Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon

Diễn Đàn của Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Trung Học Nguyễn Trãi Saigon
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Keywords
phải ngam Nguyen ngắn chất linh thuoc không truyện quynh Saigon luong quang Chung VNCH sáng Nhung quan quốc hoang trong nguyet chuyen bich nhac Trung
Latest topics
» qua đi thôi bão nổi
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeSat Mar 11, 2023 3:11 am by Admin

» Cụ Hoang Xuân Hãn
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeSun May 08, 2022 10:37 pm by Admin

» Giáo dục VNCH - Giáo dục con đường khai phóng
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeMon Jan 10, 2022 4:06 am by Admin

» Suy tư về kiếp người - Về Cùng Cát Bụi
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeSun Jan 09, 2022 4:25 am by Admin

» AI ĐÃ HẠ GỤC CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN?
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeSat Jan 08, 2022 2:41 am by Admin

» NHẠC THIỀN - Cõi Thiền trong Âm Nhạc
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeThu Jan 06, 2022 4:11 am by Admin

» Trở về miền ký ức : Một bài viết về người lính VNCH
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeTue Jan 04, 2022 3:06 am by Admin

» Tôi Cưới Vợ
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeTue Jan 04, 2022 2:44 am by Admin

» Giáo sư Phạm Hoàng Hộ
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeMon Nov 29, 2021 3:05 am by Admin

March 2024
MonTueWedThuFriSatSun
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
25262728293031
CalendarCalendar
Affiliates
free forum

Affiliates
free forum


 

 Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường

Go down 
3 posters
Tác giảThông điệp
P-C
Khách viếng thăm




Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Empty
Bài gửiTiêu đề: Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường    Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeFri Jun 29, 2012 5:00 pm

Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Hien-tuong-nhin-thay-thien-duong-qua-loi-ke-cua-nguoi-chet-di-song-lai

Chờ nhau nơi thiên đường

    - Này ông,
    - Gì, để tôi ngủ thêm tí nào.
    - Dậy đi, chở tôi ra chợ hoa bằng xe đạp đi.
    - Sao hôm nay bà lại giở giời thế này. Ra mua cái vé tàu điện ngầm mà đi chợ... Bà lão thân yêu ơi, cho tôi ngủ thêm tí nữa thôi mà...?
    Lèm bèm, năn nỉ đủ cách mà chả được, ông cũng đành dậy.

    Hai ông già bà cả đèo nhau trên cái xe đạp của thằng cháu. Thời buổi động 1 tí là người ta đi tàu ngầm, ô tô, 2 ông bà trên cái xe đạp làm bao nhiêu người đi bộ phải ngoái nhìn.
    - Lát ông phải mua hoa tặng tôi nhé.
    - Ừ, mua cho bà 1 củ khoai ngay đây.
    - Ơ, tôi bảo mua hoa cho tôi mà.
    - Mua cho bà củ khoai để bà ngồi ăn, đỡ ngồi réo sau lưng tôi nữa.

    Gió thổi dìu dịu theo những bánh xe quay. Tia nắng vàng chảy tràn những con phố thân thuộc. Bà dựa vào lưng ông, tận hưởng cảm giác bình yên thư thái. Những kỉ niệm xưa ùa về trong tâm trí, mờ ảo nhưng vẫn thật lung linh ấm áp. Những lần đưa đón, hẹn hò, giận dỗi... Ông im lặng, có lẽ ông cũng đang nhớ lại thuở đẹp đẽ xưa kia.
    Hai ông bà ra chợ hoa, xong cũng chả mua gì. Ông thì không có hứng thú với hoa hoét, bà thì xem xem ngắm ngắm xong rồi cũng chả chọn hoa nào. Chợt ông bật cười:
    - Cứ y như cách đây bốn chục năm ý nhỉ. Bà vẫn là cái đồ kiết xu như trước.
    - Còn ông gạch ngói bốn mươi năm vẫn chẳng mòn.

    Bà cười thật lớn. Nhưng thật sự bà đang cảm thấy rất mệt. Gần đây bà thường xuyên bị lả người và gầy đi rất nhiều. Chiếc lá vàng, chỉ chờ một cơn gió nhẹ để trở về với lòng đất...
    Hôm nay là sinh nhật ông vì thế mà bà "giở giời" như vậy. Ở cái tuổi răng đã lung lay cả hàm thế này nói đến chữ “sinh nhật” có vẻ không hợp, và ở tuổi này thì còn ai mà nhớ đến ngày sinh nữa đâu. Nhưng bà có một linh cảm, có lẽ đây là lần sinh nhật cuối cùng của ông mà còn có bà ở bên...
    - Cho ông hôm nay qua nhà mấy ông hàng xóm đánh chắn đấy
    - Thật á, bà lão hôm nay được ăn củ khoai xong nên tử tế hẳn.

    Bà dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng những món ăn ông thích nhất. Bà cũng ra hiệu bánh đặt một chiếc bánh gato nho nhỏ. Cuối tuần, cả nhà đi vắng hết. Thế lại hay, bà muốn dành khoảng thời gian đặc biệt này với riêng mình ông. Đang chuẩn bị nốt nến để thắp bánh thì bà bỗng thấy tối sầm lại. Bà cố đi vào phòng, ra chiếc giường và nằm xuống nghỉ.
    - Bà nó ơi, hôm nay tôi đánh thắng to nhé, các lão ấy bị tôi cho ăn hành tơi tả.
    Không có tiếng trả lời, dự cảm chẳng lành, ông chạy ngay vào phòng của 2 người và thấy bà đang nằm đó. Trông bà rất yếu.
    - Bà nó ơi, bà sao thế?
    - Ông... tôi mệt lắm... Ông ra chỗ bếp mang bánh sinh nhật và nến vào đây.

    Lúc này ông mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình. Ông cảm thấy điều gì đó không ổn, nhưng ông không hỏi nữa và ra bếp lấy bánh vào.
    - Giờ tôi mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật tôi đấy. Bà cầu kỳ thế này. Bà nó ơi, bà nó thấy mệt lắm à, để tôi gọi bác sỹ đến xem nhé.
    Bà mỉm cười.
    - Ông ơi... Tôi thấy mình đã đến lúc lên thiên đường rồi.
    - Bà nói gì thế, đừng nói nữa! Chỉ vớ vẩn.
    Ông thấy sợ hãi khi nghe bà nói thế
    - Ông để tôi nói... Tôi làm những món ông thích nhất... và có cả bánh gato nữa... Sinh nhật của ông lần cuối cùng mà tôi có thể ở bên... Tôi cảm thấy thật hạnh phúc khi có ông bầu bạn từng ấy năm.... Ông ở lại mạnh khỏe và chăm lo cho con cháu nhé...

    Nước mắt lăn dài. Ông biết là ngày này sẽ đến nhưng ông vẫn cảm thấy không trụ vững nổi khi đối mặt với giây phút đó. Ông cầm tay bà, run rẩy, và ông nói trong nước mắt.
    - Bà lão ơi, làm sao tôi có thể ở lại mà không có bà...
    - Tôi muốn... nghe... điều ước... trong sinh nhật... của ông...
    Ông nghẹn ngào và tưởng chừng trái tim mình cũng đang rời khỏi cơ thể để đi theo người vợ thân thương.
    - Gặp bà và chung sống với bà là mọi điều ước của tôi đã thành hiện thực rồi. Nếu có ước tôi chỉ ước được gặp bà sớm hơn, bà lão ạ.

    Bà nở nụ cười cuối cùng và nhắm mắt...
    Bà đã có một thiên đường ở trần thế này. Giờ chỉ là đi đến một thiên đường khác, và chờ ông ở đó.

(Sưu Tầm)
.
Về Đầu Trang Go down
NTcalman




Posts : 614
Join date : 13/03/2012

Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường    Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeFri Sep 06, 2019 1:36 pm

.
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  8d3d0f915b24d428001c2bec45106f00chiec_20vi

Chiếc ví của Tình yêu

Một chiều đông lạnh buốt. Trên đường về nhà, tình cờ tôi nhặt được một chiếc ví bằng da màu nâu đã cũ sờn, có sợi dây nơ màu đỏ.
Bên trong ví không có bất cứ giấy tờ tùy thân nào mà chỉ có vỏn vẹn 3 đô la và một phong thư nhàu nát. Những chữ duy nhất có thể đọc được trên bì thư là địa chỉ của người gửi.
Tôi liền mở lá thư ra, hy vọng sẽ tìm được chút ít manh mối về chủ nhân của chiếc ví. Hàng chữ ghi ngày tháng đập vào mắt tôi đầu tiên. Bức thư này được viết cách đây đã hơn năm mươi năm!

Lá thư được viết với nét chữ con gái mềm mại, trên nền giấy xanh điểm xuyết vài bông hoa nhỏ phía góc trái. Đó là thư chia tay gửi cho một người tên Michael. Cô gái nói rằng cô không thể gặp anh ta nữa vì gia đình ngăn cản, nhưng dù vậy, cô vẫn sẽ luôn yêu anh. Cuối thư ký tên là Hannah.
Nội dung thư khá xúc động, nhưng chẳng có chi tiết gì rõ ràng, ngoại trừ cái tên Michael, để xác định chủ nhân của chiếc ví. Tôi gọi điện cho tổng đài để xin số điện thoại dựa vào địa chỉ ghi trên bao thư.
Sau khi nghe tôi trình bày, người trực tổng đài ngần ngừ một lát rồi nói: “Chủ nhà ở địa chỉ trên có đăng ký số điện thoại, nhưng rất tiếc tôi không thể cho anh số điện thoại được”. Cô lịch sự đề nghị rằng chính cô sẽ gọi điện cho người ở địa chỉ đó, giải thích câu chuyện và hỏi xem họ có muốn tiếp chuyện với tôi hay không. Vài phút sau, cô quay lại và chuyển máy cho tôi.

Tôi hỏi người phụ nữ ở đầu dây bên kia về người phụ nữ tên Hannah. Bà ta vội đáp, “Ồ, chúng tôi mua căn nhà này cách đây đã 30 năm. Hình như gia đình ấy có cô con gái tên là Hannah, nhưng cách nay vài năm Hannah đã đưa mẹ vào viện dưỡng lão.”
Tôi gọi điện đến viện dưỡng lão và được biết bà cụ đã qua đời, nhưng họ có biết số điện thoại của người con gái.
Tôi lại tiếp tục gọi đến số điện thoại được cho và biết rằng Hannah hiện cũng đang ở trong một viện dưỡng lão.
“Thật là ngốc!” - Tôi tự nghĩ. “Sao mình lại cất công đi tìm chủ nhân của một chiếc ví chỉ có 3 đô la và một bức thư cũ mèm những năm mươi năm trước kia chứ?”

Tuy nhiên, tôi vẫn gọi đến nhà dưỡng lão nơi có lẽ cô Hannah, giờ đây đã là bà Hannah, đang ở. “Vâng, bà Hannah đang ở với chúng tôi,” đó là câu trả lời tôi nhận được.
Mặc dù đã 10 giờ đêm, nhưng tôi vẫn lái xe đến viện dưỡng lão. Sau khi giải thích với cô y tá trực đêm, tôi được cô đưa lên tầng ba của tòa nhà, giới thiệu tôi với bà Hannah. Bà cụ trông thật phúc hậu với mái tóc bạch kim, gương mặt tươi tắn và đôi mắt sáng tinh anh.
Tôi kể cho bà nghe chuyện mình nhặt được chiếc ví và cho bà xem bức thư. Vừa trông thấy phong thư màu xanh điểm vài cánh hoa nhỏ nơi góc trái, bà Hannah hít một hơi dài và nói, “Đây là lần liên lạc cuối cùng của bà với Michael!”.

Bà quay đi một lúc như chìm trong suy tưởng, rồi nhẹ nhàng nói, “Bà yêu anh ấy biết bao. Nhưng khi ấy, bà chỉ mới mười sáu tuổi và gia đình bà cho rằng bà còn quá trẻ để yêu. Chao ôi, anh ấy mới tuyệt vời làm sao!”.
Rồi bà tiếp tục, “Michael Goldstein là một người tuyệt vời. Nếu cháu tìm thấy anh ấy, hãy nói rằng bà luôn nghĩ đến anh. Và…,” ngập ngừng một lúc lâu, gần như cắn chặt môi, bà nói tiếp, “nói rằng bà vẫn yêu anh ấy. Cháu biết không,” bà khẽ mỉm cười, đôi mắt ngân ngấn nước, “bà chưa từng kết hôn. Bà nghĩ rằng không ai có thể sánh bằng Michael cả…”
Tôi xúc động nhưng phải chào tạm biệt bà Hannah vì đêm đã khuya. Xuống tới tầng một, tôi gặp người bảo vệ ở ngay trước cửa thang máy. Anh ta hỏi, “Bà cụ có giúp gì được cho anh không?”

Tôi trả lời rằng bà đã cho tôi thêm được một manh mối, “Ít nhất tôi biết được họ của ông ấy. Nhưng tôi nghĩ chắc phải gác chuyện này sang một bên ít lâu. Cả ngày nay tôi đã cố tìm cho được chủ nhân của chiếc ví này.”
Tôi lấy chiếc ví ra cho anh ta xem. Vừa trông thấy chiếc ví, anh bảo vệ la lên, “Khoan đã! Đây là chiếc ví của ông Goldstein. Tôi có thể nhận ra nó bất cứ đâu nhờ vào sợi dây nơ này. Ông cụ thường hay làm mất ví. Ít nhất ba lần tôi tìm thấy chiếc ví trong hội trường này.”
- Ông Goldstein là ai vậy? - Tôi hỏi mà có cảm giác tay mình run lên.
- Ông sống ở tầng tám. Chắc chắn đây là ví của Michael Goldstein. Chắc ông cụ đã làm rơi nó trên đường đi dạo.
Tôi cám ơn anh bảo vệ rồi chạy vội đến phòng y tá để kể cho cô y tá trực những gì anh bảo vệ vừa bảo. Chúng tôi trở lại thang máy lên tầng tám. Tôi thầm cầu nguyện ông Goldstein vẫn còn thức.

Chúng tôi bước vào căn phòng duy nhất còn sáng đèn. Một người đàn ông đang ngồi đọc sách. Cô y tá đến hỏi ông có làm mất chiếc ví hay không. Ông Goldstein ngước lên với vẻ ngạc nhiên, rồi lần tìm túi sau của mình và nói, “Ồ, nó lại bị mất rồi!”
- Chàng trai này đã tìm thấy chiếc ví và chúng cháu nghĩ có lẽ là của ông.
Tôi trao cho ông Goldstein chiếc ví, vừa trông thấy nó, ông cụ mỉm cười nhẹ nhõm rồi nói: “Đúng nó rồi! Chắc ông đánh rơi nó chiều nay. Này chàng trai trẻ, ông muốn thưởng cho cháu một món gì đó.”
- Không cần đâu thưa ông. - Tôi đáp và nắm lấy tay ông cụ - Nhưng cháu muốn kể với ông một việc. Cháu đã đọc bức thư bên trong với hy vọng tìm thấy chủ nhân của chiếc ví.
Đột nhiên nụ cười trên gương mặt ông cụ tắt ngấm.
- Cháu đã đọc lá thư đó à?
- Không chỉ đọc lá thư, cháu còn biết được bà Hannah hiện đang ở đâu nữa.
Ông xúc động nắm chặt tay tôi:
- Hannah? Cháu biết Hannah ở đâu à? Cô ấy khỏe không? Còn xinh đẹp như trước không? Làm ơn, làm ơn cho ông biết đi!
- Bà ấy khỏe… vẫn xinh đẹp như khi ông biết bà. - Tôi đáp khẽ.
- Cháu cho ông biết nơi ở của cô ấy được không? Sáng mai ông muốn gọi điện cho cô ấy. - Giọng ông run run, gần như thầm thì. - Cháu biết không, ông yêu Hannah đến nỗi khi nhận được lá thư này, ông có cảm giác cuộc đời mình cũng chấm dứt từ đó. Ông chưa từng kết hôn. Ông chỉ yêu một mình cô ấy thôi…
- Ông đi với cháu nhé. - Tôi nói.

Chúng tôi đi thang máy xuống tầng ba. Sảnh đã tắt đèn, chỉ còn một hai ngọn đèn thắp sáng dẫn lối chúng tôi đến phòng sinh hoạt chung. Nơi đó, Hannah vẫn ngồi một mình xem tivi.
Cô y tá bước lại gần chỗ của bà.
- Bà Hannah. - Cô nói nhỏ, chỉ tay về phía Michael đang đứng đợi ở cửa. - Bà có biết người này không?
Chỉnh lại gọng kính, bà nhìn một chút nhưng không nói lời nào. Michael khẽ lên tiếng, dường như chỉ là thì thầm:
- Hannah, anh là Michael đây. Em còn nhớ anh không?
Bà thở mạnh:
- Michael ư? Em không tin nổi! Michael! Đúng là anh rồi! Michael của em!
Ông bước chầm chậm tới chỗ của bà, và họ ôm chầm lấy nhau.

Ba tuần sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ viện dưỡng lão. “Chủ nhật này anh có thể sắp xếp để đến đây dự lễ cưới không? Ông Michael và bà Hannah sẽ trao nhẫn cưới cho nhau!”
Một đám cưới tuyệt vời! Tất cả mọi người ở viện dưỡng lão đều tham dự. Bà Hannah mặc một chiếc áo đầm dài màu be nhạt, gương mặt ngập tràn hạnh phúc. Cụ Michael mặc một bộ vét màu xanh đậm, hãnh diện sánh bước bên cô dâu của mình.
Một kết thúc thật đẹp cho câu chuyện tình kéo dài gần sáu mươi năm!

(Sưu Tầm)
.
Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường    Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeThu Sep 26, 2019 8:10 pm

.
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Images?q=tbn:ANd9GcS3okVQCgh47ci4Tky8Evk3kyuhKgtCRjRAirut59FQ9OtOmPP6Qg

Cuộc Tình Không Chân Dung

Đang mãi mê ghi nhanh những ý kết thúc bài viết, có tiếng điện thoại reo... Hơi bực mình tôi thẫn thờ cầm ống nghe:
- Alô! Alô!
- Alô! Anh đó hả? Em đây.
- Ngọc đó hả? Anh đây nè. Có gì không em?
- Anh đang làm gì?
- Viết bài.
Giọng của Ngọc nhõng nhẽo ướt nhè vang lên trong máy:
- Anh cứ lo viết. Lúc nào cũng viết...viết...viết... chẳng còn thì giờ đâu để nghĩ đến em phải không?
- Có chứ! Anh đang nhớ em, em đâu có biết?!
- Nhớ em sao không gọi điện thoại cho em. Em giận anh đó! Anh có biết không? Em bắt đền anh. Hì...hì...hì... Em bắt đền anh! Anh Thế! Anh đâu có biết nỗi nhớ của em? Em không chơi với anh nữa đâu!

Tiếng Ngọc khóc nhè trong máy. Tôi cảm thấy vui mỗi lần Ngọc làm nũng hết sức đáng yêu.
- Anh xin lỗi em. Đừng khóc nữa. Anh sẽ đền bù! Lỡ quên một lần, đừng giận anh nhé.
Tiếng Ngọc lại lè nhè trong máy:
- Mãy lần rồi anh có nhớ không? Lúc nào anh cũng nói với em như thế, nhưng chẳng thấy gì. Anh chỉ lo viết bài mà không viết thư cho em đọc. Anh lấy cớ là anh đã bẻ gẫy cây viết của anh rồi! Vậy mà anh vẫn viết. Em ghen mấy tờ giấy mà anh đang viết đó, anh có biết không?.
Tôi cười hòa dịu:
- Em biết là cây viết anh đã bẻ gẫy, giờ nó trở lại như cũ rồi. Để làm gì, em biết không? Để viết thư cho em đọc.
- Ừa! Phải như vậy em mới yêu anh! Anh phải nhớ lời và viết thư cho em đi.
- Anh viết. Em đang làm gì vậy?
- Đang nằm trên giường trùm chăn. Đọc thư của anh. Gọi điện thoại cho anh xem anh đang làm gì cho biết.
Tôi cười ngất trong máy:
- Em kiểm soát anh... kỹ ghê đi.
- Ơ! chuyện của người ta, khéo nói! Thả lỏng anh là có chuyện ngay.
- Ai bảo em không dọn về ở với anh. Nhiều lần anh nhắc, em nói chờ bán được nhà. Mãy năm rồi, em biết không, từ ngày chúng mình quen nhau?
Tiếng Ngọc thở dài:
- Anh cứ nhắc mãi chuyện ấy. Anh biết không, em đang lo, bực bội muốn ngộp thở rồi đây.
Được thể, tôi dọa:
- Em thả lỏng anh có ngày thiên hạ bắt cóc anh, chừng đó em đừng nhảy đổng, la hoảng nhé.
- Ghê thế à! Mà ai dám bắt cóc anh, anh thử cho em biết có được không?
Tôi đùa:
- Khi họ bắt cóc anh đem nhốt kín một chỗ thì làm sao em biết được.
Ngọc xẵng giọng:
- Em cấm anh không nói với em chuyện lẩn thẩn đó nữa nhé! Em đang buồn lắm đây. Anh thích ghẹo em không phải lúc.
- Buồn gì vậy, nói anh nghe. Mới gặp nhau hôm qua, trông em vui lắm mà.
- Thôi không nói nữa. Em hỏi nè! Tối nay rảnh, anh đến em nhé. Em làm cơm chờ anh. Dẫn bé Thư đến cho em, em nhớ con bé quá.
- Mãy giờ anh đến được?
- Bảy giờ. Em có chuyện muốn nói với anh. Thôi nhé. Em đi chợ đây. Bye! anh.

Tôi gác điện thoại. Nhìn đồng hồ, mới bốn giờ. Sắp sửa đến trường đón bé Thư, rồi tắm rửa, nghỉ ngơi. Chiều nay không phải lo cơm nước. Hôm nào mệt và lười tôi và bé Thư ra tiệm mua fast food về hai cha con ăn tạm cho qua bữa.
Tôi ngồi thẫn thờ trước tập bản thảo đang viết dở dang, đầu óc loay hoay suy nghĩ về "có chuyện muốn nói với anh" của Ngọc trong điện thoại. Mới hôm qua, hai đứa ở bên nhau vui vẻ trò chuyện thoải mái đâu có gì cần phải nói. Gần ba năm tôi và Ngọc quen nhau, yêu nhau, chờ ngày sống chung với nhau. Tính Ngọc thẳng thắn, có sao nói vậy, nói ngay, không chờ đợi, dù nửa đêm, Ngọc cũng gọi điện thoại để nói. Thế mà, bây giờ lại... vẫn có chuyện muốn nói.

Tôi quen Ngọc trong tiệc cưới tại một nhà hàng năm ấy. Không hiểu vô tình hay cố ý người bạn mời tôi và Ngọc đứng chụp hình chung với cô dâu chú rể trong lúc hai người chưa hề quen biết. Đến lúc vào bàn tiệc, tôi lại được xếp ngồi cạnh nàng. Đêm đó Ngọc thật vui trong những câu chuyện trao đổi rất chân tình. Tôi đã bị cuốn hút nhan sắc kiều diễm, và phong cách lịch sự của Ngọc từ giây phút đầu tiên. Đến lúc dạ vũ tôi mời Ngọc ra sàn nhảy và được nàng chiều ý ngay. Rồi trong một bản valse êm dịu, Ngọc đã tựa đầu vào vai tôi rất tự nhiên. Nàng bảo nàng cảm mến tôi nên mới nhận lời khiêu vũ. Tôi lịch sự cám ơn Ngọc đã dành cho tôi vinh dự ấy. Khi ra về, Ngọc bịn rịn bên tôi ra đến bãi đậu xe, và nàng hy vọng sẽ có được những lần gặp nhau sau này.
Tình yêu đến với hai người sau thời gian dài quen nhau. Ngọc tâm sự ngày mất nước chồng Ngọc vào tù như bao nhiêu người khác của chế độ cũ. Trước cảnh đất nước đang bị thống trị dưới bạo lực của việt cộng, Ngọc lo sợ nên theo bạn bè tìm đường vượt biên, gởi hai đứa con thơ bên ngoại chăm sóc. Nàng bảo tìm đường ra đi để cứu bản thân, gia đình, cha mẹ, chồng con đang kiệt quệ do chiến dịch đánh phá tư sản của giặc. Ngọc khôn ngoan, thông minh, chịu khó đã hội nhập cuộc sống xứ người thành công nhiều mặt. Ngoài giờ phút bận rộn cuộc sống, Ngọc để lòng nhớ thương hai đứa con đang ở quê nhà. Vì thế, khi có bé Thư bên cạnh, Ngọc rất vui và chăm sóc yêu thương như con ruột. Ngọc xin tôi hãy để nàng chăm sóc bé Thư. Tôi chấp nhận vì bé Thư cũng cần tình mẫu tử, mà bảy năm qua con tôi không có mẹ, vì người mẹ thân yêu không còn nữa trong một cuộc sinh khó. Nhưng con bé không làm vừa ý người lớn, nó chỉ thích vui đùa với Ngọc chốc lát rồi đòi về lại với tôi. Tôi phải thường xuyên đưa con tôi đến cho Ngọc khi nàng cần đến sự có mặt của nó để nàng được yêu thương chăm sóc và cũng là lý do tôi và Ngọc đến với nhau thường hơn.

Có lần tôi đề cập đến việc bảo lãnh chồng con, Ngọc xì xò:
- Anh ấy ở tù mười năm đủ tiêu chuẩn ra đi tái định cư. Em muốn để anh ấy tự lo, cần gì em sẽ giúp. Việc đi ở do anh ấy quyết định, em không khuyến khích, hối thúc hoặc ngăn cản.
- Nhưng hai đứa con em phải lo cho chúng qua với em.
- Trước sau gì con em cũng qua. Có anh ấy em bớt phần lo, chúng cũng đã lớn rồi. Em vẫn chu cấp tiền bạc hằng tháng đãy chứ anh. Vã lại, anh thấy không, có bé Thư bên cạnh là an ủi em nhiều lắm. Em cưng và thương nó ghê lắm. Anh mà hất hủi bé Thư là em...nghỉ chơi với anh ngay.
Nghe Ngọc giải bày, tôi nghĩ rằng chồng con của Ngọc vẫn còn đó, sớm muộn gì họ cũng sang định cư ở Hoa Kỳ, nếu chồng của Ngọc quyết định đi. Vậy thì cuộc tình của hai người hôm nay sẽ kết thúc ra sao? Đôi lần tôi đưa ý kiến, Ngọc bảo:
- Em yêu anh, chẳng ai cấm được em yêu anh. Anh đừng nghĩ vẩn vơ. Còn chồng con, em đã có cách giải quyết êm đẹp, nếu họ qua đây.
Tôi gặn hỏi cách giải quyết, nàng lắc đầu và chẳng bao giờ thố lộ, khiến tôi cũng chẳng còn quan tâm. Với tôi, tôi cũng sợ mất nàng khi chúng tôi đã đến với nhau.

Thú đam mê của Ngọc là đọc sách. Phải nói nàng là mọt sách. Đọc nhiều và lãnh hội nhiều trong sách vở. Nàng bảo có những quyển sách đọc đến hai ba giờ sáng cũng chưa muốn đi ngủ. Có lúc đọc đến trắng đêm. Ai tặng em món gì không bằng tặng sách. Vì vậy, thỉnh thoảng tôi phải ra tiệm bê nhiều sách về cho Ngọc.
Thấy tôi có thú vui ưa viết lách lăng nhăng những lúc rảnh cho vui cuộc đời trống vắng chứ chẳng làm nên trò trống gì, Ngọc bảo tôi:
- Em yêu anh có lý do, anh biết không? Một trong những lý do đó là em thích đọc văn của anh, trong sáng, giản dị, dễ tiếp nhận. Em lại còn mê mẩn cuốn hút bởi những lá thư của anh viết cho em, tình tứ, dễ thương và lãng mạn làm sao! Em cất giữ và trân qúi những lá thư ấy như một báu vật mà em có được. Thế đấy anh.
Rồi Ngọc ướm hỏi:
- Em thích viết lách lai rai như anh cho vui mà không biết phải làm sao? Phải học viết như thế nào hả anh? Anh biết không, trong người em cũng có dòng máu văn nghệ đấy anh ạ. Em cũng có thể viết được chứ?
- Ai cấm em làm chuyện đó. Đam mê tạo cho em một nghị lực để thực hiện ước muốn. Em khởi sự đi.
Tôi ra tiệm sách gom một số tuyển tập truyện của các nhà văn nữ mang về và bắt nàng đọc để xem người ta viết văn như thế nào. Từ đó, tìm cho mình một hướng đi riêng trong nghệ thuật viết.
Tôi giải thích cho Ngọc những gì tôi hiểu theo ý tôi để nàng thử có được một ý niệm:
- Không ai biết viết văn từ trong bụng mẹ đâu. Cững chẳng ai học hành nhiều ở trường lớp để dạy viết. Để viết được phải cần sự nhẫn nại bền bĩ, chịu khó và chịu khó...đừng bao giờ chán nản bỏ cuộc...cứ viết... và viết cho thật nhiều. Ban đầu khó khăn lắm, chưa hay lắm, dần dần sẽ đạt. Cần đọc nhiều, đi nhiều, hiểu nhiều, va chạm, tiếp xúc trải đời nhiều để có chất liệu dự trữ trong tiềm thức. Mỗi người có một lối viết riêng không ai giống ai. Em phải vận dụng giác quan, tâm và trí để nghe, nhìn, ghi nhớ và cảm nghiệm sâu sắc một vấn đề thật chín chắn rồi chuyển tải ý ra trang giấy. Nghe thì dễ, nhưng làm được là cả một vấn đề.
Ngọc cười đắc ý, khoe:
- Chuyện ấy em thấy cũng chẳng có gì là khó, em nhất định làm được mà anh.
- Anh thấy em thừa sức làm. Em cứ viết. Khi viết phải thật với lòng mình. Được như thế, bài viết dễ dàng đi vào tâm tư người đọc. Không phải em ngồi vào bàn trước tập giấy, trước computer mà em viết dễ dàng đâu. Có lúc ngồi suốt không viết ra được một câu. Nguồn hứng đến bất chợt không báo trước như tên trộm, em phải chộp nó ngay, nếu không nó biến mất khó còn cơ hội.
Sau khi nghe tôi giải thích lăng nhăng cái gọi là " kỹ thuật viết lách" không đầu, không đuôi, không theo trường lớp mô phạm nào, vậy mà Ngọc tỏ ra hứng thú rồi bắt đầu cuộc hành trình chữ nghĩa. Hai tuần lễ sau Ngọc chuyển cho tôi một xấp giấy dày cộm đầy chi chít chữ với lời căn dặn thật ngọt:
- Anh à, em viết được rồi đó. Anh chịu khó "lắp ráp, sửa chữa" lại cho em. Điều cần nói là cấm anh cười. Phải như thế. Anh mà cười là em giải nghệ liền liền cho mà xem. Xem được, email báo nào đó để xin trình làng đứa con đầu lòng. Ngọc trở giọng... thầy của em, thầy giúp em, em sẽ yêu thầy nhiều hơn..
Tôi cười, phác tay:
- Không được. Học trò mà... yêu thầy là... mang tội chết, thiên hạ cười quê lắm.

Thế là tôi hân hoan nhận lãnh nhiệm vụ "ăn cơm nhà vác ngà voi" tốn khá nhiều thì giờ cho nàng của tôi. Tôi cố gắng từng đêm chắt chiu làm công việc "tỉa cành, ngắt ngọn" thật công phu. Thật tình mà nói, viết thì dễ, nhưng sữa là chuyện không mấy dễ dàng. Còn Ngọc bỏ nhiều thì giờ mỗi ngày hăng say kỹ thuật "vò đầu, bóp trán", chừng năm bảy tháng sau gì đó, thơ văn của Ngọc cũng lai rai có mặt trên vài tờ báo dưới đất cũng như trên trời.
Ngọc tiếp tục "hành hạ" tôi:
- Anh là chuyên viên điện toán, anh phải hướng dẫn em thêm computer ở những phần khó hơn để em có thể chu du khắp mọi miền trái đất, tóm bắt thiên hạ trong tầm tay mình. Đồng thời em còn có thể làm được những gì em thích trên computer có sẳn.
Tôi luôn chiều người yêu cho nàng vừa ý. Ngọc thủ thỉ bên tai tôi:
- Em càng học càng cảm thấy ngu ghê đi. Dốt là phải học. Em còn phải học các lớp Anh văn chuyên ngành, chứ khả năng tiếng Anh căn bản của em giờ không làm được gì khi phải đối diện với những bộ môn văn học nghệ thuật, khoa học, chính trị, kinh tế... mà em thích. Được chứ anh?
- Được lắm chứ! chẳng có gì là khó. Anh khuyến khích em.

Tôi thích nhất ở Ngọc khi nói chuyện, hoặc thảo luận một vấn đề gì. Nàng thích đặt vấn đề, phân tích, lý luận sâu sắc sự việc. Ngọc có những ý kiến hay, hợp lý để giải quyết công việc, phương cách hành xử. Tôi rất hài lòng đã gặp được đối thủ. Chúng tôi không từ một vấn đề gì, dù lớn, dù nhỏ xảy ra chung quanh mình, khắp nơi, và ngay cả cuộc sống cá nhân. Gặp nhau chúng tôi thường có chuyện để nói do Ngọc hoặc tôi mở đầu. Khi vào vấn đề là say sưa đấu lý, đến khi tìm được đồng nhất mới thôi.
Nàng bảo:
- Thảo luận với nhau một vấn đề gì là nhu cầu bổ sung kiến thức, như con người cần khí trời để thở. Em muốn lồng ngực của em căng phồng đầy không khí, đồng thời cũng là cách tập ăn tập nói.
Ngọc lại kể lể:
- Ngày trước sống trong gia đình với chồng, em thật là chán. Em là người thích nói, thích thảo luận, ưa lý sự. Còn anh ấy không bao giờ nói hoặc bàn thảo một vấn đề gì. Suốt đêm ngày ngậm tăm. Chán ghê đi. Anh ấy và em đối nghịch nhau. Đi làm về hoặc những lúc ở nhà cứ lầm lỳ, có nói thì chỉ nói những gì cần, ngắn, gọn. Hình như anh ấy cần nghe hơn cần nói. Nhiều lúc không hiểu anh ấy nghĩ gì, thích gì, muốn gì. Không khí gia đình tẻ nhạt, mỗi người là một thế giới riêng, suy nghĩ riêng không đồng cảm. Anh biết không, mỗi lần em ra ngoài là có dịp nói thoải mái, cuộc sống rất vui, rất nhộn, thích thế nào đãy!

Tôi vừa tắt máy xe đã thấy Ngọc từ trong cửa ùa ra. Nàng nhìn tôi trong ánh mắt mừng vui với nụ cười tươi tắn. Ngọc duyên dáng trong nét đẹp thầm kín của người phụ nữ Á Đông đang độ tuổi hồi xuân đang cuốn hút tôi. Ánh mắt, nụ cười đó luôn thôi thúc và thách thức khối tình cảm trong tôi. Bây giờ là điểm tựa cuộc đời để tôi yêu và thích Ngọc khó có thể xa rời dầu biết rằng chồng con của nàng rồi cũng sẽ sang định cư.
Ngọc chạy vội đến mở cửa xe, chui vào ôm chầm bé Thư vào lòng nựng nịu, hôn lên má, lên trán cháu, khiến con bé ngộp thở đến dẫy dụa.
- Này, dì Ngọc hỏi, bé Thư nhớ dì Ngọc không nào? Dì Ngọc nhớ bé Thư quá trời! Con ở với dì nhé, đừng ở với Ba.
Ngọc xốc bé Thư vào lòng bế ra khỏi xe, nhắc lại ngọt ngào:
- Dì Ngọc nhớ bé Thư nè, thương bé Thư nhiều lắm!
Bé Thư ôm choàng qua cổ Ngọc nũng nịu, hỏi cắc cớ:
- Dì Ngọc thương bé Thư lắm hả? Vậy dì thương bé Thư dì để ở đâu hả dì Ngọc?
- Dì để trong tim dì đây này, bé chịu không?
- Không phải đâu, dì phải để trên đầu mà.
- Ai lại để trên đầu, không được đâu.
- Ba bé Thư bảo hễ thương ai thì phải để trên đầu.
Bé Thư vừa nói vừa chỉ chỉ vào cái đầu của nó. Ngọc cười ngoặt ngoẹo nhìn bé Thư rồi quay nhìn tôi:
- Anh dạy con là để trên đầu phải không?
Tôi giải thích:
- Bé Thư, ba nói con nhớ. Con thương dì Ngọc thì con để trên đầu, còn dì Ngọc thương con thì dì để trong tim của dì.
- à há!... bé Thư hiểu rồi.
Con bé lại hỏi gặn tôi:
- Ba à, dì Ngọc thương ba thì dì để ở đâu hả ba?
Tôi đáp nhanh:
- Dì Ngọc để trong tim của dì con ạ!
- Sao lạ vậy hè! Bé Thư thắc mắc.
- Thôi, con đừng hỏi lẩn thẩn nữa.
Ngọc lườm tôi, bế bé Thư đi nhanh vào nhà:
- Vô nhà dì Ngọc lấy đồ chơi cho bé Thư nhé! Đừng thèm chơi với ba nữa. Ba không thương bé Thư đâu. Dì Ngọc thương con. Bé Thư ở với dì Ngọc, dì mua cho con nhiều đồ chơi, chịu hôn? Ba không có đồ chơi cho bé Thư đâu.
- Bé Thư ở với dì Ngọc, bé Thư nhớ ba lắm. Hay là dì Ngọc về ở với ba đi.
Nghe bé Thư nói, tôi gặn hỏi:
- Em nghe con bé nó nói gì không? Bé Thư bảo em, em nghĩ sao?
Ngọc không trả lời câu hỏi, nét mặt thoáng buồn. Ngọc xếp đồ chơi ra trước mặt bé Thư. Con bé thấy đồ chơi nhiều, nó vui mừng, cầm nắm mân mê ngắm từng món đồ chơi mới lạ. Tôi đứng nhìn đứa con bảy tuổi, thơ ngây, mồ côi mẹ đang ở cạnh Ngọc, người đàn bà tôi yêu có thể là người mẹ của con tôi không?

Bé Thư say sưa các món đồ chơi mới lạ tíu tít hỏi Ngọc cách sử dụng. Ngọc nhẫn nại chỉ dẫn thỉnh thoảng cả hai cười đùa thật hồn nhiên. Lòng tôi tràn ngập niềm vui, ước mơ có được mái ấm gia đình mà tôi đã mất mát trong bao nhiêu năm qua. Ngọc rất đáng được thay thế và lấp đầy vào khoảng trống ấy. Nhưng nỗi ước mơ có thành không?
Nhà cửa vật dụng luôn sạch sẽ, ngăn nắp dưới đôi tay khéo léo của Ngọc tôi rất ưng ý. Ngôi nhà này đối với tôi rất quen thuộc từ khi hai đứa yêu nhau. Trên bàn ăn hôm nay có thêm bình hoa hồng màu đỏ sẩm tươi mát, một chai sâm banh, hai cái ly. Thức ăn Ngọc như đã làm sẳn đâu đó chỉ chờ mang lên. Tôi hỏi:
- Hôm nay có gì đặc biệt mà em thết đãi anh trang trọng thế?
Nghe tôi hỏi, Ngọc bỏ dở trò chơi với bé Thư, đứng dậy đến đứng đối diện dang hai tay choàng qua lưng tôi, cử chỉ quen thuộc của chúng tôi mỗi lần gặp nhau. Ngọc xiết chặt tôi trong vòng tay yêu thương và ngẩng lên nhìn tôi trong đôi môi chờ đợi. Một nụ hôn say đắm kéo dài cho đến lúc cả hai rã rời ngất ngây.
Ngọc nói trong hơi thở dồn dập sau nụ hôn say đắm:
- Anh của em! em yêu anh nhiều lắm! em nhớ anh quay quắt, em ngơ ngẩn những lúc vắng anh, mặc dù mới gặp nhau hôm qua, anh có biết không? Em không muốn mất anh, anh của em. Anh có hiểu em nói không? Em không muốn mất anh...dù có trở ngại nào chăng nữa cũng vượt qua anh nhé.
Tôi trấn an đồng thời khuyến khích Ngọc:
- Ngọc à, anh hiểu em. Chúng mình vẫn luôn bên nhau, vẫn yêu nhau, vẫn gặp nhau mỗi ngày. Anh có bao giờ muốn mất em. Em dứt khoát thu xếp, dọn về ở với anh và bé Thư. Ngay hôm nay, ngày mai, ngày mốt... nhen em... đừng kéo dài thời gian nữa.

Hai tay Ngọc vẫn ôm choàng qua lưng tôi, ngã người ra phía sau nhìn tôi. Nét mặt không được vui:
- Có lẽ... chưa thể được anh ạ, mà em chưa biết tính thế nào và cũng chưa biết phải làm sao đây? Thôi, thủng thẳng rồi hẳn hay.
Nghe Ngọc nói, tôi ngạc nhiên:
- Anh không hiểu em muốn nói gì. Chịu thôi. Em không thể nói được điều gì mà em chưa thể nói cho anh nghe sao?
Ngọc buông tôi ra, cười giòn giã:
- Thôi... không nói nữa, để chuyện ấy qua một bên. Bây giờ anh giúp em mở chai rượu chúng mình uống cho vui anh nhé. Dường như hôm nay em cảm thấy thích uống rượu với anh. Anh có thích không?
- Anh sẽ uống với em.
Tôi cầm chai rượu để khui. Tôi đang có suy nghĩ Ngọc đang có điều gì không bình thường. Mong đừng có điều gì không hay xảy đến tình yêu của tôi và Ngọc. Tôi rót hai ly rượu và đưa Ngọc một ly. Ngọc uống trọn một hơi, cười sặc sụa, nét mặt hồng hào. Nàng nhìn đăm đăm giục tôi:
- Sao anh không uống mà nhìn em khủng khiếp thế?
- Thì anh uống. Em xem.
Tôi cũng uống một hơi hết ly rượu. Ngọc nhìn tôi tình tứ:
- Hôm nay anh ăn cơm với em, và hai đứa mình phải uống hết chai rượu này. Em không đãi anh món ngon vật lạ nào đâu, mà chỉ các món anh ưa thích hằng ngày. Anh phụ với em một chút mang thức ăn ra bàn. Chúng tôi ngồi vào bàn ăn. Ngọc đặt bé Thư ngồi cạnh nàng và chăm sóc thức ăn cho nó. Bé Thư trịnh trọng:
- Con mời ba ăn cơm. Con mời dì Ngọc ăn cơm.
Ngọc cười vừa ý:
- Anh dạy con lễ phép, em thích lắm.
- Chưa có gì, mai mốt anh sẽ cần đến em chỉ vẻ dạy dỗ con nhiều hơn.
- Anh giao cho em, tốt hơn anh để bé Thư ở với em có được không?
- Tại con bé, không phải tại anh. Chỉ cần chúng ta sống chung một nhà là bé Thư ở bên em ngày lẫn đêm.
Tôi dặn bé Thư:
- Từ nay con nhớ gọi dì Ngọc là má, bé Thư nhớ lời ba dặn.
Bé Thư thỏ thẻ nói một hơi dài:
- Thưa ba con nhớ. Con gọi dì Ngọc là má. Con có ba, con có má. Ở trường bạn con đứa nào cũng có ba có má. Mỗi ngày ba nó không đến rước, thì má nó đến rước mấy đứa bạn của con.
Rồi con bé quay sang Ngọc nhắc chừng:
- Ba con bận không đến rước con, thì má đến truờng rước con nhen má.
Ngọc vui vẻ hứa:
- Ừ! má sẽ đến trường ruớc bé Thư. Con cố gắng học giỏi, má thương con.
Nàng nhìn tôi, nói tiếp:
- Em không sinh bé Thư nhưng nó hết sức gần gũi với em như con ruột.
- Bây giờ nó là con của em, Ngọc ạ.

Bữa cơm đi qua thật vui, thoải mái, ấm cúng. Tối nay tôi và Ngọc uống khá nhiều rượu, mặt nàng ửng hồng, duyên dáng đáng yêu. Ngọc và tôi huyên thuyên nói chuyện cười đùa, còn thảo luận những vấn đề là thói quen của hai người khi ở bên nhau. Tôi gần như quên đi điều suy nghĩ trước bữa ăn cũng chỉ vì Ngọc đang rất hồn nhiên vô tư trong lúc ăn uống trò chuyện. Ngọc dọn dẹp lặt vặt vài công việc rồi đưa bé Thư vào phòng cho nó ngủ. Đêm đã gần khuya, vắng lặng. Trong ngôi nhà nhỏ ấm cúng của Ngọc tôi cảm thấy lòng thơ thới an lành. Công việc xong, Ngọc trở lại bàn với hai tách cà phê nóng. Nàng bảo:
- Anh uống cà phê với em nhé. Hôm nay anh phải ở lại đây suốt đêm với em. Em có việc cần muốn bàn với anh.
Tôi hỏi dồn:
- Lại chuyện cần. Có lẽ em dự tính chuyện chúng mình sống chung một nhà như anh đã thường nhắc nhở với em?
Ngọc không trả lời câu hỏi của tôi, nàng lại hỏi:
- Anh yêu em nhiều không? yêu em mãi chứ?
- Lúc nào em cũng hỏi như thế để làm gì?
- Nếu có gì phức tạp thì anh có đủ can đảm nhận sự thiệt thòi về mình không? Em hỏi thật đãy.

Tôi trố mắt nhìn Ngọc, trước câu hỏi nàng vừa hỏi tôi. Nhìn nét mặt của Ngọc lộ vẻ chán chường, tôi nói hối hả với sự bực dọc:
- Em nói vậy có nghĩa là gì? Lần đầu tiên, anh nghe em nói. Anh tin tưởng không có gì phức tạp. Qua gần ba năm chúng mình ở bên nhau anh nhận thấy không có gì là phức tạp như em vừa hỏi.
Giọng Ngọc trầm xuống thật xót xa:
- Có chứ! anh ạ. Nhưng anh à, từ lâu... em dấu anh, cũng vì em yêu anh, yêu say đắm, không muốn mất anh, không muốn tạo những bóng mờ trong tình yêu của chúng mình khi anh đã đặt trọn vẹn niềm tin vào em, vì tình yêu của chúng ta thật đẹp khó ai bì được. Anh của em, anh đừng giận em. Lỗi do em cả.
Tôi bàng hoàng hụt hẫng khi nghe Ngọc nói. Tôi cảm thấy như đang rơi vào một khoảng trống không để có thể sắp mất những gì mình đang có. Tôi lấy lại bình tĩnh:
- Ngọc! điều gì em cứ nói. Anh đủ sức chịu đựng để nghe em nói. Em nói đi.
Ngọc thở mạnh nói nhanh:
- Anh ạ! Từ lâu em vẫn dấu kín anh. Chồng và hai đứa con của em sắp qua rồi.
Tôi cố cười gượng mà cổ họng như uất nghẹn:
- Anh cứ ngỡ... ờ! ờ! là chuyện gì... quan trọng!! Chồng con em qua là vui cửa vui nhà. Anh chúc mừng em... được sum họp một nhà...
Ngọc ngắt lời:
- Anh Thế, sao anh cứ nói được là nói. Em cấm anh không được nói với em như vậy. Anh biết không, anh thường khuyên em về ở chung với anh, em lần lữa chần chờ chưa biết tính sao. Chồng em, anh Tạo ở tù về, lập hồ sơ H.O. xin tái định cư tại Hoa kỳ cùng với hai đứa con. Anh ấy hỏi ý kiến em và bảo phải lo cho anh ấy, đồng thời làm sponsor cho anh ấy về Florida. Đối với em, em không thể nào từ chối lời yêu cầu của Tạo, cũng chỉ vì em bị kẹt hai đứa con của em, nên em đành chấp nhận để hai đứa con qua với em. Tất cả công việc em đều dấu kín anh từ trước đến giờ. Anh Thế, anh hiểu cho em. Vì vậy, em phải lo, phải chu cấp mọi thứ cho anh ấy hoàn tất chuyến đi. Nói đúng ra, vì hai đứa con, nên phải lo như thế. Trong lúc đó, em yêu anh, yêu chết người, mất anh em mất tất cả. Chỉ có anh, mới đem hạnh phúc cho em. Từ lúc lập gia đình, ngoài Tạo, người chồng không tình yêu dành cho em, em chưa hề yêu một người đàn ông thứ hai, nhưng bây giờ yêu anh, yêu tha thiết, yêu không thể rời xa, có lẽ duyên nợ tiền kiếp phải trả kiếp này vào cuối đời. Em tin như vậy, anh có tin không?

Tôi cảm thấy choáng váng đầu óc không còn nghe thêm được gì nữa. Tôi hy vọng những lời Ngọc nói với tôi không phải là sự thật. Ngọc đang nói đùa với tôi chăng? Tình huống này, nếu đúng, tôi có thể xa Ngọc và mất nàng. Trước đây khi nghe vấn đề chồng con của Ngọc trước sau gì cũng sang định cư tại Hoa Kỳ, nhưng tôi vẫn đinh ninh rằng họ sẽ đến định cư ở một tiểu bang khác, chứ không về đây. Không lẽ cuộc tình của hai người sắp kết thúc? Tôi có thể có những phản ứng nào khi sự việc phức tạp đang và sắp diễn ra trong một cuộc tình. Hạnh phúc. Đau khổ! Người ta bảo rằng tình đẹp nhất khi còn dang dở, nhưng với tôi ngay bây giờ nó không đẹp mà đau đớn vô cùng.
Tôi gượng cười trong niềm chua xót, lại lập lại điều đã nói:
- Anh vui mừng cho em sắp được đoàn tụ với gia đình chồng con. Anh thực sự chúc mừng em, Ngọc ạ! Phần anh, như em biết, em chớ có gì phải bận tâm nơi anh. Có những cái mình phải hy sinh cho nhau...và anh....anh sẽ xin nhận sự thiệt thòi..! Em được trọn niềm vui là đủ cho anh vui rồi. Cứ như thế đi em.
Tôi cố gắng trong sự can đảm để nói được với Ngọc như thế, rồi nghĩ rằng tại sao tôi lại nói được những điều đó, mà khi nói ra rồi, cả tôi, cả Ngọc sẽ xót xa, sẽ đau khổ chua xót vô cùng.

Ngọc mím chặt môi, tái mặt, gằn từng tiếng:
- Anh Thế, em cấm anh... cấm anh không được nói nữa. Anh lại có thể nói được với em những lời cay đắng xót xa ấy sao? Anh tự do muốn nói mà không nghĩ sẽ đau lòng, xúc phạm tự ái em sao? Những điều anh nói ra có lẽ anh không còn nghĩ đến em. Anh Tạo và con em có qua là một việc, mà em yêu anh là một việc. Em không đánh đổi cái này để được cái khác. Anh phải hiểu cho em.
Ngọc lại khóc, khóc sướt mướt:
- Em không chơi với anh nữa đâu! Em ghét anh! Em ghét anh lắm! Anh đi về đi. Anh tàn nhẫn dằn vật em trong khi em đang bực bội chuyện nhà. Anh đâu có thực sự yêu em.
Tôi cố gắng trong nổi chán chường đến ngộp thở:
- Anh xin lỗi em, Ngọc ạ! Em đừng khóc. Vấn đề chúng ta phải giải quyết. Em nên bình tĩnh.

Ngọc vẫn khóc rấm rứt. Nàng đang khóc thật, khóc cho hoàn cảnh đang phải khó xử. Gần ba năm yêu nhau đã có bao nhiêu kỷ niệm, những thói quen, lề lối trong cuộc sống, niềm vui nổi buồn, những ưu tư suy nghĩ, được kết giao quen thuộc, gần gũi, gắn bó giữa hai con người như hình với bóng. Là người đàn ông, tôi có đủ can đảm và sức chịu đựng để nhận sự thiệt thòi. Đối với Ngọc thì không dễ dàng như thế, tôi hiểu.
Tôi hỏi để xua tan bầu không khí nặng nề khó thở:
- Bao lâu nữa thì chồng con em mới qua?
Ngọc ngẩng nhìn tôi đôi mắt đỏ hoe, gay gắt gằn từng tiếng:
- Chẳng có chồng, có con gì cả. Đừng hỏi thế. Chỉ có ông Tạo và hai đứa con của em mà thôi. Ba hôm nữa họ sẽ qua, em phải ra phi trường đón họ. Hôm đó, anh phải đi với em.
- Anh cũng thích đi, nhưng ngại lắm, có thể sẽ gây sự hiểu lầm nào đó cho người mới đến. Đáng tiếc.
Ngọc lại hỏi:
- Anh còn yêu em nữa không, anh Thế?
Tôi khựng lại vài giây:
- Vẫn yêu em như ngày nào. Tuy nhiên, anh nghĩ rằng đã đến lúc tình yêu chúng ta không có diện mạo, không còn hình dáng, không mang bản sắc thiết thực. Nó mong manh như làn khói bốc cao rồi tan biến, như bọt nước giữa đại dương vỡ òa trong bao la. Một tình yêu không chân dung chỉ còn giá trị cưu mang để nâng niu ấp ủ qua những giây phút suy tư, tạo nét ảo ảnh cho tình cảm theo từng lúc nhìn ngắm để tưởng nhớ.
Ngọc sững sờ, nức nở:
- Anh có thể nói với em những điều anh suy nghĩ như thế sao? Thật chua như dấm, đắng như bồ hòn! Em không nghĩ như anh nói. Em vẫn yêu anh, yêu thiết thực, không bao giờ xa nhau, không bao giờ như anh nói là tình yêu không dáng sắc, không chân dung. Nếu em không có anh, em sẽ phải sống như thế nào? Anh có tội nghiệp cho em khi phải thân tàn ma dại?
Khi chưa nói ra được, tôi quyết định cần phải nói, và khi nói được rồi tôi cảm thấy đau lòng cho điều suy nghĩ mình nói ra. Thực trạng dằn vặt, nhưng tôi lại không thể đánh mất lý trí suy xét. Tôi cân nhắc vấn đề:
- Anh không chối bỏ tình yêu của anh đối với em, nhưng anh phải có một cư xử công bằng và cao thượng. Em phải hiểu cho anh. Anh đề nghị với em phải có sự thu xếp khôn ngoan hơn để bảo vệ sự yên vui và hạnh phúc gia đình khi anh ấy qua. Đó là một quyết tâm đứng đắn mà cả anh và em phải làm.
Ngọc nói:
- Em đã thu xếp đâu vào đó. Khi Tạo qua đây, em lo công việc làm cho anh ta. Em giúp đở tiền bạc bước đầu cho Tạo. Ngôi nhà này em giao cho Tạo và hai đứa con của em, để sau đó, em về ở với anh, vì em không thể sống thiếu anh. Anh Thế, anh chấp nhận sự thu xếp của em. Với anh là tình, với Tạo là nghĩa, đôi bên em giải quyết cân bằng và hợp lý. Anh nhớ rằng, em phải có sự tự do lựa chọn cuộc sống cho riêng em. Gần hai mươi lăm năm em xa Tạo, coi như không còn gì nữa. Anh có biết không? Anh phải trả lời cho em bằng cách nào để em vui và tình yêu của anh và em vẫn không mất.

Tôi không có quyền ngăn trở, mà tôi phải khuyên nhủ, khuyến khích Ngọc. Sự quyết định của Ngọc thể hiện một tình yêu chung thủy với tôi. Tôi không thể tự dối lòng mà cảm thấy rất đồng tình khi nghe sự dàn xếp của Ngọc. Nhưng tôi có được an vui trong cuộc sống hạnh phúc bên Ngọc không? Tôi nghĩ đến những chỉ trích, phê phán, những búa rìu của dư luận, của người đời, sự đau khổ cùng cực của Tạo, tình mẫu tử của hai đứa con của Ngọc và nàng. Tôi không thể phó thác lương tâm mình trong đay nghiến ray rứt để lòng tôi không ổn, tâm không yên, cuộc sống chỉ là chuỗi thời gian tràn ngập mặc cảm tội lỗi. Tôi đang dằn co giữa lý trí và con tim.
Tôi khuyên giải Ngọc, tìm sự trì hoản:
- Dự tính của em có vội vàng đãy Ngọc ạ! Lúc này, em chưa thể tính như vậy được. Anh khuyên em làm tròn bổn phận người vợ, người mẹ sau khi đón chồng con về trong ngôi nhà này. Anh xác nhận với em, anh vẫn yêu em như ngày nào với tình yêu chung thủy và cao thượng. Anh tin chắc rằng một thời gian nào đó qua đi, sẽ tạo cho em một an bình trong tâm hồn, một sự yêu đời trong cuộc sống bên chồng con. Đối với bé Thư, em không bao giờ mất nó. Nó là con của em....
Tôi ngừng nói, lòng nghẹn ngào như muốn khóc khi phải nói như thế với người mình hết dạ yêu thương. Tôi cố gắng dằn lòng, tiếp tục:
- Có thể bé Thư là con nuôi, nếu em muốn. Anh vẫn ở bên cạnh em khi em cần sự giúp đỡ. Chúng mình có yêu nhau nhưng không bao giờ được sống chung nhau. Lòng chúng ta vẫn hướng về bên nhau suốt cuộc đời. Nếu em yêu anh, phải chìu theo ý anh một tí nhé, nghe lời anh. Mình chớ bao giờ làm điều gì phải bi lụy đến người khác. Gìn giữ hạnh phúc cho người khác có nghĩa là mình đã sống trong hạnh phúc đó em.

Ngày tháng đi qua, Ngọc chìu theo ý tôi bằng quyết tâm nhẫn nại chịu đựng để thực sự đi vào cuộc sống bên chồng con, và bây giờ đã tìm lại được sự yên vui trong mái ấm gia đình mà trước kia đã đánh mất. Thỉnh thoảng Ngọc thường ghé đến với tôi để tâm sự, để được nói chuyện, thảo luận những vấn đề này nọ và nhất là để cùng chia xẻ niềm vui trong đam mê văn chương chữ nghĩa mà nàng đã quyết định tiếp nối con đường đi. Ngọc đã dành rất nhiều thì giờ để đọc và viết để như cố quên thời gian đi qua. Chính đó là niềm vui để Ngọc dễ dàng vượt qua trong ngày tháng sống bên Tạo. Tôi vẫn yêu Ngọc bằng cuộc tình trong sáng, nhẹ nhàng, thánh thiện, không lợi dụng, không gây nhiễu loạn lương tâm. Ngọc luôn xác nhận tình yêu của chúng tôi đã có được từ tiền kiếp và trói buộc đến đời này, kiếp này để phải nợ, để phải có trách nhiệm hoàn trả vào cuối cuộc đời mỗi người trong oái oăm duyên kiếp, bằng những tấu khúc chào mời, bằng những cho nhau hương tình sung mãn, ươm lầu Mộng Hoa cho tình được rạng ngời. Nếu phải trắc trở, ngăn cách thì nguyện ước chờ nhau... chờ nhau mãi nghìn năm sau. Kiên nhẫn chờ đợi đến những nghìn năm sau cho duyên lại thắm, tình lại nồng trong sự chúc phúc của Đất Trời bền vững đến tóc bạc răng long:

Hương xưa tình đã trao tình,
Oái oăm duyên kiếp chúng mình gặp nhau.
Anh đan tâm sự tuổi sầu,
Ngấm sâu ánh mắt ươm lầu Mộng Hoa.
Gót hài duyên dáng mượt mà,
Phút giây sung mãn tình ta rạng ngời...!
Hồng trần trong nửa cuối đời,
Uy nghi tấu khúc chào mời gọi nhau...
Chờ nhau nhé...! mãi nghìn sau...!!
Hoàng thiên chúc Phúc bạc đầu lứa đôi...!

Nguyễn Thế Hoàng
.
Về Đầu Trang Go down
NTcalman




Posts : 614
Join date : 13/03/2012

Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường    Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeThu Oct 03, 2019 10:26 pm

.
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Sad-girl-in-night-image

Nói Chuyện với
Người Tình Không Chân Dung
- Tuyền Linh


Hỡi Người!
Lâu lắm rồi! vâng, đã lâu lắm rồi tôi chưa nói được với ai điều tôi muốn nói tận đáy lòng mình. Thời gian im lặng ấy là những tháng ngày tôi ngồi nghiệm trải lại sự đời, ngồi nghỉ chân trên đường đi “đãi cát tìm vàng” đó Người!

Như Người cũng biết đấy, chẳng ai chọn sẵn được chỗ cho mình sinh ra, và cũng không ai có thể sắp xếp số phận theo ý mình được. Bởi thế, sự đời cứ nói mãi mà chẳng hết - chẳng chịu hết. Mà hết làm sao được khi mỗi chúng ta, hay nói đúng hơn phần lớn con người trên thế gian nầy có thấy được “mình” và thấy được “người” đâu; mấy khi nhìn “người” mà đau lòng “mình”? Vì lẽ ấy, sự đời cứ mãi là sự đời... mãi nổi trôi... mãi trăn trở... khôn nguôi.
Người ơi! tôi đi vào cái “thế giới kết bạn bốn phương” nầy do một bốc đồng, hay nói đúng hơn bởi một sự hụt hẫng cao độ, mọi chuyện cứ nghĩ đơn giản nhưng thực tế lại chẳng đơn giản tí nào.
Tôi như một người mù, lần tìm hướng đi “đãi cát tìm vàng”, hành trang mang theo là một nỗi đau bất tận, càng đi hành trang càng nặng thêm lên, không cách chi rũ bỏ bớt được. Cứ càng đi càng thấy rõ cốt lõi của cuộc đời, và không hiểu vô tình hay cố ý, cuộc đời đã biến tôi thành một món hàng được bày bán ở “chợ đời”, rồi kẻ đến lựa chọn, người đi chê bai, bởi tôi không phải là món đồ cổ quý hiếm mà người đời cần tìm. Tôi bị người ta lật qua, lật lại, nâng lên, thả xuống không biết bao nhiêu lần trong sự lựa chọn khắt khe đến ghê sợ!

Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn đang nằm lăn lóc trên tập giấy báo Phụ Nữ được trải ra ở “chợ đời” thật xô bồ và nhiều màu sắc, những màu sắc dịu mát đầy xảo thuật...(?)
Tôi - tuy là kẻ bạc phước, chuyện lứa đôi đã mang tàn tích đầy người, nhưng dẫu sao, từ vạch xuất phát tôi vẫn là người chủ động, nay lại trở thành kẻ bị động. Và... cứ đu đưa mãi trong vòng tròn đời sống “Kết Bạn Bốn Phương” như đang chơi trò rủi may trong sòng bạc. Mà được rủi may thì cũng đã quý, tệ hơn thế, lại bị chao đảo trong sự gian lận, bởi sòng bạc nào mà không có sự gian lận?
Mãi đến hôm nay tôi mới thấy được mình - một anh chàng ngây ngô, khờ khạo cứ nhìn “lòng mình” mà đi tìm kiếm “lòng người”, tìm đâu cho ra? Nhiều lúc tôi thèm được như Từ Hải, muốn chôn chân chết đứng giữa trời mà cũng chẳng được. Dẫu sao, Từ Hải vẫn còn diễm phúc có được tấm chân tình từ Thúy Kiều, còn tôi, suốt cả đời vẫn gập ghềnh nổi trôi theo số phận hẩm hiu, bạc phước đến thế là cùng!

Người ơi! giá như những cơn giông bão trước đây đã từng vùi dập cuộc đời tôi, làm đông cứng lại những tế bào vốn hằng nuôi sống trái tim tôi, để chẳng bao giờ tôi còn biết yêu, biết nhớ, biết cô đơn khi trời đêm trở gió, thì hay biết mấy, yên phận cho tôi biết mấy! Ác thay, thời gian vẫn cứ trôi... máu vẫn chảy... trái tim vẫn cứ gõ nhịp... và tôi lại cảm thấy hụt hẫng, thiếu vắng một thứ gì đó trong tâm hồn mình.
Hơn lúc nào hết, tôi đang khát khao một bàn tay để nắm - một cánh tay để vịn - một trái tim biết lắng nghe và thấu hiểu - một tấm lòng rộng rãi sớt chia. Cuộc đời “mộng” cứ dẫn tôi đi và cuộc đời “thực” lại kéo tôi về, cứ thế giằng co nhau mãi nên đời tôi buồn như sợi tóc. Vâng, buồn như sợi tóc, nó cứ mãi dài ra theo năm tháng, có muốn cắt bỏ đi cũng chẳng được, bởi nó đã trở thành một phần máu thịt của tôi rồi. Thời gian thì cứ vô tình trôi đi mang theo biết bao ước mộng không thành, còn lại đây chỉ là một nỗi khát khao bình dị vẫn đang cháy bỏng trong lòng, và có lẽ sẽ theo tôi về một kiếp khác. Từng người tình chợt đến rồi chợt đi - lúc gần - lúc xa - lúc ẩn - lúc hiện - có đó - mất đó - tựa như những vì sao băng trong bầu trời đêm u tịch, để lại đằng sau những bụi lửa làm rát bỏng cả đời tôi. Chẳng có nỗi đau nào giống nỗi đau nào, mỗi nỗi đau đều mang một dáng vóc khác nhau; nhưng tất cả đã un đúc thành một nỗi đau bất tận... Mọi thứ cần có thì lụi tàn dần, chỉ có nỗi đau là chất ngất...

Tôi giờ đây trở về, đang ngơ ngác ở cuối đường với đôi bàn tay trắng, chẳng còn gì ngoài cái xác thân rã rượi, ê chề... Còn chăng chỉ là những bài văn đang viết dang dở chưa có đoạn kết - những tranh vẽ chưa tìm ra sắc màu để trám kín lỗ hổng cuộc đời - những dòng nhạc chưa đủ thanh âm để viết thành giai kết trọn. Mọi thứ đều dang dở... dở dang...
Đường đời có trăm vạn nẻo, nơi đâu cũng thấy chim, hoa, lá cỏ thánh thót ngọt ngào. Ấy thế mà một ước mơ nhỏ nhoi, bình dị cũng chẳng tìm đâu ra được: một hạt gạo cắn đôi - một chiếc thuyền nan đỗ bến - một bếp lửa khói chiều ấm áp liếp tre thưa. Cái “cõi” tan hoang đời tôi vẫn còn là cái “cõi tan hoang” với ngổn ngang trăm nghìn mảnh vỡ. Bốn bề thì vẫn nghe xôn xao nắng gọi hoa chào, nhưng tận sâu đáy lòng người vẫn bất động, bất cần. Chẳng bao giờ có sự cảm thông hoàn toàn giữa người đi bộ và kẻ ngồi trên xe hơi bóng lộn, chỉ một làn khói xe tạt nhẹ qua người đi bộ cũng đủ làm cho họ cảm thức sâu xa về thân phận của mình. Làn khói bay đi và tỏa mất trong không gian, mất trong thiên hạ, nhưng còn đọng lại gì ở người đi bộ? mấy ai mà biết được! Sự cảm thông nào cũng có một giới hạn nhất định của nó, nhưng điều tế nhị, nhạy cảm đối với kẻ bần cùng thì lại đòi hỏi sự uyển chuyển - uyển chuyển từ tấm lòng. Cái kiểu cách đi ngang qua đường tỏ vài cử chỉ ban phát vụng về chỉ còn đào sâu thêm sự cách ngăn mà thôi. Hãy cảm thông nhau bằng những nỗ lực chia sẻ thực sự cuộc đời của nhau. Hãy cùng nhau sóng bước để cùng thấy con đường phía trước còn bao xa? Chông gai, hầm hố nào cùng nhau sẽ phải vượt qua? Có thế mới gọi là “một nửa của nhau”. Bởi, chỉ có thuyền mới hiểu biển mênh mông nhường nào, và chỉ có biển mới biết thuyền đi đâu, về đâu. (Xuân Quỳnh) Giá trị tinh thần đích thực là ở chỗ nầy.

Người ơi! nếu con sóng định mệnh nào xô giạt Người đến với tôi, thì xin Người đừng ngọt ngào hứa hẹn một điều gì, tôi quá sợ những lời hứa hẹn đầu môi lắm rồi, những lời hứa hẹn suýt đẩy tôi xuống vực thẳm. Chỉ xin Người cùng tôi góp nhặt lại những mảnh vỡ đời tôi, đem về che chắn lại cái “cõi tan hoang” của tôi, để may ra tôi còn nơi trú ngụ trong những ngày giông bão đầy trời sắp tới. Xin Người chút lửa khi tắt đèn, bởi “cõi tan hoang” của tôi đâu còn vách che chắn khi trời đêm trở gió. Xin Người hãy đến với tôi bằng trái tim yêu thương nhân hậu, bằng nghĩa cử sớt chia - sự sớt chia bằng hạt gạo cắn đôi. Xin đừng bố thí cho tôi một góc nhỏ khối vàng mà Người đang có!
Hỡi người tình không chân dung! tôi chưa biết Người là ai? Có thể Người là một Thiên Thần, chưa vướng bận đường tình duyên đang đợi chờ tôi từ kiếp trước. Cũng có thể Người là một góa phụ đang trên đường xui rủi, gãy gánh phu thê. Hay Người là một trang nhan sắc chẳng may đã lầm đường pháo nổ, bạc phận hồng nhan?
Mà cho dẫu Người là ai, là ai chăng nữa, thì tôi cũng vẫn dang rộng đôi tay hân hoan đón tiếp Người về bằng trái tim yêu thương đời đời... kiếp kiếp... đến đá nát vàng phai...

Người ơi! Người có nghe lời tôi nói không? Sao người mãi lặng thinh? Một tia ráng chiều cũng có thể thắp sáng lại hoàng hôn đó Người! Hay chăng Người mót máy mãi mà không tìm đâu ra được chút hương thừa của Bá Nha - Tử Kỳ, của Thúy Kiều - Từ Hải để làm hành trang đi đến với tôi?
Nếu quả thế thì tội nghiệp tôi biết mấy hỡi Người!!!

Tuyền Linh
.
Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường    Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeSun Oct 06, 2019 4:44 pm

.
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  2Q==

Ba Chuyện Về Tình Yêu
- Marius Kriatkovski

   
 1.
     Ông kế toán trưởng đến chơi nhà bạn bè và làm quen được với một cô gái trẻ trung xinh đẹp. "Kể ra mình đáng tuổi bố cô ta ấy chứ! - Ông tự tranh cãi với bản thân – Nhưng nhất định cô ta phải là vợ mình ".
     Nói thật lòng, có khi ông còn ngang tuổi với ông nội ông ngoại của cô gái là khác. Do vậy ông càng sung sướng, khi trong buổi gặp gỡ riêng đầu tiên - nhân dịp này ông có tặng cô một chiếc nhẫn lớn có gắn kim cương - ông đã nhận thấy cả cô gái cũng không hề lãnh đạm với ông.
     Chẳng bao lâu, họ chung sống với nhau. Ông kế toán trưởng làm việc nhiều hơn và hầu như ngày nào đi làm về cũng mang theo một thứ gì đó.
     Ông đem về khi thì một chiếc ô tô nhãn hiệu “DKV – Junior”, khi thì một chiếc áo măng tô lông rái cá, khi thì một chuỗi hạt kim cương, khi thì một món đồ trang sức nhỏ.
    - Tiền làm ngoài giờ của anh đấy! - Ông tuyên bố – Vì em, em yêu, anh luôn cố gắng.
     Cô gái mừng rỡ như một đứa trẻ:
    - Nhưng anh phải giữ gìn sức khỏe nhé! - Cô nói và áp chặt chiếc áo lông rái cá vào ngực - Tại vì em rất yêu anh, yêu anh lắm lắm!
     Cô sắc cho ông uống các thứ thuốc thảo dược và đôi lúc trìu mến gọi ông là “bố”. Cứ thế, họ sống êm ả và hạnh phúc cho tới khi ông kế toán trưởng dốc các khoản tiền tiết kiệm kếch sù ra xây một tòa biệt thự tuyệt đẹp có vườn cây và bể bơi.
     Vào một ngày không vui, gần tối vẫn không thấy ông về mà lại xuất hiện mấy viên cảnh sát. Họ niêm phong cả ô tô, cả áo măng tô lông, cả các thứ khác.
    - Ông ta đã tham ô hơn một trăm triệu - Họ thông báo vắn tắt.
    - Trời! - Cô gái đang yêu tội nghiệp bật khóc - Thế mà tôi chẳng nhận thấy gì cả!
    Chả là tình yêu mù quáng mà lại.

2.
     Người đàn ông mà tôi sắp kể với các bạn đây có cô vợ rất xinh đẹp. Và rất yêu chồng.
     Cô yêu chồng mãnh liệt tới mức dù ở đâu, dù đi đâu, cô cũng chỉ toàn nói về chồng.
     Ngay cả khi hoàn toàn tình cờ quen biết với Nikodem (đáng lẽ đi taxi, cô lại lên chiếc xe “Fiat – 1100” của anh chàng này) cô vợ yêu chồng tha thiết ấy cũng luôn luôn nói về chồng.
    - Anh chở tôi đi đâu thế này?! – Bỗng cô kêu lên – Tôi ở đầu đằng kia của thành phố cơ mà. Dudus chồng tôi sẽ lo lắng đấy. Anh ấy bao giờ cũng sốt ruột bồn chồn nếu tôi về muộn. Chà, giá mà anh biết tôi yêu Dudus đến mức nào và anh ấy dễ thương đến mức nào!…
     Sau đó, khi đến nhà Nikodem để xem qua bộ sưu tập các tẩu thuốc của anh ta, cô nói:
    - Không biết Dudus của tôi bây giờ đang làm gì nhỉ? Chắc anh ấy chờ đợi tôi lắm và lo lắng lắm. Chà Nikodem, nếu anh biết em yêu Dudus của em đến mức nào! Anh ấy tuyệt diệu lắm cơ.
     Vài tuần sau, cô nói với Nikodem ở trong toa ngủ trên tàu hỏa:
    - Chắc hẳn Dudus đã bắt đầu nhớ em rồi đấy. Dudus yêu quý! Này, Nikodem, anh thậm chí không thể hiểu nổi em yêu anh ấy đến mức nào đâu!…
     Đoàn tàu chở họ chạy mỗi lúc một nhanh đưa họ vượt biên giới trong chuyến đi ra nước ngoài.
     Chả là tình yêu không có giới hạn nào hết, không có biên giới nào hết mà lại.

3.
     Nữ nhân vật thứ ba của tôi cũng trẻ trung, xinh đẹp và rất yêu chồng. Ngày tháng của cô trôi đi êm ả và hạnh phúc.
     Cô ngủ rất ngon (thường là đến tận giữa trưa), sau đó cô đến quán cà phê hoặc hiệu thời trang tóc, rồi cô đi dạo. Khi chồng đi làm về, cô ríu rít trò chuyện và âu yếm vuốt ve chồng mãi.
    - Hôm nay anh mua gì cho em đấy? Anh có nhớ tới cô vợ bé bỏng của anh không?
     Anh không bao giờ quên cô. Họ yêu nhau thắm thiết.
     Một ngày nọ, anh bị đuổi việc. Thoạt tiên, anh buộc phải bán xe ôtô. Nhưng anh bông đùa:
    - Bây giờ anh sẽ ghi tên tham gia khóa học để trở thành hành khách xe bus và tàu điện…
    Sau đó, anh không đem quà cáp về nữa. Và anh nói đùa:
    - Anh yêu em, vợ yêu quý của anh, nhưng tình yêu của anh là tình yêu tinh thần…
     Còn cô, cô rất đau khổ về tất cả những chuyện đó. Cô yêu anh mãnh liệt đến mức cô không muốn mình là gánh nặng cho anh.
    “Anh yêu - cô nghĩ với một tình cảm dịu dàng – Em sẽ không chịu đựng nổi khi trông thấy anh dằn vặt khổ sở đâu. Anh Leshek có ô tô, có biệt thự, mỗi năm đi nghỉ ở nước ngoài một lần… Hãy để anh ấy phải chịu dằn vặt khổ sở”.
     Và cô đến với Leshek.
     Chả là tình yêu có thể khiến người ta sẵn sàng hy sinh những thứ cực kỳ lớn lao mà lại.
.
Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường    Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeThu Oct 10, 2019 3:36 pm

.
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Hqdefault

Hẹn em kiếp sau
- Quỳnh Hoa


Người ta vẫn bảo: "Khi tình yêu đến, tự khắc sẽ yêu thôi". Nhưng khi tình yêu đã đến rồi mà ta không biết trân trọng, không gìn giữ thì rốt cục sẽ để lạc mất yêu thương. Giống như "anh" và "cô" vậy.

Cô vẫn hay hỏi anh "Anh à! Anh có thấy em đẹp không?". Hôm nay cũng vậy, cô đứng trước mặt anh, khoác trên mình bộ váy cưới lộng lẫy, tinh khôi, lại mỉm cười nhìn anh âu yếm "Anh à! Anh thấy hôm nay em có đẹp không?". Anh mỉm cười chua xót "Ừ. Đẹp lắm. Em... quả thực rất đẹp".
Còn gì
để nói nữa đây, anh chỉ muốn chạy đến bên cô, ôm cô và nói: "Em đẹp lắm. Bộ váy cưới này hợp với em lắm. Nhưng anh ta không hợp với em đâu. Hãy cùng anh thoát ra khỏi nơi này. Hãy là cô dâu của anh, hãy yêu anh, hãy cùng anh sống đến trọn đời trọn kiếp. Anh hứa sẽ mãi mãi yêu em". Lời nói chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng, lý trí đã buộc anh quay lưng bước đi, hai tay siết c‌hặt kìm giữ trái tim đang phập phồng kích động. Anh nghe thấy lời cô nói trong nghẹn ngào:
- Anh à! Nếu có kiếp sau, hãy là chú rể của em nhé.
- Ừ. Sẽ. Nếu có kiếp sau, kiếp sau nữa, dù em có thay đổi, dù em có xấu xí, dù em có là ai đi chăng nữa, anh cũng sẽ là chú rể của em.
Ngày trước cô luôn lẵng nhẵng theo anh. Anh tiến một bước, đã thấy cô ở phía trước, lùi một bước cũng thấy cô đứng phía sau.

Ngày Thuỳ Diên rời bỏ anh đi theo người đàn ông khác, anh đã nổi nóng với cô. Anh nói chỉ tại cô cứ bám riết như vậy nên anh mới bị hiểu lầm, mới bị cô ấy từ bỏ.
Đêm ấy, anh đã uống r‌ượu rất nhiều, uống đến nỗi trời đất quay cuồng, không còn biết điều gì nữa. Là bởi anh biết rằng, có một người con gái luôn đứng phía sau anh, sẽ dìu anh về nhà sẽ chăm sóc cho anh suốt đêm. Duy chỉ có một điều anh không ngờ tới, đêm hôm ấy anh uống rất nhiều, gây sự với một đám du côn, anh bị người ta đ‌ánh bầm dập đã đành còn hại cô vì c‌ứu anh mà đỡ một nhát dao. Ngay cả đến khi ngất đi, trong cơn mơ, cô vẫn thì thầm: "Anh không bị đ‌au ở đâu đấy chứ. Anh không b‌ị t‌hươn‌g chứ?". Chết tiệt! Tại sao lại cứ tốt với anh thế chứ? Tại sao người cô yêu lại là anh? Tại sao lại vì một thằng đàn ông như anh mà chịu thiệt thòi?
Sau này khi đã ở bên nhau, anh hỏi cô tái sao tối hôm đó lại liều lĩnh như vậy. Chả nhẽ với cô anh còn quan trọng hơn cả m‌ạng sống hay sao? Cô chỉ mỉm cười, nói lại: "Là để anh yêu em". Mỗi lần cô đùa như vậy, anh không thừa nhận nhưng cũng không thế phủ nhận bởi trong trái tim anh vẫn còn hình bóng một người con gái. Anh nhớ Thuỳ Diên, cũng không chắc thứ tình cảm còn lại là yêu hay là hận, nỗi hận của một thằng đàn ông bị phụ tình. Từng ngày, anh luôn cầu mong cho cô nếm trải cảm giác đ‌au khổ như anh đã từng trải qua.

Hằng ngày anh cùng cô nấu cơm, cùng cô mua sắm thế nhưng anh vẫn không thôi nhớ về Thuỳ Diên, về 5 năm gắn bó. Cô ấy là mối tình đầu và cũng là người con gái anh hằng ao ước được cầm tay sánh bước vào lễ đường trong tiếng vỗ tay chúc phúc của mọi người xung quanh.
Anh biết như thế là tàn nhẫn với cô khi mà đã biết bao lần anh cầm tấm ảnh của Thuỳ Diên lên ngắm nhìn. Đôi lần cô nhìn thấy nhưng luôn g‌iả bộ không biết, khi cô quay đi anh biết cô khẽ đưa tay quệt những giọt nước mắt đang chảy dài.
Cứ như vậy, ngày qua ngày, cô vẫn không đòi hỏi ở anh một thân phận, cô cũng không ép anh phải dành cho cô thứ tình cảm gọi là tình yêu. Cô chỉ lặng lẽ quan tâm anh, dành hết tình cảm cho anh. Nếu anh có hỏi tại sao lại chấp nhận thiệt thòi như vậy thì cô cũng lại cười: "Là bởi trái tim em chỉ rung động trước anh thôi. Nó muốn em yêu anh cũng như anh đã yêu cô ấy".
Cho đến một ngày...
Một buổi sớm anh gặp lại Thuỳ Diên, là cô ấy đến tìm anh. Cô ấy ôm anh, ôm rất c‌hặt, cái ôm sau bao tháng ngày xa cách hoá ra cũng không mãnh liệt như anh tưởng. Trước đây đôi lần suy nghĩ anh cũng đã từng mường tượng đến tình huống gặp lại, anh đã nghĩ sẵn lời chào hỏi xã giao, những lời hỏi thăm dành cho cô ấy. Thế nhưng trong giờ phút ngày anh chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn, Thuỳ Diên ôm anh rất c‌hặt, cô khóc lóc mong anh cho cơ hội quay về, anh vẫn không thấy vui như mình vẫn tưởng. Điều duy nhất là anh thấy lo, lo rằng cô sẽ nhìn thấy anh và Diên ôm nhau, sẽ rời bỏ anh, sẽ không còn ai đứng phía sau an ủi anh, sẽ không còn ai đợi cửa lúc anh trở về nhà, không có người nhắn tin chúc anh ngủ ngon mỗi tối, nhắc anh mặc thêm áo mỗi khi gió lạnh ùa về.

Hoá ra tình yêu lại đến từ những điêu đơn g‌iản như thế.
Hoá ra bấy lâu nay thứ tình cảm anh dành cho Diên chỉ là sự lầm tưởng về nỗi đ‌au trong quá khứ.
Hoá ra anh cũng đã yêu cô từ lâu mà không hề hay biết. Lạ thật, con người ta chỉ mất một giây đề yêu một người nhưng lại cần bao lâu để nhận ra thứ tình cảm đó.
Khoảnh khắc này anh mới nhận ra mình đã yêu cô. Nhưng có phải đã quá muộn không. Cô đã đứng đó nãy giờ, đã lặng lẽ quan s‌át anh, đã nhìn thấy tất cả.
Đến lúc sực tỉnh ra anh mới thấy cô đã bỏ đi. Cô ấy khóc, những giọt nước mắt ấy lại rơi vì anh nữa rồi. Anh đuổi theo muốn ngăn cô lại, nói với cô ấy răng anh không còn yêu Thuỳ Diên, người anh yêu chính là cô. Thế nhưng người con gái đang đứng trước mặt anh đây cũng đang khóc, cũng van lơn xin anh đừng đi, thế thì anh phải biết làm sao.
"Em xin lỗi! Anh hãy cho em một cơ hội. Em biết em đã sai rồi. Em không mong anh tha thứ ngay bây giờ. Em biết là anh vẫn còn yêu em, chỉ cần có thời gian chúng ta lại quay trờ về như cũ, phải không anh".
"Xin lỗi, nhưng tôi không còn yêu cô, sau này và mãi mãi sẽ không còn yêu thêm lần nào nữa".

Anh đuổi theo cô, đuổi mãi, đuổi mãi cũng không kịp. Cô chạy đi đâu anh không biết. Anh có gọi điện cô cũng không trả lời. Mỗi ngày anh lại trở về nhà mà không thấy cô đứng đợi, anh lại bỏ đi uống r‌ượu, uống cho thật say, cho đến nửa đêm mới trở về. Như vậy dù anh có khóc, có đ‌au cũng không sợ mất mặt, như vậy thì anh có thể tự huyễn hoặc mình rằng cô vì đợi anh lâu quá, không đợi được nên bỏ về mất rồi.
Cho đến một hôm, cô gọi cho anh:
- Anh à!
Anh lặng đi mất 5 giây, giọng nói quen thuộc ấy anh vẫn tìm kiếm trong giấc mơ, anh áp c‌hặt điện thoại vào tai, để nghe rõ từng lời cô nói:
- Anh có đang nghe không?
- Có, anh nghe
- Em sắp kết hôn.
Câu nói của cô chặn đứng cổ họng anh, khiến cho câu nói "Anh nhớ em" của anh chưa kịp p‌hát ra đã bị chặn đứng lại. Anh thấy mắt mình cay xè, trái tim như bị ai bóp nghẹt, đ‌au đến p‌hát điên. Cảm giác này khi Thuỳ Diên bỏ anh đi, cũng không đ‌au đến thế. Anh và cô cùng yên lặng lắng nghe nhịp thở của nhau qua điện thoại, mãi lâu sau, cô mới nói:
- Anh sống có tốt không?
- Tốt.
- Anh với Thuỳ Diên hạnh phúc chứ?
- Hạnh phúc. Rất hạnh phúc.
- Như thế thì em vui rồi.
- _._..
- Anh này...
- Hả?
- Nếu có kiếp sau anh sẽ yêu em chứ?
- Sẽ. Nhất định sẽ yêu em.
- Thật chứ? Anh không gạt em đấy chứ?
- Thật. Nếu có kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa, anh cũng sẽ yêu em.

"Kiếp sau" - anh thầm rủa sự nhu nhược của mình. Nếu kiếp này đã không có cơ duyên thì liệu rằng kiếp sau có còn được gặp lại. Cô đã sắp lấy chồng thì liệu rằng nói ra tình yêu của anh có thay đổi được gì.
Mẹ kiếp! Bản năng của con người ta là đi tìm hạnh phúc, không có ai đủ can đảm nhấn chìm mình trong nỗi đ‌au mãi mãi. Dù cô đã từng yêu anh như thế nào thì cũng không thế làm khác. Anh chỉ hận bản thân mình ngu dốt không thể tự mình đưa ra quyết định vào lúc quan trọng nhất. Liệu rằng ngày hôm ấy nếu anh kịp ngăn cô lại, nói với cô rằng anh yêu cô thì sự tình có đi đến ngày hôm nay.
Ba tháng trước, cái ngày cô nhìn thấy anh và Thuỳ Diên ở cửa, cô đã đ‌au đớn biết nhường nào, chỉ hận không thế g‌iết c‌hết hai người.
Trước đây khi thấy anh nâng niu tấm ảnh của Thuỳ Diên cô đ‌au đớn một, bây giờ khi thấy cô ấy ôm anh cô còn đ‌au gấp mười. Giá như lúc đó anh đẩy cô ấy ra, nói với cô ấy những lời tuyệt tình thì cô đã hạnh phúc biết bao. Đằng này cô chỉ thấy trước mắt mình một cảnh tượng duy nhất: người cô yêu đang tình tứ bên một người con gái khác. Thử hỏi có mấy ai giữ nổi bình tĩnh.

Cô bỏ đi, đi mãi đến khi không cất bước được nữa, cô thấy một quán r‌ượu bên đường. Cũng tốt, người ta vẫn bảo uống r‌ượu giúp người ta quên đi mọi buồn phiền. Hôm nay cô cũng muốn thử.
Chỉ tiếc là, cô đã thử sai cách.
Đêm hôm đó cô đã uống rất nhiều, nhiều đến nỗi quên hết đi mọi thứ xung quanh, cảm giác tê liệt, bản thân mất tự chủ. Trong cơn say cô đã qua đêm với một người đàn ông khác. Ba tháng sau cô mới biết mình đã mang thai. Hơn một lần cô vào viện với ý định bỏ đứa con trong bụng, nhưng rốt cục lần nào cũng không đành. Cũng may người đàn ông kia rất tốt, anh ta hứa sẽ chịu trách nhiệm với mọi thứ, kể cả cô và đứa bé. Hôm đó cũng là do anh quá chén mới làm điều xằng bậy. Anh ta xin lỗi cô, xin lỗi vì đã huỷ hoại hạnh phúc của một đời con gái. Cô cũng không trách anh ta, cô chỉ trách chính mình quá ngu ngốc mà thôi.

Ngày lễ cưới diễn ra, cô đã trông thấy anh từ xa, cô muốn chạy đến bên anh, cùng anh bỏ trốn đến một nơi nào đó, hai người sẽ làm lại từ đầu. Chỉ cần anh chạy đến nắm tay cô, nói với cô hãy đi cùng anh thì dù là chôn chân trời góc bể nào cô cũng quyết theo anh đến cùng. Chỉ tiếc là anh vẫn đứng đó mỉm cười chúc cô hạnh phúc.
Khi cha xứ đọc lời tuyên thề cô muốn nói: "Không. Con không đồng ý. Người con yêu là người khác chứ không phải người này. Chú rể của con phải là người đàn ông khác kia". Thế nhưng cô vẫn mỉm cười, gật đầu nói tiếng con đồng ý.

"Hiện nay anh đứng đây trong bộ vest đen
Bộ áo cưới thật đẹp mà em đã chọn
Và khi em xuất hiện trong tưng bừng rực rỡ
Em đã làm anh ngạt thở trong đam mê
Dù giàu có hay nghèo khổ
Lúc khoẻ mạnh cũng như lúc ốm đ‌au
Và chỉ có cái c‌hết mới chia lìa đôi lứa
Nhưng trái tim anh luôn mãi chứa bóng hình em
Cho đến ngày chúng mình già nua và xấu xí
Anh sẽ luôn yêu em, yêu mãi không thôi"

Cô và anh đứng đối diện, lẩm nhẩm theo ca từ bài hát mà hai người thích nhất. Hôm nay anh cũng mặc áo vest đen, cô cũng khoác trên mình bộ áo cưới lộng lẫy. Nhưng đáng tiếc anh không phải chú rể của cô, rốt cục đến cuối cùng, cô chỉ dám thu hết can đảm hỏi anh: "Anh à! Nếu có kiếp sau nhất định phải tìm thấy em nhé."
- Ừ, sẽ.
- Nhất định phải cưới em, phải là chú rể của em nhé.
- Ừ nhất định.
Anh sẽ chỉ yêu em, sẽ chỉ cưới mình em. Cô không nghe rõ lời anh nói chỉ thấy bóng anh khuất xa dần. Đây có lẽ là lần cuối cùng cô được trông thấy anh rồi. Mắt cô nhoè đi, hai hàng lệ làm nhoà lớp trang điểm. Tệ thật, hôm nay cô là cô dâu xấu xí nhất rồi.

Anh quay bước đi, miệng vẫn luôn lầm nhẩm câu hát: "Anh yêu em, dù khi tóc em ướt, quần áo lôi thôi và phấn son lem nhem cả gương mặt, em vẫn xinh đẹp ngọt ngào và đáng yêu..."
Hẹn em ở kiếp sau nhé, khi đó nhất định anh sẽ yêu em, yêu em suốt đời.
.
Về Đầu Trang Go down
PVChuong
Admin



Posts : 673
Join date : 25/04/2012

Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường    Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeFri Oct 18, 2019 8:52 pm

.
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Images?q=tbn:ANd9GcTSC-D3G8zbZd8GKelWwMQejPqej2Fs8c2npnN8zfZoa-bhwiXw

MƠ ƯỚC TÌNH YÊU
- S. Jaiaram (Ấn Độ)  


Người khuân vác đặt hàng lý của Kalpana xuống sân ga. Một vali và một sắc du lịch chỉ có hai thứ, chẳng cần đếm lại. Kalpana nhìn quanh. Không còn ghế nào bỏ trống, tất cả đều đã có người nằm ngủ: những người ăn mày, phu khuân vác, hành khách. Vài người không còn chỗ nằm luôn xuống các tấm gỗ bẩn trải mấy miếng giẻ rách. Kalpana co người lại, kéo mép tấm xari lên trùm đầu – nàng thấy lạnh.
- Cô đi chuyến tàu nào, thưa cô? – người phu khuân vác hỏi.
– À, chuyến mười giờ… Chuyến ấy bị chậm bốn tiếng đồng hồ. Cô vào phòng đợi hạng nhất kia kìa, chứ đứng đây chờ lâu thế sao được!
Kalpana chưa bao giờ đi hạng nhất. “Không sao, - nàng nghĩ, - có ai hỏi vé mình hạng mấy đâu mà sợ…”
- Ta vào đi cô! – Người phu khuân vác xách hành lý của nàng lên.

Trong phòng đợi thật rộng rãi và vắng vẻ, ngoài Kalpana chỉ còn một hành khách nữa. Nàng ngồi xuống chiếc ghế bành êm và thấy hình bóng mình trong chiếc gương treo trên tường: đồ trang sức quý không có, tấm xari rẻ tiền, nhưng thân hình nàng kiều diễm, gương mặt xinh xắn dễ thương. Chắc hẳn vì thế người phu khuân vác mới dẫn nàng vào đây, chứ có bao nhiêu là phụ nữ ngủ vạ ngủ vật ở ngoài kia! “Ừ. – Kalpana hài lòng nghĩ, - mình xinh đẹp và trông rất hấp dẫn”.
Ở ghế bành bên cạnh có một người đàn ông đang ngủ say – đó là một thanh niên tuổi chưa quá hai mươi lăm. May mà anh ta ngủ, nên mình cũng có thể chợp mắt không ngại ngùng gì. Kalpana ngáp dài một cái rồi ngả người ra lưng ghế bành. Ánh mắt nàng tình cờ hướng vào chiếc xắc du lịch đặt bên cạnh trên chiếc bàn con, lơ đãng lướt qua tấm danh thiếp trắng lồng trong cái túi ni lông ở thành chiếc xắc: “V.Krao, tiến sĩ y học”. Kalpana tò mò ngước mắt nhìn người trong ghế bành bên cạnh: còn trẻ thế kia, mà đã là tiến sĩ. Chắc anh ta có nghị lực lắm và rất tài năng. Mà anh ta đẹp trai quá! Có lẽ còn chưa có vợ… Ý nghĩ thoáng qua về hôn nhân đã xua tan giấc ngủ của nàng, lập tức nàng cảm thấy bứt rứt. Bên cạnh chiếc gương trên tường là bức tranh cổ động kêu gọi hạn chế sinh đẻ trong gia đình. Nhưng có phải ai cũng có gia đình đâu. Trước hết phải lấy chồng đã chứ, mà việc này không hề đơn giản! Một cô gái có của hồi môn sẽ mau chóng tìm được chồng, còn lấy chồng vì tình yêu… Mà ngày nay có ai nghĩ đến tình yêu – tất cả mọi người chỉ nghĩ đến tiền bạc và tài sản!
Người đàn ông nào cũng vậy – dù trẻ dù già, đều không công nhận tình yêu nào hết. Sắc đẹp thiếu nữ cũng chẳng làm gì, của hồi môn quan trọng hơn. Chiếc ghế bành bên cạnh kêu “kẹt” một tiếng. Trong giấc ngủ, anh thanh niên cựa mình ngồi lại cho thoải mái hơn. Một làn gió từ cửa sổ thổi vào làm bay mái tóc đầy gợn sóng của anh. Kalpana buông một tiếng thở dài và nhắm mắt lại. Các mơ ước chen chúc trong đầu óc nàng như đàn ông. Nàng là vợ của người tiến sĩ trẻ… nàng lấy trong sắc tay ra tấm khăn choàng lên phủ ấm chân chàng. Chàng mở mắt ra và kéo nàng lại. Kalpana cười, giả vờ như muốn vùng ra. Một vòng tay ôm, một nụ hôn cháy bỏng… Chiếc ghế bành bên cạnh kêu “kèn kẹt” to hơn anh thanh niên bật dậy, lo lắng nhìn quanh:
“Tàu đến chưa cô?”. “Chưa đâu anh ạ”. – Kalpana đáp. “Tôi phải đi hỏi mới được”. “Cả anh ấy cũng chờ tàu. – Kalpana vui mừng nghĩ. – Có khi mình và anh ấy ngồi cùng toa!”.

Niềm hy vọng như một làn sóng nóng bỏng trào tới tim nàng. Nhiều điều trong cuộc đời được giải quyết nhờ những sự tình cờ nho nhỏ như thế này đây. Ta có thể gặp số phận của ta trên tàu hoả, trên đường đi, hoặc có khi lúc ta đến nhà ai đó… Trí tưởng tượng gợi lên cho nàng những chi tiết hấp dẫn: nhà lầu, ôtô, đồ trang sức quý, những tấm xari đắt tiền…
Anh tiến sĩ trẻ đã quay lại phòng đợi, ra đứng trước gương chải đầu, rồi lại quay vào ngồi ghế bành bên cạnh Kalpana. Người phu khuân vác xuất hiện chẳng đúng lúc chút nào: “Thưa cô, tàu sắp tới, cô đã có vé hay bây giờ phải mua?” Kalpana như rụng tim: giá mà tàu đến chậm thêm một giờ nữa!
Nàng lấy tiền ra, đủ để mua vé hạng nhất, đưa cho người phu khuân vác và nói tên thành phố nàng muốn tới. Người phu khuân vác nhận tiền đi mua vé ngay…
- Cô ở Ballari? – Anh tiến sĩ hỏi.
- Không, tôi đến đó làm việc… Tôi vừa được bổ nhiệm.
- À, à!
Câu chuyện đến đó là cạn. Thầm trong bụng, Kalpana kể cho tiến sĩ V.K Rao về bản thân nàng, về thành phố quê hương nàng, về ngôi trường nàng học, về nơi nàng làm việc, về chuyện nàng chưa có chồng…

Nhưng tất cả những cái đó chỉ là thầm trong bụng. Nàng ngồi yên, nhưng vẫn trông thấy: anh thanh niên đẹp trai lén nhìn nàng. Kalpana không thích các ánh mắt đàn ông – chúng cứ như con gì có nhiều chân bò trên mảng vai trần của nàng. Nhưng bây giờ cảm giác của nàng hoàn toàn khác, và ngượng ngùng vì cảm giác này, nàng kéo vạt tấm xari lên che kín thêm ngực rồi khoác chiếc áo da-két vào. Anh thanh niên tiếp tục nhìn mảng trần của thân thể nàng còn chưa được che. Trước cái nhìn ấy, Kalpana như bị nhột.
- Hôm nay lạnh quá – cuối cùng thu hết can đảm, nàng nói.
- Vâng, lạnh thật – anh tiến sĩ đáp, và ánh mắt họ gặp nhau.
Kalpana hiểu rõ ánh mắt kia nói lên điều gì, nhưng nàng chỉ mỉm cười hết sức hồn nhiên. Vừa lúc ấy – như con ruồi sa vào tách trà vậy – người phu khuân vác lại xuất hiện. “Ta đi thôi, thưa cô, tàu đã tới!”. – “Ông cứ xách hành lý của tôi đi, tôi sẽ ra kịp!” – Kalpana bực bội nói.
Nàng đứng lên, sửa lại váy áo. Anh tiến sĩ cũng đứng dậy, tiếp tục nhìn như ăn tươi nuốt sống nàng, rồi bước lại gần cầm lấy tay nàng. Kalpana rút tay lại và cụp mắt xuống.
- Anh còn chưa mua vé à? – nàng hỏi.
Anh thanh niên đỏ bừng mặt buồn rầu nói lí nhí:
- Tôi có đi tàu đâu. Tôi ra đón ông tiến sĩ chủ tôi, để chuyển chiếc xắc này cho ông ấy…
- Anh là…
- Tôi là tuỳ phái của ông tiến sĩ.

Mắt kalpana tối sầm lại. Anh ta thật là xấc xược! Nàng nhìn anh ta với vẻ ghê tởm rồi chạy ra cửa. Anh ta chạy theo nắm lấy tay nàng. Nàng giật tay ra, lắc mạnh tay như để hắt đi một con sâu róm đáng ghét, rồi lao ra cửa ga. Tàu đã từ từ lăn bánh tới, mà người phu khuân vác xách hành lý của nàng biến đâu không biết.

.
Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường    Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeThu Oct 24, 2019 9:44 am

.
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Young-asian-couple-watching-sunset-near-beach-sweet-couple-happy-relax-enjoy-love-romantic-moment_7861-1718

Cho em tựa vào vai anh 15 phút mỗi ngày được không?

"Anh nè! Mỗi ngày, em có thể tựa vào vai anh 15 phút được không?"
" Sao lại 15 phút "
" Em chỉ cần 15 phút thôi, được không? "
" Ừa, tùy em"
" Bắt đầu từ bây giờ nha!"
" Ừa ".

Em là 1 cô bé kỳ lạ, kỳ lạ từ cái ngày đầu tiên tôi chát với em... em hỏi tôi đủ mọi chuyện trên đời như: nếu trái đất này gặp thảm họa, tôi có dẫn em theo không? Nếu em chết, tôi có đem hoa đến đám tang em không?...

Tôi trả lời " có " như muốn trêu chọc em, vậy mà em vẫn để 1 nụ cười và nói cảm ơn tôi... Suốt 5 năm qua, sau mối tình đầu tan vỡ đây là lần đầu tiên tim tôi khẽ rung trước 1 cô nhóc như vậy.
Rồi em xin số điện thoại của tôi, chúng tôi chat và nhắn tin với nhau thường xuyên. Một ngày, em đòi gặp mặt, khi đến nơi tôi đã rất kinh ngạc, em rất xinh trong chiếc váy trắng dài ngang gối, mái tóc đen mượt xõa dài, tôi khựng lại hồi lâu rồi mới gọi tên em: - Hoàng Hôn
- Vâng, đó chính là tên em! Và từ cái ngày đầu gặp gỡ ấy đến giờ cũng đã 1 năm ,  chúng tôi xem nhau như những người bạn , tôi luôn che giấu cái tình cảm đặc biệt này , tôi không dám nói vì tôi lại sợ tan vỡ... tôi là 1 thằng con trai hèn yếu!

"Anh, anh đang nghĩ gì vậy?"
" Đâu có " - tôi giật mình trở về hiện tại "
" Hết 15 phút rồi, em về nha, mai lại tiếp tục nha anh" - em cười mà tay thì vẫn nắm chặt lấy tay tôi như không muốn rời.
Dường như em cũng yêu tôi, tôi hiểu nhưng tôi lại không dám mở lời ... vì tôi sợ. Và mỗi ngày, chúng tôi lại gặp nhau 15 phút chỉ để em thỏa mãn tựa vào vai tôi... 3 tháng trôi qua...!
“Anh nè! anh có thích được người khác tựa vào vai không?"
" Nếu người đó là em "
" Anh ngốc quá, nếu em chết, em có thể chết trên vai anh không? "
" Em nói gì vậy? Ai cho em chết, em điên ha? "
" Không có gì đâu, anh à , hãy tìm 1 người yêu anh thật sự nha "
" Em sao vậy ? sao lại nói vậy? "
" Thôi , không gì đâu "
" Tùy em " - nói xong, tôi đẩy em ra, đứng phắt lên và nạt nộ: Đi về!
Hình như đôi mắt em ngấn 1 chút nước mắt thì phải, tôi mặc kệ, hóa ra em chưa từng yêu tôi, vậy mà trước đó tôi cứ tưởng… tôi là 1 thằng điên mà. Chở em về, rồi tôi chạy thẳng về nhà, không thèm nhìn em vào nhà an toàn như những lần trước, tôi nhất quyết sẽ không nhắn tin hay gọi điện cho em trước.

1 ngày
2 ngày
3 ngày
...
1 tuần rồi, không tin nhắn, không điện thoai.
Tôi đành phải chịu thua.

"But if you wanna cry
Cry on my shoulder
If you need someone who cares for you
If you're feeling sad your heart gets colder
Yes I show you what real love can do"
(Nhạc chuông reo, 1 đoạn trong bài hát - Cry on my shoulder)

" Alo "
" Sao 1 tuần em không nhắn tin hay gọi điện cho anh vậy? "
" Xin lỗi, cậu là ai vậy ? "
" Tôi là bạn của Hoàng Hôn, chị là...? "
Tôi là chị của nó, nó đang ở bệnh viện, nó nhập viện được 1 tuần rồi"...
Tôi vội vàng cúp máy, đầu óc trống rỗng... tôi phóng như bay đến bệnh viện, đầu tôi vẫn văng vẳng câu nói của chị cô ấy: "Nó bị bệnh tim đã 2 năm nay rồi, có thể không còn được bao lâu nữa. Cậu là bạn trai nó à? Mong cậu đừng bỏ rơi nó lúc này nhé!"
Cái gì đó lăn dài trên má tôi, câu yêu em tôi còn chưa nói nữa mà, sao em lại có thể bỏ tôi mà đi... phải nhanh lên, tôi phải gặp em, tôi phải nói là tôi rất yêu em.
Dường như biết điều tôi sắp nói em kéo tôi xuống ngồi cạnh và lại tựa vào vai tôi:
" Em sắp chết "
" Em điên hả! em không được chết, còn gia đình, bạn bè, và còn..."
" Nếu em chết, em có thể chết trên vai anh không? "
" Em điên quá, anh đã nói là em sẽ không chết mà!"
" Ừa, thôi anh về đi"

Rồi mỗi ngày, tôi vẫn đều đặn vào thăm cô ấy, cô ấy càng ngày càng hồng hào hơn, chỉ thế thôi, là đủ rồi, nhìn cô ấy vui vẻ là tôi hạnh phúc lắm rồi.
" Dẫn em đi chơi đi"
" Làm sao dẩn?"
" Trốn viện! "
Tôi dẫn em đi ngắm cảnh mà trước đây em rất thích - hoàng hôn trên biển.
“Nè! Nếu lạnh thì... thì nói đó"
" Em biết rồi, cho em cảm giác bình yên đi"
Tôi đưa vai cho em tựa, ánh hoàng hôn hắt màu lên bãi biển, 1 gam màu buồn hệt như chuyện tình của chúng tôi.
" Nếu em chết, em có thể chết trên vai anh không? "
Không trả lời câu hỏi ấy, tôi cúi đầu xuống nhìn gương mặt cô ấy, tôi trao cô ấy 1 nụ hôn và nói: Anh yêu em.

Cô ấy bắt đầu khóc, nước mắt cô ấy thấm cả vai tôi: Em không muốn chết.
Màu hoàng hôn đỏ rực như máu, hơi thở của người tôi yêu nhất đang yếu dần và tắt lịm...
Em đã ra đi như thế... trên vai tôi - một người rất yêu em!


Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Couple-silhouette-dating-at-sunset-on-the-beach-picture-id1059571964?k=6&m=1059571964&s=612x612&w=0&h=4WuPjZloDJlI1rX28eihERz2huPUa24E9aHgJqT62DY=

.
Về Đầu Trang Go down
PVChuong
Admin



Posts : 673
Join date : 25/04/2012

Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường    Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeTue Nov 19, 2019 9:06 am

.
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Images?q=tbn%3AANd9GcQo0vLAO-MhE6QADbm6LY6F8K-QF_YaDUHX2_XhKglLOJw9tGmg

Có một tình yêu như thế!

Lúc đó khoảng 8:15 sáng, phòng cấp cứu rất bận rộn. Một ông cụ khoảng trên 80 tuổi bước vào phòng và yêu cầu được cắt chỉ khâu ở ngón tay cái. Ông cụ nói ông rất vội vì ông có một cuộc hẹn vào lúc 9 giờ. Tôi bắt mạch, đo huyết áp cho ông cụ xong, tôi bảo ông ngồi chờ vì tôi biết phải hơn một tiếng đồng hồ nữa mới có người đến cắt chỉ khâu cho ông. Tôi thấy ông nôn nóng nhìn đồng hồ nên tôi quyết định sẽ đích thân khám vết thương ở ngón tay cái của ông cụ. Vì lúc đó tôi cũng không bận với một bệnh nhân nào khác cả.

Khi khám tôi nhận thấy vết thương đã lành tốt vì vậy tôi đi lấy dụng cụ để tháo chỉ khâu ra và bôi thuốc vào vết thương cho ông cụ. Trong khi săn sóc vết thương cho ông cụ tôi hỏi ông là ông vội như vậy chắc là ông có một cuộc hẹn với một bác sĩ khác sáng hôm nay phải không.
Ông nói không phải vậy nhưng ông cần phải đi đến nhà dưỡng lão để ăn điểm tâm với bà cụ vợ của ông ở đó. Tôi hỏi thăm sức khỏe của bà cụ thì ông cho biết là bà đã ở viện dưỡng lão một thời gian khá lâu rồi và bà bị bệnh Alzheimer (bệnh mất trí nhớ ở người lớn tuổi).

Khi nói chuyện, tôi có hỏi ông cụ là liệu bà cụ có buồn không nếu ông đến trễ một chút. Ông cụ nói bà ấy không còn biết ông là ai nữa và đã 5 năm nay rồi bà không còn nhận ra ông nữa. Tôi ngạc nhiên quá và hỏi ông cụ: "và Bác vẫn đến ăn sáng với Bác gái mỗi buổi sáng mặc dù Bác gái không còn biết Bác là ai nữa?". Ông cụ mĩm cười, vỗ nhẹ vào tay tôi rồi nói: "Bà ấy không còn biết tôi nữa nhưng tôi vẫn còn biết bà ấy là ai".
Khi ông cụ bước ra khỏi phòng, tôi phải cố gắng lắm để khỏi bật khóc. Tôi vô cùng xúc động và thầm nghĩ: "Ước gì đời mình có được một tình yêu như thế!".

Tình yêu thật sự không phải là tình yêu thân xác, cũng không phải là tình yêu lãng mạn. Tình yêu thật sự là sự chấp nhận tất cả những gì đang có, đã từng có, và sẽ có hoặc không.

Mỗi ngày bạn nhận được rất nhiều email và phần lớn là chuyện vui hoặc chuyện khôi hài; nhưng thỉnh thoảng cũng có những email mang theo những thông điệp có ý nghĩa như thế này. Và hôm nay tôi muốn được chia sẻ thông điệp này với các bạn.

Người hạnh phúc nhất không nhất thiết là người có được những điều tốt đẹp nhất, mà là người biết chấp nhận và sống một cách tốt đẹp nhất với những gì mà mình có được. Tôi hy vọng bạn chia sẻ ý tưởng này với những người mà bạn yêu mến.

"Cuộc sống không phải là làm sao để chịu đựng cho qua cơn bão, mà là làm sao để biết nhảy múa dưới cơn mưa".

(Sưu Tầm)


https://www.youtube.com/watch?v=N5ISSKtZkqI
Con đường tình ta đi - Phạm Duy – Sĩ Phú
.
Về Đầu Trang Go down
NTcalman




Posts : 614
Join date : 13/03/2012

Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường    Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeSun Dec 01, 2019 8:36 am

.
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  1414-344f39b50b49bd8a35b00117c595583f


Tình yêu đích thực

Frankie Germany


“Chính anh đã cho em biết tình yêu là gì”.    
- Hermann Hesse

Cecile và tôi là bạn của nhau từ hồi học đại học, đến nay cũng được hơn ba mươi năm rồi. Dù sống xa nhau nhưng ngay từ lần gặp đầu tiên, tình bạn của chúng tôi đã bền chặt. Chúng tôi tìm đến nhau khi có những chuyện cưới xin, sinh đẻ, chia ly hay tang tóc của người thân, những lúc mà ta thật sự cần một người bạn.

Nhân dịp kỷ niệm tình thân hữu và lần sinh nhật thứ năm mươi của chúng tôi, Cecile và tôi cùng tổ chức một chuyến du lịch. Chúng tôi lái xe từ nhà tôi ở bang Texas đến bang California và trở về. Một chuyến đi mới tuyệt vời làm sao!
Ngày đầu tiên của chuyến du lịch kết thúc ở Santa Fe. Sau chuyến đi dài, chúng tôi đều mệt nhừ nên quyết định đến ăn tối ở một quán ăn gần khách sạn. Chọn một chỗ khá yên tĩnh, chỉ có vài người khách, chúng tôi gọi thức ăn và ngồi ôn lại chuyện ngày hôm đó.

Vừa trò chuyện, tôi vừa liếc nhìn mọi người trong phòng. Tôi để ý đến một đôi bạn già ngồi gần chúng tôi. Người đàn ông khá cao có dáng vẻ thể thao với mái tóc bạc và làn da sạm nắng. Người đàn bà ngồi kế bên ông nhỏ nhắn, ăn mặc rất đẹp và trông rất đáng yêu.
Cái vẻ ngưỡng mộ trên khuôn mặt người đàn bà khiến tôi chú ý ngay lập tức. Bà ngồi tựa nhẹ cằm lên tay và nhìn chăm chú vào mặt người đàn ông khi ông nói. Bà khiến tôi nhớ đến những cô cậu thiếu niên đang yêu. Tôi chỉ cho Cecile cặp đó. Khi chúng tôi đang nhìn, ông quay qua hôn nhẹ lên cằm bà. Bà mỉm cười.
“Đó mới đích thực là tình yêu!”. Tôi thở dài nói “Chắc họ lấy nhau đã lâu rồi. Họ trông yêu nhau thắm thiết quá”
“Cũng có thể”. Cecile nhận xét “Họ đã không gặp nhau trong một thời gian dài. Có thể họ mới yêu nhau thôi.”
“Ồ, dù sao đi nữa, họ cũng rất quan tâm đến nhau đấy thôi. Họ đang yêu.”
Cecile và tôi nhìn trộm và lắng nghe cuộc chuyện trò giữa họ. Ông giải thích cho bà về một vụ đầu tư kinh doanh mới mà ông đang định thực hiện và hỏi ý kiến bà. Bà mỉm cười và đồng ý mọi điều ông nói. Khi người hầu bàn mang thực đơn đến cho họ, ông chọn món cho bà, nhắc bà về món thịt bê ưa thích của bà. Trong khi trò chuyện, ông mân mê tay bà còn bà thì lắng nghe như nuốt từng lời ông nói. Cái cảnh cảm động ấy đã làm chúng tôi ngẩn cả người.

Nhưng rồi cảnh trí ấy đã thay đổi. Một vẻ nhìn hoang mang thoáng qua khuôn mặt đẹp điểm vài nếp nhăn ấy. Bà nhìn vào người đàn ông và nói bằng một giọng dịu dàng “Tôi có biết ông à? Đây là đâu? Chúng ta đang ở đâu đây?”
“Em yêu, em có biết anh mà. Anh là Ralph, chồng em đây mà. Chúng ta đang ở Santa Fe. Ngày mai, mình sẽ đến gặp con trai của chúng ta ở bang Missouri. Em không nhớ gì sao?”
“Ồ, em không biết nữa. Dường như em không còn nhớ gì cả”. Bà nói trầm tĩnh.
“Ổn cả thôi, em yêu. Em không sao đâu. Em ăn tối đi rồi chúng ta đi nghỉ.”. Ông vuốt ve cằm bà “Tối nay em rất đẹp”.

Khi tôi quay nhìn Cecile, mặt chúng tôi đều ướt đẫm “Chúng ta đã đúng.” Cecile nói lặng lẽ “Đó mới đúng là tình yêu đích thực”.

NGUYỄN THỊ HỒNG MINH dịch

.
Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường    Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeSat Dec 07, 2019 11:19 am

.

NGƯỜI CHỒNG LÝ TƯỞNG
    
- John O’Hara (Mỹ) (1905-1970)


Bữa sáng ở nhà Jackson cũng chẳng khác gì bữa sáng ở hàng chục nghìn gia đình trong các thành phố rộng lớn này. Chủ gia đình, Walter Jackson, mở tờ báo trên hộp đường và lọ dấm như trên hai giá đỡ. Với sự khéo léo đã hình thành sau nhiều năm, anh cứ cắm cúi đọc không ngẩng đầu lên ngay cả khi đưa tách cà phê nóng lên môi.

Bé Paul tám tuổi ăn cháo nóng, bát cháo đã được cho nhiều đường nên rất ngọt. Bé gái Mirna năm tuổi thì đang bận cả hai tay: tay trái, bé gãi gáy, còn tay phải xúc cháo. Bé cũng khéo léo theo kiểu của bé: cho thìa vào miệng rồi lật úp thìa để liếm cháo dính ở đó.
Chỉ riêng người vợ, chỉ Elsy, là đột nhiên ngừng ăn để đưa lưỡi đẩy vào chiếc răng sâu đang ngứa ngáy. Mấy chiếc răng đau là điều duy nhất có thể khiến chị phải tạm xao lãng việc chăm sóc chồng con. Chị đã được nhắc nhiều lần là phải đi chữa răng, nhưng chị chưa rảnh tay được lúc nào.
- Quỷ thật! – Walter bỗng kêu lên, đặt mạnh cái tách xuống làm sánh cả cà phê ra khăn trải bàn.
- Sao anh lại nói thế trước mặt con cái? – Elsy trách.
- Trước mặt con cái? Lúc nào em cũng quan tâm đến chúng nó, làm anh ngán lắm rồi, Walter bực tức cằn nhằn. Mà này, em hãy nhìn đây. Anh quăng mạnh tờ báo như thể đó là một ngọn giáo anh định đâm vào vợ.
Elsy cầm lấy tờ báo.
- À, bài này ấy à? Ở đây có gì là xấu?
- Em… em… Walter ấp úng.
- Các con chuẩn bị đi học đi. Đem áo ấm và mũ vào đây nhanh lên. Elsy ra lệnh.
Hai đứa trẻ đứng lên, ra phòng ngoài.
- Có hai con ở nhà, anh không được để chúng nghe thấy anh gào lên như gã điên ấy. Elsy nói với chồng.
Khi bọn trẻ quay vào, chị cài khuy áo ấm cho Mirna, rồi cho Paul. Sau đó, chị đi giày cho chúng, với một nụ cười dịu dàng âu yếm.

Nhưng lúc hai đứa trẻ vừa ra khỏi nhà, nụ cười lập tức tắt ngấm trên môi chị.
- Bây giờ anh có thể ăn nói thô tục được rồi đấy. Muốn nói bao nhiêu thì nói.
- Đưa anh tờ báo. Walter yêu cầu.
- Đây. Elsy đưa báo cho chồng.
Walter cấm lấy tờ báo, đọc to lên:
- Hỏi. Bây giờ chồng chị còn chăm sóc chị như hồi chưa lấy chị không?
Đáp. Chị Elsy Jackson, số 174, nội trợ: Còn, cả bây giờ chồng tôi vẫn chăm sóc tôi, có khi còn chăm sóc nhiều hơn. Hồi trước, không thể gọi chồng tôi là người lãng mạn theo nghĩa đầy đủ của từ này. Anh ấy rất rụt rè, nhút nhát. Nhưng sau khi cưới, anh ấy trở thành người chồng lý tưởng. Trở thành một người lãng mạn thật sự. Và thật may mắn, tôi không cần Tyrone Power, cũng không cần Clark Gable (hai nam diễn viên nổi tiếng của điện ảnh Mỹ).
- Thế thì sao? Elsy hỏi khi chồng ngừng đọc.
- Lại còn hỏi! Em tưởng em làm thế là hay ho hoặc ngộ nghĩnh lắm à? Đi nói lung tung về các chuyện gia đình. Chạy theo các gã phóng viên, giơ mặt ra cho họ chụp ảnh, em tưởng như thế là tự trọng sao?
- Em chẳng chạy theo ai cả. Anh ta chặn em lại đấy chứ.
- Ai chặn em?
- Anh phóng viên chứ còn ai, ở trên quảng trường Clomba ấy khi em đang đi, anh ta lịch sự ngả mũ chào rồi xin hỏi em một câu. Còn sau đó thì như trên báo đăng đấy. Walter không nghe vợ nói.
- Trời ơi, còn ở sở của anh? Anh kêu lên – Mọi người sẽ làm gì anh ở sở? Có lẽ họ cũng đọc bài này rồi… Lát nữa anh đến, mọi người sẽ gọi anh là Tyrone Power hoặc Clark Gable mất thôi. Anh ngừng lời, tức giận chằm chằm nhìn vợ.
- Em biết có thể xảy ra chuyện gì không? Anh hét lên. Em có biết không? Mọi người sẽ cười ầm lên, đến nỗi sếp nghe thấy và hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Mọi người sẽ kể. Thế là sếp sẽ gọi anh lên và đuổi việc anh. Em phải hiểu rằng các ông chủ nhà băng không muốn nhân viên của mình mang tiếng xấu. Các ông ấy sợ điều đó ảnh hưởng tới lòng tin của khách hàng…
- Trên báo không nói anh làm việc ở đâu. Mà trong đầu danh bạ điện thọai thì có đến hàng chục người tên Walter Jackson.
- Đâu nào, chỉ có ba người thôi, và không ai ở phố 174. Mặc dù nhiều người không để ý chăng nữa, công việc của anh ở sở vẫn sẽ bị trục trặc. Còn khi sếp biết anh có một người vợ… một người vợ ăn nói lung tung ở khắp nơi… sếp không chịu được một nhân viên có người vợ như thế đâu…
- Thôi được rồi. Elsy nói dàn hoà.
- Được rồi? Em thì chuyện gì cũng “được rồi”. Thôi, hôm nay anh không đi làm nữa đâu. Em hãy gọi điện đến sở nói rằng anh ốm, anh bị cảm lạnh.
- Anh thật là trẻ con. Anh muốn gọi điện thì tự đi mà gọi.
- Anh bảo em gọi cơ mà. Anh sẽ không bước chân đến sở nữa.
- Anh sẽ đi làm, hoặc là em… em… Anh là cái gì mà làm như ghê gớm lắm ấy thế? Năm nay, anh đã nghỉ việc bao nhiêu ngày rồi. Được thôi, cả hôm nay nữa, anh cứ nghỉ. Anh bỏ luôn việc cũng được. Em sẽ đến gặp ông Fenton yêu cầu cho em trở lại làm việc ở chỗ cũ. Bỏ mặc bát đĩa bừa bãi trên bàn, Elsy ôm mặt chạy ra khỏi phòng.

Walter lấy thuốc lá ra, đọc bài báo đã khiến anh bực tức. Anh đọc lại câu chuyện giữa tay phóng viên và vợ anh, rồi đọc tiếp, xem những người vợ khác trả lời phỏng vấn ra sao. Họ tất cả có năm người. Người đầu tiên là chị Blambert tươi tắn ở đại lộ Columba, nội trợ, chị nói chiều nào về nhà chồng chị cũng mệt mỏi đến mức đối với chị, lãng mạn chỉ là một từ được giải thích trong từ điển.
Chị Petrusely, cũng là nội trợ, tuyên bố rằng chị không thấy khác nhau trong cách xử sự của chồng trước và sau khi cưới. Nhưng chị mới lấy chồng được có năm tuần lễ. Tiếp đó là những câu trả lời của ba phụ nữ nữa. Một chị vẫn được chồng chăm sóc, nhưng chị không so sánh chồng với Tyrone Power, cũng không vớI Clark Gable. Chồng một chị khác thì không chăm sóc chị bằng hồi xưa, nhưng chị trả lời không mỉa mai giễu cợt như chị Blambert. Sau đó, Walter ngắm kỹ ảnh của cả năm phụ nữ được hỏi anh thấy Esly của mình rõ ràng là kháu khỉnh xinh đẹp nhất. Anh đọc lại câu trả lời của chị lần nữa. Mặc dù miễn cưỡng, anh cũng công nhận nếu bị hỏi như thế, thì câu trả lời của Esly khá nhất, còn câu trả lời của Blambert tồi nhất. Rồi anh nghĩ sẵn ra những cách đối đáp khi bị mọi người ở sở bông đùa. Bây giờ, thậm chí anh thấy thích toàn bộ câu chuyện này.

Anh mặc áo vét vào, lấy mũ, khoác áo pantô rồi vào phòng ngủ. Esly đang nằm úp mặt xuống nức nở.
- Thôi anh đi làm đây. Walter nói.
Esly nín khóc.
- Anh đi làm đây, anh đáp.
- Thế nhỡ mọi người cười anh?
- Thì có sao? Anh mỉm cười.
Esly ngồi nhỏm dậy.
- Anh không giận em nữa chứ? – chị hỏi.
- Giận em làm gì? – Anh phẩy tay, nói lí nhí.
Chị mỉm cười, ôm anh, rồi nép vào anh, cùng anh đi ra cửa.

Cửa không rộng lắm, nên chị nép vào anh càng chặt thêm.
Walter đội mũ vào. Chị hôn anh vào má, vào môi. Anh sửa lại chiếc mũ bị lệch trên đầu.
– Tuyệt quá, anh gật đầu. Chiều chúng mình gặp lại nhau nhé.
Anh nói thêm những lời tự nhiên xuất hiện trong đầu anh. Nhưng suốt mấy năm vừa rồi, chưa bao giờ anh nói với vợ dược những lời như thế.

Vũ Đình Bình dịch
.
Về Đầu Trang Go down
NTcalman




Posts : 614
Join date : 13/03/2012

Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường    Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeFri Dec 13, 2019 9:37 am

.
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Images?q=tbn:ANd9GcQ554Wi_A8GNvpuknizmaA-SmpBEv7xUWhXAArM_Cz9iuqJPa3o&s

Tặng em hoa hồng trắng

Tôi và em, hai con người khác xa nhau về hoàn cảnh và tính cách. Em tự do sống trong căn nhà mà chẳng bữa ăn nào được đầy đủ mọi thành viên. Cha mẹ tôi đều làm nghề giáo, sống nhẹ nhàng và nho nhã. Tôi thích những chốn bình yên, thích cafe Trịnh trầm ngâm hoài cổ.

Em thích những nơi đông đảo quần chúng, thích quán cafe Rock đầy khói thuốc lá đến mùi nồng hôi, nhạc mở to chan chát và lắc lư trong cuồng say điệu nhạc. Tôi và em, hai thế giới khác nhau, ấy mà lại gặp nhau, lại yêu nhau, chỉ bởi vì loài hoa hồng trắng.
Tình cờ chúng tôi gặp nhau trong đám cưới một người bạn. Cô nàng cắm hoa cưới đã vứt đi 1 bó hoa hồng trắng qua mặt chúng tôi – những người bạn của cô dâu chú rể đến sớm để giúp chuẩn bị. Tôi nhặt lại bó hoa cũng là lúc chạm vào tay một cô gái. Cô gái ấy mỉm cười: "Hoa đẹp thế này mà bỏ đi? Đúng là chỉ còn có 2 người là có lòng yêu cái đẹp!". Tôi phì cười sau khi nghe em nói vậy.
Sau đám cưới đó, em chủ động cho tôi số điện thoại. 3 tháng sau đám cưói đó, em chủ động ngỏ lời yêu tôi. 6 tháng sau đám cưới đó, em tặng cho tôi một bó hoa hồng màu trắng.
- Màu trắng là tượng trưng cho sự thanh khiết em à!
- Còn em thích màu trắng vì em thích sự đơn giản. Mà anh có biết, sự đơn giản nhất trên đời này là gì không?
Tôi lắc đầu nhè nhẹ. Em dựa mạnh vào lòng tôi: "Là cái chết". Tôi bảo em nói bậy. Em cười nguệch miệng: "Vì màu trắng tượng trưng cho sự tang tóc!".

Mẹ tôi đề nghị dẫn em về nhà. Bà luôn có ý nghĩ rằng, là con gái thì phải biết chơi 1 loại nhạc cụ. Vì thế, em gái tôi được học vĩ cầm từ khi mới 5 tuổi. Tôi mang nỗi băn khoăn này cho em. Em mỉm cười: "Em chơi guitar phiêu lắm anh ạ". Trời ơi! Đấy đâu phải là loại nhạc cụ mà mẹ tôi định nghĩa rằng con gái cần biết chơi. Nhưng em không để tâm đến điều đó, em nhảy phóc lên bục, đeo cây guitar vào và đưa tay nhanh mạnh vào những sợi dây đàn, người nhảy lên hừng hực.
Tôi ra ngoài, chờ em. 15 phút sau, em ra ngoài, giơ bao thuốc lên mời tôi. Tôi cáu gạt phắt đi: "Con gái thì không được hút thuốc! Mẹ anh ghét con gái hút thuốc lá!". Em rít 1 hơi dài: "Đó là style của em rồi. Tại sao con trai được hút thuốc còn con gái thì không?"
Tôi bỏ đi. Em không cản lại. Em quay vào và những tiếng nhạc chan chúa lại vang lên. Đúng như bạn bè tôi vẫn ngăn cản, thế giới của em và tôi không thể nào hoà hợp. Cho dù là tôi có cố gắng hết sức, thì em vẫn sẽ gạt phăng đi, bởi vì những gì tồn tại trong từ điển cuộc sống của em là bất biến, là duy nhất và cho dù tôi có chen ngang vào cuộc sống của em, thì sẽ không có một gì thuộc về tôi lọt vào cuốn từ điển ấy.

Tôi viết nhật ký, về em, về những cảm xúc của tôi. Và những dòng chữ nhoè đi bởi những giọt nước mắt. Một thằng con trai 24 tuổi mà khóc vì 1 đứa con gái không nữ tính, không dịu dàng. Mẹ tôi sẽ chẳng thể chấp nhận được điều đó. Nhưng rồi trời xui đất khiến thế nào, tôi lại vô tình để rơi cuốn sổ nhật ký của mình ở bậu cửa sổ giữa cầu thang 2 tầng. Mẹ đọc được.
Trưa hôm đó, mẹ khuyên tôi rằng mẹ hiểu trong thời hiện đại, chuyện một cô gái đam mê Rock là chuyện bình thường, thậm chí còn thể hiện cái tôi của cô gái ấy. Chỉ là nên khuyên cô gái bỏ thuốc lá, bởi vì hút thuốc có hại cho sức khoẻ. Việc ấy mẹ sẽ giúp, chỉ cần tôi đưa em về gặp mẹ.
Tôi vui sướng chạy đi tìm em. Phòng tập hát im ỉm buồn rầu sau chiếc khoá to tướng. Đến quán cafe Rock, thấy thông báo đóng cửa. Chạy xe ngược đường về nhà em, chị giúp việc mở cửa: "Cô ấy đi rồi. Sang Mỹ. Cô ấy gửi cho cậu cái này".
"Anh à ! Em xin lỗi vì đi mà không nói lời nào với anh. Em gửi lại cho anh bản nhạc mà em thích nhất. Em hy vọng anh cũng sẽ thích nó. Những giai điệu ở folk nhẹ nhàng anh ạ".
Kèm theo lá thư là chiếc đĩa hát. Tôi đưa chiếc đĩa vào chiếc headphone, hình ảnh những bó hoa hồng trắng muốt hiện ra. Trong trắng lắm, dịu dàng lắm mà sao tôi thấy buồn đến vậy? Sau tiếng guitar nhẹ nhàng dạo đầu, giọng hát trong trẻo của em cất lên theo nhịp. Sao giọng hát buồn đến thế hả em? "Đơn giản nhất là cái chết" tôi bất chợt thấy sợ hãi khi nhớ lại câu nói đó của em.

Tôi vội vã đến nhà em lần nữa, chiếc headphone nằm gọn trong túi áo khoác, suốt cả dọc đường đến nhà em, không một giây phút nào là tôi không nghe bài hát đó của em. May mắn tôi gặp được mẹ em ở cổng nhà, sau khi biết tôi là người mà con gái bà yêu, mẹ em đã cho tôi số điện thoại của em. Tôi vội vã gọi sang, đầu bên kia, em nhận ra giọng tôi, không đợi tôi nói gì, em cất tiếng hát " Promise me , when you see, a white rose you'll think of me. I love you so, Never let go, I will be your ghost of a rose". Rồi em nhè nhẹ "Anh hứa với em nhé!". Uh, anh hứa. Rồi em cúp máy, không để cho tôi kịp nói thêm bất cứ điều gì.
Từ đó, đều đặn mỗi chủ nhật, tôi nhận được một bó hoa hồng trắng đẹp vô cùng trước cửa nhà. Những bó hoa không biết ai gửi. Không một tấm thiệp nào kèm theo.
Cho đến một ngày, vào ngày kỷ niệm mà em đã tỏ tình với tôi, bó hoa hồng trắng ấy đã kèm theo một tấm thiệp với dòng chữ "Promise me , when you see, a white rose you'll think of me. I love you so, Never let go, I will be your ghost of a rose". Em, tôi biết đó là em. Tôi gọi điện sang Mỹ, chỉ có những tiếng tít dài vang lên. Tôi sang nhà em, họ nói rằng ngôi nhà này đã bị bán đi được một tuần. Họ nói những câu nói rời rạc "nước Mỹ", "ô tô", "màu trắng", "bão", "núi và biển", "đường vòng". Từ hôm đó, tôi không còn nhận được bó hoa màu trắng nào mỗi chủ nhật nữa.
Tôi search khắp các trang tìm kiếm xem ở nước Mỹ có tai nạn nào ô tô nào ở khu vực đó vào hôm cuối cùng em gửi hoa cho tôi hay không. Tôi nhờ bạn bè du học bên đó và những mối quan hệ của họ để hỏi về tin tức của em.
Mẹ khuyên tôi đừng buồn nữa. Mẹ, bố và em gái cố gắng làm mọi việc để cho tôi bớt buồn đi. Nhưng tôi không thể. Ngày ngày, công việc mà tôi dành nhiều thời gian nhất là tìm thông tin về em. Càng tìm càng bế tắc. Nhưng mẹ nói rằng, không có tin nghĩa là không có tin dữ, điều đó làm cho tôi bình tĩnh hơn.

Đến một hôm, có 1 cậu bé chạc tuổi em gái tôi đến tìm nó, cậu bé có mang theo chiếc đàn guitar. Nhìn cây đàn mà tôi nhớ em đến da diết, đến độ cháy rực lòng. Tôi nhờ cậu bé đó dạy guitar cho mình. Tôi học chăm chỉ, cần mẫn như một chú kiến. Tôi học đánh tất cả những bản nhạc mà trước đây em đã chơi, đặc biệt là Ghost of a Rose. Nhưng dù cố gắng thế nào, tôi vẫn không chơi hay như em được, tôi nghe đi nghe lại bài hát trong chiếc đĩa em để lại bất kỳ lúc nào tôi có thời gian rảnh rỗi. Tôi để nó làm nhạc chuông điện thoại, để nó làm nhạc báo thức mỗi sáng, chỉ vì tôi muốn nghe giọng hát của em, chỉ vì tôi yêu em vô cùng.
Em gái tôi suốt ngày bị nghe bài hát đó, đâm ra cũng yêu nó như tôi. Em đề nghị tôi sẽ đánh đàn guitar, còn em tôi hát. Tôi đồng ý. Với sự giúp đỡ của cậu bé bạn em gái, chúng tôi thu âm và đưa bài hát này lên trang nhật ký của hai anh em. Trang nhật ký được trang trí bằng những bông hoa hồng trắng muốt đến độ tinh khôi.

Tôi đóng trang nhật ký mạng lại. Tôi thôi không nghe Ghost of a Rose em gửi lại. Nhưng đâu đó, bất chợt đi qua cửa hàng hoa, hay đi dạo qua ở trên khu rừng cách nhà hơn 50km, khi nhìn thấy những bông hoa hồng trắng, tôi vẫn nghĩ đến em, như đã từng hứa. Bất chợt, tôi vẫn thấy em thoáng qua trong phút chốc, vẫn thấy nhè nhẹ ở đâu đó câu nói "Promise me , when you see, a white rose you'll think of me. I love you so, Never let go, I will be your ghost of a rose". Rồi tiếng đàn guitar lại vang lên, lướt nhẹ nhàng lắm, như gió, như hơi thở của em, như tiếng lòng của tôi, cả những nỗi niềm mà muôn đời nữa vẫn chưa giải thích nổi.
Ngay khi tôi quyết định chỉ dành tình yêu cho hoa hồng trắng tự đáy lòng mà không biểu lộ ra nữa, thì bất ngờ em trở về. Với một bộ váy màu trắng tinh khôi, đội vòng nguyệt quế tết bằng hoa hồng bạch và nụ cười mãn nguyện.
Mẹ xuất hiện, nói với tôi rằng em bị ung thư phổi từ bé, em bi quan cuộc sống nên càng tập tành hút thuốc. Nhưng rồi, tình yêu Rock và tình yêu của tôi đã làm em biết rằng mình cần có nghị lực để chữa bệnh, và em sang Mỹ, chống chọi với bệnh tật và kỳ lạ rằng, em đã vượt qua nó, để trở về bên tôi. Chính mẹ tôi là người khuyên em đi, là người thay em tặng hoa hồng trắng cho tôi vào mỗi chủ nhật, là người cùng em tôi giúp tôi yêu đàn guitar hơn, giúp tôi trải qua những ngày không có em bên cạnh.

Đám cưới của chúng tôi trải đầy hoa hồng trắng. Và nụ cười của ai cũng tinh khiết và trong veo như màu hoa ấy.

.
Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường    Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeThu Dec 19, 2019 7:20 pm

.

Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  12

Có một tình yêu như thế


Vài năm trước, mỗi ngày đi làm, Jim đều được ông Jake, một người hàng xóm đã cao tuổi đưa cho một tờ tiền mặt 5 đôla. Ông nhờ Jim ghé qua một quán cà phê trên đường để mua hộ ông một gói cà phê có giá 4 đôla.

Thói quen này của ông Jacke đã duy trì đến mấy năm nay rồi. Và để đáp trả lòng tốt của Jim, ông Jake sẽ nhận làm cỏ, tỉa cây trong vườn nhà anh ấy.
Sau một thời gian lâu, bà chủ quán cà phê cũng đã quen với Jim. Bà ngày nào cũng chuẩn bị một gói cà phê và một đồng đô la tiền lẻ để trả lại.
Đôi lúc, Jim cũng rất tò mò và hỏi ông Jake: “Cà phê có hạn sử dụng rất lâu, tại sao ông không mua một lần nhiều nhiều một chút?”
ông Jacke lắc đầu và cười nói: “Không, tôi thích như thế này hơn, mỗi ngày một gói cà phê mới tốt.”
Có một lần, Jim vội vã tới nhà bạn để tụ tập cùng bạn bè nên anh liền mua cà phê ở tạm một cửa hàng khác. Không ngờ, ông Jake khi nhận được cà phê dù còn chưa mở ra đã nói: “Đây không phải loại cà phê mà tôi muốn.”
Jim cảm thấy bất ngờ, anh liền thử mấy lần sau đều mua ở nơi khác, nhưng dù cà phê đã được đóng gói y như vậy, mà ông Jake chỉ liếc mắt qua đã phát hiện ra rồi.
Từ đó, Jim không còn thử ông nữa.

Mấy năm sau, sức khỏe của ông Jake đã không còn được tốt như trước đây. Nhưng hàng ngày ông vẫn đều nhờ Jim mua cho mình một gói cà phê. Mỗi lần khi đưa 5 đôla cho Jim, hai ánh mắt của ông lại chất chứa đầy sự chờ mong.
Cho đến một hôm, khi Jim lại sang nhà ông Jake mua cà phê giúp ông. Ông Jake sức khỏe suy yếu nằm trên giường bệnh đưa tay ra, rồi nhẹ nhàng cầm tờ một đôla và hỏi Jim: “Thời gian lâu như vậy, chẳng lẽ cậu không biết gì sao?”
Jim nhìn ông lão hàng xóm và lắc đầu.

Ông lão nói tiếp: “Tôi luôn luôn muốn mua cà phê ở cửa hàng đó, là vì người bán cà phê cho cậu là Elina.”
Giọng nói của ông Jake trầm xuống rất nhiều: “Bà ấy là người mà tôi yêu nhất. Năm đó, mẹ của bà ấy chê tôi là một kẻ nghèo nàn, nên đã chia rẽ chúng tôi… Tôi cũng chỉ có thể đau lòng mà rời đi. Nhiều năm sau này, vợ tôi bị bệnh qua đời, các con cũng đã trưởng thành có gia đình. Tôi đã quay trở lại nơi đây tìm hiểu và biết bà ấy bán cà phê ở cửa hàng đó. Bà ấy cũng đã sớm mất chồng. Cả hai người chúng tôi đều không quên ước định của tình yêu đầu năm xưa. Nhưng tôi không muốn quấy rầy đến cuộc sống bình yên của bà ấy, nên lặng lẽ sống ở đây. Cũng từ đó, tôi nhờ cậu mua cà phê hộ tôi.”
Jim đứng im lặng nhìn ông lão hàng xóm rồi bất chợt hỏi với vẻ khó hiểu: “Chẳng lẽ, ông chưa từng đến thăm bà ấy sao?”
Ông Jake lắc đầu.

“Năm đó, lúc chúng tôi yêu nhau thường không có cách để gặp mặt nên đã đặt ra một ám hiệu. Đó là lấy tờ một đô la gấp thành một hình tam giác, để trong một bì thư, rồi nhờ người gửi thư đưa đến đối phương, ngụ ý nói rằng mình vẫn bình an. Cho nên, mỗi lần nhờ cậu mua cà phê, tôi đều gấp tờ tiền thành một hình tam giác. Còn Elina, mỗi lần trả lại tôi tờ một đô la, bà ấy cũng đều gấp thành một hình tam giác. Cứ như thế, dù chúng tôi không gặp lại nhau nhưng đều biết người kia vẫn bình an, khỏe mạnh…Bây giờ, tôi sắp phải đi gặp Thượng đế rồi, nhưng nếu Elina không nhận được tin tức của tôi, bà ấy hẳn sẽ rất lo lắng. Dưới giường của tôi có một chiếc hòm, bên trong đều là những tờ tiền tôi đã gấp thành hình tam giác rồi. Xin cậu hãy giúp tôi tiếp tục mua cà phê… Tôi xin nhờ cậu…”
Ông Jake nói xong, liền nhắm mắt lại và ra đi.

Không ngờ, trong đám tang của ông Jake, Jim đã mang đến một chiếc hòm khác. Trong chiếc hòm ấy, toàn là những gói cà phê đã được đóng sẵn và còn có rất nhiều những tờ tiền một đôla được gấp sẵn thành hình tam giác.
Vào nửa năm trước, bà Elina đã bị bệnh nặng mà qua đời. Trước khi rời đi, bà đã giao chiếc hòm này cho Jim để nhờ Jim thay thế mình chuyển lời nhắn bình an đến ông Jake…

Đây hẳn là một tình yêu đích thực!
Có thể quý trọng tất cả những người bên cạnh mình, thì đó chính là một loại hạnh phúc!

Theo Cmoney.tw
Mai Trà biên dịch
.
Về Đầu Trang Go down
NTcalman




Posts : 614
Join date : 13/03/2012

Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường    Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeSun Dec 29, 2019 7:00 am

.

12 Truyện cực ngắn tình yêu

Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Su-tich-tinh-yeu

Truyện cực ngắn tình yêu 1:

Yêu nhau năm năm.
Hắn tàn nhẫn nói lời chia tay với cô.
Cô thề sẽ hận hắn cả đời.
Một ngày, cô bước vào một ngõ nhỏ lại thấy hắn đang bị người ta ẩu đả.
Cô như phát điên, nhặt lấy tảng đá, gậy gộc liều mạng đánh về phía mấy người kia.
Mấy người kia bị kinh sợ, chạy trối chết.
Bạn bè hỏi cô, đã thề căm thù đến tận xương tuỷ, vì sao lại ra tay cứu giúp hắn?
Cô chạm khẽ trái tim vẫn đang run rẩy nói, bởi vì yêu nhiều hơn so với hận.
(Tình yêu có đôi khi cũng là một loại nghĩa khí.)

Truyện cực ngắn tình yêu 2.


Nhà cô thay một chiếc cửa công nghệ cao, chỉ cần nói với cánh cửa một câu, cánh cửa sẽ tự động mở ra. Cô đem mật khẩu cài đặt thành “Anh yêu em”, cũng bảo hắn mỗi ngày đều tới gặp cô.
Vì thế mỗi ngày, cô đều đắm chìm trong lời ngon tiếng ngọt. Một ngày, cô trễ hẹn, hắn tức giận với cô không thôi. Cô một mạch nói lời chia tay. Lại suốt ngày ở nhà ảo não hối hận không thôi.
Cô đem mật khẩu đổi thành “Thực xin lỗi”, mỗi ngày khi mở cửa đều nhỏ giọng nói “Thực xin lỗi” với cánh cửa.
Dường như làm như vậy có thể giảm bớt sự bất an cùng mong nhớ trong lòng.
Một ngày, cô ngồi trên sô pha suy nghĩ, cửa lại đột nhiên mở ra.
Hắn kinh ngạc đứng ở ngoài cửa.
(Trong tình yêu luôn luôn phải có sự nhường nhịn, trừ phi hai người muốn đánh mất lẫn nhau.)

Truyện cực ngắn tình yêu 3.


Cô thầm mến hắn thật lâu.
Một ngày, cô nhìn biểu tượng cái đầu bên cạnh tên hắn trên QQ thật lâu, những lời nói đã chuẩn bị trước đột nhiên không nói lên lời.
Hắn cũng không nói, tựa hồ đang đợi cái gì.
Cô nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi, viết ba chữ “Em thích anh” lên khung đối thoại chưa gửi.
Cô nhắm mắt lại, cắn răng ấn gửi tin.
Cùng lúc đó, cô nghe thấy tiếng ‘tít tít’.
Cô mở mắt ra, thấy ba chữ: Anh yêu em.
Trước ba chữ kia, có bốn chữ: Tự động trả lời.
(Nếu hiện tại bạn gửi tin nhắn nói bạn thích người ấy, người ấy liền lập tức gọi điện thoại nói người ấy yêu bạn. Không thử một chút làm sao biết có niềm vui bất ngờ nào đang chờ bạn.)

Truyện cực ngắn tình yêu 4.


Buổi sáng cô mở cửa.
Thấy con mèo nhỏ của soái ca trên lầu nằm bên ngoài, trên cổ lộ ra một tấm bảng: Chủ nhân đi công tác, có thể chăm sóc tôi vài ngày được không ?
Cô cười cười, ôm lấy mèo con đi vào phòng. Rồi sau đó con mèo nhỏ kia thường xuyên xuất hiện đáng thương hề hề, lý do giống như trên.
Hôm nay, cô nghe được tiếng gõ cửa, mở cửa.
Lại thấy soái ca kia nháy đôi mắt hoa đào nói: Mèo đi công tác, có thể chăm sóc anh không?
(Thích một người sẽ luôn dành sự bất ngờ cho người đó.)

Truyện cực ngắn tình yêu 5.


Buổi tối, trước khi đi ngủ liền hỏi ông xã: “Nếu em mắc bệnh nan y, anh có chạy chữa cho em không?”
Ông xã đã buồn ngủ, mơ mơ màng màng nói: “Đừng nói bừa… Táng gia bại sản cũng phải trị!”
Ta nói: “Nếu anh mắc bệnh thì sao?” Ông xã: “Vậy không trị.”
Ta hỏi: “Vì sao?” Ông xã: “Còn lại một mình em, kiếm tiền không dễ.”
(Bạn vĩnh viễn không biết, khi bạn gặp nguy hiểm, người ấy sẽ quan tâm lo lắng cho bạn như thế nào.)

Truyện cực ngắn tình yêu 6.


Cô thích ăn táo.
Hắn mỗi ngày đều gọt hai quả táo, mỗi người một quả, cô thích cảm giác ấm áp lãng mạn này.
Chỉ là cô phát hiện hắn luôn cắn một miếng ở cả hai quả táo trước, sau đó mới đưa cho cô một quả.
Vì thế, cô buồn bực đã lâu. Rốt cục có một ngày.
Thừa dịp lúc hắn ra ngoài nghe điện thoại, cô cầm quả táo của hắn cắn một miếng.
Cảm giác không ngon ngọt bằng quả táo của mình. Nước mắt không tiếng động nháy mắt lướt qua khuôn mặt.
(Những gì tốt nhất, người đó sẽ dành cho bạn.)

Truyện cực ngắn tình yêu 7.


Con chó nhỏ nói với con mèo nhỏ: Ngươi đoán xem trong cái túi trước mặt ta có mấy khối đường?
Con mèo nhỏ nói: Đoán đúng rồi ngươi sẽ cho ta ăn sao?
Con chó nhỏ gật gật đầu: Uhm, đoán đúng rồi tất cả đều cho ngươi!
Con mèo nhỏ nuốt nuốt nước miếng nói: Ta đoán năm khối!
Sau đó, con chó nhỏ cười đặt đường vào tay con mèo nhỏ, nói: Ta còn thiếu ngươi ba khối.
(Bởi vì yêu bạn, cho nên cho phép bạn có một chút lòng tham…)

Truyện cực ngắn tình yêu 8.


Bởi vì một sự cố trước đây, em gái trừ bỏ chính mình, chỉ có thể nhớ được thêm ba người —— cha mẹ cùng ta.
Ngày đó vào sinh nhật thứ 18 của nó, ta nói với nó: “Nếu em có người trong lòng, liền quên anh đi, đem người kia ghi tạc trong lòng.”
“Em sẽ không thế đâu.” Em gái nở nụ cười.
Vào một ngày, em gái cùng bạn trai của nó tới tìm ta, nó khóc nức nở nói với ta: “Anh ơi, em là ai?”

Truyện cực ngắn tình yêu 9.


Mất trí nhớ.
Trong buổi gặp mặt, cha nói “Con gái tôi vừa xinh đẹp, lại biết nấu ăn.”
Cô sờ sờ vết sẹo trên mặt, nghĩ rằng mình làm gì biết nấu ăn?
Dần dần thường xuyên gặp mặt,
Cô hỏi hắn, trước kia có người trong lòng không? “Có, cô ấy xinh đẹp, biết nấu ăn.”
Cô bắt đầu học nấu ăn, mỗi lần hắn ăn, sẽ luôn nói, “Hương vị thực giống.”
Về sau, cô rốt cục tức giận. “Anh yêu em hay yêu cô ấy!”
Hắn cười, “Ngốc quá, sau khi em bị tai nạn mất trí nhớ, anh vẫn luôn luôn chờ em.”
(Nếu tôi mất trí nhớ, bạn có thể chờ tôi hay không?)

Truyện cực ngắn tình yêu 10.


Hắn cõng cô, cô hỏi hắn: “Em có nặng không?”
“Toàn bộ thế giới đều ở trên lưng, em nói xem có nặng hay không?”
(Em là toàn bộ thế giới với anh.)

Truyện cực ngắn tình yêu 11.

Người chồng ở bên giường người vợ sắp sinh
Người vợ hỏi người chồng: “Anh hy vọng là con trai hay con gái?”
Người chồng: “Nếu là con trai, hai người bọn anh sẽ bảo hộ em; nếu là con gái, anh sẽ bảo hộ hai mẹ con em.”
(Người ấy sẽ luôn bảo hộ bạn.)

Truyện cực ngắn tình yêu 12.


Di động rung, có một tin nhắn: “Anh quyết định đi tỏ tình!”
Hắn cùng cô vẫn là bạn tốt, nhưng cô yêu hắn, “Ồ… Vậy anh cố lên.”
“Anh đứng ngoài cửa nhà cô ấy đã lâu, không dám gõ cửa.” “Đánh bạo gõ cửa đi! Nói anh yêu em!”
“Em nói cô ấy có đồng ý không?” “Em không biết.” Cô buông di động, nước mắt rơi xuống không ngừng.
Di động lại rung, là điện thoại. Cô nghe…
“Em mở cửa đi, anh vẫn không dám gõ cửa.”

.
Về Đầu Trang Go down
NTcalman




Posts : 614
Join date : 13/03/2012

Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường    Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeSun Jan 12, 2020 8:52 am

.
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  9k=

MỘT CHUYỆN TÌNH
- Phan Đào Khương Như (từ Internet)


Những hành khách trên xe buýt nhìn một cách thông cảm một người phụ nữ trẻ xinh đẹp với một chiếc gậy màu trắng làm vật chỉ đường. Cô ấy trả tiền vé rồi dùng bàn tay chạm vào từng dãy ghế để tìm chỗ ngồi. Sau đó cô ngồi xuống, đặt túi xách lên đùi và tựa chiếc gậy vào thành ghế.

Đã một năm trôi qua kể từ ngày Susan, tên người phụ nữ, trở nên mù lòa. Một sự chẩn đoán sai lầm trong y học đã cướp đi ánh sáng của cuộc đời cô, đưa cô vào thế giới của đêm tối, giận dữ, thất vọng và tự ti. Tất cả cô đều trông chờ vào Mark, người chồng yêu quí của mình.
Mark làm việc ở hãng hàng không quốc gia. Anh yêu vợ chân thành. Khi nhìn thấy nàng chìm dần trong sự ủ rũ và tuyệt vọng, anh rất đau lòng và quyết định giúp nàng trở nên tự tin và độc lập.
Cuối cùng Susan cũng sẵn lòng trở lại làm việc, nhưng làm cách nào để nàng đến được sở làm? Nàng vẫn thường đi xe buýt nhưng bây giờ việc đi lại trên đường một mình khiến nàng rất hoảng sợ. Mark sẵn lòng đưa vợ đến sở làm mỗi ngày mặc dù nợi họ làm việc rất xa nhau. Lúc đầu điều ấy cũng an ủi được những nỗi đau mà Susan phải gánh chịu cũng như khiến Mark cảm thấy mình không là người vô dụng. Về sau, Mark thấy mình cần sắp xếp lại mọi thứ và anh nhận thấy Susan phải đi xe buýt trở lại, không thể suốt ngày nàng cứ dựa dẫm vào anh. Anh muốn vợ phải độc lập và tự tin như ngày xưa. Điều này đã khiến Susan giận dữ như thế nào và nàng cho rằng Mark đang dần bỏ rơi mình. Nàng đã khóc thật nhiều. Trái tim Mark đau nhói khi nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng nhưng anh muốn nàng phải cứng rắn hơn, phải chấp nhận hoàn cảnh mà vẫn vui sống.

Một vài ngày đầu, Mark dạy nàng cách bước lên xe buýt và sử dụng những giác quan khác để thích nghi với điều kiện sống hiện tại. Điều đó càng làm Susan cảm thấy khổ sở. Nàng luôn cảm thấy mình vô dụng và bị bỏ rơi khi phải một mình đối diện với thế giới hỗn độn b
ên ngoài mà không có sự che chở của người chồng thương yêu.
Mọi việc ban đầu rất khó khăn cho Susan nhưng cô cũng dần quen và thích nghi được. Một buổi sáng nọ, Susan vẫn đi làm như mọi khi và lúc cô đưa tiền vé, người tài xế nói:
- Tôi cảm thấy ganh tị với cô đấy.
Susan không chắc người tài xế đang nói với mình. Có ai trên đời này lại đi ganh tị với một người luôn phải chật vật với cuộc sống không như những người bình thường khác. Cô hỏi một cách tò mò:
- Ông đang nói chuyện với tôi ư? Tại sao ông lại ganh tị?
Người tài xế trả lời:
- Chắc cô cảm thấy rất hạnh phúc khi người khác quan tâm chăm sóc nhiều đến như thế.
Susan lắc đầu:
- Tôi không hiểu ý ông.
- Ôi, cô không biết à? Cứ mỗi sáng, tôi thấy một người đàn ông rất đẹp trai đứng ở góc đường nhìn cô xuống xe buýt và băng qua đường. Anh ta đứng đó để chắc chắn rằng cô qua đường một cách an toàn và chỉ lái xe đi khi bóng cô khuất nơi văn phòng làm việc. Anh ta vẫn thường nhìn cô một cách trìu mến và mỉm cười với cô. Cô thật là người người phụ nữ may mắn.

Tình yêu không là một đồ vật để bạn có thể nhìn hoặc cầm nắm mà phải được cảm nhận bằng trái tim. Đôi khi sự yêu thương vô điều kiện không thể hiện ra bên ngoài nhưng nó lại nồng nàn và sâu lắng hơn bao giờ hết.
.
Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường    Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeSat Jan 18, 2020 12:12 am

.
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Images?q=tbn:ANd9GcSLb0ohs744Ut_idH1nxlkPb0YBtBO_M2pYS2dwFP6jMADf-2Mo&s


Sức mạnh tình yêu

Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ cho rằng chàng trai không xứng đáng với địa vị của gia đình cô và họ sẽ không tha thứ cho cô nếu tiếp tục có quan hệ với anh ta. Mặc dù cô gái rất yêu chàng trai nhưng khi hai người gặp nhau cô luôn hỏi: “Anh có yêu em nhiều không?”. Cô hay bực bội do chàng trai không trả lời như ý cô mong muốn. Và áp lực của gia đình khiến hai bạn trẻ bất hoà. Cô thường trút giận lên chàng trai.

Về phía mình, chàng trai luôn chịu đựng trong im lặng. Sau một năm anh tốt nghiệp và quyết định đi du học. Trước khi ra đi anh đã cầu hôn với cô gái: “Anh biểu lộ tình cảm của mình bằng lời nói không giỏi nhưng những gì anh biết là anh yêu em. Về phía gia đình, anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục gia đình em đồng ý. Em thuận ý làm vợ anh chứ?”.

Cô gái ưng thuận và với sự quyết tâm của chàng trai, cuối cùng gia đình cô gái cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau. Trước khi chàng trai đi học, hai người làm lễ đính hôn. Cô gái tham gia công tác xã hội trong khi anh tiếp tục học ở nước ngoài. Họ bày tỏ tình cảm của mình qua những lá thư và điện thoại. Tuy có khó khăn nhưng họ vẫn luôn nghĩ về nhau. Một ngày nọ, cô gái bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Khi tỉnh dậy cô thấy cha mẹ mình bên cạnh giường. Cô cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình. Nhìn thấy mẹ khóc, cô muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì cô có thể thốt ra là tiếng thở dài. Cô đã mất đi giọng nói. Bác sĩ bảo rằng tai nạn đã gây thương tổn não của cô khiến cô không thể nói được nữa. Cô suy sụp mặc dù cha mẹ cô động viên rất nhiều. Trong suốt thời gian ở bệnh viện cô chỉ biết khóc trong thầm lặng.

Xuất viện về nhà, tình trạng cô cũng chẳng thay đổi gì. Mỗi khi có tiếng điện thoại reo, cô có cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim. Cô không muốn cho anh biết và càng không muốn trở thành gánh nặng của anh. Cô viết cho anh một lá thư nói rằng cô không còn đủ kiên nhẫn đợi chờ anh nữa. Cô gửi lại anh chiếc nhẫn đính hôn. Chàng trai gửi hàng ngàn lá thư và gọi biết bao cuộc điện thoại nhưng cô không trả lời và chỉ khóc. Cha mẹ cô quyết định chuyển nhà, hi vọng rằng cô sẽ quên những gì đã xảy ra để có thể sống yên ổn. Cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi ngày cô tự nhủ mình hãy quên anh ấy đi. Nhưng một hôm bạn của cô đến cho hay anh đã trở về. Cô van xin người bạn đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Từ đó cô không còn nhận được tin tức gì của anh. Một năm trôi qua. Người bạn của cô đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ kết hôn của anh. Trái tim cô gái tan vỡ. Nhưng khi mở thiệp cưới cô gái thấy tên mình trong tấm thiệp.

Ngước lên, cô thấy anh đang đứng trước mặt. Chàng trai dùng cử chỉ nói với cô gái: “Một năm qua anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này. Chỉ để em hiểu rằng anh không quên lời ước hẹn của chúng ta. Hãy cho anh có cơ hội nói với em rằng anh yêu em.”
Anh lồng chiếc nhẫn vào tay cô gái. Cuối cùng nụ cười đã trở lại trên môi cô.
.
Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường    Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeTue Feb 04, 2020 10:44 am

.
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  2Q==

TÌNH YÊU KHÔNG NÓI BẰNG LỜI
- Cẩm Tú Cầu


Từ khi anh không còn nữa, chị ngày đêm lo lắng chẳng bao giờ yên tâm. Công việc của chị khá bận rộn, với cái rẫy cafe và công việc ở xã, chị thu nhập cũng đủ trang trải cho cuộc sống một mẹ ba con. Nhưng đều bất an của chị là đứa con trai út.

Anh chị ngày đó đặt cho nó cái tên Thanh Bình mà nó chẳng thanh bình chút nào, ba tuổi nó mới biết đi, cơ thể nó bẩm sinh yếu đuối, hay ốm đau, anh chị đưa con đi các nơi, vào Nam, ra Bắc, nhưng cuối cùng cháu lớn dần, lớn dần, đến tám tuổi thì anh chị đành phải chấp nhận sự thật đau lòng. cháu không thể nghe và cũng không thể nói được, Niềm  xót xa của cha mẹ làm sao nói hết... Nhất là người mẹ, có bao nhiêu tình yêu thương, mẹ đều dồn hết cho con, đứa con tật nguyền.
Rồi một ngày mùa đông anh ra đi vĩnh viễn, bỏ lại chị với ba con nhỏ, nhất là đứa con bị bệnh khiếm thính, nỗi đau như nhân lên gấp nhiều lần, chị cố gắng bình tĩnh sống, sống vì con. Những đêm mưa gió bão bùng, nhà xa trạm xá mà con lại bệnh, cậu bé chỉ nhìn mẹ bằng đôi mắt đầy nước, rồi chỉ vào chỗ đau, bặm môi chịu đựng, chị nhìn con gan ruột như bị ai xé ra nhiều mảnh vụn, không nói bằng lời, chị chỉ biết nguyện cầu một phép mầu, một đều kì diệu xảy ra, chị mơ, mơ sự bình an cho con trai mình, mơ trong nước mắt...
   
Chị hỏi thăm các nơi,  thật vất vả, cuối cùng chị gửi được cháu vào trường câm điếc học bốn năm, nơi đây họ chỉ dạy trình độ học vấn đến lớp hai, tối đa là lớp ba, còn lại dạy cách giao tiếp hằng ngày trong xã hội và ngôn ngữ của người câm điếc
Khi trở về nhà, Thanh Bình cũng giúp mẹ được chút ít trong công việc nhà và nương rẫy. Lúc này chị gái và anh trai của Thanh Bình đã có gia đình, mỗi người có cuộc sống riêng, ổn định. Chị cứ nghĩ từ đây mẹ con sẽ sống bên nhau đến trọn đời, thôi thì cũng đành chấp nhận số phận an bài, Chị  cầu mong cho đứa con trai bất hạnh được bình an, sống lẽ bóng bên mẹ mãi mãi.... Đêm đêm chị thường nguyện cầu, chị được mạnh khỏe để chăm lo cho con.

Nhưng rồi một ngày, một ngày cậu con trai Thanh Bình xin phép mẹ cho cậu ra Pleiku thăm người bạn, mẹ quá bất ngờ, nhưng chiều lòng con mẹ đồng ý với tâm trạng lo lắng, vì lần đầu tiên cậu đi quá xa gần bốn trăm cây số, mà lại đi một mình (gia đình cậu ở Đắk nông). Đến nơi cậu nhắn tin cho mẹ qua điện thoại, cậu xin ở lại chơi với bạn năm ngày, chiều con mẹ đồng ý, cậu mừng lắm.
Thì ra cậu quen với cô bạn gái qua fb, một thời gian cậu cảm nhận tình yêu đã thấm đẫm vào trái tim , nên cậu xin mẹ ở lại để tìm hiểu.
Cô bé Mỹ Ngân này cũng bị khiếm thính bẩm sinh, nhưng bé khá xinh đẹp, con gái của một gia đình khá giả. Cháu cũng đã từng học qua lớp khiếm thính ở tỉnh nhà. Lần đầu tiên thấy bé Ngân, cậu đã cảm nhận đây là mối duyên tiền định và cậu tự vấn lòng mình không thể nào thiếu bé Ngân trong cuộc đời từ đây. Bốn mắt  nhìn nhau đắm đuối, như có tia lửa chạm vào trái tim, một cảm xúc dâng tràn vời vợi, đôi tim cùng run rẩy, trong niềm hạnh phúc miên man, miên man.... như cám thông, như nói với nhau ngàn lời âu yếm, ngọt ngào thương yêu, của bài thơ tình diễm tuyệt... Những cảm xúc được ẩn sâu trong trái tim đợi chờ bao ngày tháng giờ mới vỡ òa, ngơ ngẩn, ngẩn ngơ, ánh mắt nồng nàn như sẻ chia những cảm nhận sâu lắng không thốt nên lời. Đôi trái tim như hòa nhịp, san sẻ những xúc cảm lặng thầm, những ân tình như   có đã  ngàn năm, từ kiếp nào của thế kỷ  trước... Thổn thức, đắm say.

Những ngày bên nhau, đôi trẻ biểu lộ tình yêu bằng ánh mắt rạt rào tình cảm diệu kì, bằng những tia nhìn âu yếm, cháy bỏng, khát khao.  đôi trẻ đã tìm được một nửa  của chính mình, được bàn tay nhân từ của định mệnh, gắn kết, không thể  chia lìa... đôi mắt nhắm hờ như đang tận hưởng sự trao gửi thiêng liêng, mà chỉ có đôi trẻ mới cảm nhận và hiểu được, với niềm hạnh phúc bao la...
Thế rồi không bao lâu, đôi bên cha mẹ gặp nhau, nói chuyện trầu cau để hai cháu nên duyên chồng vợ.

Một đám cưới huy hoàng cho đôi trẻ, hơn ba trăm khách ai cũng nhìn đôi trẻ rưng rưng khóe mắt, nghẹn ngào, cảm phục tình yêu, cảm phục đôi trái tim hòa nhịp, bằng những lặng câm, bằng những ánh nhìn, không lời....
Buổi tiễn đưa cô bé về nhà chồng, đôi bên cha mẹ không nói lời gửi dâu, không nói đôi lời với chú rể, sự cảm thông sâu đậm của hai gia đình, như ngầm hứa hẹn sẽ chung lòng lo bảo bọc cho đôi trẻ được mãi mãi hạnh phúc, an vui.
.
Về Đầu Trang Go down
NTcalman




Posts : 614
Join date : 13/03/2012

Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường    Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeTue Feb 11, 2020 12:08 am

.
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Images?q=tbn%3AANd9GcQ-_tAaGeywWJnpAoyVdIkTQywpWFWwZ-bsRIEF68GSfZBY_f7m

Anh có thể nắm chặt tay em không?

Chàng trai và cô gái yêu nhau từ thời còn đi học. Cho đến khi hai người đều ra trường và đi làm, tình yêu của họ đã kéo dài được vài năm. Nếu nhìn từ bên ngoài, ai cũng thấy cô gái yêu chàng trai nhiều hơn anh yêu cô ấy rất nhiều. Đúng vậy.

Cô yêu anh sâu đậm và thắm thiết. Dường như cô coi anh là tài sản duy nhất đáng quý trong cuộc đời mình. Thậm chí còn quý hơn cả sinh mạng của bản thân.
Mỗi buổi sáng, cô đều thức dậy rất sớm mua đồ ăn sáng cho anh. Rồi khi trở về nhà, cô lại hâm nóng đồ ăn thật kỹ, vì sợ anh không ăn được sẽ đau bụng. Sau khi hâm nóng rồi, cô mới nhẹ nhàng gọi anh thức dậy.
Còn anh, lúc nào cũng chỉ thức dậy trong cái mơ hồ khi nghe tiếng gọi của cô, vội vàng ăn sáng rồi đi làm. Ai cũng nghĩ rằng cô gái yêu chàng trai say đắm như vậy, vì anh mà cô làm nhiều như vậy, chàng trai sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Và rồi tình yêu của họ sẽ đi đến đích cuối cùng là một cuộc hôn nhân bền vững. Nhưng chỉ có khi hoạn nạn đến, người ta mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực.

Một ngày kia, khi cô gái đi qua đường mua đồ ăn sáng cho chàng trai đã không may gặp tai nạn. Vì lúc đó, cô sợ anh muộn giờ đi làm, nên đã vội vã băng qua đường mà không để ý. Một chiếc ôtô đã đâm vào cô khiến cô bị thương nặng. Cô gái được đưa vào bệnh viện. Ở đó, các bác sĩ cho cô biết cô đã vĩnh viễn mất một cánh tay.
Chàng trai khi nghe tin cô gái gặp nạn phải vào viện, anh đã rất lo lắng. Ngày đầu tiên, anh mang một bó hoa hồng đến thăm cô, khi anh thấy cô nằm trên giường thiếu mất một cánh tay, khi được biết cô vĩnh viễn mất đi một cánh tay anh đã cực kỳ sửng sốt. Trong cái sửng sốt ấy dường như có xen lẫn chút sợ hãi. Rồi kể từ sau ngày hôm đó, những lần anh đến thăm cô trong bệnh viện thưa dần, và cuối cùng là không còn nữa.
Còn cô gái, ngày ngày vẫn ngóng đợi người yêu vào thăm mình. Trên đầu giường bệnh của cô, vẫn cắm bó hoa hồng mà ngày đầu tiên chàng trai mua tặng khi vào thăm cô. Và rồi trái tim cô cũng dần héo rũ theo năm tháng như những cánh hoa hồng kia. Đó là tình yêu sao? Cô gái đã vì chàng trai mà hy sinh rất nhiều thứ, cho đi rất nhiều thứ, và bây giờ cô phải trả giá bằng chính sinh mạng và cuộc sống của mình. Còn chàng trai, đến một vài lời an ủi, sự quan tâm tối thiểu dành cho cô cũng không có.
Cô đã khóc rất nhiều. Cô nhớ tới có một lần hai người cùng xem một bức tranh hoạt hình nước ngoài. Nội dung của bức tranh đó rất cảm động. Giữa một rừng cánh tay của những người đàn ông đang giơ lên, một người con gái cất tiếng hỏi: “Anh có thể ôm một bó hoa đứng chờ em ở trước cổng nhà dưới trời mưa không? Anh có thể nhận ra màu sắc chiếc áo bơi của em trong hàng trăm hàng nghìn người ở bãi biển không? Anh có thể thản nhiên giặt đôi tất cho em trước ánh mắt của bao nhiêu người không? Anh có thể nắm chặt tay em khi có đại nạn đến không?”. Trong bức tranh hoạt họa, rừng cánh tay thưa dần bớt. Cứ sau mỗi câu hỏi, những cánh tay vơi dần. Đến cuối cùng chỉ là một khoảng không trống rỗng.


Cô gái cảm thấy trái tim mình đau buốt. Giống như có trăm ngàn mũi kim đang chích vào khiến trái tim cô nhỏ máu. Chỉ vì câu hỏi khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không thôi sao? Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao lại không ai làm được điều đó? Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, lại yếu mềm đến thế, không thể vượt qua được một chút gian nan trắc trở, không thể vượt qua được sóng gió cuộc đời? Có bao nhiêu tình yêu chỉ có cầu vồng rực rỡ mà không có phong ba bão táp? Có bao nhiêu cuộc sống, chỉ có niềm vui mà không có đau khổ? Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ “mãi mãi”, nhưng đến khi gặp gian nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình yêu mà mình đã từng vun đắp?
Bên tai cô gái, vẫn còn văng vẳng câu hỏi...
“Khi đại nạn đến, anh có thể nắm chặt tay em không?”

(Sưu Tầm)
Về Đầu Trang Go down
PVChuong
Admin



Posts : 673
Join date : 25/04/2012

Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường    Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeWed Sep 02, 2020 8:30 pm

.
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Suy%2Btuong%2Bmoi%2Bngay%2B-%2Bcolor

Tình yêu có thể mang đến những phép màu


Một câu chuyện có thật lại như cổ tích.
Cuộc đời luôn tồn tại những phép nhiệm màu, chỉ cần chúng ta có tình yêu thương thì tất cả khoảng cách về địa lý, thời gian, hay thậm chí giữa sự sống và cái chết, số phận cũng sẽ an bài cho ta gặp lại nhau.

Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Bd6432d8904d77da9f28e8be2d243149-jpg-cw750
Tình yêu có thể có màu sắc. (Hình ảnh từ 51vv)

Trong thế chiến thứ hai, có một người đàn ông họ Wall tên là Martin. Martin Wall là một tù nhân chiến tranh, bị giam tại trại tù binh ở Siberia, từ đó phải rời xa quê hương Ucraina, bỏ lại người vợ là Anna và cậu con trai Jacob.
Vài năm sau đó, anh ta và gia đình mỗi người một phương, bặt vô âm tín, thậm chí sau khi anh ta bị bắt một thời gian, đến cả việc người vợ Anna sinh thêm một đứa con gái tên là Sonia mà anh ta cũng không hề hay biết.
Thêm một vài năm nữa, Martin được trả tự do, lúc này anh ta kiệt quệ cả về sức khỏe lẫn tinh thần, nhìn bề ngoài như một ông già lọm khọm. Không chỉ có vậy, trên tay và chân của anh còn lưu lại nhiều vết sẹo, điều khiến anh đau lòng hơn nữa, là anh không còn khả năng sinh con.

Sau khi được ra tù, chuyện đầu tiên mà Martin làm là tìm kiếm cô vợ Anna và cậu con trai Jacob. Cuối cùng, anh cũng nghe ngóng được tin tức của họ từ hội Chữ Thập Đỏ, người ta nói rằng vợ con của anh đã chết trên đường đi tới Siberia. Martin đau khổ tột độ. Đương nhiên, anh vẫn không hề biết rằng mình còn có một cô con gái trên thế gian này.
Thật ra thì, không lâu sau khi Martin bị bắt, Anna đã may mắn đưa được con trai Jacob chạy trốn đến nước Đức. Cô gặp được một đôi vợ chồng nông dân tốt bụng tại đó, đôi vợ chồng này đã giữ mẹ con họ ở lại. Vì vậy, Anna sống yên ổn tại đó, đồng thời cô cũng giúp họ làm việc đồng áng và dọn dẹp nhà cửa.
Cũng vào thời gian này, cô sinh đứa con gái Sonia. Anna tin rằng, chỉ cần Martin còn sống, họ nhất định sẽ trùng phùng, nhất định có thể tạo lập một cuộc sống mới. Nhưng, đời không là mơ. Vài năm sau đó, cuộc chiến tranh tàn khốc đã đưa nước Đức đến bờ vực của sự thất bại. Anna và hai đứa con vô cùng vui mừng, họ cho rằng sẽ có cơ hội để đoàn tụ với Martin.

Tuy nhiên, điều họ không ngờ là, Hồng quân Liên Xô đã tập trung những người dân di cư như họ lại, đưa họ lên một con tàu đông đúc như tàu chở súc vật, nói rằng đưa họ về nhà, nhưng thực chất là đưa họ đến trại tập trung đầy chết chóc ở Siberia.
Hi vọng của Anna vụt tắt, cô cảm thấy tuyệt vọng, rồi sinh bệnh nặng. Cô cảm thấy mình sống không được bao lâu nữa, chỉ ngày qua ngày cầu nguyện: “Cầu xin ông Trời, hãy phù hộ cho hai đứa trẻ bất hạnh của con!”.
Một ngày nọ, Anna gọi Jacob đến bên cạnh và nói: “Con trai của mẹ, mẹ bệnh nặng lắm rồi, có lẽ không sống được bao lâu. Mẹ sẽ ở trên trời phù hộ các con. Jacob, con phải hứa với mẹ, không bao giờ được bỏ rơi em gái Sonia”.
Sáng sớm hôm sau, Anna qua đời. Người ta đem thi thể của cô chất lên xe hàng và chở đến một khu nghĩa địa đầy rẫy những ngôi mộ vô danh. Còn hai đứa trẻ thì bị đem lên tàu hỏa, đưa đến một cô nhi viện gần đó.

Còn Martin – người đang chìm đắm trong tuyệt vọng, lúc này đang làm việc như cỗ máy trong một nông trang. Một buổi sáng, Martin gặp Greta – một cô gái làm cùng nông trang với anh. Greta luôn mỉm cười để ý đến anh.
Martin không ngờ rằng, cô gái luôn lạc quan yêu đời, thông minh lanh lợi này lại là bạn học hồi xưa của mình. Bôn ba nhiều nơi, trải qua thời gian thăng trầm, xảy ra vô số sự việc, mà họ lại có thể gặp nhau ở đây, thật là thần kì!
Chẳng bao lâu sau, họ tổ chức hôn lễ. Martin cảm thấy cuộc sống của mình tìm lại được ánh mặt trời, cuộc sống lại trở nên có ý nghĩa. Greta cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nhưng cô luôn mong mỏi bản thân có một đứa con để yêu thương, chăm sóc.

Đến một ngày, Greta khẩn cầu với chồng: “Martin, có nhiều đứa trẻ trong cô nhi viện, chúng ta hãy nhận một đứa về nuôi có được không?”. Martin phản bác: “Greta, sao em lại có ý nghĩ như vậy, anh không thể chịu thêm bất cứ sự đả kích nào nữa, em có hiểu không?”. Greta vô cùng buồn bã.
Nhưng cuối cùng tình yêu mãnh liệt của cô dành cho trẻ em đã thuyết phục được Martin. Vào một buổi sáng, Martin nói với Greta: “Đi nào, chúng ta đi đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ”. Greta vui mừng khôn xiết, lập tức lên tàu đi đến cô nhi viện.
Greta bước trên hành lang tối tăm của cô nhi viện, nhìn về phía lũ trẻ đang xếp thành hàng, chăm chú quan sát, cân nhắc. Nhìn thấy những khuôn mặt trầm mặc, những ánh mắt cầu xin của lũ trẻ, Greta chỉ muốn mở rộng vòng tay ôm lấy tất cả chúng vào lòng và đưa về nhà. Nhưng cô biết rằng, điều đó là không thể.
Đúng vào lúc này, có một đứa trẻ cười thẹn thùng bước về phía cô. Greta quỳ xuống, xoa đầu đứa trẻ: “Cháu à, cháu có đồng ý đi theo cô không? Đến một nơi có cả cha lẫn mẹ?”.
“Đương nhiên cháu đồng ý, nhưng cô đợi chút, cháu đi gọi anh trai. Chúng cháu phải đi cùng nhau, cháu không thể bỏ lại anh trai mình được”.
Greta cảm thấy vô cùng băn khoăn, bất lực lắc đầu: “Nhưng cháu à, cô chỉ có thể đưa một mình cháu đi thôi”. “Không, cháu muốn đi cùng anh trai mình. Trước đây chúng cháu cũng có mẹ, khi mẹ qua đời đã dặn dò anh trai không được bỏ rơi cháu”.

Lúc này, Greta cảm thấy bản thân không muốn chọn bất kì đứa trẻ nào khác, bởi vì đứa trẻ trước mặt cô vô cùng đáng yêu, đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cô. Tuy nhiên, cô nghĩ rằng mình phải về thương lượng lại với Martin.
Khi về đến nhà, Greta lại khẩn cầu Martin: “Martin, có một chuyện em muốn thương lượng với anh. Em phải nhận nuôi hai đứa trẻ, bởi vì đứa trẻ mà em chọn có một người anh trai, nó không thể rời bỏ anh trai của mình. Em mong anh đồng ý nhận nuôi đứa trẻ này được không?”
“Greta, vậy sao em không chọn đứa trẻ khác, mà lại nhất quyết là bé gái này? Theo anh thấy thì tốt nhất đừng chọn đứa nào cả”.
Lời nói của Martin Wall, khiến Greta vô cùng đau lòng, cô thậm chí còn không muốn đi cô nhi viện nữa. Nhìn thấy bộ dạng buồn bã của Greta, trong lòng Wall chợt trào dâng niềm thương cảm. Tình yêu rốt cuộc lại giành chiến thắng.

Lần này, Martin và Greta cùng đi đến cô nhi viện, Martin cũng muốn gặp đứa bé gái đó. Đứa bé gái ra ngoài hành lang tiếp đón họ, lần này, cô bé nắm chặt tay cậu bé đi cùng. Đó là một cậu bé gầy gò, trông  rất yếu ớt, nhưng cặp mắt của cậu bé lại ngập tràn sự dịu dàng và lương thiện. Lúc này, cô bé mở to đôi mắt sáng lóng lánh, nhẹ nhàng hỏi Greta: “Cô đến đón chúng cháu phải không?”
Greta chưa kịp trả lời, thì cậu bé đứng bên cạnh đã mở lời: “Cháu đã đồng ý với mẹ là sẽ không bao giờ bỏ rơi em gái. Khi mẹ cháu mất, cháu đã hứa như vậy. Vậy nên, đáng tiếc là em gái cháu không thể đi cùng với hai người”.
Martin âm thầm quan sát hai đứa trẻ vừa đáng yêu lại đáng thương này. Một lát sau, anh tuyên bố đầy quả quyết: “Chúng tôi nhận cả hai đứa trẻ này”. Martin đã bị cậu bé gầy gò ốm yếu trước mắt thu hút đến nỗi không thể kháng cự nổi nữa rồi.

Vậy là Greta đưa hai anh em đi thu dọn quần áo, Martin đến văn phòng làm thủ tục nhận nuôi. Sau khi Greta thu dọn đồ đạc, đưa hai đứa trẻ đến văn phòng, liền thấy Martin bần thần lúng túng đứng ở đó. Gương mặt trắng bệch, đôi tay run rẩy, dường như không dám kí vào thủ tục nhận nuôi.
Greta sợ hãi hỏi: “Martin! Anh làm sao vậy? Martin?”
“Greta, em nhìn những cái tên này xem!”. Greta nhận lấy tờ thủ tục nhận nuôi có ghi tên hai đứa trẻ:“Jacob Wall; Sonia Wall, Mẹ: Anna (Bartel) Wall; Cha: Martin Wall”.
“Em có biết không Greta, hai đứa trẻ này là con ruột của anh! Một là đứa con trai mà anh tưởng rằng đã chết từ lâu, một là đứa con gái mà anh chưa từng gặp mặt!”
Martin xúc động đến nỗi nước mắt nhạt nhoà, anh vừa nói vừa quỳ xuống, ôm chặt hai đứa trẻ vào trong lòng, thán phục nói: “Kỳ tích, thật là kỳ tích! Ôi! Cảm ơn trời đất đã phù hộ chúng tôi, Ôi! Greta, nếu như không phải em đã thỉnh cầu anh nhận nuôi chúng, nếu như không có trái tim nhân ái của em, có lẽ anh đã không thể gặp được kỳ tích này mất rồi”.

Đúng vậy, dưới sự vẫy gọi của tình yêu, mọi kỳ tích đều có thể xảy ra!

Tuệ Tâm, theo One Site World
Nguồn: Tinh Hoa

.
Về Đầu Trang Go down
NHViet




Posts : 595
Join date : 23/08/2012

Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường    Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitimeTue Sep 08, 2020 3:32 pm

.
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Chobenthanh-sau-75

Ngày Về Thăm Em
- Nguyên Đỗ


Ngày tôi về thăm em là mười lăm năm đã qua khi tôi gặp em lần cuối lúc tụi mình mới 18. Lần đó em đưa tôi ra bến xe giã từ rồi tôi chưa bao giờ trở lại cho tới dịp này. Chưa hẹn thề gì, chưa một lần trao môi hôn, chưa một lần cầm tay nhau đi trong mưa, nhưng hai đứa đã từng đi dọc những con đường dài buổi chiều tà hay những đêm trăng sáng đẹp. Sau này trưởng thành hơn, kinh nghiệm đường đời già dặn hơn, tôi biết là chúng mình lúc đó đang ở cái buổi, "Tình trong như đã, mặt ngoài còn e!"

Tôi đi chưa đầy năm thì được tin em lấy chồng, rồi từ đó mất liên lạc. Tôi vùi đầu vào với bài vở, và cho tới ngày ra đi, tôi không ngoảnh lại nhìn vùng trời kỷ niệm xưa nữa. Có còn gì đâu, có còn gì đầu, chỉ còn quá khứ, chỉ còn thương đau. Tôi không trở lại vì biết đã quá muộn màng, chỉ khi mất em tôi mới biết là tình tôi đối với em sâu đậm, nhưng vì thỏ đế, hay vì tương lai chưa chắc chắn nên tôi chẳng nói năng, chẳng tỏ tình để rồi hụt hẫng khi được tin em lấy chồng.
Tôi sống ở bên kia bờ đại dương, nhớ về một phương trời mộng mị. Thỉnh thoảng liên lạc người thân được biết tin tức về gia đình em, em thành cô giáo, được hai con rồi chồng mất vì bệnh nghiện ngập, tôi buồn đau cả tháng vì được tin em góa chồng. Tôi vẫn hình dung em hạnh phúc, và đã thản nhiên sống cuộc đời bình lặng của người Việt tha hương. Một thân côi cút với hai mụn con, em làm sao để sống? Tôi gởi tiền nhờ người thân giúp đỡ em, nhưng không nhận thư trả lời, thế rồi thời gian bẵng trôi, tôi chỉ là bóng ma quá khứ đã bị lãng quên.

Như một cục than hồng nằm trong đống tro tàn, gặp ngọn gió lại bùng lên ngọn lửa, mối tình ngầm của tôi với em vẫn chưa tắt ngấm lại vùng lên khi có người đồng hương rủ về Việt Nam chơi. Ở tuổi tam thập tam, mẹ tôi nói, con cũng nên an bề gia thất! Ba mươi ba đối với tôi cũng như mình hồi mười tám, tôi vẫn tưởng như mình là cậu học trò đi bên em trên con phố về khuya. Vâng tôi phải về, phải về, để xem trái tim mình vẫn còn yêu em mãi không, cho dù là em đã có chồng, có con đứa 13, đứa 9... Liệu tôi khôn ngoan đủ, trưởng thành đủ để là dưỡng phụ của chúng không nữa? Nhưng vì em, vì tôi, tôi nhất định phải về!
Tôi nhờ người thân báo em hẹn đến gặp nhau ở một quán cà phê đường Ngô Đức Kế vì người thân đã nói em vẫn trẻ đẹp và nhiều người ngấp nghé nên khuyên tôi đừng nên tới gặp ở nhà có thể gây trở ngại cho em. Ba mươi ba tuổi thì có gì gọi là già, như tôi đây, tôi có nghĩ bao giờ mình già đâu. Tôi chỉ già đi dưới con mắt của Mẹ tôi đang trông chờ ẵm con của thằng Út chứ Mẹ tôi đã ẵm bao nhiêu cháu ngoại cháu nội rồi, có con tôi hay không cũng thế thôi. Tôi đâu phải con trai một mà phải cưới vợ kiếm người nối giòng như thời cổ xa xưa.

Tôi ngỡ ngàng nhận ra em trông tà áo dài nhạt xanh có thêu bụi trúc, nhành mai, vẫn cao sang như ngày nào, nhưng tôi chỉ còn nhận ra cặp mắt và nụ cười, còn hình dạng đã rất nhiều đổi thay, không còn là Trúc Mai của thời học trò buổi nào nữa. Tôi kéo ghế, hỏi em dùng gì, em xin một ly đá chanh, như thuở còn học sinh cấp 3. Tôi cũng ngượng ngùng như là một cậu học trò nhỏ, cầm ly nước đá chanh cô tiếp bàn vừa trao đưa cho em mà đôi tay run run làm sóng sánh ly nước.
Em bật cười nói như trong mơ: "Nguyên vẫn như xưa, chẳng có gì thay đổi từ hình dạng tới cử chỉ!" Rồi cười buồn, "Còn Trúc Mai gần như đã sống cả một đời rồi, một đời làm vợ, một đời làm mẹ..." Tôi định trấn an, "Trúc Mai vẫn như hồi xưa mà!" nhưng nhận ra mình sẽ nói dối, vì Trúc Mai thật sự già dặn hơn tôi rất nhiều, tôi chưa bị gánh gia đình đè nặng trên vai, nỗi ưu tư vật chất tương lai, ngày mai như thế nào... nên lẳng lặng nghe những lời tâm sự của Trúc Mai.

Đoàn Việt kiều với kép với đào mới tới làm ồn ào cả quán, em chợt ngẩng đầu nhìn rồi cúi mặt. Năm cặp mới đến có bốn ông tuổi ngũ tuần tới lục tuần cặp với các cô choai choai cỡ 20 ăn mặc hở hang thời trang mốt mới, và một cặp hi hữu trong đời gồm một bà lão cỡ 60 đến 70 đi với một anh nói rặt tiếng Bắc cỡ hai mươi mấy ba mươi ngồi gần bàn chúng tôi. Ban đầu tôi nghĩ là mẹ con hay bà cháu, nhưng bà già cứ sang sảng em với cưng hoài nên tôi đoán hẳn anh chàng này là trai thuê gigolo chứ chẳng phải con cháu họ hàng gì cả... Cả em và tôi đều không muốn bị liệt kê vào đám người ấy nên bảo nhau đứng lên đi ra giữa khi chuyện chúng tôi chưa ngã ngũ về đâu, kỷ niệm của 15 năm về trước còn chưa đề cập tới, biết đi đâu bây giờ. Những lão gia hồi hương tìm hoa thơm trái lạ, những con kên kên rỉa rói xác đồng loại đã làm tan không khí học trò đơn sơ của chúng tôi ngày xưa.

Tôi định bụng gọi xe chở chúng tôi đến một nơi nào đó nói chuyện, nhưng em cản:
"Nguyên đi với Mai, để Mai lấy xe Dream chở ra Đền Đức Mẹ Bình Triệu viếng Đền Đức Mẹ và nói chuyện luôn!"
Xe cộ trong thành phố Saigon bây giờ còn tấp nập hơn thời xưa nhiều, tôi có sành sỏi lái xe ở Chicago bao nhiêu cũng không dám đụng tới tay lái ở đây. Trúc Mai người nhỏ nhắn, nhìn sau lưng đố ai biết nàng đã ba mươi ba, nhưng nhìn trên khuôn mặt có lẽ già trước tuổi bởi những khổ đau chất chồng, ưu tư cho cuộc sống...
Tôi ngồi sau Trúc Mai trên chiếc xe Dream, nàng lái nhanh và bạo giữa những hàng xe với xe. Tôi ngồi sau bấm tay ghì ghế, sợ mình lọt xuống lề. Cũng có chút thoáng nghĩ ôm ghì lấy eo nàng chứ cũng chẳng phải lúc nào cũng trong sáng, nhưng thấy nàng ốm o như thân cò, tôi ôm thì nàng sẽ thành bọt biển bay lên trên không mất. Đi ra ngoài xa lộ, tóc nàng bay phần phật, đập vào mặt mũi tôi, tôi ngửi tới mùi hương tóc, thấy rất thân tình, gần gũi hơn mọi lúc nào, cũng vẫn thẹn thùng như một thanh niên mười tám. Giá cứ như thế này nhỉ, giá cứ vô tư chạy hoài trên xa lộ tình yêu như thế này, không có gì để suy nghĩ, không có thực tại, xã hội, gia đình để âu lo, ngại ngùng...

Em và tôi đã vào Đền Đức Mẹ, đền lưa thưa vắng người. Chúng mình cùng quỳ lâm râm cầu nguyện rồi em cất hát nho nhỏ một bài hát quen thuộc để tôi hòa hát theo, "Con dâng về Mẹ một tình thương yêu bao la..." Tôi thấy hồn mình bình an lắm, tôi nhìn em như nhìn một người mẹ, một người vợ hiền, một người góa phụ, một người bạn xưa và mãi mãi là bạn hiền khi em hỏi:
- Mai hỏi thật Nguyên nha! Sao lâu nay Nguyên không lập gia đình?
- Tại chưa gặp người ưng ý!
- Hồi đó ra đi sao không chào Mai?
- Lúc đi học có chào mà, Trúc Mai không nhớ là có đưa Nguyên ra bến xe sao?
- Nhớ, nhưng Mai hỏi là lúc đi Mỹ kìa!
- Lúc đó Trúc Mai lấy chồng rồi, đâu còn lý do gì để ở lại.
- Vậy hồi xưa Nguyên yêu Mai à?
- Hỏi thật hay giỡn đó?
- Hỏi thật và hãy trả lời thật cho Mai đi!
- Hồi đó,... à hồi đó Nguyên có yêu đơn phương Trúc Mai đó!
- Sao hồi đó không nói?
- Tại nhát với tương lai sự nghiệp chưa có gì!
- Nếu nói Mai chờ được mà!
- Thế tại sao Trúc Mai lấy anh Quốc mà không lấy anh Huy, lúc đó Huy theo đuổi Trúc Mai ra mặt mà, còn anh Quốc thì khi đám cưới Trúc Mai rồi Nguyên mới nghe!
- Mai không thích anh Huy, còn anh Quốc thì theo đuổi Mai mãi nên có duyên đó, thời gian chung sống, ngắn ngủi nhưng Mai rất hạnh phúc.

Thế rồi chuyện này sang chuyện khác chúng tôi ôn lại dĩ vãng ngày xưa, Trúc Mai cho biết nàng một ngày nào cũng sẽ đi Mỹ vì cha mẹ nàng đã bảo lãnh cho nàng và hai con của nàng vì chồng đã chết năm năm rồi, còn cha mẹ chồng vừa chết năm ngoái, thế là nàng đã xong nghĩa bên chồng, chỉ chờ ngày đi phỏng vấn và sang Hoa Kỳ.
Nàng đưa tôi về nhà người thân chỗ tôi ở, nhắc: "Có duyên thì sẽ gặp, đừng trẻ hư thân già mất nết như những người lão già dê xồm kia nhé!"
Tôi cười đùa lại, "Thế cũng đừng làm mụ già cừu dỏm nha!"
Hai đứa tôi cười ngặt nghẽo như mười lăm năm về trước.

.
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường    Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường  Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Sưu Tầm Truyện Ngắn Tình Yêu: Chờ nhau nơi thiên đường
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Tập Truyện Ngắn Tình Cảm - Hai đường thẳng song song
» Thiền và Truyện thật ngắn - Lê Tấn Tài
» Tập Truyện Ngắn Tình Cảm: Một Nửa Người Đàn Ông
» Tập Truyện Ngắn Tình cảm: Đi Bước Nữa
» Tập Truyện Ngắn Tình Cảm - Tự Lực Văn Đoàn

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon  :: ĐỀ TÀI :: Sưu Tầm, Lượm Lặt-
Chuyển đến