Đừng khoe tôi, hỡi người bạn tài hoa, Những tấm ảnh mang ra từ địa ngục, Nơi bạn mới về rong chơi hạnh phúc, Dù bao người vẫn tủi nhục xót xa.
Đừng khoe tôi hình ảnh một quê nhà, Mà bạn nghĩ đang trên đà “đổi mới”, Những thành thị xưa hiền như bông bưởi, Nay bỗng dưng rã rượi nét giang hồ.
Đừng khoe tôi những cảnh tượng xô bồ, Những trụy lạc giờ vô phương cứu chữa. Đất nước đã từ lâu không khói lửa, Sao rạc rài hơn cả thuở chiến chinh.
Đừng khoe tôi những yến tiệc linh đình, Những phố xá ngập phồn vinh giả tạo, Nơi thiểu số tung tiền như xác pháo, Khi dân nghèo không muỗng cháo cầm hơi.
Đừng khoe tôi cảnh tụ họp ăn chơi, Của những kẻ đã một thời chui nhủi, Bỏ tất cả, trong đêm dài thui thủi, Ngược xuôi tìm đường xăm xúi vượt biên.
Đừng khoe tôi những con phố “bưng biền”, Những quảng cáo, những mặt tiền nham nhở, Những khách sạn ánh đèn màu rực rỡ, Trơ trẽn bày, dụ dỗ khách phương xa.
Đừng khoe tôi chốn thờ phượng nguy nga, Những dinh thự xa hoa nằm choán ngõ, Những màu sắc lam, vàng, đen, tím, đỏ, Đang uốn mình theo gió đón hương bay.
Đừng khoe tôi ảnh Hà Nội hôm nay, Thành phố đã chết từ ngày tháng đó, Khi bị ép khoác lên màu cờ đỏ, Khi triệu người phải trốn bỏ vô Nam.
Đừng khoe tôi những cảnh tượng giàu sang, Đã được bạn tóm càn vô ống kính, Những hình ảnh mà kẻ thù toan tính, Muốn tung ra để cố phỉnh gạt người.
Bạn thân ơi, sao không chụp giùm tôi, Nỗi thống khổ của triệu người dân Việt, Nửa Thế kỷ trong ngục tù rên xiết, Oán hờn kia dẫu chết chẳng hề tan.
Chụp giùm tôi đàn thiếu nữ Việt nam, Thân trần trụi xếp hàng chờ được lựa, Hay bầy trẻ mặt chưa phai mùi sữa, Bị bán làm nô lệ ở phương xa.
Chụp giùm tôi đôi mắt mẹ, mắt cha, Mà suối lệ chỉ còn là máu đỏ, Khóc con cháu ra đi từ năm đó, Biển dập vùi, đà tách ngõ u minh.
Chụp giùm tôi số phận những thương binh, Đã vì nước quên mình trên chiến trận, Mà giờ đây ôm hận, Tấm thân tàn lận đận giữa phong ba.
Chụp giùm tôi hình ảnh những cụ già, Bọn đầu nậu gom ra đường hành khất, Để đêm đến, nộp hết tiền góp nhặt, Đổi chén cơm dầm nước mắt nuôi thân.
Chụp giùm tôi xác chết những ngư dân, Bị Tàu giết bao lần trên biển rộng, Hay những chiếc quan tài chưa kịp đóng, Chở cha, anh lao động Mã Lai về.
Chụp giùm tôi thảm cảnh những dân quê, Chịu đánh đập chán chê dù vô tội, Hay cảnh những anh hùng không uốn gối, Gánh đọa đày trong ngục tối bao la.
Chụp giùm tôi mốc biên giới Việt Hoa, Lấn vào đất của ông cha để lại, Hay lãnh thổ cao nguyên còn hoang dại, Lũ sài lang hèn nhát lạy dâng Tàu.
Chụp giùm tôi những nghĩa địa buồn đau, Chúng tàn phá, chẳng còn đâu bia mộ. Kẻ sống sót đã đành cam chịu khổ, Người chết sao cũng khốn khó trăm đường.
Hãy chụp giùm tôi hết những tang thương, Hình ảnh thật một quê hương bất hạnh, Nơi mà bạn, xưa đêm trường gió lạnh, Đã căm hờn quyết mạnh dạn ra khơi. Chiếc thuyền con, ca nước lã cầm hơi, Mạng sống nhỏ đem phơi đầu sóng dữ. Rồi tha phương lữ thứ, Tháng năm dài, quá khứ cũng dần phai. Lòng người chóng nguôi ngoai,
Thuở ấy, Mẹ thiếu nữ 18 Mẹ đi lấp hố bom Mẹ Trường Sơn tải đạn Mẹ địa đạo đào mồ Mẹ sinh bắc tử nam.
Ngày ấy, Mẹ tuổi con gái chưa chồng mơ ước những đứa con sẽ lớn được sống đời của người Không như đời mẹ.
Đêm nay, Con của Mẹ 18 Ngồi bán mực nướng ở quán bia Xiêm Rệp Lẽo đẽo trước tiệm uốn tóc Svay Pak mời khách mua dâm Mặc váy ngắn đứng bán trầu trong những lồng kính đèn màu Taoyuan Co mình nằm dưới người đàn ông không răng ở con hẻm Chung Li.
Đêm nay, Những đứa con của Mẹ tuổi con gái không chồng ôm mơ ước những đứa con đừng bao giờ có Để không như đời Mẹ bây giờ.
Đêm nay, Có đứa con của Mẹ già đi một tuổi Nằm yên trò chuyện với thằn lằn Miên man kể về ước mơ cho bầy con của những bà Mẹ đang còn năm, sáu tuổi.
Đêm nay, Có Mẹ già đi mười tuổi Buổi sáng buổi trưa buổi chiều buổi tối gian nhà cứ mãi rộng rinh thêm.
Em trót sinh ra sau ngày “giải phóng” Và lớn lên khi đất nước “thanh bình” Nhưng cuộc đời sao vất vả điêu linh Mẹ buôn gánh bán bưng nuôi con dại
Em đi học, qua đồng khô cỏ cháy Trời quê hương bàng bạc áng mây buồn Ðường chiều về leo lét ánh tà buông: - “Con đói quá, mẹ ơi trời sắp tối!”
Sáng đi học bụng em còn thấy đói Cô dạy em phải yêu kính “bác” Hồ Em hỏi: – ”‘bác’ là ai vậy, hở Cô?” Cô bảo:-”Nhờ ‘bác’, đảng ta ‘CHIẾN THẮNG‘!”
Em không hiểu, nhưng cúi đầu im lặng Mà trong lòng thắc mắc mãi không thôi “CHIẾN THẮNG” gì? Sao khổ qúa đời tôi, Nhà, họ lấy, phải đi vùng kinh tế!
Ba mươi năm, lớn lên đời vẫn thế: Trời quê hương còn đó áng mây buồn Vẫn từng ngày, vẫn kiếp sống đau thương Em thay mẹ: Ðời bán bưng buôn gánh!
Em tự hỏi nếu đảng không “CHIẾN THẮNG” Nước Việt Nam có chậm tiến thế nầy? Người dân hiền đâu ngậm đắng nuốt cay Bị “xuất khẩu” sang xứ người lao dịch!
Em thầm hỏi: “Ai đây là kẻ địch?” “Mỹ, Ngụy”, “bác” Hồ, hay cộng sản ta? “Ngụy” bây giờ là “khúc ruột phương xa” Mỹ là thầy, là ân nhân kinh tế!
Nước Việt thụt lùi bao thế hệ Từ môi sinh cho đến đạo làm người: Chính phủ chỉ là một lũ đười ươi Bọn ích kỷ, phường buôn dân bán nước!
Xã hội xuống dốc nhanh không tưởng được Quan bạo tàn, tham nhũng đến vô lương Chuyên hối lộ, cướp nhà, chiếm hết ruộng nương Dân thấp cổ kêu trời cao chẳng thấu!
Ðảng của “bác” biến nước ta lạc hậu Dân Việt Nam nghèo nhất cõi năm châu Những huy hoàng ngày cũ nay còn đâu Phụ nữ Việt bán thân ngoài muôn dặm!
Ôi tổ quốc, ôi quê hương nhung gấm Hỡi địa linh, nhân kiệt hãy vùng lên! Giành TỰ DO, DÂN CHỦ với NHÂN QUYỀN Quyết đập đổ NỘI THÙ: phường cộng sản
Hết cộng nô, trời Việt Nam lại sáng Ðàn con Hồng cháu Lạc đứng cao lên Xây đấp non sông, bờ cõi vững bền Ðó là lúc toàn dân ta CHIẾN THẮNG!
“Bác” vô đây có ích gì? Tượng đài ngạo nghễ, phố thì thành sông!
“TP.HCM quê ta, khắp đất trời biển rộng bao la...”
Ảnh: Zing.vn
Hoàng Thanh Trúc (Danlambao) - “Nước reo vui thành sông trên phố... xế lôi ghe... bọt tung… giữa đường...” (Đó là âm hưởng nhại theo lời một bài ca “cách mạng”).
“Lướt theo giòng đời”
Trong 10 năm qua, TPHCM đã chi 24.300 tỷ đồng để thực hiện các dự án chống ngập nhưng chỉ đạt khối lượng công việc rất hạn chế. Dự kiến, giai đoạn 2016 – 2020, thành phố cần chi tiếp 100.241 tỷ đồng để giải quyết ngập. Cụ thể mới đây UBND TP HCM vừa có văn bản kiến nghị Bộ Kế hoạch và Đầu tư xem xét, trình Thủ tướng phê duyệt thêm một dự án quản lý chống ngập nước trên địa bàn với tổng số vốn 461 triệu USD (gần 9.900 tỷ đồng) – Đáng lưu ý trong số gần 24.300 tỷ đồng đã chi ra trước đó có 18.700 tỷ đồng đầu tư các dự án cải tạo, nạo vét cho thông thoáng kênh rạch nhưng... Phố vẫn thành sông... Dù con kênh Nhiêu Lộc vắt ngang thành phố!? sẵn sàng thoát nước.
Những cánh sen phô trương... Nhưng không giúp gì được cho người dân....
Lao đao giữ dòng
Con thuyền không bến
Chung sức qua sông
Bến vắng đò ngang
Sông hắt đèn vàng
Đò ngang thời Air lắc (Blade)
Phố Sông
Kẻ đẩy ngươi bơi
Ước gì... Xe cũng biết... bơi....
Đêm nay thu sang cùng... sông, mưa...
“Bác” vô đây có ích gì? Tượng đài ngạo nghễ, phố thì thành sông!
Lao Động Việt - Nỗi khổ của người bán hàng rong đến cùng với những cơn mưa mùa này, còn khổ hơn khi đường Sài Gòn dễ quen thói ngập lụt, đường thành sông chỉ sau một trận mưa trút nước, mùa mưa là mùa khó khăn nhất của họ trong năm, và cũng là mùa thu nhập thấp nhất, thế nhưng những con người bán hàng rong không thể ngồi yên vì nếu không hoàn cảnh của họ càng thêm éo le, nghèo khổ.
Dù trời đang mưa, người mẹ ở Phú Yên vẫn không buông thúng trên tay vì thương những đứa con nhỏ, thương chồng lao động vất vả, mỗi đồng tiền lời gói ghém đến cuối tháng gửi về quê lo cho gia đình, lo tiền thuốc hàng tháng vì đứa con bị bệnh tim. Nhưng có những vị khách rất khiếm nhã khiến bà rất buồn, bà nói: “có những vị khách họ chửi rủa và la to xê ra, đi ra, đồng thời họ lấy tay gạt phăng rổ đậu đi, lúc đó cô tủi thân mà muốn rớt 2 hàng nước mắt”. Nhưng cũng có những vị khách tốt, thấy trời mưa gió,gọi bà lại và mua ủng hộ, có khi họ còn cho bà thêm tiền mà không lấy hàng.
Có cả những bà cụ già còn vất vả gánh hàng rong vì thương con thương cháu nghèo đói, đi bán để có thể đỡ đần cho con cháu. Bà cụ trên 70 tuổi nhà ở quận 4 gánh hàng đến tận đường Phạm Văn Đồng, Gò Vấp, trên đường bà bị ngất xỉu vì hạ canxi, nhưng may mắn vì được những người tốt bụng xung quanh chăm sóc, quyên góp tiền giúp đỡ và gọi taxi đưa về nhà.
Không chỉ có bao nhiêu nỗi khó khăn và lo lắng lắng đó, những người bán hàng rong này luôn phải thường trực một nỗi lo sợ khác, nỗi sợ lực lượng đô thị và dân phòng, họ vừa bán vừa canh chừng những người này, nếu không họ sẽ bị mất cả chì lẫn chài vì bị tịch thu phương tiện kiếm sống, cụ bà bán hàng rong ở quận 2 cho hay: tôi bị mất hết một chiếc, họ lấy luôn mà không thả, nên giờ tôi không dám dọn bàn ghế ra
Còn một người bán trên đường lý chính thắng quận 3 nói: “cô bị bắt hết bốn chiếc, dù thì 5 cái, đóng phạt họ không cho, mà lấy luôn, giờ cô không có tiền nên đành mua lại chiếc xe cũ 300 ngàn, mà bị hư hết đẩy đi nặng lắm, xe mới thì 700 ngàn”
Họ là những người không được luật pháp cho phép vì nhà nước cho rằng bán hàng rong là nguyên nhân gây mất trật tự, kẹt xe vì lấn chiếm lòng lề đường v.v... nhưng thực sự, họ là những con người đáng thương và bần cùng trong xã hội, nên cam chịu cảnh bắt bớ mà bám víu vào gánh hàng rong. Thay vì bóp nghẹt con đường sống của họ thì chính quyền nên quy ước về những quầy hàng rong như thế nào vừa đủ, để họ không lấn chiếm lòng lề đường vượt mức quy định, và chỉ cách thức để họ có thể đăng ký và biết đặt để gánh hàng rong của mình nơi nào cho phù hợp không ảnh hưởng đến giao thông đi lại.
Khi chính quyền lấy đi chiếc xe của họ, có nghĩ rằng, chiếc xe đó là miếng ăn nuôi sống cả gia đình của họ không? Có nghĩ rằng lấy đi phương tiện của họ, là quyết tâm triệt đường sống của họ, như vậy chính quyền nói mình lo cho dân bằng cách tạo công ăn việc làm, xóa đói giảm nghèo cho dân có thật không? Hay là đẩy họ từ nỗi khổ này sang nỗi khổ khác? Họ khổ càng thêm khổ! Không một lý do nào mà tước đi cái ăn cái mặc hàng ngày của họ được
Công việc bán hàng rong cũng ít nhiều mang lại sự tiện lợi cho người dân sài gòn và phù hợp với túi tiền của người có mức thu nhập thấp, người nghèo trong xã hội, thay vì tịch thu phương tiện kiếm sống của họ thì nên xây dựng một cơ chế hợp pháp với người bán hàng rong, để có thể đưa họ vào những quy chế và quản lý, tạo điều kiện hướng dẫn họ thực hiện những công việc an toàn thực phẩm, và giữ vệ sinh chung khi buôn bán. Còn bằng không, cứ mỗi khi thấy lực lượng đô thị và dân phòng là người bán hàng rong cứ tán loạn như chạy giặc, như thế này mãi thì chính quyền chẳng còn chút tình người nào và thật sự rất yếu kém.