Lang thang biển đông !by
Phong Lu on Wednesday, August 17, 2011 at 2:22pm ·
Viết cho những thằng bạn học
Nguyễn Trãi ngày xưa .
Cách đây không lâu , tránh cái
nóng như thiêu của mùa hè nơi tôi cư ngụ , voi bèn tìm một nơi , nơi có
biển xanh có cát trắng có hàng cây xanh mượt , có rừng xanh um , có suối
róc rách , có đồi có núi .
Thế là thu gọn tí " hành trang " , gọi cho oai , chứ chỉ là vài miếng giẻ rách che thân cùng đôi dép cùn vẹt đế .
Ừ thì hành trang !
Nhẹ tênh !
Lênh
đênh trên tàu bay ---- hình như tàu bay giấy ! ---- tôi chập chờn lơ mơ
tổng cộng khoảng sáu tiếng đồng hồ rồi tàu cũng phải đáp , bay mãi sao
được , khi tàu nghiêng cánh , qua ô cửa sổ và :
Biển xanh hỡi ta chào mi ! Không phải chào tiễn biệt mà là chào đón .
Thuê
phòng . Xuống chỗ front desk hỏi chỗ ăn , nhét tí vào bụng , dạo này
hãng tàu bay trùm sò ra mặt , chỉ ban cho mỗi cốc nước bé bằng lỗ mũi
cộng cái bịch đỗ lạc to bằng con kiến , mình thì to như voi , chịu đời
sao thấu , nếu rủng rỉnh xu hào mà ngồi ghế thượng hạng thì còn nói làm
gì .
Ngơi một giấc .
Già thật ! mới có vài tiếng mà người tã ra như sợi bún thiu .
Bình đã sạc bin đủ ; bèn tung tăng hí hửng loanh quanh cho đời ... thêm mỏi mệt ( hihihii )
Ra trước cửa khách sạn
Giật mình !
Sài gòn ư ?
Đứng lặng người .
Dụi mắt !
Sài gòn năm 59 - 60 chỗ góc đường Mạc đĩnh Chi đây sao ?
Cũng tường cao cũng hàng chông sắt nhọn và
Ôi trời !
Bên kia đường là mấy cây cau kiểng của Nha điền địa , góc tường chẳng phải là dòng nước thải đó sao .
Cây me già .
Ứa nước mắt .
Hét tướng lên " Đường Phan đình Phùng đây mà "
Quay trái quay phải tìm hẻm Cây Điệp .
Người say như say rượu , cô bé tóc vàng lo ngại , rối rít :
" Sir ! Are you OK ? "
Trời ! Vừa xấu hổ vừa giật mình , quay sang cô bé đang nhìn mình bằng đôi mắt lo ngại , voi vội vã ra dấu và lắp bắp
" Thanks ! thanks I am OK "
Dấu nhanh đôi mắt còn cay cay , trước khi quay vào còn cố giơ tay cho cô bé biết là mọi chuyện đều OK .
Thẫn thờ lên phòng .
Ôi trời !
Hình ảnh đường Mạc đĩnh Chi và trường hội Việt Mỹ chả phải là nó sao ?
Đi
quanh con phố tìm cái quán mà hồi trưa ông tài xế đưa rước chỉ , quán
đông , xếp hàng chờ . Được đưa vào một góc khuất , quán nhỏ , ồn ào
nhưng mang cái quen thuộc của quán mì Cây Nhãn Đa - kao thưở nào . Ồn
ào nhưng không vội vã , từ người quản lý đến các cô cậu chạy bàn , vừa
lấy order vừa trò chuyện cùng khách , đa số có vẻ là khách địa phương
quen thuộc , tiếng Mỹ tiếng Tây-ban-nha lẫn lộn . Đươ.c cốc nước lã
với đá và lại chờ .
Khách ra , khách vào , thỉnh thoảng cậu chạy bàn đi ngang qua cười cười :
" Xin lỗi ! phiền ông chờ thêm chút nữa tôi quay lại ngay ! " bằng thứ tiếng Anh của người gốc Spain .
Cái
" tôi quay lại ngay " cũng đâu độ gần một tiếng . Chả sao , mình đâu
có gì vội vã . Cuối cùng thì anh chàng to con này quay lại thật !
Cười ! cái cười đủ xóa cái chờ của tôi . Cậu ta đoán ngay tôi cũng là
một tên đầu đen ( thưa là ..... tóc ạ ! ) nhưng là đầu đen lạc loài nên
cậu giơ cái thực đơn và giảng giải các món ăn và uống , tôi dễ dãi mỉm
cười xua tay ngắt lời và hỏi :
" Anh có món đặc trưng gì của xứ này thì cho tôi dùng thử nhá ! "
Và
sau vài phút " giao dịch " ---- vừa bằng ra dấu vừa bằng cái ngôn ngữ
anh văn thổ tả của tôi pha lẫn vài tiếng Spainish của anh chạy bàn ----
tôi chọn 1 món có chữ " thịt lợn ..... chiên " trong phần miêu tả món
ăn , đương nhiên là cầu may mà thôi , ah ! kèm theo cốc magarita đông
lạnh .
Ngồi nhìn các gia đình địa phương ăn uống cười nói xôn
xao chung quanh , tôi không thấy chật chội khó chịu mà lại chỉ cảm thấy
một cái gì vừa xa lạ lại vừa gần gũi quen thân . Lại chờ , thì nơi đây
như tôi đã nói ,là nơi mọi chuyện cứ tà tà , không bon chen không vừa
chạy vừa thở vừa ăn mà .
Món tôi chọn không ngờ lại là rất tuyệt ,
những miếng thịt lợn chặt vuông vuông nho nhỏ vừa mồm , được chiên ròn
ròn và ướp y như miếng thịt lợn quê nhà , vừa mặn vừa có đủ mùi vị của
miếng thịt lợn nguyên chất ! không nhạt thếch như đa số các tiệm ăn bên
Mỹ . Chiêu thêm ngụm magarita mát lạnh .
Giời !
Sướng rủn củ tỉ !
Nhẩn
nha ngồi gọi thêm cốc bia " bốc " --- bia bốc chính cống bà lang trọc
--- và đĩa lạc rang . Ôi giời ! thánh nhân đãi kẻ ngu ngơ lạc loài là
tôi . Đĩa lạc , cốc bia sủi bọt và hơi nhàn nhạt ; có thế mới là bia
Việt chứ ! kéo tôi về một ngày nào đó về một nơi nào đó , nơi mà đã bao
năm nay thỉnh thoảng trong giấc ngủ chợt hiện về để sáng ra tỉnh dậy
thấy mắt mình cay cay .
Ngoài kia trời đã tối và cơn mưa nhẹ .
Giá mà có hàng me ngoài hiên nhỉ , giá mà có một vài thằng bạn nhỉ , giá
mà và giá mà ..... và nhất là giá mà có tiếng hát của các " cụ " ca sĩ
thuộc dạng " đồ cổ " hát vài ca khúc loại " bảo tàng viện " như " Nghìn
trùng xa cách " " Nước non nghìn dặm ra đi " " Buồn tàn thu " " Đôi mắt
người Sơn tây " " Ngày đó chúng mình " hay là " Người đi qua .....
đùi tui " ---- Whoop ! sorry --- " Người đi qua đời tôi " . Vâng !
giá mà như thê' thì không chừng lại có kẻ " mưa rơi ngoài .... giời ,
mưa ướt trong .... nòng " ( Il pleut sur la ville comme il pleut dans
mon coeur ! Tùng mù ơi , tao chỉ nhớ mài mại thế này , chắc viết chính
tả thì sai bét há , gần 50 năm rồi chứ ít ỏi gì ) .
Quán đã thưa khách , rồi cũng phải cố kéo cái thân béo ị đứng dậy và rời quán .
Mưa
! cơn mưa của miền nhiệt đới , mang hơi mát cùng cái se se nồng nồng
mùi muối phả vào mặt vào mũi , phố xá thật vắng , lần theo con đường
trước mặt ra biển .
Gió !
Nhìn ra khơi đen thẫm , những đợt
sóng sáng bừng ánh lân tinh chạy nhanh vào bờ cát thoai thoải , nghe
tiếng vỗ về của đại dương , chợt trỗi dậy từng hàng hàng lớp lớp của
ngày cũ xôn xao ập về . Ngất ngây và ngợp choáng .
Cô đơn .
Đêm xuống . Lủi thủi định quay về khách sạn .
Sựng người , vì bắt gặp một cây bàng cô độc im đứng trên bãi cát
Lạ !
Sao người ta lại có thể giồng bàng trên bãi biển được nhỉ ?
Không tin ở mắt mình , thả dọc theo đường , quả thật là bàng , bàng của thời thơ ấu , không sai
Con
đường đã đẫm ướt mưa đêm và thật vắng , đầu trần , lang thang và đã
nhìn me , nhìn bàng dọc theo đường về ; đi trong mưa nghe se sắt của một
rừng xưa trỗi dậy . Trong đầu vang vang câu " Con đường thảnh thơi nằm
, nghe chuyện tình quanh năm .. "
Ướt !
Nhưng trong lòng nghe ấm áp vô cùng vì nắm bắt được vài giây phút mong manh của ngày cũ .
Lãng mạn !
Cái
lãng mạn thật rẻ tiền và cũng rất thật ., nhưng làm sao tôi có thể dối
lòng mình được , một lúc nào đó cũng cần chút cải lương cho có chút
người . Mặc kệ nhân gian , trần gian , thế gian (Sao lắm gian thế này ?
Chả trách )
Tôi đội mưa , nghĩ đến câu " nghe chuyện tình quanh
năm " để tưởng về " con đường tình ta đi " dù chưa bao giờ có chút
chuyện tình nào trong đời làm thuốc . Tắc lưỡi như thạch sùng trên
vách .
Sài gòn giờ đây làm sao còn những con đường thật im ắng như vầy .
Mất mát !
Lá
me rơi trên đường , dẫn về một Pagode góc Lê Thánh Tôn và Tự Do , về
một chiều cũng mưa , chui vào quán , cũng chỉ một mình cầm cốc chanh
rhum ngó ra cửa kính mờ hơi nước , lá me phía đường Lê thánh Tôn bay bám
vào kính và theo giòng nước chảy dài xuống như đời mình chảy xuống thật
thấp . Ngày đó áo trận còn hôi mùi sình mùi ngai ngái mang về từ nơi
đầy tiếng súng xa xăm ; và dở trò " lãng mạn " ghé quán " cái Chùa "
cho ra vẻ cao ngạo cóc cần đời để khi thoáng thấy một bóng quen thuộc
bước vào . Hm ...hm ... " Người ta " cũng kiêu hãnh chả thèm liếc
nhìn mình một phát , lặng lẽ tìm bàn , vắt chiếc áo mưa lên thành ghế ,
rồi cũng gọi ly chanh rhum và quay ra nhìn cửa kính . Tự ái xốn xang ,
cũng lạnh như tiền không ngoái cổ lại và cứ thế mà nhâm nhi cốc chanh
rhum ; một loại phớt tỉnh Ăng - lê ; nên khi " ông lính " quay lại
thì người ta đã biến mất .
Tiếc hùi hụi !
Ơ ! Nhưng mà có
bao giờ mở mồm tỏ ý tỏ gì gì với người ta đâu mà lại than tiếc . Như
thế đó , có được gọi là " cuộc tình " không nhỉ ? Sao mà lại có sự tình
cờ như thế ? Sao lại đúng lúc mình về thì người ta lại cũng ghé vào
quán .
Duyên nghiệp đó ư ?
Chỉ có thế thôi mà giờ này hơn 40 năm sau , hình ảnh đó như cuốn phim cứ rõ mồn một mà chiếu lại .
Thẫn thờ .
Khuya
! mưa còn lất phất , đèn vàng vàng hắt cái bóng thui thủi trên con
đường xưa . Tĩnh lặng . Nghe được cả tiếng róc rách của giòng nước chảy
xuống cống , nghe được cả tiếng lá rơi , chỉ thiếu tiếng thì thầm của
một người -yêu-chưa- bao-giờ-có . Hơi thuốc chả làm vỡ tan cái mơ tưởng
mong manh đó . Mắt nhạt nhòa vì mưa .
Về đến khách sạn thì cũng quá nửa đêm , cô gái tóc vàng trực đêm của khách sạn trố mắt nhìn tôi .
Điên !
Với nụ cười nghề nghiệp cô nhỏ nhẹ :
"
Trời ! Sao ông lúc đi không lấy cái ô đem theo để chi cho ướt nhẹp vầy
? " vừa nói cô vừa chỉ một thùng vuông đựng đầy ô nón dành cho khách
trú ngụ ngay sát cái quầy dài của khách sạn .
Khẽ lắc đầu cô tiếp :
" Nơi đây sáng nắng mưa chiều ông ạ ! vùng nhiệt đới mà ông , thôi ! ông lên phòng mà thay đồ cho khô chứ ướt hếtt rồi kìa "
" Sáng nắng mưa chiều " Ôi ! lại cũng một loại từ ngữ từ lâu chưa nghe lại . Sài gòn nắng sớm mưa chiều !
Dù ngôn ngữ khác nhau , nhưng ngay khi cô nói thì trong đầu tôi tích tắc hiện ra " Sáng nắng mưa chiều " .
Quá khứ !
Buông câu cảm ơn cô kèm theo nụ cười đa tạ và tôi lủi nhanh lên phòng .
Váng vất .
Lơ
mơ nghe như cơn sốt nóng bừng bừng . Trỗi dậy . Toát mồ hôi . Trời
nắng và nóng thấm qua kính chảy tràn vào phòng . Đứng dậy tiến ra cạnh
cửa sổ ,nhìn ra vườn , ngoài kia nắng chang chang .Tay sờ lên mặt kính ,
bụng nghĩ " Hôm nay chắc lại lên đến hơn trăm độ "
Ngồi xuống cái ghế đẩu độc nhất trong phòng , ôm đầu .
Rõ ràng là cái quán này ở xóm Bàn Cờ mà !
Thì ra những hình những ảnh , những ý nghĩ về cái thưở xa xôi chỉ là ...
là giấc mơ !
Giấc mơ hồi hương của kẻ vong xứ .
Voi ( CLL ) hè 2011 .