Thưở ban đầu
Thưở ấy hai ta thường chung lối,
Khác trường nhưng mình vẫn có đôi,
Sau giờ tan học anh thường đón,
Tuổi thơ nào biết chuyện buồn vui?
Vẫn mãi cùng nhau với tháng ngày,
Tơ lòng vương vấn nào ai hay?
Từng đêm ngồi viết trang nhật ký,
Yêu người ta biết yêu từ đây!
Em vẫn thơ ngây tuổi mộng mơ,
Bên em anh lại quá dại khờ!
Bao lần muốn nói yêu em lắm,
Nhưng rồi không dám chỉ làm thơ!
Từ độ rời xa bạn cùng trường.
Dấn thân vào khói lửa quê hương
Trên khắp nẻo đường ra chiến trận,
Vẫn nhớ tuổi thơ nhớ mái trường.
Vẫn nhớ tuổi thơ nhớ mái trường,
Nhớ người em gái nhỏ tôi thương!
Nhớ mầu phượng thắm sân trường cũ,
Nhớ những chiều mưa giữa phố phường.
Vẫn mãi theo ta khắp chiến trường,
Những chiều hiu hắt chốn biên cương.
Nhìn áng mây trôi về phố thị,
Lòng chợt bâng khuâng đến lạ thường.
Rồi thời gian qua tháng cùng ngày,
Nhớ người nỗi nhớ chẳng hề phai.
Từng đêm ứng chiến nhìn hỏa pháo,
Tình câm nên mãi vấn vương hoài!
Thời gian giờ đã quá nửa đời,
Ngồi buồn nhớ lại chuyện xa xôi.
Vẫn thấy trong lòng mình xao xuyến,
Cái thưở ban đầu mãi không nguôi.
Ngọc Trân