Nỗi niềm xa xứ
Ta không được như mây trời phiêu lãng ,
Nên vẫn còn cách trở mấy đại dương !
Bên kia bờ là bóng dáng quê hương ,
Mà sao mãi cách xa theo năm tháng !
Nhìn quê hương giờ bao nhiêu khổ nạn !
Biết bao người đói khổ với lầm than !
Cho lòng ta nhức nhối tận tâm can !
Quê hương vẫn chìm trong mùa thương khó !
Ngẫm đời ta nửa đời đành bỏ ngõ ,
Chuyện ngày xưa giờ chắc đã phôi phai ?
Nơi xứ người bao năm tháng u hoài !
Những phiền muộn còn hoài trong tâm não !
Đời trôi nổi bồng bềnh như cơn bão .
Quê hương ta giờ bọn ác chiếm rồi !
Bao năm qua ta đã mất nụ cười .
Vẫn xa lạ cô đơn trên đất khách !
Mùa đông đến xuân về trên xứ lạnh .
Nhấp chén buồn ta nhớ những xuân xưa .
Quê hương ơi thương nhớ mấy cho vừa !
Hồn băng giá biết cùng ai tâm sự ?
Ôi chiến y giờ biết tìm đâu nữa ?
Bạn bè xưa mỗi đứa mỗi phương trời !
Nơi xứ người cuộc sống vẫn nổi trôi ,
Đời cơm áo khép dần bao nỗi nhớ !
Đêm từng đêm với nỗi niềm trăn trở .
Mong một ngày tươi sáng của tương lai .
Quê hương ta sẽ thôi hết u hoài .
Bao nhịp sống hồi sinh cùng đất nước .
Ngọc Trân