Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon

Diễn Đàn của Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Trung Học Nguyễn Trãi Saigon
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Keywords
ngắn linh Nhung sáng Nguyen ngam Trung phải quốc thuoc chất VNCH nhac nguyet luong không chuyen bich quynh truyện hoang trong Chung Saigon quang quan
Latest topics
» qua đi thôi bão nổi
Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Icon_minitimeSat Mar 11, 2023 3:11 am by Admin

» Cụ Hoang Xuân Hãn
Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Icon_minitimeSun May 08, 2022 10:37 pm by Admin

» Giáo dục VNCH - Giáo dục con đường khai phóng
Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Icon_minitimeMon Jan 10, 2022 4:06 am by Admin

» Suy tư về kiếp người - Về Cùng Cát Bụi
Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Icon_minitimeSun Jan 09, 2022 4:25 am by Admin

» AI ĐÃ HẠ GỤC CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN?
Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Icon_minitimeSat Jan 08, 2022 2:41 am by Admin

» NHẠC THIỀN - Cõi Thiền trong Âm Nhạc
Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Icon_minitimeThu Jan 06, 2022 4:11 am by Admin

» Trở về miền ký ức : Một bài viết về người lính VNCH
Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Icon_minitimeTue Jan 04, 2022 3:06 am by Admin

» Tôi Cưới Vợ
Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Icon_minitimeTue Jan 04, 2022 2:44 am by Admin

» Giáo sư Phạm Hoàng Hộ
Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Icon_minitimeMon Nov 29, 2021 3:05 am by Admin

March 2024
MonTueWedThuFriSatSun
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
25262728293031
CalendarCalendar
Affiliates
free forum

Affiliates
free forum


 

 Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó

Go down 
Tác giảThông điệp
hoangvu
Khách viếng thăm




Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Empty
Bài gửiTiêu đề: Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó   Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Icon_minitimeSun Sep 01, 2013 12:36 pm


Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó

Mai Xuân Dũng

Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó NH7

Truyền hình TTXVN ngoài nhiệm vụ chính trị có tính đảng còn đưa nhiều tin khá ăn khách có tính văn hóa nữa. Một trong những tin đó là chuyện có nhà báo Nga đã từ bỏ nghề làm báo để chuyên tâm lo công việc an sinh cho chó. Lí do: hiện nay tại Moskov có quá nhiều chó vô chủ đi hoang trên đường phố. Nghề làm báo cao quý hay nghề chăm chó cao quý hơn?

Đó là quan điểm cá nhân.

Không biết các bác Trần Mục, Anh Tú Béo, Anh Tú không béo và nhiều đại gia kinh doanh ngành công nghiệp mộc tồn có biết tin này không? Và thông tin này có gợi mở cho các bác một hướng đầu tư sang Moskov, tận dụng nguồn nguyên liệu dồi dào ở đó không? Tôi nghĩ là các bác nên quan tâm.

“Sống ở trên đời ăn miếng dồi chó
Chết xuống âm phủ có biết hay không?”

Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Vanganhinfo_doi-cho

Ở Việt nam, món thịt chó là món khoái khẩu nên nó đi vào ca dao một cách tự nhiên như thế. Hàn Quốc có phố thịt chó Tự Cống nổi tiếng, ở Trung Quốc, Tây Xương, Quế Lâm sầm uất vì thịt chó. Việt nam được quốc tế biết đến trên nhiều lĩnh vực khác nhau, mà một trong số đó là lĩnh vực chế biến thịt chó.

Xứ Hàn làm món mộc tồn khá đơn điệu. Các bố xứ này rất khá về nền công nghiệp điện ảnh, điện tử, ô tô… nhưng về khoa ẩm thực chỉ nổi lên mỗi món quốc hồn là Kim chi. Món dưa cải muối này còn thay thế cho danh từ chỉ quốc hiệu.Vậy có lẽ thua anh Tàu về kĩ thuật chế biến món ăn từ chó.

Ở Quế lâm người ta ít khi cắt tiết chó như ở Việt nam. Đầu bếp chích máu từ chân chó để chó chết cách từ từ. Không biết việc cắt cổ chó và chích máu cho chết cái nào nhân đạo hơn. Nhưng khác ở ta, miếng thịt chó hấp được đưa lên phục vụ thực khách có mầu trắng hồng như giăm bông chứ không thâm đen như thịt chó Trần Mục. Trung Hoa là đất nước kì bí trong việc hóa kiếp các sinh linh. Bác Trần Mục nên đi thăm thú Quế lâm học hỏi tí kinh nghiệm xem sao nhé.

Tuy nhiên, dân ta, từ thứ nguyên liệu giầu đạm này đã chế biến ra khá nhiều món ăn phong phú khác nhau cho thấy óc sáng tạo nghệ thuật của người Việt thật là bay bổng. Món dồi chó của ta đến Diêm vương còn thèm nhỏ dãi mà ở Tây Xương, Quế lâm, Hồ nam Trung Quốc thịt chó phổ biến đến thế mà không thấy có bán. Tàu thua ta ở chỗ đó. Dồi chó ở Hà nội phải nói là đa dạng, nhiều kiểu dồi hấp, luộc, nướng, rán và có nhiều thứ nguyên liệu cho vào dồi khác nhau tùy vùng miền. Nhưng giới sành ăn cho rằng dồi chó ngoài các nguyên liệu truyền thống nếu cho thêm một lượng hợp lý lá cúc tần vào thì miếng dồi nướng còn tuyệt vời hơn rất nhiều. Ngày trước chợ Âm phủ thành danh với món thịt chó chặt. Phố Hàng Lược từng tự hào về món nhựa mận. Còn Nhật Tân nổi tiếng nhất hoa đào nhì thịt chó ở chỗ quy mô hàng quán. Từ 12, 13 âm trở đi, con đường Nhật tân lúc nào cũng khói um vì đốt rơm thui chó.

Nhưng nói gì thì nói anh Tàu là đất nước luôn dẫn đầu thế giới ở truyền thống bành trướng trên tất cả các lĩnh vực. Vì vậy chỉ có Trung Quốc mới có ngành nuôi chó thịt công nghiệp cung ứng nội địa và xuất khẩu. Việt nam làm gì có ngành nuôi chó thịt công nghiệp nên phải sang tận bên Lào, Campuchia mua vét chó về làm thịt.

Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Images?q=tbn:ANd9GcS_wemVo13tehdZetPi3knJnoTuYTHKMOcWHhnF_m01auuw1hOw

Entry này không PR cho ngành thịt chó của Việt nam đâu vì số người ủng hộ, ngợi ca món mộc tồn không áp đảo so với những người chống đối. Có Liên hiệp các xí nghiệp cầy tơ thì lại có các Hội yêu chó, Hội không ăn thịt chó. Mấy tỷ dân Âu châu, Mĩ Châu, Úc châu cộng thêm mấy tỷ người Hồi giáo phản đối việc giết mổ chó.

Dịp World Cup 2002 ở Hàn, Nhật là một minh chứng. Hàn Quốc suýt mất quyền đăng cai giải bóng đá thế giới chỉ vì châu Âu la ó về chuyện nước này giết và xơi thịt chó ghê quá. Họ la dữ đến mức Hàn Quốc phải ra lệnh đóng cửa các nhà hàng thịt chó ở Seoul để làm nguội cơn giận dữ của phương Tây. Ngay cả Việt nam là nước chả sợ đếch gì các anh đế quốc to mà dịp Seagame còn phải khuyến cáo tạm ngưng việc chén thịt chó cơ mà.

Nói vậy để thấy ta nên có cái nhìn toàn cầu trong các vấn đề quốc tế chứ không nên theo đuôi anh Tàu làm các chiến dịch vĩ đại cải cách nọ kia kiểu như phong trào toàn dân đập chim sẻ để nhảy vọt một phát lên chủ nghĩa cộng sản. Thời buổi kinh tế hòa nhập biển lớn cũng nên nghe ngóng dư luận quốc tế một tí.

Ở Tây, dân nó lợi dụng dân chủ và nhân đạo một cách “quá trớn”. Cộng đồng VN mình bên đó ai mà chả biết câu: “nhất đàn bà, nhì trẻ nhỏ, ba chó, bốn mới đến đàn ông”. (May quá Tây nó không sống theo kiểu tứ đại đồng đường như mình không thì ông bà cha mẹ đứng ở đâu trong cái thang bậc ấy?).

Như vậy ta mới thấy: “Văn hóa mỗi nước đều có đặc điểm riêng, không thể lấy tiêu chuẩn của nước này để áp dụng cho các nước khác được, việc Mĩ và các thế lực thù địch lợi dụng các vấn đề nhân đạo để áp đặt cho Việt nam là can thiệp vào công việc nội bộ của các nước khác” làm chính phủ ta khó chịu lắm. Các anh Dân chủ kiểu các anh, chúng tôi dân chủ theo kiểu của chúng tôi, không có lẫn lộn. Việc ký vào công ước quốc tế cũng như ký giấy gia nhập băng đảng nào đó thôi chứ có thực thi các điều luật trong đó hay không là chuyện khác.

Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó 1374121943wuPl

Bây giờ tản mạn sang chuyện khác nhỉ? Về chuyện văn hóa. Tây nó quý chó thật sự chứ không như vài em Teen hoặc mệnh phụ đại gia bên mình ôm cẩu kè kè chỉ để làm dáng cho giống quý sờ tộc đâu. Bên đó có Luật bảo vệ động vật ở cấp quốc gia và cả Liên hiệp quốc nữa.

Mà luật Tây nó nghiêm. Mr Đàm sang Mĩ thì biết rồi đấy, Lý Tống công dân Mĩ, xịt hơi cay vào ca sỹ Đàm Vĩnh Hưng là lập tức bị Police nó khóa tay tống giam tắp lự chứ không ưu ái hoặc kì thị là anh theo cộng sản hay tư bản gì cả. Đại danh ca Mĩ Brisney Spears Hot tung giời mà có mỗi một việc hàng xóm trình báo nhìn thấy cô nàng ôm con Mi mi bị bó bột một chân là Hội bảo vệ động vật mời cảnh sát tới tư dinh điều tra ngay. Ghê không?

Hai việc đó khác nhau nhưng giống nhau ở chỗ luật pháp nó không phân biệt đối xử giữa đại danh ca bản địa hay ca sỹ èng èng cỡ như xứ mình.

Nhân chuyện dồi chó của ta được vinh danh ngon nhất thế giới, (ta có nhiều cái nhất nữa cơ, nhiều lắm) lại nói về năng lực “cảm hóa” của người mình mới thấy được thế giới chả phải là “phẳng” một chiều như tác giả ăn khách Thomas L. Friedman trong cuốn “Thế giới phẳng” đâu nhé.

Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Images?q=tbn:ANd9GcSMyN0MPw69tOtLZGM0hPPN6kgmQOlujN7J0hSIfXFe-gJiuP7g_g

Phương Tây làm “phẳng” giữa Đông và Tây bằng công nghệ thì ta làm “phẳng” họ ở lĩnh vực văn hóa, giáo dục. Tây phản đối giết và ăn thịt chó nhưng dân tây sang ta được ta “cảm hóa” đến nỗi biết… thèm ăn thịt chó. Ăn nhiều đi đến chỗ khoái cả mắm tôm. Chưa hết, mê Việt nam đến độ có chú “Hai lúa mắt xanh” quay ra mở quán thịt chó ở Ngõ Huế Hà nội nữa chứ. Đó là chàng Stanilas Boissau sinh nở ở Paris “hộ tịch” Pháp quốc đàng hoàng kìa. Văn hòa mình có khả năng “đô hộ” nước khác đấy chứ.

Người Việt có Giáo sư Ngô Bảo Châu hình như cũng góp công làm “phẳng” luôn thế giới bằng việc chứng minh thành công “Bổ đề cơ bản Lanland”. Chúng ta lại có thêm năng lực đô hộ nước khác bằng toán học hàn lâm không chừng.

Ông Friedman nếu có ý định viết thêm tập 2 “Thế giới phẳng” thì nên lưu ý một chút về vấn đề này thì tác phẩm có lẽ sẽ hoàn chỉnh hơn nữa.

Viết đến đây và nhìn đồng hồ thấy đã khá muộn, cô con gái của mình (cứ chủ quan cho là của mình đi) phòng bên đã che mồm ngáp mấy cái. Tớ nghĩ nên thôi vì Blog là chỗ chẳng nên viết dài và nhất là chẳng thể cho mình cái quyền gõ máy xoành xoạch lúc đêm khuya.

Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Tc1
.
Về Đầu Trang Go down
tnguyen
Khách viếng thăm




Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Empty
Bài gửiTiêu đề: Chó và văn hóa, thịt chó và thời đại    Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Icon_minitimeMon Sep 09, 2013 9:11 pm


Chó và văn hóa, thịt chó và thời đại

Hồng Ngọc

Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó 20130702104538-20130409184512-thitcho

Những tranh cãi về cách chúng ta ứng xử với loài chó sẽ không thể được giải mã nếu không dựa trên cơ sở văn hóa. Cần tôn trọng sự khác biệt, như chính giá trị của người phương Tây, nhưng người Việt chúng ta cũng cần có thái độ hòa nhập.

Loài chó và loài người


Dù phương Đông hay phương Tây, chúng ta đang có cùng một cách tiếp cận rằng con người là động vật bậc cao nhất, hơn hẳn các loài vật khác.

Từ góc độ phân loại sinh vật, thì người thuộc về lớp thú (động vật có vú), bộ linh trưởng. Chó cùng thuộc lớp thú với người, thuộc bộ ăn thịt (như mèo), nhưng là họ chó (như cáo).

Xét rằng chó chỉ cùng lớp thú, không cùng bộ, và tất nhiên là không cùng họ, thì chó không gần gũi con người hơn so với lợn, bò hay cừu, từ phương diện phân loại động vật. Cho dù chúng gần với con người hơn và tiến hóa hơn so với gà (lớp chim) hay cá (lớp cá, thấp hơn rất nhiều), những loài động vật đều được con người nuôi để đáp ứng nhu cầu khai thác làm thức ăn, đồ dùng, hay làm sức kéo, hoặc làm động vật cảnh.

Trên thực tế, tất cả chúng dù cao hay thấp, nếu được con người nuôi dưỡng thì đều "bình đẳng" với nhau ở việc phục vụ mục đích của con người, dù là ở phương Đông hay phương Tây. Bình đẳng một cách thấp kém hơn con người. Như thế thì loài chó cũng không có gì cao cấp hơn loài lợn hay thậm chí là gà.

Nhưng tại sao chó lại trở thành sự xung đột văn hóa Đông - Tây? Điểm khác biệt có tính chất then chốt là văn hóa phương Tây coi chó là bạn của con người, còn người Á Đông chỉ đơn giản coi nó là một loài động vật tinh khôn.

Đó là vấn đề đặc tính văn hóa. Các nền văn hóa phương Đông đều hình thành bên lưu vực của những con sông lớn, nơi sự màu mỡ của đất cho phép năng suất canh tác cao và con người có thể sống với mật độ cao, và yêu cầu trị thủy buộc con người phải sống tập trung. Nên sự liên hệ giữa các cư dân là gần gũi, và họ hầu như không có nhu cầu làm bầu bạn với động vật.

Văn minh phương Tây lại được hình thành ở vùng trung du có khí hậu ôn đới. Năng suất nông nghiệp vì vậy thấp hơn, và không có nhu cầu sinh sống tập trung để trị thủy nên không hình thánh sự quần cư. Con người vì vậy có cảm giác cô đơn hơn, và có nhu cầu bầu bạn cùng động vật. Trong các loài động vật nuôi thì chó tinh khôn bậc nhất, có sự thể hiện tình cảm đa dạng nhất nên trở thành loài được chọn làm bạn phổ biến nhất.

Có một sự khác biệt rất căn bản về khái niệm động vật nuôi không phục vụ nhu cầu khai thác. Người phương Tây gọi đó là vật cưng, còn người Á Đông như Việt Nam chẳng hạn, gọi là vật cảnh. Nuôi chó nếu không để giết thịt hay coi nhà thì chỉ để làm cảnh, không phải để làm bạn.

Sẽ là chủ quan nếu nói nhu cầu nào là "cao cấp" hay "văn minh" hơn.


Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Images?q=tbn:ANd9GcRuduJYbwSuxE-oxQZ0_tVI0CvvPUnj6hJpG-v0VBNU2W_WEAp3kw


Thịt chó: lịch sử và thời đại

Vì quan niệm chó là bạn của con người, nên tất nhiên người phương Tây xa lánh việc ăn thịt chó, còn người Á Đông thì không bị ám ảnh bởi điều đó nên... vô tư.

Cũng từ đặc điểm địa - văn hóa mà nhu cầu hình thành. Vì văn minh phương Tây trong lịch sử ít sống quần cư, nên diện tích đất có thể canh tác rộng, không được khai thác hết, cho phép các loài động vật bán hoang dã cùng sinh tồn, và có cả nguồn thức ăn dồi dào cho những loài động vật ăn cỏ, đặc biệt quan trọng là bò sữa. Vì vậy, người phương Tây không bị thiếu nhu cầu về chất đạm.

Người Á Đông, trái lại, đất canh tác bị khai thác tối đa do mật độ dân cư cao ở các vùng dân cư, làm giảm không gian sinh tồn và nguồn thức ăn cho các loài động vật khác. Nhu cầu về chất đạm thường bị thiếu, và vì vậy thịt chó - vốn được nuôi để tận dụng thức ăn thừa của người và để coi nhà - là một nguồn bổ sung đạm không thể bỏ qua.

Đặc biệt, thịt chó là thức ăn giàu đạm bậc nhất. Nó trở thành biểu tượng của thức ăn cho sinh lực đàn ông. Thịt chó đi vào văn hóa dân gian lẫn văn thơ. Những chuyện tiếu lâm dân gian luôn lấy thịt chó làm món ăn tiêu biểu cho việc phá giới của nhà sư chứ không phải là món thịt nào khác, bởi ăn thịt chó thì không chỉ phá giới cấm sát sinh mà có nguy cơ còn phá giới khác nữa!

Thịt chó đi vào cả tục ngữ ca dao, như đỉnh cao của ẩm thực dân gian:

Sống ở trên đời ăn miếng dồi chó
Chết xuống âm phủ biết có hay không?

Vì vậy, nó là một phần của văn hóa Á Đông cũng như văn hóa Việt. Nó đáng được tôn trọng, cho dù khác biệt với văn hóa phương Tây. Và như giá trị của văn hóa hóa hiện đại có nguồn gốc phương Tây, sự khác biệt cần được tôn trọng. Những công dân Việt không ăn thịt chó cũng nên hiểu điều đó, và đừng quay sang phỉ báng đồng bào mình, chỉ vì họ khác với người phương Tây.

Đó là lịch sử. Hiện tại đã đổi khác, nơi phần lớn dân cư đô thị của chúng ta không phải đối diện với tình trạng thiếu đạm trong bữa ăn nữa. Và một tỷ lệ ngày càng lớn dân cư đô thị, thậm chí những người khá giả ở nông thôn, mắc bệnh gout (gút, hay thống phong), mà nguyên nhân chính là ăn thừa đạm nhưng thiếu vận động hoặc ít phải suy nghĩ. Ai cũng biết thịt chó là kẻ thù của bệnh gout.

Ăn thịt chó cũng là vấn đề của hội nhập. Trong khi chúng ta thiếu lý lẽ đủ thuyết phục để thế giới phương Tây tôn trọng việc ăn thịt chó của người Việt, thì việc chúng ta nên làm là đừng ăn thịt chó trước mắt họ. Trật tự thế giới hiện đại, các giá trị văn hóa, các hệ thống thể chế hiện đại do người phương Tây kiến tạo, và chúng ta muốn tham dự cuộc chơi với họ thì chúng ta phải tôn trọng văn hóa của họ.


Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Cli1378484904


Thịt chó và trộm chó

Lợn thịt tính từ lúc mua giống đến lúc xuất chuồng chỉ nuôi trong vòng 3-4 tháng, đạt trọng lượng từ 60-100kg. Giá thịt lợn hơi tại chuồng hiện vào khoảng 40.000 đồng/kg. Vậy mà người nuôi lợn hiện đang kêu lỗ.

Chó nuôi từ lúc mua giống đến lúc có thể làm thịt ít nhất phải sau 6 tháng, đạt trọng lượng 10-20kg. giá chó hơi do các nhà hàng thịt chó nhập vào ở các tỉnh hiện khoảng 45.000 đồng/kg, tại Hà Nội đắt chừng gấp rưỡi vì chi phí vận chuyển.

Giá thức ăn cho chó không thể rẻ hơn thức ăn cho lợn, vì chó vốn là động vật ăn thịt, tiêu tốn "calo đắt" nhiều hơn. Tăng cân chậm, tốc độ quay vòng chậm, giá thấp, chi phí trên mỗi cân hơi lại cao nên không ai nuôi chó để bán thịt.

Vậy lấy chó ở đâu để đáp ứng nhu cầu cho thị trường thịt chó? Câu trả lời duy nhất: ăn trộm chó, hoặc mua chó già, chó bệnh.

Chó lại là loài vật dễ ăn trộm vì tập quán nuôi thả rông ở Việt Nam. Nó cũng là món hàng có giá trị hơn nhiều so với việc bắt trộm những con vật thả rông khác như gia cầm nuôi thả.

Vì vậy, khi chúng ta ăn thịt chó là chúng ta đang gián tiếp tạo thị trường tiêu thụ cho những kẻ trộm chó.

Trong khi đạo đức xã hội xuống cấp, thất nghiệp gia tăng, những kẻ nghiện hút ngày một nhiều (80% đối tượng trộm chó ở Nghi Lộc - Nghệ An là đối tượng nghiện hút), và các chính quyền địa phương coi trộm chó là trộm vặt, chúng ta có cách nào để ngăn chặn nạn trộm chó ngoài việc ngừng ăn thịt chó?


.
Về Đầu Trang Go down
hoangvu
Khách viếng thăm




Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Empty
Bài gửiTiêu đề: Cặp Mông Angela... Nhục Cảm & Vô Cảm   Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Icon_minitimeSat Sep 14, 2013 11:45 am


Cặp Mông Angela... Nhục Cảm & Vô Cảm

Mỗi khi nói đến Cộng Sản là đương nhiên có dối trá cho nên tôi bị dị ứng! Cư xử “cạn tàu ráo máng” và nói láo “bán trời không văn tự” là hai dấu ấn nằm ở giữa ngôi sao vàng trên nền cờ máu đỏ. 


Lấy danh xưng là chế độ vô sản để tiêu diệt mại bản rồi giữ độc quyền để thành tư bản đỏ. Lời nói không bao giờ đi đôi với việc làm nên đất nước xuất hiện cái chủ thuyết bất thành văn gọi là “bội tín chủ nghĩa”!

Chẳng ai dễ quên câu chuyện lừa bịp cải tạo 10 ngày rồi bỏ tù 10 năm... vô tâm, vô cảm với tình nghĩa đồng bào! Dân tộc không tiến nhanh lên xã hội chủ nghĩa mà trở nên cá nhân ích kỷ với câu nói vô trách nhiệm “mặc kệ nó”... Một hiện tượng vô cảm nhận chìm con người Việt Nam vào kịch bản “sống chết mặc bay” giống như tác phẩm cùng tên thời phong kiến của nhà văn Phạm Duy Tốn.

“Đừng nghe những gì Cộng sản nói, hãy nhìn những gì Cộng sản làm!” vẫn còn đúng với câu chuyện thời sự “Cặp Mông Angela...” gần đây đã lôi cuốn sự chú ý của dân chúng và giới truyền thông mạng. 


Ca sĩ Angela Phương Trinh là “idol” lứa tuổi “teen” Việt Nam một thời, cô có thân hình xinh xắn cân đối, bỏ học từ lớp 9 để đóng phim diễn kịch nuôi gia đình. Ngày 22/8 vừa qua, cô uốn éo trong bộ “jumpsuit” mầu da thịt ở quán bar “Next Top” đông nghẹt người Hà Nội. Dưới ánh đèn, thân thể cô lõa lồ, lấp lánh hạt cườm che sơ sài bộ ngực và phần dưới nhưng cặp mông đằng sau thì mỹ thuật không thể kín hở nên đường cong phô bầy nguyên vẹn. Cô biểu diễn leo cột với cử chỉ khao khát, bò càng trên sân khấu nhịp nhàng theo động tác hành lạc rồi rạng chân cúi đầu chổng cặp mông vào giữa mặt khán giả... tựa như quang cảnh vũ trường “striptease” dành cho du khách bên Thái Lan.

Sở Văn Hóa, Thể Thao và Du Lịch Hà Nội ra văn bản bắt cô trình diện và cấm trình diễn. Angela Phương Trinh đơn phương từ bỏ cuộc gặp gỡ với cơ quan vì lý do bận rộn rồi ngày 25/8 tiếp tục mặc bộ đồ “chuổng cời” ấy thực hiện cùng động tác ở Hải Phòng. Bị cấm lần thứ 2, cô gởi thư xin lỗi và lại tung hình hở hang trên facebook. Hóa ra quan nói quan nghe, dân “cởi” vẫn cứ “cởi”, mỗi người một việc... biết nhau cả rồi!

Khi về thăm Sơn Tây, rải rác đó đây trên các con đường làng gần quốc lộ, để ý tôi thấy ở nơi hiu quạnh xa kinh kỳ mà mọc lên những dinh thự và khách sạn nhiều tầng với cả một hệ thống dịch vụ chung quanh. Hỏi thì mới vỡ lẽ... ấy là nơi để cuối tuần, các quan tham nhũng nghỉ ngơi, hẹn hò du hí nhục cảm với các tình nhân. Thiết nghĩ, cái trò “chuổng cời” của Angela quá quen thuộc với những nhà văn hóa và đạo đức Cộng sản nước ta nhưng chỉ nên biểu diễn trong phòng kín cho các ông thư giãn. Ở nơi công cộng làm ăn phải có giấy phép thì mới có ăn!

Nhiều năm qua, mọi người cứ ngỡ các ông “vô cảm” khi chứng kiến biết bao điều nhậy cảm các ông đã làm và tiếp tục làm đến ngày hôm nay... Chẳng hạn “vô cảm” với người biểu tình chống quân Tầu xâm lăng, bỏ tù nhiều nhà ái quốc đơn cử là Điếu Cầy với câu nói rất văn hóa: “Tự do cái con c...”. Phụ nữ Việt Nam mua bán sang Hồng Kông, Triều Tiên hay Bắc Kinh để làm vợ phải xếp hàng trần truồng cho các vị ấy nắn bóp chọn lựa, không thích đem trả lấy “hàng” mới mà các ông hoàn toàn “vô cảm” để sự việc đó tiếp tục sẩy ra trên đất nước mình. Chao ơi! Nói nữa cũng bằng thừa...

Riêng có một điều, tôi cần xuống hàng để nhấn mạnh bởi vì nạn nhân không biết nói, không biết viết, không văn minh như các ông nhưng tôi biết chắc... không “vô cảm” như các ông! Chúng cũng có bộ óc thông minh, biết thương yêu, trung thành và suốt đời ấp ủ tình bạn đáng quý bởi vì chúng không bao giờ biết hận thù điêu ngoa, dối trá như các ông.

Chiều nay đi làm về nó vẫn vẫy đuôi mừng dù buổi sáng trước khi rời nhà, các ông đã tẩn nó một trận đòn chí tử với lý do đôi khi tàn bạo chỉ vì ỷ quyền làm chủ ức hiếp chẳng khác khi các ông vô cảm “hèn với giặc mà ác với dân”. Nghĩ xem, ai văn hóa, đạo đức hơn ai?

Bởi thế, xin các ông nghĩ lại, đừng đập chết, thọc tiết hành hạ chó để lấy thịt mà giam những con còn sống trong cùng một phòng! Chó cũng có tâm hồn, thính giác và thị giác nhậy cảm để biết sợ hãi và đau thương khi nhìn thấy bạn hay người yêu nó bị hành quyết trước mặt... Các ông tội lỗi còn ăn thịt chó thì cũng đừng “vô cảm” bởi vì chó là một loài vật thông minh, xử trí với con người có tình có nghĩa. Nếu nghĩ rằng, giết chó bằng phương cách tra tấn sợ hãi để chúng tiết ra vị thơm ngon thì các ông thực tình “vô cảm” như loài thú dữ trong rừng.

Nhìn cặp mông no tròn của cô Angela, tôi vô cảm vì không trả tiền vào quán bar đó mua vui; ngược lại thấy cặp mông những con chó vô tội treo lủng lẳng trước các cửa hàng thịt chó cho dân nhậu ở Việt Nam, tôi chua xót “cảm” nỗi “nhục” làm người. Mông nào cũng là mông nhưng nhục cảm và vô cảm khác nhau! Vì sao các ông đã nhậy cảm với nhục cảm...

Để kết luận câu chuyện “Cặp mông Angela...”, xin đừng ví von như “chuyện xe cán chó” vì chó chết bởi tai nạn là một hình ảnh đau thương! Sở dĩ Angela Phương Trinh mất “job” tại cô coi thường không đến trình diện buổi “đầu tiên” khi có thư mời đấy thôi, chẳng có gì lạ cả...

Cái buổi ban đầu lưu luyến ấy rất nhậy cảm với quan chức Cộng sản như mọi người đều rõ, có ăn thì phải có chia! Không tin chờ xem, cô nàng sẽ trở lại sân khấu một ngày rất gần sau khi thanh toán lá thư “đầu tiên”.

Cao Đắc Vinh (9/2013)


Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó 2Q==



Phương Trinh Mặc Đồ 2 Mảnh Múa Cột Phản Cảm Trong Bar Hà Nội
.
Về Đầu Trang Go down
thanhdo
Khách viếng thăm




Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó   Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Icon_minitimeFri Feb 21, 2014 5:41 pm


Một số người Việt tàn nhẫn vì ăn nhiều thịt chó?

Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Z

Người Việt mình ăn quá nhiều thịt, nhẫn tâm giết thịt cả con vật trung thành nhất với mình nên tâm địa ngày càng độc ác. Thế nên mới có chuyện con giết cha, chồng giết vợ, vợ giết chồng không ngần ngại...


Hãy tạm bỏ qua không bàn đến văn hóa ẩm thực và phát triển du lịch. Chúng ta hãy nghĩ đến những vấn đề phát sinh từ việc ăn thịt chó. Chỉ vì ăn thịt chó mà rất nhiều nhà mất chó, sinh ra nhiều “cẩu tặc”, vô tình tạo ra làn sóng đánh giết “cẩu tặc”. Nếu chúng ta hạn chế ăn thịt chó thì đâu đến nỗi nhà nhà mất chó như vậy.

Điều quan trọng hơn cả là ăn thịt chó tác động lớn đến tâm tính của con người.

Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó 2Q==

Chó là con vật giàu tình cảm và rất trung thành với con người. Chúng ta vẫn thường xem chúng như những người bạn. Xét về mặt tâm linh, chó có tầng mức linh hồn thuộc loại cao, do đó khi giết và tra tấn chó thì mức độ đau đớn, giận dữ và xúc cảm của linh hồn chó sẽ nhiễm vào thịt chó. Khi ăn thịt chó có vẻ ngon miệng nhưng người ăn đã nhiễm đầy sự giận dữ và đau đớn vào cơ thể. Kết quả người ăn thịt chó dễ sinh nóng giận, cố chấp. Có lẽ vì thế mà xã hội ta ngày càng bạo lực, giết người không ghê tay, vô cảm với đồng loại.

Giết chó cũng là giết lòng xúc cảm yêu thương nơi con người, bởi chúng ta vẫn thường coi chúng là bạn. Giết con vật thân thiết với mình là hành động tàn nhẫn và vô nhân đạo, nó kích thích tính ác độc và tàn nhẫn nơi còn người. Hôm nay chọc tiết một con chó, ngày mai có thể đâm một con người không biết gớm tay.


Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Images?q=tbn:ANd9GcRj373vXeMvtbIWRF-q_rhCzaaP1wvl4VgtcbU8Q9_s7JpJgM6j

Những kẻ ăn thịt chó và cố xúy cho việc giết chó chắc chắn là kẻ dã man, sống không bao giờ có tình yêu thương người khác. Kẻ đó chỉ sống với bản năng "con" mà thôi.

Người Việt Nam chúng ta vốn giàu lòng nhân ái, lại được giáo dục trong hệ tư tưởng Tam giáo hàng ngàn năm qua. Với người xưa luôn lấy NHÂN - NGHĨA - LỄ - TRÍ - TÍN làm đầu, làm tiêu trí để đánh giá và rèn luyện nhân cách của mình, ngày nay điều đó vẫn luôn luôn đúng.

Để rèn luyện mình không dễ, mong rằng các bạn hãy dang tay ra che chở và bảo vệ quyền được sống, được bảo vệ và thương yêu với những chú chó, mèo đầy tình nghĩa thủy chung với chúng ta. Có thế từ sâu thẳm tâm hồn của chúng ta mới thực sự thấy trong sạch và thanh thản.

Trần Sơn

Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Images?q=tbn:ANd9GcSNUUni4r3yD4WmxYN0U7i8BSS3jZLR1jbbG-9_XIgXBuZryrnQQA

Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Images?q=tbn:ANd9GcSsUi0og8vgEvK6CgAkx7UnGC7p798qa05ef26Rb_JwCTwRA8J3

Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Images?q=tbn:ANd9GcTFKLgrsvHZkyEFkzMggkURE09S95kWzj3kOmvzDwtLUSv0m-XhEQ

Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Images?q=tbn:ANd9GcTUzUqB6ELi1vZhQuXnyFgJXaU1Il2RmEm7FJSro_97Q6SCoVOm5w

.
Về Đầu Trang Go down
nguyen3
Khách viếng thăm




Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó   Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Icon_minitimeTue Feb 25, 2014 12:52 am

Làm ơn đừng bao giờ gọi việc ăn thịt chó là "văn hóa", đừng lấy từ văn hóa để ngụy biện.
Các ông đều là GS hoặc những người có học vấn cao thì làm ơn cắt nghĩa từ văn hóa cho chính xác!!


Ăn thịt chó ảnh hưởng gì đến đạo đức?


Trước sự “can thiệp” của khách nước ngoài đến thói quen ăn thịt chó, các nhà nghiên cứu văn hóa Việt Nam lên tiếng phản ứng.

Phán xét về văn hóa cần thận trọng


“Khách Tây can thiệp vào món thịt chó, dùng cái nhìn phương Tây áp đặt vào văn hóa Việt là phí lý và không chấp nhận được”, GS. Ngô Đức Thịnh, Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu và Bảo tồn văn hóa tín ngưỡng Việt Nam bày tỏ quan điểm.

Theo GS Thịnh, phong tục, tập quán mỗi quốc gia một khác, đó là đặc thù riêng. Trên thế giới không hiếm chuyện cùng một con vật nhưng nơi này ăn, nơi khác không. Ví dụ, các nước châu Âu ăn thịt bò, một số nước châu Á không ăn. Món thịt chó, thịt ngựa... cũng như vậy.

Nguyên tắc của UNESCO (Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên hiệp quốc) là tôn trọng chủ thể văn hóa. Ông Thịnh khẳng định: “Ăn thịt chó hay không là quyền riêng của người Việt. Nếu người Việt nhận thức rằng không nên ăn, tự người Việt dừng. Không có bất cứ người nước ngoài nào có quyền can thiệp”.


Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó 1365844475-thit-cho1

Rất nhiều khách nước ngoài cho rằng việc ăn thịt chó của người dân các nước châu Á là dã man

Ông Đặng Văn Bài, Phó Chủ tịch Hội Di sản văn hoá Việt Nam, đặt câu hỏi: Ăn thịt chó ảnh hưởng gì đến đạo đức? Người nước ngoài can thiệp là không tôn trọng đa dạng văn hóa. Món ẩm thực thịt chó phổ biến không chỉ Việt Nam mà có ở một số nước châu Á khác.

“Quan điểm của tôi, phải chấp nhận bản sắc, sự khác biệt văn hóa. Nói người Việt ăn thịt chó là dã man không đúng”, ông Bài nói.

Ông Nguyễn Mạnh Hà, Giám đốc Trung tâm Huấn luyện chó nghiệp vụ PDS – người nhiều năm huấn luyện chó nghiệp vụ và có tình cảm rất gắn bó với loài vật nuôi này cũng không đồng tình với nhận xét: Ăn thịt chó là kém văn minh. "Người Trung Quốc, Hàn Quốc... cũng ăn thịt chó, không lẽ họ kém văn minh? Phán xét về văn hóa cần thận trọng".

Thịt chó – Văn hóa ẩm thực


Ông Đặng Văn Bài, Phó chủ tịch Hội Di sản văn hoá Việt Nam cho rằng, thịt chó là món ăn ngon, có nhiều đạm, được người Việt ưa thích. Mặc dù ông chưa đọc thấy tài liệu nào nói thịt chó có từ bao giờ, nhưng chắc chắn “nó” đã xuất hiện từ rất lâu trong lịch sử. Thịt chó không chỉ là món ăn thường ngày trong mâm cơm, mà còn có những địa điểm, nhà hàng phục vụ riêng một món này. Tóm lại, theo ông Bài: “Món thịt chó là văn hóa ẩm thực, không cần bàn cãi nhiều”.

Ông Nguyễn Mạnh Hà, chuyên gia huấn luyện chó nghiệp vụ đã phân chia ba cách ứng xử với món thịt chó. Kiểu thứ nhất (trong đó có ông): Không ăn thịt chó; Kiểu thứ hai: Không ăn thịt chó nhà mình nuôi, nhưng vẫn ăn ở nơi khác; Và kiểu thứ ba: Chó nhà hay chó người cũng ăn hết.

“Thông thường, con người ta nuôi con vật gì, có thể ăn thịt con nấy. Đương nhiên, trong quá trình nuôi con vật tình cảm sẽ nảy sinh, người ta sẽ không ăn thịt con vật đó. Con chó thường gần gũi nên nhiều người đã không ăn, đó cũng là lý do bản thân tôi không ăn thịt chó”, ông Hà cho biết.

Ông Hà dự đoán rằng, xã hội càng phát triển, nhu cầu ăn uống của con người không bức thiết, sẽ nghĩ đến chuyện nên ăn gì và không nên ăn gì. Có thể, con chó gần gũi với người sẽ là loài động vật được người Việt ta dần đưa ra khỏi thực đơn.

Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó 1365852776-thit-cho3

Thịt chó là món ăn ngon, giàu chất đạm, được nhiều người Việt ưa thích

Còn GS Ngô Đức Thịnh không đồng tình quan niệm chó là “người bạn thân thiết". Bởi “thân thiết” hay không là ở mỗi cộng đồng, con người cảm thấy. Không phải ở châu Âu coi chó là bạn, Việt Nam cũng phải coi là bạn.

GS Thịnh liên hệ với “lễ hội dã man”, đâm trâu, chém lợn ở nước ta. Theo ông Thịnh, “lễ hội dã man” là cách người bên ngoài gọi. Bản thân người trong cuộc không coi đâm trâu, chém lợn là dã man.

“Những động vật được con người thuần hóa từ chỗ hoang dã làm thức ăn, trong đó cũng có mỗi quan hệ tạm gọi là có tình cảm nhưng không phải giống như con người với con người”, Vị GS từng đảm nhiệm chức vụ Viện trưởng Viện Văn hóa cho biết.

Theo ông Thịnh, chúng ta vẫn ăn thịt chó bình thường, không quan trọng người nước ngoài nghĩ thế nào.
 
Dương Tùng



Với người phương Tây, hình ảnh một chiếc rổ đựng đầy chân chó chặt khúc hay những chiếc đầu chó nhe răng trắng nhởn là điều khủng khiếp hơn cả những bộ phim kinh dị ghê rợn nhất của Holywood. 

Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Cdv-puppy

Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Images?q=tbn:ANd9GcT6uGk3j7JKqQb-AdFyW08v9MUWVEonoG3GHrp4G4j_5Z-VRTkzdg

Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Images?q=tbn:ANd9GcQlZQvNSTv3iBueKCGsPaTYm4OaQi5wS54j-iyYEe5YPwZSYG0z

Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Images?q=tbn:ANd9GcRnMWQS4nKxH1Tb5seTg7GEpRBjlnVqhEd9x5Jmt7JpUuv9OdUJ1g
Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Cautac_1
Về Đầu Trang Go down
nguyen
Khách viếng thăm




Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó   Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Icon_minitimeMon Jul 14, 2014 7:10 pm


CHUYỆN CHÓ CHẾT… HẾT CHUYỆN



Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Huy-phc6b0c6a1ng

Huy Phương


Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó The1bb8bt-chc3b31 

Con chó nằm trong cũi thấy đồng loại của mình bị đem đi đập đầu, cạo lông còn lồng lộn, gầm gừ, hay chảy nước mắt, nhưng đôi khi con người lại quá thờ ơ và dửng dưng với nỗi đau và cái chết của chính đồng bào mình.

Khắp nơi trên đất, chó là con vật được đánh giá cao vì sự thông minh, lanh lợi, lòng trung thành, tình cảm chan chứa, và nhất là mối thân hữu tự nhiên đối với loài người.

Ai nói mặc ai, chứ ở cái xứ Việt nam từ xưa đến nay, tôi thấy con chó là thứ súc vật hèn hạ, bị khinh bỉ nhất, được con người Việt Nam dùng trong những câu chửi rủa miệt thị, không hề nương tay. Nói đến gốc gác thì gọi là “đồ chó đẻ,” mạt sát thì gọi là “đồ chó,” thậm chí trong trò chính trị, khi nói đến những tên hoạt đầu, bất tài vô tướng, một sớm một chiều ăn trên ngồi trốc, thì ví von như “chó nhảy bàn độc!”

Con chó chết lại được xem tệ hại hơn là một con chó sống, bằng chứng chửi ai là chó chết nặng gấp mười lần chửi ai là đồ chó… sống!

Mỗi ngày mở trang báo Việt Nam ra, đau lòng thấy bao nhiêu chuyện chó… chết, nói theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Nghĩa đen thì nguồn tin từ Việt Nam cho biết, mỗi năm có 3 triệu con chó chết vì bị giết thịt, thời thịnh đạt, có tổ hợp “Liên Hiệp Thịt Chó Nhật Tân” với con số lên đến 25 nhà hàng, như vậy ông chủ của cửa hàng Nhật Tân phải lên hàng Tổng Giám Ðốc Thịt Chó.

Ðường dây kinh doanh chó xuyên quốc gia cũng được thành lập từ đây với khoảng 300,000 con chó được nhập trái phép từ Thái Lan, Lào về Việt Nam mỗi năm. Như vậy trung bình mỗi ngày có gần 8,000 con chó chết, được đưa lên bàn nhậu, mỗi cửa hàng tiêu thụ khoảng 50 con chó mỗi ngày.

Ðáng lẽ Việt Nam phải nhập cảng văn hóa phẩm, máy móc điện khí, sản phẩm để tạo tiện nghi trong đời sống của con người và nâng cao dân trí, thì phải nhập cảng chó (chắc là nhập cảng lậu) để thỏa mãn những cái mồm nhầy nhụa thịt, mỡ chó và nồng nặc hơi men, để quên đời, có khi quên đi cái thân phận của mình và chẳng bao giờ nghĩ đến cái khổ của người khác. Con chó nằm trong cũi thấy đồng loại của mình bị đem đi đập đầu, cạo lông còn lồng lộn, gầm gừ, hay chảy nước mắt, nhưng đôi khi con người lại quá thờ ơ và dửng dưng với nỗi đau và cái chết của chính đồng bào mình.

Ngày nào ở Việt Nam cũng có chuyện chó… chết! Con chó bị đập đầu nhưng không phải tại các quán bán thịt chó mà chó chết vì người ăn trộm chó. Khi dân phát giác ra chó mình bị đánh chết hay bị đầu độc cho vào bao bố thì y như thế nào cũng có người trộm chó bị đánh chết để đền mạng chó. Vậy là ở Việt Nam hiện nay cái chuyện… chó nhất là mạng con người còn thua cả con chó.

Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Chc3b3-bc3a9c-gc3aa

Ở nước khác, nếu bắt trộm một con chó của hàng xóm, nặng lắm là bị phạt tiền và ở tù 10 tháng theo luật nhà nước, nhưng ở Việt Nam thì trộm chó có thể bị đánh chết theo luật nhà… quê, nôm na là luật… rừng.

Thậm chí là ăn trộm một con gà cũng bị đánh chết, nhưng gà không phải chó, bài đang nói chuyện “chó chết” mà nhảy qua chuyện “gà chết” là lạc đề, mặc dù chuyện “gà chết” hay “ chó chết” thì cũng đại loại như nhau.

Nhà cai trị để dân đói và mất đạo đức, bần cùng phải sinh đạo tặc, bắt chó, trộm gà là nhà cai trị quá… chó. Coi mạng người thua con chó, và con người trong xã hội ấy coi chó ngang người hay hơn cả con người thật là … chó!

Vài người đổ xô ra đường đánh chết người trộm chó, lại toàn quyền hủy hoại tài sản của người vì họ đã đổ xăng đốt luôn xe. Không phải chủ chó mà người khác cũng hung bạo nhảy vào đánh ké, dù sự việc không can cớ đến mình, vì bản chất hung bạo của con người trong xã hội này. Những người giết người này, chúng ta có thành ngữ là “lòng lang, dạ thú,” tức là có tâm địa của loài lang, là chó… sói!

Về nghĩa bóng thì đất nước Việt Nam hôm nay mỗi ngày xảy ra không biết bao nhiêu chuyện chó… chết.

Một cái cầu treo xô bao nhiêu người xuống vực chết thảm, thì không quy tội người làm cầu mà đổ chuyện cho người đi. Thế có… chó không?

Chuyện công ty Tư Vấn Giao Thông Nhật Bản (Japan Transportation Consultants – JTC) tố cáo đã hối lộ cho các quan chức Ðường Sắt Việt Nam, chuyện Dương Chí Dũng đưa hối lộ cho một “ông anh mình “(!)  tính tiền nghìn, tiền triệu trong khi đồng bào lầm than, đói phải đi ăn trộm chó là hết sức… chó!

Đánh dân chết, ra tòa chỉ bị án treo là chuyện quá ư là… chó!

Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Images?q=tbn:ANd9GcRnMWQS4nKxH1Tb5seTg7GEpRBjlnVqhEd9x5Jmt7JpUuv9OdUJ1g

Nomadic Matt, người Mỹ, ký giả du lịch đã được giới thiệu trên CNN, BBC, Yahoo, Times, New York Times, trong bài viết “Tại sao tôi không bao giờ quay trở lại Việt Nam” đã tố cáo bọn ….. Việt Nam cuồng dâm, đàn áp , thường dùng đòn độc bằng đánh vào hạ bộ của phụ nữ! Thật là quá … chó!

Bọn …. đạp vào mặt dân, gậy gộc, roi điện đàn áp dân oan, người biểu tình chống bắt bớ, cưỡng chế đất đai có khác gì bọn khuyển ưng của hoạn thư ngày trước:

“Sửa sang buồm gió lèo mây,
Khuyển ưng (chó và chim ưng) lại chọn một bầy côn quang” (đồ hung dữ, du côn)

Do chữ “côn quang” này mà ngày nay người dân dùng chữ “……..” để thay thế cho hai tiếng “…..”

Con người tha hóa, trong một xã hội, không còn cương thường đạo lý, con giết cha mẹ, cha mẹ giết con như chuyện cơm bữa. Giết chồng, giết vợ xong đem vứt xuống sông, bác sĩ giết bệnh nhân đem phi tang, thầy chùa giết tình nhân đem chôn sau vườn chùa… bạn bè giết nhau chỉ vì một cái điện thoại, mới ăn ngủ với nhau xong, nhẫn tâm đập đầu tình nhân để đoạt tài sản. Ở đâu cũng nghe giết, giết… như khẩu hiệu của “thi hào” Tố Hữu: “Giết! Giết nữa! Bàn tay không ngơi nghỉ…” Trong xã hội này, người ta giết người không gớm tay, còn dễ dàng hơn giết một con… chó!

Ở Việt Nam bây giờ ở đâu cũng nghe hiếp, hiếp! Trưởng ban văn hóa xã cho trẻ em mới học lớp 4 xem phim sex để hiếp. Hiếp dâm để quay phim, tống tình bắt làm nô lệ tình dục! Nữ sinh bị hiếp dâm tập thể trước mặt bạn trai! Nhờ bạn hiếp dâm vợ để lấy cớ ly dị! Cưỡng hiếp chị dâu đang mang thai! Ðây là vài chuyện trong muôn vàn chuyện… hiếp, được tường trình trên báo chí trong nước! Một xã hội rất… chó, giống chó vì đã xảy ra quá nhiều chuyện… cẩu hợp!

Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó The1bb8bt-chc3b31

Một xã hội loạn lạc, lắm điều đốn mạt “thượng hạ giai cẩu” (trên dưới đều “chó,” câu nói của Cao Bá Quát) ngay cả bậc sĩ phu, không xoay chuyển được thời thế, chỉ đành kêu lên những tiếng tuyệt vọng: “chó ơi là chó!”

Chuyện chó còn dài dài, may ra khi chết hết chó, dân chúng không còn món nhậu khoái khẩu, dân tình không còn ta thán chuyện chó, bốn cõi mới yên bình, mong rằng cũng sẽ đến lúc “chó chết là hết chuyện!”

Ngày xưa đi học, tóc còn xanh mướt, làm một bài luận văn mà dùng chữ lặp đi lặp lại (điệp ngữ) thế nào cũng bị thầy giáo gạch bôi đen, gạch đỏ. Hôm nay, tóc đã bạc phơ, viết một bài văn, câu kéo lủng củng, nhất là đếm đi đếm lại có đến 64 chữ “chó,” chỉ vì lòng còn quá buồn phiền, sân hận vì những chuyện chó chết, chỉ xin các bạn thương tình miễn thứ!

Huy Phương


Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó 10
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó   Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Tản mạn chuyện văn hóa, báo chí hay dồi chó
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Tản mạn chuyện văn chuyện đời - Nguyễn Thế Duyên
» MỌI CHUYỆN RỒI SẼ QUA
» Nói Dóc Chuyện La Ve (La Dze)
» Ăn mặc & Ăn nói
» Chuyện Vui Văn Học

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Trung Học Nguyễn Trãi Saigon  :: ĐỀ TÀI :: Tản Mạn-
Chuyển đến