Việt Nam bây giờ
Bốn mươi năm đảng vào cưỡng chiếm,
Miền Nam giờ có được gì đâu?
Ngày ngày đọc báo thêm rầu!
Toàn là những chuyện thương đau ngập trời!
Bây giờ không có tình người,
Bất nhân phi nghĩa lên ngôi nước mình,
Càng đọc tin càng thêm kinh,
Chỉ vì câu nói mà rình giết nhau.
Còn đâu chữ hiếu làm đầu,
Cha già mang bỏ gầm cầu tội thay!
Mẹ nuôi con lớn bao ngày.
Nỡ lòng nào lại xuống tay giết người!
Sui gia sao vậy người ơi,
Chỉ vì bó củi bốn người chết oan!
Nhậu say xỉn chẳng nể nang,
Cãi nhau một tiếng chai phang vào đầu,
Lương y từ mẫu để đâu?
Muốn mau hết bệnh phong bao đưa tiền,
Bây giờ xã hội đảo điên.
Bọn tư bản đỏ nắm quyền trị dân,
Đất đai cưỡng chiêm liên miên.
Dân nghèo mất ruộng oán lên thấu trời!
Gái quê trên đất nước tôi,
Gia đình nghèo khổ buông trôi phận mình!
Lưu lạc lên chốn thị thành.
Sa cơ làm gái bán thân hết đời!
Hoặc là trôi nổi xứ người,
Nô lệ tình dục cuộc đời tối tăm!
Đất đai hải đảo Việt Nam,
Bọn cầm quyền đã dâng lên cho Tầu.
Nam quan Bản dốc còn đâu!
Trường, Hoàng sa đã từ lâu không còn!
Những người tuổi trẻ xung phong,
Yêu tổ quốc đã một lòng đứng lên,
Chống bọn phương Bắc bá quyền,
Đòi tự do với nhân quyền cho dân.
Côn đồ cùng với Côn an,
Ra sức đàn áp dã man bỏ tù!
Lòng dân như sóng xô bờ,
Quyết tâm không sợ cộng nô bạo quyền.
Toàn dân ơi hãy đứng lên
Phá tan xiềng xích giữ yên cõi bờ
Mang về dân chủ tự do
Toàn dân Việt được ấm no muôn đời
Ngọc Trân