Tiêu đề: Em nhớ anh... là em nói thật Sat Jun 15, 2013 11:07 pm
Em loay hoay với tình yêu hiện tại, anh yêu là cho ngày mai. Anh cho đi nhung nhớ còn em rụt rè nói nhớ thương. Là anh yêu sai hay do em sợ hãi tình yêu?
Tình yêu chỉ có một, cái na ná giống nó thì hàng trăm nhưng cảm xúc thì cũng chỉ có một. Đến khi nào em lại được gặp anh, hai con người đã rẽ theo hai hướng đi khác nhau. Em ước mình có đủ tỉnh táo và can đảm để một lần thử nắm lấy tình yêu nơi anh. Ai bảo em là một cô gái đã từng tổn thương trong tình yêu, hả anh?
Em nhớ anh, nhớ ánh mắt tha thiết lúc nhìn em, nụ cười làm tim em loạn nhịp.
Em nhớ anh, nhớ cái ôm siết chặt từ đằng sau, nhớ đôi bàn tay ấm áp.
Em nhớ anh, nhớ gương mặt hiền lành, nhớ từng cử chỉ âu yếm anh dành cho em.
Em nhớ anh, nhớ cái cách anh ghen với người con trai nào ân cần với em.
Em nhớ anh, nhớ lúc anh tức giận vì em biếng ăn, em thức khuya.
Em nhớ anh, nhớ từng dòng tin nhắn, nhớ những cuộc điện thoại hỏi han trong vội vã.
Em nhớ anh, nhớ giọng nói nồng nàn và mạnh mẽ.
Em nhớ anh… là em nói thật.
Nhưng em không dám, không dám một lần thử đối mặt với tình yêu của anh.
Em trách anh, trách anh sao yêu em, yêu một cô gái đã từng tổn thương để cô ấy luôn nghi ngờ, không dám tiếp nhận.
Em trách anh, trách anh yêu một cô gái từng bị bỏ rơi để giờ đây cô ấy nhìn đâu cũng thấy giả tạo, ai tốt với cô ấy, tối về cô ấy cũng phải suy nghĩ.
Em trách anh, trách anh yêu một cô gái ngây ngô trong tình yêu chỉ biết yêu và yêu, yêu không tính toán so đo…
Em trách anh, trách anh quan tâm em quá, dịu dàng với em quá, trách anh lo lắng chăm sóc em nhiều quá.
Em trách anh, trách anh nuông chiều em quá, yêu thương em quá.
Em trách anh, trách anh không hiểu em, trách anh vội vàng tin vào những lời em nói dối, nói “em không yêu".
Em loay hoay với tình yêu hiện tại, anh yêu là cho ngày mai. Anh cho đi nhung nhớ còn em rụt rè nói nhớ thương. Là anh yêu sai hay do em sợ hãi tình yêu?
Em sợ tình yêu là giả dối nhưng “Em nhớ anh… là em nói thật”, anh biết không?
bhtran Khách viếng thăm
Tiêu đề: Nhớ anh nhiều... em sẽ đợi chờ anh, anh nhé? Mon Jun 17, 2013 3:42 am
Nhớ anh nhiều... em sẽ đợi chờ anh, anh nhé?
Mỗi ngày anh như rời xa em hơn và mọi thứ không còn như trong mơ nữa... Thời gian lặng lẽ trôi... mấy năm rồi mình không thấy nhau hả anh? Hình ảnh anh trong tâm trí em cứ mờ dần và em sợ nếu tình cờ mình gặp lại nhau em có còn nhận ra anh nữa không?
Trong sâu thẳm trái tim em, vẫn luôn dành một chỗ cho anh. Em vẫn luôn đợi chờ, chờ sự thay đổi của tạo hóa. Chờ ngày anh quay trở về bên em và nói anh còn yêu em nhiều lắm. Anh biết em nghĩ gì không? Em sẽ lặng lẽ đợi chờ anh, dù có là đợi chờ trong vô vọng?
Trong cơn mơ em vẫn thấy anh sẽ quay trở về bên em. Em sẽ đợi anh, anh nhé. Em không muốn một lần nữa buông tay khỏi hạnh phúc. Dù cho rằng mọi thứ đã an bài với số phận. Nhưng em chưa đầu hàng và vẫn cố gắng để dành lấy hạnh phúc của mình.
...
Hãy để em lặng lẽ dõi theo từng bước chân anh đi trong giấc mơ của em... Bất cứ khi nào anh nghĩ tới em hãy nhớ là em luôn ở bên anh. Em làm tất cả những điều đó, cũng chỉ đơn giản một điều là em yêu anh. Thế thôi!
Nhớ anh nhiều... em sẽ đợi chờ anh, anh nhé?
Một vì sao rớt xuống trong đêm, Như anh đến ôm em bên thềm Dường như em chỉ muốn anh thôi, Ngồi lặng im lắng nghe anh cười anh nói Anh như là gió, vừa mới đến đó thế nhưng đã xa rồi Em đang ngồi đây, mà thương nhớ cứ trôi về anh mãi
Người yêu dấu biết bao ngày nhớ anh Nhưng em không sao nên lời Lang thang trong cơn mơ tìm đâu thấy anh Cho vơi đi bao nỗi nhớ Ôi! em làm sao! Tình yêu bắt đầu Cho em u sầu đôi mắt Khi em trong cô đơn là khi biết Em đang yêu thương anh tha thiết Ôi! em làm sao! Vì đâu những chiều Em luôn mong chờ anh tới Một lần được nhìn anh, là như giấc mơ Mang theo cơn gió bay về
Lần đầu tiên chỉ thấy anh thôi, Là em đã nhớ nhung anh rồi Bài tình ca chỉ hát cho anh Người yêu hỡi hãy nghe những lời em nói Yêu anh là nhớ, là chỉ biết đến những giây phút mong chờ Anh đâu thờ ơ mà đem giấu nỗi nhớ lững lờ không nói.
NHViet
Posts : 595 Join date : 23/08/2012
Tiêu đề: Re: Em nhớ anh... là em nói thật Tue Aug 23, 2016 10:22 pm
Lúc nhớ người, em thường nghĩ vu vơ Tưởng tượng ra cho riêng mình nhiều lắm Có thấy ấm không, một bàn tay chưa nắm, Có thấy hình anh sâu trong mắt của em?
Em ngẩn người nghe cái giọng êm êm Ngập ngừng đếm bước chân trên con đường đầy lá Xa thì ngỡ quen, gần bên sao thấy lạ Gió thoảng gọi hương, hương chẳng gọi tên.
Giấc ngủ em chờ lâu, chập chờn chưa đến Lòng nay sao lạ lẫm thấy nhớ ai Em muốn phố thật dài, ước ta đi thật chậm Mong kịp san đều bớt nỗi nhớ cho anh.
(phuong.vy)
NHViet
Posts : 595 Join date : 23/08/2012
Tiêu đề: Re: Em nhớ anh... là em nói thật Sat Aug 27, 2016 12:10 am
Nỗi nhớ không tên...
Có bao giờ bạn bất giác dừng lại giữa cuộc đời và nhìn ngắm lại những gì đã qua, những kỷ niệm, những hình bóng đã cũ, những nụ cười đã cũ nhưng vẫn nằm lại đó, vẹn tròn, và quá khứ sẽ như một thước phim quay chậm cũ kĩ hiện lên trước mắt, nhắc ta nhớ, những nỗi nhớ khi mơ hồ, khi rõ ràng, những nỗi nhớ mà đôi lần ta lại gọi bằng cái tên mộc mạc: nỗi nhớ không tên.
Trong cuộc sống, đôi khi những nỗi nhớ đến một cách bất chợt, không báo trước. Đôi khi là những lúc thả mình lại theo những bài hát quen thuộc, đôi khi là lắng nghe tiếng tích tắc gõ nhịp đều đặn của chiếc đồng hồ già nua để hồi tưởng về những gì đã qua. Nỗi nhớ đôi khi tự tìm đến mình, đôi khi chúng ta tìm đến nó, không thể nói trước.
Nỗi nhớ thật lạ, khi chợt đến khiến ta ngỡ ngàng, khiến ta chìm trong một nốt trầm xao xuyến. Có khi ta đi trên một con phố dài, bắt gặp một bóng hình xưa thoáng vụt qua. Để rồi thương nhớ ùa về, ngùi ngùi. Cuộc sống như một bản nhạc dài, mà đôi khi ta dừng lại, như một nốt lặng giữa những phím đàn, để nghe yêu thương, nghe nỗi nhớ ùa về, nghe những gì thuộc về quá khứ bỗng chốc trở nên sống động, khơi dậy những cảm xúc đã ngủ quên trong tâm hồn.
Những nỗi nhớ bắt đầu từ những thứ bình dị nhất: một ánh mắt, một nụ cười, một cái ngoái nhìn. Ai đó bảo rằng thời gian sẽ dần phủ một lớp bụi mờ lên kỷ niệm, rồi mọi thứ sẽ rơi vào quên lãng. Nhưng kỷ niệm không mất đi, nó vẫn nằm đó, lẩn khuất trong một góc sâu thẳm nào đó trong tâm hồn chỉ chờ một dịp nào đó để rồi bừng lên, và dòng nhớ theo đó ùa về, ngập lòng.
Nghe gió lùa ngoài sân, lẹt đẹt quét lên hiên nhà, nghe trong không gian có mùi của kỷ niệm, phải chăng nỗi nhớ đang ùa về, đâu đây.
(Sưu Tầm)
“Cuộc đời ơi, sao lắm lạ kỳ Có những năm tháng đi qua mà chẳng thành nỗi nhớ Nhưng nhiều khi chỉ một lần gặp gỡ Một thoáng nhìn cũng trăn trở mãi trong nhau...”
NHViet
Posts : 595 Join date : 23/08/2012
Tiêu đề: Re: Em nhớ anh... là em nói thật Fri Sep 02, 2016 12:02 am
... Em bắt đầu cảm thấy lo lắng ... ... Em lo sợ nếu tình cờ mình gặp lại nhau ... ... Em có còn nhận ra anh nữa không ???
Mỗi ngày anh như rời xa em hơn và mọi thứ không còn như trong mơ nữa...
Thời gian lặng lẽ trôi... mấy năm rồi mình không thấy nhau hả anh? Hình ảnh anh trong tâm trí em cứ mờ dần và em sợ nếu tình cờ mình gặp lại nhau em có còn nhận ra anh nữa không?
Trong sâu thẳm trái tim em, vẫn luôn dành một chỗ cho anh. Em vẫn luôn đợi chờ, chờ sự thay đổi của tạo hóa. Chờ ngày anh quay trở về bên em và nói anh còn yêu em nhiều lắm. Anh biết em nghĩ gì không? Em sẽ lặng lẽ đợi chờ anh, dù có là đợi chờ trong vô vọng?
Trong cơn mơ em vẫn thấy anh sẽ quay trở về bên em. Em sẽ đợi anh, anh nhé. Em không muốn một lần nữa buông tay khỏi hạnh phúc. Dù cho rằng mọi thứ đã an bài với số phận. Nhưng em chưa đầu hàng và vẫn cố gắng để giành lấy hạnh phúc của mình.
Hãy để em lặng lẽ dõi theo từng bước chân anh đi trong giấc mơ của em...
Bất cứ khi nào anh nghĩ tới em hãy nhớ là em luôn ở bên anh. Em làm tất cả những điều đó, cũng chỉ đơn giản một điều là em yêu anh. Thế thôi!...
Anh chỉ có một chiều mưa thôi để nhớ một bờ vai một quán nhỏ bình yên Anh chỉ có một mùa thu thôi để nhớ mùa thu tan trong mắt em
Anh chỉ có một tình yêu thôi để nhớ tình yêu mang khát vọng tuổi thơ Anh chỉ có một chiều tóc em lộng gió ru đêm vào cơn mơ
Anh chỉ có một hoàng hôn khép lại về ru anh mê mải cánh buồm xa Anh chỉ có một vòng tay bé nhỏ vòng tay đưa anh về khát vọng xưa Anh chỉ có một tình yêu thôi để nhớ Một chiều mưa bờ vai nhỏ mùa thu!
NHViet
Posts : 595 Join date : 23/08/2012
Tiêu đề: Re: Em nhớ anh... là em nói thật Tue Sep 06, 2016 11:04 pm
Nhớ nhau cũng chỉ giữ trong lòng thế thôi...
Tình cảm của con người có lúc thế này, khi thế khác. Chúng ta không phải lúc nào cũng có thể dành cho nhau một trái tim nồng nhiệt.
Thật ra thì đâu phải cứ nhớ mới chứng tỏ là yêu thật lòng? Khi mọi người đều có cuộc sống của riêng mình, có những thứ phải lo, những trách nhiệm phải gánh, những mối bận tâm khác.
Thế nên, nhớ nhung chỉ cần giữ trong lòng thế thôi, hoặc thi thoảng có thể bộc lộ ra bên ngoài, nhưng không phải cứ vồ vập lấy nhau là chứng minh tình yêu sâu đậm.
Cuộc sống này đâu chỉ có tình yêu, nó còn muôn thứ màu sắc khác. Yêu nhau nhiều lúc cũng là dành cho nhau những khoảng lặng riêng, không phải lúc nào cũng kè kè sát cạnh bên.
Vậy em sẽ san ra và cất nỗi nhớ đi một nửa... có nghĩ đến thật nhiều cũng chỉ giữ trong lòng.
Thôi thì nhớ nhau cũng cứ để trong lòng vậy... bởi vì trên đời này đâu chỉ có mỗi tình yêu?
(Sưu Tầm)
NHViet
Posts : 595 Join date : 23/08/2012
Tiêu đề: Re: Em nhớ anh... là em nói thật Sat Sep 17, 2016 6:02 pm
Khi bạn gặp một cô gái có đôi mắt buồn... Cô ấy mỉm cười trước mặt bạn... nhưng lại là một nụ cười của mùa đông gượng gạo và dễ tắt...
Thì hãy biết rằng... cô ấy đã từng bị tổn thương rất nhiều trong tình yêu... Vết thương ấy có lẽ vẫn chưa bao giờ ngừng chảy máu...
Và nếu như bạn thật sự yêu cô ấy... hãy đến bên cô ấy... Thật nhẹ nhàng và thầm lặng...
Tiêu đề: Re: Em nhớ anh... là em nói thật Thu Sep 22, 2016 12:26 am
Cho những trái tim đã đi qua tổn thương…
Dẫu có chuyện gì xảy ra đi nữa, cũng đừng bao giờ tự hỏi “Mình có xứng đáng được hạnh phúc hay không?”, mà hãy luôn nghĩ rằng, “Hạnh phúc vẫn đang trên đường đến”...
Bằng cách này hay cách khác, chúng ta đều đã từng có trong tay mình hạnh phúc; rồi vô tình, hay cố ý đánh rơi nó; để mất, rồi luyến tiếc nó và lại khát khao nó. Có những hạnh phúc lạc đường bây giờ vẫn chưa thể đến, có những hạnh phúc tìm lạc người nên nông nổi rồi cũng đã qua đi…
Ta đứng dậy, sau những tổn thương khi con tim nhận nhầm niềm vui từ một kẻ khác, khi lỡ ký gửi niềm tin vào một người cầm đồ thất tín. Ngỡ ngàng, và hoang mang đến tột độ… Ta muốn trốn chạy và bỏ mặc tất cả những yêu thương tìm đến ta. Ta muốn gạt phăng đi những bàn tay muốn chạm vào ta, và đẩy xa những bờ vai muốn cho ta mượn làm một chỗ dựa…
Những hoài nghi dồn nén, tháng lại ngày…
Ta tiếp tục sợ bị bỏ rơi, sợ bị ném vào một chiếc hộp tối đen trống rỗng của sự tuyệt vọng… Ta tiếp tục khóc bằng đôi mắt ráo hoảnh, bởi nước mắt chảy ngược đang thắt từng cơn cùng trái tim… Ta vẫn cười, dẫu hanh hao và vàng vọt. Thấy yêu thương nhòa nhạt và hoang hoải trượt dài.
Từ bỏ cơ hội để được yêu, nghĩa là ta đang tự chối bỏ chính mình. Đừng đem những thứ đã qua để làm thước đo cho những gì đang hiện hữu nữa…
Vì rồi có một ngày, có người sẽ đến và đánh thức trái tim đang ngủ quên.
Có một bàn tay đã chẳng ngại nắm lấy một bàn tay. Một người nói yêu một người mà chẳng hề nghi ngại. Một người đã biết học cách mỉm cười về hiện tại, và thôi không còn day dứt về những ngày đã qua.
Yêu thương bằng một trái tim từng chông chênh đôi khi cũng bình thản đến lạ kỳ. Chẳng hứa hẹn quá nhiều về những điều không thể biết trước. Chẳng vội vã xốc nổi như buổi đầu biết hò hẹn. Vẫn nhớ nhau nhiều và tin nhau nhiều, vẫn yêu nhau nhiều và tự yêu lấy mình cũng nhiều thêm…
Đã từng đứng ở sau lưng niềm vui, người ta biết cách làm sao để giữ một nụ cười nhiều hơn bao giờ hết.
Đã từng rất khát một vòng tay, người ta biết cách làm sao để giữ chặt một vòng ôm nhiều hơn bao giờ hết.
Đã từng rất đắng lòng vì những nỗi đau, người ta biết cách làm sao để tránh thương tổn cho nhau nhiều hơn bao giờ hết.
Đã từng rất chơi vơi, người ta biết rằng hạnh phúc trong tầm tay đang an yên hơn bao giờ hết. Và người ta sẽ làm mọi cách để giành giật nó khỏi vết tàn lụi của thời gian.
Đã từng một lần yêu, người ta đã biết rằng không có tình yêu mãi mãi, chỉ có những khoảnh khắc mãi mãi của tình yêu… Và người ta sẽ hết mình cho những giây phút được yêu, mà chẳng lắng lo nhiều cho những mịt mù ở phía trước.
Sẽ chẳng vì lòng thương hại, sẽ chẳng vì mềm yếu nhất thời… Những trái tim đã từng đau, nếu thực sự cần nhau, nó sẽ tự mở lấy cánh cửa bấy lâu nay vẫn khép.
Và có một điều rất giản đơn, nhưng không phải ai cũng biết, những trái tim đã từng tổn thương, xứng đáng được yêu thương gấp nhiều lần vốn dĩ !!
(Sưu Tầm)
... Xin, xin yêu thương như chưa bắt đầu Xin quen nhau như quen phút đầu Vẩn vơ kỷ niệm yêu dấu
Và em vẫn yêu, và em vẫn mơ Mơ đến thiên đường nơi ấy mai này Sẽ chỉ còn hai chúng ta... Dù anh rất xa, dù anh thoáng qua Nhưng em vẫn nhớ, những giấc mơ dài theo gió bay...
NHViet
Posts : 595 Join date : 23/08/2012
Tiêu đề: Re: Em nhớ anh... là em nói thật Sat Jun 10, 2017 4:46 pm
Nhớ và Quên
“Phần còn lại của quên là nhớ Sống một đời để nhớ, và quên”
Phía sau nụ cười là góc tối của những niềm đau. Khuất sau nỗi hân hoan luôn tiềm ẩn những nốt trầm buồn lặng lẽ. Khi những cuộc chia tay đã trở thành định mệnh, và khi chuyến xe vẫn cứ mãi lăn dài trên những con phố dài thẳng tắp, một ngày ta nhận ra mình ngồi yên trên bến đỗ của thời gian. Hãy cùng tôi trôi vào miền ký ức, ký ức của nhớ và quên.
Như ngày và đêm, như mưa và nắng, như gió và mây, nhớ và quên tồn tại với vị thế của hai đối nghịch, trái ngược nhưng hoàn toàn gần nhau, tìm nhau, nương tựa vào nhau. Như một lí lẽ của tự nhiên, cái cảm thức ấy từ lâu đã thấm đẫm trong linh hồn vạn vật, từ thuở sơ khai. Vượt qua nỗi nghìn trùng ẩn sâu trong không gian và thời gian, nhớ và quên chúng tìm đến chúng ta, trú ẩn trong ta dưới khuôn dạng của một thứ quà được ký gửi qua nghìn năm của nhân loại.
Để rồi, như một điều tất yếu, khi nhân loại chạm tay vào điều gì đó, chúng trở thành những phép màu. Niềm quên ngủ vùi bên trong sáu tỉ cư dân trên quả địa cầu này. Và từ đó, chúng bay lên, bay lên theo nỗi nhớ.
Thì là thế! Khi nhắc đến niềm quên, dẫu là dối lòng hay huyễn hoặc, ta lại tự rót đầy thêm nỗi nhớ vào trong sâu thẳm của lòng ta. ...
... Vậy nên, tôi chợt nghĩ, cách tốt nhất, hay là khả dĩ nhất để quên là phải nhớ. Hãy thật chậm, thưởng thức một tách café, say sưa trong một buổi hẹn hò, mân mê một quyển sách bìa đôi cùng từng dòng chữ trong bức thư tình. Hãy nắm giữ từng giây từng phút, từng giọt kỷ niệm quý giá nhất, giấu thật sâu trong tầng tiềm thức của bản thân. Đừng trói buộc những cảm xúc của mình, những nỗi nhớ càng bị đè nén thì càng mạnh mẽ, đến một ngày chúng sẽ vùng dậy và khi ấy ta sẽ thấy mình gục ngã. Nên hãy xuôi theo những dòng cảm xúc đang chảy trong ta, cố bắt lấy những kỷ niệm và để mình hòa nhịp cùng những nỗi nhớ.
Để rồi, với một niềm hy vọng tất cả sẽ tan ra theo khói mây, theo không gian và thời gian, theo những cơn lốc mà cuộc đời sẽ xô ta đến những chân trời khác. Để vút bay…
Để một ngày nhìn lại, ta chợt mỉm cười, cùng nỗi nhớ và niềm quên…