Ba cô và .. chùa !
"
Ba cô đội gạo lên chùa
Một cô yếm thắm bỏ bùa cho sư
Sư về sư ốm tương tư
Ốm lăn , ốm lóc cho sư .............. trọc đầu ! "
***
" Ba cô đội gạo lên chùa "
Ba cô ??
Sao lại là ba cô nhỉ ?
Nhắm mắt để tưởng tượng ra ba cô xem nào ?
Cô thứ nhất : đẹp !
Cô thứ hai : xấu !
và .. cô thứ ba : chẳng xấu chẳng đẹp !
Nghĩ thế cho nó ............ tiện !
Có đủ cả xấu cả đẹp cả ..... đường được !
Điều chắc chắn nhất , chắc như đinh đóng cột ! , là cả ba cô đều ..... chửa
.............. chồng !
Ấy thế ! mới gọi là : ba cô !
Lên chùa !
người ta mang nhang mang đèn còn ba cô thì lại đội .... gạo !
À há ! ba cô đi cúng dường đấy mà !
Chùa thì trên lưng chừng núi , gió núi chẳng kiêng nể ai , nên mấy vạt áo dài tứ
thân cứ thế mà tung bay phất phới .
Áo tứ thân !
Còn nón quai thao để đâu ?
Khó nhỉ ?
thôi thì ba ta ... khăn mỏ quạ cho gọn mái tóc và cho ........... khỏi ê đầu
khi đội gạo !
Nào ! một , hai , ba ! .... ba ta leo núi lên chùa miệng lâm râm ( không phải
niệm nam mô đâu ! ) :
- Lạy giời ! gió đừng thổi tuột vạt áo , đừng bay mất .......... yếm nhé ! gió
ơi !
( không khéo thì về lại phải dối rằng ........ dối cha dối mẹ rằng a... ối a
.... qua cầu ...... tình.....tình .......... tình tình...... gió bay ! )
" Một cô yếm thắm bỏ bùa cho sư "
Sao lại chỉ có một cô yếm thắm thôi ??
Còn hai cô kia ?
Cô đẹp : Ta đẹp và mơn mởn thế này ! việc cóc gì mà phải mặc yếm thắm cho
" người ta " phải chú ý !
Cô xấu : Giào ôi ! tốt gỗ hơn tốt nước sơn ! việc quái gì mà ta phải màu mè !
" cái nết đánh chết cái đẹp " cơ mà !
Tất là cô ....... cái cô coi tàm tạm mắt , mặc cái yếm thắm !
Yếm thắm thì phải biết nhé !
từ xa là đã thấy rồi !
Thế là .............
thế là ..............
bỏ bùa cho sư !
Hay sư bị bùa vì cái ........ yếm thắm !
" Sư về sư ốm tương tư "
Đừng nói gì sư !
Các giai trông thấy thì cũng run rẩy , lóng cóng , chân leo không lên nổi chùa
!
Ấy ! mới ra sự tình là sư ốm tương tư !
các giai thì ......... đã " lăn chiêng " dưới chân núi hết cả rồi !
Sư thì vốn ở chùa , có leo có trèo gì đâu mà " nửa đường gãy cánh "
Thế là sư nhà mình lợi nhé !
lợi đủ điều !
Không cần ra tay mà ........ " địch thủ " ngã lổm ngổm rồi !
" Ốm lăn , ốm lóc cho sư .............. trọc đầu "
Chết chửa !
Ốm lăn , ốm lóc !
Ốm liệt giường liệt chiếu thế kia !
Ậy ! thuận mồm thì nói là liệt giường , liệt chiếu , chứ sư thì chỉ nằm đất
thôi !
Ăn chay nằm đất mà lị !
Rõ khổ !
Sư ốm " cô đơn " quá !
Tội chưa !
Ốm như thế thì chả mấy chốc mà gió máy nó thêm vào thì ... thành thương hàn mất
!
Thế là ..........
thế là sư ....................... trọc đầu !
****
Cả một khúc ca dao mẹ ru chỉ vì lúc chiều , bé hỏi :
- Mẹ ơi ! tại sao đầu các ông sư lại không có tóc hở mẹ ?
Đấy !
lời mẹ ru đấy !
mẹ không một chữ trong bụng , nên khi bé hỏi.....
mẹ nào biết được đâu là bể khổ đâu là bờ mê !
mẹ nào biết kinh Lăng Già với lại kinh Liên Hoa !
Ôi ! người mẹ
người mẹ chỉ biết những câu truyền lại từ thưở xa xưa !
mẹ lôi ra giảng cho bé !
" sư trọc đầu " là tại vì ............ vì thế đấy !
Mẹ nào có ý khinh khi , hỗn xược !
Mẹ thành kính lắm mà !
Mẹ đi chùa mồm lâm râm câu : " nam mố " không ngớt !
Mẹ ăn chay ngày rằm ngày mùng một !
Mẹ lên chùa vái tứ tung !
Mẹ vái cả hai ông hộ pháp đứng trước cửa chùa !
Mẹ vái từ chùa ngoài vào đến chùa trong !
Mẹ vái vào đến tận chỗ ông " bụt ốc " ngồi trên toà sen trong chùa !
Mẹ thấy bé còn chưa ngủ say mẹ ru tiếp :
" Hôm qua đi chợ cầu Cần
Thấy ba ông bụt cởi trần thổi cơm
Ông thì xới xới đơm đơm
Ông thì tú hụ nồi cơm đương vần "
Ú ớ trong giấc nửa mê nửa tỉnh bé hỏi lại mẹ :
- ông bụt là ông gì ?
Là cái ông ngồi trên toà sen trong chùa í !
và bé ngủ say !
ngủ say !
Hình ảnh ba ông bụt cởi trần thổi cơm ngày đó nó hoạt kê làm sao !
Để gần chục năm sau bé bừng tỉnh và
cảm ơn mẹ !
Nhờ đó mà bé biết :
Bụt là ông Phật !
là khi mình khổ thì .. có ông bụt hiện ra và hỏi :
- sao con khóc ?
Nhờ đó mà bé biết : cởi trần thổi cơm là điều không phải dễ mà có , là điều phải
giơ lưng ra kiếm miếng cơm ........ thậm chí không đủ áo mặc cũng là điều không
phải dễ !
Nhờ đó mà bé biết : xới xới đơm đơm cho cơm không bị khê , bị nát cũng không phải
là dễ !
Nhờ đó mà bé biết : tú hụ ! .... cong lưng thổi cho có ngọn lửa rơm để thổi cơm
không phải là dễ !
Nhờ đó mà bé biết : thổi cơm mà vần mà xoay nồi cho cơm chín đều không phải là
dễ !
Và giờ này , ngồi đây , tóc bé đã bạc mới thấm thía câu :
" Ta là Phật đã thành , các ngươi là Phật sẽ thành "
bé mới biết : mẹ không bao giờ và chưa bao giờ tỏ lòng bất kính với ông Bụt !
mẹ đã tự trong lòng mẹ theo chân các cụ từ xưa phả cái hài hước vào 4 câu để
minh định một điều :
- Có thực mới vực được đạo !
3 ông BỤT đã khởi đi bằng nồi cơm để cho bé biết SỐNG là ĐẠO !
là ............. khi cần thì BỤT sẽ hiện ra và hỏi :
- Sao con khóc ?
**
Vâng !
Mẹ ru câu nhớ câu quên !
Bé lớn lên bằng những câu ca dao mẹ ru giản dị như thế đấy !
và mãi mãi bé chẳng quên !
Nào ! xin các vị vào lều !
Bát nước vối thay cho trà Tàu cũng ngon lắm !
Khơi thêm ngọn đèn dầu cho sáng một tí !
Tợp thêm ngụm rượu cho ấm lòng !
Gió đông ngoài kia cũng sắp về !
Lều vẫn còn chỗ !
Xin mời !
Voi ( CLL )