào đi nữa, dù sao đi nữa, thì em cũng cương quyết, cũng dứt khoát, cũng dứt áo phải dậy lấy chồng.

Bài thơ dịu dàng nữ tính; nhưng sự độc đáo của nó nằm ở cái nhan đề, nó làm tôi phải tưởng tượng và suy ngẫm về tình huống mà nó đặt ra. Hãy hình dung theo tôi nhé, hãy tưởng tượng như một đoạn phim:

Nửa đêm cuối thu, lành lạnh. Đôi tình nhân nằm bên nhau. Chàng trai choàng tay qua ôm người tình. Cô gái run rẩy hạnh phúc, cô hôn lên mặt chàng. Họ lại quấn vào nhau, lần nữa, mệt nhoài, thoả mãn, rồi ngủ tiếp.

Mặt trời chưa lên hẳn, những tia nắng đầu ngày soi qua rèm, lọt vào căn phòng ngủ nhỏ. Cô gái thức. Cô trăn trở. Cô nghĩ đến ngày mai, cái ngày mai cơm áo gạo tiền, đầy bất trắc và không có chút không gian nào cho những ảo tưởng lãng mạn. Cô cân nhắc. Cô quyết định dứt khoát. Cô thì thầm với người tình, nhưng thật ra là cô tự nhủ với mình. Tất nhiên là cô thì thầm đủ nhỏ để không đánh thức chàng trai dậy, “Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng!”

Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, bước thật khẽ vào phòng tắm, thay áo xống, khẽ khàng thu dọn tư trang, bước ra, cúi xuống hôn nhẹ lên trán chàng trai, nụ hôn vĩnh biệt, đẩy cửa. Đi.

Chàng trai trở mình, rồi vô tư quờ tay qua bên cạnh, vơ được cái gối ôm, chàng ôm cái gối vào lòng, ngủ tiếp. Chàng không kịp trối trăn cho mối tình vừa biến mất khi cánh cửa phòng khép lại. Chàng không kịp, không có cơ hội, nói lời từ biệt sầu muộn nhưng thơ mộng: “Ừ, thôi em về / chiều mưa giông tới / bây giờ anh vui / hai bài tay đói...” [1]

Những tia nắng vẫn vô tư len vào phòng, và chàng trai thì vẫn chưa biết số phận đã quất vào mông mình một cú tàn nhẫn. Chàng vô tư há hốc miệng. Chàng ngáy!

Hết phim.

Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Images?q=tbn:ANd9GcSob4VzzPv0twSxL73qXTXtypJfzo1dCN82a-h3xHRFs2IEbvc3

Đoạn trên kia là do tôi phóng tác, tôi bịa ra từ tình huống của bài thơ, còn đây là chuyện thật, của tôi, tin hay không tuỳ bạn.

“Anh sẽ đối xử với em như thế nào nếu một ngày nào đó em đề nghị chúng mình chia tay?” Cô bạn gái của tôi hỏi.

Tôi cố nín cười, nghiêm sắc mặt, trả lời dứt khoát: “Anh sẽ tự tử, không phải bằng thuốc sâu, thuốc ngủ, không lao đầu vào xe tăng, xe tải. Anh sẽ treo cổ!”

Nàng nín thở, trợn mắt. Tôi vờ cúi xuống bẻ ngón chân kêu răng rắc để giấu nụ cười, tiếp tục hù nàng: “Từ đó về sau, mỗi đêm khi bóng trăng tà ngả về Tây, có con quạ đen bay trên nóc nhà, lượn mấy vòng rồi xuống đậu trên thành cửa sổ phòng em kêu lên từng tràng thảm thiết. Em giật mình tỉnh dậy, thấy ở góc phòng mờ mờ ánh trăng một xác người treo lủng lẳng, lưỡi lè ra, hai bàn chân trắng bệch đong đưa... Em hét lên, thì nó biến mất... Không chỉ một đêm. Đêm sau cũng vậy. Anh về. Cứ thế...!”

Nàng run lẩy bẩy, thở hào hển, hỏi dồn, “Rồi sao nữa?”

Tôi tự véo vào đùi mình cho thật là đau để khỏi phì cười: “Còn sao nữa! Rồi sẽ có một đêm cô quạnh nào đó, em tự kiếm cho mình một sợi thừng...”

Nàng hét lên, ôm chầm lấy tôi. Tôi cũng ôm chặt lấy nàng. Nàng thỏ thẻ, vào tai tôi, “Em sẽ không bao giờ xa anh, chúng mình sẽ không bao giờ rời xa nhau...”

Tôi cũng luồn tay vào trong áo nàng, xoa xoa tấm lưng trần mềm mại. Tôi muốn hát khe khẽ, một đoạn nhạc tình ướt rượt, nồng thắm cho nàng nghe, một ca khúc của nhạc sĩ Phạm Duy, “Đừng xa nhau... đừng quên nhau... Đừng rẽ khúc tình nghèo...” [2]

Sau hôm đó một tuần, nàng thức dậy khi tôi còn ngủ. Nàng để lại cho tôi lá thư từ biệt trên bàn ăn, nàng chép lại nguyên xi bài thơ của cô Nồng Nàn Phố.

Nàng phải lấy chồng. Nàng đã đi lấy chồng. Nàng làm tôi đau lòng quá, nhưng tôi vẫn yêu nàng, yêu xiết bao!

Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Images?q=tbn:ANd9GcTwQydpWshVHXClELrbuSTu2wjKy69g0zJTFMcRTsOzZddQQ1IV

Hết chuyện tôi bịa. Hết chuyện thật của tôi. Còn đây là chuyện của họ. Bạn thắc mắc họ là ai ư? Hãy xem ti-vi và đọc báo, nhưng tốt nhất là lên Facebook trong những ngày này, họ có hộ khẩu thường trú ở trên đó.

Mọi người đều hiểu mối quan hệ của họ với nhau theo kiểu đôi bên cùng có lợi, nếu cái lợi của đối tác to đùng mà cái lợi của mình bé tí thì đành chia tay, tìm một đối tác khác khá hơn. Chuyện thường tình là vậy, nhưng thực tế thì không phải vậy.

Chúng tôi từng thấy họ hôn nhau, ôm nhau, thề nguyền sẽ hôn nhau, ôm nhau như vậy, hết thế kỷ này rồi qua thiên kỷ khác, mãi mãi không rời.

Chúng tôi chứng kiến họ thề thốt rằng mai sau cho dù sóng gió biển Đông, dù biển Đông có lắm tôm nhiều cá, có mỏ dầu mỏ mỡ, thì cũng son sắt một lòng bên nhau.

Rồi, chúng tôi chứng kiến, gã tình nhân to xác và thô bạo kia dang tay thẳng cánh tát vào mặt cô nhân tình bé bỏng đến nổ đom đóm mắt; gã gào lên rằng cô là đồ gái bao hư hỏng, gã sẽ ngưng bao cô, cho cô chết đói; gã phải dạy cho cô một bài học để bỏ cái thói lang chạ, phản trắc. Cô cũng không vừa. Cô bù lu bù loa gọi gã là đồ bạo dâm, đồ tham lam, đồ... bành trướng, rồi co chân tống vào dái gã một cú đau như thiến. Hai đứa lao vào nhau một trận sống mái, sứt tai gãy gọng, buông nhau ra, cùng hét vào mặt nhau rằng không đời nào ngó tới cái mặt chó của nhau nữa.

Nhưng rồi cô đói, cô vạ vật, nhan sắc phôi pha úa nhàu, chẳng ai đoái hoài đến cô. Thằng khốn kia cứ rình rình thấy cô lơ đãng là ra tay nện cô một cú. Cực chẳng đã, cô lại phải cầu cạnh gã, xin làm hoà, lại dọn về cạnh gã. Cả hai lại hẹn thề với nhau. Bản tình ca của họ lại được cất lên ra rả, tha thiết, nồng thắm. Họ mua tranh thêu chữ vàng, treo ở phòng khách của nhà nhau, để ghi nhớ tâm nguyện trọn đời yêu nhau...

Ấy thế mà thằng vô lại cứ xử tệ với cô hết lần này tới lần khác. Tuần qua gã vừa nện cô một trận. Gã làm nhục cô, hung hãn giật phắt, xé rách váy cô, nhổ nước bọt vào mặt cô.

Ấy thế mà lần này cô lại cam chịu. Ấy thế mà cô không phản ứng lại. Ấy thế mà không có ai lao đầu vào xe tăng xe tải, hay làm một hơi hết chai thuốc sâu rầy, hay là chui đầu vào sợi dây thòng lọng, cho bớt nhục. Cô tự an ủi rằng cái số mình nó tệ như vậy thì đành phải chịu, biết đâu có ngày thằng khốn nạn hồi tâm; khi hồi tâm thì gã lại yêu cô vì gã cũng là một đứa cô độc trên cõi đời này như cô. Còn bây giờ thì ráng trân mình nhịn nhục cho gã đạp, cho gã nện, cho gã làm nhục. Người ta gọi đó là cái thú mê muội, đau thương. Cô gọi là đấu tranh theo phương pháp hoà bình.

Dù đau lòng lắm, dù muốn lắm, tôi cũng không thể đưa câu chuyện tình hết vỡ lại lành, hết lành rồi lại vỡ của họ vào thơ như thi sĩ Nồng Nàn Phố.

Vả lại, chuyện cho đến nước này thì cô có muốn bỏ gã đi lấy chồng cũng không được, cũng muộn màng rồi. Vì sao ư?

Vì cô sợ rằng mình đã lỡ thì!

Cô nằm mãi bên gã. Cô không dậy. Cô kiên quyết đấu tranh bằng phương pháp hoà bình với gã. Cô không lấy chồng!

Tệ hơn nữa, cô nghiện cái mùi hôi nách rất mất vệ sinh của gã, nghiện đậm, dứt không ra.

_________________________

[1] Thơ của nhà thơ Trịnh Cung, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn phổ nhạc.

[2] Ca khúc “Đừng xa nhau” của nhạc sĩ Phạm Duy.


Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Tumblr_n45sn8RVi71sxnbwko1_1280
Về Đầu Trang Go down
vandinh
Khách viếng thăm




Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng!   Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Icon_minitimeWed Jun 25, 2014 9:28 am


Nhưng anh đã không thể Mạnh mẽ để làm chồng


"Anh ngủ thêm đi anh
Em phải dậy lấy chồng
Mùa thu vừa rụng lá
Lòng em đã sang Đông.

Đừng cười và đừng khóc
Đừng tin và đừng nghi
Hãy bình thường mà sống
Em lấy… kẻo lỡ thì

Anh bảo rằng rất yêu
Rất thương và rất nhớ
Rất cần nhưng không thể
Cưới em? Chuyện trong thơ

Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Tumblr_n45sn8RVi71sxnbwko1_500

Chẳng cần phải lí do
Giải thích và phân bua
Chỉ cần anh im lặng
Em đã hiểu: Mình thừa

Ừ! Thôi em lấy chồng
Chẳng còn gì luyến tiếc
Ừ! Thôi lên xe hoa
Bên chồng mà câm điếc

Anh cứ ngủ say thôi
Em dậy đeo nhẫn cưới
Kẻ mắt môi cô dâu
Tím ngực buồn rười rượi

Yêu mà sao lại thế
Thương mà sao vậy anh
Em - đàn bà yếu đuối
… muốn đời mình duyên lành

Nhưng anh đã không thể
Mạnh mẽ để làm chồng
Cởi áo mà không dám
Mặc cho em váy hồng?

Thì thôi anh ngủ đi
Nhắm mắt và câm điếc
Em cười nụ cuối cùng
Giễu đời này quá nghiệt”

Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Tumblr_mvvhwb2p3l1sknmfoo1_500

Chuyện tình cảm chỉ dành cho hai người
nhưng cuộc sống lại dành cho trăm vạn người.
CÓ THƯƠNG NHAU THÌ ĐỪNG ĐỂ ĐÓ

(http://diendanbaclieu.net)
Về Đầu Trang Go down
vandinh
Khách viếng thăm




Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng!   Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Icon_minitimeWed Jul 16, 2014 3:40 pm



NÀO PHẢI YÊU LÀ SẼ THÀNH ĐÔI


Anh thương yêu
Đừng lo gì nhiều cho em
Bởi em hiểu đâu cứ phải yêu là trở thành chồng vợ
Hạnh phúc trọn đời bên nhau
Nếu thế thì đời này làm sao có bể dâu
Có nước mắt và có chia ly, từ biệt

Nào phải ai khi yêu cũng thủy chung đến chết
Cũng giữ hình bóng một người trong tim
Nếu đơn giản thế thôi thì sao có phản bội, xảo trá, giết chết Đức tin
Sao có Hứa rồi quên… không bao giờ nhắc lại
Sao có ngang trái và Anh?

Nào phải cứ hứa nhiều nghĩa là chân thành
Lật bàn tay nghĩa là mọi thứ từng nắm chặt vỡ nát
Phải Cần pha bao nhiêu nước vào mênh mông cho biển nhạt
Phải trừng phạt những gì để người ta chừa làm khổ nhau?

Anh thương yêu
Đừng lo nhiều cho em bởi đời vốn dĩ là khổ đau
Là vô thường tất thảy những vô thường vốn có
Nên nào phải cứ run người là vì gió
Nhiều khi tự trong ngực mình thấy lạnh quá phải ko?

Nào phải cứ từng chạm vào nhau sẽ phải cưới nhau cho nên vợ nên chồng
Có phải nhớ nghĩa là không quên được
Có phải quên nghĩa là mãi mãi không còn trầy xước
Đôi khi chỉ có giật mình mới hiểu được buồn vui...

NỒNG NÀN PHỐ

Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Images?q=tbn:ANd9GcT07EWBhvOOAw-YPqrUP2bk5ReAHbDSCVvnEEZlFqyy1CeRzgaC

Rồi có người sẽ nói
Với em về tình yêu
Về cái giá phải trả
Là khổ đau rất nhiều

Rồi có người sẽ nói
Với em về đợi chờ
Là hằng đêm cắn gối
Nhớ thương trôi vào mơ

Rồi thêm người sẽ nói
Chia tay đơn giản mà
Người đi, người ở lại
Bắt đầu tập quên ta

Có một điều duy nhất
Ta sẽ nói với em
Rằng tình yêu bé nhỏ
Là dòng sông êm đêm

Mỗi lần khóc vì nhớ
Mỗi lần khổ vì thương
Em hãy tin màu nhiệm
.... Dù đời cũng vô thường

Hãy tin giá phải trả
Cho tình yêu chúng mình
Là khổ đau, hạnh phúc
Trong tận trái tim trinh

Và có thể em quên
Sau những ngày chờ đợi
Nhưng hãy mang sông nhỏ
Cho sông bên em thôi

Còn ta mang sông nhỏ
Rót giấu đáy mắt mình
Để mỗi lần lỡ khóc
... Sông trôi! Ta vô hình

Trang thơ của NỒNG NÀN PHỐ

Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! 1017535_928511683841851_7121309390647626815_n
Về Đầu Trang Go down
vandinh
Khách viếng thăm




Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng!   Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Icon_minitimeSat Aug 02, 2014 4:21 pm


Nồng Nàn Phố - Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng

Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! 10421364_156196777887438_4965163969965903453_n

Thú thực là tôi không thích Phố lấy cái câu "Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng" làm tiêu đề cho tập thơ đầu tiên này một chút nào. Có lẽ tôi dị ứng từ "Ai rồi cũng cũng phải học cách cố quên đi một người" của Lương Đình Khoa, hay "Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?" của Nguyễn Phong Việt. Đơn giản là vì tôi không thích một cuốn sách có cái tên quá dài và quá định lý.

Nhưng bỏ qua cái tiêu đề quá dài, quá định lý của tập thơ. Tôi thích thơ Phố. Không biết cái thích của tôi có giống với cái thích của mọi người không nhưng quả thực từ hồi biết thơ em trên Yahoo, tôi đã thích. Có lẽ thơ em hợp với tính cách của tôi, nó đàn bà đến nỗi tôi thấy mình được gột tả từng cung bậc cảm xúc chi tiết tới mỗi câu, mỗi dòng... Nó dâng hiến, rồi dằn vặt rồi lại xóa bôi. Nó tha thiết, nồng nàn rồi lại oán trách, tự than.

Chưa hết, cái tình trong thơ Phố không chỉ là chỉ của đàn ông với đàn bà, không phải chỉ của nam với nữ, mà ở đó tôi còn bắt gặp cả tình người, tình yêu quê hương đất nước nó cứ chân chất mà lại đau đáu không nguôi. Ấy là khi Phố viết về mùa lũ ở quê hương miền Trung, ấy là khi Phố viết về những người lính đảo, ấy là khi phố viết về đất nước. Hay khi phố viết về mẹ, Phố viết về cha, rồi cả những người lính sau bao năm rời xa quân ngũ với chằng chịt những vết thương trên thân thể... Tất cả cho thấy, đối tượng trong thơ Phố không chỉ gói gọn trong những cảm xúc của cô thiếu nữ chỉ biết yêu, và thơ phố không phải lúc nào cũng chỉ gột tả nhõn cảnh nam nữ yêu nhau, dù rằng thành thật mà nói, Phố nổi nên phần nào đó là vì thơ Phố đến cả cơn mưa, cọng cỏ, ngọn gió cũng biết "làm tình".

Điều đó có người chấp nhận được, có người không. Bởi Phố viết về nam nữ yêu nhau không cần ẩn dụ, ngôn từ thật và trần tới mức khiến người đọc cảm thấy nó có gì đó không thuần. Ừ thì thời đại nào rồi, và Phố thì đâu phải là Hồ Xuân Hương, và Phố cũng đâu có vẽ ra cảnh cấm trẻ dưới 18 tuổi. Chỉ là trong thơ Phố những động từ, những tính từ là những từ quá nhiều gợi và mở và người đọc tự liên tưởng và tự thấm rồi tự yêu tự ghét.

Như tôi nói, thơ Phố đậm nét đàn bà. Thế nên có người nói, thơ của Phố "nữ quyền" quá. Ô hay, vậy đàn bà không có quyền sao? Đàn bà khi đau không được kêu, khi buồn không được khóc, khi tức giận không được hét lên sao? Hay rằng đàn bà là phải dịu dàng, nói phải nghe, đe phải sợ? Tôi không cho rằng đàn bà là phải vậy. Đã là đàn bà thì phải thể hiện đúng là đàn bà, yêu thì yêu thậm sâu, hận thì hận cho đến chết, dằn vặt xóa bôi rồi lại yêu thương cũng là rất thường tình. Đâu có gì phải xấu hổ khi người khác nói mình, đàn bà, rằng mình là "đồ đàn bà"? Chỉ sợ rằng mình là đàn bà mà người ta bảo mình là đàn ông, hoặc là loại đàn bà mất nết. Mất nết mới là đau, mới nên buồn.

Cuối cùng, vượt qua tất cả những trở ngại, từ áp lực khen chê của độc giả, tới khó khăn từ nhà xuất bản, cuối cùng đầu tháng Bảy này, tập thơ đầu tiên của Phố đã xuất hiện trên các sạp sách trong cả nước. Khi trò chuyện với tôi, em bảo, từ khi có sách tới giờ em không dám đọc luôn, em sợ... nó dở! Chị gái em đọc to lên, em la với chị là chị đọc tự chị nghe... Hóa ra, một cô phóng viên lăn lộn chữ nghĩa cũng có lúc sợ nhìn lại đứa con của mình, vì nó mới mẻ quá, lạ lẫm quá khi nó khoác lên mình một hình hài mới, dù nó là do cô sinh ra. Tôi cười ngất...

Sau cuối Phố bảo, buổi ra mắt cuốn sách đầu tay của em, tôi không được vắng mặt vì bất cứ lý do X Y Z gì... Tôi hứa, và cầu trời, ngày đó đừng có một kế hoạch B nào xuất hiện. Vì tôi muốn trực tiếp được chúc mừng em với tất cả sự yêu mến chân thành.

Trích một số bài thơ của Nồng Nàn Phố:

Nhưng anh đã không thể
Mạnh mẽ để làm chồng
Cởi áo mà không dám
Mặc cho em váy hồng?
(Trích: Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng)

Giá chiều nay về mẹ còn ngồi bên cửa
Con sẽ kể mẹ nghe rất nhiều điều
Từ chuyện bạn bè, công việc và cả tình yêu
... Mà hồi nào đến giờ con giữ khư khư như bí mật

Giá mâm cơm cúng ngày mẹ mất
Là bát canh rau mẹ thường hái sau vườn
Mồng tơi, rau ngót, rau sam, rau đay, rau dền đều nấu chung luôn
Con sẽ ăn mà chẳng lắc đầu cằn nhằn: sách dạy nấu ăn phải gọi mẹ bằng sư phụ
(Trích: Muộn)

Em cần phải làm gì để có thể thứ tha
Để dửng dưng đi qua ngã tư mà không chùng lòng thương tán me gầy...em còn gầy hơn me nữa
Để vò ngực nhìn ra cửa
Thấy mặt trời chứ không phải gió mưa
(Trích: Thời gian để quên một người là bao lâu)

Yêu khổ quá hay ta đừng yêu nữa
Đừng thơm lên má em và nói: nữa nè
Đừng luồn tay trong ngực em và mân mê
...Bao giờ Anh biết thương ngực em gầy trước mùa gió thổi?
(Trích: Hay là...)

Anh trở về với đầy ắp bi đông
Toàn đất là đất
Anh bảo đó là đồng đội, là bạn anh, là được mất
Có đôi lúc khát lòng, anh lại ngửa cổ, dốc và đau
(Trích: Ngày anh trở về)

Đừng đốt anh
Trong ấy có mẹ
Đang run tay đọc mảnh giấy có tên chồng và bảy đứa con là liệt sỹ
Đứa bé nhà hàng xóm lấy que củi vạch lên nền đất vẽ dấu hỏi nguệch ngoạc ... rồi chống đầu gối suy nghĩ
Tên cha mình có trong giấy này người ta viết có nguệch ngoạc không?
(Trích: Đừng đốt anh)

P/s: Theo kế hoạch, buổi ra mắt của "Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng" của Nồng Nàn Phố sẽ diễn ra tại Hà Nội vào lúc 18h - 20h ngày 16 tháng 7 tại New Style Cafe - Hà Nội. Phố có lời mời những bạn bè yêu mến thơ Phố qua trang blog này tới tham dự buổi ra mắt chung vui cùng Phố.

flyingdancedk.blogspot



Nồng Nàn Phố

Đó tên nick của một cô bé, trẻ tinh măng miến nhưng sở hữu hơn 200 bài thơ tuyệt ý. Biết cô bé từ thời bên Yh, thích thơ của bé bởi ý thơ đậm mà bạo loạn. Trước đó khi chia sẻ  với bạn về điều này, bạn nói không thích vì đọc thấy nó "sượng" quá. Nhưng đó là ý bạn còn mình thích thì cứ thích.

Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! 544830_516953228356555_742346480_n


Sáng nay mơ màng nghe mưa rào đầu hạ, lang thang vào Fb bắt gặp bài thơ này của bé, dành tặng người đàn ông không ngủ:

Tháng tư nhu mì cười lọn tóc rất đen
Mặt trời trốn vòm me cục kéc chú tắc kè nâu vừa cười vừa thay áo
Bà cụ ngồi hong quá khứ trệu trạo
Miếng trầu cay
Đời người cay
Số phận cay đến độ tái lòng

Tháng tư đôi cu mút mỏ nhau giữa đồng
Đỉnh chùa buồn gì đâu mà sao thinh im mãi thế
Câu kinh một đời phủ đức tin lên kệ
Chắc là… theo chồng rồi nàng chẳng đi lễ nữa đâu!

Tháng tư nắng trôi cho mỏng áo bạc màu
Cậu bé cầm tập vé số nheo mắt nhìn lũ siêu nhân màu đỏ
Cô gái bán khoai chọc quê nắng gió
Nắng gió giận đùng đùng làm ế cả thời gian

Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Images

Tháng tư hoa loa kèn cụp xòe thở than
Thổi tò te sắc trắng, sắc hồng, sắc đỏ
Thổi tò te nho nhỏ
Thổi tò te cho nhà ấy động phòng

Tháng tư nhong cà nhong nhong
Đám trẻ xô tháng ba, nô tháng năm chơi trốn tim trên bức họa
Tháng tư giật thột mình tá hỏa
Sợ vỡ mất tuổi xanh

Tháng tư em nhớ anh
Như thể mười một tháng kia chẳng có nghĩa lý gì nữa cả
Như thể mười một tháng kia gian trá
Không đủ nhiệt thành cho em cởi nút thương anh

Tháng tư mỏng manh
Cấu mắt đen xước đỏ
Có một giọt gì rất nhỏ
Rớt đầm đìa lên nút áo tháng tư

Anh chẳng trở về để gài nút hao hư
Mặc em với tháng tư tò te những nỗi buồn rất đậm!
Mùa loa kèn ngang qua đời em, đánh đòn quầng mắt thẫm
Đánh đòn… cô gái theo chồng không đi lễ vào tháng tư!

Tò te ôm khư khư
Một tháng tư nhu mì như đã chết!

Còn cả những câu thơ này nữa, mình không ghi lại cảm nhận hay bình luận gì, chỉ chép lại ở đây thế này:

Tháng ba giận hờn vén áo tháng tư
Anh bỏ mặc em một mình xoa nỗi đau đời con gái
Anh cũng như tháng ba đến rồi chẳng thèm quay lại
Cấu eo thon cho đủ chín tháng mười ngày



Anh trở về lau nước mắt cho em
Hoa loa kèn thổi tò te báo một tháng tư em hạnh phúc
Nhưng trong lòng bàn tay em bây giờ là đau nhức
Là mệt nhoài, là rã rời, là cay nghiệt... là tất cả những gì anh bỏ sót trong em!

Đang lúc nhớ phố, nhớ những gánh hàng rong, nhớ những xe hoa chảy dọc trên đường... gặp được bài thơ này không thể không run rẩy những cảm xúc. Một tháng tư như đòn xóc, xiên hai đầu nỗi nhớ kết lại một gánh tương tư. Nhớ anh, nhớ mùa, nhớ tháng... Nhớ cả những chuyến xe chở hoa từ phố về... vắng xa rồi, dù tháng tư đã quay lại.

flyingdancedk.blogspot
Về Đầu Trang Go down
vandinh
Khách viếng thăm




Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng!   Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Icon_minitimeFri Aug 15, 2014 3:12 pm


Anh có tỏ tình không, để em còn lấy chồng?



Tình yêu rất rộng và dài nhưng cũng có hạn sử dụng của riêng nó. Nếu anh không tận dụng, hết hạn là đương nhiên

Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! 1407750945-anhcototinhkhongdeemdilaychong_tinhyeugioitinh_eva1.jpg2

Đừng để đến ngày em lấy chồng, anh lại hổn hển chạy theo: “Anh còn chưa kịp nói yêu em!”. Nhớ nhé, tình yêu cũng có hạn sử dụng, anh để lâu quá, tình yêu cũng mốc và buộc lòng phải vất đi. Vì thế, đừng để tình yêu chờ lâu quá…

Anh yêu em, em biết chứ. Vì con gái, trái tim nhạy cảm lắm. Một ánh mắt anh trao, một câu nói đùa đầy ẩn ý cũng đủ để biết được rằng đối phương coi mình là một người “không giống những người bình thường”. Nhưng cũng vì là con gái, chẳng ai đinh ninh nhận mình là người đặc biệt trong đời anh chỉ vì tin vào một cái nhìn, một lời bâng quơ. Bởi vì biết đâu đó, những tín hiệu mà anh trao cũng là thứ anh gửi cho bao người con gái khác. Biết đâu đó là do em lầm tưởng… Biết đâu đó là… em dại!

Anh biết đấy, đời người con gái, tuổi xuân qua nhanh như ngọn gió thổi trên triền đồi vắng. Thoắt cái, đã sang bên kia cái dốc của cuộc đời. Em vốn không phải là cô nàng mơ mộng, mãi chạy theo một mối tình ảo vọng, không thể cầm nắm, không thể níu giữ… Em cần một tình yêu có thực. Cần một tình yêu để có thể biến nó thành hôn nhân… Mà khi thời gian qua đi, có nghĩa là cơ hội tiến gần hạnh phúc của em lại một xa dần…

Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! 1407750945-anhcototinhkhongdeemdilaychong_tinhyeugioitinh_eva1.jpg3

Vì là con gái, chẳng ai đinh ninh nhận mình là người đặc biệt trong đời anh chỉ vì tin vào một cái nhìn, một lời bâng quơ. Bởi vì biết đâu đó, những tín hiệu mà anh trao cũng là thứ anh gửi cho bao người con gái khác.

Không hiểu là vì anh muốn chắc chắn với tình yêu của mình hay anh còn chờ đợi điều gì mà không nói tiếng yêu em? Hay có rào cản nào đó ngăn anh lại. Những chuyện đó chỉ riêng mình anh biết. Còn em, em chỉ biết một điều rằng, em không thể chờ anh quá lâu vì chuyến tàu thời gian đi nhanh lắm. Mà em cần đặt một chân lên chuyến tàu đó, để em tiến về sân ga hạnh phúc. Em không thể nán lại chờ anh để rồi con tàu đó ra đi trong nuối tiếc… Vì anh cũng chỉ là một người em gặp trong đời, nếu anh không giữ em lại, thì em không thể bỏ qua những cơ hội khác chờ em…

Em đã chờ đợi một điều gì hơn là những cảm giác của riêng em. Nhưng anh bắt em đợi lâu quá… Mà ngoài kia thì cuộc sống cứ trôi và em đang dần già đi. Bởi vì thế, nếu anh không tỏ tình, em sẽ đi. Em chẳng có thời gian để đợi chờ một người không thiết tha với mình. Có thể anh còn rất nhiều những khó xử để chưa dám thốt lên tiếng yêu. Nhưng tình yêu cũng là một cơ hội, nếu anh nghĩ quá nhiều, ngần ngại quá nhiều, nó sẽ ra đi…

Em không khờ khạo mà chờ từ anh một thứ hư vô. Em không muốn dấn thân vào một mối tình hời hợt để rồi rất có thể em sẽ trắng tay sau đó…

Câu chuyện tình cây, lá và gió em đã từng kể cho anh nghe chắc anh còn nhớ chứ. “Lá rời khỏi cây là vì gió cuốn lá đi hay vì cây không giữ lá”. Đừng đổ tội cho một cô gái biết thừa rằng anh đang si mê cô ấy nhưng vẫn đi lấy chồng. Là vì anh thôi. Vì anh đã không nắm tay cô ấy lại, nói với cô ấy một câu rằng: “Anh yêu em”. Đàn ông, đừng nhút, đừng sợ sệt quá nhiều như thế. Mà có lẽ anh chưa dám bày tỏ là vì… tình yêu trong anh dành cho em chưa đủ lớn. Nếu đong đầy, nó đã thôi thúc anh quyết liệt hơn thế gấp nhiều lần.

Em có thể chờ anh cả cuộc đời nhưng đó là khi anh cho em một danh phận. Em không khờ khạo mà chờ từ anh một thứ hư vô. Em không muốn dấn thân vào một mối tình hời hợt để rồi rất có thể em sẽ trắng tay sau đó…

Anh nhớ nhé, tình yêu rất rộng và dài nhưng cũng có hạn sử dụng của riêng nó. Nếu anh không tận dụng, hết hạn là đương nhiên. Vì thế, nếu anh không tỏ tình, em sẽ đi lấy chồng.

Tình yêu của chúng mình: Hết hạn!

(eva.vn)
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng!   Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng! Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng!
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Người Việt và tình trạng chia rẽ
» Sao Em Chưa Vội Lấy Chồng?
» Khi chị cưới, phải làm phù dâu cho chị đấy!
» Giai phải hơi gái
» Có phải anh không?

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon  :: ĐỀ TÀI :: Văn Hóa, Nghệ Thuật :: Văn-
Chuyển đến