NHỚ ĐÀ LẠT
Nhớ Đà Lạt phố mù sương !
Những cơ mưa bụi vấn vương chân người .
Đường lên dốc nhỏ chơi vơi .
Nhớ đêm thủy tạ ta ngồi bên nhau ,
Xa xa vọng tiếng kinh cầu ,
Mắt em chợt sáng như sao trên trời ,
Ngập ngừng hôn nhẹ bờ môi ,
Nụ hôn đầu thấy chơi vơi trong lòng,
Đà Lạt ơi ! Nhớ má hồng .
Nhớ ngày em bước theo chồng sang ngang !
Cho tim ta bổng vỡ tan!
Như trăm thác đổ theo hàng lệ rơi .
Để rồi từ dạo xa người ,
Vẫy tay từ biệt núi đồi sau lưng ,
Hàng thông đưa tiễn rưng rưng !
Xa Đà Lạt với muôn vàn xót xa !
Thời gian tưởng đã nguôi ngoa .
Nhưng sao vẫn mãi trong ta nỗi buồn !
Ngọc Trân