Tiêu đề: Anh Có Còn Yêu Em Không? Fri Mar 29, 2013 12:14 pm
Anh Có Còn Yêu Em Không? Viết tặng người bạn cũ trường Nguyễn Trãi: Lê Anh Vũ
- Anh ơi! Anh có còn yêu em không? - Ủa? Vợ chồng ăn ở mấy chục năm cắc cớ gì mà hôm nay em lại vặn hỏi anh thế? - Tại vì hôm qua giữa bàn tiệc có đông đủ khách khứa mà em nghe anh ca tụng cái bà Quế Hương quá xá cỡ! - Anh nói gì mà em bảo anh “ca tụng quá xá cỡ”? - Thôi đi! Anh còn làm bộ ngây thơ ông cụ non... Bà ấy có phải người đẹp “Bích La thôn” duyên phận lỡ làng, cùng xóm với anh thuở xưa không? Nói hết đi... Úp mở làm chi nữa? - Ơ... Lạ nhỉ? Em thật đa đoan con chích chòe! Thôi rồi... cô vợ tôi lần này chắc lại sắp ghen bóng ghen gió nữa rồi... Em ơi! Em à... Chuyện xưa tình cũ làm sao quên hết được nhưng gặp nhau ngoại giao, thăm hỏi nói nghe vui thôi... có gì đâu mà em bận tâm, chất vấn đến nơi đến chốn thế! - Xí... ngoại giao... ngoại giao mà khen người ta “ngoại hạng”? Vui.. hí... vui mà sao mặt anh “đờ” ra? Ai nói bà ấy có đôi mắt đẹp, áo dài tha thướt, thân hình thon thả quyến rũ rồi lại còn mong ngày gặp lại khi nói lời cuối chia tay... Ai nói thì nhớ đấy... đừng bảo em bịa chuyện, ghen tuông... tội nghiệp con nhỏ này! Coi chừng cái thằng chồng “cán bộ” của nó ngồi sờ sờ đó... có ngày nó “tẩn” cho anh chạy không kịp. - Anh “thách” nó đó! Có giỏi thử đụng vào anh là biết tay nhau ngay. Chồng “ngố”, chồng hờ thì ăn thua mẹ gì mà dám “sửng cồ” với anh. Phải nhớ... trước khi em là vợ, Quế Hương là người yêu cũ của anh. Bà ấy sống với thằng “cán ngố” ấy hôm nay không hôn thú hợp pháp mà tư cách hèn hạ “chồng chúa vợ tôi” độc đoán như thế thì nó cũng sắp ngủ đường gác chợ, cà lơ thất thểu đến nơi bây giờ! Độc tài như Saddam, Moubarak, Khadafi mà còn thân tàn ma dại, trốn chui ống cống thì cái thân “chuột” của nó ăn nhằm gì... ngày nào qua đường xe cán lòi ruột không hay mấy hồi! - Ấy... anh mới thật vô duyên, tự nhiên chẳng ai đụng chạm... chửi rủa rồi trù ểm người ta hay là ai ghen bóng ghen gió thì biết đấy? Vợ chồng họ như đũa có đôi... anh khen vợ tức là đề cao chồng... anh không biết à? - Chồng vợ hồi nào? Em có thấy ai đi ăn cưới chúng nó chưa... hay là tự ý nó “bầu bán” xưng hô trong bữa tiệc hội đồng bè đảng? Ai nói với em cứ khen vợ là có ý khen chồng? Luật lệ ở đâu mà lạ nhỉ? Em đúng là “vô công dồi nghề” nên mới nói những chuyện “tào lao” như vậy! Anh khen Quế Hương thì mặc xác anh chứ không tốn hơi đếm xỉa đến cái thằng “cán ngố” sỏ lá ba trợn đó... - Anh nói thế tức là chửi xéo em à? Bỗng dưng, bỗng chốc trước mắt em và cả “bá quan văn võ” anh “ngớ nga ngớ ngẩn” thương tiếc “tình xưa nghĩa cũ” với người đàn bà có chồng rồi quay sang mắng nhiếc em là làm sao? - Lại “có chồng”! Anh đã nói Quế Hương với nó chưa bao giờ thành tư thất.... Em nói thế là quá đáng rồi lại trách anh nặng lời với em! Anh chửi xéo em hồi nào? Mà nếu thực tình muốn chửi, anh nói thẳng chứ chẳng cần xéo ngang làm gì cho mệt! Đúng là sao quả tạ chiếu... vào “ngày lành tháng tốt” hôm nay... Trời ơi là trời! Bao giờ vợ chồng tôi mới hiểu lòng nhau mà sống yên đây? - Muốn yên thì anh biết phải làm gì rồi! Anh đâu cần ai “chỉ đường cho hươu chạy” phải không? - Em ơi! Đúng rồi... vợ chồng chúng mình phải đoàn kết và đừng nghi ngờ nhau nữa. Em nên nhìn thẳng vào nhân cách của anh chứ đừng xét đoán một tư tưởng hay việc làm rồi hiểu lầm giận nhau. Giống như anh, đang sống hẳn bên trong cá tính của em nên luôn luôn phải phác họa sẵn một tâm hồn và hình ảnh người vợ anh yêu. Mai này nếu có sự kiện nào vô tình ập vào giữa chúng ta, anh cũng không thấy ngỡ ngàng mà giận hờn khiển trách em bởi vì em mang hình ảnh của nhiều việc làm cụ thể cộng lại. - Anh ơi! Em nghe theo anh với điều kiện duy nhất anh đừng... gặp lại bà Quế Hương nữa! Hứa với em được không? - Đấy... anh vừa nói xong nhưng em vẫn chưa hiểu! Em nên định nghĩa nhân cách của chồng em hơn là cấm đoán họ phải thế này thế kia... Bắt họ hứa một việc gì thì xác xuất thất hứa sẽ rất cao chi bằng nếu biết tính chồng chung thủy thì hãy tặng anh ấy một niềm tin và để họ tự xử với sự tin tưởng đó. Ai đã trưởng thành, bước qua cầu mà không biết nông sâu hả em? - Nhỡ em tin anh rồi anh ỷ thế... phụ bạc em thì sao? - Nếu em nghĩ thế tức là em chưa tin vào tình yêu của anh. Đừng sợ một khi em đã định nghĩa cái tư cách của chồng mình rồi! Anh cho một thí dụ: Giống như trên chính trường không bao giờ nên “chụp mũ” nghi ngờ một người đã có quá trình chống cộng hay dù trong trắng mới bước vào chính giới là “cán bộ” chỉ qua một bài viết, một lời tuyên bố... mà phải xét đoán toàn thể tư tưởng của họ rồi mới đi đến kết luận và tránh mọi hành động quá khích. Hơn thế, bây giờ có ai còn sợ cộng sản nữa đâu? Chính họ còn khinh bỉ họ, tự xưng hèn nhát... ẩn náu sống như chuột thì em là người mà sợ chuột à? - Em hiểu anh rồi! - Cảm ơn em và xin em nhớ rằng tình cảm con người rất phức tạp... “nhân vô thập toàn” trong lúc yêu cũng có cái gì đó mà mình ghét và lúc ghét đôi khi cũng nói phảng phất lời yêu nên dễ bị hiểu lầm mỗi khi cảm hứng lên tiếng phát biểu... - Thôi!. thôi... Em hiểu rồi! Anh vẫn còn yêu em và em cũng yêu anh đến trọn đời... - Anh mừng là em đã nói lời thương yêu cuối cùng để trả lời cho chính câu hỏi của em vậy thì chiều nay anh sẽ gọi đặt chỗ để mời em ăn tối ở một nhà hàng cạnh bờ biển có ngọn đèn cầy và suốt đêm anh sẽ nói “yêu em” như những ngọn sóng vỗ vào bờ không ngừng nghỉ. - Tuyệt... Em đi sửa soạn nhá! - Chưa... chờ tí! Để anh nói hết những gì muốn nói. Từ nay, anh sẽ gọi tên em là “Quê Hương” nhé! Bao lâu nay, người đàn bà đẹp Quế Hương chỉ là hình bóng “Quê hương” mà anh ấp ủ để tỏ tình riêng của anh thôi.. - Anh lãng mạn quá! Chút nữa anh chọn cho em một mùi nước hoa được không? Em muốn bàn tay anh xức cho em vào... - Thôi.. chẳng cần em ạ... vì em chính là “Quê Hương” đã có sẵn mùi hương da thịt mà cả một đời anh ôm ấp yêu thương! Hẹn em đêm nay “Quê Hương” của lòng anh...
Cao Đắc Vinh (3 / 2013)
P-C Khách viếng thăm
Tiêu đề: Em có còn yêu anh - Nguyễn Hồng Nhung ft. Lâm Nhật Tiến Tue Apr 02, 2013 12:00 am
Em có còn yêu anh
Nguyễn Hồng Nhung ft. Lâm Nhật Tiến
Khi cây cỏ không còn là màu xanh Khi mặt trời không còn tỏa ánh sáng Và biển xanh không còn con sóng vỗ Thì em ơi, em có còn yêu anh.
Khi thu về không còn lá vàng rơi Khi đông về không còn phủ tuyết trắng Và dòng sông không còn con nước chảy Thì em ơi, em có còn yêu anh.
Chợt nhiên trong khoảnh khắc thời gian Ta lạc mất nhau Anh không còn anh ngày hôm qua Và tình yêu chỉ là nước mắt khổ đau Thì em ơi, em ơi, Em có còn yêu anh. ... Ta có còn yêu nhau